- Mọi người thấy đề nghị của ta thế nào?Bên này, những kỵ binh Vương Đình vẫn đi theo Na Y và ba trăm kỵ binh Vương Đình của công chúa Bảo Liên đều đồng ý, cổ vũ một cách nhiệt liệt.
- Hay!
- Ý kiến này hay lắm!
- Nên làm như vậy!
- Anh hùng đều phải đánh rồi mới biết!Công chúa Bảo Liên khẽ mỉm cười, nhìn sắc mặt gượng gạo của Hạo Nguyệt trưởng lão:
- Vừa hay, có thể gia tăng không khí.
Lúc này, Hạo Nguyệt Cách Mộc ở một bên nói:
- Dì, con muốn nói ra ý kiến của mình!
Tính về tuổi tác, Hạo Nguyệt Cách Mộc cũng không nhỏ hơn công chúa Bảo Liên là bao, bình thường một chữ dì cũng lười gọi, tuy nhiên trong trường hợp thế này, y cũng không thể làm mất lễ nghi.
Công chúa Bảo Liên nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Mộc, nhànnhạt nói:
- Cách Mộc con có lời gì muốn nói? Hạo Nguyệt Cách Mộc hơi hơi nhếch môi, sau đó nói:
- Bình thường ra, để Cách Thủy luận bàn một trận với kỵ sĩ Vương Đình, tăng thêm không khí cho buổi tiệc, thì cũng không sao. Nhưng mọi người đều thấy đấy, hôm nay vì quá mức vui vẻ nên Cách Thủy đã uống hơi nhiều, không chịu được hơi men, vừa rồi đứng còn không vững. Nếu bây giờ mà ra trận, chỉ e có chút không công bằng.
- Không bằng thế này đi, để cho hộ vệ của Cách Thủy ra trận thay nó!- Những hộ vệ này bình thường cũng không phải đối thủ của Cách Thủy đâu!
Trên mặt Hạo Nguyệt Cách Mộc lộ ra nụ cười ôn hòa, chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ.
Hạo Nguyệt Cách Thủy ở một bên, mặt mang cảm kích nhìn đại ca của mình.
Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cũng vừa lòng gật gật đầu, y vốn không thèm để ý sự tranh giành giữa mấy anh em, tuy nhiên trong những tình huống như vậy, vẫn hy vọng chúng có thể biết nặng biết nhẹ màđoàn kết lại. Không có người cha nào muốn nhìn thấy cảnh các con mình tương tàn cả.
Công chúa Bảo Liên ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Cũng được!
Hạo Nguyệt Cách Mộc ha hả cười nói:
- Vậy chúng ta liền tính ba trận thắng hai là được!
Nói xong, Hạo Nguyệt Cách Mộc nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Thủy, Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức phản ứng kịp, nói:
- Ai thay ta tham gia trận đấu này? Thắng lợi có trọng thưởng!- Ta!
- Ta đi!
- Ta đi!
Vài tên thị vệ bên cạnh Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức tranh giành một cách phấn chấn.
Đàn ông trên thảo nguyên chưa bao giờ sợ chiến đấu, dân tộc bọn họ hiếu chiến bẩm sinh, dòng máu chảy trong huyết quản của họ… đều là dòng máu chiến đấu!Hạo Nguyệt Cách Thủy nhìn lướt qua một lượt, tiện tay chỉ ra:
- Vậy ngươi đi!
Vẻ mặt tên thị vệ kia lập tức vui vẻ, trực tiếp nhảy ra, vừa nhảy một bước liền phi ra xa mười trượng. Đứng giữa sân, ánh lửa trại dập dờn hắt ra bóng dáng oai hùng nhiệt huyết của tên thị vệ trẻ.
- Ai dám đánh một trận với ta!
Đứng trên địa bàn của mình, tên thị vệ này vô cùng hăng hái, đôi mắt vênh váo nhìn đám kỵ binh chỗ Sở Mặc.
Bên này cả đám kỵ binh Vương Đình đều nổi giận, tất cả đứng dậy,muốn đi lên dạy dỗ cái tên không biết sống chết là gì kia.
Tuy rằng trước đó đều đã thương lượng rõ, trận đấu này Sở Mặc phải ra tay. Nhưng bọn họ là những người đàn ông nhiệt huyết, lại vừa uống chút rượu, lập tức liền không kiềm chế được. Nhưng cũng may là những kỵ binh của Vương Đình ở trên thảo nguyên cũng đã được trải qua sự giáo dục và rèn luyện tốt nhất.
Cho nên cho dù là giận dữ, đứng lên đòi khiêu chiến, cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Lúc này, Sở Mặc đứng lên, cười nói:
- Hay để ta đi!
- Các vị ca ca đều là kỵ binh đã có tiếng nhiều năm nay của Vương Đình, các ngươi mà ra tay… thì hơi có vẻ bắt nạt người ta, cho nên, để ta ứng chiến là được!
Những lời này của Sở Mặc rất là độc địa.
Tên thị vệ của bộ tộc Hạo Nguyệt đang kiêu ngạo đứng cạnh đống lửa kia, nhìn về phía Sở Mặc với con ngươi đầy sát khí, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Nhỏ như vậy… cũng là kỵ sĩ của Vương Đình? Sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?- Mấy ngàn kỵ binh Vương Đình ngươi đều gặp hết rồi hay sao?
Na Y ở phía xa thản nhiên mở miệng nói:
- Hắn là kỵ binh hộ vệ do ta tự sắc phong!
Lời nói của tên thị vệ bộ tộc Hạo Nguyệt lập tức bị khựng lại, bởi vì dù gã có kiêu ngạo ra sao cũng không dám chống đối công chúa Vương Đình một cách chính diện.
Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên kia, trong nháy mắt khi Sở Mặc đứng lên, con ngươi liền hơi hơi nhíu lại, sau đó lập tức gọi một người đến bên cạnh, nhẹ giọng sai bảo cái gì. Người nọ hơi hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng rời đi.Sở Mặc chậm rãi bước ra, đi về phía tên thị vệ kia, cười nói:
- Ta sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi ra tay trước đi!
- Nhóc con… Đây chính là tự ngươi chán sống, đừng trách ta!
Tên thị vệ này hạ giọng nói nhỏ, hung tợn nhìn Sở Mặc:
- Bây giờ quỳ xuống xin tha vẫn còn kịp!
Sở Mặc khẽ mỉm cười, vươn ngón tay, ngoắc ngoắc mấy cái:
- Đến đây.
- Muốn chết!
Tên thị vệ lập tức bị chọc giận, hét lớn một tiếng, phóng thẳng tớitrước mặt Sở Mặc.
Nguyên lực dao động trên người nổ tung ầm ầm, ép tới mức ngọn lửa trại cách đó không xa… đều tắt ngúm đi.
- Tốt!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt bên này lập tức lên tiếng ủng hộ.
- Ha, thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, tay Mộc Hàn kia là một trong số ít cao thủ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, sắp đột phá Nguyên Quan, đánh với một thằng ranh con như hắn, còn không dễnhư dẫm chết một con kiến sao?
- Ha ha, đúng, tên nhóc thối tha này nhất định là yêu thầm công chúa Na Y, giờ thấy công chúa sắp thành người của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, liền sinh lòng ghen tị, mất đi lý trí!
- Ta thật không nỡ xem tiếp, quả thực chính là người lớn bắt nạt trẻ con mà!
- Đừng có một đấm đã đập chết tươi, vậy thì mất cả hay rồi!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt hi hi ha ha cười đùa ở đó,không đem thiếu niên kia để vào mắt chút nào.
Bên này những kỵ sĩ Vương Đình đi theo bảo vệ công chúa Bảo Liên đều tức giận, hận không thể nhào tới vả vào mặt những kẻ đó.
Nhưng những kỵ binh Vương Đình đi theo công chúa Na Y, trên mặt lại đều lộ vẻ khinh thường cười lạnh.
- Đánh Lâm công tử dễ như dẫm chết một con kiến?
- Người lớn bắt nạt trẻ con?- Một đấm đập chết tươi?
Đừng có đùa!
Nếu không phải còn có kế hoạch lớn hơn ở phía sau, những kỵ binh từng cùng Sở Mặc trải qua sinh tử, đều hận không thể lập tức bật dậy, kể cho bọn ngu xuẩn dốt nát này chiến tích anh dũng của Lâm công tử.
Uỳnh!
Tên thị vệ mà Hạo Nguyệt Cách Thủy chọn quả thật cũng có chút thực lực, một đấm lao tới phát ra tiếng gió vang lên trong không khí.Ngọn lửa vừa được nhóm lại, càng thêm sáng ngời, chiếu vào khuôn mặt của tên thị vệ khiến gã trông càng dữ tợn.
- Hay!
- Ý kiến này hay lắm!
- Nên làm như vậy!
- Anh hùng đều phải đánh rồi mới biết!Công chúa Bảo Liên khẽ mỉm cười, nhìn sắc mặt gượng gạo của Hạo Nguyệt trưởng lão:
- Vừa hay, có thể gia tăng không khí.
Lúc này, Hạo Nguyệt Cách Mộc ở một bên nói:
- Dì, con muốn nói ra ý kiến của mình!
Tính về tuổi tác, Hạo Nguyệt Cách Mộc cũng không nhỏ hơn công chúa Bảo Liên là bao, bình thường một chữ dì cũng lười gọi, tuy nhiên trong trường hợp thế này, y cũng không thể làm mất lễ nghi.
Công chúa Bảo Liên nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Mộc, nhànnhạt nói:
- Cách Mộc con có lời gì muốn nói? Hạo Nguyệt Cách Mộc hơi hơi nhếch môi, sau đó nói:
- Bình thường ra, để Cách Thủy luận bàn một trận với kỵ sĩ Vương Đình, tăng thêm không khí cho buổi tiệc, thì cũng không sao. Nhưng mọi người đều thấy đấy, hôm nay vì quá mức vui vẻ nên Cách Thủy đã uống hơi nhiều, không chịu được hơi men, vừa rồi đứng còn không vững. Nếu bây giờ mà ra trận, chỉ e có chút không công bằng.
- Không bằng thế này đi, để cho hộ vệ của Cách Thủy ra trận thay nó!- Những hộ vệ này bình thường cũng không phải đối thủ của Cách Thủy đâu!
Trên mặt Hạo Nguyệt Cách Mộc lộ ra nụ cười ôn hòa, chậm rãi nhả ra từng câu từng chữ.
Hạo Nguyệt Cách Thủy ở một bên, mặt mang cảm kích nhìn đại ca của mình.
Bên kia Hạo Nguyệt trưởng lão cũng vừa lòng gật gật đầu, y vốn không thèm để ý sự tranh giành giữa mấy anh em, tuy nhiên trong những tình huống như vậy, vẫn hy vọng chúng có thể biết nặng biết nhẹ màđoàn kết lại. Không có người cha nào muốn nhìn thấy cảnh các con mình tương tàn cả.
Công chúa Bảo Liên ngẫm nghĩ một lát, nói:
- Cũng được!
Hạo Nguyệt Cách Mộc ha hả cười nói:
- Vậy chúng ta liền tính ba trận thắng hai là được!
Nói xong, Hạo Nguyệt Cách Mộc nhìn thoáng qua Hạo Nguyệt Cách Thủy, Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức phản ứng kịp, nói:
- Ai thay ta tham gia trận đấu này? Thắng lợi có trọng thưởng!- Ta!
- Ta đi!
- Ta đi!
Vài tên thị vệ bên cạnh Hạo Nguyệt Cách Thủy lập tức tranh giành một cách phấn chấn.
Đàn ông trên thảo nguyên chưa bao giờ sợ chiến đấu, dân tộc bọn họ hiếu chiến bẩm sinh, dòng máu chảy trong huyết quản của họ… đều là dòng máu chiến đấu!Hạo Nguyệt Cách Thủy nhìn lướt qua một lượt, tiện tay chỉ ra:
- Vậy ngươi đi!
Vẻ mặt tên thị vệ kia lập tức vui vẻ, trực tiếp nhảy ra, vừa nhảy một bước liền phi ra xa mười trượng. Đứng giữa sân, ánh lửa trại dập dờn hắt ra bóng dáng oai hùng nhiệt huyết của tên thị vệ trẻ.
- Ai dám đánh một trận với ta!
Đứng trên địa bàn của mình, tên thị vệ này vô cùng hăng hái, đôi mắt vênh váo nhìn đám kỵ binh chỗ Sở Mặc.
Bên này cả đám kỵ binh Vương Đình đều nổi giận, tất cả đứng dậy,muốn đi lên dạy dỗ cái tên không biết sống chết là gì kia.
Tuy rằng trước đó đều đã thương lượng rõ, trận đấu này Sở Mặc phải ra tay. Nhưng bọn họ là những người đàn ông nhiệt huyết, lại vừa uống chút rượu, lập tức liền không kiềm chế được. Nhưng cũng may là những kỵ binh của Vương Đình ở trên thảo nguyên cũng đã được trải qua sự giáo dục và rèn luyện tốt nhất.
Cho nên cho dù là giận dữ, đứng lên đòi khiêu chiến, cũng chưa hoàn toàn mất đi lý trí.
Lúc này, Sở Mặc đứng lên, cười nói:
- Hay để ta đi!
- Các vị ca ca đều là kỵ binh đã có tiếng nhiều năm nay của Vương Đình, các ngươi mà ra tay… thì hơi có vẻ bắt nạt người ta, cho nên, để ta ứng chiến là được!
Những lời này của Sở Mặc rất là độc địa.
Tên thị vệ của bộ tộc Hạo Nguyệt đang kiêu ngạo đứng cạnh đống lửa kia, nhìn về phía Sở Mặc với con ngươi đầy sát khí, lạnh lùng nói:
- Ngươi là ai? Nhỏ như vậy… cũng là kỵ sĩ của Vương Đình? Sao trước giờ ta chưa từng gặp ngươi?- Mấy ngàn kỵ binh Vương Đình ngươi đều gặp hết rồi hay sao?
Na Y ở phía xa thản nhiên mở miệng nói:
- Hắn là kỵ binh hộ vệ do ta tự sắc phong!
Lời nói của tên thị vệ bộ tộc Hạo Nguyệt lập tức bị khựng lại, bởi vì dù gã có kiêu ngạo ra sao cũng không dám chống đối công chúa Vương Đình một cách chính diện.
Hạo Nguyệt trưởng lão ở bên kia, trong nháy mắt khi Sở Mặc đứng lên, con ngươi liền hơi hơi nhíu lại, sau đó lập tức gọi một người đến bên cạnh, nhẹ giọng sai bảo cái gì. Người nọ hơi hơi sững sờ, sau đó nhanh chóng rời đi.Sở Mặc chậm rãi bước ra, đi về phía tên thị vệ kia, cười nói:
- Ta sẽ không bắt nạt ngươi, ngươi ra tay trước đi!
- Nhóc con… Đây chính là tự ngươi chán sống, đừng trách ta!
Tên thị vệ này hạ giọng nói nhỏ, hung tợn nhìn Sở Mặc:
- Bây giờ quỳ xuống xin tha vẫn còn kịp!
Sở Mặc khẽ mỉm cười, vươn ngón tay, ngoắc ngoắc mấy cái:
- Đến đây.
- Muốn chết!
Tên thị vệ lập tức bị chọc giận, hét lớn một tiếng, phóng thẳng tớitrước mặt Sở Mặc.
Nguyên lực dao động trên người nổ tung ầm ầm, ép tới mức ngọn lửa trại cách đó không xa… đều tắt ngúm đi.
- Tốt!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt bên này lập tức lên tiếng ủng hộ.
- Ha, thằng nhóc này đúng là không biết sống chết, tay Mộc Hàn kia là một trong số ít cao thủ của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, sắp đột phá Nguyên Quan, đánh với một thằng ranh con như hắn, còn không dễnhư dẫm chết một con kiến sao?
- Ha ha, đúng, tên nhóc thối tha này nhất định là yêu thầm công chúa Na Y, giờ thấy công chúa sắp thành người của bộ tộc Hạo Nguyệt chúng ta, liền sinh lòng ghen tị, mất đi lý trí!
- Ta thật không nỡ xem tiếp, quả thực chính là người lớn bắt nạt trẻ con mà!
- Đừng có một đấm đã đập chết tươi, vậy thì mất cả hay rồi!
Một đám chiến sĩ của bộ tộc Hạo Nguyệt hi hi ha ha cười đùa ở đó,không đem thiếu niên kia để vào mắt chút nào.
Bên này những kỵ sĩ Vương Đình đi theo bảo vệ công chúa Bảo Liên đều tức giận, hận không thể nhào tới vả vào mặt những kẻ đó.
Nhưng những kỵ binh Vương Đình đi theo công chúa Na Y, trên mặt lại đều lộ vẻ khinh thường cười lạnh.
- Đánh Lâm công tử dễ như dẫm chết một con kiến?
- Người lớn bắt nạt trẻ con?- Một đấm đập chết tươi?
Đừng có đùa!
Nếu không phải còn có kế hoạch lớn hơn ở phía sau, những kỵ binh từng cùng Sở Mặc trải qua sinh tử, đều hận không thể lập tức bật dậy, kể cho bọn ngu xuẩn dốt nát này chiến tích anh dũng của Lâm công tử.
Uỳnh!
Tên thị vệ mà Hạo Nguyệt Cách Thủy chọn quả thật cũng có chút thực lực, một đấm lao tới phát ra tiếng gió vang lên trong không khí.Ngọn lửa vừa được nhóm lại, càng thêm sáng ngời, chiếu vào khuôn mặt của tên thị vệ khiến gã trông càng dữ tợn.
Danh sách chương