Trong lúc hai người đang tán gẫu, một đạo thanh âm sang sảng vang lên, hai người lập nhìn thấy một lão giả nhanh chân đi đến.

Người này nhìn qua chừng hơn năm mươi tuổi, thân thể mạnh mẽ như rồng như hổ, dường như có khí lực dùng mãi không hết, người mặc quần áo luyện công, tay cầm một thanh trường thương. Đúng như quản gia nói, hẳn là đang luyện thương, ngay cả y phục cũng không đổi mà đi tới đây.

- Nói xấu ngươi? Ta không nhàm chán như vậy!

Âu Dương Thành rồi cười đứng dậy.

Nghe khẩu khí của hai người đã biết quan hệ giữa hai người rất quen thuộc.

- Như vậy còn tạm được, sao ngày hôm nay ngươi lại rảnh rỗi đến gặp ta vậy?

Vương Sùng đi vài bước tới đình nghỉ mát, lúc này mới nhìn thấy Trương Huyền, hắn có chút nghi hoặc hỏi:

- Đây là vãn bối của ngươi sao?

- Khục khục!

Âu Dương Thành rất là lúng túng, nước trà trong miệng suýt chút nữa đã phun ra ngoài.

Vãn bối cái lông a!

Ta còn muốn lấy lòng đối phương, để cho hắn chỉ điểm ta một chút. Ngươi thì tốt rồi, một câu vãn bối, suýt chút nữa đã khiến cho nỗ lực của ta trở thành công cốc...

Lén lút nhìn Trương Huyền một chút, thấy hắn vẫn không bởi vậy mà tức giận, lúc này hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn chỉ lo vị lão hữu này lại nói linh tinh gì đó cho nên vội vàng giới thiệu:

- Để ta giới thiệu cho ngươi một chút, vị này chính là luyện đan sư nhất tinh mới tấn cấp của công hội, tên là Trương Huyền!

- Luyện đan sư nhất tinh?

Vương Sùng sững sờ, lập tức ngơ ngác.

Sát hạch luyện đan sư khó bao nhiêu, hắn và Âu Dương Thành là lão hữu cho nên biết rất rõ ràng. Vốn hắn nhìn thấy đối phương trẻ tuổi như vậy cho nên còn tưởng rằng là vãn bối gì đó, không nghĩ tới đối phương đã trở thành luyện đan sư chính thức.

Quả thực khó mà tin nổi.

Ngay cả quản gia ở bên cạnh cũng rất là kinh ngạc.

- Không những như vậy, Trương đan sư thông qua sát hạch Luận đan thành công, một người nói cho mười vị luyện đan sư á khẩu không trả lời được. Nếu bàn về thuật luyện đan, e rằng toàn bộ Vương thành cũng không có người nào có thể vượt lên trên hắn!

Âu Dương Thành tiếp tục nói.

- Luận đan?

Vương Sùng líu lưỡi.

Tuy rằng hắn không phải là luyện đan sư, thế nhưng đối với loại phương pháp sát hạch này hắn lại nghe Âu Dương hội trưởng nói qua, một tiểu tử không đủ hai mươi tuổi, không chỉ trở thành luyện đan sư mà lại còn Luận đan thành công. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy thì cũng có chút khó có thể tin được.

- Âu Dương hội trưởng khách khí rồi, ta chỉ may mắn học được mộtchút tri thức. Nếu như bảo ta luyện đan, có khả năng ta cũng không luyện chế ra được...

Trương Huyền vội vàng nói.

Lời hắn nói là thật, hắn có thể Luận đan thành công là bởi vì Thiên Đạo thư viện. Nếu như để hắn luyện đan mà nói, có khả năng ngay cả một loại đan dược đơn giản nhất cũng không thể làm ra được.

Mấy người lại hàn huyên một hồi, Trương Huyền cũng biết Âu Dương Thành cố ý ca ngợi bản thân hắn là vì muốn để cho vị Vương Sùng này có một ấn tượng tốt, như vậy mới tiện mở miệng.

Quả nhiên, sau khi hàn huyên vài câu, Âu Dương Thành cười nói:

- Lần này ta tới đây là còn có việc muốn làm phiền lão hữu!

- Ồ?

Vương Sùng nhìn sang.

- Là như vậy, Trương đan sư cũng vô cùng yêu thích thương pháp, không biết Vương huynh có thời gian không. Không bằng các ngươi cùng nhau thảo luận một, hai a!

Âu Dương Thành nói.

- Ồ? Trương đan sư cũng là cao thủ thương pháp? Như vậy thì tốt rồi...

Nghe thấy hắn nói như thế, ánh mắt Vương Sùng sáng lên, rất là hưng phấn nhìn qua.

Hắn thích thương thành si, việc thích nhất là cùng đọ sức với cao thủ thương pháp, vị Trương Huyền này tuổi còn trẻ đã trở thành luyện đan sư chính thức, sợ rằng thiên phú trên thương pháp cũng không kém, có thể thảo luận cùng người này, bảo sao hắn không hưng phấn cơ chứ?

- Ta... Khục khục, ta chưa bao giờ học qua thương pháp...

Nhìn thấy đối phương định tỷ thí cùng mình một phen, vẻ mặt Trương Huyền rất là lúng túng nói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện