Dịch giả: Jieun110498
An Bộ quét dọn phòng từ trong ra ngoài một lần, lại mua thêm nguyên liệu nấu ăn mới, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Giản Ninh Huyên cũng đúng hẹn mà tới.
"Chúc mừng cô đã hồi phục sức khỏe." Giản Ninh Huyên đưa bó hoa trên tay và mỹ phẩm cho An Bộ, ánh mắt rơi trên mặt cô, trong lòng có chút kinh ngạc. Phẫu thuật thẩm mỹ cũng chỉ có thể khiến vết thương khép lại giống với màu da, tới gần vẫn có thể nhìn ra một chút vết tích. Nhưng nhìn An Bộ trước mắt thì làn da trơn bóng không chút tỳ vết nào giống như là chưa từng bị thương vậy.
"Cảm ơn anh." An Bộ cười híp mắt nhận quà, mời anh vào nhà, "Mời vào, ngồi tùy ý."
Đang chuẩn bị đóng cửa, chợt thấy có bóng người trong hành lang, là nhân viên chuyển phát nhanh, trên tay cầm một hộp lớn.
"Xin hỏi, cô là An Bộ tiểu thư phải không?" Nhân viên chuyển phát nhanh lễ phép hỏi.
"Đúng vậy." Ánh mắt An Bộ nhìn hóa đơn trên hộp chuyển phát nhanh.
"Đây là chuyển phát nhanh của cô, mời ký nhận."
An Bộ cầm bút điện tử, nhanh chóng ký tên mình.
Giản Ninh Huyên vừa thay giày xong, xoay người thấy nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến một hộp lớn như vậy, thuận tay nhận lấy, giúp An Bộ mang vào phòng.
"Cảm ơn." An Bộ để anh đặt trên bàn trà, sau đó lấy dao nhỏ, bắt đầu mở ra.
Giản Ninh Huyên ngồi trên sô pha, im lặng không lên tiếng.
An Bộ chủ động giải thích: "Đây là bộ đồ ăn bằng gốm mà lúc trước tôi tự làm ở xưởng gốm."
Nói xong, cô lấy đồ vật trong hộp ra. Bốn cái chén, tám cái đĩa, hai cái muỗng, hai chén trà, tất cả là hai bộ, hai loại phong cách khác nhau. Trong đó, một bộ lấy "Mèo Xiêm La" làm chủ đề, một bộ khác lấy "Hồ Điệp" làm chủ đề, hình dạng khác nhau, màu sắc tươi sáng, đầy cá tính.
An Bộ cầm một cái chén hoa văn mèo Xiêm La cười nói: "Hay là bữa cơm hôm nay, chúng ta dùng bộ đồ ăn mới đi." Mèo chủ tử nên dùng đồ có hoa văn mèo chứ ~~
Giản Ninh Huyên nhìn đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ của cô, luôn cảm thấy cô cười với một thâm ý khác.
An Bộ cầm bộ đồ ăn này đến phòng bếp rửa sạch và khử trùng, sau đó dùng chén trà hoa văn mèo Xiêm La rót cho Giản Ninh Huyên một chén trà rồi bắt đầu vui vẻ đi nấu ăn.
Sau khi Giản Ninh Huyên đã thích ứng với màu sắc phong phú xung quanh, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát nơi ở của An Bộ, bỏ qua sự phối màu sắc kỳ lạ mà nói, anh phát hiện trong phòng có trưng bày không ít trang sức nhỏ tinh xảo, vải bố, dệt, điêu khắc gỗ, vỏ sò, đồ trang sức bằng len, vân vân, tất cả đều là sản phẩm thủ công.
Cuộc sống của An Bộ giống như "gu" thẩm mỹ của cô vậy, muôn màu muôn vẻ. Đối với sinh hoạt đơn điệu của Giản Ninh Huyên mà nói, rất khó tưởng tượng được tại sao một người có nhiều nghị lực và nhiệt huyết để học các loại hình nghệ thuật như vậy.
"Đến ăn cơm thôi~~" An Bộ mặc một chiếc tạp dề hình gấu Bảo Bảo bưng một bàn thức ăn đi ra phòng bếp.
Giản Ninh Huyên đi qua, con mắt đầu tiên nhìn thấy một bàn hải sản thập cẩm, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một đường cong nhỏ.
Ngồi trước bàn ăn, vừa hưởng thụ hơi lạnh vừa hưởng thụ thức ăn ngon, Giản Ninh Huyên nảy sinh suy nghĩ chuyển tới ở cùng với cô, nhưng bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, lại đều là nam nữ chưa lập gia đình, ở chung thật sự có chút không thích hợp cho lắm.
An Bộ vừa hờ hững ăn canh vừa thưởng thức màu sắc lập loè nhấp nháy, trong lòng suy nghĩ đến việc làm sao đem Mèo chủ tử "lấy vào làm thiếp". Nếu trực tiếp để anh tới ở, có thể coi là không biết dè dặt hay không?
Hai người đều đang cố gắng tìm lý do "ở chung", một người vì màu sắc, một người vì thoải mái, động cơ cực kỳ "không thuần khiết".
Cơm nước xong xuôi, An Bộ pha cho Giản Ninh Huyên một chén trà, giống như vô ý hỏi: "Giản tiên sinh, bây giờ anh đang ở nhà mà mình mua sao?"
"Ừm."
"Bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?"
"Trang bị và sửa sang hết tất cả là 379 vạn."
"Thật là tốt quá, không biết đến lúc nào tôi mới có thể mua được nhà." An Bộ bắt đầu trợn mắt nói dối, "Căn chung cư này là tôi thuê, mỗi tháng tiền thuê hơn hai ngàn, gần đây phí điều trị tốn không ít tiền tiết kiệm nên có chút thiếu thốn, tôi đang nghĩ tìm người thuê chung."
Giản Ninh Huyên chưa từng cùng người khác trò chuyện về loại đề tài này, nhưng nghe cô nói muốn tìm người thuê chung thì đôi mắt lập tức hiện lên một vòng ánh sáng, trong đầu đáp lại: Nếu cô không ngại, có thể đến nhà tôi ở hoặc là tôi chuyển tới ở với cô!
"Đáng tiếc là hiện tại tìm người thuê chung rất khó." Ngón tay An Bộ nhanh nhẹn gọt trái cây, lông mi dài nhỏ rung động.
Làm sao lại khó tìm chứ? Không phải trước mặt cô đang có một người sao? Giản Ninh Huyên yên lặng nhìn cô, chỉ thiếu không viết lên trên mặt: Bây giờ có một người muốn thuê, cô mau nhận lấy đi.
An Bộ khắc trái cây trên tay thành một đóa hoa, kết quả là từ đầu đến cuối không nhận được đáp án như mong muốn, trong lòng bật cười, quả nhiên là không thể nào chỉ bằng một hai câu nói đã câu được một người đàn ông tư tưởng hoàn mỹ vào trong chén mình được.
"Ăn trái cây đi." An Bộ không xoắn xuýt quá lâu, việc này cần anh tình tôi nguyện, không cưỡng ép được.
Ánh mắt Giản Ninh Huyên nhìn theo tay An Bộ, rơi vào trái cây trong mâm thì kinh ngạc phát hiện, chỉ trong nháy mắt mà cô đã khắc trái cây thành một chùm hoa Tử Đằng.
Khắc đẹp như vậy, làm sao anh có thể ăn chứ?
Giản Ninh Huyên nhìn An Bộ, muốn nói lại thôi, do dự một lúc, cuối cùng lại nói: "Tôi sẽ đúng hạn mà đưa tiền lương cho cô, mỗi tháng hai ba lần, chắc là đủ cho cô trả tiền thuê phòng, nếu như còn cần gì, có thể nói tôi ứng trước bất cứ lúc nào."
An Bộ: Thật vất vả mới tìm được một ly do để dẫn "mèo" vào nhà, lại bị người nào đó dễ dàng phá vỡ như trở bàn tay. Cho nên nói, Mèo chủ tử không thể có quá nhiều tiền, nếu không thì cơ hội nuôi dưỡng sẽ không có.
Trên thực tế, sau khi nói xong câu kia, Giản Ninh Huyên liền hối hận. Đúng lúc An Bộ thiếu người thuê chung mà mình lại rất muốn ở cùng với cô, sao còn lo lắng về thân phận chứ? Coi như bị từ chối cũng không sao mà.
Cuối cùng, cho đến khi tạm biệt rời đi, Giản Ninh Huyên cũng không thể nói ra lời mình muốn nói.
Trên đường lái xe, Giản Ninh Huyên luôn trầm mặc. Về đến nhà, cởi quần áo trong, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà không khí đến 16 độ, rót một ly nước đá ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính lên, đột nhiên nhớ tới có một chuyện quên nói với An Bộ.
Việc An Bộ cứu người bị một nữ minh tinh tên là "Bối Mộng Lạp" lấy đi, Giản Ninh Huyên đã thu thập các chứng cứ có liên quan, dù không cần An Bộ ra mặt cũng có thể khiến Bối Mộng Lạp thân bại danh liệt, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến An Bộ, anh vẫn phải hỏi ý kiến của cô, không nên tự ý mình làm.
Chỉ là khi nhìn thấy An Bộ, thể xác và tinh thần của Giản Ninh Huyên trở nên rất thoải mái, hoàn toàn ném những chuyện bực mình ra sau đầu.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, người đến là trợ lý Tiểu Lưu của Giản Ninh Huyên.
Sắc mặt Giản Ninh Huyên u ám mở cửa, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thành lão tiên sinh nói tôi đưa thiệp mời này cho ngài." Trợ lý chịu đựng sức nóng ở trên người Giản Ninh Huyên truyền đến, cẩn thận đưa một phong bì gói kỹ thiệp mời.
"Thiệp mời gì?" Giản Ninh Huyên nhìn cũng thèm nhìn, trên mặt không hề dao động.
"Tiệc rượu sinh nhật của thiên kim nhà Dương Hoài Thanh là Dương Thiển Thiển tiểu thư."
"Không đi." Lúc này Giản Ninh Huyên muốn đóng cửa.
"Chờ một chút." Tiểu Lưu chống cửa, vẻ mặt đau khổ nói, "Thành lão tiên sinh nói, nếu như anh không đi, ông ấy sẽ đưa Vi Vi đến ở với anh."
"Mỗi lần đều dùng Vi Vi uy hiếp tôi, rốt cuộc cô ấy có phải là cháu gái ruột của ông ta không thế?" Giản Ninh Huyên cực kỳ bất mãn đối với hành vi của vị bác cả kia.
Tiểu Lưu nhỏ giọng thầm thì: "Cũng chỉ có Vi Vi mới có thể uy hiếp được anh..."
Giản Ninh Huyên trừng mắt liếc anh ta một cái, đoạt lấy phong bì, rút thiệp mời bên trong ra, tùy ý nhìn lướt qua, bỗng nhìn thấy ở góc nhỏ trên thiệp mời in một đóa hoa Tử Đằng.
"Hoa Tử Đằng?" Giản Ninh Huyên thì thầm một tiếng.
Tiểu Lưu thấy anh giống như có chút hứng thú nên nói ra: "Thiệp mời của Dương gia đều sẽ in hoa Tử Đằng, nghe nói hoa Tử Đằng có nghĩa là "mời", ý là "Hoan nghênh"."
"Cậu nói cái gì?" Giản Ninh Huyên nhìn Tiểu Lưu, ánh mắt sắc bén dọa người.
Lập tức trái tim nhỏ của Tiểu Lưu đập thình thịch một chút, khẩn trương nói: "Tôi, tôi nói... Thiệp mời của Dương gia đều sẽ in hoa Tử Đằng..."
"Hoa Tử Đằng có nghĩa là "mời", ý là "Hoan nghênh"?" Giản Ninh Huyên nghiêm túc xác nhận với anh ta.
"Đúng thế..."
Giản Ninh Huyên lập tức quay về phòng, lấy chìa khóa trên bàn trà, thay giày, lướt qua vẻ mặt mông lung của Tiểu Lưu, nhanh chân đi đến nhà xe.
Hơn mười mấy phút sau, An Bộ mở cửa, nhìn Giản Ninh Huyên quay lại, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Ninh Huyên nói: "Hoa Tử Đằng cô khắc vẫn còn chứ? Đột nhiên tôi rất muốn ăn."
An Bộ: Anh vội vàng chạy đến đây chỉ vì muốn ăn nó sao?
"Anh vào đi." An Bộ nghiêng người qua một bên.
Giản Ninh Huyên đi tới phòng khách, cầm lấy hoa Tử Đằng trong mâm đựng trái cây, quay đầu nhìn An Bộ, chân thành nói: "Tôi nhận lời mời của cô."
An Bộ: "..."
"Chúng ta cùng thuê nhà đi."
An Bộ quét dọn phòng từ trong ra ngoài một lần, lại mua thêm nguyên liệu nấu ăn mới, tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, Giản Ninh Huyên cũng đúng hẹn mà tới.
"Chúc mừng cô đã hồi phục sức khỏe." Giản Ninh Huyên đưa bó hoa trên tay và mỹ phẩm cho An Bộ, ánh mắt rơi trên mặt cô, trong lòng có chút kinh ngạc. Phẫu thuật thẩm mỹ cũng chỉ có thể khiến vết thương khép lại giống với màu da, tới gần vẫn có thể nhìn ra một chút vết tích. Nhưng nhìn An Bộ trước mắt thì làn da trơn bóng không chút tỳ vết nào giống như là chưa từng bị thương vậy.
"Cảm ơn anh." An Bộ cười híp mắt nhận quà, mời anh vào nhà, "Mời vào, ngồi tùy ý."
Đang chuẩn bị đóng cửa, chợt thấy có bóng người trong hành lang, là nhân viên chuyển phát nhanh, trên tay cầm một hộp lớn.
"Xin hỏi, cô là An Bộ tiểu thư phải không?" Nhân viên chuyển phát nhanh lễ phép hỏi.
"Đúng vậy." Ánh mắt An Bộ nhìn hóa đơn trên hộp chuyển phát nhanh.
"Đây là chuyển phát nhanh của cô, mời ký nhận."
An Bộ cầm bút điện tử, nhanh chóng ký tên mình.
Giản Ninh Huyên vừa thay giày xong, xoay người thấy nhân viên chuyển phát nhanh đưa đến một hộp lớn như vậy, thuận tay nhận lấy, giúp An Bộ mang vào phòng.
"Cảm ơn." An Bộ để anh đặt trên bàn trà, sau đó lấy dao nhỏ, bắt đầu mở ra.
Giản Ninh Huyên ngồi trên sô pha, im lặng không lên tiếng.
An Bộ chủ động giải thích: "Đây là bộ đồ ăn bằng gốm mà lúc trước tôi tự làm ở xưởng gốm."
Nói xong, cô lấy đồ vật trong hộp ra. Bốn cái chén, tám cái đĩa, hai cái muỗng, hai chén trà, tất cả là hai bộ, hai loại phong cách khác nhau. Trong đó, một bộ lấy "Mèo Xiêm La" làm chủ đề, một bộ khác lấy "Hồ Điệp" làm chủ đề, hình dạng khác nhau, màu sắc tươi sáng, đầy cá tính.
An Bộ cầm một cái chén hoa văn mèo Xiêm La cười nói: "Hay là bữa cơm hôm nay, chúng ta dùng bộ đồ ăn mới đi." Mèo chủ tử nên dùng đồ có hoa văn mèo chứ ~~
Giản Ninh Huyên nhìn đôi mắt chiếu sáng rạng rỡ của cô, luôn cảm thấy cô cười với một thâm ý khác.
An Bộ cầm bộ đồ ăn này đến phòng bếp rửa sạch và khử trùng, sau đó dùng chén trà hoa văn mèo Xiêm La rót cho Giản Ninh Huyên một chén trà rồi bắt đầu vui vẻ đi nấu ăn.
Sau khi Giản Ninh Huyên đã thích ứng với màu sắc phong phú xung quanh, lần đầu tiên nghiêm túc quan sát nơi ở của An Bộ, bỏ qua sự phối màu sắc kỳ lạ mà nói, anh phát hiện trong phòng có trưng bày không ít trang sức nhỏ tinh xảo, vải bố, dệt, điêu khắc gỗ, vỏ sò, đồ trang sức bằng len, vân vân, tất cả đều là sản phẩm thủ công.
Cuộc sống của An Bộ giống như "gu" thẩm mỹ của cô vậy, muôn màu muôn vẻ. Đối với sinh hoạt đơn điệu của Giản Ninh Huyên mà nói, rất khó tưởng tượng được tại sao một người có nhiều nghị lực và nhiệt huyết để học các loại hình nghệ thuật như vậy.
"Đến ăn cơm thôi~~" An Bộ mặc một chiếc tạp dề hình gấu Bảo Bảo bưng một bàn thức ăn đi ra phòng bếp.
Giản Ninh Huyên đi qua, con mắt đầu tiên nhìn thấy một bàn hải sản thập cẩm, khóe miệng không tự chủ nhếch lên một đường cong nhỏ.
Ngồi trước bàn ăn, vừa hưởng thụ hơi lạnh vừa hưởng thụ thức ăn ngon, Giản Ninh Huyên nảy sinh suy nghĩ chuyển tới ở cùng với cô, nhưng bọn họ mới quen biết chưa bao lâu, lại đều là nam nữ chưa lập gia đình, ở chung thật sự có chút không thích hợp cho lắm.
An Bộ vừa hờ hững ăn canh vừa thưởng thức màu sắc lập loè nhấp nháy, trong lòng suy nghĩ đến việc làm sao đem Mèo chủ tử "lấy vào làm thiếp". Nếu trực tiếp để anh tới ở, có thể coi là không biết dè dặt hay không?
Hai người đều đang cố gắng tìm lý do "ở chung", một người vì màu sắc, một người vì thoải mái, động cơ cực kỳ "không thuần khiết".
Cơm nước xong xuôi, An Bộ pha cho Giản Ninh Huyên một chén trà, giống như vô ý hỏi: "Giản tiên sinh, bây giờ anh đang ở nhà mà mình mua sao?"
"Ừm."
"Bỏ ra bao nhiêu tiền vậy?"
"Trang bị và sửa sang hết tất cả là 379 vạn."
"Thật là tốt quá, không biết đến lúc nào tôi mới có thể mua được nhà." An Bộ bắt đầu trợn mắt nói dối, "Căn chung cư này là tôi thuê, mỗi tháng tiền thuê hơn hai ngàn, gần đây phí điều trị tốn không ít tiền tiết kiệm nên có chút thiếu thốn, tôi đang nghĩ tìm người thuê chung."
Giản Ninh Huyên chưa từng cùng người khác trò chuyện về loại đề tài này, nhưng nghe cô nói muốn tìm người thuê chung thì đôi mắt lập tức hiện lên một vòng ánh sáng, trong đầu đáp lại: Nếu cô không ngại, có thể đến nhà tôi ở hoặc là tôi chuyển tới ở với cô!
"Đáng tiếc là hiện tại tìm người thuê chung rất khó." Ngón tay An Bộ nhanh nhẹn gọt trái cây, lông mi dài nhỏ rung động.
Làm sao lại khó tìm chứ? Không phải trước mặt cô đang có một người sao? Giản Ninh Huyên yên lặng nhìn cô, chỉ thiếu không viết lên trên mặt: Bây giờ có một người muốn thuê, cô mau nhận lấy đi.
An Bộ khắc trái cây trên tay thành một đóa hoa, kết quả là từ đầu đến cuối không nhận được đáp án như mong muốn, trong lòng bật cười, quả nhiên là không thể nào chỉ bằng một hai câu nói đã câu được một người đàn ông tư tưởng hoàn mỹ vào trong chén mình được.
"Ăn trái cây đi." An Bộ không xoắn xuýt quá lâu, việc này cần anh tình tôi nguyện, không cưỡng ép được.
Ánh mắt Giản Ninh Huyên nhìn theo tay An Bộ, rơi vào trái cây trong mâm thì kinh ngạc phát hiện, chỉ trong nháy mắt mà cô đã khắc trái cây thành một chùm hoa Tử Đằng.
Khắc đẹp như vậy, làm sao anh có thể ăn chứ?
Giản Ninh Huyên nhìn An Bộ, muốn nói lại thôi, do dự một lúc, cuối cùng lại nói: "Tôi sẽ đúng hạn mà đưa tiền lương cho cô, mỗi tháng hai ba lần, chắc là đủ cho cô trả tiền thuê phòng, nếu như còn cần gì, có thể nói tôi ứng trước bất cứ lúc nào."
An Bộ: Thật vất vả mới tìm được một ly do để dẫn "mèo" vào nhà, lại bị người nào đó dễ dàng phá vỡ như trở bàn tay. Cho nên nói, Mèo chủ tử không thể có quá nhiều tiền, nếu không thì cơ hội nuôi dưỡng sẽ không có.
Trên thực tế, sau khi nói xong câu kia, Giản Ninh Huyên liền hối hận. Đúng lúc An Bộ thiếu người thuê chung mà mình lại rất muốn ở cùng với cô, sao còn lo lắng về thân phận chứ? Coi như bị từ chối cũng không sao mà.
Cuối cùng, cho đến khi tạm biệt rời đi, Giản Ninh Huyên cũng không thể nói ra lời mình muốn nói.
Trên đường lái xe, Giản Ninh Huyên luôn trầm mặc. Về đến nhà, cởi quần áo trong, điều chỉnh nhiệt độ điều hoà không khí đến 16 độ, rót một ly nước đá ngồi trên ghế sô pha, mở máy tính lên, đột nhiên nhớ tới có một chuyện quên nói với An Bộ.
Việc An Bộ cứu người bị một nữ minh tinh tên là "Bối Mộng Lạp" lấy đi, Giản Ninh Huyên đã thu thập các chứng cứ có liên quan, dù không cần An Bộ ra mặt cũng có thể khiến Bối Mộng Lạp thân bại danh liệt, nhưng dù sao chuyện này cũng liên quan đến An Bộ, anh vẫn phải hỏi ý kiến của cô, không nên tự ý mình làm.
Chỉ là khi nhìn thấy An Bộ, thể xác và tinh thần của Giản Ninh Huyên trở nên rất thoải mái, hoàn toàn ném những chuyện bực mình ra sau đầu.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên, người đến là trợ lý Tiểu Lưu của Giản Ninh Huyên.
Sắc mặt Giản Ninh Huyên u ám mở cửa, hỏi: "Có chuyện gì?"
"Thành lão tiên sinh nói tôi đưa thiệp mời này cho ngài." Trợ lý chịu đựng sức nóng ở trên người Giản Ninh Huyên truyền đến, cẩn thận đưa một phong bì gói kỹ thiệp mời.
"Thiệp mời gì?" Giản Ninh Huyên nhìn cũng thèm nhìn, trên mặt không hề dao động.
"Tiệc rượu sinh nhật của thiên kim nhà Dương Hoài Thanh là Dương Thiển Thiển tiểu thư."
"Không đi." Lúc này Giản Ninh Huyên muốn đóng cửa.
"Chờ một chút." Tiểu Lưu chống cửa, vẻ mặt đau khổ nói, "Thành lão tiên sinh nói, nếu như anh không đi, ông ấy sẽ đưa Vi Vi đến ở với anh."
"Mỗi lần đều dùng Vi Vi uy hiếp tôi, rốt cuộc cô ấy có phải là cháu gái ruột của ông ta không thế?" Giản Ninh Huyên cực kỳ bất mãn đối với hành vi của vị bác cả kia.
Tiểu Lưu nhỏ giọng thầm thì: "Cũng chỉ có Vi Vi mới có thể uy hiếp được anh..."
Giản Ninh Huyên trừng mắt liếc anh ta một cái, đoạt lấy phong bì, rút thiệp mời bên trong ra, tùy ý nhìn lướt qua, bỗng nhìn thấy ở góc nhỏ trên thiệp mời in một đóa hoa Tử Đằng.
"Hoa Tử Đằng?" Giản Ninh Huyên thì thầm một tiếng.
Tiểu Lưu thấy anh giống như có chút hứng thú nên nói ra: "Thiệp mời của Dương gia đều sẽ in hoa Tử Đằng, nghe nói hoa Tử Đằng có nghĩa là "mời", ý là "Hoan nghênh"."
"Cậu nói cái gì?" Giản Ninh Huyên nhìn Tiểu Lưu, ánh mắt sắc bén dọa người.
Lập tức trái tim nhỏ của Tiểu Lưu đập thình thịch một chút, khẩn trương nói: "Tôi, tôi nói... Thiệp mời của Dương gia đều sẽ in hoa Tử Đằng..."
"Hoa Tử Đằng có nghĩa là "mời", ý là "Hoan nghênh"?" Giản Ninh Huyên nghiêm túc xác nhận với anh ta.
"Đúng thế..."
Giản Ninh Huyên lập tức quay về phòng, lấy chìa khóa trên bàn trà, thay giày, lướt qua vẻ mặt mông lung của Tiểu Lưu, nhanh chân đi đến nhà xe.
Hơn mười mấy phút sau, An Bộ mở cửa, nhìn Giản Ninh Huyên quay lại, khó hiểu hỏi: "Làm sao vậy?"
Giản Ninh Huyên nói: "Hoa Tử Đằng cô khắc vẫn còn chứ? Đột nhiên tôi rất muốn ăn."
An Bộ: Anh vội vàng chạy đến đây chỉ vì muốn ăn nó sao?
"Anh vào đi." An Bộ nghiêng người qua một bên.
Giản Ninh Huyên đi tới phòng khách, cầm lấy hoa Tử Đằng trong mâm đựng trái cây, quay đầu nhìn An Bộ, chân thành nói: "Tôi nhận lời mời của cô."
An Bộ: "..."
"Chúng ta cùng thuê nhà đi."
Danh sách chương