Hai người sớm đã thân thể trần trụi, áp sát vào đối phương, cái gì gọi là lý trí nay đã bị hỏa thiêu biến đi mất tung mất tích. Thích Thiếu Thương một đường ôn nhu hôn xuống, hôn xuống, cuối cùng đem phân thân của người kia hàm trụ vào trong vòm miệng.

“…Ong!”

Cố Tích Triều trong nháy mắt hoàn toàn đầu hàng. Tính khí bị ấm áp bao trụ, cả người nằm thẳng trên thạch sàn. Y chỉ nghe được chính mình đang chật vật thở dốc, hai tay theo bản năng bắt lấy mái đầu ô phát của đối phương.

Không biết qua bao lâu tiểu Thích cố gắng lấy lòng, Cố Tích Triều phút chốc mất đi thanh tỉnh …. Tinh thần rơi vào một khoảng không mơ hồ mù mịt… Thích Thiếu Thương ôm chặt lấy thân thể vô lực của y, ôn nhu cười.

“Đến, nếm thử…”

Hạ môi hôn xuống:

“Hương vị thế nào?”

Tiểu Cố làm thế nào chịu được thủ đoạn như vậy, cả người một lần nữa dấy lên nhiệt hỏa bất khả kháng cự.

Tiểu Thích thoải mái cười, nhấc chân y lên gác lên vai mình.

Phần eo bị nâng cao để lộ ra nơi địa phương tư mật, dù cảm thấy tư thế này thập phần mất mặt, nhưng lúc này Cố Tích Triều cả người hư nhuyễn, căn bản không có khí lực phản kháng hắn.…

[Quên đi, tùy hắn vậy, ai bảo vừa rồi….]

Đầu tiên là nhất chỉ khai lộ, tại nơi đáng xấu hổ kia ma sát cùng ma sát… Tiểu Cố bắt đầu cảm thấy thực hối hận, tột cùng có cái gì đáng giá để mình phải chịu chọc ghẹo đến như vậy a…. Sau đó, có vật gì đang chậm rãi tiến vào, nóng rực tựa nhiệt hỏa, cứng rắn tựa thiết côn. Đau đớn nối tiếp đau đớn…. Giữa cơn đau, tiểu Cố hoảng hốt nhiên nhận ra mình như một tiểu hài tử vì một viên đường khối mà bị lừa đi mười quan tiền mất rồi……

“Con bà nó, Thích Thiếu Thương nhà ngươi là cái đồ phiến tử…. Ngươi là cái tên lưu manh…. Ngươi là cái đại hỗn….. đản!”

“Ân…. Ân…”

Cái tên phiến tử kia phát ra thanh âm đứt quãng:

“Tiểu… Triều a…. Ngươi thật đúng là bảo bối mà….”

Mặc kệ y liên tiếp kêu mắng, tên phiến tử ấy vẫn cứ tái tiếp tục điên cuồng kịch liệt va chạm trong thân thể y.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Ba ngày sau, Truy Mệnh nhìn thấy Cố Tích Triều nổi giận đùng đùng, từ đại môn Lục Phiến môn bước vào, kinh ngạc cực.

“Tích Triều, Tích Triều, ngươi không phải đang ở ôn tuyền nơi tây thành bế quan luyện công sao hả, một tháng mới quay trở về mà?”

Cố công tử vốn đang định đi về phòng mình, nghe qua lơi này lập tức dừng lại. Vẻ tức giận trên mặt hiển lộ càng thêm nồng đậm:

“Cái gì luyện công, là ai lộng ngôn?”

“Thích…. Thích Thiếu Thương nói nha…”

Truy bảo bảo đang thực nghi hoặc:

“Hôm đó, chúng ta sau khi tẩy trừ, đang muốn tìm ngươi cùng trở về. Bỗng nhiên Dương Vô Tà của Kim Phong Tế Vũ lâu đi ra nói, ngươi chính là phát hiện ôn tuyền có thể trợ giúp phục hồi công lực, nên quyết định ngụ lại đó luyện công….Còn có… Thích Thiếu Thương cũng đang trong ấy giúp ngươi hảo hảo đả thông kinh mạch… Vì thế chúng ta đều y lời. À… Hôm qua Thích Thiếu Thương còn phái người đến truyền ngôn, nói ngươi tiếp tục muốn ngụ lại đó luyện công, còn muốn phao ôn tuyền nhiều nhiều nữa nha.”

“Phao cái đầu của hắn!”

Cố Tích Triều hung tợn mắng to một câu liền quay trở về phòng, lưu lại Truy bảo bảo đang trợn mắt, hốc mồm nhìn.

“Tử bánh bao, vô lại bánh bao, lưu manh bánh bao….”

Cố Tích Triều vẻ mặt hung tợn vung quyền hạ xuống cái gối đầu, những tưởng mình là đang đánh vào cái tên vô lại kia.

Cái gì mà luyện công? Hắn thân là người đứng đầu nhất phái, thế nhưng lại không biết xấu hổ lộng ngôn như thế…. Hắn có giúp ta đả thông kinh mạch cái gì chứ, rõ ràng là….. Nghĩ đến đây, mặt tiểu Cố không khỏi phiếm hồng. Thực đáng chết, lời như thế mà hắn cũng dám nói ra được…. Không đúng, là Dương Vô Tà nói, khi đó cái tên chết tiệt kia vẫn là đang quấn quýt lấy y, nhất định không chịu ly khai…..

“Hảo!”

Tiểu Cố siết chặt quyền:

“Hắn sớm đã hảo hảo an bài trước cả rồi, ngay cả việc đối phó với Lục Phiến môn đây cũng đã an bài luôn. Ta là bị tính kế mà!”

Nghĩ đến đây, tiểu Cố lại lửa giận ngút trời….

“Ủy khuất lớn a!”

Hồi tưởng lại chính mình bị bắt ở trên giường chật vật cả hai ngày, đến thở cũng không nổi! Cái tên vô lại kia thật sự là quá quá quá quá đáng lắm, không ngừng ép buộc ta. Cố Tích Triều mặt đỏ tai hồng nghĩ ngợi.

Cho dù y có liều mạng phản kháng ngăn cản. Khả nhưng tên kia vẫn không thôi hồ nháo, lại còn đem y xem như một kiện trân vật ngoạn ý vây lại trên giường, không ngừng nhìn nhìn lại sờ tới sờ lui, thân đến thân đi, thật là làm cho người ta bất khả chịu đựng mà…. May mắn hôm nay hắn có việc phải đi ra ngoài… Rốt cuộc cũng có thể trở về hảo hảo yên ổn mà ngủ…

Bên này, thời điểm Cố công tử ôm một bụng tức giận vùi đầu ngủ. Bên kia, Thích đại đương gia cũng đang hỏa bạo công tâm.

[Á….  Thật sự ta cũng biết là nhân tại giang hồ thân bất do kỷ. Nhưng ta cùng Triều Triều động phòng còn chưa có xong mà (tác giả:?), cư nhiên phải đi ra ngoài xử lý bang vụ, thực là con mẹ nó chán ghét a!]

Thích đại lâu chủ dùng tốc độ tối nhanh gọn để giải quyết vấn đề, liền nhanh quay về lâu.

Dọc đường đi vẫn là tâm thần nhộn nhạo, không khỏi miên man suy nghĩ suy nghĩ.

[Haha, Triều Triều thật là hảo khả ái nha. Nhìn y thường ngày bộ dáng lãnh đạm, ai mà biết được lại có thể thẹn thùng đến thành ra như vậy đâu… Thời điểm ấy y vẻ mặt phiếm hồng… vô thố pha lẫn sợ hãi, động lòng người thế kia ai nhìn qua mà chịu đựng được a? Triều Triều, thực có lỗi với ngươi a, ta biết ta lộng thương ngươi, nhưng là ta chịu không nổi. Ánh mắt ngươi như vậy mê ly, còn có thanh âm rên rỉ hư nhuyễn đó nữa…. Dùng cái thanh âm như vậy kêu ta dừng lại, rõ ràng là châm dầu vào lửa thôi…..]

Lại nhịn không được tưởng nhớ đến gương mặt thế kia xinh đẹp, thân thể tuyệt trần, làn da trơn mềm, phấn điêu ngọc mài…..

Vì thế, Thích Thiếu Thương thời điểm chạy về đến phòng, đã có chút dục hỏa công tâm. Lòng hắn đang tràn đầy chờ mong nhanh nhanh đến nơi để hảo hảo an ủi bản thân, giải đi tương tư khổ… Về đến nơi, lại phát hiện…. Nhân cư nhiên không có ở đây a!

Hỏa, hỏa, hỏa ! Lửa giận bốc lên.

“Người đã chạy mất rồi a!”

Cho nên, Thích đại đương gia cũng là nổi giận đùng đùng vọt vào Lục Phiến môn.

“Thích Thiếu Thương ngươi sao còn tới đây nữa?”

Truy Mệnh lại diện ra loại biểu tình kinh ngạc:

“À, Cố Tích Triều vừa quay về rồi…. Thích Thiếu Thương, ngươi đến đây làm gì?”

Thích Thiếu Thương vội vã hướng tiểu ốc của người kia đi tới.

“Ta là đến đón y quay về, tái tiếp tục phao ôn tuyền chữa thương!”

“Ai…”

Truy Mệnh vươn người nói theo:

“Khi Cố Tích Triều quay về có nói qua nha, bảo nhắn ngươi là đi phao cái đầu của ngươi đi…….”

(Nguyệt : =)) Truy bảo bảo thực hảo đáng yêu nhah =))

Quỳnh:…*không ngừng gật gù*…=]])

Đẩy cửa bước vào phòng, nhìn thấy Cố Tích Triều đang say giấc. Có lẽ mặt sau vẫn là không được thoải mái, cho nên chỉ bán nghiêng người nằm trên giường, làm cho Thích Thiếu Thương nhớ tới con tiểu bạch miêu ngày trước mình từng dưỡng qua. Thích Thiếu Thương ầm thầm rón rén bước qua…. Tức giận khi nãy giờ đã mạc danh kỳ diệu theo nhất giang xuân thủy trôi đi đâu mất, nhẹ nhàng kéo chăn lại cho người kia, thuận tay đem y ôm vào lòng.

“Hảo đáng ghét, đáng ghét!”

Tiểu Cố mơ hồ bất mãn than thở, vì ai kia loạn động đã muốn thức dậy.

“Ngươi nha, như thế nào ngủ cũng không chịu đắp chăn.”

“Ai cần ngươi lo.”

Tiểu Cố lười biếng xoay người đi.

“Đang là sinh khí a, cách xa ta ra một chút…”

“Haha, sinh cái gì khí, tức giận cái gì, Ta liền giúp ngươi cả!”

Tiểu Thích vẻ mặt lấy lòng tiến gần lại.

“Ngươi thật là…”

Một quyền đánh qua. Tiểu Cố không khỏi thở dài, người này nhất định luyện hấp tinh đại pháp mà, như thế nào đánh qua, một chút lực đạo đều tiêu tán mất cả? Chịu trúng một quyền, tiểu Thích lại càng thể hiện ra cái bản sắc thổ phỉ cố hữu của mình:

“Đến, Tiểu Triều a, cho ta xem tay ngươi đánh có đau không? Đến để ta hảo hảo nhu nhu một lát…..”

(Nguyệt: da mặt dày thật =.=)

“Ngươi, ngươi, ngươi không phải lại muốn…. a….. không được… Ta nói không được có nghe không…. Lục Phiến môn nhân đang ở bên ngoài….”

Tiểu Thích vẻ mặt thất vọng ngừng tay, ôm lấy y:

“Tiểu Triều a, mau quay về chỗ của ta đi…. “

“Hừ!”

Tiểu Cố hừ một tiếng:

“Đánh chết ta cũng không đi! Đến địa bàn của người chẳng phải sẽ chịu để ngươi khi dễ?”

Tiểu Thích nghe qua câu này, trong lòng không khỏi than vãn kêu khổ:

[Ai nha! phải làm thế nào để đem bảo bối về nhà đây….. ]

Bỗng nhiên từ trong ngực áo Thích Thiếu Thương rơi ra một bình sứ thanh sắc nhỏ, Cố công tử vươn tay nhặt lấy:

“Di! đây là cái gì?”

Tiểu Thích cười cười.

“Thứ tốt đó nha…..”

Tiểu Cố mở ra xem xem, bất quá nhìn thấy vẻ mặt hắn cười thực không đứng đắn, lại nhớ tới hai ngày nay ….. Lập tức minh bạch, đỏ mặt đặt lại vào tay hắn:

“Tử bánh bao nhà ngươi, mấy thứ thế này ngươi sao lại có thể tùy thân mang theo người được chứ!”

“Ta cũng là bị ngươi bức mà thôi..”

Tiểu Thích thán thanh, vẻ mặt trịnh trọng làm Cố công tử không khỏi lăng lăng khó hiểu nhìn lại.

“Ai bảo do ngươi cứ luôn lừa mình dối người, nói là không tiếp nhận được ta!….”

Tiểu Thích vừa thở dài xong, lại đắc ý dào dạt nói tiếp.

“Vì thế, ta đã nghĩ kỹ rồi nha. Chờ đến lúc ngươi tái quay về chỗ ta đi, liền sẽ minh bạch làm cho ngươi đối mặt sự thật… Hảo bảo bối thế này chính là chuẩn bị cho thời khắc trọng yếu mà thôi…”

“Cạch!” một tiếng, lúc này Thích đại hiệp hai tay ôm bụng, chật vật đau đớn gập người xuống…. Một cước này của Cố công tử lực đạo thực hảo nha. Mỹ nhân nắm lấy cổ áo gã kia mắng:

“Ngươi không nói ta còn không giận. Quả nhiên mà, họ Thích kia, ta trước giờ vẫn minh bạch ngươi chính là không có cái gì hảo tâm!”

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Thích Thiếu Thương giống như một con tiểu cẩu, vẻ mặt ủy khuất đi theo sau lưng người nọ. Từ ngày chính mình vô tình đắc ý mà lộng ngôn, người nọ đã mượn cớ tân cừu cổ hận, cả mười ngày nữa tháng không cho hắn đến gần rồi.

[Y nói là trách ta đem y ra tính kế…]

Tiểu Thích buồn bực nghĩ:

[Kỳ thật sao có cái gì qua mắt được thất khiếu linh lung tâm của Cố đại công tử đâu chứ? Rõ ràng là y đã ngầm đồng ý rồi đi…. Bất quá, …., ha hả, lại bị ta thượng, nên nhất thời mất mặt tức giận thôi….]

(Nguyệt: thất khiếu linh lung tâm : tương truyền là trái tim của thánh nhân, ý nói mỹ nhân tâm cơ cao minh. Ai xem Đắc Kỷ- Trụ Vương rồi thì biết về vụ này nga.

Quỳnh: là trái tim của Tỷ Can- thần tài ca ca…:”D)

Tiểu Thích mặc dù trong lòng biết rõ nhưng nào dám nói ra (Nguyệt : oh, anh có ngon nói ra thử xem =.=), chỉ dám dùng loại thái độ thành khẩn tự mình kiểm điểm nhận lỗi và một đoàn lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ xin xỏ để bồi tội.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Mắt thấy người nọ đi ra khỏi Lục Phiến môn, đầu tiên là đi mua hương cùng hoa quả, lại đến Hạng Nguyệt Thịnh trai mua điểm tâm. Tiểu Thích vừa thấy điểm tâm này, bao nhiêu cao hứng phút chốc bay mất…..

Sau khi mua xong, quả nhiên là y thẳng hướng ngoại thành mà đi. Thích đại đương gia thở dài, chỉ biết cúi đầu theo sau.

Người nọ dường như đã đến thành thói quen. Đầu tiên là đem cỏ dại trên mộ quét dọn sạch sẽ, còn dùng khăn tay chà lau tấm mộ bia. Sau đó lấy bánh đậu xanh ra, đặt ngay ngắn trước mộ.

Thích Thiếu Thương đứng từ xa nhìn, Cố Tích Triều đang lấy nhan hương, châm từng nén từng nén cắm vào trước mộ. Ước chừng nữa canh giờ, hương tẫn, nhưng người vẫn như cũ, vẻ mặt ảm đạm, đứng lặng yên bất động.

Sau một lúc lâu, Cố Tích Triều mới phục hồi tinh thần, lại thu thập dọn dẹp mộ phần thêm chút nữa, xoay người rời đi.

Đi được một lúc, tiểu Cố tựa như bất chợt mới chú ý đến sự tồn tại của Thích Thiếu Thương thủy chung theo sau lưng mình, dừng cước bộ, xoay người thiêu mi nói:

“Thích đại hiệp như thế nào bỗng nhiên lại im lặng?”

Tiểu Thích hừ một tiếng, thanh âm ai oán:

“Ngươi còn muốn ta nói cái gì?”

Tiểu Cố cẩn thận quan sát vẻ mặt đối phương, lại hỏi:

“Đại đương gia dường như có chút sinh khí, phải không a?”

“Nào có.”

Cố Tích Triều mấp máy môi, tựa như muốn nói cái gì, nhưng vẫn cố nhịn xuống. Hai người tiếp tục người trước người sau bước đi, bỗng nhiên từ sau lưng truyền lại một đạo thanh âm rầu rĩ:

“Vãn Tình là hảo cô nương.”

Nghe qua câu nói không đầu không đuôi này, tiểu Cố thoáng chốc mỉm cười.

“Không sai.”

Y ngẩn đầu nhìn lên thiên không xanh thẳm. Mi quang dường như muốn xuyên thấu qua tầng tầng bạch vân trên cao, phiêu đi thật xa thật xa:

“Vãn Tình là thiên tiên hộ mệnh của ta!”

Cố Tích Triều thu hồi ánh mắt, nhìn qua Thích Thiếu Thương, tựa tiếu phi tiếu nói:

“Có muốn biết hay không, trong lòng ta ngươi là cái bộ dáng gì?”

Thích Thiếu Thương phủi phủi ống tay áo, bước lên phía trước, dùng một loại khẩu khí đạm mạc tựa như không để việc kia vào lòng mà nói:

“Có thể là cái bộ dáng gì được nữa? Ta làm sao ra được cái gì thiên tiên, dù sao cũng chỉ là hạng lưu manh thổ phỉ mà thôi…. “

Tiểu Cố lại cười, đuổi kịp vài bước chặn trước mặt hắn:

“Từ khi nào Thích đại đương gia lại mất đi tự tin rồi?”

Tiểu Thích quay đầu đi:

“Ai bảo ngươi đem ta so sánh với người khác!”

(Nguyệt :  ầy… dỗi rồi *nhéo nhéo mặt* Ta thật mún nhéo nhéo cái mặt bánh báo quá đi a =)))

Tiểu Cố quay sang nhìn tiểu Thích, đáy mắt trong veo:

“Ta hôm nay chính là càng muốn hảo hảo so sánh một lần…”

“Vãn Tình, là thiên tiên của ta….”

Tiểu Cố mỉm cười ôn nhu:

“Mà Thích Thiếu Thương ngươi, là tối ái nhân của ta….”

(Quỳnh: pháo hoa bắn đầy trời đê…..=]])

Đối phương sửng sốt ngây người, một nụ cười thỏa mãn chậm rãi triển lộ.

Thích Thiếu Thương thân thủ đem Cố Tích Triều tiến nhập vào trong ngực, mà y cũng vương tay hoàn trụ lấy hắn. Hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, đứng giữa rừng cây trong mùa thu nơi ngoại thành, tựa như trước nay vẫn là như thế tự nhiên mà ở cùng một chỗ.

[lời cuối]

“Tiểu Triều…”, Thích Thiếu Thương cười lấy lòng.

Cố Tích Triều bắt đầu giãy dụa, nhưng vì tay bị chế trụ, cũng chỉ có thể vô lực phản kháng tựa như cá nằm trên thớt, chỉ tiếc tay tên kia vẫn nhất nhất không buông….

“Thực là không nên nói cho ngươi nghe mà, tại cái địa phương hoang sơn dã lĩnh này mà ngươi cũng giở trò được sao hả?”

Thích Thiếu Thương ôm lấy y, vừa cắn vừa hôn:

“Tiểu Triều, chúng ta làm đi….”

Tiểu Cố không khỏi mặt đỏ tai hồng, vươn tay đẩy hắn ra:

“Ngươi đứng đắn lên cho ta có được không!”

Vì thế Tiểu Thích liền thay đổi khẩu khí, thực trịnh trọng nắm lấy tay Tiểu Cố, lăng lăng nói:

“Nay tại hạ có việc muốn tìm Cố công tử hợp tác, không biết hảo ý của đại nhân thế nào?”

Tiểu Cố ngây người nhìn, ý bảo hắn tái tiếp tục nói.

Tiểu Thích nói:

“Tối hôm nay, ta chính là có một trò chơi muốn mời ngươi cùng ngoạn a.”

“Cái gì là trò chơi a?”

“Chính là người trưởng thành cùng một chỗ a. Chỉ là nếu buổi tối ngoạn bên ngoài sẽ quấy nhiễu dân chúng, làm không tốt chỉ e Lục Phiến môn sẽ can thiệp. Cho nên đến chỗ của ta đi nga, ngoạn cho thống khoái!”

Tiểu Thích giải thích.

(Nguyệt : bánh bao, da mặt thật dày T_T)

“Hảo!”

Tiểu Cố sảng khoái đáp ứng.

Đêm xuống, tiểu Cố mời Truy Mệnh cùng Thiết Thủ đến Kim Phong Tế Vũ lâu dùng cơm, xong liền cả đêm cùng nhau đánh mạc chược !!!!…….

Từ đó về sau, Tiểu Thích không bao giờ tái trang đứng đắn nữa. Khả nhưng, cứ như vậy, người chịu ủy khuất cũng vẫn là tiểu Cố mà thôi a…..

Từ đây, chính là khởi đầu hạnh phúc của Thích Cố hai người… !

~~~~~~~ Toàn văn hoàn ~~~~~~~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện