Ngày hôm sau Cao Du Giai thức dậy rất sớm. Sau khi ăn sáng, anh nhìn vào gương, sau khi chắc chắn đã đẹp trai liền đi ra ngoài.

Ngô Đông Nghiên cả đêm qua ngủ không ngon, luôn nghĩ ngày mai làm thế nào để đối diện với người đó. Vẫn còn nhiều điều cô không rõ, chẳng hạn như làm sao anh biết số điện thoại phòng ngủ của cô …

Miên man suy nghĩ, kết quả là cả đêm không ngủ ngon. Khi mẹ cô mở cửa phòng kéo cô dậy, cô mới biết được Cao Du Giai sẽ đến nhà cô …

Khi Cao Du Giai đến nhà ông nội, ông đưa cho anh địa chỉ và bảo anh ấy đến thẳng nhà của Ngô Đông Nghiên.

Khi mẹ Ngô thấy một cậu bé cao ráo, đẹp trai đứng ở cửa, lập tức sửng sốt, khi đang muốn hỏi cháu tìm ai, chợt nhớ ra hôm qua chồng bà đã tìm một học sinh học tốt để giúp con gái học bổ túc. Lúc này, Cao Du Giai lễ phép nói. “Chào dì, cháu đến dạy kèm cho Ngô Đông Nghiên. Cháu tên là Cao Du Giai.”

Một cậu bé đẹp trai, lịch sự như vậy, còn là một học sinh tốt. Ấn tượng của mẹ Ngô về anh không còn có thể diễn tả bằng những lời tốt đẹp nữa. Sau khi nhiệt tình bảo anh vào nhà ngồi, bà vội vàng đến phòng con gái kéo dậy..

Khi nhìn thấy cô mái tóc rối bù mặc đồ ngủ, miệng anh co giật, “Dì ơi, không cần vội đâu ạ, 10 giờ mới bắt đầu, gì có thể cho cô ấy ăn sáng và … thay quần áo trước không?”

Lúc này, Ngô Đông Nghiên thì thầm khó xử: “Con đã nói đợi một chút rồi … quần áo vẫn chưa thay!”

Mẹ Ngô thấy con gái mình vẫn đang mặc đồ ngủ, vội vàng đẩy cô vào phòng: “Nhanh lên, thay quần áo và ăn sáng. Đừng để tiểu Cao chờ quá lâu.”

Tiểu Cao … Ngô Đông Nghiên quay lại nhìn anh trước khi vào phòng, thấy anh mặt không cảm xúc nhìn cô, vội vàng vào phòng thu thập chính mình.

Chờ Ngô Đông Nghiên ăn sáng bữa sáng xong đã là 40 phút sau. Mẹ cô nhìn cô ngồi bên cạnh. Vừa thấy cô ăn xong liền nói: “Nhanh lên, đi lấy sách ra. Mẹ ở đây thu dọn. Tiểu Cao chờ con nửa ngày rồi, đứa trẻ này thật không có ý tứ. “

“Mẹ … trong phòng khách không có bàn …” Ngô Đông Nghiên khó xử nhìn phòng khách chỉ có một chiếc bàn trà nhỏ, muốn cô viết như thế nào a? Lúc này mẹ Ngô mới phát hiện ra vấn đề này, nghĩ nghĩ nói: “Về phòng con đi! Bàn học mà ba con làm đủ rộng để cả hai đứa ngồi.”

Nhà của Ngô Đông Nghiên có hai phòng ngủ và một phòng khách. Cũng không có phòng học.

Lần đầu tiên Cao Du Giai bước vào phòng con gái, còn là phòng của cô gái mình thích, không nhịn được đánh giá xung quanh. Căn phòng tràn ngập mùi hương của cô. Nhận ra điều này khiến Cao Du Giai lâng lâng.

Lúc này Ngô Đông Nghiên cũng rất khẩn trương, vẫn luôn cúi đầu lấy sách ra: “Chúng ta bắt đầu học từ đâu …”

“Bắt đầu từ đầu.” Cao Du Giai lúc này mới hoàn hồn. Nền tảng kém như vậy, chỉ có thể giúp cô học lại từ đầu.

“Ồ …” Sau đó lấy bài thi và sách giáo khoa cao nhị học kỳ một ra.

Anh nói rất nghiêm túc và cẩn thận, giống như đã dạy kèm cho cô trước đây. Ngô Đông Nghiên cảm thấy hai người như trở về trước kia. Nhưng khác biệt là hai người không còn thân mật nữa, trước kia anh luôn mỉm cười với cô, nụ cười tỏa nắng, nụ cười âu yếm sủng nịnh, nhưng giờ rất nghiêm túc …

” Nghiêm túc đi!” Anh nói mà không ngước lên, giống như nhận thấy cô thất thần.

Ngô Đông Nghiên vội vàng hoàn hồn trở lại, cảm giác người này đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.

Đến 11 giờ, mẹ cô đột nhiên đi tới cửa: “Tiểu Cao! Dì đi mua đồ ăn, trưa nay ở lại ăn cơm nhé!”

Ngô Đông Nghiên nghĩ anh chắc chắn sẽ cự tuyệt, không ngờ anh nói, “Được a, làm phiền gì rồi.”

Mẹ Ngô vừa ra khỏi cửa, trong nhà chỉ còn hai người, Ngô Đông Nghiên có chút lo lắng.

“Khẩn trương cái gì, nghiêm túc!”

Ngô Đông Nghiên: “…” Người này có thuật đọc tâm sao?

Một lúc sau, Cao Du Giai bất đắc dĩ đặt bút xuống, nhìn cô nói, “Em đi học đều không chuyên tâm như vậy sao? Không trách thi kém như vậy.”

“Tôi … tôi, tôi,” Ngô Đông Nghiên nói vài từ “tôi” liên tiếp, nhưng cuối cùng cô cũng không nói lên lời, muốn cô nói như thế nào? Nói cùng anh ở chung một phòng cô rất khẩn trương? Nói cô thất thần trộm nhìn anh?

“Có vấn đề gì liền hỏi đi.” Cao Du Giai trông vẫn rất nghiêm túc.

“Làm thế nào anh biết số điện thoại phòng ngủ và lấy được điểm số của tôi …” Cuối cùng cũng hỏi!

“Chỉ vì điều này mà thất thần?”

“Tôi, tôi chỉ tò mò thôi!” Khi nói điều này cô có vẻ không tự tin, mặt bắt đầu nóng lên.

“Tôi muốn biết tự nhiên sẽ có người nói cho tôi” sau đó thì thầm vào tai cô. “Miễn là tôi muốn, đều có thể biết mỗi ngày em mặc đồ lót màu gì.”

Mặt của Ngô Đông Nghiên đỏ lên, cô đứng lên, chỉ vào anh nói, “Anh, làm thế nào lại trở nên lưu manh như vậy?”

“Nói xong, còn điều gì tò mò muốn hỏi không? Nếu không còn thì ngồi xuống chuyên tâm học đi.” Vẫn là biểu tnhf nghiêm túc, như thể người vừa khiến cô phát điên không phải là anh.

Từ khi nào mặt anh giống như bài Pocker …

(Giống bộ bài mình vẫn hay chơi á)

Ngô Đông Nghiên miễn cưỡng ngồi xuống, cầm lấy đề bắt đầu làm.

Cao Du Giai nhìn đỉnh đàu cô, lâu như vậy không có dựa gần cô như vậy …

Sau khi Ngô Đông Nghiên tính toán xong, ngẩng đầu lên muốn anh kiểm tra một chút. Vừa nhấc đầu thấy mặt anh gần trong gang tấc … nhưng anh lạnh lùng quay mặt đi, cầm lấy đề thi nhìn.

Có phải anh … vừa rồi muốn hôn cô?

_____________________________________

Không lâu sau mẹ cô trở lại và tiến vào phòng bếp nấu cơm. 12h30p, ba món ăn đơn giản và một món canh đặt trên bàn. Lúc này, ba cô cũng đã về, bốn người vây quanh bàn ăn trưa.

“Tiểu Cao! Ba mẹ cháu làm gì vậy?” Bố Ngô nói chuyện với Cao Du Giai.

“Ba mẹ cháu làm việc trong chính phủ.” Cao Du Giai nhẹ nhàng trả lời.

“Ôi! Đó chính là cán bộ quốc gia! Thật tốt!” Con cán bộ quốc gia, không trách lại vừa thông minh mà còn khiêm tốn, ấn tượng của Ngô ba ba đối với anh cũng tăng vọt.

Ngô Đông Nghiên vẫn luôn cúi đầu ăn cơm, nhưng lỗ tai lại chăm chú nghe ba mẹ và Cao Du Giai nói chuyện.Trước kia cô chưa bao giờ hỏi những câu hỏi này, nhưng bây giờ nhờ ba mẹ mà cô đã biết điều đó.

Cao Du Giai chia thời gian học thành hai phần, từ 10 giờ sáng đến 12 giờ sáng và từ 2 giờ chiều đến 4:30 chiều.

Ba cô thường xuyên vắng nhà. Mẹ cô xem hai đứa trẻ học rất nghiêm túc, sợ mình sẽ ảnh hưởng đến chúng, thậm chí đến TV cũng không dám bật, nhưng lâu lâu cũng buồn chán, liền thường xuyên đi ra ngoài, cho nên bình thường trong nhà chỉ có hai người.

Ba mẹ cô dường như rất yên tâm về Cao Du Giai. Họ không hề lo lắng về việc hai người ở trong một phòng, chủ yếu vì ấn tượng của họ với Cao Du Giai vô cùng tốt. Giống như suy nghĩ trước đây của Ngô Đông Nghiên, một người có thành tích học tập tốt như vậy, khẳng định sẽ không có những suy nghĩ xấu.

Nếu có thể nói, Ngô Đông Nghiên thực sự kéo tay ba mẹ cô hét lên: Kỳ thật anh là một kẻ lưu manh!!!

Ngô Đông Nghiên thật sự thực hoài nghi người này có phải hay không còn yêu cô. Anh trở nên độc miệng và không còn thích cười. Nhiều ngày như vậy mới chỉ cười với cô một lần. Còn có … Tuy rằng không có động tay động chân với cô, nhưng miệng lại không buông tha. Ngô Đông Nghiên thường xuyên bị anh trêu đến mặt đỏ tai hồng, nhưng vẻ mặt anh vẫn nghiêm túc …

Không thể không nói cô thích ứng rất nhanh với phương pháp dạy kèm của anh. Khi học trung học năm thứ 3, cuối cùng điểm toán của Ngô Đông Nghiên cũng đã khiến chủ nhiệm lớp sắc mặt tốt hơn …

Năm cuối nên không có cuối tuần, một tháng chỉ có một ngày nghỉ. Ngày nghỉ cũng là đến trường học bù. Bài thi đầy trời, bài kiểm tra còn nhiều hơn nữa.

Tuy nhiên, Cao Du Giai vẫn sẽ dành thời gian để giúp cô viết ra những vấn đề trọng điểm. Vào kỳ nghỉ vẫn sẽ đến nhà giúp cô học bổ túc. Ba mẹ cô vô cùng vui vẻ. Thành tích toán học của con gái tiến bộ rất lớn, ít nhiều đều là nhờ Cao Du Giai. Thiện cảm dành cho Cao Du Giai càng nhiều hơn.

Ngô Đông Nghiên nhịn không được hỏi anh: “Anh vì cái gì đồng ý giúp tôi học bổ túc?”

“Không có gì, chỉ là đã đồng ý với ông nội tôi!” Cao Du Giai trả lời nhẹ nhàng. Kỳ thật ông nội anh đã ám chỉ nhiều lần thời điểm quan trọng như vậy nên dành thời gian nhiều hơn cho việc học, chuẩn bị thi đại học.

Nhưng anh nói với ông khi dạy kèm cho cô, anh cũng thuận tiện ôn tập lại, cho nên không chậm trễ việc học. Ông lão nhìn thành tích của anh không có giảm xuống mới yên tâm hơn.

Khi kỳ thi tuyển sinh đại học đến gần, mọi người đều học hành chăm chỉ. Ngô Đông Nghiên có một cái đèn pin trong ký túc xá, thậm chí vào ban đêm sau khi tắt đèn còn soi đèn pin đọc sách.

Cao Du Giai đối với kỳ thi đại học không quá lo lắng. Anh phương thức học tập riêng của mình. Khi học, anh đọc rất nghiêm túc, gặp chỗ nào trọng điểm liền xem đến vài lần. Cuối cùng không đến mức quá mệt mỏi.

Ngược lại anh rất lo lắng về Ngô Đông Nghiên, hy vọng cô có thể làm tốt, vì vậy sau khi chính mình hoàn thành nhiệm vụ học tập, cố gắng hết sức giành thời gian giúp cô.

Trong phòng học, trên hành lang, sân thể dục đều có dấu hiệu nhắc nhở học sinh năm cuối kỳ thi tuyển sinh đại học đang đến gần.

Đêm trước ngày thi đại học, Cao Du Giai đợi Ngô Đông Nghiên ở hành lang. Khi nhìn thấy cô, anh nói: “Đến đây, tôi có lời muốn nói với em.”

Ngô Đông Nghiên bảo Tao Tao đi về trước trước. Hai người chậm rãi đi trên đường chạy của sân thể dục. Vẫn có người đang chạy trên sân, có lẽ để giảm căng thẳng!

Hai người im lặng đi một vòng, không ai nói chuyện. Cao Du Giai đột nhiên dừng lại đối mặt với cô, duỗi tay sờ đầu cô. Hai năm qua cô cao hơn một chút, anh cũng cao hơn, nên cảm giác vẫn như xưa, cô vẫn nhỏ bé như vậy, anh cười cười nói: “Sao vẫn thấp như vậy?”

Trong hai năm qua, đây là lần đầu tiên hai người có hành động thân mật như vậy. Mặc dù Ngô Đông Nghiên rất khẩn trương, tuy nhiên cô không nghĩ muốn né tránh, nhưng anh nói gì?

“Tôi đã 161 cm, đã cao thêm 6 cm. Bây giờ tôi chỉ mới 17 tuổi, chắc chắn sẽ cao hơn.” Rõ ràng là anh đã cao hơn. Nếu so sánh, cô hẳn cảm thấy mình lùn.

“Bài thi ngày mai, đừng lo lắng, giống như ngày thường là được.” Anh đột nhiên thay đổi chủ đề, nghiêm túc nhìn cô.

“Ừ … tôi biết, cảm ơn.”

“Muốn cảm ơn tôi, làm bài thi nghiêm túc, nếu có thời gian thì kiểm tra lại, đừng khiến tôi cảm thấy phí công khi dạy bổ túc cho em.”

“… Tôi biết! Tôi phải quay về, nếu không ký túc xá sẽ đóng cửa.”

“À, tôi đưa em về!”

Ngô Đông Nghiên vốn dĩ muốn nói không cần, nhưng lại nghĩ dường như đây là lần đầu tiên hai người sóng vai đi cùng nhau trong sân trường, có lẽ tương lai sẽ không còn cơ hội nữa, vì vậy cô gật đầu đồng ý.

Thời tiết ba ngày thi đại học đặc biệt tốt. Mặt trời rất lớn, mọi người rất lo lắng, nhưng chung quy kỳ thi đã kết thúc.

Điều này cũng có nghĩa là cao trung đã kết thúc. Mặc kệ thi tốt hay không, ba năm cao trung cũng đã chấm dứt.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện