Thân là lão sư, lại là cường giả võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh, coi như Chu Thiên không học được thương pháp thì vẫn có thể nhìn ra sâu cạn của chiêu này.

Thương mang gào thét, uy lực mười phần, áp bức không khí giống như cơn lốc gào thét, đừng nói là áp chế tu vi, coi như dùng hết toàn lực thì sợ rằng cũng khó có thể chống lại được!

Một tiểu tử Tụ Tức cảnh, làm sao lại có thể một lần bùng nổ ra lực lượng to lớn như vậy chứ?

Hắn cảm thấy sắp phát điên rồi.

- Trương Huyền, con mẹ nó ngươi chơi ta...

Lúc này hắn có ngốc tới mấy cũng biết mình đã bị trúng kế.

Khó trách tên này lại tự tin như vậy, Trịnh Dương này từ khi nào mạnh như vậy chứ?

Trong lòng không kịp nghĩ nhiều nữa, hắn cũng không dám tiếp tục áp chế lực lượng, hai cỗ chân khí từ trong bàn tay dâng trào ra, muốn phong lại thương mang.

Chỉ là, chiêu Thiên Đạo thương pháp này ngaycar loại võ giả thất trọng Thông Huyền cảnh, lại là đại sư thương pháp như Vương Sùng cũng không chống đỡ được, huống chi là hắn.

Ohanh!

Báng thuơng mạnh mẽ đánh lên trên ngực, miệng Vương Sùng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể lập tức bay ngược ra ngoài, từ trên Sư Chiến thai rơi xuống mặt đất, vô cùng chật vật.

Yên tĩnh.

Yên lặng như tờ.

- Cái gì?

- Một thương đánh bại Chu Thiên lão sư?

- Trời ạ, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

...

Sau khi há hốc mồm, mọi người ồ lên một trận.

Vốn bọn họ tưởng rằng Chu lão sư ra tay đối phó với một học sinh bất cứ lúc nào cũng sẽ ngã xuống đất như vậy, một ngón tay là có thể ung dung nghiền ép được. Thế nhưng... Trước mắt là trò quỷ gì vậy chứ?

Dưới một thương của học sinh này, Chu lão sư không chỉ làm trái quy tắc phóng thích tất cả lực lượng mà vẫn bị một lần đán bay như cũ...

Không phải ta nhìn nhầm đó chứ?

Ai đó có thể nói cho ta biết đã xảy ra chuyện gì không?

Con mắt của mấy người Triệu Nhã, Lưu Dương, Viên Đào cũng trợn tròn, có chút khó mà tin nổi nhìn về phía Trịnh Dương.

Tên này mỗi ngày đều ở cùng bọn họ, thực lực ra sao bọn họ đều biết rất rõ ràng, làm sao... lại mạnh như vậy chứ?

Hơn nữa... Người khác mạnh mẽ thì cũng chỉ là lợi hại thêm một chút... Chuyện có vẻ như có chút đột nhiên quá mức a!

Cường giả võ giả tứ trọng Bì Cốt cảnh, bị một thương đánh bay...

Có phải chúng ta đang nằm mơ hay không?

Không phải là nằm mơ, là chiêu thương pháp kia!

Mấy người đồng thời quay mặt nhìn về phía Trương Huyền.

Bọn họ cũng phát giác ra, mặc dù Trịnh Dương có thể đại triển thần uy, thế nhưng nhất định là chiêu thương pháp do Trương lão sư hắn dạy cho.

Chỉ có điều... Chiêu thương pháp này nhìn thế nào cũng thấy giết không chết gà, làm sao lại trâu bò như vậy chứ?

Cánh tay của học sinh Chu Thiên vốn đang giơ lên, định vỗ tay dương oai cho lão sư. Thế nhưng bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, lời nói còn chưa hô ra thì đã xuất hiện kết quả này, vẻ mặt mỗi người như mơ, không biết làm sao bây giờ.

- Lão sư...

Sau khi kịp phản ứng lại, tất cả đều chạy tới, nâng Chu Thiên dậy.

- Ngươi...

Đứng dậy, điều tức một chút. Lúc này Chu Thiên mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều, hắn lạnh lùng nhìn về phía Trương Huyền. Lúc đang muốn nói chuyện thì đã thấy Trịnh Dương cầm trong tay trường thương đi tới, lại ôm quyền nói:

- Chu lão sư, đa tạ!

- Phốc!

Nghe thấy hắn nói như thế, Chu Thiên hơi đỏ mặt, phun ra một ngụm máu tươi.

Đa tạ muội muội ngươi a!

Lão tử hận không thể đánh chết ngươi tại chỗ, ai biết được thương pháp của ngươi lại quái dị như thế chứ...

Đường đường là lão sư lại thua một học sinh...

Hắn chỉ cảm thấy mặt mình nóng rát như bị người ta mạnh mẽ đánh vào.

- Chu lão sư, vừa nãy ngươi đã nói, nếu như ta thắng thì ngươi sẽ cho ta mười viên Sinh Tức hoàn, xin lão sư lấy ra!

Trịnh Dương hưng phấn bước lên phía trước.

Tuy rằng tức giận thế nhưng Chu Thiên cũng biết, lần này mất mặt là chuyện khó tránh khỏi. Nếu như thua trên Sư Chiến thai mà lại chống chế thì sẽ mất hết mặt mũi.

Cắn răng một cái, hắn từ túi áo lấy ra một cái bình ngọc rồi đưa tới.

Vội vàng tiếp lấy, Trịnh Dương mở nắp bình ra, quả nhiên bên trong có một loạt Sinh Tức hoàn, khí tức truyền ra ngoài, linh khí bức người.

- Lão sư...

Vội vàng đưa Sinh Tức hoàn tới trước mặt Trương Huyền, vẻ mặt Trịnh Dương rất là hưng phấn.

Vừa giữa trưa bọn họ đến phòng học sinh cãi lộn đó là vì Trương lão sư cần những tư nguyên này, tuy rằng khổ cực... thế nhưng cuối cùng vẫn thành công.

- Đáng ghét!

Nhìn thấy dáng vẻ của hắn, trong lòng Chu Thiên nhỏ máu.

Một lão sư một tháng mới có thể có được một viên, mười viên Sinh Tức hoàn, đối với hắn cũng là một số của cải lớn.

Đương nhiên, hắn cũng sẽ không để cho Trương Huyền thoải mái.

- Hừ, Trương Huyền, cho ngươi thì sao chứ? Những Sinh Tức hoàn này là do học sinh ngươi thắng giúp ngươi. Vốn ngươi đã không tư cách nắm giữ, ta không tin ngươi có thể ung dung thoải mái dùng nó!

Có được những đan dược này thì thế nào chứ?

Học sinh nhọc nhằn khổ sở giúp ngươi đạt được, ngươi còn không biết ngại đi dùng sao?

Chỉ cần không cần, cũng giống như không đạt được nó a!

- Dùng?

Trương Huyền tiếp nhận bình ngọc, lắc lắc đầu nói:

- Loại đồ vật rác rưởi này, ai thèm dùng?

Nói xong, bàn tay run lên.

Tõm tõm!

Bình ngọc đã bị hắn ném vào trong bể nước cách đó không xa.

- A?

- Chuyện này...

Thấy cảnh này, toàn bộ mọi người giật nảy mình, Chu Thiên cũng sững sờ tại chỗ.

Hắn ta làm cái gì vậy?
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện