Tuy thấy mẹ mình rất lạ, không có vẻ đau buồn là mấy nhưng lúc này cậu không để ý cái gì khác ngoài cha mình. Cậu bò đến bên giường, cầm bàn tay lạnh ngắt của ông lên, vùi đầu vào sụt sùi khóc.
Bỗng bàn tay lạnh ngắt đó khẽ nhúc nhích, Tam Hồ cả kinh ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt của Hồ ông vốn đã được cậu vuốt lại, lại đang mở to trừng trừng nhìn cậu từ bao giờ!
"Ch.. cha... sao lại..."
Hồ ông thều thào mấp máy miệng nói: "Cứu... cứu cha..."
Tam Hồ tuy không thông minh bằng Nhị Hồ nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu biết rằng cha mình vẫn chưa chết. Cậu ghé tai vào miệng Hồ ông cố gắng lắng nghe những điều ông dặn dò:
"Cha giả chết... cha bị mẹ và anh Cả con hại... Con mau đi tìm Nhị Hồ về, dẫn nó về cứu cha..."
Tam Hồ lần đầu tiên trong đời phải chịu cú sốc lớn như thế này, cậu vừa khóc vừa nói: "Con... con không làm được đâu..."
"Yếu ớt vô dụng, con có phải con trai của ta không?"
Tam Hồ lau vội nước mắt lem nhem trên mặt, quỳ xuống: "Con... con xin nghe lời..."
Hồ ông chỉ cho Tam Hồ cạy một viên gạch dưới gầm giường, lấy ra một tấm bản đồ cũ nát: "Con đi theo đường này dẫn Nhị Hồ vào, đường này không ai biết, sẽ không ai phát hiện..."
"Nhưng... nhưng còn cha thì sao?"
Tam Hồ run rẩy hỏi, anh Hai không có ở đây, nếu cậu cũng đi nốt, một mình cha ở lại nhỡ bị mẹ và anh Cả phát hiện giả chết thì phải làm sao? "Đừng lo cho ta."
Hồ ông tiếp tục chỉ cho Tam Hồ lấy một cái hộp nhỏ trên giá sách. Cái hộp bằng gỗ, trông cũ nát, thoạt nhìn qua không có gì nổi bật nên chẳng mấy ai chú ý đến nó. Bên ngoài cái hộp phủ một lớp bụi dày, không biết đã bao lâu rồi chưa có ai động đến nó.
Tam Hồ mở ra, bên trong là một gói giấy gói một nhúm bột, ngửi thấy có mùi thơm nhè nhẹ của thảo dược và phấn hoa.
"Cha, đây là cái gì?"
Hồ ông nhìn chằm chằm vào cái hộp, tưởng nhớ về một người trong hồi ức. Năm đó ông hồ đồ nghi oan cho mẹ ruột Nhị Hồ, đẩy bà vào đường chết nhưng trong lòng vẫn luôn day dứt. Bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng Hồ ông vẫn lén cất giữ một vài loại thuốc bà điều chế để tưởng nhớ.
Bột kia gọi là Ngũ Nhật Mê Hồn Dược, được chế từ hoa mạn đà la. Loài hoa này chứa độc tố có thể gây tử vong, tuy nhiên nếu cẩn thận kiểm soát liều lượng, người uống vào trong vòng năm ngày sẽ rơi vào hôn mê sâu, mạch ngừng đập, không còn hơi thở. Hết thời gian năm ngày thì sẽ tỉnh lại, nói dễ hiểu đây là thuốc giả chết.
Tam Hồ dùng tốc độ nhanh nhất có thể hoà bột vào nước cho Hồ ông uống rồi lập tức đi khỏi Hồ tộc tìm Nhị Hồ. Tuy không biết chính xác Nhị Hồ đang ở đâu, nhưng chuyện em gái hoàng hậu chết trong cung đã truyền ra khắp kinh thành, đến tai cậu.
"Nhị tiểu thư của nhà họ Trương bị mất tích rồi lại trở về, được hoàng hậu đưa vào cung chăm sóc tưởng đâu may mắn, ai ngờ lại chết trong cung cơ chứ, đúng là mệnh khổ."
"Nghe đồn cô ấy bị một hồn ma trong cung tên Nhị Hồ g.iết, không biết thật không..."
Những lời này Tam Hồ nghe dân chúng bàn tán với nhau rất nhiều, cậu bèn đi đến nơi hoàng cung để tìm anh Hai xem sao. Gần đây những vụ mất tích xảy ra quá nhiều, ban đêm dân chúng không ai dám đi lại bên ngoài, còn trong cung lại xảy ra vụ án treo cổ của Trương Linh, nên càng vắng vẻ người đi lại. Tam Hồ dễ dàng vượt qua những cửa gác, đi thẳng vào hậu cung.
Cậu ẩn hiện đi trên mái nhà, dựa theo mô tả trong lời đồn tìm đến căn viện của Nhị Hồ.
"Hiện tại dân số của Hồ tộc là bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều, tính cả chín tộc họ Hồ khoảng một nghìn người."
"Người đấu với Hồ yêu, ta cứ tính ba đấu một, dẫn đi ba nghìn quân là hợp lý. Hồ yêu không dễ bị ảnh hưởng bởi tác động đâm chém thông thường, cách tốt nhất là dùng thuốc nổ, hoả tiễn tấn công từ xa."
Tam Hồ mướt mồ hôi nghe hai giọng nói bàn bạc kế hoạch gì đó, hình như là dẫn quân đi đánh Hồ tộc. Cậu từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa trải nhiều sự đời, hấp tấp nhảy vọt xuống đất, tông cửa xông vào trong.
"Kẻ nào to gan dám tính kế đánh Hồ tộc?"
Hai người trong phòng trố mắt nhìn, Cảnh Dương nghĩ đây là một con Hồ yêu bình thường nên không nói không rằng tuốt kiếm xông đến chém.
"Dừng tay! Nó là Tam Hồ, em trai của ta!" - Nhị Hồ cả kinh xông đến ngăn cản.
Cảnh Dương nhíu mày, nếu là Tam Hồ thì cũng cùng một mẹ với Nhất Hồ, biết đâu hắn phụng lệnh Nhất Hồ đến đây với mục đích xấu.
"Anh... anh Hai, sao anh lại thông đồng với người ngoài đánh Hồ tộc? Em cứ tưởng chỉ là lời đồn, không ngờ anh dẫn người ngoài vào làm phản thật!"
Tam Hồ mắt đỏ ửng ươn ướt nước gặng hỏi, anh Cả thì g.iết cha, anh Hai thì dẫn người ngoài làm phản, cậu mất hết niềm tin vào hai người anh mình rất kính trọng rồi.
Bỗng bàn tay lạnh ngắt đó khẽ nhúc nhích, Tam Hồ cả kinh ngẩng mặt lên, thấy đôi mắt của Hồ ông vốn đã được cậu vuốt lại, lại đang mở to trừng trừng nhìn cậu từ bao giờ!
"Ch.. cha... sao lại..."
Hồ ông thều thào mấp máy miệng nói: "Cứu... cứu cha..."
Tam Hồ tuy không thông minh bằng Nhị Hồ nhưng cũng không phải kẻ ngốc, cậu biết rằng cha mình vẫn chưa chết. Cậu ghé tai vào miệng Hồ ông cố gắng lắng nghe những điều ông dặn dò:
"Cha giả chết... cha bị mẹ và anh Cả con hại... Con mau đi tìm Nhị Hồ về, dẫn nó về cứu cha..."
Tam Hồ lần đầu tiên trong đời phải chịu cú sốc lớn như thế này, cậu vừa khóc vừa nói: "Con... con không làm được đâu..."
"Yếu ớt vô dụng, con có phải con trai của ta không?"
Tam Hồ lau vội nước mắt lem nhem trên mặt, quỳ xuống: "Con... con xin nghe lời..."
Hồ ông chỉ cho Tam Hồ cạy một viên gạch dưới gầm giường, lấy ra một tấm bản đồ cũ nát: "Con đi theo đường này dẫn Nhị Hồ vào, đường này không ai biết, sẽ không ai phát hiện..."
"Nhưng... nhưng còn cha thì sao?"
Tam Hồ run rẩy hỏi, anh Hai không có ở đây, nếu cậu cũng đi nốt, một mình cha ở lại nhỡ bị mẹ và anh Cả phát hiện giả chết thì phải làm sao? "Đừng lo cho ta."
Hồ ông tiếp tục chỉ cho Tam Hồ lấy một cái hộp nhỏ trên giá sách. Cái hộp bằng gỗ, trông cũ nát, thoạt nhìn qua không có gì nổi bật nên chẳng mấy ai chú ý đến nó. Bên ngoài cái hộp phủ một lớp bụi dày, không biết đã bao lâu rồi chưa có ai động đến nó.
Tam Hồ mở ra, bên trong là một gói giấy gói một nhúm bột, ngửi thấy có mùi thơm nhè nhẹ của thảo dược và phấn hoa.
"Cha, đây là cái gì?"
Hồ ông nhìn chằm chằm vào cái hộp, tưởng nhớ về một người trong hồi ức. Năm đó ông hồ đồ nghi oan cho mẹ ruột Nhị Hồ, đẩy bà vào đường chết nhưng trong lòng vẫn luôn day dứt. Bao nhiêu năm trôi qua rồi nhưng Hồ ông vẫn lén cất giữ một vài loại thuốc bà điều chế để tưởng nhớ.
Bột kia gọi là Ngũ Nhật Mê Hồn Dược, được chế từ hoa mạn đà la. Loài hoa này chứa độc tố có thể gây tử vong, tuy nhiên nếu cẩn thận kiểm soát liều lượng, người uống vào trong vòng năm ngày sẽ rơi vào hôn mê sâu, mạch ngừng đập, không còn hơi thở. Hết thời gian năm ngày thì sẽ tỉnh lại, nói dễ hiểu đây là thuốc giả chết.
Tam Hồ dùng tốc độ nhanh nhất có thể hoà bột vào nước cho Hồ ông uống rồi lập tức đi khỏi Hồ tộc tìm Nhị Hồ. Tuy không biết chính xác Nhị Hồ đang ở đâu, nhưng chuyện em gái hoàng hậu chết trong cung đã truyền ra khắp kinh thành, đến tai cậu.
"Nhị tiểu thư của nhà họ Trương bị mất tích rồi lại trở về, được hoàng hậu đưa vào cung chăm sóc tưởng đâu may mắn, ai ngờ lại chết trong cung cơ chứ, đúng là mệnh khổ."
"Nghe đồn cô ấy bị một hồn ma trong cung tên Nhị Hồ g.iết, không biết thật không..."
Những lời này Tam Hồ nghe dân chúng bàn tán với nhau rất nhiều, cậu bèn đi đến nơi hoàng cung để tìm anh Hai xem sao. Gần đây những vụ mất tích xảy ra quá nhiều, ban đêm dân chúng không ai dám đi lại bên ngoài, còn trong cung lại xảy ra vụ án treo cổ của Trương Linh, nên càng vắng vẻ người đi lại. Tam Hồ dễ dàng vượt qua những cửa gác, đi thẳng vào hậu cung.
Cậu ẩn hiện đi trên mái nhà, dựa theo mô tả trong lời đồn tìm đến căn viện của Nhị Hồ.
"Hiện tại dân số của Hồ tộc là bao nhiêu?"
"Cũng không nhiều, tính cả chín tộc họ Hồ khoảng một nghìn người."
"Người đấu với Hồ yêu, ta cứ tính ba đấu một, dẫn đi ba nghìn quân là hợp lý. Hồ yêu không dễ bị ảnh hưởng bởi tác động đâm chém thông thường, cách tốt nhất là dùng thuốc nổ, hoả tiễn tấn công từ xa."
Tam Hồ mướt mồ hôi nghe hai giọng nói bàn bạc kế hoạch gì đó, hình như là dẫn quân đi đánh Hồ tộc. Cậu từ nhỏ đã được nuông chiều, chưa trải nhiều sự đời, hấp tấp nhảy vọt xuống đất, tông cửa xông vào trong.
"Kẻ nào to gan dám tính kế đánh Hồ tộc?"
Hai người trong phòng trố mắt nhìn, Cảnh Dương nghĩ đây là một con Hồ yêu bình thường nên không nói không rằng tuốt kiếm xông đến chém.
"Dừng tay! Nó là Tam Hồ, em trai của ta!" - Nhị Hồ cả kinh xông đến ngăn cản.
Cảnh Dương nhíu mày, nếu là Tam Hồ thì cũng cùng một mẹ với Nhất Hồ, biết đâu hắn phụng lệnh Nhất Hồ đến đây với mục đích xấu.
"Anh... anh Hai, sao anh lại thông đồng với người ngoài đánh Hồ tộc? Em cứ tưởng chỉ là lời đồn, không ngờ anh dẫn người ngoài vào làm phản thật!"
Tam Hồ mắt đỏ ửng ươn ướt nước gặng hỏi, anh Cả thì g.iết cha, anh Hai thì dẫn người ngoài làm phản, cậu mất hết niềm tin vào hai người anh mình rất kính trọng rồi.
Danh sách chương