Ngày Ngữ Hàm rời kinh, trời đổ mưa phùn.

Đập vào mắt là màn mưa rơi dày đặc, lại không cản được ánh mắt người đứng trên Vọng tinh đài (đài ngắm sao) trông về phía xa.

“Bệ hạ, trời đã tối…” Tổng quản thái giám Trương Phúc cẩn thận mở miệng. Sau khi hạ triều, bệ hạ lập tức tới Vọng tinh đài cao nhất kinh thành, nhìn về phía đông nam không nói một lời. Hắn cũng theo tầm mắt bệ hạ mà trông sang nơi đó nhưng không nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Thừa Bình đế Lưu Diên mắt điếc tai ngơ, im lặng đứng yên, bóng dáng cao lớn dưới ánh chiều tà càng trở nên thầm trầm u ám, phảng phất như ngăn cách tất cả ánh sáng và hi vọng.

Trương Phúc nhìn một lúc, không hiểu sao trong lòng cảm thấy xót xa.

Lưu Diên kỳ thật cũng không biết mình nghĩ cái gì, hình như hắn đã suy nghĩ rất nhiều, lại dường như không nghĩ gì cả.

Hạ triều là giờ Thìn (7h -9h sáng), có lẽ nàng đã sớm ra khỏi thành. Thực ra hắn muốn đứng ở cửa thành, biết đâu có thể nhìn thấy hình dáng nàng lúc nhỏ. Tính ra thì từ khi sống lại hắn chưa từng gặp nàng – hoặc là nói, từ sau khi nàng tự thiêu tại Triệu Dương cung chưa từng gặp lại.

Phi tần chốn hậu cung phóng hỏa tự sát trong tẩm cung, nếu là người khác, dù không tru di cửu tộc, nhà mẹ đẻ của nàng cũng phải gánh chút tội. Nhưng… đó lại là nàng…

Sau khi nàng đi, người người trong hoàng cung đều cảm thấy bất an, sợ tội danh phóng hỏa mưu hại Hoàng quý phi đổ lên người mình, rất tích cực tra tìm hung phạm. Hắn thấy vậy chỉ cười khổ – trừ hắn ra, ai có thể biết được, trận hoả hoạn ấy do chính nàng đốt? Hắn luôn biết người con gái này lãnh tâm lãnh phế, nhưng thân bất do kỷ(biết nhưng không thể làm gì được). Khi ấy chỉ cần người ở bên cạnh hắn, hắn đã cảm thấy mỹ mãn, dù không chiếm được trái tim nàng hắn cũng vui vẻ chịu đựng. Cho đến khi nàng dùng phương thức này rời đi.

Ai nói đế vương không biết yêu?

Sau khi nàng đi, hắn cũng chết tâm, lại mất đi khát vọng sống. Dùng một chút thời gian cuối cùng thu xếp cho người nhà của nàng và Hoàng đế kế nhiệm, Lưu Diên dứt khoát đi theo nàng, muốn nhanh chóng đuổi theo nàng, không chừng còn có thể gặp lại trước cầu Nại Hà.

Sau đó, hắn trùng sinh.

Không phải là không muốn buông tay, thế nhưng lại không bỏ được, làm sao đây?

Nghĩ đến đủ sự việc phát sinh kiếp trước, Lưu Diên thay đổi sắc mặt – thật ra không phải không có cách.

Hoạt động tứ chi đã đông cứng, một dòng nước ấm từ ngực lan ra toàn thân, Lưu Diên cảm giác mình như sống lại.

“Khởi giá… Hồi cung!”

****************

Hai đôi phu thê An quốc công và Thọ Dương Hầu cùng xuất hành, vô cùng phô trương, đây là chuyện có thể đoán trước được.

Vợ chồng Thọ Dương Hầu vốn định đi du lịch, đương nhiên đi đâu cũng được. Bởi khuê trung hảo hữu (bạn thân nơi khuê phòng) của Tần lão phu nhân bệnh nặng, nên mọi người quyết định tới Tô Châu trước, dù sao đại thọ tám mươi tuổi của Liên gia tộc trưởng diễn ra trong tháng 12, còn dư dả thời gian.

Kiếp trước tuy Liên Ngữ Hàm sống tương đối tiêu sái tùy ý, nhưng lần đi xa nhất là cùng Lưu Diên đi săn ở Thượng Lâm Uyển. Về phần thành Cô Tô xa ngàn dặm, nàng mới chỉ thấy qua sách vở, mơ hồ biết được nơi đây có cây cầu nhỏ bắc qua sông nhỏ, cùng tường thành cổ kính tao nhã.

Không ngờ ngay tại bến tàu đã nhìn thấy cảnh trao đổi nhộn nhịp, hoàng hóa chất đầy như núi, không hề lịch sự tao nhã như trong tưởng tượng. Liên Ngữ Hàm đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, thích thú nhìn cảnh tổng quản Liên Vân bận rộn xoay vòng vòng, Tần lão phu nhân gọi nàng vài tiếng cũng không nghe thấy.

“Tổ mẫu gọi con?” Bị Thọ Dương Hầu phu nhân vỗ vỗ vai, nàng mới xoay người lại.

Trên gương mặt Tần lão phu nhân tràn đầy ý cười, vì ngay lập tức sẽ cập bến, khó chịu khi phải đi thuyền mấy ngày cũng vơi bớt: “Ta muốn hỏi con, sau khi chúng ta rời thuyền, Thẩm lão phu nhân muốn mời chúng ta ở lại nhà bà ấy, từ chối thì bất kính, nhưng chúng ta đông người, nếu ở lại sẽ rất phiền toái. Vì vậy, tộc nhân ở đây đã giúp tìm được một trang viên nhỏ, quét tước sạch sẽ. Ta đang phân vân, Hàm nhi nói xem, chúng ta ở đâu tốt hơn?”

Thọ Dương Hầu phu nhân cũng nhìn chăm chú vào tiểu ngoại tôn nữ, chờ nàng quyết định.

“Ở lại trang viên của mình đi, ở nhà người khác không được thuận tiện cho lắm.” Liên Ngữ Hàm nghĩ đến Trần gia, thầm bĩu môi.

Tần lão phu nhân có chút thất vọng, bà đã nhiều năm không gặp hảo hữu, muốn ở gần thân cận một chút, nhưng thấy tôn nữ không thích, hơn nữa có nhiều việc cũng không tiện, nên gật đầu đồng ý, cho người chuyển hành lý đến nơi ở tạm.

Thọ Dương Hầu phu nhân lại rất vui vẻ. Bà không quen biết Thẩm lão phu nhân, nếu thật sự ở lại Thẩm gia, vợ chồng bà hơi xấu hổ, hơn nữa sống trong nhà người ta, muốn ra ngoài du ngoạn cũng rất bất tiện.

Tô Châu Thẩm gia, vọng tộc trăm năm, vốn đời trước không có chuyến đi đến Giang Nam này, Liên Ngữ Hàm đáng lẽ không có liên hệ gì với Thẩm gia. Thế nhưng, trên thực tế, nàng không chỉ biết Thẩm gia, mà còn có chút sâu xa cùng bọn họ.

Năm Thừa Bình thứ tám, trưởng tôn Thẩm gia – Thẩm Hi, gần mười tám tuổi đã đỗ Thám Hoa, tác phong nhanh nhẹn, tao nhã, là nhân tuyển tốt nhất cho vị trí tôn nữ tế (cháu rể) trong mắt Tần lão phu nhân.

Thần kỳ là Liên Tam cô nương xưa nay ánh mắt khác với thường nhân cũng rất vừa ý hắn. Càng thần kỳ hơn là Liên Tam cô nương người mà có nhiều người cầu thân đến mức gần như đạp đổ cổng phủ An quốc công lại bị cự hôn (từ chối).

May mắn lúc ấy hôn sự của hai người chỉ do trưởng bối trong nhà lén bàn bạc, còn chưa truyền ra bên ngoài. Bằng không, dù Thẩm Hi có là Thám Hoa do chính Hoàng thượng bổ nhiệm, là tôn tử của khuê trung hảo hữu, Tần lão phu nhân cũng phải loạn côn đánh chết hắn để bảo trụ trinh tiết cho tôn nữ của mình.

Đó là lần đầu tiên Liên Ngữ Hàm gặp ‘Thất bại’ trong truyền thuyết nên nàng cảm thấy rất hứng thú với biểu muội Thanh Mai mà Thẩm Hi không muốn phụ lòng.

Lần này đến Tô Châu, Tần lão phu nhân muốn gặp lại hảo hữu, còn Liên Ngữ Hàm thật ra là muốn xem mặt mũi vị ‘biểu muội’ kia.

Thế nhưng nàng không ngờ có thể gặp được dễ dàng như vậy, lại càng không thể ngờ, ‘biểu muội’ này lại là cố nhân.

Diêu Linh Nhi vẫn nhu nhược như trong trí nhớ, nắm chặt tay áo tiểu thiếu niên Thẩm Hi, nửa người trốn sau lưng biểu ca, khiếp sợ lộ ra nửa khuôn mặt đánh giá người trước mắt.

Liên Ngữ Hàm nhìn nàng thở dài – vị này, đời trước là Nhu quý tần, hoá ra nàng là tiểu biểu muội mà Thẩm Hi thương yêu nhất.

Chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy!

“Lâm Việt hiền đệ, Liên gia muội muội, vị này là thiên kim của Tri phủ Tô Châu Diêu đại nhân, là biểu muội của ta.” Thẩm Hi ôn hòa cười giới thiệu với hai người, lại quay sang Diêu Linh Nhi, ôn nhu nói: “Linh Nhi, vị muội muội này là thiên kim phủ An quốc công, An quốc công phu nhân là hảo hữu chí giao của tổ mẫu; vị này là công tử phủ Thọ Dương Hầu, họ Hàn, là biểu huynh của Liên gia muội muội.”

Diêu Linh Nhi tuy nhu mì e lệ, nhưng cấp bậc lễ nghĩa vẫn làm tốt, nghe vậy liền tiến lên thi lễ giữa những người đồng thế hệ, Liên Ngữ Hàm tuy tâm tình phức tạp nhưng không mất lễ tiết, cũng đàng hoàng chào hỏi Diêu Linh Nhi, lại không để ý tới nàng ta lấy lòng, xưng hô là ‘Diêu cô nương’ mà không phải là ‘Diêu tỷ tỷ’.

Đùa sao, đời trước Liên Ngữ Hàm vừa tiến cung đã là một trong tứ phi, không lâu sau lại tấn thăng thành Hoàng quý phi dưới một người trên vạn người, ngay cả Hoàng hậu cũng không dám xưng tỷ tỷ với nàng, huống chi là một quý tần nho nhỏ như Diêu Linh Nhi?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện