Hồ tộc.
Nhị Hồ sau khi phát hiện con cáo tinh có đôi mắt giống hệt mình thì bỏ mặc trận đánh mà hớt hải chạy theo. Đó chính là mẹ của hắn! Mẹ hắn năm xưa bị vu oan chết tức tưởi, lúc đó hắn còn quá nhỏ không thể bảo vệ được bà. Bây giờ đột nhiên bà xuất hiện cho hắn thấy, có phải bà muốn đứa con trai này báo thù rửa oan cho bà không? Đáng tiếc mẹ Nhị Hồ chỉ xuất hiện đúng một lần đó rồi biến mất luôn. Hắn trở về, phát hiện cô Ngải cũng biến mất thì phát điên lên, đạp đổ hết bàn rượu lẫn cái thùng tắm trong phòng.
"Đứa nào để mợ nhỏ chạy mất?"
Hắn gầm lên giận dữ, chục con hầu gái bỏ cô Ngải đi chăm sóc mợ Hai đều bị treo ngược lên quất roi. Nhị Hồ một khi đã phát điên lên thì không khác gì bạo chúa, hắn tống hết chục đứa hầu gái vào một căn phòng.
"Vút, vút, vút" tiếng roi quất không ngừng vang lên. Mấy đứa hầu gái bị quất cho trầy da rách thịt, nhơ nhớp máu, máu chảy tong tỏng xuống đất, vì bị treo ngược nên máu chảy qua mặt, chảy qua bê bết tóc, những khuôn mặt đầm đìa máu không ngừng rên rỉ cầu xin.
"Cậu ơi, tha cho chúng con, là chị Liễu hầu mợ lớn bắt chúng con phải rời khỏi chỗ canh..."
Con hầu Liễu của mợ Hai trốn nãy giờ, lúc này đã bị lôi ra quỳ trước mặt Nhị Hồ. Đôi mắt yêu mị của hắn như cái giếng sâu hun hút nhìn thẳng chằm chằm vào con Liễu, giống như đang suy nghĩ nên hành hình con nhỏ to gan này kiểu gì.
Hắn lại chuyển ánh mắt nhìn sang chục con hầu bị treo ngược, doạ chúng sợ run: "Tao cho chúng mày cơ hội cuối cùng, ngoài việc bắt chúng mày rời khỏi chỗ, con Liễu còn làm gì, nói gì nữa?"
Mấy đứa hầu gái sợ con Liễu nhưng còn sợ bị cậu chủ g.iết chết hơn, vội la lên: "Chị ta gọi mợ nhỏ là con này con nọ, còn nguyền rủa mợ bị đem đi tế lễ ăn thịt!"
Nhị Hồ càng nghe đôi mắt yêu mị càng nheo lại, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười tàn nhẫn: "Con Liễu, mày ở cạnh mợ lớn chỉ tay năm ngón quen rồi, cái mỏ mày cũng ít có chua ngoa lắm."
Con Liễu há miệng ra chưa kịp thanh minh thì đã "xoẹt" một cái sắc ngọt, miệng nó lúng búng máu đỏ lòm, còn trên mặt đất tự nhiên có một miếng thịt trắng trắng đỏ đỏ rụng xuống, là cái lưỡi của nó...
Nhị Hồ ra tay quá nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn, cái lưỡi đã rụng xuống đất rồi con Liễu mới cảm giác được cơn đau thấu ruột gan truyền tới.
Nó rú lên đau đớn, vừa đau vừa sợ đến mặt mũi trắng bệch, ngất lịm đi. Phải một lúc sau mợ Hai mới hớt hải chạy đến thì đã không kịp, nhìn con hầu của mình nằm thẳng cẳng ở đó, cái miệng đỏ lòm máu giữa khuôn mặt trắng bệnh, mợ ta cũng hết hồn ngã xụi lơ xuống đất.
"Cậu, con Liễu là người của em, nó có mắc tội gì thì cậu từ từ nói với em! Hà cớ gì lại thẳng tay g.iết nó như vậy?"
Đôi mắt Nhị Hồ xẹt qua một tia tối tăm, khuôn mặt hắn âm trầm nhìn người vợ trước giờ hắn luôn lạnh nhạt: "Cô còn dám hỏi? Nếu không phải cô cho phép, nó dám buông lời nhục mạ Ngải sao?"
Mợ Hai nghe vậy tái mặt, thảo nào hắn lại ra tay hung tàn như thế. Mấy ngày nữa là sinh thần của Hồ ông, theo tục lệ của Hồ tộc, họ sẽ đi bắt mười cô gái ngoài tộc về để tế lễ ăn thịt. Mợ ta hận cô Ngải, muốn cô bị đem đi tế để nhổ cái gai trong mắt đi. Nhưng những lời này sao mợ ta dám nói ra ngoài chứ, có lẽ trong giấc mơ mợ ta lỡ nói mớ, con Liễu hầu bên cạnh mới nghe được.
Chết tiệt, con nhỏ lanh chanh này đúng là hại chết mợ ta mà!
"Cậu, em không có... Em không nói gì nhục mạ mợ nhỏ cả, hẳn là con Liễu thương em quá nên mới dại dột bất kính với mợ nhỏ thôi..."
Mợ Hai vừa nói ngón tay vừa găm chặt vào lòng bàn tay đến bật máu, chẳng hiểu sao đang yên đang lành mợ ta lại tái phát bệnh, lên cơn co giật cứ như bị vong nhập. Lúc tỉnh dậy nghe con Liễu nói cô Ngải đã trốn khỏi đây rồi, mợ ta còn chưa kịp mừng thì mấy thằng hầu đã tới gô cổ con Liễu đi.
Cậu vì con Ngải đó mà thẳng tay g.iết con hầu của mợ ta, không chừa cho mợ ta một chút mặt mũi nào cả!
Nhị Hồ nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của mợ Hai, nở nụ cười mỉa mai: "Đừng có lo, nó chưa chết, chỉ là từ nay cái mỏ không đi khắp nơi hỗn láo được nữa thôi!"
Mợ Hai nghe vậy mới giật mình nhìn đến cái lưỡi của con Liễu lăn lóc dưới đất, lúc này máu đã đông lại chuyển màu thâm đen trông mà sởn gai ốc. Mợ ta sai mấy thằng hầu khiêng con Liễu về, nghĩ đến tình cảm vợ chồng vốn đã lạnh nhạt, nay lại thêm phần thù hận mà ứa nước mắt.
Cậu Cả Nhất Hồ đang là người thích hợp nhất để kế thừa vị trí người đứng đầu Hồ tộc, nhưng năng lực cậu kém cỏi, cái duy nhất cậu được thừa hưởng từ Hồ ông là sự độc ác tàn nhẫn mà thôi. Nay Nhị Hồ đã trở về, đứa em trai này của cậu từ năng lực cho đến sự tàn nhẫn máu lạnh đều thừa hưởng trọn vẹn từ Hồ ông, vị trí của cậu Cả đang bị lung lay. Mấy ngày nay Nhất Hồ và Nhị Hồ đều đua nhau đi bắt con gái ngoài tộc về để chuẩn bị cho sinh thần của Hồ ông. Cậu Út Tam Hồ thì không mảy may quan tâm, từ nhỏ cậu đã được cha mẹ bao bọc, cậu không hợp với cuộc sống đấu đá tranh giành quyền lực này. Dù là anh Cả hay anh Hai kế vị cha, thì họ cũng đều không bạc đãi đứa em út này.
Nhị Hồ sau khi phát hiện con cáo tinh có đôi mắt giống hệt mình thì bỏ mặc trận đánh mà hớt hải chạy theo. Đó chính là mẹ của hắn! Mẹ hắn năm xưa bị vu oan chết tức tưởi, lúc đó hắn còn quá nhỏ không thể bảo vệ được bà. Bây giờ đột nhiên bà xuất hiện cho hắn thấy, có phải bà muốn đứa con trai này báo thù rửa oan cho bà không? Đáng tiếc mẹ Nhị Hồ chỉ xuất hiện đúng một lần đó rồi biến mất luôn. Hắn trở về, phát hiện cô Ngải cũng biến mất thì phát điên lên, đạp đổ hết bàn rượu lẫn cái thùng tắm trong phòng.
"Đứa nào để mợ nhỏ chạy mất?"
Hắn gầm lên giận dữ, chục con hầu gái bỏ cô Ngải đi chăm sóc mợ Hai đều bị treo ngược lên quất roi. Nhị Hồ một khi đã phát điên lên thì không khác gì bạo chúa, hắn tống hết chục đứa hầu gái vào một căn phòng.
"Vút, vút, vút" tiếng roi quất không ngừng vang lên. Mấy đứa hầu gái bị quất cho trầy da rách thịt, nhơ nhớp máu, máu chảy tong tỏng xuống đất, vì bị treo ngược nên máu chảy qua mặt, chảy qua bê bết tóc, những khuôn mặt đầm đìa máu không ngừng rên rỉ cầu xin.
"Cậu ơi, tha cho chúng con, là chị Liễu hầu mợ lớn bắt chúng con phải rời khỏi chỗ canh..."
Con hầu Liễu của mợ Hai trốn nãy giờ, lúc này đã bị lôi ra quỳ trước mặt Nhị Hồ. Đôi mắt yêu mị của hắn như cái giếng sâu hun hút nhìn thẳng chằm chằm vào con Liễu, giống như đang suy nghĩ nên hành hình con nhỏ to gan này kiểu gì.
Hắn lại chuyển ánh mắt nhìn sang chục con hầu bị treo ngược, doạ chúng sợ run: "Tao cho chúng mày cơ hội cuối cùng, ngoài việc bắt chúng mày rời khỏi chỗ, con Liễu còn làm gì, nói gì nữa?"
Mấy đứa hầu gái sợ con Liễu nhưng còn sợ bị cậu chủ g.iết chết hơn, vội la lên: "Chị ta gọi mợ nhỏ là con này con nọ, còn nguyền rủa mợ bị đem đi tế lễ ăn thịt!"
Nhị Hồ càng nghe đôi mắt yêu mị càng nheo lại, nhưng trên môi vẫn nở nụ cười tàn nhẫn: "Con Liễu, mày ở cạnh mợ lớn chỉ tay năm ngón quen rồi, cái mỏ mày cũng ít có chua ngoa lắm."
Con Liễu há miệng ra chưa kịp thanh minh thì đã "xoẹt" một cái sắc ngọt, miệng nó lúng búng máu đỏ lòm, còn trên mặt đất tự nhiên có một miếng thịt trắng trắng đỏ đỏ rụng xuống, là cái lưỡi của nó...
Nhị Hồ ra tay quá nhanh đến nỗi không ai kịp nhìn, cái lưỡi đã rụng xuống đất rồi con Liễu mới cảm giác được cơn đau thấu ruột gan truyền tới.
Nó rú lên đau đớn, vừa đau vừa sợ đến mặt mũi trắng bệch, ngất lịm đi. Phải một lúc sau mợ Hai mới hớt hải chạy đến thì đã không kịp, nhìn con hầu của mình nằm thẳng cẳng ở đó, cái miệng đỏ lòm máu giữa khuôn mặt trắng bệnh, mợ ta cũng hết hồn ngã xụi lơ xuống đất.
"Cậu, con Liễu là người của em, nó có mắc tội gì thì cậu từ từ nói với em! Hà cớ gì lại thẳng tay g.iết nó như vậy?"
Đôi mắt Nhị Hồ xẹt qua một tia tối tăm, khuôn mặt hắn âm trầm nhìn người vợ trước giờ hắn luôn lạnh nhạt: "Cô còn dám hỏi? Nếu không phải cô cho phép, nó dám buông lời nhục mạ Ngải sao?"
Mợ Hai nghe vậy tái mặt, thảo nào hắn lại ra tay hung tàn như thế. Mấy ngày nữa là sinh thần của Hồ ông, theo tục lệ của Hồ tộc, họ sẽ đi bắt mười cô gái ngoài tộc về để tế lễ ăn thịt. Mợ ta hận cô Ngải, muốn cô bị đem đi tế để nhổ cái gai trong mắt đi. Nhưng những lời này sao mợ ta dám nói ra ngoài chứ, có lẽ trong giấc mơ mợ ta lỡ nói mớ, con Liễu hầu bên cạnh mới nghe được.
Chết tiệt, con nhỏ lanh chanh này đúng là hại chết mợ ta mà!
"Cậu, em không có... Em không nói gì nhục mạ mợ nhỏ cả, hẳn là con Liễu thương em quá nên mới dại dột bất kính với mợ nhỏ thôi..."
Mợ Hai vừa nói ngón tay vừa găm chặt vào lòng bàn tay đến bật máu, chẳng hiểu sao đang yên đang lành mợ ta lại tái phát bệnh, lên cơn co giật cứ như bị vong nhập. Lúc tỉnh dậy nghe con Liễu nói cô Ngải đã trốn khỏi đây rồi, mợ ta còn chưa kịp mừng thì mấy thằng hầu đã tới gô cổ con Liễu đi.
Cậu vì con Ngải đó mà thẳng tay g.iết con hầu của mợ ta, không chừa cho mợ ta một chút mặt mũi nào cả!
Nhị Hồ nhìn khuôn mặt lúc xanh lúc trắng của mợ Hai, nở nụ cười mỉa mai: "Đừng có lo, nó chưa chết, chỉ là từ nay cái mỏ không đi khắp nơi hỗn láo được nữa thôi!"
Mợ Hai nghe vậy mới giật mình nhìn đến cái lưỡi của con Liễu lăn lóc dưới đất, lúc này máu đã đông lại chuyển màu thâm đen trông mà sởn gai ốc. Mợ ta sai mấy thằng hầu khiêng con Liễu về, nghĩ đến tình cảm vợ chồng vốn đã lạnh nhạt, nay lại thêm phần thù hận mà ứa nước mắt.
Cậu Cả Nhất Hồ đang là người thích hợp nhất để kế thừa vị trí người đứng đầu Hồ tộc, nhưng năng lực cậu kém cỏi, cái duy nhất cậu được thừa hưởng từ Hồ ông là sự độc ác tàn nhẫn mà thôi. Nay Nhị Hồ đã trở về, đứa em trai này của cậu từ năng lực cho đến sự tàn nhẫn máu lạnh đều thừa hưởng trọn vẹn từ Hồ ông, vị trí của cậu Cả đang bị lung lay. Mấy ngày nay Nhất Hồ và Nhị Hồ đều đua nhau đi bắt con gái ngoài tộc về để chuẩn bị cho sinh thần của Hồ ông. Cậu Út Tam Hồ thì không mảy may quan tâm, từ nhỏ cậu đã được cha mẹ bao bọc, cậu không hợp với cuộc sống đấu đá tranh giành quyền lực này. Dù là anh Cả hay anh Hai kế vị cha, thì họ cũng đều không bạc đãi đứa em út này.
Danh sách chương