“Đến! Ăn thôi, ăn thôi!”
Trong biệt điện Hoa Thanh cung, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả sơn cốc tuyết bay tán loạn, bóng người in trên cửa. Một đầu cá to tướng lúc ẩn lúc hiện.
“Đừng nhìn nữa.” Hồng Tuấn cười, “Đến ăn cơm.”
Cá chép yêu nửa ngày nhìn cá chép bên trên chụp đèn, mới từ hộc tủ lưu luyến không rời nhảy xuống đất. Lý Cảnh Lung tự mình rót rượu cho mọi người, cười nói: “Tuy mới gặp nhau hai tháng, nhưng dường như cùng mọi người quen biết đã lâu. Có câu nói, cùng nhau trải qua sinh tử, kiếp trước nhất định có duyên phận…”
Mọi người vội vàng khiêm tốn đáp không dám, đều là trưởng sử ra sức. Lý Cảnh Lung châm rượu, nâng chén, “Mong cho Trường An không còn tai họa. Trời phù hộ Đại Đường!”
“Trời phù hộ Đại Đường.”
Bốn người cùng Cá chép yêu cùng nhau nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Lý Cảnh Lung lại mời mọi người ăn cơm, Mạc Nhật Căn cười: “Mới hai tháng thôi ư? Cảm giác như trải qua một đời vậy.”
“Mười tám tháng chín đến Khu ma ti.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Còn nhớ rõ khi ấy cỏ hoang mọc thành từng đám, suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm.”
Hồng Tuấn cười: “Ngày đó trưởng sử xông tới, còn nhớ bị các ngươi dọa sợ xanh mặt hay không? Mọi người cười vang, hôm đó Lý Cảnh Lung mới đến Khu ma ti, A Thái đánh đàn, Mạc Nhật Căn gảy dây cung, Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn gõ chén bát, Cá chép yêu lại đứng múa trong cái chậu suýt chút nữa dọa Phong Thường Thanh bị ám ảnh.
Lý Cảnh Lung trêu ghẹo: “Không dám giấu diếm, ngày đó là ta hồ đồ, không nên động thủ lung tung.”
Mạc Nhật Căn mặt mày vui vẻ, nói đến tiểu hồ ly được thả đi, trêu chọc Hồng Tuấn. Hồng Tuấn giận lẫy mà nói: “Thật không có! Ta chỉ thấy động vật nhỏ đáng yêu nên không đành lòng…”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ở đây có mấy bức tranh tặng các ngươi, mọi người xem đi.”
Nói xong Cừu Vĩnh Tư xoay người, mang đến mấy tờ giấy, mỗi người một tờ, hướng Cá chép yêu nói: “Ngươi thường ngâm nước, để Hồng Tuấn giữ hộ ngươi.”
Mọi người xem tranh, thấy màu vẽ dưới ngòi bút Cừu Vĩnh Tư cực kỳ sinh động, hắn vẽ lại những ấn tượng trong suốt thời gian qua. Khi Lý Cảnh Lung mới vào Khu ma ti, hai tấm bình phong khi ở Lưu Oanh Xuân Hiểu nghe ca vũ, một mà phục yêu trong Đại Minh cung, trong Kim Hoa Lạc điện gặp mặt thái tử, trong ngự hoa viên ngồi dưới cây ngân hạnh đợi triệu kiến…
Cùng cảnh hôm nay phi ngựa rong ruổi từ Trường An đến Ly sơn.
“Ta muốn bức này!” Cá chép yêu thích bức cuối cùng.
“Không giống tranh sơn thủy cho lắm.” Lý Cảnh Lung cảm thấy hứng thú, nói.
“Tổ phụ từ đầu đến cuối lúc nào cũng chê ta vẽ quá chân thực.” Cừu Vĩnh Tư, “Tranh vẽ kiểu này nhiều người không thích.”
“Ta thích.” Hồng Tuấn thích đến nỗi không rời tay, cuộn bức tranh lại, nói: “Trở về có thể treo lên.”
Khi mọi người nhìn tranh, trong phòng đột nhiên trầm mặc. Hồng Tuấn dường như cảm thấy không khí có điểm khác thường. Mạc Nhật Căn nói: “Ta có chút đồ vật, tặng cho mọi người.”
Mạc Nhật Căn lấy ra ba ống sáo nhỏ bằng xương, chia cho mọi người, nói: “Đây là xương ngón tay của Lang vương làm sáo, mọi người chỉ cần ở lãnh địa Thất Vi thổi nó, sẽ gọi được tộc nhân chúng ta, dẫn đường, kiếm ăn, giết địch đều tuyệt không từ chối.”
Sáo xương kia cực kỳ tinh xảo, thổi lên tiếng du dương trong trẻo, bên trên còn buộc một sợi dây đỏ, so với chuỗi điền ngọc, Hồng Tuấn còn yêu thích.
“Ta cũng tặng ngươi chút đồ vật.” Hồng Tuấn nói. “Hay là tháo chuỗi ngọc này đi.”
Mọi người cuống quít ngăn cản Hồng Tuấn, Hồng Tuấn đã giật đứt chuỗi vòng, ngọc châu rơi đầy đất, Lý Cảnh Lung đỡ trán.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ngọc này đều có thể mua được nửa thành Lạc Dương, người.. cứ như thế mà hủy sao?”
Hồng Tuấn nói: “Không sao không sao, nhà ta có nhiều lắm, trong hồ cá đều có mấy viên này, đến lúc ấy ta tìm vài viên xỏ lại là được..”
Mọi người: “…”
Chuỗi ngọc có mười hai viên, Hồng Tuấn đưa mỗi người hai viên, cũng cho Cá chép yêu hai viên, Cá chép yêu nói, “Ta vẫn còn chưa hóa rồng, liền hí châu rồi sao? Ngươi cầm hộ ta trước đã.”
“Hoặc là làm dây đeo cho Triệu Tử Long, cùng với xá lợi xâu một chỗ, đeo phía sau.”
Như vậy không tồi, Hồng Tuấn vui vẻ làm trang sức cho Cá chép yêu. Cá chép yêu uống vài chén, không thắng được tửu lực, bắt đầu loạng choạng, lảo đà lảo đảo, liền say.
“Đến, uống một chén nữa.” Lý Cảnh Lung đang định rót rượu, lại bị Mạc Nhật Căn tranh mất, nói: “Để ta!”
“Trưởng sử, chén này kính ngươi.” A Thái nói.
Hồng Tuấn liền theo mọi người nâng chén kính Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung còn nói, “Ngươi vừa bị thương đừng uống rượu nhiều. Chén này ta uống thay ngươi.”
Lý Cảnh Lung uống cạn cả hai chén, nói: “Ăn đi. Mọi người cứ tự nhiên.”
Mọi người nhao nhao gắp đồ ăn, Lý Cảnh Lung một miệng đồ ăn, bầu không khí một lần nữa yên tĩnh lại.
“Có chuyện gì sao?” Ngay cả Hồng Tuấn cũng cảm thấy.
“Không có gì.” Cừu Vĩnh Tư cười ha ha nhìn Hồng Tuấn, nói, “Hồng Tuấn, ngươi là đứa trẻ tốt.”
Lý Cảnh Lung thở dài một cái, đặt đũa xuống, nói: “Có việc gì cứ nói thẳng mọi người cùng nghe.”
Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái nhìn nhau, lát sau Hồng Tuấn hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”
Mạc Nhật Căn thở dài, nói: “Trưởng sử, Hồng Tuấn thực không dám giấu diếm, ta phải đi thôi.”
“Vì sao?” Trong giọng nói Hồng Tuấn không che giấu nổi sự kinh ngạc cùng thất vọng.
Lý Cảnh Lung không nói gì, chỉ im lặng nhìn Mạc Nhật Căn, lại liếc Cừu Vĩnh Tư.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta cũng phải đi thôi, trưởng sử, Hồng Tuấn.”
A Thái cười buồn: “Người Hán các ngươi thường nói, thiên hạ không thiếu tiệc rượu chia ly. Ta cũng phải trở về.”
Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung trầm mặc không nói.
“Ngươi… các ngươi…” Hồng Tuấn còn tưởng mình nghe nhầm, nói, “Vì sao? Vất vả mới trừ bỏ được Yêu Vương Trường An, ở lại không được sao? Trường An tốt như vậy… có ăn có chơi…”
“Hồng Tuấn.” Cá chép yêu kêu lên.
Mạc Nhật Căn thở dài, nói: “Ta ăn ngay nói thật. Trưởng sử, trước khi đến ta đã gánh vác một nhiệm vụ.”
“Tìm kiếm Bạch Lộc sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn không ngờ, Lý Cảnh Lung làm thế nào biết được? Cá chép yêu nhìn biểu cảm Hồng Tuấn, nói, “Ngươi ngốc sao, Mạc Nhật Căn trên Quan Tinh đài đã hỏi cái gì?”
Hồng Tuấn giờ mới nhớ đến, nói: “Nhưng Trường An không có bóng dáng Bạch Lộc, hay để ta hỏi Thanh Hùng và Trọng Minh xem?”
“Không.” Mạc Nhật Căn đáp, “Bạch Lộc là thần thủ hộ mộng cảnh đêm trường, nàng không phải yêu. Một trăm hai mươi năm trước, đã mất tích ở thảo nguyên, ta kế thừa sức mạnh Thương Lang, nhất định phải tìm được nàng. Đến Trường An vì ta hoài nghi Yêu Vương đang giam giữ nàng. Hiện giờ xem ra, nàng không ở trung nguyên. Cho nên sau đây, ta phải tiếp tục đi tìm.”
“Nếu không tìm thấy thì thế nào?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Sức mạnh của Bạch Lộc tựa như Tâm Đăng.” Mạc Nhật Căn nói, “Nàng xua đi ác mộng của mọi người, một khi mất tích, sức mạnh của ác mộng không thể nào tiêu trừ, lệ khí thiên địa sẽ càng ngày càng nặng thêm.”
Lý Cảnh Lung thở dài, Hồng Tuấn cau mày hỏi: “Vậy ngươi muốn tìm ở đâu?”
Mạc Nhật Căn nói: “Sau khi rời khỏi Trường An, ta sẽ xuôi nam, rồi đến Thục Trung nhìn xem. Trưởng sử, vạn vật thế gian đều có linh hồn, lệ khí thiên địa, yêu ma quỷ quái, thần minh thụy thú, từ xưa đều có liên hệ lẫn nhau, thứ này khắc chế thứ kia, này lên kia xuống, tác động một thứ có thể gây ảnh hưởng rất lớn…”
Lý Cảnh Lung ra hiệu đã biết, không cần dài dòng. Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.
“Sứ mệnh của ta là tìm kiếm Hắc Giao ‘Giải Ngục’ trốn thoát từ Trấn Long tháp.” Cừu Vĩnh Tư nói với mọi người, “Hai trăm năm trước, nó thôn tính không ít Giao tộc, lực lượng dần dần lớn mạnh, trốn thoát khỏi tháp, phát động chiến tranh với Phượng tộc.”
Trong lòng Hồng Tuấn run rẩy, nghĩ đến lời Trọng Minh, không khỏi lo lắng.
“Về sau Phượng tộc thua.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Rời khỏi nhân gian, mà Giải Ngục ẩn thân tại Trung Nguyên, trước ta cứ nghĩ nó sẽ là Yêu Vương Trường An, nhưng bây giờ xem ra, không có ở đây,”
“Đây cũng là lo lắng của ta.” Lý Cảnh Lung đáp, “Vậy, ngươi dự định tiếp theo tìm kiếm tung tích Giải Ngục, tìm được thì sao?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Mang nó đi, một lần nữa phong ấn trong Trấn Long tháp.”
“Trấn Long tháp ở đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
Cá chép yêu nói: “Nếu ta hóa rồng, có phải sẽ bị bắt vào không?”
“Là một nơi mọi người không thể tiến vào.” Cừu Vĩnh Tư nó, “Chính là do tiên nhân thượng cổ Quảng Thành Tử lập nên, mặc dù gọi là ‘Trấn Long’, nhưng thực tế là trấp áp đám giao hung ác, khát máu. Cừu gia ta là người canh giữ Trấn Long tháp nhiều đời nay.”
Trong yên tĩnh, Cừu Vĩnh Tư thở dài.
“Ta nghĩ rằng nó đến Trường An, làm Yêu Vương, thật không ngờ Yêu Vương lại là một con Cửu Vĩ Hồ… Cho nên…” Cừu Vĩnh Tư cười khổ nói, “Tung tích Giải Ngục, như mò kim đáy bể, chỉ sợ phải cáo biệt mọi người rất lâu…”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lúc, lại hỏi A Thái: “Còn ngươi thì sao?”
A Thái đáp: “Đêm đó ở Kim Hoa Lạc điện, khi bệ hạ triệu kiến ta, đã đáp ứng cho ta mượn Ô Tôn Cổ Đạo gần Khố Nhĩ Đài, ở đó chiêu binh mãi mã, cũng đã cho ta một đạo thủ dụ… Các ngươi xem?”
Mạc Nhật Căn mới biết, cau mày nói: “Khố Nhĩ Đài quá nguy hiểm! Người Hung Nô lui tới thường xuyên, ngươi muốn đến đó kiểu gì?”
“Ta vẫn còn vệ sĩ mà.” A Thái nói, “Huống chi dù ta có thế nào, vẫn là hậu duệ Ba Tư Thánh vương, hắc hắc…” Nói xong vung quạt, “Phàm nhân Hung Nô, sao có thể là đối thủ của ta.”
Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, nói: “Sao đêm đó trở về lại không nhắc tới?”
A Thái trả lời: “Trưởng sử, ta không muốn ngài và mọi người gặp phiền phức. Mấy ngày này, thực sự cảm ơn các vị đã quan tâm ta.”
Nói xong A Thái lui về sau nửa bước, quy củ, cúi rạp người hành lễ. Hồng Tuấn vội bước tới đỡ A Thái lên, mọi người nhất thời thổn thức không thôi.
“Rời đi là cách tốt nhất.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Yêu Vương Trường An đã trừ, chúng ta ở lại quá lâu sợ thiên tử cùng quan viên triều đình sinh ra kiêng kị. Khu ma ti tuy thu yêu nhưng cũng có thể…”
“Không cần nói thêm nữa.” Lý Cảnh Lung ngắt lời.
Mạc Nhật Căn quan sát biểu hiện Lý Cảnh Lung, liền biết thiên tử đã có điểm lo sợ.
“Các ngươi có quay lại không?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Sau khi tìm được Bạch Lộc, ta sẽ đưa nàng về thảo nguyên.” Mạc Nhật Căn đáp, “Nếu có qua Trường An, ta sẽ nhờ trưởng sử chủ trì hôn sự cho chúng ta.”
Lý Cảnh Lung cười, trong nụ cười kia lại mang theo một tia đắng chát.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Sau khi bắt được Hắc Giao, ta sẽ canh giữ ở Tây Hồ, dù sao chỗ đấy là cửa vào duy nhất của Trấn Long tháp, không thể đến Trường An, nhưng các ngươi đến làm khách ta rất hoan nghênh.”
A Thái thì nói: “Thu lại cố thổ, nguyện vọng này cả đời không biết có thể thành hay không. Nhưng nếu có một ngày không lăn lộn được nữa, không chừng chỉ có thể tìm đến các huynh đệ.”
Lý Cảnh Lung vui mừng nói: “Ta lại mong ngươi đừng có quay lại.”
Mọi người đều cười, cười đến đỏ ngầu cả mắt. Lý Cảnh Lung thở dài, né tầm mắt bọn họ, nhìn Hồng Tuấn: “Ngươi thì sao?”
Hồng Tuấn còn đang xúc động, nửa ngày chưa hồi phục tinh thần, bị hỏi như vậy liền ấp úng: “Ta… Ta…”
Hồng Tuấn thực không muốn rời Diệu Kim cung, Trọng Minh và Thanh Hùng dặn hắn làm ba việc, một là để Tâm Đăng vật quy nguyên chủ, hai là thu phục Yêu Vương Trường An, ba là điều tra rõ chân tướng thân thế… Hiện tại Tâm Đăng không biết có tính là hoàn thành hay không, Yêu Vương Trường An đã bị diệt trừ, chân tướng thân thế cũng nắm đại khái, chỉ chưa tìm được kẻ thù giết cha.
“Ta… sẽ còn ở lại một thời gian.” Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, đột nhiên cảm thấy lần này cáo biệt, với Lý Cảnh Lung thật sự quá tàn nhẫn. Tuy nói tụ tán như mây bay, duyên phận trôi qua sẽ mất, nhưng Lý Cảnh Lung dường như không có mấy bằng hữu, Khu ma ti tản đi, Trường An không còn yêu quái, Lý Cảnh Lung biết làm gì? Đành chờ đợi tới ngày bọn hắn trở về.
Nghe thấy vậy, Mạc Nhật Căn liền cười nói: “Hồng Tuấn, vậy ngươi phải chiếu cố trưởng sử thật tốt.”
A Thái nói: “Hoặc là trưởng sử giao cho ngươi, tốt xấu gì cũng là vương tử, ngày nào muốn về nhà, liền mang hắn theo cùng đi.”
Cừu Vĩnh Tư lập tức nói: “Chính là như vậy! Một lời đã định!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn chỉ sợ Lý Cảnh Lung quá mức bi thương, nói: “Được! Một lời đã định!”
Lý Cảnh Lung nói: “Ta đã đồng ý đâu! Các ngươi quyết định như thế! Rốt cuộc có lương tâm hay không?!”
“Ngươi còn có Hồng Tuấn mà.” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
“Đúng, đúng, ngươi còn có Hồng Tuấn.” A Thái cùng Mạc Nhật Căn phụ họa, mời rượu Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nhận lấy uống cạn.
“Đi cũng được.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu như ngày nào yêu quái gây họa Trường An, làm sao tìm mọi người?”
Mạc Nhật Căn nói: “Mộng lực ở khắp nơi, nếu Trường An yêu khí ngập trời, ta nhất định sẽ trở lại.”
A Thái nói, “Ngươi truyền tin cho thương đội Tây Vực, để bọn họ đưa đến Khố Nhĩ Đài. Nếu cần thịt nát xương tan, ta không từ chối.”
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Trưởng sử, ngài đem thư gửi qua dịch trạm, đưa đến Tây Hồ Hàng Châu, Vạn Liễu sơn trang, gia nhân sẽ báo cho ta.”
Lý Cảnh Lung cúi đầu chăm chú nhìn chén rượu, thở dài: “Từ ngày quen biết mọi người, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày mọi người rời đi, nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy. Trách ta…”
“Trách ngươi cái gì?” Mạc Nhật Căn cười nói, “Nếu không nhờ trưởng sử, mọi người làm sao đồng tâm hiệp lực…”
“Trách ta có mà không biết quý trọng thời gian ở cùng mọi người.” Lý Cảnh Lung giương mắt, nhìn mọi người, chậm rãi nói, “Mong đời này còn có thể gặp lại.”
Vừa nói xong, Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái mắt đều ngập nước, Hồng Tuấn không nhịn được đã khóc rồi.
“Ta cũng không có gì tặng mọi người.” Lý Cảnh Lung cúi đầu, ngón tay thon dài xoa mi tâm, thấp giọng, “Lúc mọi người đi, mang ngựa theo. Để lại Khu ma ti, cũng không có ai cưỡi chúng.” Nói xong liền cười một cái.
Mọi người trầm mặc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Ta đánh đàn hát cho mọi người nghe?” A Thái vội nói, xoay người cầm lấy đàn Ba Nhĩ Ba Đặc, không đợi mọi người trả lời, đã bắt đầu gảy đàn.
“Vị thành triêu vũ ấp khinh trần, khách xá thanh thanh liễu sắc thanh...”
“Khuyến quân canh tiến nhất bôi tửu, tây xuất dương quan, vô cố nhân
Khúc “Dương Quan tam điệp” này Hồng Tuấn vẫn thường nghe, trước mỗi lần nghe, chỉ nghe thanh âm, đến tối nay, không biết làm sao lại nghe ra mấy phần phiền muộn, mấy phần ủ rũ.
Tiếng đàn A Thái trong đêm dài vang vọng, hát xong “Dương Quan tam điệp”, Mạc Nhật Căn nói: “Đừng có tang thương như vậy được không?”
“Được được được.” A Thái nói, “Đổi bài khác!”
“Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ, thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê, kiến ngưu dương...”
(Dòng Sắc Lặc, dưới núi Âm Sơn, trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội. Trời xanh xanh, nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê, Sắc Lặc ca, dân ca du mục vùng Tây Bắc Trung Quốc)
Một đêm này, mọi người uống rượu, hát từ “Dương Quan tam điệp”, “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, hát “Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu thành thanh ti mộ thành tuyết…”
(Chàng không thấy, nước sông Hoàng Hà từ trên cao chảy xuống, đến biển kia không quay lại, chàng lại không thấy, cha mẹ soi gương buồn tóc bạc, sáng sớm còn xanh chiều tuyết trắng…, Tương tiến tửu, Lý Bạch)
Lại đến, “Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu, bồng lai văn chương Kiến An cốt, trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát, trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu”
(Gió thổi vạn lý tiễn nhạn thu, trước cảnh chuốc say trên lầu cao, văn chương bồng lai cốt cách Kiến An, chỉ có Tiểu Tạ người tao nhã,…, rút dao chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu càng sầu hơn, Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân, Lý Bạch)
Đến canh bốn, mọi người đều say bất tỉnh nhân sự, người nằm, người dựa vào án, hoặc dựa góc tường, Cá chép yêu nằm cạnh án, thỉnh thoảng còn quẫy đuôi một cái.
Lúc lâu sau, Mạc Nhật căn mở mắt, xoa huyệt Thái Dương. Hai mắt còn đỏ ngầu vì say rượu, lặng yên đứng dậy, thở một hơi.
“Các huynh đệ, sau này còn gặp lại.” Mạc Nhật Căn thấp giọng nói.
Hắn từ từ đứng dậy, quỳ một gối trước cửa, tay trái đặt lên ngực bên phải, khom người hành lễ, sau đó rời đi. Không lâu sau, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái tỉnh lại.
“Bây giờ đi sao?” Cừu Vĩnh Tư dùng khẩu hình hỏi.
A Thái khẽ gật đầu, thời điểm biệt ly, thực sự xúc động, không bằng cứ lặng yên mà đi.
Canh bốn, dưới chân Ly sơn, A Thái, Mạc Nhật Căn, cùng Cừu Vĩnh Tư dừng ngựa ở quan đạo.
A Thái: “Ta hướng tây.”
“Ta đi đông bắc.” Mạc Nhật Căn nói.
“Ta xuôi nam.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Các huynh đệ, chúng ta xin từ biệt. Trời cao đường xa, sau này còn gặp lại.”
Mạc Nhật Căn nói: “Núi cao vạn trượng, biển cả mênh mông, sẽ có ngày còn gặp lại.”
A Thái cười nói: “Hải mị hầu bì! Ta sẽ nghĩ tới các ngươi!”
“Kỳ thật từ lâu ta vẫn muốn hỏi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hải mị hầu bì, rốt cuộc có nghĩa gì?”
A Thái nói: “Đây là lời chào của người Ba Tư gặp lại bạn cũ, ‘A! Lại gặp được ngươi, người bạn thân mến!’.”
Mạc Nhật Căn cười nói: “Chúng ta mới gặp nhau ngươi cũng nói như vậy, khi đó vốn không quen biết cũng đâu phải bằng hữu thân thuộc gì.”
A Thái nhìn về phía trời đêm thăm thẳm, trên bình nguyên, Bắc Đẩu thất tinh ở chân trời lấp lánh.
“Ta biết từ lúc đó.” A Thái khoan thai trả lời, “Mọi người cuối cùng sẽ có một ngày trở thành bằng hữu. Duyên phận dù như bèo nước gặp nhau nhưng đều là mệnh trời đã định thì thế nào? Giá!”
A Thái thúc ngựa rời đi, hòa vào trong bóng đêm. Cừu Vĩnh Tư cũng “Giá” một tiếng, quay ngựa xuôi về nam.
Mạc Nhật Căn nhìn về Ly sơn, lại nghiêng đầu nhìn yên da, thấp giọng “Trưởng sử, Hồng Tuấn, các ngươi nhớ bảo trọng… Giá!”
Ba con ngựa mỗi con một hướng, biến mất trên bình nguyên.
_________________________________
Tụ tán lưu luyến: lưu luyến chia xa.
Trong biệt điện Hoa Thanh cung, đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng cả sơn cốc tuyết bay tán loạn, bóng người in trên cửa. Một đầu cá to tướng lúc ẩn lúc hiện.
“Đừng nhìn nữa.” Hồng Tuấn cười, “Đến ăn cơm.”
Cá chép yêu nửa ngày nhìn cá chép bên trên chụp đèn, mới từ hộc tủ lưu luyến không rời nhảy xuống đất. Lý Cảnh Lung tự mình rót rượu cho mọi người, cười nói: “Tuy mới gặp nhau hai tháng, nhưng dường như cùng mọi người quen biết đã lâu. Có câu nói, cùng nhau trải qua sinh tử, kiếp trước nhất định có duyên phận…”
Mọi người vội vàng khiêm tốn đáp không dám, đều là trưởng sử ra sức. Lý Cảnh Lung châm rượu, nâng chén, “Mong cho Trường An không còn tai họa. Trời phù hộ Đại Đường!”
“Trời phù hộ Đại Đường.”
Bốn người cùng Cá chép yêu cùng nhau nâng chén, uống một hơi cạn sạch.
Lý Cảnh Lung lại mời mọi người ăn cơm, Mạc Nhật Căn cười: “Mới hai tháng thôi ư? Cảm giác như trải qua một đời vậy.”
“Mười tám tháng chín đến Khu ma ti.” Cừu Vĩnh Tư đáp, “Còn nhớ rõ khi ấy cỏ hoang mọc thành từng đám, suýt chút nữa tưởng mình đi nhầm.”
Hồng Tuấn cười: “Ngày đó trưởng sử xông tới, còn nhớ bị các ngươi dọa sợ xanh mặt hay không? Mọi người cười vang, hôm đó Lý Cảnh Lung mới đến Khu ma ti, A Thái đánh đàn, Mạc Nhật Căn gảy dây cung, Cừu Vĩnh Tư cùng Hồng Tuấn gõ chén bát, Cá chép yêu lại đứng múa trong cái chậu suýt chút nữa dọa Phong Thường Thanh bị ám ảnh.
Lý Cảnh Lung trêu ghẹo: “Không dám giấu diếm, ngày đó là ta hồ đồ, không nên động thủ lung tung.”
Mạc Nhật Căn mặt mày vui vẻ, nói đến tiểu hồ ly được thả đi, trêu chọc Hồng Tuấn. Hồng Tuấn giận lẫy mà nói: “Thật không có! Ta chỉ thấy động vật nhỏ đáng yêu nên không đành lòng…”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ở đây có mấy bức tranh tặng các ngươi, mọi người xem đi.”
Nói xong Cừu Vĩnh Tư xoay người, mang đến mấy tờ giấy, mỗi người một tờ, hướng Cá chép yêu nói: “Ngươi thường ngâm nước, để Hồng Tuấn giữ hộ ngươi.”
Mọi người xem tranh, thấy màu vẽ dưới ngòi bút Cừu Vĩnh Tư cực kỳ sinh động, hắn vẽ lại những ấn tượng trong suốt thời gian qua. Khi Lý Cảnh Lung mới vào Khu ma ti, hai tấm bình phong khi ở Lưu Oanh Xuân Hiểu nghe ca vũ, một mà phục yêu trong Đại Minh cung, trong Kim Hoa Lạc điện gặp mặt thái tử, trong ngự hoa viên ngồi dưới cây ngân hạnh đợi triệu kiến…
Cùng cảnh hôm nay phi ngựa rong ruổi từ Trường An đến Ly sơn.
“Ta muốn bức này!” Cá chép yêu thích bức cuối cùng.
“Không giống tranh sơn thủy cho lắm.” Lý Cảnh Lung cảm thấy hứng thú, nói.
“Tổ phụ từ đầu đến cuối lúc nào cũng chê ta vẽ quá chân thực.” Cừu Vĩnh Tư, “Tranh vẽ kiểu này nhiều người không thích.”
“Ta thích.” Hồng Tuấn thích đến nỗi không rời tay, cuộn bức tranh lại, nói: “Trở về có thể treo lên.”
Khi mọi người nhìn tranh, trong phòng đột nhiên trầm mặc. Hồng Tuấn dường như cảm thấy không khí có điểm khác thường. Mạc Nhật Căn nói: “Ta có chút đồ vật, tặng cho mọi người.”
Mạc Nhật Căn lấy ra ba ống sáo nhỏ bằng xương, chia cho mọi người, nói: “Đây là xương ngón tay của Lang vương làm sáo, mọi người chỉ cần ở lãnh địa Thất Vi thổi nó, sẽ gọi được tộc nhân chúng ta, dẫn đường, kiếm ăn, giết địch đều tuyệt không từ chối.”
Sáo xương kia cực kỳ tinh xảo, thổi lên tiếng du dương trong trẻo, bên trên còn buộc một sợi dây đỏ, so với chuỗi điền ngọc, Hồng Tuấn còn yêu thích.
“Ta cũng tặng ngươi chút đồ vật.” Hồng Tuấn nói. “Hay là tháo chuỗi ngọc này đi.”
Mọi người cuống quít ngăn cản Hồng Tuấn, Hồng Tuấn đã giật đứt chuỗi vòng, ngọc châu rơi đầy đất, Lý Cảnh Lung đỡ trán.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ngọc này đều có thể mua được nửa thành Lạc Dương, người.. cứ như thế mà hủy sao?”
Hồng Tuấn nói: “Không sao không sao, nhà ta có nhiều lắm, trong hồ cá đều có mấy viên này, đến lúc ấy ta tìm vài viên xỏ lại là được..”
Mọi người: “…”
Chuỗi ngọc có mười hai viên, Hồng Tuấn đưa mỗi người hai viên, cũng cho Cá chép yêu hai viên, Cá chép yêu nói, “Ta vẫn còn chưa hóa rồng, liền hí châu rồi sao? Ngươi cầm hộ ta trước đã.”
“Hoặc là làm dây đeo cho Triệu Tử Long, cùng với xá lợi xâu một chỗ, đeo phía sau.”
Như vậy không tồi, Hồng Tuấn vui vẻ làm trang sức cho Cá chép yêu. Cá chép yêu uống vài chén, không thắng được tửu lực, bắt đầu loạng choạng, lảo đà lảo đảo, liền say.
“Đến, uống một chén nữa.” Lý Cảnh Lung đang định rót rượu, lại bị Mạc Nhật Căn tranh mất, nói: “Để ta!”
“Trưởng sử, chén này kính ngươi.” A Thái nói.
Hồng Tuấn liền theo mọi người nâng chén kính Lý Cảnh Lung. Lý Cảnh Lung còn nói, “Ngươi vừa bị thương đừng uống rượu nhiều. Chén này ta uống thay ngươi.”
Lý Cảnh Lung uống cạn cả hai chén, nói: “Ăn đi. Mọi người cứ tự nhiên.”
Mọi người nhao nhao gắp đồ ăn, Lý Cảnh Lung một miệng đồ ăn, bầu không khí một lần nữa yên tĩnh lại.
“Có chuyện gì sao?” Ngay cả Hồng Tuấn cũng cảm thấy.
“Không có gì.” Cừu Vĩnh Tư cười ha ha nhìn Hồng Tuấn, nói, “Hồng Tuấn, ngươi là đứa trẻ tốt.”
Lý Cảnh Lung thở dài một cái, đặt đũa xuống, nói: “Có việc gì cứ nói thẳng mọi người cùng nghe.”
Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái nhìn nhau, lát sau Hồng Tuấn hỏi: “Các ngươi có chuyện gì?”
Mạc Nhật Căn thở dài, nói: “Trưởng sử, Hồng Tuấn thực không dám giấu diếm, ta phải đi thôi.”
“Vì sao?” Trong giọng nói Hồng Tuấn không che giấu nổi sự kinh ngạc cùng thất vọng.
Lý Cảnh Lung không nói gì, chỉ im lặng nhìn Mạc Nhật Căn, lại liếc Cừu Vĩnh Tư.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Ta cũng phải đi thôi, trưởng sử, Hồng Tuấn.”
A Thái cười buồn: “Người Hán các ngươi thường nói, thiên hạ không thiếu tiệc rượu chia ly. Ta cũng phải trở về.”
Hồng Tuấn: “…”
Lý Cảnh Lung trầm mặc không nói.
“Ngươi… các ngươi…” Hồng Tuấn còn tưởng mình nghe nhầm, nói, “Vì sao? Vất vả mới trừ bỏ được Yêu Vương Trường An, ở lại không được sao? Trường An tốt như vậy… có ăn có chơi…”
“Hồng Tuấn.” Cá chép yêu kêu lên.
Mạc Nhật Căn thở dài, nói: “Ta ăn ngay nói thật. Trưởng sử, trước khi đến ta đã gánh vác một nhiệm vụ.”
“Tìm kiếm Bạch Lộc sao?” Lý Cảnh Lung hỏi.
Hồng Tuấn không ngờ, Lý Cảnh Lung làm thế nào biết được? Cá chép yêu nhìn biểu cảm Hồng Tuấn, nói, “Ngươi ngốc sao, Mạc Nhật Căn trên Quan Tinh đài đã hỏi cái gì?”
Hồng Tuấn giờ mới nhớ đến, nói: “Nhưng Trường An không có bóng dáng Bạch Lộc, hay để ta hỏi Thanh Hùng và Trọng Minh xem?”
“Không.” Mạc Nhật Căn đáp, “Bạch Lộc là thần thủ hộ mộng cảnh đêm trường, nàng không phải yêu. Một trăm hai mươi năm trước, đã mất tích ở thảo nguyên, ta kế thừa sức mạnh Thương Lang, nhất định phải tìm được nàng. Đến Trường An vì ta hoài nghi Yêu Vương đang giam giữ nàng. Hiện giờ xem ra, nàng không ở trung nguyên. Cho nên sau đây, ta phải tiếp tục đi tìm.”
“Nếu không tìm thấy thì thế nào?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Sức mạnh của Bạch Lộc tựa như Tâm Đăng.” Mạc Nhật Căn nói, “Nàng xua đi ác mộng của mọi người, một khi mất tích, sức mạnh của ác mộng không thể nào tiêu trừ, lệ khí thiên địa sẽ càng ngày càng nặng thêm.”
Lý Cảnh Lung thở dài, Hồng Tuấn cau mày hỏi: “Vậy ngươi muốn tìm ở đâu?”
Mạc Nhật Căn nói: “Sau khi rời khỏi Trường An, ta sẽ xuôi nam, rồi đến Thục Trung nhìn xem. Trưởng sử, vạn vật thế gian đều có linh hồn, lệ khí thiên địa, yêu ma quỷ quái, thần minh thụy thú, từ xưa đều có liên hệ lẫn nhau, thứ này khắc chế thứ kia, này lên kia xuống, tác động một thứ có thể gây ảnh hưởng rất lớn…”
Lý Cảnh Lung ra hiệu đã biết, không cần dài dòng. Trong phòng lại lâm vào trầm mặc.
“Sứ mệnh của ta là tìm kiếm Hắc Giao ‘Giải Ngục’ trốn thoát từ Trấn Long tháp.” Cừu Vĩnh Tư nói với mọi người, “Hai trăm năm trước, nó thôn tính không ít Giao tộc, lực lượng dần dần lớn mạnh, trốn thoát khỏi tháp, phát động chiến tranh với Phượng tộc.”
Trong lòng Hồng Tuấn run rẩy, nghĩ đến lời Trọng Minh, không khỏi lo lắng.
“Về sau Phượng tộc thua.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Rời khỏi nhân gian, mà Giải Ngục ẩn thân tại Trung Nguyên, trước ta cứ nghĩ nó sẽ là Yêu Vương Trường An, nhưng bây giờ xem ra, không có ở đây,”
“Đây cũng là lo lắng của ta.” Lý Cảnh Lung đáp, “Vậy, ngươi dự định tiếp theo tìm kiếm tung tích Giải Ngục, tìm được thì sao?”
Cừu Vĩnh Tư nói: “Mang nó đi, một lần nữa phong ấn trong Trấn Long tháp.”
“Trấn Long tháp ở đâu?” Hồng Tuấn hỏi.
Cá chép yêu nói: “Nếu ta hóa rồng, có phải sẽ bị bắt vào không?”
“Là một nơi mọi người không thể tiến vào.” Cừu Vĩnh Tư nó, “Chính là do tiên nhân thượng cổ Quảng Thành Tử lập nên, mặc dù gọi là ‘Trấn Long’, nhưng thực tế là trấp áp đám giao hung ác, khát máu. Cừu gia ta là người canh giữ Trấn Long tháp nhiều đời nay.”
Trong yên tĩnh, Cừu Vĩnh Tư thở dài.
“Ta nghĩ rằng nó đến Trường An, làm Yêu Vương, thật không ngờ Yêu Vương lại là một con Cửu Vĩ Hồ… Cho nên…” Cừu Vĩnh Tư cười khổ nói, “Tung tích Giải Ngục, như mò kim đáy bể, chỉ sợ phải cáo biệt mọi người rất lâu…”
Lý Cảnh Lung trầm ngâm một lúc, lại hỏi A Thái: “Còn ngươi thì sao?”
A Thái đáp: “Đêm đó ở Kim Hoa Lạc điện, khi bệ hạ triệu kiến ta, đã đáp ứng cho ta mượn Ô Tôn Cổ Đạo gần Khố Nhĩ Đài, ở đó chiêu binh mãi mã, cũng đã cho ta một đạo thủ dụ… Các ngươi xem?”
Mạc Nhật Căn mới biết, cau mày nói: “Khố Nhĩ Đài quá nguy hiểm! Người Hung Nô lui tới thường xuyên, ngươi muốn đến đó kiểu gì?”
“Ta vẫn còn vệ sĩ mà.” A Thái nói, “Huống chi dù ta có thế nào, vẫn là hậu duệ Ba Tư Thánh vương, hắc hắc…” Nói xong vung quạt, “Phàm nhân Hung Nô, sao có thể là đối thủ của ta.”
Lý Cảnh Lung khẽ gật đầu, nói: “Sao đêm đó trở về lại không nhắc tới?”
A Thái trả lời: “Trưởng sử, ta không muốn ngài và mọi người gặp phiền phức. Mấy ngày này, thực sự cảm ơn các vị đã quan tâm ta.”
Nói xong A Thái lui về sau nửa bước, quy củ, cúi rạp người hành lễ. Hồng Tuấn vội bước tới đỡ A Thái lên, mọi người nhất thời thổn thức không thôi.
“Rời đi là cách tốt nhất.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Yêu Vương Trường An đã trừ, chúng ta ở lại quá lâu sợ thiên tử cùng quan viên triều đình sinh ra kiêng kị. Khu ma ti tuy thu yêu nhưng cũng có thể…”
“Không cần nói thêm nữa.” Lý Cảnh Lung ngắt lời.
Mạc Nhật Căn quan sát biểu hiện Lý Cảnh Lung, liền biết thiên tử đã có điểm lo sợ.
“Các ngươi có quay lại không?” Lý Cảnh Lung hỏi.
“Sau khi tìm được Bạch Lộc, ta sẽ đưa nàng về thảo nguyên.” Mạc Nhật Căn đáp, “Nếu có qua Trường An, ta sẽ nhờ trưởng sử chủ trì hôn sự cho chúng ta.”
Lý Cảnh Lung cười, trong nụ cười kia lại mang theo một tia đắng chát.
Cừu Vĩnh Tư nói: “Sau khi bắt được Hắc Giao, ta sẽ canh giữ ở Tây Hồ, dù sao chỗ đấy là cửa vào duy nhất của Trấn Long tháp, không thể đến Trường An, nhưng các ngươi đến làm khách ta rất hoan nghênh.”
A Thái thì nói: “Thu lại cố thổ, nguyện vọng này cả đời không biết có thể thành hay không. Nhưng nếu có một ngày không lăn lộn được nữa, không chừng chỉ có thể tìm đến các huynh đệ.”
Lý Cảnh Lung vui mừng nói: “Ta lại mong ngươi đừng có quay lại.”
Mọi người đều cười, cười đến đỏ ngầu cả mắt. Lý Cảnh Lung thở dài, né tầm mắt bọn họ, nhìn Hồng Tuấn: “Ngươi thì sao?”
Hồng Tuấn còn đang xúc động, nửa ngày chưa hồi phục tinh thần, bị hỏi như vậy liền ấp úng: “Ta… Ta…”
Hồng Tuấn thực không muốn rời Diệu Kim cung, Trọng Minh và Thanh Hùng dặn hắn làm ba việc, một là để Tâm Đăng vật quy nguyên chủ, hai là thu phục Yêu Vương Trường An, ba là điều tra rõ chân tướng thân thế… Hiện tại Tâm Đăng không biết có tính là hoàn thành hay không, Yêu Vương Trường An đã bị diệt trừ, chân tướng thân thế cũng nắm đại khái, chỉ chưa tìm được kẻ thù giết cha.
“Ta… sẽ còn ở lại một thời gian.” Hồng Tuấn nhìn Lý Cảnh Lung, đột nhiên cảm thấy lần này cáo biệt, với Lý Cảnh Lung thật sự quá tàn nhẫn. Tuy nói tụ tán như mây bay, duyên phận trôi qua sẽ mất, nhưng Lý Cảnh Lung dường như không có mấy bằng hữu, Khu ma ti tản đi, Trường An không còn yêu quái, Lý Cảnh Lung biết làm gì? Đành chờ đợi tới ngày bọn hắn trở về.
Nghe thấy vậy, Mạc Nhật Căn liền cười nói: “Hồng Tuấn, vậy ngươi phải chiếu cố trưởng sử thật tốt.”
A Thái nói: “Hoặc là trưởng sử giao cho ngươi, tốt xấu gì cũng là vương tử, ngày nào muốn về nhà, liền mang hắn theo cùng đi.”
Cừu Vĩnh Tư lập tức nói: “Chính là như vậy! Một lời đã định!”
Lý Cảnh Lung: “…”
Hồng Tuấn chỉ sợ Lý Cảnh Lung quá mức bi thương, nói: “Được! Một lời đã định!”
Lý Cảnh Lung nói: “Ta đã đồng ý đâu! Các ngươi quyết định như thế! Rốt cuộc có lương tâm hay không?!”
“Ngươi còn có Hồng Tuấn mà.” Cừu Vĩnh Tư cười nói.
“Đúng, đúng, ngươi còn có Hồng Tuấn.” A Thái cùng Mạc Nhật Căn phụ họa, mời rượu Lý Cảnh Lung, Lý Cảnh Lung nhận lấy uống cạn.
“Đi cũng được.” Lý Cảnh Lung nói, “Nếu như ngày nào yêu quái gây họa Trường An, làm sao tìm mọi người?”
Mạc Nhật Căn nói: “Mộng lực ở khắp nơi, nếu Trường An yêu khí ngập trời, ta nhất định sẽ trở lại.”
A Thái nói, “Ngươi truyền tin cho thương đội Tây Vực, để bọn họ đưa đến Khố Nhĩ Đài. Nếu cần thịt nát xương tan, ta không từ chối.”
Cừu Vĩnh Tư đáp: “Trưởng sử, ngài đem thư gửi qua dịch trạm, đưa đến Tây Hồ Hàng Châu, Vạn Liễu sơn trang, gia nhân sẽ báo cho ta.”
Lý Cảnh Lung cúi đầu chăm chú nhìn chén rượu, thở dài: “Từ ngày quen biết mọi người, ta biết sớm muộn gì cũng có ngày mọi người rời đi, nhưng không ngờ lại tới sớm như vậy. Trách ta…”
“Trách ngươi cái gì?” Mạc Nhật Căn cười nói, “Nếu không nhờ trưởng sử, mọi người làm sao đồng tâm hiệp lực…”
“Trách ta có mà không biết quý trọng thời gian ở cùng mọi người.” Lý Cảnh Lung giương mắt, nhìn mọi người, chậm rãi nói, “Mong đời này còn có thể gặp lại.”
Vừa nói xong, Cừu Vĩnh Tư, Mạc Nhật Căn, A Thái mắt đều ngập nước, Hồng Tuấn không nhịn được đã khóc rồi.
“Ta cũng không có gì tặng mọi người.” Lý Cảnh Lung cúi đầu, ngón tay thon dài xoa mi tâm, thấp giọng, “Lúc mọi người đi, mang ngựa theo. Để lại Khu ma ti, cũng không có ai cưỡi chúng.” Nói xong liền cười một cái.
Mọi người trầm mặc không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.
“Ta đánh đàn hát cho mọi người nghe?” A Thái vội nói, xoay người cầm lấy đàn Ba Nhĩ Ba Đặc, không đợi mọi người trả lời, đã bắt đầu gảy đàn.
“Vị thành triêu vũ ấp khinh trần, khách xá thanh thanh liễu sắc thanh...”
“Khuyến quân canh tiến nhất bôi tửu, tây xuất dương quan, vô cố nhân
Khúc “Dương Quan tam điệp” này Hồng Tuấn vẫn thường nghe, trước mỗi lần nghe, chỉ nghe thanh âm, đến tối nay, không biết làm sao lại nghe ra mấy phần phiền muộn, mấy phần ủ rũ.
Tiếng đàn A Thái trong đêm dài vang vọng, hát xong “Dương Quan tam điệp”, Mạc Nhật Căn nói: “Đừng có tang thương như vậy được không?”
“Được được được.” A Thái nói, “Đổi bài khác!”
“Sắc lặc xuyên, âm sơn hạ, thiên thương thương, dã mang mang, phong xuy thảo đê, kiến ngưu dương...”
(Dòng Sắc Lặc, dưới núi Âm Sơn, trời như chiếc lều, bao trùm lên bốn nội. Trời xanh xanh, nội mênh mông, gió thổi cỏ rạp xuống thấy bò dê, Sắc Lặc ca, dân ca du mục vùng Tây Bắc Trung Quốc)
Một đêm này, mọi người uống rượu, hát từ “Dương Quan tam điệp”, “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, hát “Quân bất kiến hoàng hà chi thủy thiên thượng lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi, cao đường minh kính bi bạch phát, triêu thành thanh ti mộ thành tuyết…”
(Chàng không thấy, nước sông Hoàng Hà từ trên cao chảy xuống, đến biển kia không quay lại, chàng lại không thấy, cha mẹ soi gương buồn tóc bạc, sáng sớm còn xanh chiều tuyết trắng…, Tương tiến tửu, Lý Bạch)
Lại đến, “Trường phong vạn lý tống thu nhạn, đối thử khả dĩ hàm cao lâu, bồng lai văn chương Kiến An cốt, trung gian Tiểu Tạ hựu thanh phát, trừu đao đoạn thủy thủy canh lưu, cử bôi tiêu sầu sầu canh sầu”
(Gió thổi vạn lý tiễn nhạn thu, trước cảnh chuốc say trên lầu cao, văn chương bồng lai cốt cách Kiến An, chỉ có Tiểu Tạ người tao nhã,…, rút dao chém nước nước càng chảy, nâng chén tiêu sầu càng sầu hơn, Tuyên Châu Tạ Diễu lâu tiễn biệt hiệu thư thúc Vân, Lý Bạch)
Đến canh bốn, mọi người đều say bất tỉnh nhân sự, người nằm, người dựa vào án, hoặc dựa góc tường, Cá chép yêu nằm cạnh án, thỉnh thoảng còn quẫy đuôi một cái.
Lúc lâu sau, Mạc Nhật căn mở mắt, xoa huyệt Thái Dương. Hai mắt còn đỏ ngầu vì say rượu, lặng yên đứng dậy, thở một hơi.
“Các huynh đệ, sau này còn gặp lại.” Mạc Nhật Căn thấp giọng nói.
Hắn từ từ đứng dậy, quỳ một gối trước cửa, tay trái đặt lên ngực bên phải, khom người hành lễ, sau đó rời đi. Không lâu sau, Cừu Vĩnh Tư cùng A Thái tỉnh lại.
“Bây giờ đi sao?” Cừu Vĩnh Tư dùng khẩu hình hỏi.
A Thái khẽ gật đầu, thời điểm biệt ly, thực sự xúc động, không bằng cứ lặng yên mà đi.
Canh bốn, dưới chân Ly sơn, A Thái, Mạc Nhật Căn, cùng Cừu Vĩnh Tư dừng ngựa ở quan đạo.
A Thái: “Ta hướng tây.”
“Ta đi đông bắc.” Mạc Nhật Căn nói.
“Ta xuôi nam.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Các huynh đệ, chúng ta xin từ biệt. Trời cao đường xa, sau này còn gặp lại.”
Mạc Nhật Căn nói: “Núi cao vạn trượng, biển cả mênh mông, sẽ có ngày còn gặp lại.”
A Thái cười nói: “Hải mị hầu bì! Ta sẽ nghĩ tới các ngươi!”
“Kỳ thật từ lâu ta vẫn muốn hỏi.” Cừu Vĩnh Tư nói, “Hải mị hầu bì, rốt cuộc có nghĩa gì?”
A Thái nói: “Đây là lời chào của người Ba Tư gặp lại bạn cũ, ‘A! Lại gặp được ngươi, người bạn thân mến!’.”
Mạc Nhật Căn cười nói: “Chúng ta mới gặp nhau ngươi cũng nói như vậy, khi đó vốn không quen biết cũng đâu phải bằng hữu thân thuộc gì.”
A Thái nhìn về phía trời đêm thăm thẳm, trên bình nguyên, Bắc Đẩu thất tinh ở chân trời lấp lánh.
“Ta biết từ lúc đó.” A Thái khoan thai trả lời, “Mọi người cuối cùng sẽ có một ngày trở thành bằng hữu. Duyên phận dù như bèo nước gặp nhau nhưng đều là mệnh trời đã định thì thế nào? Giá!”
A Thái thúc ngựa rời đi, hòa vào trong bóng đêm. Cừu Vĩnh Tư cũng “Giá” một tiếng, quay ngựa xuôi về nam.
Mạc Nhật Căn nhìn về Ly sơn, lại nghiêng đầu nhìn yên da, thấp giọng “Trưởng sử, Hồng Tuấn, các ngươi nhớ bảo trọng… Giá!”
Ba con ngựa mỗi con một hướng, biến mất trên bình nguyên.
_________________________________
Tụ tán lưu luyến: lưu luyến chia xa.
Danh sách chương