Lưu Diên không biết mình rời đi như thế nào, chỉ là đêm nay,
hắn ngồi trên bậc thềm đá cao cao của Cung Vị Ương cả đêm, nhìn trăng
treo trên bầu trời đêm từ từ lặn xuống, thay bằng ánh rạng đông ấm áp,
trời tảng sáng.
Trương Phúc cũng canh giữ một đêm, quá nửa đêm về sáng ông không thức nổi nữa, đứng ngủ gật. Đến khi có tia nắng ban mai mờ ảo, tiếng chuông ở tiền điện Cung Vị Ương vang lên, Lưu Diên ngồi một đêm, máu khắp người không kịp lưu thông, đứng lên thì hơi choáng váng. Trương Phúc sợ mất mật, vội vàng đỡ hắn, quát tiểu nội giám đứng bên cạnh: “Mau tới bóp chân cho Thánh Thượng! Mắt mù rồi à!”
Tiểu nội giám chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, ngủ gật vừa tỉnh, đầu óc còn mơ màng, đột nhiên bị Đại tổng quản quát, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai chân run rẩy lại gần, quỳ phịch xuống định bóp chân cho Lưu Diên.
Trương Phúc xem tiểu nội giám kia run run, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi tới đỡ Thánh Thượng, để ta xoa bóp!”
Tinh thần Lưu Diên còn có chút hoảng hốt, nghe thấy giọng nói the thé của Trương Phúc thì choàng tỉnh. Hắn khoát tay với ông, tự mình dậm dậm chân, “Trẫm không sao, không cần đấm.” Xoay người đạp lên bậc thang cuối cùng, đi vào tẩm cung chưa bị ánh mặt trời chiếu rọi.
“Thượng —— triều!”
***
Chuyện Nhị cô nương An quốc phủ chết bất đắc kỳ tử ngay trước đêm tân hôn truyền ra, khiến dân chúng quan lại ở kinh thành bàn tán xôn xao không thua việc Mị chiêu nghi phục sủng.
Tuy chuyện đầu tiên có vẻ ly kỳ nên việc mọi người bàn tán, tam sao thất bản đủ suy đoán kỳ lạ. Phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất là câu trả lời có vẻ khá hợp lý của Quách Bội Đồng An huyện chủ từng có xung đột với Liên Ngữ Tương. Quách huyện chủ rất thẳng thắn tỏ vẻ mình sớm lường trước sẽ có một ngày như thế, “Vừa nhìn là biết ả Liên Ngữ Tương kia không phải kiểu người an phận, nếu ả không bỏ trốn với người khác ta mới thấy kỳ lạ đó!” Nhưng An quốc phủ luôn có tiếng tốt, mọi người nghe cũng chỉ bỏ ngoài tai, không tin cách nói này.
Cũng vì trước đây Liên Ngữ Tương rất cố gắng xây dựng hình tượng tốt, câu chuyện náo nhiệt vài ngày, sau đó nhanh chóng lắng xuống. So với tìm hiểu nguyên nhân một thiên kim thế gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, mọi người càng hứng thú “bà tám” việc Mị chiêu nghi đột nhiên thất sủng rồi bất thình lình phục sủng.
Thật ra ngay cả đương sự – Mị chiêu nghi cũng nghi hoặc. Hoàng Thượng lúc đối xử tốt lúc tệ bạc khiến nàng ta bị vị đế vương tính khí thất thường dọa sợ. Đột nhiên từ đám mây ngã xuống, mấy ngày ở lãnh cung có thể nói là những ngày khổ sở nhất từ lúc nàng ta chào đời tới nay. May có Tề tu nghi âm thầm tiếp tế, nếu không dù không chết vì đói, nàng ta cũng bị chết cóng.
Được trở lại cung Nghiễm Minh lộng lẫy sáng sủa, Mạnh Vũ Tình ôm tâm trạng biết ơn bước vào tẩm điện. Trải qua lần thay đổi này, chút tính khí cao ngạo do được chiều chuộng mất sạch, đối mặt với Lưu Diên, nàng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng đồng ý.
Chính vì nàng có tâm lý vừa tôn kính vừa sợ hãi đối với Lưu Diên nên khi vị đế vương hỉ nộ vô thường cười ôn hòa căn dặn nàng thu thập hành trang, tùy giá đến Thượng Lâm Uyển thì Mạnh Vũ Tình đương nhiên không dám có suy nghĩ khác, thành thành thật thật tuân mệnh.
Tin tức này truyền đi, khiến đám phi tần trong hậu cung cực kì ghen tị. Nhưng hôm nay ở chốn hậu cung này, ngoài Mạnh Vũ Tình không còn nương nương nào được sủng ái. Mấy người sinh hạ hoàng tử cũng cụp đuôi làm người, sợ ngày nào đó trên triều đình đao to búa lớn rơi xuống đầu mình hoặc nhi tử. Bởi vậy, dù ghen ghét đến mấy, không ai dám thể hiện trước mặt ả.
Cung Nghiễm Minh của Mị chiêu nghi ngày thường hiếm có phi tần nào đặt chân tới, độc Tề tu nghi hay chiếu cố nàng ngẫu nhiên đến chơi. Trước khi đi Thượng Lâm Uyển một ngày, Tề tu nghi và Tứ hoàng tử đến.
Những cô gái tầm tuổi Mạnh Vũ Tình, bình thường không thích trẻ con, nhất là nàng phải đối mặt với những đứa trẻ chui ra từ bụng đám đàn bà kia. Tứ hoàng tử đúng ở độ tuổi “bảy tám tuổi, chó cũng ngại” (1), tính cách không lanh lợi thì thôi, diện mạo cũng chẳng trắng trẻo đáng yêu. Thậm chí, so sánh với các hoàng tử dần dần có dung mạo của thiếu niên lang, thua kém khá nhiều.
(1) Người già thường có câu “bảy tám tuổi, chó cũng ngại” vì ở độ tuổi này trẻ con rất nghịch ngợm, hiếu động hơn cả mấy em cún nuôi lâu ngày, làm người lớn cáu kỉnh, quát tháo, dùng vũ lực may ra có giây phút yên bình.
Có điều chẳng biết tại sao, Mạnh Vũ Tình rất thích Tứ hoàng tử, càng ngắm càng thích. Nếu nói thích đến cỡ nào, chính là Tứ hoàng tử hiếu động đập vỡ rất nhiều đồ quý giá bày biện trong cung của nàng, nàng chỉ cười trừ.
Tề tu nghi trông thấy ánh mắt nhu hòa không che giấu sự yêu thích, liền cười trêu ghẹo nàng: “Thích hài tử thì sinh một đứa đi! Nay hậu cung thùng rỗng kêu to, chỗ Thánh Thượng còn một mình muội, nếu thế còn không sinh được một tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa, đúng là phí của giời.”
Những lời này mang hàm ý trêu chọc là chính, có điều Mạnh Vũ Tình nghe xong thần sắc hơi cứng ngắc, không dấu vết đổi đề tài, không đề cập đến chuyện đứa nhỏ.
Tề tu nghi đâu biết, sau khi Mạnh Vũ Tình phục sủng, Hoàng Thượng chưa từng triệu hành nàng, ngẫu nhiên truyền nàng đến cung Vị Ương tùy giá, đều là thức đêm phê duyệt tấu chương. Lúc trước nàng thật sự sợ lại bị nhốt vào lãnh cung nên không có can đảm hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí chẳng dám nhiều lời thêm một câu. Những lúc ấy, một mình nàng ngồi cạnh ngọn đèn đến tận bình minh.
Tề tu nghi tán gẫu với nàng dăm câu thì nói đến chuyện ngày mai xuất phát tới Thượng Lâm Uyển. Thật bất ngờ, xưa nay Tề tu nghi không để ý tới thánh sủng lại để lộ ý hâm mộ, “… Lúc tỷ vừa sinh Tứ hoàng tử từng đến đó vài lần, hồi ấy trong cung vẫn là đi thay phiên.”
Mạnh Vũ Tình che miệng cười nói: “Tỷ là một tu nghi nương nương cơ mà, chẳng qua chỉ là Thượng Lâm Uyển, có gì hay ho chứ?”
Lời này vô tình chọc trúng tâm sự không ai hay biết của Tề tu nghi, nàng ta giả vờ lơ đãng vén sợi tóc ra sau tai, che đi khuôn mặt ửng hồng, “Ngày tam phục (2) mà, trong cung nóng bức, chẳng phải Thượng Lâm Uyển mát mẻ hơn nhiều sao…”
(2) Nguồn gốc của từ “Phục” có nghĩa là “nằm nghỉ, tránh xa trời nóng bức”. Ngày 23/8 là ngày kết thúc “Tam phục” theo âm lịch Trung Quốc. Nói chung mỗi năm có một kỳ “Tam phục” và được chia làm “Sơ phục”, “Trung phục”, “Mạt phục”; mỗi “Phục” 10 ngày, tổng cộng gồm có 30 ngày, có năm thì gồm 40 ngày, ví dụ như năm nay có hai “Trung phục”, vậy là “Tam phục” năm nay có 40 ngày, từ ngày 22/7-23/8. Nguồn Link
Mạnh Vũ Tình không chú ý tới điểm khác thường của nàng ta, gật gật đầu cười nói: “Đúng nha, ngày hè ở kinh đô thật nóng. Hồi muội ở Giang Nam…”
Lại qua một năm, vào giữa hè, hương hoa sen thơm nồng khắp mười dặm.
Kể từ ngày Liên Ngữ Hàm ra đi, Lưu Diên không bao giờ làm chuyện vô ích. Cho nên lúc tin tức “Sở vương và Mị chiêu nghi hẹn hò bị bắt gian tại giường” truyền đến tai Liên Tam, nàng không ngạc nhiên, ngược lại có cảm giác “Quả thế”.
Mạnh Vũ Tình đâm nàng một đao, nàng không chỉ muốn đâm lại một dao, hiển nhiên Lưu Diên có cùng suy nghĩ. Đối với một nữ nhân, đối với một thiên kim xuất thân nhà quan mà nói, “Hồng nhan họa thủy” là tội lớn. Mà đâu đã đủ, nếu vậy còn lâu mới đủ, Lưu Diên còn muốn gán cho ả tội danh “Dâm phụ” ——dâm phụ thông đồng với chính tỷ phu của mình, hắn muốn làm cho nàng, làm cho họ Mạnh chịu nỗi nhục ô danh, trọn đời không thoát thân được! Tru cửu tộc đã là gì, chết là xong hết mọi chuyện, muốn cho một người chịu dằn vặt, đầu tiên phải để ả sống.
Sở vương và Mạnh Vũ Tình bị áp giải hồi kinh, ngày đầu tiên sau khi Lưu Diên hồi cung lâm triều, đông đảo triều thần bước ra khỏi hàng dâng tấu đề nghị nghiêm trị Sở vương. Không ít đại thần lớn tuổi, cổ lỗ sĩ giận dữ mắng Sở vương đồi phong bại tục, đảo loạn luân thường, không bằng heo chó ngay trên điện! Còn những kẻ bị Sở vương ngấm ngầm mượn sức không ai dám bước ra xin tha cho hắn —— phát hiện mình bị đội nón xanh, thân là nam nhân, họ có thể tưởng tượng cơn giận dữ ngút trời của Thánh Thượng.
Lạ lùng thay, Lưu Diên không lập tức hạ tội Sở vương, ngày đầu tiên việc này mập mờ cho qua.
Hôm sau, một loạt thư tín từ Thanh Châu kê biên tài sản của Lý thị do Cố tiểu tướng quân phái người ra roi thúc ngựa về kinh. Trong đó có một bức thư máu của chính Cố tiểu tướng quân, khẩn cầu Thánh Thượng lấy lại công đạo cho mấy vạn tướng sĩ bỏ mình ở U châu! Những bức thư này được trực tiếp trình lên, sau khi Lưu Diên đọc xong giận tím mặt, gần như muốn xử tử Sở vương ngay lập tức, lại bị mấy lão thần ngăn lại, khuyên hắn cân nhắc kĩ hãy làm. Lưu Diên thuận thế kìm nén cảm xúc.
Ngay sau đó, sổ con tố cáo Sở vương đến tới tấp như tuyết rơi ngày đông. Mỗi ngày đều có Ngự Sử ở trên triều buộc tội Sở vương Lưu Trạch, mỗi ngày lại có tội danh mới, chứng cớ mới đệ trình lên ngự án —— thông đồng với địch phản quốc, hại chết vô số dân chúng hai châu U Lương, mấy vạn tướng sĩ U châu vô tội hi sinh; nhận hối lộ trái pháp luật, nhúng tay chuyện tu sửa đê Hoài Nam, không đếm xỉa tới tính mạng của vô số dân chúng vùng hạ lưu sông Hoài – phủ Hoài Nam; kết bè kéo cánh, hợp tác với Bạch Dung An của thư viện Vạn Tùng, hoặc ngầm dẫn dắt sĩ tử Giang Nam, reo rắc tà ma ngoại đạo mê hoặc người khác, ngấm ngầm tạo phản!
Mỗi một tội danh đủ khiến hắn xét nhà diệt tộc.
Đáng tiếc hắn và hoàng đế cùng tộc, không thể giết.
Việc xấu xa của Sở vương lòng muông dạ thú bị phơi bày dưới ánh mặt trời, nhanh chóng truyền trong dân gian, dân chúng lòng đầy căm phẫn. Cuối cùng, Lưu Diên thuận theo ý dân, trục xuất Lưu Trạch khỏi gia phả hoàng thất, xử tử đám người ủng hộ Sở vương ý đồ tạo phản, đồng thời mạnh tay thanh lọc đám đồng đảng của Sở vương!
Lý thị ở Thanh Châu xét nhà diệt tộc, Sở Thái phi Lý thị trợ giúp Sở vương mưa phản, đồng dạng xử tử hình. Có điều, khi Điện Tiền Ti (3) đến phủ Sở vương tróc nã Lý thị thì Sở Thái phi Lý thị mấy ngày trước ru rú trong vương phủ nay không cánh mà bay, cùng biến mất còn có thứ trưởng tử của Sở vương.
(3) Là một bộ phận của cấm vệ quân, có trách nhiệm huấn luyện, luân phiên bảo vệ hoàng đế, đóng giữ, chấp hành mệnh lệnh thưởng phạt.
Cùng lúc đó, Liên Tam cưỡi ngựa đang canh giữ ở một sơn đạo chật hẹp, đại bạch mã không kiên nhẫn dậm chân, mũi phun phì phì.
Bùn đất vàng khè, dưới bóng cây xanh biếc, tà áo đỏ ngựa trắng là điểm sáng duy nhất.
Trương Phúc cũng canh giữ một đêm, quá nửa đêm về sáng ông không thức nổi nữa, đứng ngủ gật. Đến khi có tia nắng ban mai mờ ảo, tiếng chuông ở tiền điện Cung Vị Ương vang lên, Lưu Diên ngồi một đêm, máu khắp người không kịp lưu thông, đứng lên thì hơi choáng váng. Trương Phúc sợ mất mật, vội vàng đỡ hắn, quát tiểu nội giám đứng bên cạnh: “Mau tới bóp chân cho Thánh Thượng! Mắt mù rồi à!”
Tiểu nội giám chỉ mới mười lăm, mười sáu tuổi, ngủ gật vừa tỉnh, đầu óc còn mơ màng, đột nhiên bị Đại tổng quản quát, sắc mặt lập tức trắng bệch, hai chân run rẩy lại gần, quỳ phịch xuống định bóp chân cho Lưu Diên.
Trương Phúc xem tiểu nội giám kia run run, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn hắn một cái, “Ngươi tới đỡ Thánh Thượng, để ta xoa bóp!”
Tinh thần Lưu Diên còn có chút hoảng hốt, nghe thấy giọng nói the thé của Trương Phúc thì choàng tỉnh. Hắn khoát tay với ông, tự mình dậm dậm chân, “Trẫm không sao, không cần đấm.” Xoay người đạp lên bậc thang cuối cùng, đi vào tẩm cung chưa bị ánh mặt trời chiếu rọi.
“Thượng —— triều!”
***
Chuyện Nhị cô nương An quốc phủ chết bất đắc kỳ tử ngay trước đêm tân hôn truyền ra, khiến dân chúng quan lại ở kinh thành bàn tán xôn xao không thua việc Mị chiêu nghi phục sủng.
Tuy chuyện đầu tiên có vẻ ly kỳ nên việc mọi người bàn tán, tam sao thất bản đủ suy đoán kỳ lạ. Phiên bản được lưu truyền rộng rãi nhất là câu trả lời có vẻ khá hợp lý của Quách Bội Đồng An huyện chủ từng có xung đột với Liên Ngữ Tương. Quách huyện chủ rất thẳng thắn tỏ vẻ mình sớm lường trước sẽ có một ngày như thế, “Vừa nhìn là biết ả Liên Ngữ Tương kia không phải kiểu người an phận, nếu ả không bỏ trốn với người khác ta mới thấy kỳ lạ đó!” Nhưng An quốc phủ luôn có tiếng tốt, mọi người nghe cũng chỉ bỏ ngoài tai, không tin cách nói này.
Cũng vì trước đây Liên Ngữ Tương rất cố gắng xây dựng hình tượng tốt, câu chuyện náo nhiệt vài ngày, sau đó nhanh chóng lắng xuống. So với tìm hiểu nguyên nhân một thiên kim thế gia đột nhiên chết bất đắc kỳ tử, mọi người càng hứng thú “bà tám” việc Mị chiêu nghi đột nhiên thất sủng rồi bất thình lình phục sủng.
Thật ra ngay cả đương sự – Mị chiêu nghi cũng nghi hoặc. Hoàng Thượng lúc đối xử tốt lúc tệ bạc khiến nàng ta bị vị đế vương tính khí thất thường dọa sợ. Đột nhiên từ đám mây ngã xuống, mấy ngày ở lãnh cung có thể nói là những ngày khổ sở nhất từ lúc nàng ta chào đời tới nay. May có Tề tu nghi âm thầm tiếp tế, nếu không dù không chết vì đói, nàng ta cũng bị chết cóng.
Được trở lại cung Nghiễm Minh lộng lẫy sáng sủa, Mạnh Vũ Tình ôm tâm trạng biết ơn bước vào tẩm điện. Trải qua lần thay đổi này, chút tính khí cao ngạo do được chiều chuộng mất sạch, đối mặt với Lưu Diên, nàng không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn, nơm nớp lo sợ nhỏ giọng đồng ý.
Chính vì nàng có tâm lý vừa tôn kính vừa sợ hãi đối với Lưu Diên nên khi vị đế vương hỉ nộ vô thường cười ôn hòa căn dặn nàng thu thập hành trang, tùy giá đến Thượng Lâm Uyển thì Mạnh Vũ Tình đương nhiên không dám có suy nghĩ khác, thành thành thật thật tuân mệnh.
Tin tức này truyền đi, khiến đám phi tần trong hậu cung cực kì ghen tị. Nhưng hôm nay ở chốn hậu cung này, ngoài Mạnh Vũ Tình không còn nương nương nào được sủng ái. Mấy người sinh hạ hoàng tử cũng cụp đuôi làm người, sợ ngày nào đó trên triều đình đao to búa lớn rơi xuống đầu mình hoặc nhi tử. Bởi vậy, dù ghen ghét đến mấy, không ai dám thể hiện trước mặt ả.
Cung Nghiễm Minh của Mị chiêu nghi ngày thường hiếm có phi tần nào đặt chân tới, độc Tề tu nghi hay chiếu cố nàng ngẫu nhiên đến chơi. Trước khi đi Thượng Lâm Uyển một ngày, Tề tu nghi và Tứ hoàng tử đến.
Những cô gái tầm tuổi Mạnh Vũ Tình, bình thường không thích trẻ con, nhất là nàng phải đối mặt với những đứa trẻ chui ra từ bụng đám đàn bà kia. Tứ hoàng tử đúng ở độ tuổi “bảy tám tuổi, chó cũng ngại” (1), tính cách không lanh lợi thì thôi, diện mạo cũng chẳng trắng trẻo đáng yêu. Thậm chí, so sánh với các hoàng tử dần dần có dung mạo của thiếu niên lang, thua kém khá nhiều.
(1) Người già thường có câu “bảy tám tuổi, chó cũng ngại” vì ở độ tuổi này trẻ con rất nghịch ngợm, hiếu động hơn cả mấy em cún nuôi lâu ngày, làm người lớn cáu kỉnh, quát tháo, dùng vũ lực may ra có giây phút yên bình.
Có điều chẳng biết tại sao, Mạnh Vũ Tình rất thích Tứ hoàng tử, càng ngắm càng thích. Nếu nói thích đến cỡ nào, chính là Tứ hoàng tử hiếu động đập vỡ rất nhiều đồ quý giá bày biện trong cung của nàng, nàng chỉ cười trừ.
Tề tu nghi trông thấy ánh mắt nhu hòa không che giấu sự yêu thích, liền cười trêu ghẹo nàng: “Thích hài tử thì sinh một đứa đi! Nay hậu cung thùng rỗng kêu to, chỗ Thánh Thượng còn một mình muội, nếu thế còn không sinh được một tiểu hoàng tử hay tiểu công chúa, đúng là phí của giời.”
Những lời này mang hàm ý trêu chọc là chính, có điều Mạnh Vũ Tình nghe xong thần sắc hơi cứng ngắc, không dấu vết đổi đề tài, không đề cập đến chuyện đứa nhỏ.
Tề tu nghi đâu biết, sau khi Mạnh Vũ Tình phục sủng, Hoàng Thượng chưa từng triệu hành nàng, ngẫu nhiên truyền nàng đến cung Vị Ương tùy giá, đều là thức đêm phê duyệt tấu chương. Lúc trước nàng thật sự sợ lại bị nhốt vào lãnh cung nên không có can đảm hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí chẳng dám nhiều lời thêm một câu. Những lúc ấy, một mình nàng ngồi cạnh ngọn đèn đến tận bình minh.
Tề tu nghi tán gẫu với nàng dăm câu thì nói đến chuyện ngày mai xuất phát tới Thượng Lâm Uyển. Thật bất ngờ, xưa nay Tề tu nghi không để ý tới thánh sủng lại để lộ ý hâm mộ, “… Lúc tỷ vừa sinh Tứ hoàng tử từng đến đó vài lần, hồi ấy trong cung vẫn là đi thay phiên.”
Mạnh Vũ Tình che miệng cười nói: “Tỷ là một tu nghi nương nương cơ mà, chẳng qua chỉ là Thượng Lâm Uyển, có gì hay ho chứ?”
Lời này vô tình chọc trúng tâm sự không ai hay biết của Tề tu nghi, nàng ta giả vờ lơ đãng vén sợi tóc ra sau tai, che đi khuôn mặt ửng hồng, “Ngày tam phục (2) mà, trong cung nóng bức, chẳng phải Thượng Lâm Uyển mát mẻ hơn nhiều sao…”
(2) Nguồn gốc của từ “Phục” có nghĩa là “nằm nghỉ, tránh xa trời nóng bức”. Ngày 23/8 là ngày kết thúc “Tam phục” theo âm lịch Trung Quốc. Nói chung mỗi năm có một kỳ “Tam phục” và được chia làm “Sơ phục”, “Trung phục”, “Mạt phục”; mỗi “Phục” 10 ngày, tổng cộng gồm có 30 ngày, có năm thì gồm 40 ngày, ví dụ như năm nay có hai “Trung phục”, vậy là “Tam phục” năm nay có 40 ngày, từ ngày 22/7-23/8. Nguồn Link
Mạnh Vũ Tình không chú ý tới điểm khác thường của nàng ta, gật gật đầu cười nói: “Đúng nha, ngày hè ở kinh đô thật nóng. Hồi muội ở Giang Nam…”
Lại qua một năm, vào giữa hè, hương hoa sen thơm nồng khắp mười dặm.
Kể từ ngày Liên Ngữ Hàm ra đi, Lưu Diên không bao giờ làm chuyện vô ích. Cho nên lúc tin tức “Sở vương và Mị chiêu nghi hẹn hò bị bắt gian tại giường” truyền đến tai Liên Tam, nàng không ngạc nhiên, ngược lại có cảm giác “Quả thế”.
Mạnh Vũ Tình đâm nàng một đao, nàng không chỉ muốn đâm lại một dao, hiển nhiên Lưu Diên có cùng suy nghĩ. Đối với một nữ nhân, đối với một thiên kim xuất thân nhà quan mà nói, “Hồng nhan họa thủy” là tội lớn. Mà đâu đã đủ, nếu vậy còn lâu mới đủ, Lưu Diên còn muốn gán cho ả tội danh “Dâm phụ” ——dâm phụ thông đồng với chính tỷ phu của mình, hắn muốn làm cho nàng, làm cho họ Mạnh chịu nỗi nhục ô danh, trọn đời không thoát thân được! Tru cửu tộc đã là gì, chết là xong hết mọi chuyện, muốn cho một người chịu dằn vặt, đầu tiên phải để ả sống.
Sở vương và Mạnh Vũ Tình bị áp giải hồi kinh, ngày đầu tiên sau khi Lưu Diên hồi cung lâm triều, đông đảo triều thần bước ra khỏi hàng dâng tấu đề nghị nghiêm trị Sở vương. Không ít đại thần lớn tuổi, cổ lỗ sĩ giận dữ mắng Sở vương đồi phong bại tục, đảo loạn luân thường, không bằng heo chó ngay trên điện! Còn những kẻ bị Sở vương ngấm ngầm mượn sức không ai dám bước ra xin tha cho hắn —— phát hiện mình bị đội nón xanh, thân là nam nhân, họ có thể tưởng tượng cơn giận dữ ngút trời của Thánh Thượng.
Lạ lùng thay, Lưu Diên không lập tức hạ tội Sở vương, ngày đầu tiên việc này mập mờ cho qua.
Hôm sau, một loạt thư tín từ Thanh Châu kê biên tài sản của Lý thị do Cố tiểu tướng quân phái người ra roi thúc ngựa về kinh. Trong đó có một bức thư máu của chính Cố tiểu tướng quân, khẩn cầu Thánh Thượng lấy lại công đạo cho mấy vạn tướng sĩ bỏ mình ở U châu! Những bức thư này được trực tiếp trình lên, sau khi Lưu Diên đọc xong giận tím mặt, gần như muốn xử tử Sở vương ngay lập tức, lại bị mấy lão thần ngăn lại, khuyên hắn cân nhắc kĩ hãy làm. Lưu Diên thuận thế kìm nén cảm xúc.
Ngay sau đó, sổ con tố cáo Sở vương đến tới tấp như tuyết rơi ngày đông. Mỗi ngày đều có Ngự Sử ở trên triều buộc tội Sở vương Lưu Trạch, mỗi ngày lại có tội danh mới, chứng cớ mới đệ trình lên ngự án —— thông đồng với địch phản quốc, hại chết vô số dân chúng hai châu U Lương, mấy vạn tướng sĩ U châu vô tội hi sinh; nhận hối lộ trái pháp luật, nhúng tay chuyện tu sửa đê Hoài Nam, không đếm xỉa tới tính mạng của vô số dân chúng vùng hạ lưu sông Hoài – phủ Hoài Nam; kết bè kéo cánh, hợp tác với Bạch Dung An của thư viện Vạn Tùng, hoặc ngầm dẫn dắt sĩ tử Giang Nam, reo rắc tà ma ngoại đạo mê hoặc người khác, ngấm ngầm tạo phản!
Mỗi một tội danh đủ khiến hắn xét nhà diệt tộc.
Đáng tiếc hắn và hoàng đế cùng tộc, không thể giết.
Việc xấu xa của Sở vương lòng muông dạ thú bị phơi bày dưới ánh mặt trời, nhanh chóng truyền trong dân gian, dân chúng lòng đầy căm phẫn. Cuối cùng, Lưu Diên thuận theo ý dân, trục xuất Lưu Trạch khỏi gia phả hoàng thất, xử tử đám người ủng hộ Sở vương ý đồ tạo phản, đồng thời mạnh tay thanh lọc đám đồng đảng của Sở vương!
Lý thị ở Thanh Châu xét nhà diệt tộc, Sở Thái phi Lý thị trợ giúp Sở vương mưa phản, đồng dạng xử tử hình. Có điều, khi Điện Tiền Ti (3) đến phủ Sở vương tróc nã Lý thị thì Sở Thái phi Lý thị mấy ngày trước ru rú trong vương phủ nay không cánh mà bay, cùng biến mất còn có thứ trưởng tử của Sở vương.
(3) Là một bộ phận của cấm vệ quân, có trách nhiệm huấn luyện, luân phiên bảo vệ hoàng đế, đóng giữ, chấp hành mệnh lệnh thưởng phạt.
Cùng lúc đó, Liên Tam cưỡi ngựa đang canh giữ ở một sơn đạo chật hẹp, đại bạch mã không kiên nhẫn dậm chân, mũi phun phì phì.
Bùn đất vàng khè, dưới bóng cây xanh biếc, tà áo đỏ ngựa trắng là điểm sáng duy nhất.
Danh sách chương