Lần này coi như Đại Ngưu cương trực đã chọc phải tổ ong vò vẽ, ở Đại Phong triều còn chưa có ai dám ném Tĩnh Vương ra khỏi cửa phủ. Bọn hạ nhân trong Chu phủ hôm nay coi như được mở rộng tầm mắt, không những Chu đại lão gia trong phủ bọn họ có bản lĩnh mà hộ vệ bên cạnh ngài ấy cũng hung mãnh như vậy.

Tiền viện Chu phủ trở nên hỗn loạn, thân binh của Tĩnh Vương đầy sân đuổi theo Đại Ngưu, đám người Chu Nhất và Hạ Thanh chỉ có thể ở cạnh khuyên lơn Tĩnh Vương, nhìn dáng vẻ Tĩnh Vương thì rất có thể ông ta sẽ giết chết Đại Ngưu ngay tại chỗ.

Dưới sự bao vây chặn đánh của thân binh vương phủ, cuối cùng Đại Ngưu cũng bị ấn trên mặt đất. Tĩnh Vương thở hồng hộc ngồi trên tiền sảnh, hiện giờ ông ta không hận Đại Ngưu mà là tên Chu Thiên Giáng đáng chết kia.

Thấy Tĩnh Vương sắp phát hỏa thì đám người Chu Nhất, Hạ Thanh lúc này mới nhớ tới Chu đại quan nhân vẫn đang trong mơ, vội vàng chạy đến hậu viện.

Chu Thiên Giáng đang ngủ say sưa thì mơ màng bị Hạ Thanh đánh thức, hắn tức giận muốn chết, trong lòng thầm nhủ Đại Ngưu không hiểu chuyện nhưng sao Hạ Thanh ngươi cũng không hiểu chuyện vậy. Khi Chu đại quan nhân vừa nghe thấy Đại Ngưu ném Tĩnh Vương ra khỏi phủ đệ thì giật mình một cái, tỉnh ngủ luôn, nếu như cổ không bị thương thì hắn đã nhảy dựng trên giường.

- Má nó, tên tiểu tử này không thêm phiền phức cho lão tử thì không sống được thì phải, nếu đổi người khác thì ta nhất định phải cho chết. Chu Thiên Giáng nhanh chóng bảo Hạ Thanh dìu mình đứng dậy rồi mang theo Đả Vương Tiên cắn răng chạy đến tiền sảnh.

Trong tiền viện, thân binh vương phủ đang nện gậy thình thịch, Tĩnh Vương nổi giận đùng đùng, đứng trước cửa: - Đánh thật mạnh cho bổn vương, bổn vương nhất địng phải đánh chết tên khốn này.

Đại Ngưu cắn răng nhịn, chịu đau một tiếng cũng không kêu, cậu ta thấy mình chẳng có gì sai cả, Chu đại nhân dặn dò thế nào thì cậu ta làm thế, cho dù bị đánh thì cũng là chịu thay đại nhân.

- Dừng tay! Chu Thiên Giáng mang theo Đả Vương Tiên, chạy đến như một cương thi.

Hộ vệ vương phủ căn bản không có ai nghe thấy tiếng hét của hắn, cứ giơ gậy đánh như thường. Chu Thiên Giáng chạy đến, không nói hai lời mà lấy Đả Vương Tiên nện xuống mông Đại Ngưu.

- Mẹ nó xem ai còn dám đánh, ai đụng vào Đả Vương Tiên một cái sẽ là tội chu di cửu tộc. Chu Thiên Giáng tức giận nhìn đám hộ vệ.

Vừa thấy có người chống lưng là Đại Ngưu đã giãy dụa kêu lên: - Đại nhân, vừa nãy mấy người Chu Nhất cũng không giúp, chúng ta nhiều người, có xông hết lên đây.

Ôi mẹ ơi, còn lên nữa hả? Chu Thiên Giáng bước lên đá cho một cước: - Mẹ nó ngươi im miệng cho ta, có tin ta một phát quất chết ngươi không hả? Chu Thiên Giáng xoay người lại nhìn Tĩnh Vương đang tái mặt, trên mặt lập tức tươi cười như đón gió xuân.

- Ha ha, Tĩnh Vương thiên tuế ta vô cùng kính trọng và ngưỡng mộ, lão nhân gia ngài đến mà cũng không chào hỏi trước để ta đứng trước cửa nghênh đón. Người đâu, mau đem trà ngon ta cất giữ nhiều năm ra pha cho Tĩnh Vương thiên tuế. Chu Thiên Giáng cười cợt nhả bước đến nhưng tư thế đi đường như một cái cọc gỗ vậy.

Chu Nhất nhìn Hạ Thanh, trong lòng thầm nhủ trà ngon ở đâu ra chứ, bỏ mấy lá trà đã mấy năm cũng có thể uống sao?

Tĩnh Vương ngay từ đầu đã bị diện mạo này của Chu Thiên Giáng làm cho ngẩn ra, lập tức phản ứng lại, nhớ tới những uất ức mà mình phải chịu.

- Ngươi đồ khốn kiếp, hôm nay nếu tiểu tử ngươi dám dùng Đả Vương Tiên bảo vệ nó thì bổn vương sẽ cho cái viện này một mồi lửa, ngươi có tin hay không hả?

- Tinđương nhiên là tin rồi, lời Tĩnh vương gia ngài nói ở Đại phong triều có ai không dám tin chứ. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở Đại Phong triều ai mà chẳng biết Tĩnh Vương thiên tuế vô cùng độ lượng, chút chuyện nhỏ ấy căn bản không đáng để ngài tức giận.

Chu Thiên Giáng nói xong thì nghiêng người nhìn Hạ Thanh, tức giận nói: - Còn đứng đó làm gì hả? Mau nhốt tên Đại Ngưu này vào phòng củi ở hậu viện, đánh một ngàn đại bản thật mạnh.

Hạ Thanh và Thường Võ vừa nghe Chu Thiên Giáng phân phó liền dẫn theo mấy hộ vệ trong viện xông lên phía trước. Hộ vệ vương phủ đều nhìn Tĩnh Vương, không biết nên ngăn lại hay là để bọn họ mang người đi.

Tĩnh Vương giận dữ, vừa định tức giận mắng mỏ thì chợt nghe thấy Chu Thiên Giáng gầm lên một tiếng: - Đừng nhúc nhíchTĩnh Vương ngài tuyệt đối không được nhúc nhích, nếu không Ngọc Cách Cách sẽ đau lòng đến chết mất.

Tĩnh Vương cả kinh, không biết đã xảy ra biến cố gì, vừa nghe thấy nữ nhi bảo bối nhà mình thì Tĩnh Vương quả thật đứng im tại đó không nhúc nhích. Nhân cơ hội này mấy người Hạ Thanh vội lôi Đại Ngưu chạy.

Chu Thiên Giáng bước từng bước đến trước mặt Tĩnh Vương, nâng tay khoát một cái rồi thổi một hơi dài: - Nguy hiểm quá! Nguy hiểm quá!

- Ýý gì vậy? Tĩnh Vương sững sờ nhìn Chu Thiên Giáng.

- Muỗi, vừa nãy một con muỗi có chất kịch độc suýt nữa đã tập kích lão nhân gia ngài, nếu chẳng may để con muỗi tấn công ngài thì Ngọc Cách Cách còn không khóc đến chết đi sống lại sao?

Tĩnh Vương tức muốn phát điên, lập tức hiểu ra Chu Thiên Giáng đang trêu đùa mình: - Ngươi tên khốn này dám trêu chọc bổn vương, xem hôm nay ta có trị ngươi không.

Tĩnh Vương một phát nhéo lỗ tai Chu Thiên Giáng, đá mấy cái vào mông hắn. Chu Thiên Giáng đau đến mức nhe răng nhếch miệng, hắn không quan tâm đến cái mông mà chỉ lo cái cổ sẽ rớt ra.

- Ađauđaucổcứu mạng!

Chu Nhất vội vàng chạy đến: - Vương gia hạ thủ lưu tình, cổ đại nhân nhà ta vừa mới khỏi, không thể dùng lực

Chu Thiên Giáng đau đến mức chảy nước mắt, uất ức như là bị Tĩnh Vương phi lễ. Tĩnh Vương nhìn thấy cục u trên đỉnh đầu hắn, lại thêm vẻ mặt vô cùng thê thảm này nữa thì trong lòng tự nhủ xem ra tên tiểu tử này bị thương thật.

Tĩnh Vương cũng không buông ta nhưng sức cũng nhỏ hơn nhiều: - Tiểu tử thối, bổn vương cho ngươi hai lựa chọn. Thứ nhất là trả Đả Vương Tiên của bổn vương, thứ hai là để bổn vương đánh chết ngươi.

Tĩnh Vương thừa nước đục thả câu, muốn nhân cơ hội lấy lại Đả Vương Tiên, về hành động vô lễ của Đại Ngưu thì Tĩnh Vương cũng không tiện giết thật, chỉ có thể trút giận lên đầu Chu Thiên Giáng .

Chu Thiên Giáng vừa nghe thấy, vừa nãy còn khóc lóc thảm thiết nhưng chớp mắt một cái đã trở nên vô cùng kiên cường: - Vậy ngài cứ đánh chết ta đi, dù sao ta cũng sắp chết rồi, Ngọc Cách Cách nhà các ngài cũng sẽ tự sát vì tình thôi. Bọn tađã cái kia rồi.

- Ngươitiểu tử thối ngươi nói gì hả? Tĩnh Vương tức giận nhìn những hộ vệ kia, có một số lời ông ta không muốn nói trước mặt hạ nhân:

- Ngươi đi vào cho tamọi người bên ngoài nghe đây, không có sự đồng ý của bổn vương, không ai được vào cả.

Tĩnh Vương túm lỗ tai Chu Thiên Giáng kéo vào, hộ vệ vương phủ đóng cửa đại sảnh lại, đến Chu Nhất cũng đứng chắn ngoài cửa.

Đến đại sảnh, Tĩnh Vương không cam lòng buông tay ra nhưng ánh mắt lại nhìn Chu Thiên Giáng lạnh lùng.

- Tiểu tử ngươi thành thật nói cho bổn vương biết có phải ngươi từng bắt nạt Ngọc Nhi nhà ta không.

Chu Thiên Giáng hơi động đậy cái cổ, thấy dáng vẻ nghiêm túc của Tĩnh Vương thì Chu Thiên Giáng suy nghĩ một chút rồi nói:

- Vương gia, ta cùng Ngọc Cách Cách đều là người hiểu biết, ngài đừng cái gì cũng nghĩ xấu xa, nhưng ta rất thích Ngọc Cách Cách, nàng ấy cũng thích ta, nếu như vương gia không chê vãn bối xuất thân bần hàn thì ta nguyện ý lấy Ngọc Cách Cách làm thê tử.

- Ngươi mơ đi, vừa nãy ngươi ở ngoài nói câu kia là có ý gì? Cái gì mà đã cái đó rồi? Tĩnh Vương nghiến răng nghiến lợi nhìn Chu Thiên Giáng, tên tiểu tử này nếu như làm chuyện vượt rào thật thì ông ta sẽ không tha.

- Ý của ta là hai chúng ta đã thề non hẹn biển, không phải người kia thì sẽ không cưới không gả. Chu Thiên Giáng nhìn thấy Tĩnh Vương nghiêm túc như vậy thì cũng không dám nói thật.

Tĩnh Vương híp mắt nhìn Chu Thiên Giáng, cuối cùng thở phào nhẹ nhõm. Ông ta đến đây cũng vì chuyện này, nghe thấy chính miệng Chu Thiên Giáng nói vậy thì trong lòng cũng coi như được an ủi một chút. Trong các thanh niên tài tuấn của Đại Phong triều thì Chu Thiên Giáng cũng được coi như một nhân vật tiếng tăm, nếu như Ngọc Nhi có thể gả cho người như vậy thì trong lòng Tĩnh Vương cũng rất hài lòng. Điều mấu chốt là Chu Thiên Giáng không cha không mẹ, cũng không có huynh đệ, có lẽ còn có thể ở rể.

- Tiểu tử ngươi coi như đây là giáp mặt cầu hôn sao? Tĩnh Vương quệt miệng hỏi.

- Uhmchắc là vậy đi.

- Vậy nha đầu Quách gia thì thế nào bây giờ?

Tĩnh Vương trừng mắt nhìn Chu Thiên Giáng.

- Cũng lấy về. Chu Thiên Giáng trả lời không chút do dự.

Tĩnh Vương giận dữ, nhẫn nhịn hỏi: - Thế ai làm lớn, ai làm thiếp đây?

- Không có phân biệt lớn nhỏ gì cả, chính thất hết.

- Thối lắm, tiểu tử ngươi nghĩ hay nhỉ? Thế mặt ta và Quách Thiên Tín thì để vào đâu? Tĩnh Vương tức mà không thể phát, rất muốn cho hắn hai cái bạt tai.

- Tĩnh vương gia, hai người ai làm thiếp cũng không hợp, thế ngài bảo ta làm gì bây giờ? Chu Thiên Giáng cười khổ hỏi.

- Làm sao bây giờ? Hừ, chỉ có thể chọn một trong hai, ngươi hãy chết tâm đi. Tĩnh Vương hung hăng trợn mắt.

Chu Thiên Giáng bất đắc dĩ cười cười: - Vương gia, trước tiên chúng ta không nói chuyện này nữa, sau này đợi lúc nào Quách tướng quân tới thì chúng ta cùng thương lượng, nếu quả thực không được thì ta chỉ đành cầu hoàng thượng ban hôn. Vương gia hôm nay đến e là vì chuyện xuất binh chứ? Chu Thiên Giáng vội vàng đổi đề tài, hắn cũng không muốn bị Tĩnh Vương ép chỉ cưới một nhà.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện