Đang suy nghĩ miên man, anh lại nhịn không nổi nhếch môi bật cười ra tiếng, bên trong xe như vẫn còn vang vọng tiếng hát của Nhã Vọng, anh nhìn ra bên ngoài cửa sổ, bỗng nhiên cảm thấy không khí trong xe quá nóng, mở cửa sổ rồi, hơi lạnh bên ngoài mới lập tức tràn vào bên trong, nhưng vẫn không làm anh cảm thấy lạnh, gió thổi mép áo khoác của anh lất phất, Đường Tiểu Thiên mím môi, vừa lái xe vừa cười, đang chạy bỗng nhiên anh lại quay đầu xe, chạy ngược về đường cũ, đến dưới công ty Thư Nhã Vọng rồi, anh cứ ngồi trong xe ngẩng đầu nhìn phòng làm việc của cô. Anh biết mình không thể nhìn thấy cô nhưng anh không muốn đi, có thể anh muốn đứng ở nơi gần cô nhất đợi cô.

Anh có thể tưởng tượng được hình ảnh cô cúi đầu chăm chỉ vẽ, anh có thể tưởng tượng được hình ảnh cô ôm tài liệu chạy qua chạy lại trong văn phòng, có thể tưởng tượng ra cảnh cô cầm cốc uống nước, ngồi trên ghế xoay lắc lư uống nước, anh có thể tưởng tượng ra hình ảnh cô mỉm cười nói chuyện với đồng nghiệp.

Anh không thấy buồn chán, cũng không có cảm giác thời gian sao dài dằng dặc, dường như lẳng lặng đợi cô như thế này cũng là một điều hạnh phúc.

Đúng lúc này, Đường Tiểu Thiên trông thấy Thư Nhã Vọng vội vội vàng vàng từ trong tòa nhà làm việc lao ra, cô chạy đến mép đường vẫy xe taxi.

Đường Tiểu Thiên nhoài đầu ra ngoài gọi cô: “Nhã Vọng.”

Thư Nhã Vọng quay lại, cô cảm thấy hơi ngạc nhiên sau đó thì chạy vội tới hỏi: “Sao anh vẫn còn ở đây vậy?”

Đường Tiêu Thiên hơi xấu hổ nói: “Anh…ban nãy anh bỏ quên ít đồ nên quay lại tìm.”

“Đi xe mà còn quên đồ được hả.”

Đường Tiểu Thiên gật đầu, sau đó hỏi: “Em đi đâu vậy?”

“À! Đúng rồi.” Thư Nhã Vọng vội vàng mở cửa xe bên ghế phụ ngồi vào trong: “Chở em đến Nhất Trung đi.”

Đường Tiểu Thiên vừa khởi động xe vừa hỏi: “Sao vậy?”

Thư Nhã Vọng tức giận nói: “Giáo viên của Hạ Mộc gọi điện thoại nói, ở trường Hạ Mộc bị người ta đánh. Ghê thật! Em đi xem thử tên nhóc nào dám đánh Hạ Mộc nhà em!”

Đường Tiểu Thiên nhìn thoáng qua Thư Nhã Vọng đang nổi giận đùng đùng, nói tiếp: “Tính tình của thằng bé Hạ Mộc cũng không đáng yêu lắm.”

Thư Nhã Vọng hất mặt, tay nắm thành đấm hỏi: “Không đáng yêu, thế nào gọi là không đáng yêu.”

Đường Tiểu Thiên gật đầu: “Ơ…Không, anh cảm thấy rất dễ thương.”

Chẳng mấy chốc xe đã chạy đến trường Nhất Trung, Thư Nhã Vọng xuống xe, cô nhìn hai bên đường vẫn còn trồng hai hàng ngô đồng pháp dường như không hề thay đổi, hoa trong vườn cũng nở thành từng đóa từng đóa, Thư Nhã Vọng nhìn hai bên con đường vào trường học, cảm thán: “Giống như mới hôm qua vẫn còn đạp xe tới trường vậy.”

“Ừm.” Đường Tiểu Thiên đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn về một hướng, anh vẫn còn nhớ rất rõ bầu trời âm u ngày hôm đó trên con đường đến trường, gió lạnh thổi thốc từng cơn, trong cặp xách còn có túi sữa đậu nành ấm áp.

Đường Tiểu Thiên nói: “Không biết thầy Cao có còn dạy ở trường hay không.”

“Vẫn còn, lần trước Trương Tịnh Vũ còn nhìn thấy thầy.”

“Thật sao.”

Thư Nhã Vọng nhìn vẻ mặt như đang muốn đi thăm thầy của Đường Tiểu Thiên, cô lấy tay đẩy anh một cái: “Vậy anh đi chào thầy đi, em đi gặp Hạ Mộc trước, lát nữa sẽ tìm anh.”

Đường Tiểu Thiên hơi phân vân nhưng vẫn gật đầu nói: “Ừ.”

Thư Nhã Vọng phất tay với Đường Tiểu Thiên, cô đi nhanh tới dãy lầu khối lớp mười một, quen thuộc chỗ này nên chỉ một thoáng là cô đã tìm tới được văn phòng của cô giáo.

Khi cô gõ cửa đi vào thì thấy Hạ Mộc và bốn cậu con trai khác đang đứng xếp hàng chỗ cửa văn phòng, Thư Nhã Vọng vừa nhìn thấy Hạ Mộc ngay lập tức đã lo lắng chạy qua, cô chạm lên mặt của cậu rồi tức giận nói: “Là ai là ai, ai đánh em vậy. Quá đáng quá rồi!”

Cô trông thấy môi Hạ Mộc bị dập, khóe mắt thì bầm tím, trên chiếc áo trắng còn lấm lem đất bẩn.

Thư Nhã Vọng càng nhìn càng tức, thật sự là không thể tha thứ được, Hạ Mộc là cục cưng nâng niu trong tay của nhà họ Thư cô, đừng nói là đánh, cô mới chỉ lớn tiếng với cậu thôi mà ông Thư đã muốn cho cô ăn đánh!

Quá đáng nhất chính là, khuôn mặt đẹp trai của cậu lại thành xanh xanh tím tím thế này!

Một cô giáo trông còn rất trẻ đi tới hỏi: “Cô là người nhà của Hạ Mộc?”

Thư Nhã Vọng vừa lấy khăn giấy trong túi xách ra, giúp Hạ Mộc lau bùn đất dính trên mặt, vừa trả lời: “Tôi là chị của cậu ấy.”

Khi cô vừa nói xong câu ấy, Hạ Mộc đã lạnh lùng nghiêng mặt né sang bên, không để cho cô lau giúp.

Thư Nhã Vọng tức giận xoay đầu của cậu lại: “Đừng nhúc nhích!”

Nhìn mấy vết xanh xanh trên khóe môi, Thư Nhã Vọng lại thấy tức giận: Là ai đánh, ai đánh, có phải là bốn người này không? Các cậu có thể đánh được hả? Giỏi lắm! Có muốn chị đây dạy dỗ mấy cậu không? Có biết chị là ai không? Lúc chị đây còn đánh nhau ở trường thì các cậu còn lăn lê trên bùn đất kia kìa!”

Cô giáo đưa tay ra ngăn cô: “Cô, cô Hạ.”

Thư Nhã Vọng mở to mắt quay sang: “Tôi họ Thư.”

“À…cô Thư.”

“Có chuyện gì!”

“Tôi thấy, hình như cô hiểu lầm rồi.” Cô giáo trẻ cười yếu ớt: “Tôi mời cô đến đây, không phải vì các em ấy đánh Hạ Mộc. Mà là vì, Hạ Mộc đánh các em ấy.”

Cánh tay của Thư Nhã Vọng giận dữ chỉ vào mấy cậu học sinh đang giơ ra giữa chừng, vẻ tức giận vẫn còn trên mặt, bốn cậu thanh niên có vẻ oan ức đang nhìn cô, một cậu thiếu niên trông rất đẹp trai bực bội nói lớn: “Thật quá đáng, tại sao người lớn đều như vậy cả, rõ ràng là cậu ta đánh chúng em, chúng em cũng bị thương, còn bị nặng hơn nữa kìa.”

Cô giáo trẻ phất tay, cười ha ha: “Xin lỗi xin lỗi, là cô hiểu lầm mấy em.”

“Các cậu cũng bị thương à?” Thư Nhã Vọng nhìn mấy cậu nhóc từ trên xuống dưới, trông rất khỏe mạnh mà.

Cậu thanh niên đẹp trai kia lại tức giận cởi áo ra nói: “Cô nhìn xem!”

Hai cậu nam sinh khác bắt đầu cởi áo, còn một cậu khác thì bắt đầu cởi quần ra: “Cô giáo trẻ mặt ửng hồng đứng bên cạnh nói: “Quả thật là mấy em ấy bị thương khá nặng.”

“Thật vậy à?” Thư Nhã Vọng khoanh hai tay lại, bình tĩnh nhìn ba cậu thanh niên cởi quần áo: “Vậy cho tôi xem xem.”

Ba cậu thanh niên loạt xoạt cởi quần áo, tới khi Thư Nhã Vọng sắp thấy mấy cậu thanh niên đẹp trai đang tức giận này cởi sạch thì trước mắt bỗng nhiên tối lại, có một bàn tay cản đường nhìn của cô đi, Hạ Mộc đứng sau lưng cô nói nhỏ: “Là em đã đánh họ.”

“Hay lắm, cậu ta đã nhận rồi kìa.” Cậu thiếu niên đẹp trai nói: “Cô ơi, cô chỉ biết thiên vị Hạ Mộc thôi! Vừa nhìn thấy cậu ta bị thương là đã cho rằng bọn em đánh cậu ta.”

Vẻ mặt cô giáo trẻ như đang nói cô sai rồi, ngây ngô cười nói: “Bởi vì em ấy bị thương ở trên mặt mà.”

Cậu thiếu niên đẹp trai kia nói: “Cậu ta rất ghê gớm, toàn đánh những chỗ người ta không nhìn thấy thôi!”

“Là tại cậu ngốc, đánh người thì không đánh vào mặt!” Thư Nhã Vọng túm lấy cánh tay Hạ Mộc, nắm chặt trong tay cười nói: “Chuyện này mà cũng không biết, có muốn tôi chỉ cho các cậu không.”

“Chuyện này…cô Hạ.”

“Tôi họ Thư.” Cô giáo này nói chuyện sao có vẻ lóng ngóng như vậy nhỉ.

“À, xin lỗi, cô Thư.” Cô giáo cười xin lỗi: “Chuyện này, em Hạ Mộc đánh bạn, theo nội quy của trường học thì…”

Thư Nhã Vọng phất tay ngăn lại: “Đánh bạn gì chứ ạ, mấy em ấy chỉ đùa với nhau thôi, mấy cậu nhóc ở gần nhau không phải rất thích đánh đấm một chút hay sao!”

“Ồ…là như vậy à?”

“Không phải gì chứ!” Bốn cậu học sinh kia cùng nhau gào lên: “Cậu ta đánh bọn em!”

Cô giáo trẻ tội nghiệp không biết phải giải quyết như thế nào, trỏ ngón tay: “Theo quy định của nhà trường…”

“Thưa cô giáo, cô vừa tốt nghiệp đại học phải không?” Thư Nhã Vọng hỏi.

“Đúng vậy.”

Thư Nhã Vọng thở dài, kéo cô giáo trẻ sang một bên, rỉ tai nói nhỏ với cô giáo một lúc lâu, sau đó thì thấy vẻ mặt cô giáo trẻ từ kinh ngạc chuyển sau buồn bã, cuối cùng hai mắt còn đỏ ửng lên, nước mắt rưng rưng chực trào ra ngoài.

“Tôi nói như vậy, cô hiểu chứ.”

Cô giáo gật đầu, vẻ mặt đồng cảm nhìn Hạ Mộc nói: “Hạ Mộc à, em về nhà trước đi, phải nghe lời chị của em đấy.”

Hạ Mộc chau mày nhìn Thư Nhã Vọng, Thư Nhã Vọng nháy mặt với cậu.

Cậu thiếu nhiên đẹp trai tức giận gào lên: “Thưa cô!”

“Nghe lời nào, nghe lời nào, cô mời mấy em ăn trưa nhé, được không?”

“Không được!”

Thư Nhã Vọng mặc kệ tiếng kêu gào đầy bất mãn của bốn cậu thiếu niên phía sau, túm lấy Hạ Mộc kéo ra khỏi văn phòng.

Thư Nhã Vọng quay lại nhìn thoáng về phía cô giáo trong văn phòng: “Cô giáo của các em dễ thương thật.”

Hạ Mộc lạnh nhạt tiếp lời: “Ngốc nghếch.”

Thư Nhã Vọng cười gật mạnh đầu: “Ha ha, chị cũng thấy vậy.”

Hạ Mộc đút hai tay vào túi quần, cúi đầu đi theo phía sau Thư Nhã Vọng, đi một lúc tới khi xuống dưới lầu, cậu bỗng nhiên dừng lại hỏi: “Chị và cô giáo nói gì vậy?”

Thư Nhã Vọng dừng lại, quay lại cười với cậu: “Thì bịa câu chuyện về một cậu bé có thân thế đáng thương, bị mọi người bắt nạt, rồi thì không ngừng cố gắng vươn lên cho cô ấy nghe thôi. Không ngờ cô ấy lại tin thật!”

Hạ Mộc ném cái liếc mắt cho cô: “Chị lại bắt nạt người thật thà.”

Thư Nhã Vọng nhìn cậu không nói lời nào.

Hạ Mộc bẻ tay hỏi: “Nhìn cái gì?”

Thư Nhã Vọng cười: “Cuối cùng em cũng chịu nói chuyện với chị rồi.”

Hạ Mộc hừ ra tiếng, cúi đầu nói: “Rõ ràng là chị không thèm để ý tới em.”

“Chị không để ý tới em bao giờ.” Thư Nhã Vọng oan uổng nói.

Hạ Mộc gật đầu: “Chị không có thời gian để ý tới em.’

Thư Nhã Vọng nhíu mày cười: “Ha, thì ra là em ghen tị.”

Hạ Mộc lườm cô, bước nhanh về cổng trường học.

Thư Nhã Vọng đuổi theo cậu, cười hi hi nói với theo sau: “Xin lỗi mà, trái tim chị đã có nơi có chốn rồi, không thể đồng ý với em được.”

“Nếu như em thích những cô gái lớn hơn, chị cảm thấy cô giáo của em cũng rất được, vừa đáng yêu lại dễ bị lừa, trông cũng xinh xắn lắm…”

Hạ Mộc dừng lại, lạnh lùng nhìn về phía Thư Nhã Vọng.

Thư Nhã Vọng bị ánh mắt lạnh băng của cậu làm cho lạnh cóng, cô liếm môi cẩn thận khép miệng lại.

Hạ Mộc nắm chặt hai tay, nhìn cô trừng trừng nói: “Thư Nhã Vọng, chị còn ngốc hơn cô giáo của tôi.”

Trong chớp mắt Thư Nhã Vọng giống như trái bóng cao su bị đâm xì hơi, sụp vai chán nản, Hạ Mộc nhìn cô, vừa định nói thêm gì đó nhưng mắt lại liếc thấy có bóng người đang đi tới cách đó không xa, cậu đột ngột quay lại…

Đường Tiểu Thiên cười hiền bước tới hỏi: “Không có chuyện gì chứ? Hạ Mộc.”

Hạ Mộc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Không có gì.”

Đường Tiểu Thiên nhìn thấy vết thương trên mặt Hạ Mộc: “Đánh nhau là sở trường của anh, về anh dạy cho cậu mấy chiêu.”

Hạ Mộc ngẩng đầu lạnh nhạt hỏi: “Anh nghĩ tôi cần à?”

“…” Đường Tiểu Thiên ngại ngùng, không nói gì nữa.

Thật sự Hạ Mộc không cần anh dạy gì, trong số những lính cảnh vệ của ông nội cậu có nhiều người cũng là cao thủ cả.

Thư Nhã Vọng chau mày: “Hạ Mộc.”

Hạ Mộc không nhìn cô, cứ thế quay người đi luôn.

Thư Nhã Vọng nhìn theo bóng lưng cậu thở dài, Đường Tiểu Thiên cười bất đắc dĩ: “Cậu ấy vẫn còn ghét anh.”

Thư Nhã Vọng cũng không ngần ngại mà gật đầu nhìn anh: “Đúng là không thích anh lắm.”

Đường Tiểu Thiên hơi cười nói: “Nhưng mà ba em thích cậu ấy đấy chứ.”

Thư Nhã Vọng lại gật đầu: “Cũng khá yêu quý, còn thương nó hơn cả em.”

Đường Tiểu Thiên đút hai tay vào túi quần, cười khẽ lại nói: “Em cũng thích cậy ấy.”

Thư Nhã Vọng ngẩn người.

Đường Tiểu Thiên cúi đầu cười: “Cho nên anh cũng phải thích.”

Thư Nhã Vọng ngây ra, đưa tay giữ chặt tay Đường tiểu Thiên, tới gần anh nói: “Á à ~ đúng là anh rể tốt.”

Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười.

---------------------------------------------------

Chương 10b: Yêu thương ngọt ngào

Những ngày có Đường Tiểu Thiên, Thư Nhã Vọng cảm thấy cuộc sống thật giống như những nốt nhạc đang nhảy nhót vui vẻ bước ra, khi đi làm, tan ca, tụ tập bạn bè, hai người lúc nào cũng có đôi có cặp, khiến ai nấy đều cảm thấy ước ao.

Người hâm mộ họ nhất chính là Tiêu Tuyết và Trương Tịnh Vũ, ngày nào Trương Tịnh Vũ cũng trừng cặp mắt oán thán nhìn Đường Tiểu Thiên, cậu ta nói anh không phải là anh em, mười mấy năm hạnh phúc rồi nhưng cũng không nghĩ đến chuyện giới thiệu một cô bạn gái nào cho anh em của mình, Tiêu Tuyết nhìn thấy Đường Tiểu Thiên ngày ngày đều đưa đón Nhã Vọng hết sức ân cần, thì cô ấy lại nhìn chằm chằm Thư Nhã Vọng.

Thư Nhã Vọng thấy hai người này ngày nào cũng xoay như chong chóng xung quanh mình nên nhất quyết giới thiệu cho cả hai quen nhau, cô cảm thấy cứ nên để cho bọn họ thành một đôi đi cho rồi, nhưng không ngờ, hai người này lại thật sự vừa ý nhau, dùng một câu nói của Tiêu Tuyết mà hình dung thì: “Vào khoảnh khắc mà chị nhìn thấy anh ấy, thì chị đã biết được cái gì gọi là tiếng sét ái tình.”

Còn dùng câu của Trương Tịnh Vũ thì lại là: “Ái chà chà! Cuối cùng cũng phải vậy chứ!”

Hai người này buồn nôn giống như phim trên ti vi, mỗi ngày Trương Tịnh Vũ đều mang một đóa hoa hồng chờ Tiêu Tuyết dưới lầu công ty, mỗi khi tình cờ nhìn thấy Đường Tiểu Thiên đi đón Thư Nhã Vọng, cậu ta lại đắc ý bước qua cười hề hề: “Ồ, người anh em, hôm nay tới sớm thật nha.”

Đường Tiểu Thiên ngó dáng vẻ vênh vang gió xuân phơi phới của cậu ta, lúc nào cũng không nhịn được cười, gật đầu: “Cậu cũng đâu có đến trễ.”

Sau đó hai người đàn ông dựa vào chiếc xe jeep của Đường Tiểu Thiên, hút thuốc trong gió lạnh, nói chuyện quốc gia chuyện đại sự, chờ cô gái của mình tan làm.

Mỗi lần Thư Nhã Vọng nhìn thấy cảnh này, bao giờ cô cũng phải bật cười ầm ĩ một phen.

Trương Tịnh Vũ sẽ cốc đầu cô, lườm mắt hỏi: “Cười cái gì mà cười.”

Thư Nhã Vọng vẫn cười: “Nhìn tướng cậu cầm hoa hồng, buồn cười biết chừng nào.”

Trương Tịnh Vũ không quan tâm tới lời chọc ghẹo của cô, dâng hoa hồng tới trước mặt Tiêu Tuyết, Tiêu Tuyết thường hay vặn vẹo tay một chút, sau đó mới ngại ngùng nhận hoa, nói nhỏ: “Lần sau anh đừng mang hoa tới, ngại lắm.”

“Không được!” Trương Tịnh Vũ vẫn khăng khăng: “Anh phải tặng chứ, mỗi ngày một đóa, tặng đến khi đủ chín trăm chín mươi chín đóa hồng mới được!”

Tiêu Tuyết nhìn anh cảm động: “Tịnh Vũ.”

Trương Tịnh Vũ nồng nàn nhìn lại cô nàng: “Tiểu Tuyết.”

Hai người đứng tại chỗ tình cảm ôm chặt lấy nhau, còn lắc lư lắc lư.

Thư Nhã Vọng chà chà hai tay nổi đầy da gà, lắc đầu kéo Đường Tiểu Thiên đi: “Mình đi đi, để cho họ tiếp tục đóng phim.”

Đường Tiểu Thiên sẽ cười gật đầu: “Hay mà.”

Thư Nhã Vọng nhìn thấy anh cười, không kiềm nổi quay đầu lại liếc mắt nhìn, lại thấy Trương Tịnh Vũ giảo hoạt cười hề hề giơ tay hình chữ V về phía cô, vẻ mặt bỉ ổi mà hạnh phúc.

Thư Nhã Vọng chế nhạo: “Nhìn cậu ta khoái chí kìa, sau này phải tìm cậu ta đòi tiền mai mối.”

Đường Tiểu Thiêm mỉm cười đồng ý, anh nắm chặt tay Thư Nhã Vọng, hai người cùng ngồi vào trong xe, Đường Tiểu Thiên không lái xe đi ngay, tay phải lại đút vào túi, hơi mím môi, hồi hộp nói: “Tết âm lịch năm nay, anh thấy hay là hai nhà chúng ta cùng ăn cơm tất niên đi, cũng để ba mẹ chúng ta gặp nhau.”

Thư Nhã Vọng không hiểu gì, quay lại nhìn anh: “Không phải họ vẫn thường gặp nhau sao.”

Hai nhà ở gần như thế, bà Thư và bà Đường cũng thường hay đi chợ đi dạo, ông Thư với ông Đường vẫn gặp nhau trên cơ quan hằng ngày.

Đường Tiểu Thiên quệt mũi nói: “Đúng là vẫn gặp nhau, nhưng mà lần này anh nghĩ nên long trọng một chút. Em hiểu ý anh không?”

Ánh mắt Thư Nhã Vọng chợt sáng lên, cười gian nói: “Em không hiểu gì hết ~”

Đường Tiểu Thiên ngượng, cắn môi cười: “Em giả vờ hay lắm.”

“Em không hiểu thật mà.” Nói xong cô còn lườm anh một cái, giống như cô thật sự không hiểu gì hết.

Đường Tiểu Thiên trợn mắt nhìn cô, giơ tay trái lên túm lấy tay trái của Thư Nhã Vọng, tay phải vẫn đút trong túi giờ rút ra, Thư Nhã Vọng nhìn chăm chăm, cô thấy anh chầm chậm, nhẹ nhàng đeo vào ngón áp út trên tay cô một chiếc nhẫn. Chiếc nhẫn bạch kim chạm vào da, từng chút từng chút lồng vào ngón tay, hơi lạnh mát rượi khiến cho trái tim Thư Nhã Vọng run lên lẩy bẩy, khi chiếc nhẫn đã nằm trọn vẹn trên tay cô, thì anh nhích lại gần, hôn cô thật khẽ, Thư Nhã Vọng không nhúc nhích, chỉ im lặng nhắm mắt lại, bàn tay cũng nắm chặt lấy tay anh, cảm thấy hơi thở của anh, cảm thấy đôi môi anh nhẹ nhàng đắm đuối trên môi cô, đây là một nụ hôn thật tuyệt diệu, chưa từng có nhiều xúc cảm như vậy, giống như một lời tuyên thệ, dịu dàng, lại vô cùng thân thiết, hòa vào một thể.

Trên đường về, Thư Nhã Vọng đều giơ bàn tay đeo nhẫn lên khung cửa kính, cô nhìn ánh trời chiều đỏ rực chiếu vào chiếc nhẫn, một viên đá nhỏ lóe lên tia sáng lóa mắt, khóe môi Thư Nhã Vọng hơi nhếch lên, đến khi nụ cười trên môi không thể hớn hở thêm được nữa cô mới cố gắng khép môi lại, sau đó nó lại hơi hơi nhếch lên…

Đêm 30, tết âm lịch, hai gia đình cùng ngồi trong một phòng riêng của một nhà hàng cao cấp ở thành phố S, cùng nhau ăn cơm, nói chuyện của Thư Nhã Vọng và Đường Tiểu Thiên, người lớn hai nhà đều vui vẻ bàn xong xuôi mọi chuyện, hôn lễ cũng được quyết định.

Chờ khi Đường Tiểu Thiên đủ hai mươi lăm tuổi, họ sẽ kết hôn.

Bà Đường chọn mấy ngày liền, lại chọn đúng ngay ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi của Thư Nhã Vọng, bà nói ngày đó là ngày hoàng đạo, rất thích hợp cưới gả.

Thư Nhã Vọng len lén nắm tay Đường Tiểu Thiên dưới bàn, Đường Tiểu Thiên cũng nắm chặt tay cô, cô cúi đầu cười nho nhỏ, vẻ mặt vẫn rất tao nhã, mẫu mực.

Sau đó, chưa đến lễ tình nhân, Đường Tiểu Thiên lại nhập học, Đường Tiểu Thiên nhờ Trương Tịnh Vũ tặng cho Thư Nhã Vọng một bó hoa hồng to và chocolate, Trương Tịnh Vũ cười khoái chí trong điện thoại: “Tôi rất phong cách đấy nhé, một tay ôm bó hoa đứng chờ dưới tòa nhà cao ốc văn phòng, bên trái là cô gái cười xinh đẹp như hoa, bên phải cũng một cô gái cười xinh như hoa, này, cậu không biết đâu, những người xung quanh đây đều ghen tị với tôi đấy.”

Trong điện thoại Đường Tiểu Thiên khe khẽ cười, sau đó mới nói: “Cảm ơn.”

Trương Tịnh Vũ dẹp giọng điệu đùa cợt lại, ngữ điệu đứng đắn hẳn: “Khách sáo cái mốc gì.”

Một lúc sau, Trương Tịnh Vũ còn nói: “Tiểu Thiên, tôi rất mừng là cậu với Nhã Vọng bên nhau, tôi cũng thấy rất vui cho cậu.”

Đường tiểu Thiên cười: “Bây giờ không phải cậu cũng rất hạnh phúc đó sao.”

“Là vậy, Tiểu Tuyết nhà tôi dịu đàng đáng yêu hơn Nhã Vọng nhiều…”

Đường Tiểu Thiên ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời đêm, mỉm cười nghe Trương tịnh Vũ lải nhải luyên thuyên.

Một ngày bình lặng như nước trôi qua, Đường Tiểu Thiên vẫn mỗi ngày một lá thư, Thư Nhã Vọng cũng thường nhân lúc rảnh rang trong giờ làm viết thư trả lời anh, thỉnh thoảng sẽ là một cú điện thoại, nói chuyện bao lâu cũng đều không nỡ cúp máy.

Hai người đều cùng đợi, đợi đến một ngày có thể suốt đời bên nhau…

Sang năm sau, công trình cây xanh hóa đường quốc lộ mà công ty đảm nhận hoàn thành, giám đốc Trình và vài nhà thầu đặt một bàn tiệc ở một nhà hàng lớn của thành phố S để mừng hoàn công, đứng trong văn phòng, giám đốc Trình rất hào phóng nói: “Tất cả mọi người có thể đưa bạn theo, mọi người đều đã vất vả, cho nên hãy ăn cho thật đã, chơi cho thật đã.”

Tiêu Tuyết gọi điện thoại cho Trương Tịnh Vũ, bảo anh ta cùng đi chơi, Trương Tịnh Vũ mở miệng đồng ý trong điện thoại.

Tiêu tuyết cúp máy, nhìn Thư Nhã Vọng cảm thấy hơi ngại ngùng: “Nhã Vọng, em có cần gọi một người bạn nào đó đến chung không? Chúng mình cực khổ bấy nhiêu lâu, khó khăn lắm ông chủ mới mời cơm một lần, dù sao cũng phải đến ăn mới được.”

Thư Nhã Vọng xoay xoay cây bút trong tay gật đầu: “Phải vậy chứ, không thể chịu thiệt được.”

Nhưng mà gọi ai đi cùng bây giờ? Thư Nhã Vọng nghịch điện thoại, bây giờ mới phát hiện, bạn bè của cô quả là ít đến tội nghiệp, hai, ba lần bấm lên nút dò số điện thoại trong di động, cô vẫn không tìm ra một ai có thể đi cùng mình tới tiệc rượu.

Cô tắt đi động, trề môi nằm úp sấp lên bàn buồn bực, một lát sau, cô lại mở điện thoại lên, vào trong danh sách tìm số của Hạ Mộc, không kiềm được lại thở một hơi dài, tay phải cô chạm lên nút bấm, cắn răng nhấn vào dãy số của cậu.

Tiếng chuông điện thoại reo rất lâu nhưng không có ai nghe máy.

Không mang theo di động à? Hay là, không muốn nghe?

Thư Nhã Vọng lại đợi một lúc, sau đó tắt điện thoại đi.

Thôi đi, tự mình đi vậy.

Một mình cô, cũng ăn được mà.

Chọn món đắt nhất mà ăn ~!

-------------------------------------------

Chương 10c: Yêu thương ngọt ngào

Bữa tiệc chiêu đãi của công ty bắt đầu lúc bảy giờ, Thư Nhã Vọng nán lại công ty đến sáu giờ mới cùng Tiêu Tuyết ngồi xe của Trương Tịnh Vũ, ngày hôm nay Trương Tịnh Vũ lại còn mặc Âu phục trắng tinh vừa vặn dáng người, đàn ông mặc đồ Tây, giống như phụ nữ mặc váy ngắn, luôn luôn hấp dẫn ánh mắt của người khác phái, Trương Tịnh Vũ vốn dĩ trông cũng không xấu, hơn nữa vóc dáng cũng vào tầm thước tám, bỏ qua dáng vẻ cà lơ phất phất phơ thường ngày thì đã có thể mang lại một hương vị của người trưởng thành, chững chạc hẳn.

Thư Nhã Vọng ngắm nghía anh chàng, cười trêu: “Sao lại mặc quần áo giống như chú rể vậy?”

Trương Tịnh Vũ vuốt tóc tự phụ nói: “Đẹp trai chứ?”

Tiêu Tuyết gật đầu biểu hiện một khuôn mặt đáng yêu: “Phải rồi! Phải rồi! Thật là đẹp trai!”

Thư Nhã Vọng cười cợt: “Gớm quá.”

Trương Tịnh Vũ đưa tay cốc cô, Thư Nhã Vọng cười né tránh, ba người đùa giỡn ầm ĩ đi vào nhà hàng, bữa tiệc đặt trên lầu hai, là một buổi tiệc đứng, vừa có khu vực chọn đủ loại món ăn ngon, vừa có khu vực sắp bàn dài được ghép lại dùng làm nơi dùng bữa, trong sảnh còn cho phát những ca khúc yêu thích quen thuộc, lúc bọn người Thư Nhã Vọng đi vào thì đã có người bưng đĩa đi chọn món.

“Nhanh lên, nhanh lên, nếu không mấy món ngon sẽ bị người ta chọn hết mất.” Tiêu Tuyết vội vàng tìm một chỗ đặt túi xách xuống, vừa kéo Trương Tịnh Vũ, vừa quay lại nói: “Nhã Vọng, em trông chừng đồ đạc, tụi chị đi mang thức ăn về cho em.”

Thư Nhã Vọng gật đầu, tìm một chỗ ngồi xuống, một lúc sau, hai người họ trở về, một người vừa đi vừa bưng hai cái đĩa đồ ăn thật to, Tiêu Tuyết vừa ngồi xuống vừa sai Trương Tịnh Vũ đi lấy đồ uống đem lại, Trương Tịnh Vũ cáu kỉnh đặt đồ ăn xuống, lại quay đi lấy đồ uống, đúng lúc này, hơn mười người của bàn bên phải đều ồn ào đứng lên, mọi người quay lại nhìn thì thấy ông tổng của phía công thương nghiệp Hải Đức dẫn theo Khúc Uất Nhiên trên mặt còn đang nở nụ cười thong dong bước vào, tổng giám đốc công thương nghiệp Hải Đức vừa đi lên phía trước vừa quay sang nói với nhân viên của mình: “Mọi người ngồi cả đi, cùng ngồi xuống ăn nào.”

Tiêu Tuyết vừa xiên một nĩa salad trộn sứa lên ăn vừa kề sát vào Thư Nhã Vọng nói: “Chậc, tên con riêng Khúc Uất Nhiên này cuối cùng cũng được chính thức xuất hiện.”

Thư Nhã Vọng hỏi: “Con riêng?”

Tiêu Tuyết nói nhỏ: “Ừ, chị nghe người của công thương nghiệp Hải Đức nói, vốn dĩ là tổng giám đốc của họ vẫn còn có một đứa con do vợ lớn sinh, hai năm trước đi leo núi, hậu quả là phải nằm dưới lớp tuyết trên núi luôn, sau đó thì Khúc Uất Nhiên xuất hiện, ngay lập tức đã lên làm tổng giám đốc của hạng mục của chúng ta.”

“À.” Thư Nhã Vọng gật đầu, anh ta mới vừa tốt nghiệp mà đã có thể lên được chức vụ này nhanh đến vậy: “Thì ra là vậy, số của tên họ Khúc này đúng là quá tốt.”

Tiêu Tuyết gật đầu: “Thì đó, công thương nghiệp Hải Đức, gì thì gì tài sản cũng phải vài tỷ, như thế thì hời cho anh ta quá mà.”

Thư Nhã Vọng ngẩng đầu liếc mắt nhìn Khúc Uất Nhiên, hôm nay gã ta mặc đồ tây từ trên xuống dưới toàn một màu đen, cà vạt màu vàng, mắt kính không gọng gác trên sống mũi anh tuấn, cặp mắt lúc nào cũng mang theo vẻ nghiền ngẫm châm biếm bị cắp kính mắt giấu đi, nụ cười dịu dàng, khiến người ta bỗng dưng nảy sinh thiện cảm, nếu mà là cô gái không biết bản tính của gã nhất định là sẽ bị gã mê hoặc đến chết mê chết mệt.

Khúc Uất Nhiên liếc một cái đã phát hiện ra Thư Nhã Vọng lẫn trong đám người, gã ta hơi gật đầu mỉm cười nhìn cô, tao nhã giống như một quý tộc.

Thư Nhã Vọng quay phắt đi không thèm nhìn gã, nhịn không nổi mắng: “Đồ đạo đức giả.”

Đúng lúc Trương Tịnh Vũ mang ba ly đồ uống quay lại, vẻ mặt vô tội hỏi: “Sao cậu lại mắng tôi?”

Thư Nhã Vọng không trả lời nhìn cậu: “Cậu cũng quá hợp với biệt danh này, ngồi đi.”

Tiêu Tuyết che miệng cười: “Đúng là đạo đức giả, trước đó không biết anh ta đắc tội với ai mà phải nằm viện, nghe nói là bị gãy mấy cái xương sườn.”

“Hả? Thật vậy à?” Thư Nhã Vọng vui vẻ hỏi.

“Ừ.”

“Các em đang nói ai vậy?” Trương Tịnh Vũ không hiểu gì chen vào hỏi một câu.

“Anh ta kìa.” Tiêu Tuyết chỉ vào Khúc Uất Nhiên.

Trương Tịnh Vũ quay đầu lại nhìn thoáng một cái, vẻ mặt như sáng tỏ: “Hứ ~ tên đó à!”

Thư Nhã Vọng hỏi: “Cậu biết à?”

Trương Tịnh Vũ thần thần bí bí cười hề hề: “Có gặp một lần.”

Thư Nhã Vọng hỏi: “Lúc nào vậy?”

Trương Tịnh Vũ lúc lắc ngón tay: “Bí mật bí mật.”

Tiêu Tuyết gõ gõ bàn: “Nói.”

“Thật ra, chuyện là vầy…” Trương Tịnh Vũ cởi áo vest, xắn tay áo sơ mi trắng lên, trở lại giống như bộ dạng thường ngày, anh ta vừa ăn vừa nói: “Một tối trước đây lâu lắm rồi, bao nhiêu ngày ấy nhỉ? Quên mất rồi, dù sao thì tối hôm đó anh với mấy anh em vừa đi hát về xong, thì thấy tên này đang quấy rối Nhã Vọng, anh vừa định đi lên ngăn lại thì tên nhóc Hạ Mộc kia chạy tới, sau khi bọn em đi, vẫn còn chưa từ bỏ ý định, hôm đó đúng lúc anh uống nhiều quá, nên đã gọi mấy người anh em đi tới đánh hắn, kết quả lại bị hắn đánh cho.”

Trương Tịnh Vũ nói đến đây, trợn mắt buồn bực, Tiêu Tuyết hỏi: “Các anh mấy người vậy?”

Trương Tịnh Vũ giơ năm ngón tay: “Ba nam hai nữ. Quái, hai cô nàng kia không biết suy nghĩ gì cả, nhìn thấy bọn anh bị đánh, còn đồng loạt khen hắn ta đẹp trai. Anh với hai anh em của mình ngay ngày hôm đó mỗi người mỗi ngả với các cô ấy luôn.”

Thư Nhã Vọng khinh thường: “Vô dụng quá.”

Trương Tịnh Vũ cãi lại: “Này, người ta đã được huấn luyện trong quân đội, người thường bọn tôi vốn dĩ đã không phải là đối thủ, biết trước như vậy tôi cũng cùng Tiểu Thiên đi bộ đội, đàn ông thì phải là quân nhân mới được.

Tiêu Tuyết hỏi: “Sau đó thì sao?”

Trương Tịnh Vũ hớp một hớp rượu lại nói: “Sau đó thì anh nói cho Tiểu Thiên nghe.”

Nói xong còn dùng ánh mắt “đã hiểu rõ chưa” nhìn hai cô gái, Tiêu Tuyết và Thư Nhã Vọng gật đầu, cả hai đều đã hiểu rõ mấy cái xương sườn của Khúc Uất Nhiên tại sao lại gãy rồi.

Thư Nhã Vọng lại nhìn Khúc Uất Nhiên, bỗng nhiên cảm thấy hơi tức cười, thảo nào mấy ngày đó Tiểu Thiên như bốc hơi khỏi nhân gian.

Ba người lại tiếp tục trò chuyện, Tiêu Tuyết bỗng chỉ vào ly rượu của cô gái ở bàn đối diện: “Cô ấy uống gì vậy?”

Trương Tịnh Vũ liếc mắt nói: “Champagne.”

“Em cũng muốn uống.”

“Nhã Vọng thì sao?”

“Muốn.”

Trương Tịnh Vũ lại đứng lên, đi tới khu vực chọn món, Khúc Uất Nhiên cũng đang đứng trước bàn ăn cầm một ly champagne, champagne trên bàn được người khác mang đi chỉ còn lại năm ly, Khúc Uất Nhiên lịch sự lùi sang một bên, mỉm cười nói: “Mời anh trước.”

Trương Tịnh Vũ lườm gã ta, không thèm khách sáo, nhấc hai ly champagne lên mang đi, anh ta không chú ý, khi Khúc Uất Nhiên cúi đầu, trong nháy mắt đó, khóe môi cong lên một nụ cười độc ác.

Trương Tịnh Vũ quay lại ngồi vào chỗ, Tiêu Tuyết nâng ly rượu uống một ngụm lớn, cười hớn hở: “Ngon quá, còn ngon hơn cả uống nước trái cây.”

Trương Tịnh Vũ vội vàng kéo tay cô lại nói: “Champagne không thể uống như vậy, sẽ say đấy.”

Tiêu Tuyết say mê nhìn anh ta: “Say cũng tốt.”

Da mặt Trương Tịnh Vũ dày như vậy mà còn phải ửng hồng: “Tiêu Tuyết ~”

“Tịnh Vũ ~!”

Hai người ôm nhau ~ ôm thật chặt ~!

Hai người này quá buồn nôn rồi đấy, Thư Nhã Vọng lắc đầu, đứng dậy, không chịu nổi nói: “Tôi đi ăn một chút, hai người lại đóng phim tiếp đi.”

Thư Nhã Vọng đi sang kia, vừa mới định cầm kẹp salad thì cái kẹp đã bị một bàn tay to thuôn dài cầm lấy, Thư Nhã Vọng quay đầu lại nhìn, đã thấy Khúc Uất Nhiên tao nhã cúi đầu, cười ấm áp, rất lịch sự gắp trứng đặt vào đĩa cho Thư nhã Vọng: “Mời em.”

Thư Nhã Vọng rất ngạc nhiên, gục gặt đầu: “cám ơn.”

Nói cám ơn xong, Thư Nhã Vọng cắn môi bực bội, đúng là hận đến chết cái lễ nghi phép tắc được dạy từ nhỏ này.

Có vẻ như tâm trạng Khúc Uất Nhiên rất tốt, giống như bạn bè hỏi: “Gần đây tốt chứ?”

Thư Nhã Vọng nói: “Mấy ngày không có anh, ngày nào cũng đều rất tốt.”

Khúc Uất Nhiên trêu: “Em đang nhắc anh đến tìm em sao?”

“Anh!” Thư Nhã Vọng phát cáu, trừng mắt bực tức nhìn lại anh ta.

“Nhưng phải là sao bây giờ? Anh không còn hứng thú với em nữa.” Khúc Uất Nhiên chắp hai tay ra sau lưng, nở nụ cười ý tứ sâu xa.

“Tôi nghe được mấy lời này của anh còn thấy vui vẻ hơn so với trúng giải thưởng lớn năm triệu nữa kìa.”

Khúc Uất Nhiên cúi đầu cười, khóe mắt lơ đễnh nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón áp út của cô, đôi mắt tối tăm sau cặp kính lóe lên, sau đó lại ngẩng đầu, nở nụ cười ôn hòa nhã nhặn: “Nhẫn rất đẹp, Tiểu Thiên tặng à?”

Thư Nhã Vọng gật đầu: “Phải, chúng tôi đính hôn rồi.”

Khúc Uất Nhiên nheo mắt, chúc mừng: “Chúc mừng các em.”

“Cám ơn.” Thư Nhã Vọng lễ độ gật đầu, không ở lại nữa mà quay người rời khỏi đó, nhưng lúc cô mới đi được hai bước thì dường như nghe thấy tiếng Khúc Uất Nhiên nói câu gì đó theo sau lưng cô.

Thư Nhã Vọng chưa quay lại chỗ ngồi thì đã thấy Trương Tịnh Vũ dìu Tiêu tuyết đi, Thư Nhã Vọng bước qua hỏi: “Sao vậy?”

Mặt Trương Tịnh Vũ đỏ gay, hơi xấu hổ nói: “Say thật rồi.”

“À…” Thư Nhã Vọng cười đê tiện một cái, nhăn nhăn mày.

Trương Tịnh Vũ không thèm quan tâm tới cô, nhăn mũi hỏi: “Tôi đưa cô ấy về trước, lát nữa tôi tới đón cậu sau nhé?”

Thư Nhã Vọng cười khúc khích lắc đầu: “Không cần đâu. Chăm sóc cô ấy cho tốt đi.”

Trương Tịnh Vũ gật mạnh đầu: “Tôi đi đây, cậu về sớm một chút, đừng uống cái champagne kia nữa, không biết là thứ đồ rác rưởi gì một hớp đã say, đúng là, đúng là…”

Thư Nhã Vọng khinh thường lắc đầu nói: “Mau cất cái đuôi sói lắc lư của cậu lại, xem không được chút nào.”

Trương Tịnh Vũ cười khùng khục hai tiếng, đỡ Tiêu Tuyết đi.

Một mình Thư Nhã Vọng quay lại chỗ ngồi, cô nhìn một đĩa thức ăn còn chưa ăn hết, chau mày, cầm lấy nĩa bắt đầu ăn, thỉnh thoảng có đồng nghiệp dẫn bạn đến chào hỏi cô, Thư Nhã Vọng gật đầu mỉm cười nhìn họ, khẽ chạm ly, uống chỗ champagne trong tay, cô không cảm thấy champagne có thể làm say lòng người, uống còn ngon hơn nước trái cây, Tiêu Tuyết là tiêu biểu cho chuyện rượu không làm ta say mà là ta tự say.

Tám giờ, điện thoại di động trong túi vang lên, là Hạ Mộc, Thư Nhã Vọng bắt máy: “Alo.”

Hạ Mộc trong điện thoại hỏi: “Chị tìm em?”

“Ừ, chị định tối rủ em cùng đi ăn, nhưng mà…” Cô nhìn phần đồ ăn thừa còn lại trên bàn, Thư Nhã Vọng cười: “Bây giờ ăn xong rồi.”

“À.” Nghe giọng nói của Hạ Mộc không phát hiện ra tâm trạng gì, cậu hỏi: “Em bảo chú Trịnh đi đón chị nhé?”

Thư Nhã Vọng lắc đầu: “Không cần, giờ còn sớm, chị tự về.”

“Ừm.” Hạ Mộc ừm một tiếng rồi lại không nói.

Thư Nhã Vọng đợi một lát mới nói: “Chị cúp máy đây.”

Hạ Mộc không nói gì, bên đầu kia điện thoại vẫn im lặng, Thư Nhã Vọng đợi một lúc, vừa muốn cúp điện thoại bỗng nghe thấy cậu nói: “Nhã Vọng, em nhớ chị.”

Trái tim Thư Nhã Vọng run nhè nhẹ, cô nắm chặt di động, không biết hỏi làm sao: “Chúng ta, không phải chúng ta vẫn thường gặp nhau sao?”

Hạ Mộc nói: “Không giống như vậy.”

“Hạ Mộc?”

“Em cảm thấy chị cách em rất xa, thật sự rất xa.” Giọng của Hạ Mộc bình thản như vậy, nhưng, Thư Nhã Vọng lại như là có thể nhìn thấy trong giọng nói của cậu, cảnh cậu đang ngồi trong căn phòng nho nhỏ, không bật đèn, bóng đêm ngoài cửa sổ thật dày đặc, cậu ngồi trên giường, một tay ôm hờ đầu gối, dựa vào tường, cúi đầu, tóc mái hơi dài che đi con mắt, ánh đèn yếu ớt trong di động hắt lên gương mặt sắc nét của cậu làm chúng thêm u ám.

Thư Nhã Vọng cúi đầu, miệng hơi hé ra, mũi xon xót, cô nhíu mày, sau đó nói: “Phải rồi, chúng ta cách nhau rất xa.”

Bên kia điện thoại lại là một khoảng trầm mặc.

Thư Nhã Vọng nói: “Hạ Mộc à, đừng nhớ chị, không được đâu.”

Thư Nhã Vọng nhẹ nhàng gập điện thoại lại, sau đó lại nhấc champagne trên bàn, ngửa đầu, uống cạn, trong lòng cảm thấy thắt lại đau đớn.

Có một số chuyện, cô cố gắng không nghĩ tới, có một số chuyện, cô cố bắt mình quên đi, bắt mình xóa mờ dần, giống như buổi tối hôm đó, cái ôm chặt chẽ đó, chàng trai ấy không muốn buông tay, những lời yêu thật đậm sâu, những chuyện không cẩn thận để xảy ra cô phải cố gắng quên đi. Như thế, sẽ giống như cô đã thật sự quên được chúng.

Hình như chỉ cần quên đi, là họ có thể trở lại như lúc ban đầu, hình như chỉ cần quên đi là cậu sẽ không còn thích cô nữa.

Rất nhiều năm trước, sau khi cha cô đau lòng nói với cô chuyện của Hạ Mộc, cô đã quyết tâm chăm sóc tốt cho cậu.

Rất nhiều năm trước, Hạ Mộc đã dùng giọng nói yếu ớt nói với cô: “Ba em cũng thường nói em là niềm kiêu hãnh của ông, mẹ em cũng thường khóc vì em: ” Khi đó cô đã quyết định: cô phải trở thành người thân của cậu, dành cho cậu thương yêu nhiều nhất.

Nhưng…Cuối cùng tại sao lại trở nên như thế này.

Tại sao, nhất định cô phải tổn thương cậu?

Thư Nhã Vọng ngẩn ngơ ngồi ở đó, cô cảm thấy lòng ngực khô ráp khó chịu, cổ họng chợt đắng ngắt, đầu óc lại hơi lơ mơ, ánh mắt từ từ mất tập trung, Thư Nhã Vọng lắc mạnh đầu, chống tay lên trán, kỳ lạ, rõ ràng là cô chỉ uống có một ly rượu thôi, với tửu lượng của cô, sao lại say?

Thư Nhã Vọng chợt có cảm giác bất an, cô cuống cuồng đứng lên, đầu óc lại váng vất đứng cũng không vững, cả người ngã về phía trước, bỗng tay phải cô bị ai đó nắm chặt, sức của người đó rất khỏe, mạnh mẽ kéo cô lại, cô nhào vào lòng người đó, rồi lại chợt nghe thấy mùi hương nước hoa nam thoang thoảng.

---------------------------------------------------

Chương 10d: Yêu thương ngọt ngào

Cô hơi ngẩng đầu lên, chùm đèn thủy tinh treo trên trần phòng bắn ra tia sáng màu sắc rực rỡ chói lòa làm mắt cô nheo lại, cô nhìn thấy rõ ràng là khuôn mặt của một người đàn ông, một khuôn mặt đẹp đẽ nhưng mang tới cảm giác tà ác, khóe miệng tạo thành một nụ cười tỏ vẻ quan tâm, gã đỡ lấy tay cô, hỏi nhỏ: “Nhã Vọng à, em say rồi sao?” Từ trong yết hầu gã thoát ra thứ âm thanh khàn khàn, trên khuôn mặt đã treo vào nụ cười của một kẻ vừa thực hiện được âm mưu.

Thư Nhã Vọng bỗng hiểu được mọi chuyện: “Anh…Anh đã làm gì tôi?”

Khúc Uất Nhiên cười gập cả người, thân mật ôm chằm lấy cô, kề sát môi vào bên tai cô tình tứ nói: “Cũng không có làm gì, có điều lúc nãy trước khi chàng trai kia mang rượu về cho các em thì anh có thêm một chút xíu thứ vào trong đó.”

“Xéo đi!” Thư Nhã Vọng nổi điên giãy dụa, chẳng trách Tiêu Tuyết mới chỉ uống một ly champagne mà đã say khướt, chẳng trách mình cũng…

“Em muốn tôi xéo sao?” Khúc Uất Nhiên bày ra vẻ mặt thâm tình ôm sít cô vào trong lòng: “Nhã Vọng à, anh đã nói rồi đấy, các em sẽ không lấy nhau, anh sẽ không để các em lấy nhau đâu.” Gã đưa thẻ tín dụng cho người phục vụ gần đó: “Bạn gái tôi uống hơi nhiều, nhờ anh giúp tôi đặt một phòng nhé.”

Thư Nhã Vọng vô cùng sợ hãi, cố giãy ra, cô vừa định nói thì dạ dày chực cuộn lên, cô há miệng xuýt chút nữa là ói ra, người phục vụ nhận chiếc thẻ, nhìn dáng vẻ Khúc Uất Nhiên nhàn nhã thong dong cũng không cảm thấy nghi ngờ gì, gật đầu nói: “Vâng, xin anh chờ một lát.”

“Anh buông ra.” Thư Nhã Vọng muốn đẩy gã ra nhưng không đẩy nổi, không biết là Khúc Uất Nhiên đã cho cô uống thứ thuốc gì, mà trong dạ dày lại cồn cào, khó chịu, làm cô muốn nôn ra, và cô đã nôn cả lên người Khúc Uất Nhiên đang ôm cô.

Khúc Uất Nhiên chau mày, vội đẩy Nhã Vọng cách xa một chút, Thư Nhã Vọng vẫn đang nôn, lúc người phục vụ quay trở lại đúng lúc nhìn thấy tình trạng này.

Anh ta vội vàng giao thẻ phòng cho Khúc Uất Nhiên, sau khi đợi gã kí tên lên hóa đơn thì tìm người tới dọn dẹp.

Khúc Uất Nhiên vừa ôm Nhã Vọng đang mê man, vừa đi vào thang máy, cảm giác khi thang máy đi lên cao làm Thư Nhã Vọng thấy khó chịu nên lại nôn tiếp, Khúc Uất Nhiên nhăn mặt, gã nín thở, kéo cô vào phòng, đóng cửa lại xong, gã mở cửa phòng tắm, đẩy thẳng cô vào trong bồn tắm lớn, cô bị gã đẩy ngã đến choáng váng, gã mở vòi nước để cho nước lạnh phun ra, Thư Nhã Vọng lạnh quá nên thét lên một tiếng, trong nháy mắt cô đã tỉnh táo lại một chút, hai tay cô bám vào thành bồn tắm muốn trèo ra ngoài nhưng lại bị bàn tay của Khúc Uất Nhiên đẩy ngã trở lại.

“Anh muốn gì!” Thư Nhã Vọng run lập cập, hoảng sợ nhìn gã.

Khúc Uất Nhiên tháo mắt kính, ánh mắt gian ác nhìn cô: “Tẩy sạch em, sau đó ăn tươi.”

Thư Nhã Vọng không muốn phí thời gian nói chuyện với gã, hai tay cố gắng muốn trèo ra khỏi bồn tắm, dường như Khúc Uất Nhiên muốn hưởng thụ cảm giác khi nhìn thấy bộ dạng đấu tranh của cô, gã cười cười nhìn cô, thong dong cởi từng nút từng nút trên áo vest, sau đó thản nhiên vứt chiếc áo vest xuống đất, gã bước đến, chỉ một tay đã kìm chặt được Thư Nhã Vọng, tay còn lại tự tháo cái cà vạt màu vàng ra rồi dùng nó trói chặt hai cánh tay đang nỗ lực giãy dụa tránh thoát của cô vào trên ống dẫn nước.

“Đừng!” Thư Nhã Vọng dùng hết sức vùng vẫy, ống kim loại bị cô rung lắc đập vào tường vang lên âm thanh cọc cạch, lúc này nước đã ấm hơn, hơi nước bốc lên xung quanh, và gã bắt đầu cúi người cởi áo khoác của Thư Nhã Vọng, trút bỏ quần áo của cô ra, lớp nội y tinh tế ôm lấy phần ngọt ngào căng mềm, nở nang hiện ra dưới dòng nước. Khúc Uất Nhiên bị mê hoặc, gã đưa tay ra ra sức xoa nắn bộ ngực của cô.

Hai mắt Thư Nhã Vọng trợn trừng, nước mắt chảy ra: “Dừng lại! Dừng tay lại!”

Khúc Uất Nhiên cười mỉm, sau đó thì gã phá lên cười, môi gã hôn lên dái tai cô: “Chưa bắt đầu đã khóc…không phải là…Tiểu Thiên về lâu như thế, mà nó vẫn chưa chạm qua em ư?”

Thư Nhã Vọng khóc lóc giãy dụa: “Buông ra! Buông tay ra!”

Khúc Uất Nhiên cười, gã cười rất khoái trá: “Xem ra, đúng là chưa chạm vào.”

Thư Nhã Vọng trừng mắt hung ác nhìn gã: “Khúc Uất Nhiên! Nếu anh dám chạm vào tôi, tôi sẽ không tha cho anh! Tôi thề!”

“Không tha cho tôi? Thế nào gọi là không tha cho tôi? Gọi Tiểu Thiên về đánh tôi hả? Hay bảo ba cô bắn chết tôi? Bây giờ cô lại mạnh mồm rồi đấy! Lát nữa thì đừng cầu xin tôi tha cho cô!”

Nói xong gã ta đứng lên, cô nghe thấy tiếng tháo dây lưng và kéo khóa, bàn tay gã đặt trên bụng dưới của cô sau đó nhích dần xuống phía dưới, cô run rẩy, sợ hãi và tuyệt vọng, gã cởi quần của cô ra, cô khóc lùi về sau nhưng không thể nữa.

“Cứu tôi với! Cứu tôi với!” Cô kinh hoàng gào lên nghẹn ngào.

“Không ai cứu được em đâu!” Gã hôn cô, ác nghiệt tuyên bố: “Tôi muốn đàn bà, chưa bao giờ thất bại, em cũng giống vậy thôi!” Gã mạnh bạo tách hai chân đang khép chặt của cô, rồi đè lên người cô: “Nhã Vọng à, bây giờ chỉ mới vừa bắt đầu thôi…”

Dòng nước ấm men theo từng động tác đưa đẩy không ngừng của gã tràn ra khỏi bồn tắm, nước nhỏ tí tách vang lên âm thanh vỡ nát gõ xuống sàn nhà.

Trong phòng tắm, tiếng khóc thút thít, tiếng cầu xin nho nhỏ của cô gái dần mất hẳn, chỉ còn lại âm thanh hoang đàng, phóng túng phát ra từ lồng ngực của gã đàn ông.

Qua thật lâu thật lâu sau, âm thanh đó mới dần dần ngừng lại…

Đêm đã khuya, Thư Nhã Vọng co tròn trên chiếc giường lớn trong phòng khách của nhà hàng, cô cố ôm chặt lấy mình, mắt không chớp lấy một cái mà chỉ nhìn chằm chằm vào bức tường trước mặt, cô rất lạnh, rất đau, cũng rất sợ hãi.

Gã đàn ông bên cạnh đang ôm lấy vòng em nhỏ nhắn của cô, vùi mặt vào mái tóc dài mềm mại của cô, ngủ say. Bất chợt, cô trông thấy túi xách của mình, ánh mắt lóe lên, cô khẽ khàng gỡ cánh tay gã đàn ông ra, mệt mỏi bò khỏi giường, khi chân cô chạm trên mặt sàn, chúng hơi run, cô gắng sức đi tới chỗ túi xách, ngồi xuống, và kéo dây kéo, cô lấy một con dao rọc giấy màu hồng khỏi túi, đây là món đồ cô chuẩn bị cho công việc của mình, cô luôn đặt nó trong túi xách, tiện cho bản thân có thể mang theo.

Cô lạnh lùng quay đầu lại nhìn gã đàn ông đang nằm trên giường, chầm chậm đẩy lưỡi dao ra, rồi im lặng bước từng bước một đến bên giường, trong gian phòng tối tăm ngay cả một chút ánh sáng cũng không có, giống như cô, đôi mắt bị che lấp bởi nỗi căm hận, cô muốn giết gã, hoàn trả lại những ô nhục và đau đớn gã để lại trên người cô, gấp đôi!

Con dao của cô khẽ kề gần cổ gã, hai tay cô cầm chặt cán dao, người cô run rẩy, nhưng cô không chùn bước, cô muốn giết gã, dù cho cô có phải trả cái giá đắt đến cỡ nào!

Tay cô vung lên cao, lưỡi dao sắc lạnh chớp lên rồi vụt xuống, người nằm trên giường bỗng mở choàng mắt, gã vươn tay, chụp lấy cổ tay nhỏ bé yếu ớt của cô, nhưng lưỡi dao cũng cắt lên cổ tay gã, dòng máu chầm chậm tươm ra từ vết thương, gã hơi nhíu mày, kéo mạnh cô về phía mình, cô yếu ớt ngã lên người gã, gã xoay người đè cô xuống, bóp chặt lấy cổ tay cô làm con dao rọc giấy rơi ra, gã cầm lấy nó, nhìn vào lưỡi dao sắc rồi đảo mắt âm thầm quan sát cô, máu của gã chảy từ cổ tay xuống, rơi trên khóe mắt cô, giống như những giọt nước mắt màu máu rơi ra từ mắt cô.

Bàn tay Khúc Uất Nhiên dịu dàng lau sạch sẽ gương mặt cô, lúc tay gã chạm vào cô, cô run lên bần bật, mắt gã lạnh đi, nhạt giọng: “Tôi cho là em không ra tay được.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện