Hồ Tiếu biết tính tình Giang Túc nên cậu ta cảm thấy có thể cân được việc chọc cho anh nổi giận.
Nhưng khi nhìn người thiếu niên dần dần tiến tới, cậu ta mới nhận ra rằng, so với cảm giác lần trước ở trong phòng học, bây giờ anh mới thật sự nổi giận.
Người thiếu niên mặc áo hoodie đen, khuôn mặt lẫn ánh mắt đều nhuốm vẻ lạnh lùng, kể cả chiếc khuyên trên tai anh không rõ làm từ vật liệu gì, cũng phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.
Khi Hồ Tiếu thấy người thiếu niên kia đi tới trước mặt mình, bỗng chốc cậu ta trở nên sợ hãi, trong thâm tâm bắt đầu run rẩy.
Tựa như Giang Túc chẳng nhìn được sự sợ hãi ấy, anh cúi người túm lấy cổ áo cậu ta, mắt nheo lại.
Đến khi Hồ Tiếu dần ổn định sau cơn chấn động, Giang Túc ép chặt cậu ta vào tường: “Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.”
***
Sáng nay, khi các thầy cô nói chuyện phiếm đã đề cập tới Giang Túc.
Có giáo viên nói rằng: “Giang Túc là trường hợp đặc biệt, lúc trước có thể trở về Tứ Trung bởi đã kí giấy cam kết với nhà trường."
Chỉ một vài người biết được việc này, Khương Chương Vân - chủ nhiệm lớp Giang Túc là một trong số đó. Khi cô nghe thấy, vờ như đau đầu, vừa xoa thái dương vừa cười: “Đúng là kí giấy cam kết. Tôi chỉ mong sao vị thiếu gia đó nghiêm chỉnh một chút.”
Cuối cùng, lời nói ra chưa được nửa ngày, vị thiếu gia kia đã đánh nhau trong nhà vệ sinh.
Học sinh tới báo cáo khi Khương Chương Vân đang nói chuyện với giáo viên môn Toán của lớp.
Giáo viên môn Toán ngồi đối diện vừa chấm bài tập vừa nói với vẻ kì lạ: "Giang Túc sao vậy nhỉ, hôm nay lại không thấy nộp bài trắng nữa."
Giang Túc nghỉ học suốt một năm trời, rời khỏi trường khoảng thời gian dài như vậy nên không tránh khỏi việc khó thích nghi.
Thực ra, cô không nghĩ Giang Túc sẽ ngoan ngoãn chép bài. Ngày trước, cô dạy cậu nhóc ấy môn Ngữ Văn năm lớp 10, chưa bao giờ Giang Túc nộp bài tập. Khi cô yêu cầu nộp bài thì anh thẳng thắn nói một câu: làm văn quá thiểu năng, suýt nữa chọc cô tức đến ngất xỉu.
Đương nhiên, cô không thể để Lâm Vy dồn tâm sức kèm cặp Giang Túc vì Lâm Vy là học trò tâm đắc của cô. Cô đã tính cả rồi, nếu Giang Túc không chịu chép bài, hằng ngày cô sẽ gọi tới văn phòng để dạy dỗ, xem có làm phiền chết cậu nhóc kia hay không.
Ai ngờ sáng sớm cô đến trường lại thấy Giang Túc nộp bài tập Văn. Trong khoảnh khắc ấy cô tự nhận thấy mình sinh ra để làm giáo viên chủ nhiệm thiên tài.
Hiện giờ lại được nghe giáo viên Toán khen, Khương Chương Vân vui vẻ nói không ngớt: “Ai bảo không phải chứ, môn Văn của tôi thằng bé viết rất nghiêm túc để nộp đấy.”
“Không những môn Văn, tôi nghe nói còn nộp cả bài tập môn Lý với môn Anh...”
Khương Chương Vân còn chưa kịp khen xong, có học sinh vội vàng đẩy cửa: “Cô Khương, không hay rồi, không hay rồi, bạn Giang Túc đánh nhau.”
“...”
Khương Chương Vân thở không nổi, cảm thấy má mình sưng tận trời cao.
Ba giây sau, cô nổi giận bừng bừng sải bước vào nhà vệ sinh nam, lôi Giang Túc và Hồ Tiếu tới văn phòng.
Đánh người khác thì cũng phải có nguyên do. Vì thế, vừa đến văn phòng Khương Chương Vân đã hỏi cho ra nhẽ.
Giang Túc lạnh lùng không trả lời thì thôi đi, Hồ Tiếu cũng không nói năng gì.
Giằng co một lúc, chuông vào học vang lên, sự thật là Giang Túc có ra tay đánh Hồ Tiếu, vậy nên Khương Chương Vân chỉ có thể để Hồ Tiếu thay đồ rồi quay về lớp trước, sau đó từ từ hỏi chuyện Giang Túc.
Kéo dài hết một tiết và một giờ giải lao cũng không thu được kết quả gì, Khương Chương Vân lại phải lên lớp nên chỉ có thể nén giận cho Giang Túc đi trước.
***
Vương Vỹ nổi tiếng là chúa hóng hớt của lớp chọn, chỉ cần ở đâu có biến thì ở đó có cậu.
Cậu vô cùng tò mò với lí do Giang Túc đánh Hồ Tiếu. Hỏi Hồ Tiếu thì cậu ta không nói, chỉ còn cách hỏi bạn nam đi vệ sinh bên cạnh Hồ Tiếu lúc ấy.
Bạn học sinh kia đã thề thốt với Hồ Tiếu nên nhất quyết không nói nguyên nhân cho Vương Vỹ. Vương Vỹ đành đưa ra điều kiện mời cơm trưa một tuần mới moi được thông tin.
Vương Vỹ và đa số các bạn học sinh khác đều có ấn tượng không mấy tốt đẹp với Giang Túc.
Sợ là một chuyện, thành tích quá tệ của Giang Túc cũng là một lí do.
Cậu không mong Giang Túc sẽ học ở lớp mình.
Các bạn ở lớp chọn khác cũng chẳng chấp nhận anh vào lớp họ.
Lâu dần, tất cả mọi người cùng chung suy nghĩ, nếu Giang Túc không vào lớp chọn thì tốt biết mấy.
Bây giờ, vì chuyện gây gổ với Hồ Tiếu, rất có khả năng Giang Túc sẽ bị đuổi khỏi lớp chọn. Đáng lẽ ra đây phải là chuyện tốt, nhưng khi Vương Vỹ tưởng tượng cách Hồ Tiếu ép Giang Túc phải rời đi, trong lòng cậu lại không nỡ.
Rất mâu thuẫn.
Vừa muốn Giang Túc rời khỏi lớp chọn, vừa không đồng tình với cách làm của Hồ Tiếu.
Cả tiết thể dục Vương Vỹ chẳng yên, lúc đánh bóng rổ còn suýt chút nữa đụng đầu vào khung.
Vương Vỹ hơi hối hận, hối hận vì chuyện mình cho là tốt.
***
Các bạn trở về sau khi tiết Thể dục kết thúc đã thấy Giang Túc ngồi trong lớp.
Việc Giang Túc phải kí giấy cam kết và tin anh ra tay đánh người ắt bị đuổi học sớm đã truyền khắp cả lớp.
Khó tránh khỏi việc sau khi các bạn vào lớp sẽ nhìn Giang Túc vài lần.
Dưới những ánh nhìn liên tục, Giang Túc lại như một người ngoài cuộc, mặt vô cảm chép bài tập Lý.
Lâm Vy cũng biết việc Giang Túc có khả năng sẽ bị đuổi, nhưng khi nhìn anh chép bài như chẳng có gì xảy ra, cô lại cảm thấy đó dường như chỉ là tin vịt.
Sân tập thể dục cách tòa nhà dạy học khá xa, vừa vào lớp chưa được bao lâu thì tiếng chuông vang lên.
Tiết ba và bốn đều là tiết tự học, Lâm Vy rất nghiêm túc ngồi vào bàn làm bài tập.
Sắp đến giờ tan học, Khương Chương Vân đẩy cửa sau, “Giang Túc.”
Mặc dù động tác của Khương Chương Vân rất nhẹ, nhưng vẫn khiến không ít bạn ngồi phía sau quay đầu nhìn.
Giang Túc không nhanh không chậm chép xong môn Văn mới buông bút, theo Khương Chương Vân rời khỏi lớp học.
Cửa lớp học không đóng hẳn, hé ra một khe hở, Khương Chương Vân đứng ngoài hành lang nói chuyện với Giang Túc rất nhỏ nhẹ, nhưng trong lớp cũng loáng thoáng nghe được.
"Giang Túc, nhà trường đã biết chuyện em đánh Hồ Tiếu, phụ huynh Hồ Tiếu cũng gọi điện thoại đến, em hãy ngoan ngoãn nói rõ lí do vì sao đánh bạn đi... Còn nữa, mai em mời phụ huynh đến trường một chuyến."
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃
Nhưng khi nhìn người thiếu niên dần dần tiến tới, cậu ta mới nhận ra rằng, so với cảm giác lần trước ở trong phòng học, bây giờ anh mới thật sự nổi giận.
Người thiếu niên mặc áo hoodie đen, khuôn mặt lẫn ánh mắt đều nhuốm vẻ lạnh lùng, kể cả chiếc khuyên trên tai anh không rõ làm từ vật liệu gì, cũng phản xạ ánh sáng lạnh lẽo.
Khi Hồ Tiếu thấy người thiếu niên kia đi tới trước mặt mình, bỗng chốc cậu ta trở nên sợ hãi, trong thâm tâm bắt đầu run rẩy.
Tựa như Giang Túc chẳng nhìn được sự sợ hãi ấy, anh cúi người túm lấy cổ áo cậu ta, mắt nheo lại.
Đến khi Hồ Tiếu dần ổn định sau cơn chấn động, Giang Túc ép chặt cậu ta vào tường: “Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết.”
***
Sáng nay, khi các thầy cô nói chuyện phiếm đã đề cập tới Giang Túc.
Có giáo viên nói rằng: “Giang Túc là trường hợp đặc biệt, lúc trước có thể trở về Tứ Trung bởi đã kí giấy cam kết với nhà trường."
Chỉ một vài người biết được việc này, Khương Chương Vân - chủ nhiệm lớp Giang Túc là một trong số đó. Khi cô nghe thấy, vờ như đau đầu, vừa xoa thái dương vừa cười: “Đúng là kí giấy cam kết. Tôi chỉ mong sao vị thiếu gia đó nghiêm chỉnh một chút.”
Cuối cùng, lời nói ra chưa được nửa ngày, vị thiếu gia kia đã đánh nhau trong nhà vệ sinh.
Học sinh tới báo cáo khi Khương Chương Vân đang nói chuyện với giáo viên môn Toán của lớp.
Giáo viên môn Toán ngồi đối diện vừa chấm bài tập vừa nói với vẻ kì lạ: "Giang Túc sao vậy nhỉ, hôm nay lại không thấy nộp bài trắng nữa."
Giang Túc nghỉ học suốt một năm trời, rời khỏi trường khoảng thời gian dài như vậy nên không tránh khỏi việc khó thích nghi.
Thực ra, cô không nghĩ Giang Túc sẽ ngoan ngoãn chép bài. Ngày trước, cô dạy cậu nhóc ấy môn Ngữ Văn năm lớp 10, chưa bao giờ Giang Túc nộp bài tập. Khi cô yêu cầu nộp bài thì anh thẳng thắn nói một câu: làm văn quá thiểu năng, suýt nữa chọc cô tức đến ngất xỉu.
Đương nhiên, cô không thể để Lâm Vy dồn tâm sức kèm cặp Giang Túc vì Lâm Vy là học trò tâm đắc của cô. Cô đã tính cả rồi, nếu Giang Túc không chịu chép bài, hằng ngày cô sẽ gọi tới văn phòng để dạy dỗ, xem có làm phiền chết cậu nhóc kia hay không.
Ai ngờ sáng sớm cô đến trường lại thấy Giang Túc nộp bài tập Văn. Trong khoảnh khắc ấy cô tự nhận thấy mình sinh ra để làm giáo viên chủ nhiệm thiên tài.
Hiện giờ lại được nghe giáo viên Toán khen, Khương Chương Vân vui vẻ nói không ngớt: “Ai bảo không phải chứ, môn Văn của tôi thằng bé viết rất nghiêm túc để nộp đấy.”
“Không những môn Văn, tôi nghe nói còn nộp cả bài tập môn Lý với môn Anh...”
Khương Chương Vân còn chưa kịp khen xong, có học sinh vội vàng đẩy cửa: “Cô Khương, không hay rồi, không hay rồi, bạn Giang Túc đánh nhau.”
“...”
Khương Chương Vân thở không nổi, cảm thấy má mình sưng tận trời cao.
Ba giây sau, cô nổi giận bừng bừng sải bước vào nhà vệ sinh nam, lôi Giang Túc và Hồ Tiếu tới văn phòng.
Đánh người khác thì cũng phải có nguyên do. Vì thế, vừa đến văn phòng Khương Chương Vân đã hỏi cho ra nhẽ.
Giang Túc lạnh lùng không trả lời thì thôi đi, Hồ Tiếu cũng không nói năng gì.
Giằng co một lúc, chuông vào học vang lên, sự thật là Giang Túc có ra tay đánh Hồ Tiếu, vậy nên Khương Chương Vân chỉ có thể để Hồ Tiếu thay đồ rồi quay về lớp trước, sau đó từ từ hỏi chuyện Giang Túc.
Kéo dài hết một tiết và một giờ giải lao cũng không thu được kết quả gì, Khương Chương Vân lại phải lên lớp nên chỉ có thể nén giận cho Giang Túc đi trước.
***
Vương Vỹ nổi tiếng là chúa hóng hớt của lớp chọn, chỉ cần ở đâu có biến thì ở đó có cậu.
Cậu vô cùng tò mò với lí do Giang Túc đánh Hồ Tiếu. Hỏi Hồ Tiếu thì cậu ta không nói, chỉ còn cách hỏi bạn nam đi vệ sinh bên cạnh Hồ Tiếu lúc ấy.
Bạn học sinh kia đã thề thốt với Hồ Tiếu nên nhất quyết không nói nguyên nhân cho Vương Vỹ. Vương Vỹ đành đưa ra điều kiện mời cơm trưa một tuần mới moi được thông tin.
Vương Vỹ và đa số các bạn học sinh khác đều có ấn tượng không mấy tốt đẹp với Giang Túc.
Sợ là một chuyện, thành tích quá tệ của Giang Túc cũng là một lí do.
Cậu không mong Giang Túc sẽ học ở lớp mình.
Các bạn ở lớp chọn khác cũng chẳng chấp nhận anh vào lớp họ.
Lâu dần, tất cả mọi người cùng chung suy nghĩ, nếu Giang Túc không vào lớp chọn thì tốt biết mấy.
Bây giờ, vì chuyện gây gổ với Hồ Tiếu, rất có khả năng Giang Túc sẽ bị đuổi khỏi lớp chọn. Đáng lẽ ra đây phải là chuyện tốt, nhưng khi Vương Vỹ tưởng tượng cách Hồ Tiếu ép Giang Túc phải rời đi, trong lòng cậu lại không nỡ.
Rất mâu thuẫn.
Vừa muốn Giang Túc rời khỏi lớp chọn, vừa không đồng tình với cách làm của Hồ Tiếu.
Cả tiết thể dục Vương Vỹ chẳng yên, lúc đánh bóng rổ còn suýt chút nữa đụng đầu vào khung.
Vương Vỹ hơi hối hận, hối hận vì chuyện mình cho là tốt.
***
Các bạn trở về sau khi tiết Thể dục kết thúc đã thấy Giang Túc ngồi trong lớp.
Việc Giang Túc phải kí giấy cam kết và tin anh ra tay đánh người ắt bị đuổi học sớm đã truyền khắp cả lớp.
Khó tránh khỏi việc sau khi các bạn vào lớp sẽ nhìn Giang Túc vài lần.
Dưới những ánh nhìn liên tục, Giang Túc lại như một người ngoài cuộc, mặt vô cảm chép bài tập Lý.
Lâm Vy cũng biết việc Giang Túc có khả năng sẽ bị đuổi, nhưng khi nhìn anh chép bài như chẳng có gì xảy ra, cô lại cảm thấy đó dường như chỉ là tin vịt.
Sân tập thể dục cách tòa nhà dạy học khá xa, vừa vào lớp chưa được bao lâu thì tiếng chuông vang lên.
Tiết ba và bốn đều là tiết tự học, Lâm Vy rất nghiêm túc ngồi vào bàn làm bài tập.
Sắp đến giờ tan học, Khương Chương Vân đẩy cửa sau, “Giang Túc.”
Mặc dù động tác của Khương Chương Vân rất nhẹ, nhưng vẫn khiến không ít bạn ngồi phía sau quay đầu nhìn.
Giang Túc không nhanh không chậm chép xong môn Văn mới buông bút, theo Khương Chương Vân rời khỏi lớp học.
Cửa lớp học không đóng hẳn, hé ra một khe hở, Khương Chương Vân đứng ngoài hành lang nói chuyện với Giang Túc rất nhỏ nhẹ, nhưng trong lớp cũng loáng thoáng nghe được.
"Giang Túc, nhà trường đã biết chuyện em đánh Hồ Tiếu, phụ huynh Hồ Tiếu cũng gọi điện thoại đến, em hãy ngoan ngoãn nói rõ lí do vì sao đánh bạn đi... Còn nữa, mai em mời phụ huynh đến trường một chuyến."
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage|Lá Con VNFC 🍃
Danh sách chương