Trường hợp như vậy ở kiếp trước không ít, mặc kệ phía dưới xảy ra chuyện lớn đến đâu, cùng lắm thì thí xe giữ tướng, đẩy trách nhiệm cho người không liên quan. Có lẽ đập xong dịch trạm rồi, Chu Đại Trung cũng sẽ ra mặt lớn tiếng chỉ trích. Cuối cùng có lẽ gã sẽ nói, những tên đập phá dịch trạm đều "làm việc tạm thời" ở Bộ Nha.

Quách Dĩnh chịu không nổi liện leo lên nóc nhà để quan sát, sau khi xuống, cô bực dọc nói: - Khốn! Một đám ô hợp, có gì hay đâu. Nếu như là bản cô nương đây chỉ huy, khẳng định sẽ chia ra ba đường, ngoại trừ xung đột chính diện, hai bên cũng trèo tường mà vào. Dịch trạm chỉ có ít người như vậy, căn bản không chú ý hết được. Quách Dĩnh đi theo phụ thân nhiều năm như vậy, thiên quân vạn mã diễn tập nàng đều gặp qua, đừng nói trước mắt chỉ có hai ba trăm người hỗn chiến.

- Muội bớt mạnh miệng đi, đi theo ta thì đừng có chạy lung tung, bằng không người ta đánh vỡ mặt, lúc đó ta không cần muội nữa. Chu Thiên Giáng trừng mắt nhìn Quách Dĩnh nói.

- Huynh nằm mơ đi, ai... ai muốn theo huynh. Ngay trước mặt Chu Nhất, Quách Dĩnh đỏ mặt, hung hăng liếc Chu Thiên Giáng.

Chu Nhất giả vờ không nhìn thấy đôi tình nhân liếc mắt đưa tình với nhau, vội nói đến chính sự: - Đại nhân, đợi lát nữa bọn họ nếu thật dám xông đến dịch trạm, ngài tính làm đến mức nào? Đây là vấn đề quan trọng, đả thương và huyết sát, hai quan niệm này rất khác nhau.

Chu Thiên Giáng suy nghĩ một chút, hắn thật không ngờ người của Thục Thiên Phủ trung thành với hoàng thất tới cỡ này, chỉ dám ở bên ngoài hô hoán không dám xông vào. Chu Thiên Giáng cảm thấy tám phần sẽ đánh nhau, cho nên phải chuẩn bị tốt một chút. Chớ nhìn bọn họ ít người, song tố chất cũng không kém cạnh. Chỉ cần kiên trì một thời gian, Chu Nhị ít nhiều sẽ dẫn người tới. Có người của Niên Can Xử tham gia, đừng nói bên ngoài hai ba trăm người, dù là hai ngàn người chỉ sợ cũng không phải là đối thủ. Trừ phi Chu Đại Trung hạ lệnh binh lính bao vây, nếu không đừng nghĩ đến việc bắt người trong quan dịch trạm nho nhỏ này.

- Cố gắng đừng giết người, tuy nhiên có thể nặng tay một chút. Chu Thiên Giáng biết sự lợi hại của Chu Nhất, muốn nói qua một chút, một mình gã có thể đối phó với đám ô hợp ở đây. Nhưng bởi vậy, rất có thể buộc Chu Đại Trung phái binh tới truy nã gã.

- Hiểu rồi, ta đi chỉ bảo một chút. Chu Nhất nói xong, đi về phía bọn hộ vệ quan sai.

Vương Hạo đã đuổi tới bên ngoài dịch trạm. Trong Bộ Nha tổng cộng có ba vị thống lĩnh, hai người khác vừa thấy Vương Hạo trở về đi nhanh lên.

- Thế nào, Chu đại nhân nói như thế nào? Thống lĩnh Võ Đô hỏi nhỏ.

Vương Hạo lạnh lùng cười: - Chu đại nhân đang ốm, hạ quan không gặp đại nhân. Tuy nhiên... nếu tên tiểu tử Chu Thiên Giáng lấy thân phận quan viên lục phẩm sỉ nhục Diêu đại nhân tòng tứ phẩm của chúng ta, đối với hành vi phạm thượng này, chúng ta cũng phải cho hắn biết thế nào là lễ độ. Mọi người nhớ kỹ, sau khi cứu được Diêu đại nhân, tiện thể đưa tên tiểu tử Chu Thiên Giáng về nha môn. Chỉ khi tới chỗ chúng ta, bảo đảm tên tiểu tử này sẽ khai ra mọi tội danh.

Võ Đô và một gã thống lĩnh khác nghe xong, trong lòng đã nắm chắc. Xem ra Chu đại nhân đã ngầm đồng ý rồi, bằng không tên tiểu tử Vương Hạo này cũng không dám xằng bậy, tội danh tập kích quan dịch trạm cũng không nhỏ. Hơn nữa bên trong còn có Hoàng tử, Cách Cách, gây chuyện không tốt sẽ tịch thu tài sản cả nhà rồi giết. Tuy nhiên thân phận Chu Đại Trung ở Thục Thiên Phủ rất đặc biệt, Hoàng thượng sẽ không dễ dàng động sát tâm. Nhưng không có Chu Đại Trung làm chỗ dựa. bọn họ tối đa cũng chỉ ở ngoài kêu to vài tiếng để giữ thể diện của Diêu Nhất Bình.

Ba thống lĩnh nhìn nhau cười, đều bắt đầu tự sắp xếp. Ba người quản hạt từng phạm vi khác nhau, gồm bộ khoái, bọn ngục tốt và quân sai tuần thành. Tập trung hết những người này thì được khoảng hơn bốn trăm người, sẽ tạo nên thanh thế rất lớn.

Vương Hạo đứng ở ngoài cửa, cao giọng hô hướng về phía bên trong: - Mau thả đại nhân của ta ra, Diêu đại nhân một lòng vì dân chúng Thục Thiên Phủ, oan cho đại nhân nhà ta quá, quả thực là phạm thượng. Nếu không thả người, chúng ta sẽ xông vào cướp người đấy.

Chu Thiên Giáng bò lên nóc nhà, bút vàng trong tay vung lên: - Các ngươi nghe, nếu không sợ tịch thu tài sản rồi bị giết thì cứ việc đến. Má nó, ta cũng không tin Thục Thiên Phủ không còn là địa bàn của triều Đại Phong nữa.

Lời nói của Chu Thiên Giáng khiến đám lính canh ngục bộ khoái hoảng sợ thật sự. Bọn họ vốn tưởng rằng đến phô trương uy danh, chưa nghĩ đến phải động thủ. Tuy nhiên luật pháp không trách dân chúng, dù sao bọn họ đều là người hầu, bề trên lên tiếng thì họ phải nghe theo.

- Ngươi thôi cái giọng đó đi, Diêu đại nhân của ta là quan Tứ phẩm, ngươi là cái thá gì. Các huynh đệ đừng để ý đến hắn, xông vào đi, cướp người! Vương Hạo ra lệnh một tiếng, một đám người bắt đầu gào thét xung kích cửa chính dịch trạm. Chu Thiên Giáng quan sát một chút, phát hiện bọn người kia trong tay đều cầm côn, không mang theo quan đao. Xem ra mọi người đều có tính toán, khi phía chính phủ đánh nhau ở Đại Phong, chỉ cần không chết người thì như thế nào cũng được.

Cửa chính dịch trạm căn bản là đã qua, chỉ một lúc sau khung cửa cũng long ra. Nhìn bọn Hộ bộ quan sai hoảng loạn bên trong cánh cửa, Chu Thiên Giáng phất tay với Chu Nhất.

- Chu Nhất, cho bọn chúng nếm mùi đi.

- Vâng, đại nhân! Chu Nhất nói xong, thả người nhảy xuống.

Chu Nhất vung cây gậy to ở trong tay, như mãnh hổ tiến vào bầy cừu. Sau mấy vòng, cả đám lính nằm vật xuống trước cửa.

- Khốn kiếp, các huynh đệ, giết gã cho ta! Ánh mắt của Vương Hạo đỏ gắt, gã không dám giết một quan nhân như Chu Thiên Giáng, nhưng đối với tùy tùng thì không quan tâm. Cho dù chết một hai tên tùy tùng, nhiều nhất đổ tội danh lên đầu mấy tên bộ khoái.

Một đám người ùn lên, trong đó còn kèm theo gạch ngói. Chu Nhất vừa thấy không ổn, chạy vài bước chân rồi đạp vào mặt tường, vụt một cái nhảy lên nóc nhà.

Chu Thiên Giáng vừa định trầm trồ khen ngợi. Một miếng ngói bay tới giữa trán, máu tươi chảy xuống trán hán.

- Mẹ nó, các ngươi đợi chút, lão tử không cho các ngươi biết lợi hại thì không được mà. Chu Thiên Giáng ôm đầu mau chóng trèo xuống đất.

Cửa chính ầm ầm sập xuống, Chu Nhất suất lĩnh một đám hộ vệ xông tới, côn với côn giao chiến. Chu Nhất cau mày, bên cạnh gã có một người một nhà, ngược lại khiến gã khó phát huy. Nói là đừng giết người, nhưng khi vào trận thì không biết được. Hộ bộ quan sai vốn đang kinh hãi muốn chết, nhưng khi bị nện trúng đầu máu chảy ra, cũng kích thích lòng nhiệt huyết của họ.

Bởi vì đối phương rất đông, Chu Thiên Giáng vừa đánh vừa lui, bắt đầu bảo vệ cho hậu viện. Cửa Hậu viện tương đối nhỏ, dễ thủ khó công. Đối mặt với bộ khoái trèo lên đầu tường, Chu Nhất và Quách Dĩnh đều gõ một côn xuống đầu họ.

Cuộc chiến đấu tiếp tục, Chu Thiên Giáng thấy không ít huynh đệ đã bị chảy máu, mắt thấy cửa sau cũng không thể thủ được. Bộ khoái ngục tốt của Thục Thiên Phủ về tố chất không bằng bọn hộ vệ, nhưng bọn họ dùng thứ trong tay rất giỏi. Người của Chu Thiên Giáng không hề dùng quan đao, bên trong dịch trạm chỉ tìm được như vậy, thậm chí còn tháo mấy chiếc bàn ra, cầm mấy cái chân bàn làm vũ khí. Cứ như vậy, sức chiến đấu thật sự giảm xuống.

Đúng lúc đó, bên ngoài đột nhiên vang lên một trận chiêng, đám "dân chúng" ầm ầm xông đến. Có kẻ trùm đầu, có kẻ che mặt, còn có người giống như giáo viên dạy học. Bọn dân chúng này vừa tiến đến, bọn bộ khoái còn chưa hiểu sao lại thế này, liền xông ra hành hung. Những "Dân chúng" đó xuống tay cũng không nhẹ, về cơ bản ai trúng đòn sẽ phải nằm mất nửa ngày. Người của Bộ Nha đều hôn mê hết rồi, không biết từ lúc nào sức chiến đấu của dân chúng Thục Thiên Phủ trở nên mạnh mẽ như vậy.

Chu Thiên Giáng vui vẻ, vung ngòi bút lên: - Các huynh đện, cứu binh đến rồi, sau khi ra mở cửa, bắn, đánh cho ta!

Cửa lớn hậu viện vừa mở ra, Quách Dĩnh xông ra ngoài đầu tiên, tay quơ côn hoa, thật đúng là không thể so với những Hộ bộ quan sai.

Chu Đại Trung và Đường Tề Lực uống rượu ở hậu viện phủ nha. Hai người ngoài mặt cười nói vui vẻ cùng đợi tin vui. Trải qua màn náo nhiệt này, Tứ Hoàng Tử và Chu Thiên Giáng căn bản đừng nghĩ đến điều tra chuyện thuế má nữa. Sau khi trở về, chỉ sợ Thành Võ Hoàng sẽ trách phạt nặng.

- Đại nhân... không xong rồi! Một gã quản gia của quý phủ vội vàng chạy tới.

- Đại nhân, không xong rồi, Vương Hạo và hơn sáu mươi người, lại... lại bị Chu Thiên Giáng bắt giam rồi. Các bộ khoái khác chạy tán loạn, ngoài cửa lớn phủ chúng ta, không ít người của Bộ Nha đang quỳ gối khóc lóc kêu cứu!

Chu Đại Trung nghe thấy khẽ run tay, chén rượu trong tay rơi xuống đất. Đường Tề Lực giật mình, mặt trắng bệch. Hơn bốn trăm người đi vây bắt một dịch trạm chỉ có bốn mươi người, lại bị người ta bắt hơn sáu mươi người? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã sớm có mai phục ở Thục Thiên Phủ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện