Khi tỉnh lại, Thích Thiếu Thương phát hiện mình đang nằm ngủ gục trên bàn trong phòng làm việc, có người đồng nghiệp đứng bên cạnh vỗ vỗ anh, nói: “Hết giờ làm rồi, tôi đi trước nha ~ ”

Anh gật đầu: “Ừ, đi thong thả.”, anh đảo mắt nhìn quanh, lại thấy cuốn lịch điện tử nằm trên bàn làm việc hiển thị thời gian: ngày 5 tháng 9 sao? Kì lạ, anh nhớ rõ ràng lúc mình đi cũng là ngày 5 tháng 10 rồi, chẳng lẽ cuốn lịch này bị hư? Anh đột nhiên nhớ tới lời Cố Tích Triều nói: thời không đảo ngược. Lúc ấy còn tưởng rằng cậu chỉ nói cho có lệ thôi, không ngờ bản thân mình cũng bị đảo ngược không gian và thời gian.

Ngày 5 tháng 9, anh nhớ rất kỹ, đó là ngày khi anh hết giờ làm việc, công trình xây dựng đối diện công ty xảy ra án mạng, một đống gạch từ trên cao rơi xuống, đè chết một người, chẳng lẽ hôm nay, chính là ngày xảy ra chuyện đó sao?

Thích Thiếu Thương đột nhiên suy nghĩ, mình có thể ngăn cản chuyện này, cứu được một mạng người! Anh nghĩ tới đó, lập tức cầm cặp táp chạy xuống dưới lầu.

Ngay lúc anh vừa chạy tới dưới lầu, đã nhìn thấy cái giỏ đựng gạch xây dựng đang được kéo lên, mà phía dưới công trình, có một người đang đi qua đó.

“Nguy hiểm!” Thích Thiếu Thương quát to một tiếng, phóng tới trước nhanh như tên bắn, vừa lúc đó, một đống gạch đang từ trên không rơi xuống, anh không kịp nghĩ nhiều liền kéo người nọ ngã xuống một khoảng đất trống bên cạnh.

“Rầm”, một tiếng đổ vỡ khủng khiếp vang lên, giỏ gạch rơi xuống đất bể nát, người qua đường đều dừng lại quan sát, rùng mình mà than nguy hiểm. Hồi lâu, Thích Thiếu Thương mới hồi phục tinh thần, cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Cám ơn, cám ơn anh...” Lúc này người vừa thoát chết đang nằm dưới thân Thích Thiếu Thương cũng ngượng ngùng nói tiếng cảm ơn.

Thích Thiếu Thương quay đầu định nói không cần khách khí, nhưng giây tiếp theo lại đối diện ngay với đôi mắt màu nâu hổ phách vô cùng quen thuộc.

“Tích, Tích Triều?!!”

“Hả? Anh biết tôi sao?”

Thời không đảo ngược, có rất nhiều chuyện vốn có thể cứu vãn được... Thời không đảo ngược, có rất nhiều chuyện vốn có thể cứu vãn được…

Thì ra, thì ra là như vậy... Chẳng lẽ thi thể Cố Nguyệt Nguyệt đã mượn đó là người đã thiệt mạng vào ngày 5 tháng 9 hay sao?

“Ai, này, anh có thể buông tôi ra trước được không?” Người dưới thân yếu ớt kháng nghị, nói.

“Ơ, được, được.” Thích Thiếu Thương vội vàng bò dậy.

Người nọ đứng lên phủi phủi bụi đất trên người, mỉm cười: “Cám ơn anh đã cứu mạng tôi.”

Thích Thiếu Thương nhìn thấy gương mặt lanh lợi và giọng nói quen thuộc này, trong lòng vô cùng kích động, muốn nói cũng không nói được nửa lời, chỉ biết lắp bắp: “Không, không... Không... Không có gì...”

“Vậy, để cảm ơn, tôi mời anh đi ăn cơm nha.” Đôi mắt cong cong vì mỉm cười, thật sự là không khác một chút nào.

“Được...” Thích Thiếu thương vươn tay nắm lấy tay cậu, hơi bối rối một chút: “Lần đầu gặp mặt, tôi họ Thích, Thích Thiếu Thương, Thích nghĩa là ưu tư, Thiếu trong chữ thiếu niên, Thương trong chữ thương nhân, sinh ngày 31 tháng 10 năm 79.”

Người trước mặt cười khúc khích, cũng làm như nghiêm túc mà giới thiệu tên mình: “Cố Tích Triều, Cố nghĩa là...”

“Cố nghĩa là tưởng nhớ, Tích là luyến tiếc, Triều nghĩa là mặt trời mới mọc. Ngày 30 tháng 11 năm 80.”

Cố Tích Triều tròn xoe mắt nhìn anh, rồi lại nghiêng mặt cười ra tiếng: “Chúng ta thật là có duyên.”

“Đúng vậy.” Thích Thiếu Thương nhặt một quyển sách rơi trên mặt đất trả lại cho Cố Tích Triều, “Đây là sách của cậu.”

Song giây tiếp theo, anh lại thấy trên trang bìa có in hai chữ khiến anh rùng mình sởn gáy: Minh Hôn.

“Này, đây là... Đây là cái gì...”

“Là đề tài nghiên cứu hiện giờ của tôi.” Cố Tích Triều mỉm cười, ánh mắt màu nâu hổ phách lấp lánh trong ánh nắng chiều.

*HOÀN*
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện