Về chuyện hồi trẻ của Lý Minh Châu và cha mẹ, Liên Tam mơ hồ biết một ít. Từ trước đến nay nàng không để những chuyện tình tình yêu yêu kia trong lòng, vì thế cũng cảm thấy Lý Minh Châu cầu mà không được, bao năm qua vẫn ôm lòng oán hận. Ai ngờ đoạn đối thoại tiếp theo giữa Sở Thái phi và Lý Minh Châu, triệt để làm bùng lên lửa giận trong lòng nàng!
“… Tuy Trạch Nhi đã có nhi nữ, dù sao cũng là thứ xuất, không gánh vác nổi trọng trách.” Dường như Lý Minh Châu rất quan tâm đến đứa cháu trai Lưu Trạch này, nói tới nói lui đều là quan tâm sinh hoạt của hắn, “Trạch nhi đến tuổi này không còn nhỏ, tỷ tỷ nên sớm cưới chính phi cho thằng bé mới đúng. Ở Thanh Châu, đích nữ thích hợp trong nhà chỉ có nha đầu Thập Lục, hai năm nữa con bé mới cập kê, tuổi quá chênh lệch, Trạch nhi của chúng ta không chờ nổi.”
Sở Thái phi lắc đầu, “Trước mắt chưa cần băn khoăn nhiều thế, đợi đại cục ổn định rồi nhắc lại. Không phải tỷ chưa từng xem xét hộ nó, có điều dù người nọ phẩm xuất chúng thì gia thế không xứng; gia thế hiển quý , cô nương lại bình thường. Ta thật sự chướng mắt. Trong tộc tuy chỉ có nha đầu Thập Lục là đích nữ tuổi tác gần gần, nhưng không thiếu thứ xuất, ta định thế này, chi bằng trước hết chọn một thứ xuất làm trắc phi, đợi nha đầu Thập Lục trưởng thành sẽ gả đến đây cũng không muộn. Đến lúc đó nếu nha đầu Thập Lục không sinh được cũng không sợ, có hai cô nương đảm bảo, dù sao chỉ cần tôn nhi của ta có huyết mạch Lý gia chúng ta là đủ.”
Lý Minh Châu biết tỷ tỷ luôn suy xét chu toàn, nghe vậy không nhiều lời, cười hỏi tỷ tỷ chuyện gần đây trong kinh.
Sở Thái phi đau lòng muội muội bị giam giữ trong cái am Thanh Tâm bé xíu này chịu khổ, thấy trong mắt em gái tràn đầy tò mò, trong lòng hơi đau đớn nhưng trên mặt vẫn cười, chọn lựa chuyện thú vị mới mẻ kể cho em.
Nói đến danh viện đang nổi bật trong kinh, Lý Minh Châu đột nhiên hỏi:“Tỷ tỷ, hắn… Nữ nhi của hắn cũng sắp 15 tuổi, dáng vẻ thế nào?”
Sở Thái phi đương nhiên biết “Hắn” là ai, dừng một lát, có vẻ tâm không cam tình không nguyện thừa nhận: “Dung mạo rất xinh đẹp.”
Nghe đến đó, Lý Minh Châu có chút hoảng hốt cười cười, “Ta biết sẽ rất đẹp… Hắn là người như vậy, dù ta đoạt đường con cái của hắn thì sao, Hàn Tú Tú vẫn sinh nữ nhi cho hắn… Chắc là hắn không quá để ý việc có con trai, một nhà ba người sống rất khá…”
Sở Thái phi cười lạnh cắt ngang lời bà ta: “A, chưa chắc đã là con hắn đâu!”
Lý Minh Châu mở to mắt nhìn tỷ tỷ, lắc đầu không tin, “Tuy ta ghét Hàn Tú Tú, nhưng cũng biết nàng không phải người như vậy!”
“Minh Châu a, muội quá ngây thơ.” Sở Thái phi búng ngón tay, cười nói:“Lúc trước Tam cô nương vào phủ An quốc công thì muội đã đến đây, rất nhiều việc muội không biết. Đừng nói Liên Thế Giác không có thể có con, chính là Hàn Tú Tú ——” Giọng bà ta đột nhiên chậm lại, nói từng từ, “Ta cũng hạ độc ả!”
Lý Minh Châu giật mình.
“Bọn chúng sao xứng có con ?!” Sở Thái phi cầm tay muội muội, an ủi Lý Minh Châu kinh hoảng.
“Kia, kia… Bé gái kia là… ?”
Sở Thái phi hừ lạnh một tiếng, cực kì không vui, “Gần đây ta mơ hồ nghe được ít tiếng gió, tám phần là con của tiểu tử Lưu Diên kia, thật sự tiện nghi cho phủ An quốc công! Tự dưng nhặt được công chúa về nuôi, mấy năm nay không biết được nhận bao nhiêu lợi ích!”
Ngồi xổm trên xà nhà Liên Ngữ Hàm ban đầu vô cùng phẫn nộ, lúc này lại bĩu môi, khinh thường chỉ số thông minh của Sở Thái phi —— Lưu Diên nói nàng là công chúa thì nó là sự thật chắc? Lưu Diên còn gọi nàng là tiểu tổ tông kia!
Từ trong miệng Sở Thái phi biết được bí tân năm xưa, Liên Tam không thể xác định mình có phải là con gái ruột của cha mẹ không. Nhưng nàng có thể chắc chắn, nàng không phải con của Lưu Diên, nếu đúng kiếp trước sao cha mẹ cho phép nàng tiến cung? Lưu Diên cũng không phải ngốc, sao hắn có thể sủng ái nàng đến vậy?
Sau khi lưu luyến chia tay với muội muội, Sở Thái phi đội mũ trùm rời khỏi am Thanh Tâm, dọc theo đường đi chuyên chọn đường nhỏ, quanh co khúc khuỷu nhưng bà ta và hai vú già đi rất nhanh, ắt hẳn đã thông thạo.
Liên Tam đi theo một đoạn, đến một nơi không có lối rẽ, nàng lao ra từ bóng cây, dưới chân điểm nhẹ, vài bước đã đến trước mặt Sở Thái phi, đứng vững chắn giữa đường, trong tay thưởng thức Liễu Diệp phi đao, khẽ cười nói:“Thái phi nương nương, lâu lắm không gặp?”
“Ngươi, ngươi…” Hiển nhiên, Sở Thái phi bị Liên Tam xuất quỷ nhập thần dọa sợ, nhưng bà ta trấn tĩnh lại rất nhanh, khôi phục tư thế đoan trang hào phóng, “Đây không phải là quận chúa Vĩnh Ninh ư? Sao quận chúa ở đây một mình, người theo hầu hạ đâu?”
“Ta ở đây đợi bà đó!”
Liên Tam nhe hàm răng trắng, liễu diệp đao bằng bạc trong tay không ngừng xoay xoay. Ánh mặt trời xuyên qua bóng cây rải xuống dưới, có vài tia nắng rơi trên đao, mặt đao phản xạ ánh sáng lấp lánh càng khiến răng tiểu cô nương trắng không tỳ vết.
Ánh mắt Sở Thái phi không tự chủ được bị liễu diệp đao kia hấp dẫn. Ngắm đao phong lợi hại, bà bình tĩnh đánh giá nữ hài nhi trước mắt xinh đẹp không giống người thường. Trong hoàn cảnh âm trầm, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn càng có vẻ quỷ bí, đôi mắt đen như mực nhìn bà khiến tim bà ta như bị bóp chặt.
“Quận chúa chờ ta làm gì?” Sở Thái phi cố bĩnh tĩnh, treo nụ cười ôn hòa cười hỏi nàng.
Liên Tam búng ngón tay tanh tách, giọng nói xinh đẹp: “Ta đến tìm bà báo thù!” Nàng vừa nói vừa cười, cười vô cùng sáng lạn, trong chớp mắt bay ra hai đạo ngân quang ——
“Phịch!” “Phịch!” Hai vú già đứng sau Sở Thái phi gần như đồng thời ngã xuống đất, trên cổ lộ ra tay cầm liễu diệp đao màu bạc, hai thanh tiểu đao mỏng như cánh ve cắm sâu vào cổ họng. Động tác Liên Tam quá nhanh, ánh mắt hai người còn đang mở to, dường như không biết vì sao đột nhiên mình chết.
Sắc mặt Sở Thái phi đại biến, lùi về sau hai bước, cảnh giác nhìn chằm chằm Liên Tam, tay không chủ xoa xoa yết hầu, như sợ nàng đột nhiên ra tay, sẽ khiến bà ta chết không rõ ràng giống hai hạ nhân kia.
Liên Tam nghiêng đầu nhìn bà ta, lỗ tai giật giật, khẽ cười, bàn tay thu về, hai thanh Liễu Diệp tiểu phi đao lại xuất hiện như lúc trước, “Ám vệ nhà bà sắp tới, à… Ta không giết bà —— “
“A!” Sở Thái phi phát ra tiếng kêu thảm thiết cực kỳ thê lương, thất tha thất thểu lùi về sau mấy bước, hai tay muốn chạm vào má nhưng dừng lại. Bởi vì nỗi khiếp sợ và đau đớn, bà ta liên tục hét chói tai bên tai.
“Ai nha, ồn chết.” Liên Tam móc móc lỗ tai, nhẹ nhàng nhảy lên thân cây bên cạnh, “Bà hạ độc lên mẹ ta, hại ta không có đệ đệ muội muội. Bao năm qua, lãi mẹ đẻ lãi con, chỉ lấy của bà đôi mắt là quá nhẹ!”
Sở Thái phi còn ôm mặt rít lên, Liên Tam nghiêng tai nghe động tĩnh hiển nhiên có người tới, nàng lười ở lại, linh hoạt tung người nhảy lên biến mất trong rừng cây.
Chuyện tiếp theo quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng. Sở Thái phi không dám nói ra mình bị ai gây thương tích, chỉ giải thích qua với bên ngoài rằng trên đường dâng hương gặp tặc nhân nên bị kinh hách. Dù sao bình thường bà ta ru rú trong nhà, hiếm người nhìn thấy, càng tiện để Sở vương phủ đè việc này xuống.
Liên Tam đâm mù hai mắt Sở Thái phi, trong lòng phun ra được ngụm ác khi, sau khi trở về nàng không kể với ai, lén lút vui mừng một mình. Dù Sở Thái phi tài trí hơn người, giỏi tính kế, cũng không ngăn nổi loại người như Liên Tam thích làm gì thì làm, bất kể hậu quả. Đấm vỡ răng và hút máu là việc nàng thường làm!
Nhưng việc này không mang đến sự vui vẻ cho Liên Tam lâu lắm. Một tháng sau ngày nàng đi Tướng Quốc Tự cầu phúc cho ngoại tổ mẫu, Thọ Dương Hầu phu nhân bệnh nặng không khỏi, rời khỏi nhân thế.
Thọ Dương Hầu phủ vừa tháo phướn xuống, lại lần nữa treo lên.
Ngày thê tử qua đời, Thọ Dương hầu hôn mê, sau vài ngày mê man, một ngày trước khi đưa tang thê tử ông tỉnh táo lại, gắng gượng ôm bệnh xuống giường tự mình chủ trì lễ tang của vợ.
Mới vài ngày, Thọ Dương hầu giống như bị rút sạch tinh khí thần, ông cụ vốn quắc thước minh mẫn trở nên gầy trơ xương. Hàn thị nhào vào lòng cha già, lão khóc khàn cả giọng, Thọ Dương hầu ngơ ngác hồi lâu, run rẩy nâng tay, vỗ nhẹ đầu an ủi tiểu nữ nhi mình thương yêu nhất.
Liên Tam khóa mình trong phòng, bên trong u ám dọa người, nàng một mình ngồi trên giường khóc nức nở.
Nàng luôn làm việc tùy hứng, bất kể hậu quả, có khi dù hậu quả rất tệ, nàng cũng không hề có chút hối hận, dù không tốt thì sao? Nàng cần gì lo lắng nếu tình thế gay go!
Nhưng vào lúc này, nàng rõ ràng cảm nhận được cái gì gọi là hối hận —— nếu lúc trước nàng ngăn cản Hàn Lâm Việt, không, chỉ cần nàng không nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của Hàn Lâm Việt, bây giờ Hàn biểu ca vẫn còn sống, ngoại tổ mẫu cũng khỏe mạnh.
Đều tại nàng…
***
Liên tục mấy ngày không gặp tiểu tâm can, Lưu Diên luôn cảm giác toàn thân không thoải mái, trong lòng vắng vẻ. Hắn thường xuyên ngẩn người khi đang phê tấu chương, hoàn hồn thì hai đống tấu chương như hai quả núi lại đập vào mắt, thật đau đầu.
Mấy ngày nay hắn biết chuyện bà ngoại của Liên Tam Thọ Dương Hầu phu nhân qua đời, đã đoán được nàng cực kì thương tâm nên cũng đau buồn theo. Ngày xưa khi Mạnh Vũ Tình đến cung Vị Ương hắn có thể giả vờ một lúc, nhưng giờ hắn đầy bụng u sầu, lười có lệ, trực tiếp cho người đuổi ả ra ngoài.
Đương lúc Lưu Diên rối rắm nên viết phong thư cho nàng hay trực tiếp đến gặp một lần thì Lý Ung xuất hiện.
“Lý Ung tham kiến bệ hạ.” Sắc mặt Lý Ung hay nghiêm chỉnh có vẻ không tốt, “Bệ hạ, từ lúc Thọ Dương Hầu phu nhân an nghỉ, quận chúa nhốt mình trong phòng đã tròn một ngày!”
“Cái gì?!” Lưu Diên mạnh mẽ đứng lên, tức giận nói: “Vì sao không báo sớm cho ta!”
Lý Ung cúi đầu không biết nên trả lời thế nào, thật ra hắn cảm giác gần đây hình như Liên Tam giận dỗi với Thánh Thượng. Chắc tiểu chủ tử không vui khi mình đi hớt lẻo nên khi Liên Tam tự giam mình, hắn lo lắng canh giữ ngoài cửa, căn bản không nhớ ra trên đầu mình còn có hoàng đế.
“Các ngươi chăm sóc cô nương kiểu gì vậy!” Lưu Diên nổi giận đùng đùng đi xuống bậc thang, phất tay áo nhanh chóng đi ra ngoài, “Trẫm đi thăm nàng xem thế nào! Nếu cô nương có chuyện, tất cả mang đầu tới đây.”