- Đừng nói là đại môn phái, cho dù là công pháp của những gia tộc bình thường hay trong các môn phái nhỏ đều có cái tên rất uy phong!
- Tỷ như cái gì mà Ngũ Hổ Đoạn Đầu Đao, hay như Lưu Tinh Lạc Nhật Kiếm…. thật uy phong! Vừa nghe liền biết là công pháp rất lợi hại!
- Lại nhìn tới…. tên mấy thứ ta học thì…..
Sở Mặc trầm tư suy nghĩ nữa ngày cũng nghĩ không ra cái tên nào uy phong lẫm lẫm không giống bình thường.
Có chút bực mình lẩm bẩm nói:
- Ta tu luyện quyền pháp này, tổng cộng chỉ có ba chiêu, rõ ràng chỉ gọi là một quyền, hai quyền, ba quyền mà thôi!
- Sau này sư phụ biết, cho dù cảm thấy mất mặt ta cũng phải nói.
- Ai bảo trước kia ngươi không chỉ cho ta tên những công pháp này? Về chuyện tên công pháp, Sở Mặc cũng chỉ rối rắm một lúc, dù sao tên gọi là gì cũng không quan trọng, chỉ cần công pháp đủ hùng mạnh thì chính là công pháp tốt rồi.
Mấy ngày sau, Sở Mặc đều không nhìn thấy thiếu nữ váy xanh Kỹ Tiêu Vũ, hắn cũng vui vẻ cùng vô cùng yên tĩnh, đi lại trong mảnh núi lớn này, không ngừng lĩnh ngộ công pháp mới, tuy rằng kham khổ nhưng cũng coi như tiêu dao tự tại.
Phía sau của Thiên Ý Ngã Ý như trước không có bất kỳ chữ việt nào, Sở Mặc đã thử qua rất nhiều lần, bỏ Thiên Ý Ngã Ý vào trong ngọc không gian, sau đó lấy ra, lại bỏ vào, qua mấy ngày lại lấy ra.
Vẫn như cũ không có bất kỳ biến hóa nào.
Cũng may với cảnh giới hiện tại của Sở Mặc mà nói, khúc dạo đầu của Thiên Ý quyền cũng đã đủ để hắn dùng.
Bởi vậy hắn cũng không quá vội.
Vội cùng vô dụng.
Trời mới biết đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Một ngày này Sở Mặc đi tới một mảnh đất trống, là một mảnh thảo nguyên rộng chừng hơn mười dặm, ở bên trong là ngàn dặm núi non trùng điệp, xem như cũng là cảnh sắc hiếm thấy.
Cuối thảo nguyên là một ngọn núi lớn mênh mông.
Đột ngột mọc lên từ mặt đất, xuyên thẳng lên tận trời.
Muốn từ nơi này đi qua, hoặc là bay qua ngọn núi này, cần phải…. đi vòng qua vài trăm dặm.
Đối với Sở Mặc mà nói, tự nhiên là không muốn đi đường vòng.
Vì thế, Sở Mặc liền thẳng tắp đi tới ngọn núi lớn này.
Tuy nhiên, ngay lúc Sở Mặc sắp đi ra khỏi vùng thảo nguyên, cảm giác trong ngực truyền tới một trận nóng rực.
Lúc này Sở Mặc vô cùng sửng sốt.
Lần trước, thời điểm xuất hiện cảm giác này là lúc hắn vừa mới tìm được Thiên Ý Ngã Ý!
Sau đó, Thiên Ý Ngã Ý đã bị hít vào trong không gian ngọc, sau đó…. Trên tờ thứ nhất hiện lên vài chữ, hoàn thiện bộ phận tâm pháp cao nhất.
Mà chữ phía sau… tất cả lại không cõ.
Sau đó, khối ngọc này vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Không nghĩ tới ở trong này lại bắt đầu nóng lên.
- Đây là có chuyện gì?
Sở Mặc cảm giác không thích hợp, khẽ nhíu mày, đứng ở nơi đó, bắt đầu chậm rãi đi vòng quanh.
Có thể bị Ma Quân liếc mắt một cái liền nhìn trúng, chứng tỏ linh tính không cần phải nhiều lời.
Tuy rằng không dám trực tiếp kết luận, khối ngọc chỉ vào thời điểm phát hiện bảo vật mới có thể nóng lên, nhưng trong lòng của Sở Mặc đã nắm chắc bảy tám phần.
Quả nhiên, khi thân thể của Sở Mặc chậm rãi chuyển tới một nơi, khối ngọc trong ngực lại tản mán ra một cỗ nóng rực, giống như đang nhắc nhớ Sở Mặc.
Sở Mặc đi tới phía đó.
Cảm giác nóng rực càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí bắt đầu có chút bỏng người!
Tim của Sở Mặc cũng không ngừng đập nhanh hơn, tâm tính thiếu niên ôm tâm lý hiếu kỳ vô cùng lớn với sự vật chưa biết.
Rốt cục, khi ngực của Sở Mặc sắp bị ngọc làm bỏng tới không chịu nổi, cảm giác nóng rực đột nhiên biến mất.
Lúc này Sở Mặc cũng nhìn thấy một gốc cây kỳ quái.
Nói nó kỳ quái, là vì nó không hợp với các cây xung quanh, chỉ cần đền gần, liếc mắt một cái có thể thấy được sự hiện hữu của nó.
Nhưng gần như bất cứ kẻ nào, sau khi thấy nó cũng sẽ không sinh ra bất kỳ hứng thú nào!
Bởi vì đây là một gốc cây hình thù kỳ quái, cành cây như rồng có sừng nhưng lại là cây nhỏ khô héo.
Cây nhỏ chỉ cao có ba thước, có màu tro, mặt trên không có một chiếu lá, không cảm giác được một chút xíu dấu hiệu còn sống nào.
Sở Mặc có chút há hốc mồm, lầm bẩm nói:
- Ngươi xem trọng đồ vật này sao?
Ngọc trong ngực nháy mắt phát ra một tia nhiệt lượng, làm hắn cảm thấy nóng.
- A? Ngươi có thể nghe hiểu lời của ta sao?
- Làm ta nóng thêm một chút đi?
- Nhanh lên nhanh lên, mau nóng thêm một chút đi!
Tuy nhiên ngọc trong ngực lại không có phản ứng.
Sở Mặc bĩu môi, đi tới trước mặt cây nhỏ, vươn tay nắm lấy một nhánh cây, miệng lẩm bẩm nói:
- Một cây nhỏ chết héo có thể có giá trị gì cơ chứ?
- Hử?
Sở Mặc lầu bầu, bỗng nhiên cả người đứng sững sờ, không hề nhúc nhích.
Bởi vì hắn không ngờ không thể bứt đoạn cây nhỏ này ra!
Đoạn cây kia đã bị hắn bẻ cong hoàn toàn, nhưng lại không bị gãy!
Sở Mặc có chút không phục tiếp tục kéo…. Thẳng tới khi hắn khiến cành cây này cong thành một vòng tròn cũng vẫn không bị đứt!
Sở Mặc hoàn toàn ngây dại.
Nhưng hắn là một Hoàng Cấp Tam Tầng, đã bước vào người luyện võ Nguyên Quan!
Thậm chí ngay cả một cành cây cũng không thể bứt ra sao?
- Làm sao có thể?
Sở Mặc buông cành cây ra, vươn tay nắm lấy thân cây, dùng sức kéo về phía trước——
Ầm!
Cây nhỏ trực tiếp bị kéo ra từ trong đất, Sở Mặc cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà đặt mông ngồi ở đó.
Sau đó một lực hút thật lớn truyền tới, cây nhỏ biến mất ở trong tay của Sở Mặc.
- Lại đây!
Sở Mặc lẩm bẩm một câu, lúc này hắn có kinh nghiệm, trực tiếp tập trung tinh lực tiến vào không gian ngọc trong ngực.
Trải qua mấy lần liên tục sờ soạng hắn đã không cần lấy khối ngọc ra. Chỉ cần tập trung tinh lực nghĩ tới khối ngọc kia là có thể tiến vào.
Mới vừa đi vào, Sở Mặc liền nhịn không được trừng to mắt, lộ ra thần sắc khó có thể tin. Tuy đã phán đoán trước, nhưng tận nhìn thấy cây nhỏ mang theo cả vùng đất vừa bị mình nhổ lên, cắm rễ ở giữa vẫn có loại cảm giác là lạ.
Thiên Ý Ngã Ý cũng lẳng lặng nằm ở trên khối nguyên bản trên tảng đá ở trong ngọc.
Cũng không phải là bị hút vào mà chính Sở Mặc bỏ vào, dù sao nơi này cũng là đảm bảo nhất.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cây nhỏ ở trong không gian ngọc này dường như nhiều thêm vài phần sức sống. Sở Mặc đến gần quan sát, phát hiện một cành cây trên đó lại toát ra một chồi non màu xanh.
Cũng là do nhãn lực của Sở Mặc đủ tốt, chứ người bình thường thật đúng là nhìn không thấy. Đăng bởi: longnhi
- Tỷ như cái gì mà Ngũ Hổ Đoạn Đầu Đao, hay như Lưu Tinh Lạc Nhật Kiếm…. thật uy phong! Vừa nghe liền biết là công pháp rất lợi hại!
- Lại nhìn tới…. tên mấy thứ ta học thì…..
Sở Mặc trầm tư suy nghĩ nữa ngày cũng nghĩ không ra cái tên nào uy phong lẫm lẫm không giống bình thường.
Có chút bực mình lẩm bẩm nói:
- Ta tu luyện quyền pháp này, tổng cộng chỉ có ba chiêu, rõ ràng chỉ gọi là một quyền, hai quyền, ba quyền mà thôi!
- Sau này sư phụ biết, cho dù cảm thấy mất mặt ta cũng phải nói.
- Ai bảo trước kia ngươi không chỉ cho ta tên những công pháp này? Về chuyện tên công pháp, Sở Mặc cũng chỉ rối rắm một lúc, dù sao tên gọi là gì cũng không quan trọng, chỉ cần công pháp đủ hùng mạnh thì chính là công pháp tốt rồi.
Mấy ngày sau, Sở Mặc đều không nhìn thấy thiếu nữ váy xanh Kỹ Tiêu Vũ, hắn cũng vui vẻ cùng vô cùng yên tĩnh, đi lại trong mảnh núi lớn này, không ngừng lĩnh ngộ công pháp mới, tuy rằng kham khổ nhưng cũng coi như tiêu dao tự tại.
Phía sau của Thiên Ý Ngã Ý như trước không có bất kỳ chữ việt nào, Sở Mặc đã thử qua rất nhiều lần, bỏ Thiên Ý Ngã Ý vào trong ngọc không gian, sau đó lấy ra, lại bỏ vào, qua mấy ngày lại lấy ra.
Vẫn như cũ không có bất kỳ biến hóa nào.
Cũng may với cảnh giới hiện tại của Sở Mặc mà nói, khúc dạo đầu của Thiên Ý quyền cũng đã đủ để hắn dùng.
Bởi vậy hắn cũng không quá vội.
Vội cùng vô dụng.
Trời mới biết đây rốt cục là xảy ra chuyện gì?
Một ngày này Sở Mặc đi tới một mảnh đất trống, là một mảnh thảo nguyên rộng chừng hơn mười dặm, ở bên trong là ngàn dặm núi non trùng điệp, xem như cũng là cảnh sắc hiếm thấy.
Cuối thảo nguyên là một ngọn núi lớn mênh mông.
Đột ngột mọc lên từ mặt đất, xuyên thẳng lên tận trời.
Muốn từ nơi này đi qua, hoặc là bay qua ngọn núi này, cần phải…. đi vòng qua vài trăm dặm.
Đối với Sở Mặc mà nói, tự nhiên là không muốn đi đường vòng.
Vì thế, Sở Mặc liền thẳng tắp đi tới ngọn núi lớn này.
Tuy nhiên, ngay lúc Sở Mặc sắp đi ra khỏi vùng thảo nguyên, cảm giác trong ngực truyền tới một trận nóng rực.
Lúc này Sở Mặc vô cùng sửng sốt.
Lần trước, thời điểm xuất hiện cảm giác này là lúc hắn vừa mới tìm được Thiên Ý Ngã Ý!
Sau đó, Thiên Ý Ngã Ý đã bị hít vào trong không gian ngọc, sau đó…. Trên tờ thứ nhất hiện lên vài chữ, hoàn thiện bộ phận tâm pháp cao nhất.
Mà chữ phía sau… tất cả lại không cõ.
Sau đó, khối ngọc này vẫn không có bất kỳ động tĩnh nào.
Không nghĩ tới ở trong này lại bắt đầu nóng lên.
- Đây là có chuyện gì?
Sở Mặc cảm giác không thích hợp, khẽ nhíu mày, đứng ở nơi đó, bắt đầu chậm rãi đi vòng quanh.
Có thể bị Ma Quân liếc mắt một cái liền nhìn trúng, chứng tỏ linh tính không cần phải nhiều lời.
Tuy rằng không dám trực tiếp kết luận, khối ngọc chỉ vào thời điểm phát hiện bảo vật mới có thể nóng lên, nhưng trong lòng của Sở Mặc đã nắm chắc bảy tám phần.
Quả nhiên, khi thân thể của Sở Mặc chậm rãi chuyển tới một nơi, khối ngọc trong ngực lại tản mán ra một cỗ nóng rực, giống như đang nhắc nhớ Sở Mặc.
Sở Mặc đi tới phía đó.
Cảm giác nóng rực càng ngày càng mãnh liệt, thậm chí bắt đầu có chút bỏng người!
Tim của Sở Mặc cũng không ngừng đập nhanh hơn, tâm tính thiếu niên ôm tâm lý hiếu kỳ vô cùng lớn với sự vật chưa biết.
Rốt cục, khi ngực của Sở Mặc sắp bị ngọc làm bỏng tới không chịu nổi, cảm giác nóng rực đột nhiên biến mất.
Lúc này Sở Mặc cũng nhìn thấy một gốc cây kỳ quái.
Nói nó kỳ quái, là vì nó không hợp với các cây xung quanh, chỉ cần đền gần, liếc mắt một cái có thể thấy được sự hiện hữu của nó.
Nhưng gần như bất cứ kẻ nào, sau khi thấy nó cũng sẽ không sinh ra bất kỳ hứng thú nào!
Bởi vì đây là một gốc cây hình thù kỳ quái, cành cây như rồng có sừng nhưng lại là cây nhỏ khô héo.
Cây nhỏ chỉ cao có ba thước, có màu tro, mặt trên không có một chiếu lá, không cảm giác được một chút xíu dấu hiệu còn sống nào.
Sở Mặc có chút há hốc mồm, lầm bẩm nói:
- Ngươi xem trọng đồ vật này sao?
Ngọc trong ngực nháy mắt phát ra một tia nhiệt lượng, làm hắn cảm thấy nóng.
- A? Ngươi có thể nghe hiểu lời của ta sao?
- Làm ta nóng thêm một chút đi?
- Nhanh lên nhanh lên, mau nóng thêm một chút đi!
Tuy nhiên ngọc trong ngực lại không có phản ứng.
Sở Mặc bĩu môi, đi tới trước mặt cây nhỏ, vươn tay nắm lấy một nhánh cây, miệng lẩm bẩm nói:
- Một cây nhỏ chết héo có thể có giá trị gì cơ chứ?
- Hử?
Sở Mặc lầu bầu, bỗng nhiên cả người đứng sững sờ, không hề nhúc nhích.
Bởi vì hắn không ngờ không thể bứt đoạn cây nhỏ này ra!
Đoạn cây kia đã bị hắn bẻ cong hoàn toàn, nhưng lại không bị gãy!
Sở Mặc có chút không phục tiếp tục kéo…. Thẳng tới khi hắn khiến cành cây này cong thành một vòng tròn cũng vẫn không bị đứt!
Sở Mặc hoàn toàn ngây dại.
Nhưng hắn là một Hoàng Cấp Tam Tầng, đã bước vào người luyện võ Nguyên Quan!
Thậm chí ngay cả một cành cây cũng không thể bứt ra sao?
- Làm sao có thể?
Sở Mặc buông cành cây ra, vươn tay nắm lấy thân cây, dùng sức kéo về phía trước——
Ầm!
Cây nhỏ trực tiếp bị kéo ra từ trong đất, Sở Mặc cũng bởi vì dùng sức quá mạnh mà đặt mông ngồi ở đó.
Sau đó một lực hút thật lớn truyền tới, cây nhỏ biến mất ở trong tay của Sở Mặc.
- Lại đây!
Sở Mặc lẩm bẩm một câu, lúc này hắn có kinh nghiệm, trực tiếp tập trung tinh lực tiến vào không gian ngọc trong ngực.
Trải qua mấy lần liên tục sờ soạng hắn đã không cần lấy khối ngọc ra. Chỉ cần tập trung tinh lực nghĩ tới khối ngọc kia là có thể tiến vào.
Mới vừa đi vào, Sở Mặc liền nhịn không được trừng to mắt, lộ ra thần sắc khó có thể tin. Tuy đã phán đoán trước, nhưng tận nhìn thấy cây nhỏ mang theo cả vùng đất vừa bị mình nhổ lên, cắm rễ ở giữa vẫn có loại cảm giác là lạ.
Thiên Ý Ngã Ý cũng lẳng lặng nằm ở trên khối nguyên bản trên tảng đá ở trong ngọc.
Cũng không phải là bị hút vào mà chính Sở Mặc bỏ vào, dù sao nơi này cũng là đảm bảo nhất.
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, cây nhỏ ở trong không gian ngọc này dường như nhiều thêm vài phần sức sống. Sở Mặc đến gần quan sát, phát hiện một cành cây trên đó lại toát ra một chồi non màu xanh.
Cũng là do nhãn lực của Sở Mặc đủ tốt, chứ người bình thường thật đúng là nhìn không thấy. Đăng bởi: longnhi
Danh sách chương