Ngô Đông Nghiên cảm giác được thân thể đột nhiên được ôm lên, giật nảy mình. Sau đó cô ngẩng đầu lên liền thấy vẻ mặt Cao Du Giai… lo lắng.

Đột nhiên khoảng cách giữa hai người gần như vậy, Ngô Đông Nghiên hoảng hốt trong nháy mắt, ngay cả đầu gối bị đau cũng có cảm giác giảm đi mấy phần, chỉ ngơ ngác nhìn mặt anh.

Đây là lần thân mật nhất của hai người trong 3 năm qua, tim Ngô Đông Nghiên đập liên tục.

Cô cảm thấy trong 3 năm qua mình nhớ anh rất nhiều, một mực nhìn anh. Sau đó bàn tay không tự chủ được đưa lên xờ cằm anh. Cô thấy hình như bước chân của anh chậm lại một chút.

Cuối cùng cô dúi đầu vào ngực anh, tay vòng qua cổ anh, mặc cho anh ôm cô đi. Giờ phút này, đột nhiên cô cảm thấy bị thương rất đáng, hi vọng anh cứ vĩnh viễn ôm cô như vậy.

Du Du vội vàng đuổi theo bước chân Cao Du Giai, ba người đón xe đi bệnh viện. Cao Du Giai một mực ôm cô, may là Ngô Đông Nghiên tương đối gầy, ôm cũng không mất sức.

Hôm nay cô mặc một chiếc quần soóc, nên khi nhảy ra khỏi xe, đầu gối trực tiếp đụng vào mặt đất. Bởi vì đầu gối trái chạm đất trước nên bị thương tương đối nghiêm trọng, mài hỏng da, vừa chảy máu vừa sưng tím rất lớn, mà còn bị thương trên đầu gối nên Ngô Đông Nghiên căn bản không đi được, hai chân cũng không dám duỗi thẳng.

Cho nên trên đường đi, ngoại trừ ngồi trên xe, Cao Du Giai đều ôm cô.

Nhưng anh đều trầm mặc, ngoại trừ lúc xử lý vết thương, cồn kích thích làm cô đau nhói anh mới bước đến trấn an:” Đừng nhúc nhích, nhịn một chút là được rồi.”

Mặt Du Du xám xịt đi theo sau lưng Cao Du Giai. Cô tự trách mình, nếu không phải mình bảo Ngô Đông Nghiên thử một chút, cũng sẽ không hại cô như vậy.

Nhìn bộ dáng Cao Du Giai đau lòng, cô ấy càng cảm thấy tội lỗi…

Đợi đến khi xử lý vết thương xong đã là 5 giờ chiều. Lúc này rất khó bắt xe nên Cao Du Giai liền gọi điện cho Cao Thừa tới đón.

Trở lại cổng trường, thấy xe điện của Du Du bên cạnh cửa phòng bảo vệ, Cao Thừa ngồi đối diện ghế lái phụ của Du Du nói:” Anh giúp em xem qua rồi, xe không có việc gì, chỉ là thân xe bị xước không ít, có một cái gương bị vỡ, có thể đi về được.”

Ngô Đông Nghiên vừa nghe thấy mình làm hỏng xe vội nói:” Du Du, thật xin lỗi… Tớ làm hỏng xe cậu rồi.”

Du Du nghe cô nói như vậy, vội vàng khoát tay:” Nói gì vậy, tớ mới là người hại cậu bị thương, phải xin lỗi mới đúng. Về sau cũng không dám cho cậu đi nữa.”

” Không sao, là do tớ ngốc.”

Lúc này xe đã lái đến dưới lầu, Cao Du Giai rất tự nhiên ôm Ngô Đông Nghiên từ trên xe xuống, cảm giác được cô có chút giãy dụa liền nói:” Giãy cái gì, em có thể tự bò lên tầng 7? Hay là cảm thấy Du Du có thể ôm em lên?”

Du Du:”…”

Ngô Đông Nghiên:”…” Đúng là không thể. Đừng nói là tầng 7, bây giờ ngay cả đi mấy bước cô cũng thấy khó khăn. Mà nếu có thể đi cũng phải cong người lại, cảm giác chẳng khác gì con vịt…

Khi đến tầng 7, Cao Du Giai ôm Ngô Đông Nghiên vào phòng một cách quen thuộc, sau đó phát hiện ba mẹ cô đều không ở nhà, liền hỏi:” Ba mẹ em đâu?” Cô bị như vậy không thể ở nhà một mình.

“Ba mẹ em về quê thăm bà nội, mang thuốc cho bà.”

Lúc này Du Du đi đến nói:” Đêm nay tớ sẽ ở lại đây, cậu yên tâm.”

Ngô Đông Nghiên nhìn Du Du đầy cảm kích cười cười.

Cao Du Giai nghe cô ấy nói như vậy, sắc mặt lập tức đen lại:” Cậu ở lại?”

Du Du không hiểu lắm gật đầu:” Đúng a!”

” Cậu bế được cô ấy?”

Du Du lắc đầu.

” Vậy cậu không thể ở lại.”

” A, tớ về thì Nghiên Nghiên làm sao?” Du Du kỳ quái không hiểu vì sao anh yên tâm để Ngô Đông Nghiên ở nhà một mình.

” Tôi sẽ ở lại chăm sóc cô ấy, vậy nên cậu về đi.”

Du Du và Ngô Đông Nghiên đều kinh ngạc nhìn anh.

Ánh mắt Cao Du Giai nhìn Ngô Đông Nghiên cầu khẩn, Du Du hiểu rõ gật đầu, sau đó quay người nói với Ngô Đông Nghiên:” Tớ vẫn nên về, cậu ấy đúng là hữu dụng hơn tớ, tớ đi trước nha. Ngày mai tớ sẽ đến thăm cậu.” Nói xong xoay người rời đi.

Ngô Đông Nghiên lúng túng nhìn Cao Du Giai, càng ngày cô càng không hiểu anh. Rõ ràng mỗi lần thấy cô đều xoay người rời đi, làm như không nhìn thấy. Nhưng bây giờ anh lại khăng khăng muốn ở lại chăm sóc cô, đến tột cùng là anh nghĩ thế nào? ___________

Cao Du Giai cúi người bế cô lên. Ngô Đông Nghiên đang suy nghĩ, đột nhiên cảm giác thân thể bị nâng lên, vội vàng đưa tay vòng qua cổ anh. Nhưng anh căn bản không thèm nhìn cô, chỉ ôm cô đến ghế salon ở phòng khách, sau đó mở tivi lên.

Sau khi thu xếp tốt, Cao Du Giai liền xoay người vào phòng bếp, nhìn thấy trong tủ lạnh có thịt nạc, trứng, rau, cà chua… bữa tối của hai người có rồi.

Ngô Đông Nghiên nghe được tiếng động trong phòng khách, trong lòng không khỏi nghi ngờ, anh nấu cơm?

Sau khi xem tivi một lúc, Ngô Đông Nghiên cảm thấy muốn đi vệ sinh… Từ xế chiều ngã sấp xuống đến bây giờ đã mấy giờ rồi.

Đời người có 3 cái gấp, buồn đi vệ sinh chính là một trong ba cái đó. Ngô Đông Nghiên đứng ngồi không yên, muốn tự mình đứng lên đi vệ sinh nhưng đầu gối bên trái thật sự rất đau. Đầu gối phải chạm đất lúc này cũng không duỗi thẳng được. Nếu chỉ một chân bị thương thì cô có thể nhảy đi…

Hiện tại, cô chỉ có thể đứng một chân, không nhảy đi được, nhảy một cái đầu gối lại đau.

Khi Cao Du Giai bê đồ ăn lên, thấy Ngô Đông Nghiên đứng dậy, không khỏi cau mày nói:” Em cần gì?’

Ngô Đông Nghiên nhìn anh, ngượng ngùng nhỏ giọng nói:” Em muốn đi vệ sinh…”

Cao Du Giai không do dự bế cô lên, quay người đi về hướng nhà vệ sinh.

Ngô Đông Nghiên kinh ngạc giãy dụa trong lòng anh:” Anh, anh làm gì vậy, thả em xuống.” Không phải anh muốn ôm cô đi vậ sinh chứ, vậy quá kinh khủng rồi!

Cao Du Giai căn bản không để loại giãy dụa này vào mắt, sau khi ôm cô đến nhà vệ sinh, nhẹ nhàng đặt cô xuống:” Có thể đứng được không?”

Ngô Đông Nghiên vội nói:” Có thể, có thể, anh… Anh đi ra ngoài trước đi.”

” Xong gọi anh.” Sau khi nói xong, Cao Du Giai liền đi ra, còn quan tâm giúp cô đóng cửa lại.

Nhà cô là bồn vệ sinh ngồi xổm. Lúc này cô cảm thấy nếu nhà mình có bồn vệ sinh cao thì thật tốt. Chân như vậy đi vệ sinh cái gì, thật là thử thách quá đi.

Sau khi chật vật đi vệ sinh xong, Ngô Đông Nghiên mở cửa ra, Cao Du Giai đang đứng ở trước cửa. Cô không khỏi lúng túng, không phải anh một mực đứng ở đây chứ? Nếu vậy chẳng phải vừa nãy anh sẽ nghe được sao…

Cao Du Giai cũng không quan tâm trong lòng cô nghĩ gì, trực tiếp ôm cô lên, đặt cô trên bàn cơm, sau đó quay người vào phòng bếp.

Mấy phút sau, anh bưng mâm cơm đi ra, nhìn bữa tối của hai người trên mâm cơm có một đĩa cà chua xào trứng, một đĩa ra xào thịt, một đĩa rau luộc.

Mắt cô không tự chủ được nhìn anh di chuyển, nhìn anh xới cơm, chia đũa, cầm chén rót nước.

Cảm giác giống như một nhà hai người. Nếu như hiện tại hai người còn ở cùng nhau, có thể về sau kết hôn chĩnh là như vậy đúng không?

Lúc ăn cơm cô suy nghĩ: 15 tuổi cô và anh yêu sớm, còn thiếu một ngày là được nửa năm. Sau đó hai người chia tay cho đến tận bây giờ.

Năm năm, cô từ một thiếu nữ vô tri trở nên trưởng thành hơn. Cô đã hơn 20 tuổi, không bao lâu nữa sẽ bắt đầu thực tập, sau đó đi làm. Khi đó có phải ba mẹ sẽ thúc giục cô tìm bạn trai không?

Ba năm học đại học này, cũng có không ít nam sinh theo đuổi cô, nhưng cô đều cự tuyệt từng người. Ngay cả Mạc Phàm cô cũng tận lực giữ khoảng cách. Cô vẫn chưa quên lời anh nói 3 năm trước ở nhà ga, chỉ là cho đến bây giờ cô vẫn không hiểu ý của anh muốn nói gì.

Khi dược nghỉ hai người ngẫu nhiên đụng phải nhau trên đường, thường là khi cô muốn nói gì đó, anh đã xoay nười rời đi.

” Đủ rồi sao?”

Ngô Đông Nghiên mờ mịt ngẩng đầu nhìn anh:” Cái gì đủ rồi?”

Cao Du Giai nhìn bát cô trống không:” Anh nói em còn muốn ăn cơm nữa không, thật phục em, ăn một bữa cơm mà cũng có thể thất thần.” Cuối cùng anh thở dài.

” Em, em ăn no rồi.” Bị anh nói như vậy cô mới phát hiện mình thất thần.

” Vậy em ngồi đây một lát, anh đi rửa bát.”

” Vâng, được ạ.”

_________________

Thu dọn phòng bếp xong, Cao Du Giai nhìn chằm chằm vết thương trên đùi Ngô Đông Nghiên, chân mày cau lại. Vết thâm tím trên đầu gối trắng nõn của cô càng hiện lên rõ hơn, anh nhìn cũng cảm thấy đau.

Hôm nay thời tiết hơi nóng, nếu không tắm khẳng định cô sẽ không thoải mái. Anh do dự một chút, cuối cùng nói:” Em tắm như thế nào? vết thương không thể để nước chạm vào.”

“Em… cũng không biết.” Nếu đứng chắc chắn không được, nước sẽ thuận nhiên chảy xuống.

” Có ghế không?”

” Có, ngoài ban công có một cái ghế nhỏ, anh cần ghế làm gì vậy?”

” Cho em tắm.”

Nghe xong mặt Ngô Đông Nghiên lập tức đỏ lên, vội vàng kéo góc áo của anh:” Anh đừng, em, em tự tắm, không cần anh giúp.”

Cao Du Giai bật cười. Được rồi, là anh nói không rõ.

” Em nghĩ gì vậy, ý anh là cầm ghế vào cho em ngồi tắm.” Anh kiên nhẫn giải thích, thấy mặt cô đỏ lên, không khỏi nói thêm một câu:’ Bất quá, nếu em muốn anh giúp thì cũng có thể.”

Anh, anh lại còn trêu đùa lưu manh. Ngô Đông Nghiên càng cảm thấy xấu hổ, nhưng một cảm giác thân thuộc đã lâu dâng lên, trong lòng cô cảm thấy thỏa mãn lạ thường, vội vàng nói:” Em, em tự làm được.”

” Anh đi lấy quần áo cho em.” Nói xong liền muốn đi đến phòng cô.

” Chờ một chút, em tự lấy được.” Làm sao có thể anh cầm… còn có nội y nữa.

Ngô Đông Nghiên không nghĩ tới anh cứ vậy mà ôm cô đến trước tủ quần áo, mở ra để cô lấy…

Thấy cô lâu không động, Cao Du Giai ngang nhiên đi qua trực tiếp lấy váy ngủ, anh lấy cái cô có thể mặc dễ dàng, sau đó cúi đầu hỏi:” Đồ lót để đâu?”

” Anh, anh nhìn như vậy làm sao em lấy được…”

” Băng vệ sinh còn từng giúp em mua, nhìn đồ lót một chút thì sao, nhanh lên.” Cao Du Giai không đông ý.

Ngô Đông Nghiên bó tay rồi, đành phải mở cái tủ nhỏ ra thật nhanh, tùy tiện lấy quần áo lót che trong ngực.

Cao Du Giai giúp cô chuẩn bị nước, ghế nhỏ cũng chuẩn bị kỹ, sau đó bế cô đặt xuống, anh đóng cửa đi ra ngoài.

Anh gọi điện thoại cho mẹ nói đêm nay mình ở nhà bạn nên không về.

Sau đó anh gọi cho Cao Thừa mang quần áo tới. Không bao lâu hắn đã đến, ánh mắt mập mờ nhìn anh:” Kiềm chế một chút, thân thể người ta còn bị thương!”

” Chú về đi, đừng nói linh tinh.” Vừa nói xong liền nghe được tiếng phòng vệ sinh mở, vội vàng nói với Cao Thừa:” Chú về nhanh đi.” Sau đó đóng cửa ” Phanh” một tiếng trước mặt hắn.

Cao Thừa ở ngoài cửa giận giữ mắng một câu:” Không biết lớn nhỏ, tốt xấu gì tao cũng là chú nhỏ.”

Sau khi hai người tắm rửa xong, an vị ngồi trên ghế salon xem tivi. Mười giờ rưỡi, Cao Du Giai quay đầu hỏi Ngô Đông:” Buồn ngủ rồi sao?”

Ngô Đông Nghirn lắc đầu. Từ lúc anh ôm cô đi bện viện đến giờ, cô vẫn nghĩ về mói quan hệ của hai người. Cuối cùng lại nghĩ tới nếu như sau khi tốt nghiệp, ba mẹ cô thúc giục tìm bạn trai, về sau cô sẽ kết hôn, anh cũng sẽ kết hôn, vậy quan hệ giữa hai người bọn họ có phải sẽ chấm dứt không.

Nghĩ đến điều này, trong lòng cô khổ sở không chịu được, cô không muốn sau này hai người bọn họ mỗi người một ngả. Cô cũng không muốn ở bên người con trai nào khác, càng không muốn anh cùng cô gái khác kết hôn.

Nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy khổ sở vô cùng…

Cao Du Giai nhìn đông hồ đã gần 11 giờ, anh ôm Ngô Đông Nghiên đến bên giường, sau khi đặt cô xuống liền nghĩ sẽ trở lại ghế salon ngủ một đêm.

Anh đang định ra ngoài, đột nhiên góc áo bị một bàn tay nắm lấy.

Cao Du Giai nghi ngờ xoay người lại nhìn cô, thấy hốc mắt cô đỏ lên, tường cô bị đau liền hỏi:” Vết thương rất đau sao?”

Anh thấy nước mắt cô cứ vậy mà chảy xuống, tiếng khóc nghẹn ngào đáng thương:” Anh còn muốn em không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện