Khoảng bốn giờ ba mươi phút chiều, Nhiếp Mạch Khanh đã tìm hiểu thử trên mạng xem con gái hiện đại thường hay mặc gì thì thấy phong cách của họ mặc cũng rất thoải mái thôi, cũng giống với mấy món cô mặc thường ngày. Tên Vạn Minh kia biết cô còn đang lớ ngớ tập quen dần với nhịp sống thành phố nên mới bày trò dọa nạt đây mà.
Chỉ cần có một làn da trắng trẻo là nhìn giống dân thành phố ngay, mà cái đó thì cô có quá thừa.
“Tớ đi làm đây.”
Nhiếp Mạch Khanh xách một chiếc túi đeo chéo lên vai, xỏ chân vào giày rồi nói vọng vào bên trong. Phó Quan Thượng cũng đã tìm được một việc làm ở trong một xưởng sửa xe vì dù sao hồi còn ở thị trấn kia trường nam sinh cũ cũng thường hay cho họ đi làm việc thêm ở trong các xưởng việc hay đi cày cấy, cuốc đất gì đó.
Cái nhà trường chết tiệt đó, định biến học sinh thành nông nô hết cả lũ sao? Phó Quan Thượng chưa phải đi làm ngay mà đến sáng ngày mai mới bắt đầu, anh vừa mới ngủ trưa dậy xong, đầu tóc rối bù, đôi mắt lem nhem đang mở tủ lạnh ra để vặn một chai nước lọc ra uống.
“Ừ. Có cần không, khoảng chín giờ tối tớ qua đón cậu cùng về nhé. Dù sao con gái như cậu về muộn cũng nguy hiểm mà.”
Nhiếp Mạch Khanh thấy anh nói vậy thì hai mắt sáng lên đầy mừng rỡ. Cô còn đang sợ phải nài nỉ như thế nào với anh đây.
“Nhớ đến đúng giờ nhé. Cậu đã nói rồi đấy, không được quên đâu!”
Nói rồi Nhiếp Mạch Khanh chạy ra ngoài phòng trọ, khi cô đi đến hiệu sách cũng đã là bốn giờ bốn mươi lăm rồi.
“Đến sớm thế? Đến muộn một lúc nữa cũng được mà. Vì hôm nay em mới đi làm lần đầu nên anh ở đây để vừa giúp vừa trông em luôn nhá.”
Nhiếp Mạch Khanh nhìn anh ta ồ lên một tiếng.
Người này trông siêng năng và chu đáo hơn vẻ bề ngoài đấy chứ?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mới ban đầu thôi bởi vì khi cô đang làm việc, anh ta tuy miệng cứ nói là sẽ giúp cô trông coi cửa hiệu ngày hôm nay nhưng hiện giờ lại đang nằm ở trong phòng nghỉ của nhân viên, lướt tóp tóp mà cười hi hi hô hô, thật đáng ghét mà.
Mà ngày đầu làm việc của cô ở một hiệu sách có diện tích bình thường như thế này, cô nghĩ mọi thứ cũng sẽ trôi đi rất bình thường mà thôi. Ai mà ngờ được sóng gió nổi lên bất ngờ quá, cô cũng lần đầu tiên được kiểm chứng câu nói: “Ở thành phố lớn có nhiều thứ bất thường lắm”.
“Ừm…”
Một vị khách nam đứng nhìn lên bảng dán những cuốn sách đáng để đọc, rồi a ha lên một tiếng.
“Tôi muốn một đĩa xúc xích với xốt tương cà lên trên!”
Nhiếp Mạch Khanh mặc đồng phục của nhân viên quầy sách, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Ở chỗ chúng tôi không có xúc xích ạ.”
“Không có á? Vậy thì cho tôi một pizza hải sản cỡ trung đi. Thêm mấy lát dứa lên trên nữa.”
Nhiếp Mạch Khanh liếc mắt về phía Vạn Minh, thấy anh ta đã thay đổi cách ngồi ở trong phòng nhân viên, cười hí hí há há, đành thở dài rồi tự mình xử lí với “thằng ngu” này. Với cả pizza cho dứa là cái éo gì thế?
“Chỗ chúng tôi cũng không có pizza ạ.”
“Sao cái gì cũng không có vậy? Thế thì cho tôi một bát ramen tiêu chuẩn của Nhật Bản đi. Tôi cũng muốn vài miếng sushi cá hồi nữa.”
Nhiếp Mạch Khanh híp mắt nhìn vị khách “vui tính” này.
“Chỗ chúng tôi cũng không có mấy món Nhật, không có bất cứ đồ ăn nào hết ạ.”
“Cái gì?! Nếu không nấu được đồ ăn thì mấy người mở quán làn cái gì thế?!”
“Vì ở đây chúng tôi bán sách ạ.”
Nam thanh niên kia quả nhiên đã đờ đẫn lại một lát, sau một lúc sực tỉnh, anh ta mới mấp máy môi rồi lí nhí nói.
“Vậy cho tôi một quyển sách dạy công thức nấu ăn đi, về tôi tự nấu vậy.”
Nhiếp Mạch Khanh bây giờ mới coi như là tạm nghe được mà bước ra khỏi quầy lễ tân, đi lấy một quyển sách nấu ăn về rồi quay trở lại bàn thanh toán. Nhưng khi vừa mới đặt chân bước ra khỏi những kệ sách thì người thanh niên kia đã mất tích không tăm hơi từ lúc nào rồi.
“…...” Muốn đi đánh người quá đi.
Ở bên trong phòng vẫn vọng ra tiếng hi hi he he của Vạn Minh.
“Mạch Khanh phải không? A Khanh, em đi sắp xếp lại kệ sách đi nhé. Có mấy người lấy sách xuống xong làm xáo trộn hết cả lên rồi. Anh đang bận việc một chút nên lát nữa sẽ ra giúp em sau. Ha ha ha ha!”
Nhiếp Mạch Khanh sẽ coi câu nói ấy là câu nói mớ của anh ta phát ra trong khi không tỉnh táo, tự đi sắp xếp lại đống sách một mình.
Công việc cũng chẳng có gì quá khó, chỉ cần sắp xếp lại những bộ sách không đúng thứ tự và gọn gàng hơn thôi, nhiều khi khách không cố ý làm rơi xuống đất rồi xếp vội lên mà.
Nhiếp Mạch Khanh đi kiểm đếm lại số lượng sách, ngón tay cô lướt trên kệ sách, vô tình khuôn miệng đang đếm nhẩm chợt dừng lại ở số thứ hai mươi tư.
Đôi mắt cô đặt lên một gáy sách dành cho thiếu nhi có đề tên: Những viên ngọc đẹp nhất thế giới.
Ngọc? Nhiếp Mạch Khanh bất chợt nhớ đến câu nói mà mình đã nghe được khi bị bắt xuống dưới biển khi trước.
Cô gái kì lạ kia đã nói cô hãy giúp cô ấy tìm viên ngọc thuần khiết, nhưng viên ngọc thuần khiết ấy là cái gì thế?
Nhiếp Mạch Khanh rút quyển sách kia ra nhìn, thấy in ở trên bìa là những hạt ngọc trai rất đẹp mắt.
Ngọc trai thì sao? Cũng có thể lắm chứ. Nhưng ngọc trai hiện nay rất phổ biến ở trên thị trường mà thứ ngọc ở trong lời nói của cô gái hơi nước kia thì có vẻ rất quý giá và khó tìm, mấy ngàn năm rồi mà một mình cô ấy có tìm thấy được đâu?
Với cả giá của nó, tuy là loại ngọc rất dễ mua nhưng với cô - một đứa trẻ thì nó có đôi chút vượt ngoài tầm với.
Nhưng nếu nói về thuần khiết thì ngoài ý nghĩa ra thì cũng có thể nói tới hình dạng được nhỉ? Thế thì mấy giọt nước bình thường cũng có thể lắm chứ?
Ờm… chắc không đâu. Nước ngoài tự nhiên ngoài H, O ra thì còn chứa cả N, C, Na, Ca, Mg, I, Cl, S, K, Fe… Nếu nói về độ thuần khiết xét về mặt thành phần hóa học thì nó lại không ổn một chút nào.
Thế thì mua nước nguyên chất đóng chai?
Không… Như thế lại quá rẻ rúng rồi.
Với cả khi tiếp xúc với nước, người cô sẽ chảy ra mất.
Nhiếp Mạch Khanh vò đầu, lúc này đây chỉ muốn khóc ròng mà thôi.
Cô gái kia cứ thế biến cơ thể cô trở thành thế này rồi sau đó biến mất tăm luôn, chẳng có tí gợi ý gì cả.
Rốt cuộc cũng phải cho người ta biết ý nghĩ của “ngọc thuần khiết” kia là gì mới được cơ chứ?
Chỉ cần có một làn da trắng trẻo là nhìn giống dân thành phố ngay, mà cái đó thì cô có quá thừa.
“Tớ đi làm đây.”
Nhiếp Mạch Khanh xách một chiếc túi đeo chéo lên vai, xỏ chân vào giày rồi nói vọng vào bên trong. Phó Quan Thượng cũng đã tìm được một việc làm ở trong một xưởng sửa xe vì dù sao hồi còn ở thị trấn kia trường nam sinh cũ cũng thường hay cho họ đi làm việc thêm ở trong các xưởng việc hay đi cày cấy, cuốc đất gì đó.
Cái nhà trường chết tiệt đó, định biến học sinh thành nông nô hết cả lũ sao? Phó Quan Thượng chưa phải đi làm ngay mà đến sáng ngày mai mới bắt đầu, anh vừa mới ngủ trưa dậy xong, đầu tóc rối bù, đôi mắt lem nhem đang mở tủ lạnh ra để vặn một chai nước lọc ra uống.
“Ừ. Có cần không, khoảng chín giờ tối tớ qua đón cậu cùng về nhé. Dù sao con gái như cậu về muộn cũng nguy hiểm mà.”
Nhiếp Mạch Khanh thấy anh nói vậy thì hai mắt sáng lên đầy mừng rỡ. Cô còn đang sợ phải nài nỉ như thế nào với anh đây.
“Nhớ đến đúng giờ nhé. Cậu đã nói rồi đấy, không được quên đâu!”
Nói rồi Nhiếp Mạch Khanh chạy ra ngoài phòng trọ, khi cô đi đến hiệu sách cũng đã là bốn giờ bốn mươi lăm rồi.
“Đến sớm thế? Đến muộn một lúc nữa cũng được mà. Vì hôm nay em mới đi làm lần đầu nên anh ở đây để vừa giúp vừa trông em luôn nhá.”
Nhiếp Mạch Khanh nhìn anh ta ồ lên một tiếng.
Người này trông siêng năng và chu đáo hơn vẻ bề ngoài đấy chứ?
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ mới ban đầu thôi bởi vì khi cô đang làm việc, anh ta tuy miệng cứ nói là sẽ giúp cô trông coi cửa hiệu ngày hôm nay nhưng hiện giờ lại đang nằm ở trong phòng nghỉ của nhân viên, lướt tóp tóp mà cười hi hi hô hô, thật đáng ghét mà.
Mà ngày đầu làm việc của cô ở một hiệu sách có diện tích bình thường như thế này, cô nghĩ mọi thứ cũng sẽ trôi đi rất bình thường mà thôi. Ai mà ngờ được sóng gió nổi lên bất ngờ quá, cô cũng lần đầu tiên được kiểm chứng câu nói: “Ở thành phố lớn có nhiều thứ bất thường lắm”.
“Ừm…”
Một vị khách nam đứng nhìn lên bảng dán những cuốn sách đáng để đọc, rồi a ha lên một tiếng.
“Tôi muốn một đĩa xúc xích với xốt tương cà lên trên!”
Nhiếp Mạch Khanh mặc đồng phục của nhân viên quầy sách, nhìn chằm chằm vào anh ta.
“Ở chỗ chúng tôi không có xúc xích ạ.”
“Không có á? Vậy thì cho tôi một pizza hải sản cỡ trung đi. Thêm mấy lát dứa lên trên nữa.”
Nhiếp Mạch Khanh liếc mắt về phía Vạn Minh, thấy anh ta đã thay đổi cách ngồi ở trong phòng nhân viên, cười hí hí há há, đành thở dài rồi tự mình xử lí với “thằng ngu” này. Với cả pizza cho dứa là cái éo gì thế?
“Chỗ chúng tôi cũng không có pizza ạ.”
“Sao cái gì cũng không có vậy? Thế thì cho tôi một bát ramen tiêu chuẩn của Nhật Bản đi. Tôi cũng muốn vài miếng sushi cá hồi nữa.”
Nhiếp Mạch Khanh híp mắt nhìn vị khách “vui tính” này.
“Chỗ chúng tôi cũng không có mấy món Nhật, không có bất cứ đồ ăn nào hết ạ.”
“Cái gì?! Nếu không nấu được đồ ăn thì mấy người mở quán làn cái gì thế?!”
“Vì ở đây chúng tôi bán sách ạ.”
Nam thanh niên kia quả nhiên đã đờ đẫn lại một lát, sau một lúc sực tỉnh, anh ta mới mấp máy môi rồi lí nhí nói.
“Vậy cho tôi một quyển sách dạy công thức nấu ăn đi, về tôi tự nấu vậy.”
Nhiếp Mạch Khanh bây giờ mới coi như là tạm nghe được mà bước ra khỏi quầy lễ tân, đi lấy một quyển sách nấu ăn về rồi quay trở lại bàn thanh toán. Nhưng khi vừa mới đặt chân bước ra khỏi những kệ sách thì người thanh niên kia đã mất tích không tăm hơi từ lúc nào rồi.
“…...” Muốn đi đánh người quá đi.
Ở bên trong phòng vẫn vọng ra tiếng hi hi he he của Vạn Minh.
“Mạch Khanh phải không? A Khanh, em đi sắp xếp lại kệ sách đi nhé. Có mấy người lấy sách xuống xong làm xáo trộn hết cả lên rồi. Anh đang bận việc một chút nên lát nữa sẽ ra giúp em sau. Ha ha ha ha!”
Nhiếp Mạch Khanh sẽ coi câu nói ấy là câu nói mớ của anh ta phát ra trong khi không tỉnh táo, tự đi sắp xếp lại đống sách một mình.
Công việc cũng chẳng có gì quá khó, chỉ cần sắp xếp lại những bộ sách không đúng thứ tự và gọn gàng hơn thôi, nhiều khi khách không cố ý làm rơi xuống đất rồi xếp vội lên mà.
Nhiếp Mạch Khanh đi kiểm đếm lại số lượng sách, ngón tay cô lướt trên kệ sách, vô tình khuôn miệng đang đếm nhẩm chợt dừng lại ở số thứ hai mươi tư.
Đôi mắt cô đặt lên một gáy sách dành cho thiếu nhi có đề tên: Những viên ngọc đẹp nhất thế giới.
Ngọc? Nhiếp Mạch Khanh bất chợt nhớ đến câu nói mà mình đã nghe được khi bị bắt xuống dưới biển khi trước.
Cô gái kì lạ kia đã nói cô hãy giúp cô ấy tìm viên ngọc thuần khiết, nhưng viên ngọc thuần khiết ấy là cái gì thế?
Nhiếp Mạch Khanh rút quyển sách kia ra nhìn, thấy in ở trên bìa là những hạt ngọc trai rất đẹp mắt.
Ngọc trai thì sao? Cũng có thể lắm chứ. Nhưng ngọc trai hiện nay rất phổ biến ở trên thị trường mà thứ ngọc ở trong lời nói của cô gái hơi nước kia thì có vẻ rất quý giá và khó tìm, mấy ngàn năm rồi mà một mình cô ấy có tìm thấy được đâu?
Với cả giá của nó, tuy là loại ngọc rất dễ mua nhưng với cô - một đứa trẻ thì nó có đôi chút vượt ngoài tầm với.
Nhưng nếu nói về thuần khiết thì ngoài ý nghĩa ra thì cũng có thể nói tới hình dạng được nhỉ? Thế thì mấy giọt nước bình thường cũng có thể lắm chứ?
Ờm… chắc không đâu. Nước ngoài tự nhiên ngoài H, O ra thì còn chứa cả N, C, Na, Ca, Mg, I, Cl, S, K, Fe… Nếu nói về độ thuần khiết xét về mặt thành phần hóa học thì nó lại không ổn một chút nào.
Thế thì mua nước nguyên chất đóng chai?
Không… Như thế lại quá rẻ rúng rồi.
Với cả khi tiếp xúc với nước, người cô sẽ chảy ra mất.
Nhiếp Mạch Khanh vò đầu, lúc này đây chỉ muốn khóc ròng mà thôi.
Cô gái kia cứ thế biến cơ thể cô trở thành thế này rồi sau đó biến mất tăm luôn, chẳng có tí gợi ý gì cả.
Rốt cuộc cũng phải cho người ta biết ý nghĩ của “ngọc thuần khiết” kia là gì mới được cơ chứ?
Danh sách chương