Lúc này, ngọn lửa đã hoàn toàn cắn nuốt được thụ yêu. Trong quá trình đốt, Tam muội chân hỏa cũng thu được một lượng tinh khí lớn. Nên khi cắn nuốt một cây thụ yêu, nó sẽ mạnh hơn. Chỉ một chốc, Tam muội chân hỏa đã đốt xong rồi.
Một phần chân linh của thụ tổ xuất hiện. Nó lại thực hiện việc lúc trước chân linh đã làm ở Thạch Đầu thôn.
Sở Mặc cũng không ngăn trở. Tuy thôn dân ở đây biết thụ yêu tà ácnhưng họ chưa biết hết chân tướng. Sở Mặc cũng không phải hảo tâm gì, hắn chỉ hy vọng đám người này nhận được bài học sâu một chút, đừng động một tí là xốc lên, như một đám không có đầu óc.
Sau khi phong ấn chân linh tổ thụ, Sở Mặc đến bên Diệp Thanh. Người thôn Tiểu Hà vốn rất sợ hắn giờ lại càng kinh sợ hơn. Họ muốn tiến lên nói cảm ơn nhưng lại trù trừ không dám.
Sở Mặc cũng không có hứng thú nghe, hắn chỉ thấy thật dối trá. Dù thế nào hắn cũng không quên sắc mặt của đám người này lúc trước. Có thể trải qua sinh tử, đám người đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nghĩ thông rất nhiều chuyện nhưng trong bản tâm cũng chưa chắc có sự biến hóa lớn vì nó đã ăn sâu vào bản tính rồi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, câu nói này không ngoa tí nào.
- Chúng ta đi thôi.
Sở Mặc nhìn Diệp Thanh nói.
Diệp Thanh cười với Sở Mặc, gật đầu:
- Vâng, thưa công tử.
Khúc mắc của nàng đã hoàn toàn được tháo gỡ.
Nàng đem ký ức về thôn Tiểu Hà đặt lại một góc, sau này, thế giới của nàng sẽ không như thế nữa.
- Diệp…
Ngay lúc Diệp Thanh quay đi, có một bà lão phía sau đột nhiên gọi. Diệp Thanh hơi dừng bước.
Lão bà kia lại ngượng ngùng nói:
- Ngươi… ngươi có thể quay lại Tiểu Hà thôn không? Chẳng phải người ngoại lai đã nói ngươi là người mang điềm lành hay sao?
Mới nghe nửa câu, Diệp Thanh có chút cảm động nhưng sau khi nghe hết, vẻ mặt nàng lại rất cô đơn. Nàng thậm chí không nói, chí nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó kiên quyết nhìn Sở Mặc nói:
- Đi thôi công tử, chúng ta cùng đến thôn kế tiếp.
Sở Mặc gật đầu, cũng không thèm nhìn đám người này, trực tiếp rời đi.
Khi hai người đã đi xa, sắc mặt lão bà kia trở nên khó coi, không nhịn được thấp giọng chửi:
- Tiện nhân đúng là tiện nhân. Thấy nam nhân có bộ dạng đẹp là quên hết người khác, đúng là không biết liêm sỉ mà.
Trước kia, nếu bà nói thế nhất định sẽ có người phụ họa. Nhưng hôm nay lại chẳng ai nói gì. Bà ngượng ngùng quay đầu lại chỉ mấy chục đôimắt đầy lửa giận.
Một người đàn ông trung niên nhìn bà tức giận nói:
- Lương tâm ngươi bị chó tha rồi sao? Nàng vừa cứu mạng ngươi, cứu chúng ta đó. Ngươi còn chửi nàng, ngươi không phải là người mà.
- Nàng đi vì chúng ta bức đi. Ngươi vừa nói giữ nàng lại đã nói luôn cả tâm tư của mình. Người ta không phải tai tinh mà là phúc tinh nên ngươi mới muốn giữ lại hả?
Một nữ tử trung niên khác chán ghét nhìn bà lão.
Mấy người bên kia dù không nói gì nhưng nhìn bà cũng đầy oántrách.
Bà lão hơi luống cuống, mấy nếp nhăn trên mặt co rúm lại, bà thấp giọng nói:
- Không phải là ta…
Nhưng không ai để ý đến bà nữa, mỗi người quay lại thôn. Bọn họ cần chấn chỉnh gia viên, an bài hậu sự cho người đã khuất, đồng thời suy nghĩ lại xem phía trước sao mình lại hà khắc với Diệp Thanh như thế, để đến nói người ta cũng chẳng buồn nói với mình. Một người rất khó để nhìn nhận khuyết điểm của mình nhưng vừa nhìn bà lão lúc nãy, bọn họ mới biết trước mình quá phận thế nào.
- Buông xuống rồi ư?
Sở Mặc nhìn Diệp Thanh cười hỏi.
- Vâng, trên cơ bản là vậy.
Diệp Thanh hạ giọng.
- Chính là nghĩ sẽ không có người chết như vậy. Ta chỉ hận tại sao mình không phát hiện sớm hơn thôi.
- Chỉ sợ thế giới này không mấy người biết ý. Bọn thụ yêu này rất thông minh.
Sở Mặc than nhẹ. Có một số việc không thể đổ cho người ở đây vô tri. Bọn họ mông muội, lạc hậu vì không có kinh nghiệm, nhìn không thấu cũng là có cái lý của nó.
- Chúng ta mau chóng đi ngăn thụ yêu sát hại người vô tội thôi.
Vừa nói, mắt Diệp Thanh lại trở nên sáng hơn.
Hơi ngốc một chút nhưng thật đáng yêu. Sở Mặc thầm nghĩ, bước đi nhanh hơn.
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Thanh, Sở Mặc dùng năm ngày thời gian thu thập được mười viên chân linh của tổ thụ. Hơn nữa, giờ cộng cả viênở Thạch Đầu thôn đã là mười một rồi, đủ số mà chân linh nói lúc trước.
Mỗi khi chém giết một thụ yêu, Sở Mặc sẽ để chân linh thụ tổ thức tỉnh giải thích chân tướng cho thôn dân. Nhưng khác ở chỗ, khi Sở Mặc đến chém giết, đám thụ yêu này còn chưa bại lộ mình nên Sở Mặc muốn để thôn dân hiểu không phải hắn chém chết thụ thần mà bản thân thụ thần này là một vật tà ác đáng chết.
Đương nhiên, có nhiều người không tin, lớn tiếng mắng Sở Mặc là người ngoài, phản ứng chẳng khác gì người Tiểu Hà thôn lúc trước. Sở Mặc cũng chẳng để ý, chỉ tùy tiện đào vài cái mộ lên, bọn họ tự nhiên hiểu.
- Nhìn bọn họ không phân biệt được chính tà, ta lại nghĩ đến mình.
Diệp Thanh ôm gối, ngồi trên cỏ, nhìn về phương xa nhẹ giọng nói.
Sở Mặc gật đầu:
- Chỉ cần chúng ta diệt trừ tất cả thụ yêu, mang tiếng xấu một tí thì cũng không sao, coi như làm công tích đức thôi.
- Công tử thật tốt bụng.
Con ngươi Diệp Thanh lóe sáng. Sau vài ngày, Diệp Thanh đã sùng bái người thanh niên này. Không phải là yêu thích, chỉ là sùng bái như đối với thụ thần lúc trước thôi.
- Ta tốt bụng ư? Cũng có lẽ…
Sở Mặc cười tự giễu.
Sau đó, hắn lấy ra toàn bộ chân linh của thụ tổ, nhìn chúng dung hợp lại với nhau, tạo thành một pho tượng Phật cao khoảng ba tấc. Tượng Phật niệm:
- A di đà Phật, thí chú đã tích rất nhiều công đức.
Sở Mặc bĩu môi:
- Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, ngươi mau triệu tập hết thụ yêu lại đây. Thế mới coi là công đức vô lượng.
- Bần tăng làm ngay.
Chân linh thụ tổ gật gật đầu, bắt đầu triệu tập thụ yêu của thế giới này.
Sau một lát, phương xa truyền đến tiếng vang, một đám cổ thụ to đùng từ bốn phương tám hướng chậm rãi tiến đến. Nhìn như đi rất thong thả nhưng tốc độ của chúng đều khá nhanh.
Gần như chỉ chớp mắt, chúng đã tới nơi này, vây thành một vòng tròn lớn mà Sở Mặc và Diệp Thanh đang ở bên trong. Trên đỉnh đầu, thụ yêu đã vươn chạc cây che khuất bầu trời, phong ấn chỗ này rất chặt chẽ, đến một tia nắng cũng không lọt được vào. Phương xa vẫn còn rất nhiều thụ yêu đang chạy tới. Số lượng lớn đến nỗi khiến Sở Mặc phải líu lưỡi. Chí ít có đến mấy ngàn con.
Con ngươi Sở Mặc trong trẻo lạnh lùng, nhìn tượng Phật cao ba tấc thản nhiên nói:
- Ngươi bảo chúng đừng chống cự, ta muốn phóng hỏa thiêu hết.
Một phần chân linh của thụ tổ xuất hiện. Nó lại thực hiện việc lúc trước chân linh đã làm ở Thạch Đầu thôn.
Sở Mặc cũng không ngăn trở. Tuy thôn dân ở đây biết thụ yêu tà ácnhưng họ chưa biết hết chân tướng. Sở Mặc cũng không phải hảo tâm gì, hắn chỉ hy vọng đám người này nhận được bài học sâu một chút, đừng động một tí là xốc lên, như một đám không có đầu óc.
Sau khi phong ấn chân linh tổ thụ, Sở Mặc đến bên Diệp Thanh. Người thôn Tiểu Hà vốn rất sợ hắn giờ lại càng kinh sợ hơn. Họ muốn tiến lên nói cảm ơn nhưng lại trù trừ không dám.
Sở Mặc cũng không có hứng thú nghe, hắn chỉ thấy thật dối trá. Dù thế nào hắn cũng không quên sắc mặt của đám người này lúc trước. Có thể trải qua sinh tử, đám người đã hoàn toàn tỉnh ngộ, nghĩ thông rất nhiều chuyện nhưng trong bản tâm cũng chưa chắc có sự biến hóa lớn vì nó đã ăn sâu vào bản tính rồi. Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, câu nói này không ngoa tí nào.
- Chúng ta đi thôi.
Sở Mặc nhìn Diệp Thanh nói.
Diệp Thanh cười với Sở Mặc, gật đầu:
- Vâng, thưa công tử.
Khúc mắc của nàng đã hoàn toàn được tháo gỡ.
Nàng đem ký ức về thôn Tiểu Hà đặt lại một góc, sau này, thế giới của nàng sẽ không như thế nữa.
- Diệp…
Ngay lúc Diệp Thanh quay đi, có một bà lão phía sau đột nhiên gọi. Diệp Thanh hơi dừng bước.
Lão bà kia lại ngượng ngùng nói:
- Ngươi… ngươi có thể quay lại Tiểu Hà thôn không? Chẳng phải người ngoại lai đã nói ngươi là người mang điềm lành hay sao?
Mới nghe nửa câu, Diệp Thanh có chút cảm động nhưng sau khi nghe hết, vẻ mặt nàng lại rất cô đơn. Nàng thậm chí không nói, chí nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó kiên quyết nhìn Sở Mặc nói:
- Đi thôi công tử, chúng ta cùng đến thôn kế tiếp.
Sở Mặc gật đầu, cũng không thèm nhìn đám người này, trực tiếp rời đi.
Khi hai người đã đi xa, sắc mặt lão bà kia trở nên khó coi, không nhịn được thấp giọng chửi:
- Tiện nhân đúng là tiện nhân. Thấy nam nhân có bộ dạng đẹp là quên hết người khác, đúng là không biết liêm sỉ mà.
Trước kia, nếu bà nói thế nhất định sẽ có người phụ họa. Nhưng hôm nay lại chẳng ai nói gì. Bà ngượng ngùng quay đầu lại chỉ mấy chục đôimắt đầy lửa giận.
Một người đàn ông trung niên nhìn bà tức giận nói:
- Lương tâm ngươi bị chó tha rồi sao? Nàng vừa cứu mạng ngươi, cứu chúng ta đó. Ngươi còn chửi nàng, ngươi không phải là người mà.
- Nàng đi vì chúng ta bức đi. Ngươi vừa nói giữ nàng lại đã nói luôn cả tâm tư của mình. Người ta không phải tai tinh mà là phúc tinh nên ngươi mới muốn giữ lại hả?
Một nữ tử trung niên khác chán ghét nhìn bà lão.
Mấy người bên kia dù không nói gì nhưng nhìn bà cũng đầy oántrách.
Bà lão hơi luống cuống, mấy nếp nhăn trên mặt co rúm lại, bà thấp giọng nói:
- Không phải là ta…
Nhưng không ai để ý đến bà nữa, mỗi người quay lại thôn. Bọn họ cần chấn chỉnh gia viên, an bài hậu sự cho người đã khuất, đồng thời suy nghĩ lại xem phía trước sao mình lại hà khắc với Diệp Thanh như thế, để đến nói người ta cũng chẳng buồn nói với mình. Một người rất khó để nhìn nhận khuyết điểm của mình nhưng vừa nhìn bà lão lúc nãy, bọn họ mới biết trước mình quá phận thế nào.
- Buông xuống rồi ư?
Sở Mặc nhìn Diệp Thanh cười hỏi.
- Vâng, trên cơ bản là vậy.
Diệp Thanh hạ giọng.
- Chính là nghĩ sẽ không có người chết như vậy. Ta chỉ hận tại sao mình không phát hiện sớm hơn thôi.
- Chỉ sợ thế giới này không mấy người biết ý. Bọn thụ yêu này rất thông minh.
Sở Mặc than nhẹ. Có một số việc không thể đổ cho người ở đây vô tri. Bọn họ mông muội, lạc hậu vì không có kinh nghiệm, nhìn không thấu cũng là có cái lý của nó.
- Chúng ta mau chóng đi ngăn thụ yêu sát hại người vô tội thôi.
Vừa nói, mắt Diệp Thanh lại trở nên sáng hơn.
Hơi ngốc một chút nhưng thật đáng yêu. Sở Mặc thầm nghĩ, bước đi nhanh hơn.
Dưới sự chỉ điểm của Diệp Thanh, Sở Mặc dùng năm ngày thời gian thu thập được mười viên chân linh của tổ thụ. Hơn nữa, giờ cộng cả viênở Thạch Đầu thôn đã là mười một rồi, đủ số mà chân linh nói lúc trước.
Mỗi khi chém giết một thụ yêu, Sở Mặc sẽ để chân linh thụ tổ thức tỉnh giải thích chân tướng cho thôn dân. Nhưng khác ở chỗ, khi Sở Mặc đến chém giết, đám thụ yêu này còn chưa bại lộ mình nên Sở Mặc muốn để thôn dân hiểu không phải hắn chém chết thụ thần mà bản thân thụ thần này là một vật tà ác đáng chết.
Đương nhiên, có nhiều người không tin, lớn tiếng mắng Sở Mặc là người ngoài, phản ứng chẳng khác gì người Tiểu Hà thôn lúc trước. Sở Mặc cũng chẳng để ý, chỉ tùy tiện đào vài cái mộ lên, bọn họ tự nhiên hiểu.
- Nhìn bọn họ không phân biệt được chính tà, ta lại nghĩ đến mình.
Diệp Thanh ôm gối, ngồi trên cỏ, nhìn về phương xa nhẹ giọng nói.
Sở Mặc gật đầu:
- Chỉ cần chúng ta diệt trừ tất cả thụ yêu, mang tiếng xấu một tí thì cũng không sao, coi như làm công tích đức thôi.
- Công tử thật tốt bụng.
Con ngươi Diệp Thanh lóe sáng. Sau vài ngày, Diệp Thanh đã sùng bái người thanh niên này. Không phải là yêu thích, chỉ là sùng bái như đối với thụ thần lúc trước thôi.
- Ta tốt bụng ư? Cũng có lẽ…
Sở Mặc cười tự giễu.
Sau đó, hắn lấy ra toàn bộ chân linh của thụ tổ, nhìn chúng dung hợp lại với nhau, tạo thành một pho tượng Phật cao khoảng ba tấc. Tượng Phật niệm:
- A di đà Phật, thí chú đã tích rất nhiều công đức.
Sở Mặc bĩu môi:
- Được rồi, đừng nói linh tinh nữa, ngươi mau triệu tập hết thụ yêu lại đây. Thế mới coi là công đức vô lượng.
- Bần tăng làm ngay.
Chân linh thụ tổ gật gật đầu, bắt đầu triệu tập thụ yêu của thế giới này.
Sau một lát, phương xa truyền đến tiếng vang, một đám cổ thụ to đùng từ bốn phương tám hướng chậm rãi tiến đến. Nhìn như đi rất thong thả nhưng tốc độ của chúng đều khá nhanh.
Gần như chỉ chớp mắt, chúng đã tới nơi này, vây thành một vòng tròn lớn mà Sở Mặc và Diệp Thanh đang ở bên trong. Trên đỉnh đầu, thụ yêu đã vươn chạc cây che khuất bầu trời, phong ấn chỗ này rất chặt chẽ, đến một tia nắng cũng không lọt được vào. Phương xa vẫn còn rất nhiều thụ yêu đang chạy tới. Số lượng lớn đến nỗi khiến Sở Mặc phải líu lưỡi. Chí ít có đến mấy ngàn con.
Con ngươi Sở Mặc trong trẻo lạnh lùng, nhìn tượng Phật cao ba tấc thản nhiên nói:
- Ngươi bảo chúng đừng chống cự, ta muốn phóng hỏa thiêu hết.
Danh sách chương