Khi trận chiến đang đến hồi kết thúc, lúc này bên phía ba người Trung, Nghĩa và Như đều đang rất khó để xoay xở vì lũ ma Thần Vòng quá đông, bọn chúng bao vây cả một vòng tròn quanh chỗ ba người đang đứng, cách vài phút thì lại có một con bay đến tấn công, cũng may là nhờ Tuệ Như làm đôi mắt cho Thiên Nghĩa nên không mấy khó khăn khi anh vun côn đánh trúng được đám ma đó. Biết là không thể cứ phòng thủ như thế hoài được cho nên Nhất Trung đành phải bạo phát tiềm năng cương thi trong cơ thể của mình, anh cất thanh Trường Xung Thủ, anh đứng yên trong vài giây... đột ngột đôi mắt đen thường ngày lập tức chuyển sang màu đỏ rực, móng tay mọc dài bất thường cùng với đôi răng nanh nhọn hoắt, từ chỗ ba người đang đứng Nhất Trung phóng thẳng đến đám ma Thần Vòng mà cấu xé chúng như những miếng mồi ngon, mặc cho đám ma ấy cố vùng vẫy khi bị anh bắt được, bản thân Tuệ Như đứng ở dưới xem nhưng vẫn không hiểu được tại sao anh ấy lại có thể chạm được vào đám hồn ma vất vưởng ấy được nữa.
-Dường như đám ma này không cùng đẳng cấp với Nhất Trung thì phải? Thiên Nghĩa đứng nhìn Nhất Trung đánh trong sự kinh ngạc, cứ thế mà Thiên Nghĩa được dịp nhìn lại cách mà Nhất Trung đánh. Lúc đang mãi mê xem Nhất Trung đánh thì ở đâu đó một con ma từ ngoài bay thẳng đến chỗ Thiên Nghĩa mà bắt hồn, trong khoảnh khắc đó Tuệ Như chỉ kịp nói:
-Thiên Nghĩa! Coi chừng...
Cô đưa thân mình ra đỡ lấy đòn đánh ấy cho Thiên Nghĩa và bị hất văng vào thành sân thượng ngã xuống dưới, may là Thiên Nghĩa cũng phản ứng nhanh mà nắm lấy đôi tay của Tuệ Như kịp thời.
-Cố lên Tuệ Như!, hãy nắm chặt lấy tay tôi, tôi sẽ kéo cô lên.
Lúc này từ trên cao nhùn xuống, Nhất Trung thấy Tuệ Như sắp rơi xuống bên dưới tầng lầu, không khỏi tức giận anh gầm lên một tiếng kinh người, đám ma quanh anh lập tức tan biến trong không khí.
"phệ hồn Lăng Vũ - Nhập"
Đôi cánh dơi rộng từ phía sau lưng mọc ra, anh bay lượn một vòng trên không rồi mau chóng đáp xuống đưa Tuệ Như lên khỏi bờ tường. Anh tiếp đất từ từ và đặt Tuệ Như xuống đất.
-Cô không sao chứ? Tuệ Như.
Anh cố gắng lay người Như nhưng cô ấy đã bất tĩnh do đòn đánh vừa rồi cô đã đỡ cho Thiên Nghĩa, lúc này anh ta cũng buồn xoa và cảm kích khi biết mình được Tuệ Như cứu một chưởng.
Nhất Trung thu phệ hồn trong người lại và trở lại trạng thái bình thường, anh cõng Tuệ Như trên lưng và cùng Thiên Nghĩa đi xuống tầng triệt của tòa nhà để gặp Đình Long.
Ngay lúc này đây, trong con hẻm ấy chỉ có mỗi hai người đó là Đình Long và Độc Lục Nhãn, trời thì gần sáng nên hắn biết chắc rằng thời gian của hắn không còn lâu nữa, vì thông thường cương thi hay ma cà rồng đều sợ ánh sáng mặt trời cho nên mỗi khi ra đường hắn thường trùm kính người, ánh sáng cũng ảnh hưởng không ít đến sức mạnh của hắn cho nên nhân cơ hội đó Độc Lục Nhãn đã dốc toàn lực vào chiêu cuối cùng để đánh với Đình Long.
Lúc bấy giờ đôi mắt của hắn đã sáng rực một màu xanh lục, nhìn Đình Long không chớp mắt. Về phía Đình Long cũng đã thấm mệt nên lần này anh quyết định là phá đi Thiên Kiếp châm của hắn, anh lấy trong túi ra một vật vô cùng quen thuộc, Độc Lục Nhãn không khỏi bất ngờ khi biết món đồ mà hắn làm rơi lần trước đang nằm trên tay Đình Long.
"Cạch"
Thanh Thiên Kiếp châm bị bẽ gãy làm đôi trong sự ngỡ ngàng của Độc Lục Nhãn.
-Ngươi... ngươi dám làm vậy với bảo vật của đạo phái nhà người à?
Đình Long quẹt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đã lắm lem bụi đất, đứng vững vàng nhìn thẳng vào Độc Lục Nhãn và nói:
-Đúng vậy! Đúng là bảo vật bổn phái, bảo vật gia truyền, bảo vật của dòng đạo phái của ta nhưng... nếu kẻ sở hữu là một tên cương thi coi thường đạo lí, có ác tâm tiêu diệt loài người như ngươi thì dù bảo vật này bị hủy trên tay ta đi nữa thì ta nghĩ rằng sư tổ cũng không trách phạt ta đâu.
-Ngươi! Ngươi thật quá lắm...
Độc Lục Nhãn tức giận được một lúc thì tự dưng hắn tay đổi tâm trạng và cười lớn.
-hahaha... oắt con, cậu còn non lắm, xem ta có gì đây!
Nói rồi hắn tiếp tục lấy ra một thanh Thiên Kiếp châm khác, Đình Long cũng trợn mắt mà nhìn vào thanh Thiên Kiếp châm đó mà thàm nghĩ.
(Không ngờ rằng hắn lại có những hai thanh Thiên Kiếp châm, thảo nào mình đã phá đi Thiên Kiếp châm vừa rồi mà hình xăm ngũ hành của Thiên Kiếp trên tay hắn lại không biến mất!)
Lần này không như lần trước nữa, hắn lại kích hoạt nguyền ấn trên tay và khai mở Thiên Kiếp mộc hành ấn sơ cấp, tiếp đến hắn dùng chính Thiên Kiếp châm mà trích máu của hắn ra, thanh Thiên Kiếp được máu của Độc Lục Nhãn ngấm vào bắt đầu rung lên và hóa thành một cây chùy dài hơn một thước và vô cùng nặng.
-Đây chính là vũ khí bổn mệnh mà ta có được, ngươi thấy sao hả?
-Dường như đám ma này không cùng đẳng cấp với Nhất Trung thì phải? Thiên Nghĩa đứng nhìn Nhất Trung đánh trong sự kinh ngạc, cứ thế mà Thiên Nghĩa được dịp nhìn lại cách mà Nhất Trung đánh. Lúc đang mãi mê xem Nhất Trung đánh thì ở đâu đó một con ma từ ngoài bay thẳng đến chỗ Thiên Nghĩa mà bắt hồn, trong khoảnh khắc đó Tuệ Như chỉ kịp nói:
-Thiên Nghĩa! Coi chừng...
Cô đưa thân mình ra đỡ lấy đòn đánh ấy cho Thiên Nghĩa và bị hất văng vào thành sân thượng ngã xuống dưới, may là Thiên Nghĩa cũng phản ứng nhanh mà nắm lấy đôi tay của Tuệ Như kịp thời.
-Cố lên Tuệ Như!, hãy nắm chặt lấy tay tôi, tôi sẽ kéo cô lên.
Lúc này từ trên cao nhùn xuống, Nhất Trung thấy Tuệ Như sắp rơi xuống bên dưới tầng lầu, không khỏi tức giận anh gầm lên một tiếng kinh người, đám ma quanh anh lập tức tan biến trong không khí.
"phệ hồn Lăng Vũ - Nhập"
Đôi cánh dơi rộng từ phía sau lưng mọc ra, anh bay lượn một vòng trên không rồi mau chóng đáp xuống đưa Tuệ Như lên khỏi bờ tường. Anh tiếp đất từ từ và đặt Tuệ Như xuống đất.
-Cô không sao chứ? Tuệ Như.
Anh cố gắng lay người Như nhưng cô ấy đã bất tĩnh do đòn đánh vừa rồi cô đã đỡ cho Thiên Nghĩa, lúc này anh ta cũng buồn xoa và cảm kích khi biết mình được Tuệ Như cứu một chưởng.
Nhất Trung thu phệ hồn trong người lại và trở lại trạng thái bình thường, anh cõng Tuệ Như trên lưng và cùng Thiên Nghĩa đi xuống tầng triệt của tòa nhà để gặp Đình Long.
Ngay lúc này đây, trong con hẻm ấy chỉ có mỗi hai người đó là Đình Long và Độc Lục Nhãn, trời thì gần sáng nên hắn biết chắc rằng thời gian của hắn không còn lâu nữa, vì thông thường cương thi hay ma cà rồng đều sợ ánh sáng mặt trời cho nên mỗi khi ra đường hắn thường trùm kính người, ánh sáng cũng ảnh hưởng không ít đến sức mạnh của hắn cho nên nhân cơ hội đó Độc Lục Nhãn đã dốc toàn lực vào chiêu cuối cùng để đánh với Đình Long.
Lúc bấy giờ đôi mắt của hắn đã sáng rực một màu xanh lục, nhìn Đình Long không chớp mắt. Về phía Đình Long cũng đã thấm mệt nên lần này anh quyết định là phá đi Thiên Kiếp châm của hắn, anh lấy trong túi ra một vật vô cùng quen thuộc, Độc Lục Nhãn không khỏi bất ngờ khi biết món đồ mà hắn làm rơi lần trước đang nằm trên tay Đình Long.
"Cạch"
Thanh Thiên Kiếp châm bị bẽ gãy làm đôi trong sự ngỡ ngàng của Độc Lục Nhãn.
-Ngươi... ngươi dám làm vậy với bảo vật của đạo phái nhà người à?
Đình Long quẹt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt đã lắm lem bụi đất, đứng vững vàng nhìn thẳng vào Độc Lục Nhãn và nói:
-Đúng vậy! Đúng là bảo vật bổn phái, bảo vật gia truyền, bảo vật của dòng đạo phái của ta nhưng... nếu kẻ sở hữu là một tên cương thi coi thường đạo lí, có ác tâm tiêu diệt loài người như ngươi thì dù bảo vật này bị hủy trên tay ta đi nữa thì ta nghĩ rằng sư tổ cũng không trách phạt ta đâu.
-Ngươi! Ngươi thật quá lắm...
Độc Lục Nhãn tức giận được một lúc thì tự dưng hắn tay đổi tâm trạng và cười lớn.
-hahaha... oắt con, cậu còn non lắm, xem ta có gì đây!
Nói rồi hắn tiếp tục lấy ra một thanh Thiên Kiếp châm khác, Đình Long cũng trợn mắt mà nhìn vào thanh Thiên Kiếp châm đó mà thàm nghĩ.
(Không ngờ rằng hắn lại có những hai thanh Thiên Kiếp châm, thảo nào mình đã phá đi Thiên Kiếp châm vừa rồi mà hình xăm ngũ hành của Thiên Kiếp trên tay hắn lại không biến mất!)
Lần này không như lần trước nữa, hắn lại kích hoạt nguyền ấn trên tay và khai mở Thiên Kiếp mộc hành ấn sơ cấp, tiếp đến hắn dùng chính Thiên Kiếp châm mà trích máu của hắn ra, thanh Thiên Kiếp được máu của Độc Lục Nhãn ngấm vào bắt đầu rung lên và hóa thành một cây chùy dài hơn một thước và vô cùng nặng.
-Đây chính là vũ khí bổn mệnh mà ta có được, ngươi thấy sao hả?
Danh sách chương