Bộ dạng hốt hoảng và thất thần của Thiên Khê Nghiên rơi vào tầm mắt của Tân Mạc Ngôn, anh chẳng thèm để ý tới cô ta nữa, anh phủi lại áo chỗ bị cô ta nắm vào sau đó sải bước rời đi.
Lại tới lúc Thiên Hân Vũ tan làm, Tân Mạc Ngôn sớm đã lái xe tới đợi ở cổng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm đợi tới khi bóng dáng mảnh khảnh của cô bước ra, anh đang định mở cửa đón cô thì lại nhìn thấy….
Thiên Hân Vũ chạy tới bên cạnh khóm hoa, ôm lấy một người đàn ông nho nhã lịch lãm.
Con tim anh, bống chốc như thể bị cứa một nhát dao.
Người đàn ông đó là ai? Tân Mạc Ngôn kìm nén sự tức giận, anh nhìn Thiên Hân Vũ và người đàn ông đó lên xe, sau đó từ từ biến mất.
Đấm “bụp” một cái lên vô lăng xe, anh khởi động xe chuẩn bị bám theo và xem cô cùng với tên khốn kiếp đó định đi đâu.
Nghĩ lại anh thấy, con thì đang ở trong tay mình, cô thực sự dám có mối quan hệ không đàng hoàng với người đàn ông khác phía sau lưng mình sao?
Tân Mạc Ngôn trầm ngâm suy nghĩ rồi anh quay đầu lái xe đi về hướng nhà mình.
Kim đồng hồ chỉ đã 9 giờ tối, Tân Mạc Ngôn đưa Thư Nha về căn hộ của mình, Thiên Hân Vũ vẫn chưa quay về, thậm chí ngay kể cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về.
Tân Mạc Ngôn nhìn thời gian trên màn hình điện thoại từ từ trôi qua, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
Tiếng chuông quen thuộc cuối cùng cũng vang lên, Tân Mạc Ngôn đang ngồi rụp xuống bống vội vàng nhắc máy lên nghe, nhưng giọng nói thì lại vô cùng bình thản và coi như không có chuyện gì.
“Có chuyện gì thế?”
“Thư Nha đã ngủ chưa?” giọng nói của Thiên Hân Vũ hơi trùng xuống, nghe như có tâm sự.
“Em còn biết quan tâm tới con à?” vừa dứt lời, Tân Mạc Ngôn liền cảm thấy giống như lời trách móc của một người đàn bà.
“Anh đưa máy cho thằng bé….” Thiên Hân Vũ nghe ra Tân Mạc Ngôn đang không vui nhưng cô cũng không muốn giải thích.
“Có việc gì thì về nhà nói, thằng bé ngủ rồi!” Tân Mạc Ngôn nói đầy vẻ đáng ghét, anh chuẩn bị cúp điện thoại.
Nhưng Thư Nha đang chơi trò chơi xếp hình trong phòng liền chạy ra, ghé vào điện thoại gọi: “Mẹ.”
Tân Mạc Ngôn bất lực, chỉ biết đưa điện thoại cho Thư Nha dù không muốn.
“Mẹ, sao Mẹ vẫn chưa về?” Thư Nha nói với giọng không vui.
“Ồ… Thật vậy sao?” Thư Nha hào hứng hỏi.
“A… là vậy à?” Thư Nha ngạc nhiên.
“Vâng, Thư Nha biết rồi ạ!” Thư Nha trùng giọng xuống.
“Tạm biệt Mẹ!” Thư Nha bình tĩnh nói.
Tân Mạc Ngôn dựng cả hai tai lên để cố nghe cuộc nói chuyện điện thoại nhưng cuối cùng nghe vẫn không hiểu, thấy nét mặt của Thư Nha trùng xuống, anh không nhịn được liền hỏi: “Sao thế con?”
“Bố, Thư Nha phải xa ba mấy ngày rồi.” giọng nói của Thư Nha dường như không nỡ.
“Tại sao? Bố không muốn xa Thư Nha của Bố đâu.” Tân Mạc Ngôn nói giống như một đứa trẻ.
“Ngày mai Thư Nha phải cùng mẹ đi tớiThành phố Bình Thành, thế nhưng chắc phải ở đó mấy ngày….” Thư Nha vuốt hai tay lên mặt Tân Mạc Ngôn, dường như đang an ủi ba nó.
“ĐiThành phố Bình Thành làm gì?” Tân Mạc Ngôn nheo mày hỏi, con tim như đang bị kìm xuống rất khó chịu.
“Papi quay về rồi, con và Mẹ phải đi gặp Bố.” Ánh mắt Thư Nha sáng lên nhưng rất nhanh sau đó nó lại trùng xuống.
“Cái gì?” Tân Mạc Ngôn giật mình, anh đứt phắt lên từ ghế sô pha.
Người đàn ông ôm lấy Thiên Hân Vũ lúc chiều chính là người ba mà Thư Nha vừa nhắc tới.
Tình địch của anh đã hiện hình rồi!
“Con không cần bố nữa à?” Tân Mạc Ngôn bất an nhìn Thư Nha, một tâm trạng khó diễn tả bằng lời đang lởn vởn trong đầu anh.
Thư Nha nhìn Tân Mạc Ngôn không hiểu, sau đó cậu bé dùng hay cánh tay ôm chặt lấy cổ Tân Mạc Ngôn, nói kiên định: “Thư Nha muốn mãi mãi ở bên cạnh bố, thế nhưng Thư Nha bắt buộc phải về nhà với bố.”
Thư Nha không nói với Tân Mạc Ngôn nguyên nhân là gì, Tân Mạc Ngôn cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đêm đã dần buống xuống, Thư Nha đã ngủ yên giấc, Tân Mạc Ngôn ngồi trong phòng khách chưa hề có ý đi chợp mắt.
Người phụ nữ đó sao vẫn chưa quay về?
Mãi cho tới khi bầu trời ánh lên khoảng mây bàng bạc, cánh cửa mới truyền tới tiếng động.
Lúc này Tân Mạc Ngôn dụi dụi hai mắt sưng húp vì mất ngủ, anh nhìn về phía cửa chằm chằm như người thợ săn đang nhìn con mồi.
Thiên Hân Vũ khẽ khàng bước vào, nhẹ nhàng thay dép, đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thì chiếc đèn bàn cạnh ghế sô pha sáng lên, bỗng chốc căn phòng khách tối om trở nên sáng lóa.
“Cả đêm anh không ngủ à hay là tỉnh dậy sớm thế?” Thiên Hân Vũ giật mình, lấy tay che đi ánh sáng bất ngờ.
Tiếng cô vừa dứt, thân hình cao lớn của Tân Mạc Ngôn đã ghé sát vào cô, mãi cho tới khi ép cô lùi sát vào tường anh mới dừng hành động của mình lại.
“Về nhà người đầy mùi thuốc như đàn ông, cả đêm nay Thiên Hân Vũ em giỏi lắm?”
Lại tới lúc Thiên Hân Vũ tan làm, Tân Mạc Ngôn sớm đã lái xe tới đợi ở cổng, ánh mắt anh nhìn chằm chằm đợi tới khi bóng dáng mảnh khảnh của cô bước ra, anh đang định mở cửa đón cô thì lại nhìn thấy….
Thiên Hân Vũ chạy tới bên cạnh khóm hoa, ôm lấy một người đàn ông nho nhã lịch lãm.
Con tim anh, bống chốc như thể bị cứa một nhát dao.
Người đàn ông đó là ai? Tân Mạc Ngôn kìm nén sự tức giận, anh nhìn Thiên Hân Vũ và người đàn ông đó lên xe, sau đó từ từ biến mất.
Đấm “bụp” một cái lên vô lăng xe, anh khởi động xe chuẩn bị bám theo và xem cô cùng với tên khốn kiếp đó định đi đâu.
Nghĩ lại anh thấy, con thì đang ở trong tay mình, cô thực sự dám có mối quan hệ không đàng hoàng với người đàn ông khác phía sau lưng mình sao?
Tân Mạc Ngôn trầm ngâm suy nghĩ rồi anh quay đầu lái xe đi về hướng nhà mình.
Kim đồng hồ chỉ đã 9 giờ tối, Tân Mạc Ngôn đưa Thư Nha về căn hộ của mình, Thiên Hân Vũ vẫn chưa quay về, thậm chí ngay kể cả một cuộc điện thoại cũng không gọi về.
Tân Mạc Ngôn nhìn thời gian trên màn hình điện thoại từ từ trôi qua, sắc mặt anh càng lúc càng khó coi.
Tiếng chuông quen thuộc cuối cùng cũng vang lên, Tân Mạc Ngôn đang ngồi rụp xuống bống vội vàng nhắc máy lên nghe, nhưng giọng nói thì lại vô cùng bình thản và coi như không có chuyện gì.
“Có chuyện gì thế?”
“Thư Nha đã ngủ chưa?” giọng nói của Thiên Hân Vũ hơi trùng xuống, nghe như có tâm sự.
“Em còn biết quan tâm tới con à?” vừa dứt lời, Tân Mạc Ngôn liền cảm thấy giống như lời trách móc của một người đàn bà.
“Anh đưa máy cho thằng bé….” Thiên Hân Vũ nghe ra Tân Mạc Ngôn đang không vui nhưng cô cũng không muốn giải thích.
“Có việc gì thì về nhà nói, thằng bé ngủ rồi!” Tân Mạc Ngôn nói đầy vẻ đáng ghét, anh chuẩn bị cúp điện thoại.
Nhưng Thư Nha đang chơi trò chơi xếp hình trong phòng liền chạy ra, ghé vào điện thoại gọi: “Mẹ.”
Tân Mạc Ngôn bất lực, chỉ biết đưa điện thoại cho Thư Nha dù không muốn.
“Mẹ, sao Mẹ vẫn chưa về?” Thư Nha nói với giọng không vui.
“Ồ… Thật vậy sao?” Thư Nha hào hứng hỏi.
“A… là vậy à?” Thư Nha ngạc nhiên.
“Vâng, Thư Nha biết rồi ạ!” Thư Nha trùng giọng xuống.
“Tạm biệt Mẹ!” Thư Nha bình tĩnh nói.
Tân Mạc Ngôn dựng cả hai tai lên để cố nghe cuộc nói chuyện điện thoại nhưng cuối cùng nghe vẫn không hiểu, thấy nét mặt của Thư Nha trùng xuống, anh không nhịn được liền hỏi: “Sao thế con?”
“Bố, Thư Nha phải xa ba mấy ngày rồi.” giọng nói của Thư Nha dường như không nỡ.
“Tại sao? Bố không muốn xa Thư Nha của Bố đâu.” Tân Mạc Ngôn nói giống như một đứa trẻ.
“Ngày mai Thư Nha phải cùng mẹ đi tớiThành phố Bình Thành, thế nhưng chắc phải ở đó mấy ngày….” Thư Nha vuốt hai tay lên mặt Tân Mạc Ngôn, dường như đang an ủi ba nó.
“ĐiThành phố Bình Thành làm gì?” Tân Mạc Ngôn nheo mày hỏi, con tim như đang bị kìm xuống rất khó chịu.
“Papi quay về rồi, con và Mẹ phải đi gặp Bố.” Ánh mắt Thư Nha sáng lên nhưng rất nhanh sau đó nó lại trùng xuống.
“Cái gì?” Tân Mạc Ngôn giật mình, anh đứt phắt lên từ ghế sô pha.
Người đàn ông ôm lấy Thiên Hân Vũ lúc chiều chính là người ba mà Thư Nha vừa nhắc tới.
Tình địch của anh đã hiện hình rồi!
“Con không cần bố nữa à?” Tân Mạc Ngôn bất an nhìn Thư Nha, một tâm trạng khó diễn tả bằng lời đang lởn vởn trong đầu anh.
Thư Nha nhìn Tân Mạc Ngôn không hiểu, sau đó cậu bé dùng hay cánh tay ôm chặt lấy cổ Tân Mạc Ngôn, nói kiên định: “Thư Nha muốn mãi mãi ở bên cạnh bố, thế nhưng Thư Nha bắt buộc phải về nhà với bố.”
Thư Nha không nói với Tân Mạc Ngôn nguyên nhân là gì, Tân Mạc Ngôn cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Đêm đã dần buống xuống, Thư Nha đã ngủ yên giấc, Tân Mạc Ngôn ngồi trong phòng khách chưa hề có ý đi chợp mắt.
Người phụ nữ đó sao vẫn chưa quay về?
Mãi cho tới khi bầu trời ánh lên khoảng mây bàng bạc, cánh cửa mới truyền tới tiếng động.
Lúc này Tân Mạc Ngôn dụi dụi hai mắt sưng húp vì mất ngủ, anh nhìn về phía cửa chằm chằm như người thợ săn đang nhìn con mồi.
Thiên Hân Vũ khẽ khàng bước vào, nhẹ nhàng thay dép, đang chuẩn bị vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt thì chiếc đèn bàn cạnh ghế sô pha sáng lên, bỗng chốc căn phòng khách tối om trở nên sáng lóa.
“Cả đêm anh không ngủ à hay là tỉnh dậy sớm thế?” Thiên Hân Vũ giật mình, lấy tay che đi ánh sáng bất ngờ.
Tiếng cô vừa dứt, thân hình cao lớn của Tân Mạc Ngôn đã ghé sát vào cô, mãi cho tới khi ép cô lùi sát vào tường anh mới dừng hành động của mình lại.
“Về nhà người đầy mùi thuốc như đàn ông, cả đêm nay Thiên Hân Vũ em giỏi lắm?”
Danh sách chương