Edit: Min
Beta: Tanya Vu
—
“Đến rồi, Lão đại, gọi món đi.” Giày thể thao trắng vẫy vẫy tay với Tử Ngôn, “Bạn học, phiền bạn đưa menu.”
Tử Ngôn nâng từng bước chân nặng nề đến bên cạnh Giản Dật, đưa menu cho anh, sau đó cầm giấy bút đứng bên cạnh chờ viết, Giản Dật nhận lấy menu xong thì tiện tay đưa cho Giày thể thao trắng, “Các cậu gọi đi.”
Giày thể thao trắng nhìn nhìn rồi lại nói, “Vậy chọn trước hai món lão đại thích nhất đi, một súp lơ xào, một cà tím um, rồi đến món bổn thiếu gia thích nhất cũng là món đắt khách nhất tiệm bà chủ, khâu nhục.”
“Cố Hằng, cậu gọi thay lão đại toàn đồ chay, còn mình thì ăn thịt, không sợ bị nghẹn à.” Một người con trai thanh tú ngồi bên cạnh Giản Dật nói đùa.
“Cậu thì biết cái gì, lão đại thích ăn chay.” Cố Hằng trừng mắt liếc anh ta một cái.
Rốt cuộc cũng tìm được khe hở, Tử Ngôn vội nói xen vào, “Ngại quá, hôm nay đầu bếp làm món khâu nhục nghỉ rồi, vậy nên hôm nay không thể làm món này được.”
Cố Hằng bày vẻ mặt kinh ngạc, “Bạn học Thì Là(*), không phải vì chuyện hôm nay nên cậu muốn trả thù tôi đấy chứ?”
(*) Thì Là (孜然, phiên âm zī rán), Tử Ngôn (訾言, phiên âm Zī Yán). Hai tên gọi đọc khá giống nhau.
Trong lòng Tử Ngôn nhảy dựng, cứ như làm phải chuyện gì trái với lương tâm vậy, theo bản năng cô nhìn Giản Dật, Giản Dật vẫn đang bấm điện thoại, thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, trong lòng Tử Ngôn khẽ thở dài một hơi đầy nhẹ nhõm.
Viết lên giấy hai từ rồi đưa cho Cố Hằng, “Bạn học này, tôi tên là Tử Ngôn, là ‘Tử’ Yan, không phải là ‘Tư’ Ran, nhờ cậu đọc đúng từ phổ thông giúp.” Sợ rằng cậu ta nghe được lúc La Thần gọi tên cô nên nghe lầm, mà tên cô quả thật rất dễ làm người khác hiểu lầm.
Cố Hằng ngồi trong góc nên cô không thể đưa trực tiếp được, chỉ có thể cách Giản Dật với qua cho Cố Hằng xem, mà không biết có phải là ảo giác hay không, cô cảm nhận được Giản Dật ấy thế mà có hơi liếc mắt một cái, có điều chỉ là lướt nhìn thôi, rồi anh lại quay về dáng vẻ như trước, tựa như chưa từng phát sinh chuyện gì.
Vì câu nói của Tử Ngôn mà trên bàn ăn ai nấy phải cố gắng nhịn lại tiếng cười, có người còn liếc mắt đưa tình với Cố Hằng, “Ỏ, anh giai Hằng à, anh đã chịu khuất phục rồi à?”
Cố Hằng cong cong khóe miệng, còn tăng thêm lực đọc tên cô, “Bạn học Tử Ngôn….”
Tử Ngôn cố gắng duy trì nét cười trên gương mặt, “Đúng.”
Cố Hằng nhìn cô, đột nhiên nở một nụ cười nhẹ như muốn bắt đầu một trò đùa dai, dùng tốc độ cực nhanh nói, “Thật sự không phải vì tôi nghe được cậu nói cậu thích lão đại nhà chúng tôi nên bây giờ muốn trả thù tôi đấy chứ? Cậu phải biết là hôm nay tôi đến đây vì món khâu nhục….”
Tuyệt chiêu Cố Hằng tung ra quá bất ngờ, làm cho Tử Ngôn không kịp đề phòng nên đứng cứng ngắc tại chỗ.
Lúc này đây, Tử Ngôn chắc chắn rằng Giản Dật đang nhìn cô, bởi vì anh vừa ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt vi diệu mà quét một vòng quanh cô, tuy rằng đang cúi đầu nhưng mà cô khẳng định rõ ràng là cô không nhìn lầm đâu.
Trên bàn yên lặng hai giây, đột nhiên âm thanh huýt sáo cùng tiếng cười thay nhau vang lên.
“Lão đại đi đến đâu cũng có người yêu mến hết nha, ha ha ha….”
“Bạn này là đàn em nhỉ, anh nói em nghe, đừng thấy dáng vẻ lão đại nhà bọn anh như ông chú thế, bên trong chính là cầm….à ăn thịt không chịu nhả xương ra đó….vậy nên ngàn vạn lần đừng để bị dụ nhé.”
“Lương Nhiên, cậu không muốn sống nữa đấy à, dám vạch trần bản chất của lão đại trước mặt anh ấy.”
“Tôi buồn thay cho Lương Nhiên ba mươi giây đây…”
“Lão đại em sai rồi, mong anh nhẹ tay cho….”
Không cần soi gương, Tử Ngôn khẳng định gương mặt mình lúc này đã đỏ như máu rồi, trong khoảng thời gian ngắn đứng ở đây không biết nên nói gì, ảo não chỉ muốn tìm một cái hố nào chui vào trong cho rồi.
Xấu hổ, xấu hổ, rồi lại xấu hổ, Tử Ngôn muốn mở lời nói gì đấy nhưng lại không biết nên nói gì, chẳng lẽ nói là cô không thích anh, chỉ là tham luyến sắc đẹp của anh thôi? Hay là nói cô miêu tả anh thành một con quỷ sát nhân điên cuồng trong quyển tiểu thuyết của chính mình?
Nói nhiều sai nhiều, thậm chí có khi còn bị mang tiếng giấu đầu lòi đuôi ngay đây mất.
Tử Ngôn muốn đi, nhưng lại cảm thấy lúc này mình mà đi thì cứ như là chạy trối chết vậy, đành phải ‘kiên cường’ đứng tại chỗ, thuận tiện liếc mạnh qua chỗ Giày thể thao trắng.
Cố Hằng cũng thấy mình đùa hơi quá trớn nên không khỏi lên tiếng giải thích, “Một đám lão già các cậu đừng có dọa cô gái nhà người ta chứ, tôi chỉ đùa chút thôi, Thì Là người ta, à không, bạn học Tử Ngôn nói đúng ra thì ‘chỉ đơn giản là thích nhất sắc đẹp của đàn anh Giản thôi’, đúng không nào, bạn học Tử Ngôn?” Cố Hằng nhìn cô, trên mặt là nụ cười đầy ẩn ý không giấu giếm.
Tử Ngôn, “…” Chuyện này càng không có cách nào giải thích, có lẽ lời cậu ta nói quả thật là gần với bản gốc nhất.
“Cố Hằng, cậu vô đạo đức quá.”
“Chưa từng thấy đứa nào thiếu đạo đức như nó.”
…….
Một đôi tay thon dài lướt qua lấy đi cây bút trong tay cô, đặt lên trên bàn, “Được rồi, ăn cái gì thì tự mình viết lên.”
Giản Dật đã mở miệng, trên bàn nháy mắt liền an tĩnh hẳn.
“Rồi, lão đại, đến đây, viết món anh muốn gọi đi.” Có người tiếp.
“Em ra ngoài trước đi, có việc chúng tôi sẽ gọi sau.” Giản Dật hờ hững mở miệng.
Lời nói lạnh lẽo nhưng lại như một lệnh đặc xá vậy, làm Tử Ngôn bớt xấu hổ hơn, rốt cuộc cũng được danh chính ngôn thuận rời khỏi căn phòng thị phi này, Tử Ngôn cúi đầu nhanh chóng rời đi, phía sau lại truyền đến một trận cười.
Nhìn thấy Tiểu Ngư đi lên lầu. Tiểu Ngư vừa thấy cô thì vội vội vàng vàng, “Sao đấy, Tử Ngôn?”
Tử Ngôn có hơi tức giận, “Tiểu Ngư, bây giờ thì tớ chắc chắn trưa hôm qua tên Giày thể thao trắng kia đã giành gà chiên muối tiêu của cậu.”
Tiểu Ngư nhìn cô bằng ánh mắt không thể tin được, “Ý cậu là trước đó cậu không tin tớ á?”
Tử Ngôn, “………”
Tử Ngôn đứng sau quầy thu ngân thở ngắn than dài, tại sao ban nãy lúc Giày thể thao trắng nói cô thích Giản Dật cô lại không giải thích chứ? Xấu hổ quá, mất mặt quá đi mất, kiểu này là muốn ném luôn mặt mũi đi cho rồi.
Hai tay Tử Ngôn chống lên trên bàn, ôm đầu, thậm chí ý nghĩ tuyệt vọng cũng có luôn.
A a a a a, vào lúc này Tử Ngôn chỉ muốn ngửa mặt lên trời hét thật to.
Cuối cùng, đương nhiên Tử Ngôn không mặt dày đến mức đi vào lần nữa, lúc Tiểu Ngư đem menu ra, nghe cô ấy kể ban nãy còn trừng liếc chém giết một màn kịch liệt với Giày thể thao trắng.
Khi Giản Dật ra thanh toán, Tử Ngôn còn đang chống má nhìn bức vẽ trước mặt đến ngây ngốc, âm thanh gõ lên mặt bàn cắt ngang suy nghĩ của Tử Ngôn, vừa ngẩng đầu lên liền bắt gặp một đôi mắt hẹp dài cùng ánh nhín thâm thúy của Giản Dật.
Tử Ngôn bật dậy khỏi ghế ngồi, trong lòng có chút chột dạ không hiểu, “Đàn, đàn, đàn anh Giản…”
Tầm mắt Giản Dật lướt qua bức vẽ trước mặt cô, Tử Ngôn nhạy bén phát hiện ra tầm mắt anh, vội vàng dùng quyển truyện tranh <> che bức vẽ lại.
Nhưng không ngờ tầm mắt Giản Dật lại chuyển dời đến bộ truyện tranh nọ, còn nhàn nhạt hỏi cô, “Xem ra em thích bộ truyện này.” Một câu trần thuật vô cảm, quyển truyện tranh này nằm trong bộ truyện ăn khách nhất của Nhất Thanh năm đó, bây giờ nó đã cũ lắm rồi, nhìn vào là thấy quyển truyện đã được lật mở rất thường xuyên nên mới nát thế.
Nghĩ đến hiểu lầm trước kia, Tử Ngôn muốn tìm lại chút mặt mũi cho bản thân, thế là để quyển truyện tranh lên trên mặt bàn, đùa rằng, “Vâng ạ, Nhất Thanh chính là người tình trong mộng của em.” Ẩn ý đó là em không có thích anh đâu, em có người mình thích rồi.
Tử Ngôn vốn chỉ muốn đùa giỡn tí nhằm giảm bớt sự xấu hổ trước đó, lại không nghĩ rằng vừa nói xong thì hình như càng xấu hổ hơn, thậm chí là ánh mắt của Giản Dật khi nhìn cô còn mang thêm một chút ý tứ sâu xa không rõ.
Còn không kịp chờ Tử Ngôn ngâm cứu xem ý tứ sâu xa này là gì, Giản Dật đã rủ nhẹ mắt, lấy tiền mặt từ trong ví ra.
Tử Ngôn ảo não nghiêng đầu thở dài một hơi, rồi quay mặt lại nghiêm túc nói, “Đàn anh Giản, vừa nãy ở phòng kia, những lời mà vị Giày thể thao trắng nói ấy, anh không nên tin là thật….”
“Giày thể thao trắng?” Lời Tử Ngôn nói thành công làm cho Giản Dật chú ý, ngẩng đầu nhìn cô.
Tử Ngôn muốn điên lên rồi, có thể nắm bắt trọng điểm được không vậy?
“Chỉ là vì em chưa thấy ai mặc tây trang mà mang giày thể thao trắng, vậy nên, …đàn anh à, đừng để tâm quá.” Tử Ngôn vẫn đành giải thích,
“Ừ.” Giản Dật hờ hững ‘ừ’ một tiếng, nghe cứ như chiếu lệ.
Ừ? Ừ là ừ cái gì cơ? Là lời giải thích của cô, hay là vì chuyện của Giày thể thao trắng?
“Hết bao nhiêu tiền?” Giản Dật thấy dáng vẻ chau mày của cô, cuối cùng cũng không nhịn được mở miệng.
Tử Ngôn vội hoàn hồn, xấu hổ nhận tiền rồi nhìn thoáng qua hóa đơn trên máy tính, “Tổng cộng là 356 ạ.”
Giản Dật đưa bốn tờ một trăm đến, Tử Ngôn nhìn nhìn trong ngăn kéo, không có tiền lẻ, “Phiền anh chờ em một chút, em đi tìm mẹ để lấy tiền lẻ.”
Giản Dật không đáp, Tử Ngôn có hơi hoảng loạn đi vào phòng bếp tìm mẹ, đến khi lấy đủ tiền lẻ quay lại, trên quầy thu ngân đã không còn hình ảnh của Giản Dật nữa rồi, tay nắm lấy tiền, Tử Ngôn khẽ hoảng, thế là xong rồi?
Danh sách chương