Thượng quân Phượng Nhiễm? Cảnh Giản không tự chủ thầm nhẩm lại danh xưng này một lần, thấy đôi mắt phượng phía sau chúng tiên kia từ xa nhìn hắn, vẻ mạnh mẽ kiên cường mang theo hung hăng bá đạo khiến cho hắn sinh ra cảm giác quen thuộc, giống như đã từng gặp qua ở đâu đó.
Hắn đè nén nghi hoặc xuống đáy lòng, chẳng trách sát khí lại lớn như vậy, thì ra trước đây chính là nàng làm đại ca trọng thương, khiến phụ hoàng phẫn nộ, thậm chí còn ban xuống lệnh chu sát thượng quân Phượng Nhiễm trong tam giới? Hỏa phượng hoàng duy nhất kể từ sau cổ giới đến nay, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ có điều.. nghe nói đã vạn năm rồi nàng chưa từng ra khỏi Thanh Trì cung, lần này tại sao lại tới thọ yến của Đông Hoa thượng quân?
Cảnh Giản nhìn về phía Tử Viên đang kích động thở gấp, lại thấy dáng vẻ ung dung của Phượng Nhiễm, liền biết Tử Viên thượng quân trước nay ngang ngược thành quen nhất định là không lấy được thứ tốt trong tay Phượng Nhiễm, bây giờ muốn mượn thế lực của hắn để phô trương uy phong đây mà.
"Không mời mà tới?" Thanh âm băng lãnh xẹt qua tai mọi người, Phượng Nhiễm phất áo bào đi qua chúng tiên, gằn từng câu từng chữ: "Ta trái lại không biết là người nào lớn mật như vậy, cư nhiên dám mạo danh Đông Hoa thượng quân gửi thiếp mời tới Thanh Trì cung! Về phần phát tác với ngươi, Tử Viên, ngươi dung túng hạ tiên ngông cuồng xâm nhập Thanh Trì cung.. Đừng tưởng rằng có Cảnh Dương chống lưng cho ngươi thì ta không làm gì được ngươi."
Tử Viên bị sát ý chẳng mảy may che đậy trong mắt Phượng Nhiễm làm cho chấn động đến mức hoảng sợ, hắn lùi ra sau Cảnh Giản, khẽ hừ nhẹ một tiếng, ổn định bàn tay có hơi run rẩy.
Cảnh Giản thấy bộ dạng Tử Viên trốn tránh phía sau người hắn, mày nhíu lại, hắn trước giờ không thích vị thượng quân mềm nắn rắn buông này, nếu không phải Tử Viên đã cứu đại ca một mạng, hắn tuyệt đối sẽ không kết giao với người này.
Chỉ có điều không nghĩ đến việc thay mặt huynh trưởng tặng lễ vật cho Đông Hoa thượng quân, lại sẽ phát sinh nhiều rắc rối như vậy.
Thấy Phượng Nhiễm giận dữ trừng mắt nhìn hắn, giờ lại còn liên lụy đến thanh danh của huynh trưởng, Cảnh Giản đành phải khẽ giơ tay, hướng Phượng Nhiễm cười nói: "Thì ra là Phượng Nhiễm thượng quân, quả nhiên danh bất hư truyền, lần này là ta thay mặt phụ hoàng tới chúc thọ, có thể gặp được thượng quân, thực là hân hạnh. Còn như lời Tử Viên thượng quân vừa nói, ta nghĩ trong đó nhất định có hiểu lầm.." Cảnh Giản vừa nói vừa nhìn về phía Đông Hoa thượng quân, vẻ mặt mang theo một tia nghi hoặc.
Một kẻ nói rằng 'không mời mà đến', kẻ khác lại nói 'có thiếp mời làm chứng', lẽ tự nhiên là muốn chủ nhà nói ra lời công đạo, ai đúng ai sai, xem qua là biết.
Tử Viên đứng phía sau Cảnh Giản, trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhị điện hạ này sao chỉ toàn nói mấy lời thua thiệt, nghĩ tới lời đại điện hạ nói không sai, tính tình nhị điện hạ quả thật là quá mềm yếu rồi.
Đông Hoa thượng quân nghe thấy Tử Viên nói xong sắc mặt cũng chìm xuống, đáy lòng thầm sinh phẫn nộ khó tha thứ đối với Tử Viên, mặc kệ Phượng nhiễm có thiếp mời hay không, nàng vẫn có thực lực của thượng quân đỉnh phong, bây giờ lại còn đang thay thế Cổ Quân thượng thần chấp chưởng (quản lý) Thanh Trì cung, địa vị không thấp, đồng ý đến đã là cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Nhưng hắn bế quan trong động mấy ngày trước mới ra ngoài, tất nhiên là không biết những chuyện vặt này, đành phải vẫy vẫy tay với đệ tử phía sau: "Nhàn Trúc, ngươi tới đây nói xem chuyện này là sao?"
Đồ đệ đứng đầu Nhàn Thiện sắp nghênh đón thiên kiếp nên đã sớm chuyên tâm tu luyện mấy năm nay, vì vậy những việc vặt trong tiên dinh vốn là nhị đồ đệ Nhàn Trúc sắp xếp.
"Nhị điện hạ, Tử Viên thượng quân, tháng trước ta đã gửi thiếp mời Cổ Quân thượng thần tới Thanh Trì cung." Một tiên quân mặc nho bào huyền sắc từ trong chúng tiên bước ra, hành lễ với Cảnh Giản rồi mới nói.
Chúng tiên nghe xong liền ngừng lại, Thanh Trì cung lấy Cổ Quân thượng thần chi tôn, thiếp mời đưa qua đương nhiên dùng danh hào của Cổ Quân thượng thần là thỏa đáng.
Đông Hoa thượng quân cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng hòa giải: "Có lẽ Tử Viên thượng quân đã hiểu lầm rồi, bản quân vốn nghe nói Phượng Nhiễm thượng quân vô cùng tinh thông võ nghệ, đã sớm muốn thảo luận một chút kinh nghiệm."
Chúng tiên nghe thấy Đông Hoa thượng quân giải vây liền thấy buồn cười, trần đời có ai không biết một thân võ nghệ của Phượng Nhiễm thượng quân cũng là do năm ấy trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch cùng muôn thú tương đấu mới luyện thành, chỉ thảo luận không thì có ích gì!
Cảnh Giản cũng khoát tay định an ủi Tử Viên mấy câu để bỏ qua chuyện này, nào ngờ lại đột nhiên nghe được giọng nói có phần đắc ý của Tử Viên truyền tới phía sau: "Phượng Nhiễm thượng quân, nếu ngươi đã cầm thiếp mời đến, vậy là ta nói sai, ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Cảnh Giản quay người lại trông thấy Tử Viên mặc dù trong miệng nói xin lỗi, đáy mắt lại lóe lên một tia vui sướng, trực giác thấy có chút không thích hợp, nhíu mày, Tử Viên này rốt cuộc còn muốn gây ra bao nhiêu chuyện nữa, chỉ vì mối thù cũ mấy vạn năm trước, chẳng lẽ thực sự vẫn muốn đắc tội với Phượng Nhiễm quản lý Thanh Trì cung hay sao?
Phượng Nhiễm không nặng không nhẹ khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện nữa, vì muốn giữ lại thể diện cho Đông Hoa thượng quân nên không phơi bày sự việc. Chúng tiên thấy Tử Viên xin lỗi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới khẩu khí treo ở giữa chừng này, thiếu chút khiến cho người ta chết ngạt.
"Nếu Phượng Nhiễm thượng quân đã thừa nhận cầm thiếp mời tới Đại Trạch sơn, vậy.. mời ngươi ngay bây giờ theo ta lên trên cửu thiên thỉnh tội với Thiên đế, không biết có được không?" Tử Viên hướng thiên cung vái lại, nói.
Chúng tiên sững sờ, ngay cả Phượng Nhiễm cũng hồ nghi hai mắt nhìn chằm chằm Tử Viên, khó hiểu tự hỏi có phải Tử Viên hồ đồ rồi chăng.
"Nhàn Trúc tiên hữu vừa rồi đã nói, thiếp mời hắn đưa qua Thanh Trì cung cũng chính là thiếp mời Cổ Quân thượng thần, nghe nói Cổ Quân thượng thần đã lâu không rõ tung tích, có lẽ chuyện Phượng Nhiễm thượng quân hôm nay cầm thiếp mời tới lão nhân gia hắn lại không biết, mạo danh thượng thần là tội lớn, Phượng Nhiễm thượng quân ngươi không biết hay sao?"
Trên quảng trường một mảnh tĩnh mịch, vị trí thượng thần và thượng quân khác biệt nhau một trời một vực, Phượng Nhiễm tuy thay thế trông coi Thanh Trì cung, nhưng nếu như trong tình huống không có mệnh mệnh mà cầm thiếp mời của Cổ Quân thượng thần, quả thật.. mạo phạm đến thượng thần chi tôn.
Đông Hoa thượng quân thở dài, biết Tử Viên nói không sai, nhất thời cũng không biết nên giải vây thế nào, đành phải nói với Phượng Nhiễm: "Phượng Nhiễm thượng quân, nếu như Cổ Quân thượng thần có lệnh, không ngại nói rõ ràng.."
Phượng Nhiễm nheo mắt nhìn Tử Viên vênh vang đắc ý, lại nhìn thần sắc lo lắng của Đông Hoa thượng quân, nhếch môi không nói gì.
Nàng trước nay cương trực thẳng thắn, sẽ không nói ra những lời giả dối lừa gạt mọi người, nhưng nếu như dùng danh nghĩa Hậu Trì.. Phượng Nhiễm nhìn về phía Cảnh Giản đang đứng bên cạnh, nhanh chóng đè xuống ý nghĩ này, cao giọng: "Ta không có gì để nói."
Nhiều nhất chẳng qua là chịu lôi hình trên cửu thiên tổn thất mấy nghìn năm công lực mà thôi, nàng có cái gì mà phải sợ!
Thấy Phượng Nhiễm trực tiếp thừa nhận không nhận lệnh của Cổ Quân thượng thần, sắc mặt Tử Viên vui sướng, hắn bước ra từ phía sau Cảnh Giản, không khách khí hướng Phượng Nhiễm khoát tay nói: "Vậy thì mời Phượng Nhiễm thượng quân theo ta đi một chuyến, Thiên đế nhân từ, sẽ không làm khó ngươi, nhưng.. thượng thần chi tôn há có thể xâm phạm, lôi hình cửu thiên tùy tội mà giáng, Phượng Nhiễm thượng quân nên tự cầu nhiều phúc đi thì hơn!"
Thái độ ngang ngược này đã quét sạch cái vẻ nhát gan yếu đuối mới vừa rồi của hắn, trên quảng trường đã có mấy vị thượng quân xem thường khẽ hừ ra tiếng, Tử Viên cũng mặc kệ những cái khác, đi thẳng tới trước mặt Phượng Nhiễm, bộ dáng kiêu ngạo.
Phượng Nhiễm nheo nheo mắt, nhìn Tử Viên đứng trước mặt, lông mày nhíu lại, lòng bàn chân ngứa ngáy chuẩn bị khiến cho tên thượng quân chó săn này phải ngậm miệng..
"Phượng Nhiễm, Đại Trạch sơn này cũng khó leo quá đi, Đông Hoa nếu đã phí sức mở thọ yến, sao lại không biết đường sửa chữa những bậc đá này chứ."
Tiếng phàn nàn đầy vẻ lười biếng từ bậc đá phía dưới quảng trường truyền đến, thanh âm không lớn, nhưng không hiểu sao toàn bộ tiên quân trong quảng trường lại đều nghe thấy rõ ràng.
Phượng Nhiễm và Đông Hoa là thượng tiên đứng hàng nhất nhì trong thiên giới, cho dù là nhi tử của Thiên đế gặp hai người này cũng phải tôn kính xưng một tiếng thượng quân, người tới là ai, lại có can đảm gọi thẳng tên húy của hai người, còn không khách khí như vậy?
Nghĩ lại trong tam giới cũng chỉ có một người là có tư cách này, chúng tiên đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ hoang đường đến khó tin, chẳng qua chỉ là một buổi thọ yến mà thôi, không những thượng quân Phượng Nhiễm vạn năm chưa ra khỏi Thanh Trì cung xuất hiện tại đây, mà ngay cả..
Chúng tiên thu lại suy nghĩ trong lòng, đều tha thiết mong mỏi trông về phía bậc đá nơi phát ra thanh âm, ngay cả Đông Hoa cùng Cảnh Giản cũng không ngoại lệ, chỉ có sắc mặt Tử Viên khẽ biến đổi một chút, giống như là không dám tin, mặt tái xanh quay đầu lại.
Phượng Nhiễm thu hồi bàn chân mới giơ lên một nửa, thở dài, đáy mắt xẹt qua ý cười, lại quên mất tiên lực của nàng không thể dùng để giá vân, cứ như vậy leo lên bậc đá tiên sơn, lại còn lớn lối phàn nàn, thật là.. mất mặt làm sao!
Điểm cuối của bậc đá kéo dài nghìn dặm, bóng dáng huyền thanh sắc từng chút từng chút lọt vào tầm mắt chúng tiên, thân ảnh chậm rì rì, đặc biệt khoan khoái.
Trường bào huyền thanh mộc mạc cổ xưa lướt qua mặt đất, tóc dài dùng mặc trâm vấn lên lặng lẽ buông xuống, đai gấm ngân sắc giữa eo theo từng tia sáng phản chiếu phát ra lưu quang rực rỡ, đôi con ngươi màu đen như vĩnh viễn chứa đựng mênh mông tĩnh mịch.
Sự cao quý trang nhã khó tả, lại có thể khiến cho người ta hoàn toàn không chú ý đến dung mạo vô cùng bình thường của nàng, trên người nữ tử này, có loại cảm giác mộc mạc cổ xưa cắt phá thời gian thương khung, giống như.. bước ra từ trong viễn cổ.
Đây là tư thái mà ngay cả trên người Thiên hậu bọn họ cũng chưa từng thấy.
Chúng tiên dõi theo nữ tử từng bước đi tới trước mặt, ngây ngốc nhìn bất động, ngay cả Phượng Nhiễm dường như cũng kinh hãi, giơ ngón tay chỉ Hậu Trì cách đó không xa, mở miệng nói không nên lời.
Ai có thể nói cho nàng biết, cái đồ gia hỏa so với nữ thần còn nữ thần hơn này.. có đúng là Hậu Trì không lâu trước kia ở trên mây giả bộ khóc lóc om sòm với nàng?
So với chúng tiên kinh ngạc, Đông Hoa thượng quân trái lại tỉnh táo rất nhanh, hắn bước nhanh hai bước, cúi đầu hành lễ cung kính nói: "Hậu Trì thượng thần giá lâm Đại Trạch sơn, Đông Hoa thực sự kinh hãi."
Chúng tiên đều cả kinh, hướng về phía Hậu Trì hành lễ đồng loạt nói: "Cung nghênh thượng thần."
Âm thanh chỉnh tề vang lên trên quảng trường, mang theo ý tôn sùng đặc biệt rõ ràng.
Bất luận vị trí thượng thần của Hậu Trì có được như thế nào, cũng bất luận linh lực bản thân nàng có yếu kém, nàng vẫn là thượng thần tôn quý được khắp tam giới công nhận, một điểm này, hàng vạn năm tới, cũng không có bất kỳ ai có thể thay đổi.
Chỉ là không ai nghĩ đến, vị trí thượng thần trong truyền thuyết ấy giành được là nhờ vào tài năng ngang ngược của Cổ Quân thượng thần, linh lực cực thấp, thượng thần Hậu Trì bất cứ lúc nào cũng có thể hôi phi yên diệt, cư nhiên lại có loại khí độ (khí khái và phong độ) như vậy.
Đá ngọc sáng chói, tĩnh thế phương hoa (hương hoa ẩn giấu thế gian), đều không đủ để hình dung nửa điểm phong thái người trước mắt.
Trong nháy mắt, trên quảng trường chỉ còn ba người vẫn đứng thẳng tắp như cũ, một người là Phượng Nhiễm trợn mắt luôn miệng chậc chậc, một người hiện tại vẫn còn đầy vẻ không tin Tử Viên, một người cuối cùng.. biểu cảm phức tạp, mặt mang lúng túng là Cảnh Giản.
Vô luận lúc thường không quan tâm nhiều, hoặc là thường xuyên lựa chọn quên đi vị thượng thần thứ tư tồn tại bên trong tam giới, Hậu Trì vẫn luôn là vướng mắc trong lòng huynh muội bọn họ.
Nhưng con không nói về sai lầm của cha.. hắn còn có thể làm gì?
Cảnh Giản từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp gỡ như vậy, khẽ thở dài, bước nhanh lên phía trước, cúi đầu, hành lễ nói: "Cảnh Giản cung nghênh Hậu Trì thượng thần."
Hậu Trì nhướng mày, nhàn nhạt đưa mắt nhìn hắn, thần sắc không biến, ngẩng đầu nhìn một đám thần tiên trên quảng trường, chậm rãi nói với Đông Hoa: "Đông Hoa thượng quân.."
Đông Hoa vội vàng tiến lên phía trước một bước nói: "Thượng thần mời phân phó."
"Bậc đá này.."
"Ngày mai tiểu tiên sẽ phân phó đệ tử tu sửa bậc đá, thượng thần xin cứ yên tâm."
Hậu Trì lúc này mới thỏa mãn 'ừ' một tiếng, giơ tay nói: "Chư vị không cần đa lễ."
Chúng tiên nghe thấy lời này liền đứng thẳng dậy, ngay ngắn lùi ra sau một bước.
Tử Viên lúc này mới phản ứng, sợ hãi hướng về phía Hậu Trì chuẩn bị hành lễ, nhưng bị một lực giữ lại, không thể cử động được, hắn nhìn dáng vẻ tươi cười không rõ ý tứ trong mắt Hậu Trì, còn đang không biết là chuyện gì xảy ra, đáy lòng đánh bộp một cái, mồ hôi lạnh trên trán toát ra dày đặc, thầm nghĩ: Nghe đồn Hậu Trì thượng thần linh lực yếu kém, mà sao lại khó đối phó như vậy?
"Không biết vị thượng quân đây là.." Hậu Trì chỉ ngón tay về phía Tử Viên, độ cong cực kỳ nhỏ, nhìn lên có vẻ không tập trung.
"Thượng thần, vị này là Tử Viên thượng quân." Cũng không biết là tiên quân nào nhanh mồm nhanh miệng, Hậu Trì còn chưa hỏi xong, hắn đã trả lời xong rồi.
"Ồ? Thì ra ngươi là Tử Viên, vừa rồi trên bậc đá ta nghe thấy rõ ràng ngươi nói muốn chất vấn Phượng Nhiễm, hôm nay ta tới đây, không có thiếp mời của Đông Hoa thượng quân, cũng không được phụ thần ta cho phép, không biết Tử Viên thượng quân có muốn áp giải ta lên cửu thiên, nhận tội với Thiên đế hay không?"
Hậu Trì thanh thanh đạm đạm mở miệng, dáng vẻ thong dong.
"Thượng thần, tiểu tiên không.. không dám." Tử Viên lắp ba lắp bắp quay lại, thấy khó bề xê dịch dù chỉ một bước, không thể không nhìn về hướng Cảnh Giản cầu trợ.
Cảnh Giản thở dài, lắc lắc đầu nhìn hắn.
"Không dám mới tốt, Phượng Nhiễm, ngươi qua đây."
Phượng Nhiễm nghe thấy Hậu Trì làm bộ làm tịch gọi nàng, cụp lông mày quy quy củ củ đi về phía nàng ấy, mắt rũ cực thấp, lại khiến cho mọi người bỏ lỡ mất ý cười nơi đáy mắt nàng cố gắng nhịn xuống.
Trong nháy mắt, Phượng Nhiễm đã đi đến phía sau Hậu Trì.
"Đông Hoa thượng quân, ta sẽ không vào tiên dinh của ngươi đâu." Hậu Trì xoay người đi về phía bậc đá, vừa đi vừa nói: "Đợi năm sau ngươi tu sửa tốt bậc đá này, ta lại tới mừng thọ cũng không muộn."
Đông Hoa thượng quân không ngừng nói được, khom người đưa tiễn, chúng tiên trông thấy Hậu Trì từ đầu đến cuối cũng không chân chính bước đến gần tiên dinh một bước, không khỏi âm thầm chép miệng, thầm nghĩ quy củ của thượng thần quả nhiên cực lớn.
Mọi người giương mắt liếc qua Tử Viên thượng quân đang đứng gian nan một thân mồ hôi lạnh, nghĩ rằng hắn vậy mà có thể tránh được một kiếp, lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh không xa chậm rãi vang lên.
"Bản thượng thần xưa nay đối với người khác khoan hòa (khoan dung, hòa ái), có điều Tử Viên thượng quân đã nói thượng thần chi tôn không thể mạo phạm, vậy thì cũng không thể có tiền lệ được.." Hậu Trì khẽ quay đầu, nhìn về phía Cảnh Giản, đáy mắt hiện ra tia sáng không rõ ý vị, màu đen nhàn nhạt trong nháy mắt trở nên thâm trầm nồng đậm: "Cảnh Giản, ngươi mang Tử Viên lên cửu thiên, hỏi Thiên đế, Tử Viên coi thường thượng thần nên trừng phạt như thế nào, mọi việc để cho hắn quyết định đi."
Âm thanh này mang theo bao nhiêu uy nghiêm lãnh mạc (lãnh đạm), hoàn toàn không phải Hậu Trì mới vừa rồi dáng vẻ còn ôn hòa thanh lãnh, chúng tiên kinh hãi, nhìn về hướng Tử Viên vẫn đang đứng thẳng tắp, nhủ thầm một câu 'tự tạo nghiệt không thể sống', đều rũ mắt không nói nên lời.
Cảnh Giản bị điểm tên đáy lòng hiện lên cảm giác kỳ quái, không phải vinh hạnh, cũng không phải phẫn nộ, khó chịu mười phần, nhưng hắn vẫn thật thật thà thà đáp lại Hậu Trì một tiếng: "Cảnh Giản nhất định sẽ mang Tử Viên lên cửu thiên giao cho phụ hoàng xử phạt, xin thượng thần yên tâm."
Cùng với một tiếng đáp lời nhàn nhạt, tường vân bảy sắc từ quảng trường bay lên, thẳng hướng trời cao mà đi.
Chúng tiên nhìn bóng dáng huyền thanh sắc dần dần biến mất giữa bầu trời, đều thở ra nhẹ nhõm, Nhàn Trúc tiên quân đi tới phía sau Đông Hoa thượng quân hỏi nhỏ: "Sư tôn, người đời truyền rằng Hậu Trì thượng thần linh lực kém cỏi, sao có thể.."
Đông Hoa biết Nhàn Trúc muốn hỏi cái gì, hắn khoát khoát tay, trên mặt cũng lộ ra một tia nghi hoặc, lấy năng lực của hắn, cũng nhìn ra được linh lực trên người Hậu Trì không thâm hậu, chỉ là.. uy áp không đồng nhất bậc này nhưng lại thực sự tồn tại, đây là lý do vì sao hắn có thể không do dự mà cúi người hành lễ.
Loại uy nghiêm này, hắn chỉ cảm nhận được trên người Thiên đế và Cổ Quân thượng thần, ngay đến Thiên hậu cũng chưa từng có.
Chẳng lẽ.. Đông Hoa đột nhiên giật mình, nhớ lại ngày đó trên núi Côn Lôn ty chức mệnh cách là Linh Quyên thượng quân phê xuống lời răn, hít một hơi dài, đáy mắt hiện lên kinh ngạc khó có thể tin.
Chẳng lẽ tiểu thần quân thật sự là thượng thần mệnh cách? Chỉ là.. nếu như vẫn chưa thoát xác đã mang mệnh cách tôn quý như vậy, về sau..
Đông Hoa thượng quân khẽ chép miệng, chân trời lại truyền tới một tiếng phượng hoàng vang dội, hắn giương mắt nhìn hướng không trung, thầm nói: Lão nhân gia hắn năm nay tròn bảy vạn tám nghìn ba trăm hai mươi mốt tuổi, thọ yến này có thể bớt giày vò người được không!
Hắn đè nén nghi hoặc xuống đáy lòng, chẳng trách sát khí lại lớn như vậy, thì ra trước đây chính là nàng làm đại ca trọng thương, khiến phụ hoàng phẫn nộ, thậm chí còn ban xuống lệnh chu sát thượng quân Phượng Nhiễm trong tam giới? Hỏa phượng hoàng duy nhất kể từ sau cổ giới đến nay, quả nhiên danh bất hư truyền.
Chỉ có điều.. nghe nói đã vạn năm rồi nàng chưa từng ra khỏi Thanh Trì cung, lần này tại sao lại tới thọ yến của Đông Hoa thượng quân?
Cảnh Giản nhìn về phía Tử Viên đang kích động thở gấp, lại thấy dáng vẻ ung dung của Phượng Nhiễm, liền biết Tử Viên thượng quân trước nay ngang ngược thành quen nhất định là không lấy được thứ tốt trong tay Phượng Nhiễm, bây giờ muốn mượn thế lực của hắn để phô trương uy phong đây mà.
"Không mời mà tới?" Thanh âm băng lãnh xẹt qua tai mọi người, Phượng Nhiễm phất áo bào đi qua chúng tiên, gằn từng câu từng chữ: "Ta trái lại không biết là người nào lớn mật như vậy, cư nhiên dám mạo danh Đông Hoa thượng quân gửi thiếp mời tới Thanh Trì cung! Về phần phát tác với ngươi, Tử Viên, ngươi dung túng hạ tiên ngông cuồng xâm nhập Thanh Trì cung.. Đừng tưởng rằng có Cảnh Dương chống lưng cho ngươi thì ta không làm gì được ngươi."
Tử Viên bị sát ý chẳng mảy may che đậy trong mắt Phượng Nhiễm làm cho chấn động đến mức hoảng sợ, hắn lùi ra sau Cảnh Giản, khẽ hừ nhẹ một tiếng, ổn định bàn tay có hơi run rẩy.
Cảnh Giản thấy bộ dạng Tử Viên trốn tránh phía sau người hắn, mày nhíu lại, hắn trước giờ không thích vị thượng quân mềm nắn rắn buông này, nếu không phải Tử Viên đã cứu đại ca một mạng, hắn tuyệt đối sẽ không kết giao với người này.
Chỉ có điều không nghĩ đến việc thay mặt huynh trưởng tặng lễ vật cho Đông Hoa thượng quân, lại sẽ phát sinh nhiều rắc rối như vậy.
Thấy Phượng Nhiễm giận dữ trừng mắt nhìn hắn, giờ lại còn liên lụy đến thanh danh của huynh trưởng, Cảnh Giản đành phải khẽ giơ tay, hướng Phượng Nhiễm cười nói: "Thì ra là Phượng Nhiễm thượng quân, quả nhiên danh bất hư truyền, lần này là ta thay mặt phụ hoàng tới chúc thọ, có thể gặp được thượng quân, thực là hân hạnh. Còn như lời Tử Viên thượng quân vừa nói, ta nghĩ trong đó nhất định có hiểu lầm.." Cảnh Giản vừa nói vừa nhìn về phía Đông Hoa thượng quân, vẻ mặt mang theo một tia nghi hoặc.
Một kẻ nói rằng 'không mời mà đến', kẻ khác lại nói 'có thiếp mời làm chứng', lẽ tự nhiên là muốn chủ nhà nói ra lời công đạo, ai đúng ai sai, xem qua là biết.
Tử Viên đứng phía sau Cảnh Giản, trong mắt lóe lên một tia tức giận, nhị điện hạ này sao chỉ toàn nói mấy lời thua thiệt, nghĩ tới lời đại điện hạ nói không sai, tính tình nhị điện hạ quả thật là quá mềm yếu rồi.
Đông Hoa thượng quân nghe thấy Tử Viên nói xong sắc mặt cũng chìm xuống, đáy lòng thầm sinh phẫn nộ khó tha thứ đối với Tử Viên, mặc kệ Phượng nhiễm có thiếp mời hay không, nàng vẫn có thực lực của thượng quân đỉnh phong, bây giờ lại còn đang thay thế Cổ Quân thượng thần chấp chưởng (quản lý) Thanh Trì cung, địa vị không thấp, đồng ý đến đã là cho hắn mặt mũi lắm rồi.
Nhưng hắn bế quan trong động mấy ngày trước mới ra ngoài, tất nhiên là không biết những chuyện vặt này, đành phải vẫy vẫy tay với đệ tử phía sau: "Nhàn Trúc, ngươi tới đây nói xem chuyện này là sao?"
Đồ đệ đứng đầu Nhàn Thiện sắp nghênh đón thiên kiếp nên đã sớm chuyên tâm tu luyện mấy năm nay, vì vậy những việc vặt trong tiên dinh vốn là nhị đồ đệ Nhàn Trúc sắp xếp.
"Nhị điện hạ, Tử Viên thượng quân, tháng trước ta đã gửi thiếp mời Cổ Quân thượng thần tới Thanh Trì cung." Một tiên quân mặc nho bào huyền sắc từ trong chúng tiên bước ra, hành lễ với Cảnh Giản rồi mới nói.
Chúng tiên nghe xong liền ngừng lại, Thanh Trì cung lấy Cổ Quân thượng thần chi tôn, thiếp mời đưa qua đương nhiên dùng danh hào của Cổ Quân thượng thần là thỏa đáng.
Đông Hoa thượng quân cũng thở phào nhẹ nhõm, giọng hòa giải: "Có lẽ Tử Viên thượng quân đã hiểu lầm rồi, bản quân vốn nghe nói Phượng Nhiễm thượng quân vô cùng tinh thông võ nghệ, đã sớm muốn thảo luận một chút kinh nghiệm."
Chúng tiên nghe thấy Đông Hoa thượng quân giải vây liền thấy buồn cười, trần đời có ai không biết một thân võ nghệ của Phượng Nhiễm thượng quân cũng là do năm ấy trong Uyên Lĩnh Chiểu Trạch cùng muôn thú tương đấu mới luyện thành, chỉ thảo luận không thì có ích gì!
Cảnh Giản cũng khoát tay định an ủi Tử Viên mấy câu để bỏ qua chuyện này, nào ngờ lại đột nhiên nghe được giọng nói có phần đắc ý của Tử Viên truyền tới phía sau: "Phượng Nhiễm thượng quân, nếu ngươi đã cầm thiếp mời đến, vậy là ta nói sai, ta sẽ bồi thường cho ngươi."
Cảnh Giản quay người lại trông thấy Tử Viên mặc dù trong miệng nói xin lỗi, đáy mắt lại lóe lên một tia vui sướng, trực giác thấy có chút không thích hợp, nhíu mày, Tử Viên này rốt cuộc còn muốn gây ra bao nhiêu chuyện nữa, chỉ vì mối thù cũ mấy vạn năm trước, chẳng lẽ thực sự vẫn muốn đắc tội với Phượng Nhiễm quản lý Thanh Trì cung hay sao?
Phượng Nhiễm không nặng không nhẹ khẽ hừ một tiếng, không nói chuyện nữa, vì muốn giữ lại thể diện cho Đông Hoa thượng quân nên không phơi bày sự việc. Chúng tiên thấy Tử Viên xin lỗi, rốt cuộc cũng thở phào nhẹ nhõm, không nghĩ tới khẩu khí treo ở giữa chừng này, thiếu chút khiến cho người ta chết ngạt.
"Nếu Phượng Nhiễm thượng quân đã thừa nhận cầm thiếp mời tới Đại Trạch sơn, vậy.. mời ngươi ngay bây giờ theo ta lên trên cửu thiên thỉnh tội với Thiên đế, không biết có được không?" Tử Viên hướng thiên cung vái lại, nói.
Chúng tiên sững sờ, ngay cả Phượng Nhiễm cũng hồ nghi hai mắt nhìn chằm chằm Tử Viên, khó hiểu tự hỏi có phải Tử Viên hồ đồ rồi chăng.
"Nhàn Trúc tiên hữu vừa rồi đã nói, thiếp mời hắn đưa qua Thanh Trì cung cũng chính là thiếp mời Cổ Quân thượng thần, nghe nói Cổ Quân thượng thần đã lâu không rõ tung tích, có lẽ chuyện Phượng Nhiễm thượng quân hôm nay cầm thiếp mời tới lão nhân gia hắn lại không biết, mạo danh thượng thần là tội lớn, Phượng Nhiễm thượng quân ngươi không biết hay sao?"
Trên quảng trường một mảnh tĩnh mịch, vị trí thượng thần và thượng quân khác biệt nhau một trời một vực, Phượng Nhiễm tuy thay thế trông coi Thanh Trì cung, nhưng nếu như trong tình huống không có mệnh mệnh mà cầm thiếp mời của Cổ Quân thượng thần, quả thật.. mạo phạm đến thượng thần chi tôn.
Đông Hoa thượng quân thở dài, biết Tử Viên nói không sai, nhất thời cũng không biết nên giải vây thế nào, đành phải nói với Phượng Nhiễm: "Phượng Nhiễm thượng quân, nếu như Cổ Quân thượng thần có lệnh, không ngại nói rõ ràng.."
Phượng Nhiễm nheo mắt nhìn Tử Viên vênh vang đắc ý, lại nhìn thần sắc lo lắng của Đông Hoa thượng quân, nhếch môi không nói gì.
Nàng trước nay cương trực thẳng thắn, sẽ không nói ra những lời giả dối lừa gạt mọi người, nhưng nếu như dùng danh nghĩa Hậu Trì.. Phượng Nhiễm nhìn về phía Cảnh Giản đang đứng bên cạnh, nhanh chóng đè xuống ý nghĩ này, cao giọng: "Ta không có gì để nói."
Nhiều nhất chẳng qua là chịu lôi hình trên cửu thiên tổn thất mấy nghìn năm công lực mà thôi, nàng có cái gì mà phải sợ!
Thấy Phượng Nhiễm trực tiếp thừa nhận không nhận lệnh của Cổ Quân thượng thần, sắc mặt Tử Viên vui sướng, hắn bước ra từ phía sau Cảnh Giản, không khách khí hướng Phượng Nhiễm khoát tay nói: "Vậy thì mời Phượng Nhiễm thượng quân theo ta đi một chuyến, Thiên đế nhân từ, sẽ không làm khó ngươi, nhưng.. thượng thần chi tôn há có thể xâm phạm, lôi hình cửu thiên tùy tội mà giáng, Phượng Nhiễm thượng quân nên tự cầu nhiều phúc đi thì hơn!"
Thái độ ngang ngược này đã quét sạch cái vẻ nhát gan yếu đuối mới vừa rồi của hắn, trên quảng trường đã có mấy vị thượng quân xem thường khẽ hừ ra tiếng, Tử Viên cũng mặc kệ những cái khác, đi thẳng tới trước mặt Phượng Nhiễm, bộ dáng kiêu ngạo.
Phượng Nhiễm nheo nheo mắt, nhìn Tử Viên đứng trước mặt, lông mày nhíu lại, lòng bàn chân ngứa ngáy chuẩn bị khiến cho tên thượng quân chó săn này phải ngậm miệng..
"Phượng Nhiễm, Đại Trạch sơn này cũng khó leo quá đi, Đông Hoa nếu đã phí sức mở thọ yến, sao lại không biết đường sửa chữa những bậc đá này chứ."
Tiếng phàn nàn đầy vẻ lười biếng từ bậc đá phía dưới quảng trường truyền đến, thanh âm không lớn, nhưng không hiểu sao toàn bộ tiên quân trong quảng trường lại đều nghe thấy rõ ràng.
Phượng Nhiễm và Đông Hoa là thượng tiên đứng hàng nhất nhì trong thiên giới, cho dù là nhi tử của Thiên đế gặp hai người này cũng phải tôn kính xưng một tiếng thượng quân, người tới là ai, lại có can đảm gọi thẳng tên húy của hai người, còn không khách khí như vậy?
Nghĩ lại trong tam giới cũng chỉ có một người là có tư cách này, chúng tiên đưa mắt nhìn nhau, trên mặt đều là vẻ hoang đường đến khó tin, chẳng qua chỉ là một buổi thọ yến mà thôi, không những thượng quân Phượng Nhiễm vạn năm chưa ra khỏi Thanh Trì cung xuất hiện tại đây, mà ngay cả..
Chúng tiên thu lại suy nghĩ trong lòng, đều tha thiết mong mỏi trông về phía bậc đá nơi phát ra thanh âm, ngay cả Đông Hoa cùng Cảnh Giản cũng không ngoại lệ, chỉ có sắc mặt Tử Viên khẽ biến đổi một chút, giống như là không dám tin, mặt tái xanh quay đầu lại.
Phượng Nhiễm thu hồi bàn chân mới giơ lên một nửa, thở dài, đáy mắt xẹt qua ý cười, lại quên mất tiên lực của nàng không thể dùng để giá vân, cứ như vậy leo lên bậc đá tiên sơn, lại còn lớn lối phàn nàn, thật là.. mất mặt làm sao!
Điểm cuối của bậc đá kéo dài nghìn dặm, bóng dáng huyền thanh sắc từng chút từng chút lọt vào tầm mắt chúng tiên, thân ảnh chậm rì rì, đặc biệt khoan khoái.
Trường bào huyền thanh mộc mạc cổ xưa lướt qua mặt đất, tóc dài dùng mặc trâm vấn lên lặng lẽ buông xuống, đai gấm ngân sắc giữa eo theo từng tia sáng phản chiếu phát ra lưu quang rực rỡ, đôi con ngươi màu đen như vĩnh viễn chứa đựng mênh mông tĩnh mịch.
Sự cao quý trang nhã khó tả, lại có thể khiến cho người ta hoàn toàn không chú ý đến dung mạo vô cùng bình thường của nàng, trên người nữ tử này, có loại cảm giác mộc mạc cổ xưa cắt phá thời gian thương khung, giống như.. bước ra từ trong viễn cổ.
Đây là tư thái mà ngay cả trên người Thiên hậu bọn họ cũng chưa từng thấy.
Chúng tiên dõi theo nữ tử từng bước đi tới trước mặt, ngây ngốc nhìn bất động, ngay cả Phượng Nhiễm dường như cũng kinh hãi, giơ ngón tay chỉ Hậu Trì cách đó không xa, mở miệng nói không nên lời.
Ai có thể nói cho nàng biết, cái đồ gia hỏa so với nữ thần còn nữ thần hơn này.. có đúng là Hậu Trì không lâu trước kia ở trên mây giả bộ khóc lóc om sòm với nàng?
So với chúng tiên kinh ngạc, Đông Hoa thượng quân trái lại tỉnh táo rất nhanh, hắn bước nhanh hai bước, cúi đầu hành lễ cung kính nói: "Hậu Trì thượng thần giá lâm Đại Trạch sơn, Đông Hoa thực sự kinh hãi."
Chúng tiên đều cả kinh, hướng về phía Hậu Trì hành lễ đồng loạt nói: "Cung nghênh thượng thần."
Âm thanh chỉnh tề vang lên trên quảng trường, mang theo ý tôn sùng đặc biệt rõ ràng.
Bất luận vị trí thượng thần của Hậu Trì có được như thế nào, cũng bất luận linh lực bản thân nàng có yếu kém, nàng vẫn là thượng thần tôn quý được khắp tam giới công nhận, một điểm này, hàng vạn năm tới, cũng không có bất kỳ ai có thể thay đổi.
Chỉ là không ai nghĩ đến, vị trí thượng thần trong truyền thuyết ấy giành được là nhờ vào tài năng ngang ngược của Cổ Quân thượng thần, linh lực cực thấp, thượng thần Hậu Trì bất cứ lúc nào cũng có thể hôi phi yên diệt, cư nhiên lại có loại khí độ (khí khái và phong độ) như vậy.
Đá ngọc sáng chói, tĩnh thế phương hoa (hương hoa ẩn giấu thế gian), đều không đủ để hình dung nửa điểm phong thái người trước mắt.
Trong nháy mắt, trên quảng trường chỉ còn ba người vẫn đứng thẳng tắp như cũ, một người là Phượng Nhiễm trợn mắt luôn miệng chậc chậc, một người hiện tại vẫn còn đầy vẻ không tin Tử Viên, một người cuối cùng.. biểu cảm phức tạp, mặt mang lúng túng là Cảnh Giản.
Vô luận lúc thường không quan tâm nhiều, hoặc là thường xuyên lựa chọn quên đi vị thượng thần thứ tư tồn tại bên trong tam giới, Hậu Trì vẫn luôn là vướng mắc trong lòng huynh muội bọn họ.
Nhưng con không nói về sai lầm của cha.. hắn còn có thể làm gì?
Cảnh Giản từ trước đến nay chưa từng nghĩ sẽ có một ngày gặp gỡ như vậy, khẽ thở dài, bước nhanh lên phía trước, cúi đầu, hành lễ nói: "Cảnh Giản cung nghênh Hậu Trì thượng thần."
Hậu Trì nhướng mày, nhàn nhạt đưa mắt nhìn hắn, thần sắc không biến, ngẩng đầu nhìn một đám thần tiên trên quảng trường, chậm rãi nói với Đông Hoa: "Đông Hoa thượng quân.."
Đông Hoa vội vàng tiến lên phía trước một bước nói: "Thượng thần mời phân phó."
"Bậc đá này.."
"Ngày mai tiểu tiên sẽ phân phó đệ tử tu sửa bậc đá, thượng thần xin cứ yên tâm."
Hậu Trì lúc này mới thỏa mãn 'ừ' một tiếng, giơ tay nói: "Chư vị không cần đa lễ."
Chúng tiên nghe thấy lời này liền đứng thẳng dậy, ngay ngắn lùi ra sau một bước.
Tử Viên lúc này mới phản ứng, sợ hãi hướng về phía Hậu Trì chuẩn bị hành lễ, nhưng bị một lực giữ lại, không thể cử động được, hắn nhìn dáng vẻ tươi cười không rõ ý tứ trong mắt Hậu Trì, còn đang không biết là chuyện gì xảy ra, đáy lòng đánh bộp một cái, mồ hôi lạnh trên trán toát ra dày đặc, thầm nghĩ: Nghe đồn Hậu Trì thượng thần linh lực yếu kém, mà sao lại khó đối phó như vậy?
"Không biết vị thượng quân đây là.." Hậu Trì chỉ ngón tay về phía Tử Viên, độ cong cực kỳ nhỏ, nhìn lên có vẻ không tập trung.
"Thượng thần, vị này là Tử Viên thượng quân." Cũng không biết là tiên quân nào nhanh mồm nhanh miệng, Hậu Trì còn chưa hỏi xong, hắn đã trả lời xong rồi.
"Ồ? Thì ra ngươi là Tử Viên, vừa rồi trên bậc đá ta nghe thấy rõ ràng ngươi nói muốn chất vấn Phượng Nhiễm, hôm nay ta tới đây, không có thiếp mời của Đông Hoa thượng quân, cũng không được phụ thần ta cho phép, không biết Tử Viên thượng quân có muốn áp giải ta lên cửu thiên, nhận tội với Thiên đế hay không?"
Hậu Trì thanh thanh đạm đạm mở miệng, dáng vẻ thong dong.
"Thượng thần, tiểu tiên không.. không dám." Tử Viên lắp ba lắp bắp quay lại, thấy khó bề xê dịch dù chỉ một bước, không thể không nhìn về hướng Cảnh Giản cầu trợ.
Cảnh Giản thở dài, lắc lắc đầu nhìn hắn.
"Không dám mới tốt, Phượng Nhiễm, ngươi qua đây."
Phượng Nhiễm nghe thấy Hậu Trì làm bộ làm tịch gọi nàng, cụp lông mày quy quy củ củ đi về phía nàng ấy, mắt rũ cực thấp, lại khiến cho mọi người bỏ lỡ mất ý cười nơi đáy mắt nàng cố gắng nhịn xuống.
Trong nháy mắt, Phượng Nhiễm đã đi đến phía sau Hậu Trì.
"Đông Hoa thượng quân, ta sẽ không vào tiên dinh của ngươi đâu." Hậu Trì xoay người đi về phía bậc đá, vừa đi vừa nói: "Đợi năm sau ngươi tu sửa tốt bậc đá này, ta lại tới mừng thọ cũng không muộn."
Đông Hoa thượng quân không ngừng nói được, khom người đưa tiễn, chúng tiên trông thấy Hậu Trì từ đầu đến cuối cũng không chân chính bước đến gần tiên dinh một bước, không khỏi âm thầm chép miệng, thầm nghĩ quy củ của thượng thần quả nhiên cực lớn.
Mọi người giương mắt liếc qua Tử Viên thượng quân đang đứng gian nan một thân mồ hôi lạnh, nghĩ rằng hắn vậy mà có thể tránh được một kiếp, lại nghe thấy giọng nói thanh lãnh không xa chậm rãi vang lên.
"Bản thượng thần xưa nay đối với người khác khoan hòa (khoan dung, hòa ái), có điều Tử Viên thượng quân đã nói thượng thần chi tôn không thể mạo phạm, vậy thì cũng không thể có tiền lệ được.." Hậu Trì khẽ quay đầu, nhìn về phía Cảnh Giản, đáy mắt hiện ra tia sáng không rõ ý vị, màu đen nhàn nhạt trong nháy mắt trở nên thâm trầm nồng đậm: "Cảnh Giản, ngươi mang Tử Viên lên cửu thiên, hỏi Thiên đế, Tử Viên coi thường thượng thần nên trừng phạt như thế nào, mọi việc để cho hắn quyết định đi."
Âm thanh này mang theo bao nhiêu uy nghiêm lãnh mạc (lãnh đạm), hoàn toàn không phải Hậu Trì mới vừa rồi dáng vẻ còn ôn hòa thanh lãnh, chúng tiên kinh hãi, nhìn về hướng Tử Viên vẫn đang đứng thẳng tắp, nhủ thầm một câu 'tự tạo nghiệt không thể sống', đều rũ mắt không nói nên lời.
Cảnh Giản bị điểm tên đáy lòng hiện lên cảm giác kỳ quái, không phải vinh hạnh, cũng không phải phẫn nộ, khó chịu mười phần, nhưng hắn vẫn thật thật thà thà đáp lại Hậu Trì một tiếng: "Cảnh Giản nhất định sẽ mang Tử Viên lên cửu thiên giao cho phụ hoàng xử phạt, xin thượng thần yên tâm."
Cùng với một tiếng đáp lời nhàn nhạt, tường vân bảy sắc từ quảng trường bay lên, thẳng hướng trời cao mà đi.
Chúng tiên nhìn bóng dáng huyền thanh sắc dần dần biến mất giữa bầu trời, đều thở ra nhẹ nhõm, Nhàn Trúc tiên quân đi tới phía sau Đông Hoa thượng quân hỏi nhỏ: "Sư tôn, người đời truyền rằng Hậu Trì thượng thần linh lực kém cỏi, sao có thể.."
Đông Hoa biết Nhàn Trúc muốn hỏi cái gì, hắn khoát khoát tay, trên mặt cũng lộ ra một tia nghi hoặc, lấy năng lực của hắn, cũng nhìn ra được linh lực trên người Hậu Trì không thâm hậu, chỉ là.. uy áp không đồng nhất bậc này nhưng lại thực sự tồn tại, đây là lý do vì sao hắn có thể không do dự mà cúi người hành lễ.
Loại uy nghiêm này, hắn chỉ cảm nhận được trên người Thiên đế và Cổ Quân thượng thần, ngay đến Thiên hậu cũng chưa từng có.
Chẳng lẽ.. Đông Hoa đột nhiên giật mình, nhớ lại ngày đó trên núi Côn Lôn ty chức mệnh cách là Linh Quyên thượng quân phê xuống lời răn, hít một hơi dài, đáy mắt hiện lên kinh ngạc khó có thể tin.
Chẳng lẽ tiểu thần quân thật sự là thượng thần mệnh cách? Chỉ là.. nếu như vẫn chưa thoát xác đã mang mệnh cách tôn quý như vậy, về sau..
Đông Hoa thượng quân khẽ chép miệng, chân trời lại truyền tới một tiếng phượng hoàng vang dội, hắn giương mắt nhìn hướng không trung, thầm nói: Lão nhân gia hắn năm nay tròn bảy vạn tám nghìn ba trăm hai mươi mốt tuổi, thọ yến này có thể bớt giày vò người được không!
Danh sách chương