Trưởng lão sư giả công hội giống như lãnh đạo Vụ giáo dục ở kiếp trước của Trương Huyền, có tư cách phế bỏ chức vụ của một lão sư trong học viện.
- Mạc trưởng lão, nể tình kết giao nhiều năm của chúng ta, mong ông nương nhẹ tay...
Nghe thấy xử phạt, Thượng Thần trưởng lão vội vàng lên tiếng.
Thời khắc này đây, trong lòng hắn ta đang sụp đổ.
Mạc trưởng lão là do hắn ta tìm đến, muốn mượn để thủ tiêu tư cách lão sư của Trương Huyền, kết quả... đã tự lấy đá nện chân mình, giờ người bị khai trừ chức vụ chính là hắn ta.
Có cần phải sa xuống hố như vậy không? - Đều là do công tử bột ngươi!
Càng nghĩ càng giận, nhìn về phía Thượng Bân đang ở cách đó không xa, hắn ta hận không thể lao tới đá gãy hai chân của hắn.
Nếu không vì tên tiểu tử thối này, cứ nhất định phải gây phiền phức cho Trương Huyền, thì bản thân hắn ta cũng chẳng bị dính dáng vào như vậy!
Giờ thì hay rồi, người ta chẳng hề hấn gì, bản thân bị khai trừ chức vụ thì cũng đành, nhưng vấn đề là mang ô danh, có thể tưởng tượng, một khi chuyện phòng giáo vụ chèn ép lão sư, thay đổi thành tích sát hạch bị truyền đi, thì lúc ấy hắn ta kiểu gì cũng sẽ biến thành chuột chạy qua đường, người người ra sức chửi!
Mặc dù bản thân mình chưa làm, nhưng phải có người tin tưởng mới được.
Người ta là hố cha, con mẹ nó ngươi là hố gia gia...
- Nương tay ư? Thượng trưởng lão, chính vì nể tình giao hảo nhiều năm của chúng ta, mà ta mới giữ mặt mũi cho ngươi như thế đó, nếu không, riêng chuyện hết sức chèn ép đồng sự được báo cáo lên công hội, ngươi cũng sẽ bị thủ tiêu tư cách lão sư!
Mạc trưởng lão hừ lạnh:
- Ta thấy ngươi sau này tự lo liệu đi!
Thượng Thần trưởng lão biết hắn ta nói không hề sai, toàn thân chợt mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất như cha mẹ chết.
- Trương lão sư, chuyện ngày hôm nay thật sự quấy rầy ngươi quá, trong giới lão sư có người bại hoại như vậy là do công hội sơ sẩy!
Xử lý xong ba người, Mạc trưởng lão áy náy nói với Trương Huyền.
- Không có chuyện gì, thi thoảng gặp một hai người bại hoại cũng là chuyện bình thường!
Trương Huyền xua tay tỏ vẻ không quan tâm.
Nhìn thấy thái độ của hắn, mọi người lại khâm phục.
Thấy không, đây mới là đạo đức một lão sư nên có...
- Tốt lắm, giờ ta quay về công hội xử lý những việc này, nhất định sẽ cho Trương lão sư một công đạo!
Nói xong, Mạc trưởng lão oán hận nhìn Thượng Thần trưởng lão một cái, rồi xoay người rời đi.
- Trương đại sư, chúng ta cũng đi thôi, ngươi còn dạy ta thư họa nữa kìa!
Nhìn thấy việc nơi này đã xử lý xong, lúc này Tào Hùng cũng đã bị đánh chết đi sống lại, gần như phế bỏ, Bạch Tốn cười khanh khách đi tới trước mặt.
- Được rồi!
Gật gật đầu, Trương Huyền và mọi người cùng rời khỏi Học Tâm tháp.
Nói thật, lần này quá nguy hiểm.
Nếu không phải người Vương gia và mấy người Bạch Tốn, Hoàng Ngữ tới đúng lúc, cho dù hắn có thể ứng phó cũng phải phí rất nhiều khí lực.
Đặc biệt chuyện Triệu Nham Phong.
Kỳ thực, chuyện này là hắn chơi trò tâm lý.
Triệu Nham Phong căn bản không phải trời sinh tỏa mạch, mà là trời sinh kinh mạch chật hẹp!
Kinh mạch chật hẹp, nói theo lời của tiền thế thì có nghĩa người khác có tám làn xe, còn hắn chỉ có một làn xe.
Kinh mạch chật hẹp như thế, khilinh khí đi qua tự nhiên toàn thân sẽ có cảm giác bị xé nát, thậm chí tốc độ tu luyện rất chậm, thành tựu cũng có hạn.
Nhưng bản chất của nó khác với trời sinh tỏa mạch.
Những người kinh mạch bị phong tỏa, giống như đi trên đường gặp đủ các thứ cản trở, linh khí đi tới đó không thể qua được, còn đây, kinh mạch cho dù chật hẹp nhưng vẫn thông suốt, tu luyện không thành vấn đề.
Tẩu hỏa nhập ma thật sự có thể mở rộng kinh mạch đang chật hẹp, giúp việc tu luyện dễ dàng hơn, chính vì như thế mới có thể đột phá nhanh như gió, đạt tới Tụ Tức cảnh đỉnh phong.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà thân thể cũng phải chịu tổn hại rất lớn, Tụ Tức cảnh đỉnh phong xem như là cực hạn, muốn đột phá là không thể.
Vì muốn bồi thường đối phương, Trương Huyền mới ra tay giúp đột phá, đương nhiên, làm như vậy cũng tiêu trừ hiểm họa mà tiền thân lưu lại, nhất cử lưỡng tiện.
Chí ít, sau chuyện này, có lẽ sẽ không còn ai mang chuyện tẩu hỏa nhập ma ra mà nói nữa.
Còn việc làm thế nào để giúp Triệu Nham Phong đột phá thành công thì cũng rất đơn giản.
Sau khi lật hết sách trong Tàng Thư các dành cho lão sư, từ lâu Thiên Đạo Đồ Thư Quán đã hình thành nhất trọng, nhị, tam trọng của Thiên Đạo thần công. Sau khi tu luyện qua một lượt, hắn hiểu rõ phương pháp đột phá như lòng bàn tay, lại thêm hắn có chân khí tinh khiết cao độ, dẫn dắt đối phương đi tới con đường chính xác, việc đột phá thuận lợi, cũng không có gì phức tạp.
- Kể từ bây giờ, sẽ không cần phải lo lắng bị khai trừ bất cứ lúc nào nữa rồi!
Cảm khái một tiếng, hắn thở ra một hơi.
Sau khi sống lại, hắn rơi vào tình huống sắp bị khai trừ, cho dù thu nhận được học viên vẫn cảm thấy có mây đen vần vũ trên đầu, giờ đây coi như mây đen đã tan biến hết.
Rời khỏi Học Tâm tháp, sắp xếp Vương Nham cũng giống như Vương Đào, sau này có thể đến dự thính, lúc này mới khiến đám người Vương gia hậm hực rời đi.
Còn về phần Triệu Nham Phong, hắn tha thiết nhìn sang, rất hiển nhiên thủ pháp vừa rồi của Trương lão sư đã khiến hắn động lòng, hy vọng có thể quay về môn hạ lần thứ hai.
Nhưng, Trương Huyền đã từ chối thẳng thăn đề nghị này.
Đùa ư!Ca ca đây là người “xuyên việt” có ngón tay vàng, sớm muộn gì cũng trở thành danh sư, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chẳng phải làm vậy khiến ta mất mặt lắm sao?
Tiền thân ta khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma, giờ ta giúp ngươi đột phá đến võ giả nhị trọng, ân oán hai bên đã thanh toán xong, không bao giờ muốn dính dáng đến nữa.
Bị từ chối, gương mặt Triệu Nham Phong lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng một lát sau chợt nghĩ ra cái gì đó, trong mắt lại lộ ra vẻ kiên định, hắn và đám người Vương Nham xoay người rời đi.
- Hoàng Ngữ cô nương, phải làm thế nào để trở thành trợ giáo?
Trên đường đi, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
Sau khi trải qua việc này, hắn cũng coi như hiểu rằng, muốn đứng vững trên thế giới này, không bị người đến gây phiền phức, cũng chỉ có thể trở thành danh sư!
Muốn trở thành danh sư, đầu tiên phải thành trợ giáo.
- Trợ giáo là một loại xưng hô, không cần sát hạch như danh sư! Chủ yếu xem vận khí, chỉ cần có danh sư coi trọng, mời ngươi làm, ngươi sẽ thành trợ giáo!
Hoàng Ngữ giải thích.
- Ồ!
Trương Huyền gật đầu.
Kỳ thực trợ giáo nói trắng ra giống như trợ lý truyền thụ ở kiếp trước, tuy không có thực quyền, chỉ là phát ngôn viên nhưng lại đại biểu cho danh sư, có địa vị cực cao.
- Ngươi là trợ giáo danh sư, phòng sách kia...
Trương Huyền nghi hoặc nhìn sang.
Nghe thấy Hoàng Ngữ là trợ giáo danh sư, hắn vô cùng khiếp sợ, lúc trước nàng có thể tùy ý ra vào gia môn Lục Trầm đại sư, liền biết thân phận không bình thường, nhưng không ngờ lại không bình thường tới như vậy
Hơn nữa, đường đường là một trợ giáo, đây chính là địa vị còn đáng tôn sùng hơn cả trưởng lão của học viện Hồng Thiên, tại sao lại mở một phòng sách tại thương trường mà không một ai tới xem?
- Tuy ta may mắn được Lưu sư coi trọng, trở thành trợ giáo của ông ấy, nhưng bản thân vẫn còn quá trẻ tuổi, cần phải tích lũy nhiều kiến thức nữa mới có thể làm cho người ta tin phục, bởi vậy nghe theo sự sắp xếp của Lưu đại sư, lựa chọn mở một cửa hàng nhỏ tại thương trường nơi có nhiều người qua lại, hòng tu thân dưỡng tính, mài giũa tài năng, đồng thời cũng có thể học tập càng nhiều tri thức…
Hoàng Ngữ giải thích.
Trương Huyền gật đầu.
Hiểu rõ thế sự chính là học vấn, thạo hiểu nhân tình chính là văn Chương.
Có lúc chớ xem thường việc mở một cửa hàng nhỏ, kỳ thực những người này là những người hiểu rõ nhân tình thế thái nhất, thậm chí còn thông tỏ hơn một số chuyên gia và học giả.
Muốn thực sự hiểu rõ nhân tình thế thái, mài giũa bản thân tốt hơn, hãy bắt đầu đi từ tầng thấp nhất, đó tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.
Hoàng Ngữ là nữ tử của hội trưởng sư giả công hội, từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, vị Lưu đại sư kia làm như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn bồi dưỡng thật tốt, giúp nàng trải qua nhiều việc đời hơn.
Sau một hồi hàn huyên nữa, Trương Huyền cũng đã phần nào hiểu rõ thế nào là danh sư và trợ giáo, lúc này mới không nhịn được mà cảm khái.
Thế giới này, sư đạo làm đầu, địa vị lão sư vô cùng cao quý, được coi trọng hơn kiếp trước quá nhiều.
Cái gì mà luyện đan sư, luyện khí sư, luyện bảo sư... vô cùng nhiều nghề nghiệp trong thượng cửu lưu, đều không bằng danh sư.
Cũng khó trách, ở thế giới này, bất kể tu luyện hay học tập bất kỳ nghề nghiệp gì đều cần lão sư chỉ dạy, nếu không tôn trọng lão sư, làm sao có khả năng tiến bộ.
- Đúng rồi, rốt cuộc Lục Trầm đại sư sát hạch ngươi gì vậy? Tại sao lại bảo các ngươi nhất định phải học tập ta?
Sau khi biết địa vị của lão sư, Trương Huyền liền buông một câu hỏi mà hắn vẫn còn đang cảm thấy nghi hoặc.
Bạch Tốn là tiểu vương gia của Trấn Nam Vương, Hoàng Ngữ là nữ tử hội trưởng sư giả công hội, bản thân lại là trợ lý danh sư, theo đạo lý mà nói, với địa vị như vậy, bọn họ còn cần người khác sát hạch hay sao?
- Trong gia môn Lục Trầm đại sư có lưu trữ một bộ trân tàng Mặc Hiên đồ không biết bao nhiêu năm... Hai chúng ta đều muốn sở hữu nó, chính vì thế đại sư mới cố ý đưa ra vấn đề khó, tiến hành sát hạch chúng ta!
Hoàng Ngữ giải thích.
- Mặc Hiên đồ?
Trương Huyền hơi nhướng mày:
- Là Mặc Hiên đồ của họa đạo tông sư Mặc Trần Tử năm xưa? Các ngươi cũng không hiểu thư họa... Muốn thứ này làm gì?
Xem lướt qua rất nhiều thư tịch trong Tàng Thư các, trong đó có cuốn ghi chép liên quan tới Mặc Hiên đồ, nói là mặc bảo do họa đạo tông sư lưu lại vào trăm năm trước, quý giá không gì sánh được, giá trị liên thành.
- Là.. tặng người!
Hoàng Ngữ chợt đỏ mặt.
- Tặng người?
Lúc này Trương Huyền mới hiểu ra.
Bạch Tốn và nàng đều thích Mặc Hiên đồ, đều muốn hỏi Lục Trầm đại sư, đại sư đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là ai trong bọn họ vượt qua sát hạch trước.
Cái gọi là sát hạch, chắc là cảm nhận thư họa.
- Trương đại sư, ngươi hiểu rõ thư họa như thế, chỉ liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, có thể dạy chúng ta được không?
Bạch Tốn nhìn sang với ánh mắt khẩn khoản.
- Đúng đấy, dạy chúng ta đi!
Hoàng Ngữ cũng nhìn sang.
- Dạy các ngươi?
Hắn có thể nhận ra thư họa là dựa vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chứ kỳ thực... bản thân hắn có hiểu thư họa là cái gì đâu, làm sao mà dạy được chứ?
Nhìn ánh mắt mong đợi của hai người, Trương Huyền lúng túng không biết làm gì.
- Mạc trưởng lão, nể tình kết giao nhiều năm của chúng ta, mong ông nương nhẹ tay...
Nghe thấy xử phạt, Thượng Thần trưởng lão vội vàng lên tiếng.
Thời khắc này đây, trong lòng hắn ta đang sụp đổ.
Mạc trưởng lão là do hắn ta tìm đến, muốn mượn để thủ tiêu tư cách lão sư của Trương Huyền, kết quả... đã tự lấy đá nện chân mình, giờ người bị khai trừ chức vụ chính là hắn ta.
Có cần phải sa xuống hố như vậy không? - Đều là do công tử bột ngươi!
Càng nghĩ càng giận, nhìn về phía Thượng Bân đang ở cách đó không xa, hắn ta hận không thể lao tới đá gãy hai chân của hắn.
Nếu không vì tên tiểu tử thối này, cứ nhất định phải gây phiền phức cho Trương Huyền, thì bản thân hắn ta cũng chẳng bị dính dáng vào như vậy!
Giờ thì hay rồi, người ta chẳng hề hấn gì, bản thân bị khai trừ chức vụ thì cũng đành, nhưng vấn đề là mang ô danh, có thể tưởng tượng, một khi chuyện phòng giáo vụ chèn ép lão sư, thay đổi thành tích sát hạch bị truyền đi, thì lúc ấy hắn ta kiểu gì cũng sẽ biến thành chuột chạy qua đường, người người ra sức chửi!
Mặc dù bản thân mình chưa làm, nhưng phải có người tin tưởng mới được.
Người ta là hố cha, con mẹ nó ngươi là hố gia gia...
- Nương tay ư? Thượng trưởng lão, chính vì nể tình giao hảo nhiều năm của chúng ta, mà ta mới giữ mặt mũi cho ngươi như thế đó, nếu không, riêng chuyện hết sức chèn ép đồng sự được báo cáo lên công hội, ngươi cũng sẽ bị thủ tiêu tư cách lão sư!
Mạc trưởng lão hừ lạnh:
- Ta thấy ngươi sau này tự lo liệu đi!
Thượng Thần trưởng lão biết hắn ta nói không hề sai, toàn thân chợt mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất như cha mẹ chết.
- Trương lão sư, chuyện ngày hôm nay thật sự quấy rầy ngươi quá, trong giới lão sư có người bại hoại như vậy là do công hội sơ sẩy!
Xử lý xong ba người, Mạc trưởng lão áy náy nói với Trương Huyền.
- Không có chuyện gì, thi thoảng gặp một hai người bại hoại cũng là chuyện bình thường!
Trương Huyền xua tay tỏ vẻ không quan tâm.
Nhìn thấy thái độ của hắn, mọi người lại khâm phục.
Thấy không, đây mới là đạo đức một lão sư nên có...
- Tốt lắm, giờ ta quay về công hội xử lý những việc này, nhất định sẽ cho Trương lão sư một công đạo!
Nói xong, Mạc trưởng lão oán hận nhìn Thượng Thần trưởng lão một cái, rồi xoay người rời đi.
- Trương đại sư, chúng ta cũng đi thôi, ngươi còn dạy ta thư họa nữa kìa!
Nhìn thấy việc nơi này đã xử lý xong, lúc này Tào Hùng cũng đã bị đánh chết đi sống lại, gần như phế bỏ, Bạch Tốn cười khanh khách đi tới trước mặt.
- Được rồi!
Gật gật đầu, Trương Huyền và mọi người cùng rời khỏi Học Tâm tháp.
Nói thật, lần này quá nguy hiểm.
Nếu không phải người Vương gia và mấy người Bạch Tốn, Hoàng Ngữ tới đúng lúc, cho dù hắn có thể ứng phó cũng phải phí rất nhiều khí lực.
Đặc biệt chuyện Triệu Nham Phong.
Kỳ thực, chuyện này là hắn chơi trò tâm lý.
Triệu Nham Phong căn bản không phải trời sinh tỏa mạch, mà là trời sinh kinh mạch chật hẹp!
Kinh mạch chật hẹp, nói theo lời của tiền thế thì có nghĩa người khác có tám làn xe, còn hắn chỉ có một làn xe.
Kinh mạch chật hẹp như thế, khilinh khí đi qua tự nhiên toàn thân sẽ có cảm giác bị xé nát, thậm chí tốc độ tu luyện rất chậm, thành tựu cũng có hạn.
Nhưng bản chất của nó khác với trời sinh tỏa mạch.
Những người kinh mạch bị phong tỏa, giống như đi trên đường gặp đủ các thứ cản trở, linh khí đi tới đó không thể qua được, còn đây, kinh mạch cho dù chật hẹp nhưng vẫn thông suốt, tu luyện không thành vấn đề.
Tẩu hỏa nhập ma thật sự có thể mở rộng kinh mạch đang chật hẹp, giúp việc tu luyện dễ dàng hơn, chính vì như thế mới có thể đột phá nhanh như gió, đạt tới Tụ Tức cảnh đỉnh phong.
Nhưng cũng bởi vì chuyện này mà thân thể cũng phải chịu tổn hại rất lớn, Tụ Tức cảnh đỉnh phong xem như là cực hạn, muốn đột phá là không thể.
Vì muốn bồi thường đối phương, Trương Huyền mới ra tay giúp đột phá, đương nhiên, làm như vậy cũng tiêu trừ hiểm họa mà tiền thân lưu lại, nhất cử lưỡng tiện.
Chí ít, sau chuyện này, có lẽ sẽ không còn ai mang chuyện tẩu hỏa nhập ma ra mà nói nữa.
Còn việc làm thế nào để giúp Triệu Nham Phong đột phá thành công thì cũng rất đơn giản.
Sau khi lật hết sách trong Tàng Thư các dành cho lão sư, từ lâu Thiên Đạo Đồ Thư Quán đã hình thành nhất trọng, nhị, tam trọng của Thiên Đạo thần công. Sau khi tu luyện qua một lượt, hắn hiểu rõ phương pháp đột phá như lòng bàn tay, lại thêm hắn có chân khí tinh khiết cao độ, dẫn dắt đối phương đi tới con đường chính xác, việc đột phá thuận lợi, cũng không có gì phức tạp.
- Kể từ bây giờ, sẽ không cần phải lo lắng bị khai trừ bất cứ lúc nào nữa rồi!
Cảm khái một tiếng, hắn thở ra một hơi.
Sau khi sống lại, hắn rơi vào tình huống sắp bị khai trừ, cho dù thu nhận được học viên vẫn cảm thấy có mây đen vần vũ trên đầu, giờ đây coi như mây đen đã tan biến hết.
Rời khỏi Học Tâm tháp, sắp xếp Vương Nham cũng giống như Vương Đào, sau này có thể đến dự thính, lúc này mới khiến đám người Vương gia hậm hực rời đi.
Còn về phần Triệu Nham Phong, hắn tha thiết nhìn sang, rất hiển nhiên thủ pháp vừa rồi của Trương lão sư đã khiến hắn động lòng, hy vọng có thể quay về môn hạ lần thứ hai.
Nhưng, Trương Huyền đã từ chối thẳng thăn đề nghị này.
Đùa ư!Ca ca đây là người “xuyên việt” có ngón tay vàng, sớm muộn gì cũng trở thành danh sư, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, chẳng phải làm vậy khiến ta mất mặt lắm sao?
Tiền thân ta khiến ngươi tẩu hỏa nhập ma, giờ ta giúp ngươi đột phá đến võ giả nhị trọng, ân oán hai bên đã thanh toán xong, không bao giờ muốn dính dáng đến nữa.
Bị từ chối, gương mặt Triệu Nham Phong lộ rõ vẻ thất vọng, nhưng một lát sau chợt nghĩ ra cái gì đó, trong mắt lại lộ ra vẻ kiên định, hắn và đám người Vương Nham xoay người rời đi.
- Hoàng Ngữ cô nương, phải làm thế nào để trở thành trợ giáo?
Trên đường đi, Trương Huyền không nhịn được hỏi.
Sau khi trải qua việc này, hắn cũng coi như hiểu rằng, muốn đứng vững trên thế giới này, không bị người đến gây phiền phức, cũng chỉ có thể trở thành danh sư!
Muốn trở thành danh sư, đầu tiên phải thành trợ giáo.
- Trợ giáo là một loại xưng hô, không cần sát hạch như danh sư! Chủ yếu xem vận khí, chỉ cần có danh sư coi trọng, mời ngươi làm, ngươi sẽ thành trợ giáo!
Hoàng Ngữ giải thích.
- Ồ!
Trương Huyền gật đầu.
Kỳ thực trợ giáo nói trắng ra giống như trợ lý truyền thụ ở kiếp trước, tuy không có thực quyền, chỉ là phát ngôn viên nhưng lại đại biểu cho danh sư, có địa vị cực cao.
- Ngươi là trợ giáo danh sư, phòng sách kia...
Trương Huyền nghi hoặc nhìn sang.
Nghe thấy Hoàng Ngữ là trợ giáo danh sư, hắn vô cùng khiếp sợ, lúc trước nàng có thể tùy ý ra vào gia môn Lục Trầm đại sư, liền biết thân phận không bình thường, nhưng không ngờ lại không bình thường tới như vậy
Hơn nữa, đường đường là một trợ giáo, đây chính là địa vị còn đáng tôn sùng hơn cả trưởng lão của học viện Hồng Thiên, tại sao lại mở một phòng sách tại thương trường mà không một ai tới xem?
- Tuy ta may mắn được Lưu sư coi trọng, trở thành trợ giáo của ông ấy, nhưng bản thân vẫn còn quá trẻ tuổi, cần phải tích lũy nhiều kiến thức nữa mới có thể làm cho người ta tin phục, bởi vậy nghe theo sự sắp xếp của Lưu đại sư, lựa chọn mở một cửa hàng nhỏ tại thương trường nơi có nhiều người qua lại, hòng tu thân dưỡng tính, mài giũa tài năng, đồng thời cũng có thể học tập càng nhiều tri thức…
Hoàng Ngữ giải thích.
Trương Huyền gật đầu.
Hiểu rõ thế sự chính là học vấn, thạo hiểu nhân tình chính là văn Chương.
Có lúc chớ xem thường việc mở một cửa hàng nhỏ, kỳ thực những người này là những người hiểu rõ nhân tình thế thái nhất, thậm chí còn thông tỏ hơn một số chuyên gia và học giả.
Muốn thực sự hiểu rõ nhân tình thế thái, mài giũa bản thân tốt hơn, hãy bắt đầu đi từ tầng thấp nhất, đó tuyệt đối là sự lựa chọn tốt nhất.
Hoàng Ngữ là nữ tử của hội trưởng sư giả công hội, từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, vị Lưu đại sư kia làm như vậy chẳng qua cũng chỉ muốn bồi dưỡng thật tốt, giúp nàng trải qua nhiều việc đời hơn.
Sau một hồi hàn huyên nữa, Trương Huyền cũng đã phần nào hiểu rõ thế nào là danh sư và trợ giáo, lúc này mới không nhịn được mà cảm khái.
Thế giới này, sư đạo làm đầu, địa vị lão sư vô cùng cao quý, được coi trọng hơn kiếp trước quá nhiều.
Cái gì mà luyện đan sư, luyện khí sư, luyện bảo sư... vô cùng nhiều nghề nghiệp trong thượng cửu lưu, đều không bằng danh sư.
Cũng khó trách, ở thế giới này, bất kể tu luyện hay học tập bất kỳ nghề nghiệp gì đều cần lão sư chỉ dạy, nếu không tôn trọng lão sư, làm sao có khả năng tiến bộ.
- Đúng rồi, rốt cuộc Lục Trầm đại sư sát hạch ngươi gì vậy? Tại sao lại bảo các ngươi nhất định phải học tập ta?
Sau khi biết địa vị của lão sư, Trương Huyền liền buông một câu hỏi mà hắn vẫn còn đang cảm thấy nghi hoặc.
Bạch Tốn là tiểu vương gia của Trấn Nam Vương, Hoàng Ngữ là nữ tử hội trưởng sư giả công hội, bản thân lại là trợ lý danh sư, theo đạo lý mà nói, với địa vị như vậy, bọn họ còn cần người khác sát hạch hay sao?
- Trong gia môn Lục Trầm đại sư có lưu trữ một bộ trân tàng Mặc Hiên đồ không biết bao nhiêu năm... Hai chúng ta đều muốn sở hữu nó, chính vì thế đại sư mới cố ý đưa ra vấn đề khó, tiến hành sát hạch chúng ta!
Hoàng Ngữ giải thích.
- Mặc Hiên đồ?
Trương Huyền hơi nhướng mày:
- Là Mặc Hiên đồ của họa đạo tông sư Mặc Trần Tử năm xưa? Các ngươi cũng không hiểu thư họa... Muốn thứ này làm gì?
Xem lướt qua rất nhiều thư tịch trong Tàng Thư các, trong đó có cuốn ghi chép liên quan tới Mặc Hiên đồ, nói là mặc bảo do họa đạo tông sư lưu lại vào trăm năm trước, quý giá không gì sánh được, giá trị liên thành.
- Là.. tặng người!
Hoàng Ngữ chợt đỏ mặt.
- Tặng người?
Lúc này Trương Huyền mới hiểu ra.
Bạch Tốn và nàng đều thích Mặc Hiên đồ, đều muốn hỏi Lục Trầm đại sư, đại sư đồng ý, nhưng điều kiện tiên quyết là ai trong bọn họ vượt qua sát hạch trước.
Cái gọi là sát hạch, chắc là cảm nhận thư họa.
- Trương đại sư, ngươi hiểu rõ thư họa như thế, chỉ liếc mắt nhìn là có thể nhìn ra rất nhiều vấn đề, có thể dạy chúng ta được không?
Bạch Tốn nhìn sang với ánh mắt khẩn khoản.
- Đúng đấy, dạy chúng ta đi!
Hoàng Ngữ cũng nhìn sang.
- Dạy các ngươi?
Hắn có thể nhận ra thư họa là dựa vào Thiên Đạo Đồ Thư Quán, chứ kỳ thực... bản thân hắn có hiểu thư họa là cái gì đâu, làm sao mà dạy được chứ?
Nhìn ánh mắt mong đợi của hai người, Trương Huyền lúng túng không biết làm gì.
Danh sách chương