“Tốt lắm, không đề cập tới hắn nữa, ta sẽ lưu tâm” Thanh Dao thật sự không muốn Văn Ngọc trở thành cái loại người này, nhưng chuyện này đã rành rành ra đấy, bất quá việc gì cũng có ngoại lệ, nói không chừng thật sự là người của Hoàng Viên Quốc động tay động chân, không có chứng cứ xác thự, nàng sẽ không kết tội cho ai, nhưng nàng sẽ lưu ý hướng đi của Văn Ngọc.
Trong phòng, ngọn đèn rất sáng, Thanh Dao khẽ cử động, quét nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi ở một bên, tựa tiếu phi tiếu, Tiểu Ngư nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng không biết đã làm gì chọc tới nương a.
“Nếu đã tạo lựu đạn, tại sao không tạo nhiều một chút, hơn nữa uy lực cũng không phải lớn lắm, quá nhỏ.”
Thanh Dao đây là lấy tiêu chuẩn lựu đạn của hiện đại mà so sánh, nếu đêm nay, lựu đạn có uy lực lớn như hiện đại, hai cái cũng đủ để giết chết hết cả đàn xà của Hắc Bạch Song Sát, mà không phải chỉ giết hơn phân nửa.
Tiểu Ngư Nhi chớp mắt, hơn nữa ngày cũng lên tiếng không được, ngẩng đầu thấy Thanh Dao vẫn đang đang đợi nàng trả lời, Tiểu Ngư Nhi hữu khí vô lực mở miệng.
“Đừng nói nữa, căn bản không có nguyên vật liệu, không làm được thân đạn như vậy, ngòi nổ cũng không được tốt, nguyên liệu cho kíp nổ cũng không có, thật vất vả mới tạo được ba cái, gần đây ta đang suy nghĩ có thể dùng cái gì thay thế được đây.”
Tiểu Ngư Nhi nói đạo lý rõ ràng, ánh mắt thật to lóe ra, Mạc Sầu nghe mãi vẫn không hiểu ra sao, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đang thực kính nể, tiểu thư nhỏ rốt cuộc là người hay yêu quái, khó trách Minh Nguyệt nói thầm nàng là tiểu yêu tinh.
Hiện tại ngay cả bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy, rõ ràng chỉ là đứa nhỏ, nhưng lại làm được cái vật lợi hại đó, vậy mà tiểu thư còn nói vẫn không lợi hại…
Trong phòng Thanh Dao cũng không biết Mạc Sầu đang rối rắm, vẫn đang chăm chú hỏi Tiểu Ngư Nhi.
“Vậy ngươi làm như thế nào mà làm ra ba cái này.”
Tiểu Ngư nhi vừa nghe lời của nàng, mím môi nở nụ cười, có chút đắc ý.
“Sau đó ta nghĩ đến một chuyện, trong nhà dân chúng bình thường bốn phía đều có chuồng heo, tiêu hoàng (*)có thể thay thế cho kíp nổ (hay ngòi nổ), sau đó là Minh nguyệt giúp ta tìm về, chẳng qua quá ít.”
(*) Ta nghĩ là Tiểu Ngư Nhi dùng phân chuồng để lấy khí gas hoặc phân huỷ hay phân tích gì đó để tạo ra kalinitrat để chế tạo thuốc nổ.
Tiểu Ngư Nhi nói xong lời cuối cùng có điểm tiếc nuối, bất quá việc gì cũng đã qua, cho nên nàng không vội.
“Vậy ngươi nhất định phải suy nghĩ thêm, đây chính là một việchữu dụng ” Thanh Dao sờ sờ đầu Tiểu Ngư Nhi, chỉ cần tạo được thuốc nổ là tốt rồi, tương lai nói không chừng có chỗ cần dùng.
“Được ” Tiểu Ngư Nhi gật đầu, Mạc Sầu ở một bên nhìn thấy trời đã tối sầm, nhanh chóng thúc giục một lớn một nhỏ hai cái chủ tử: “Đêm đã khuya, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
“Tốt, ” hai người đồng thời gật đầu, Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng ôm lấy cổ Thanh Dao, ngọt ngào mở miệng: “Đêm nay ta cùng nương ngủ.”
“Được ” Thanh Dao hào phóng gật đầu, hai mẹ con vui vẻ cùng nhau rửa mặt đi ngủ, có một số việc tựa hồ đã phai nhạt, coi như một làn khói nhẹ đã bị đánh tan, về chuyện kiếp trước, về Tiêu Duệ, đều đã rời khỏi các nàng rất xa, cho nên không cần nhắc lại......
Ngày thứ hai, Vô Tình cốc lại trở lại vẻ đẹp như xưa, tử xà, một con cũng không thấy, sớm đã bị Vô Tình ra lệnh thu dọn, ngay cả thi thể của Bạch Sát, cũng bỏ ở trong đầm.
Ánh nắng ấm áp theo tầng mây bắn ra, mang theo hơi thở thơm mát, hoa đào bay tán loạn, từng hàng rơi xuống lan can, nơi nơi một mảnh thanh lệ.
Nếm qua đồ ăn sáng, sau đó Thanh Dao cùng Văn Ngọc đi tản bộ trong cốc, phía sau còn có Mạc sầu cùng Tiểu Ngư nhi đi theo, hai người một tấc cũng không rời, theo sát sau Thanh Dao, thật không phải sợ Thanh Dao bị hại, mà là chán ghét Văn Ngọc, không muốn để cho bọn họ ở chung một mình.
Phía sau cốc, không hề có núi cao, chỉ có đủ các loại dược thảo, trong gió sớm chập chờn lay động, trong không khí tràn đầy hương thơm của dược thảo,bên kia dược thảo điền, đó là thanh hồ, từng cơn gió tạo nên gợn sóng lăn tăng không ngừng lan động.
Văn Ngọc đứng ở giữa ruộng dược thảo, nhắm mắt hô hấp, nói thật ra, nơi này thật là thế ngoại tiên cảnh, làm cho người ta lưu luyến quên đi mọi thứ, quan trọng nhất là có thể rời xa hồng trần thế tục, không có nửa điểm phiền não.
“Đàn xà buổi tối hôm qua, đột nhiên lại xuất hiện, hình như cố tình trong lúc chúng ta ở trong cốc mà tấn công, chỉ sợ người khác sẽ hoài nghi là ta dụng tâm kín đáo, cho nên hôm nay ta sẽ xuất cốc?”
Thanh âm của Văn Ngọc nghe có điểm cô đơn, Mạc Sầu cùng Tiểu ngư Nhi phía sau nhìn nhau, hai người liền vui sướng chỉ còn kém vỗ tay.
Bất quá ngay sau đó thanh âm của Thanh Dao vang lên: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn hỏi ngươi?”
Thanh Dao ánh mắt một mảnh trong sáng, khiến cho Văn Ngọc có chút không dám nhìn, nhưng lại cố trấn định nhìn nàng, chỉ nghe nàng mở miệng: “Có phải ngươi làm hay không, ngươi nói, ta tin tưởng, nhưng nếu như gạt ta, về sau chúng ta không bao giờ là bằng hữu nữa.”
Nàng tuy rằng nói chậm, hơn nữa giọng điệu hiền hoà, nhưng người hiểu được cá tính của nàng, đều biết, những lời nàng nói, thì luôn luôn nói sẽ làm.
Văn Ngọc nội tâm run lên, tên đã lắp trên cung không thể không bắn, cho dù hắn thừa nhận, chỉ sợ nàng cũng sẽ chán ghét hắn, chẳng bằng ăn cả ngã về không, hiện tại đã không chỉ là vấn đề tình cảm nữa, lúc trước hắn nghĩ chỉ cần nàng đồng ý, nhưng hiện tại hắn không phải là người kia hoàn toàn không có vướng bận gì, mà còn là Tam hoang tử, thiên hạ nếu đại loạn, hắn thân là thành viên hoàng thất, tự nhiên phải lo lắng sự sống còn của Vân Thương Quốc.
Tuy rằng hắn thực thích Dao nhi, nhưng khi thiên hạ loạn, làm gì còn có Niết bàn (chốn bồng lai), nếu có thể đem Dao nhi mang theo bên người, thật ra rất có lợi, hơn nữa còn có tiểu hài tử kì quái của nàng nữa, Văn Ngọc trong lòng tính toán.
Sắc mặt trấn định, thản nhiên mở miệng: “Ta sao lại làm cho hắc bạch Song Sát vào cốc, hơn nữa ta cũng không biết bọn họ, bất quá, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta hôm nay lập tức xuất cốc.”
Văn Ngọc lấy lui làm tiến, Thanh Dao cũng không có nói cái gì, hít sâu một cái, nhìn ruộng dược thảo, thản nhiên cười
“Ngươi đừng đa nghi, nếu ngươi trong sạch thì không cần lo lắng, hơn nữa cho dù có người tiến vào, thì chỉ có chịu chết, Vô Tình cũng không phải là hư danh, tới nhiều chính là bị chết thảm mà thôi.”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, Tiểu Ngư Nhi phía sau lập tức kêu lên.
“Đúng vậy, Vô Tình công tử rất lợi hại, tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi, ” nàng nói xong, còn đong đưa tà nghễ nhìn Văn Ngọc, Văn Ngọc tâm nội run lên, vì sao hắn cảm thấy tiểu nha đầu này hiểu được nội tâm hắn đang nghĩ gì.
Văn Ngọc tưởng tượng đến điều này, cảm thấy có một chút run rẩy, không thể nào, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.
Tiểu nha đầu này tựa hồ còn chưa tới một tuổi đâu, sao lại có được con ngươi sắc bén như vậy, nói chuyện thì lợi hại vô cùng, mỗi một lần nhìn đến nàng, Văn Ngọc liền có điểm mao cốt tủng nhiên(*).
(* mao cốt tủng nhiên: nổi da gà)
Thanh Dao thu hồi tầm mắt đang nhìn về Thanh hồ, quay đầu nhìn phía Văn Ngọc, nhẹ giọng mở miệng.
“Ngươi đã đi qua linh sơn chưa?”
Văn ngọc không biết Thanh Dao vì sao đột nhiên hỏi như vậy, ngưng mi suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, cẩn thận đích mở miệng: “Đi rồi.”
Linh sơn hắn có biết đến, cùng nổi danh như Thiên Sơn, trên đó có rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Thanh dao thở dài một tiếng: “Ta chưa từng đi linh sơn, cho nên muốn đi xem cảnh tượng xinh đẹp của núi kia, nghe nói nó cùng Thiên Sơn đều nổi danh, không biết là thật hay giả.”
Văn ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, dịu dàng cười cười, dung nhan yêu nghiệt mang thần thái bức người, khóe môi khẽ nhếch: “Nếu Dao nhi thích, ta cùng ngươi đi linh sơn một chuyến.”
Lời nói hắn vừa rơi xuống, Thanh Dao trong lòng run lên, không nghĩ tới Ngân Hiên thật sự không phải hắn, mà là một người khác, đáp án miêu tả sinh động như vậy, lại làm cho lòng của nàng đau vô cùng trầm trọng.
Nguyên lai thật sự là hắn, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía bích hồ không nhúc nhích.
Thanh âm của Văn ngọc vang lên: “Thanh Dao, nghĩ cái gì vậy?”
“Ách, không có gì? Chúng ta trở về đi, ” Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, thản nhiên mở miệng, có lẽ thật sự nàng đã nợ hắn, bất quá hắn rời đi cũng tốt, đỡ phải đối mặt, nàng thật đúng là không biết nên lấy loại diện mạo nào để gặp lại hắn.
Trong phòng, ngọn đèn rất sáng, Thanh Dao khẽ cử động, quét nhìn về phía Tiểu Ngư Nhi ở một bên, tựa tiếu phi tiếu, Tiểu Ngư nhi lập tức ngoan ngoãn ngồi xuống, nàng không biết đã làm gì chọc tới nương a.
“Nếu đã tạo lựu đạn, tại sao không tạo nhiều một chút, hơn nữa uy lực cũng không phải lớn lắm, quá nhỏ.”
Thanh Dao đây là lấy tiêu chuẩn lựu đạn của hiện đại mà so sánh, nếu đêm nay, lựu đạn có uy lực lớn như hiện đại, hai cái cũng đủ để giết chết hết cả đàn xà của Hắc Bạch Song Sát, mà không phải chỉ giết hơn phân nửa.
Tiểu Ngư Nhi chớp mắt, hơn nữa ngày cũng lên tiếng không được, ngẩng đầu thấy Thanh Dao vẫn đang đang đợi nàng trả lời, Tiểu Ngư Nhi hữu khí vô lực mở miệng.
“Đừng nói nữa, căn bản không có nguyên vật liệu, không làm được thân đạn như vậy, ngòi nổ cũng không được tốt, nguyên liệu cho kíp nổ cũng không có, thật vất vả mới tạo được ba cái, gần đây ta đang suy nghĩ có thể dùng cái gì thay thế được đây.”
Tiểu Ngư Nhi nói đạo lý rõ ràng, ánh mắt thật to lóe ra, Mạc Sầu nghe mãi vẫn không hiểu ra sao, tuy rằng không hiểu, nhưng vẫn đang thực kính nể, tiểu thư nhỏ rốt cuộc là người hay yêu quái, khó trách Minh Nguyệt nói thầm nàng là tiểu yêu tinh.
Hiện tại ngay cả bọn họ cũng có ý nghĩ như vậy, rõ ràng chỉ là đứa nhỏ, nhưng lại làm được cái vật lợi hại đó, vậy mà tiểu thư còn nói vẫn không lợi hại…
Trong phòng Thanh Dao cũng không biết Mạc Sầu đang rối rắm, vẫn đang chăm chú hỏi Tiểu Ngư Nhi.
“Vậy ngươi làm như thế nào mà làm ra ba cái này.”
Tiểu Ngư nhi vừa nghe lời của nàng, mím môi nở nụ cười, có chút đắc ý.
“Sau đó ta nghĩ đến một chuyện, trong nhà dân chúng bình thường bốn phía đều có chuồng heo, tiêu hoàng (*)có thể thay thế cho kíp nổ (hay ngòi nổ), sau đó là Minh nguyệt giúp ta tìm về, chẳng qua quá ít.”
(*) Ta nghĩ là Tiểu Ngư Nhi dùng phân chuồng để lấy khí gas hoặc phân huỷ hay phân tích gì đó để tạo ra kalinitrat để chế tạo thuốc nổ.
Tiểu Ngư Nhi nói xong lời cuối cùng có điểm tiếc nuối, bất quá việc gì cũng đã qua, cho nên nàng không vội.
“Vậy ngươi nhất định phải suy nghĩ thêm, đây chính là một việchữu dụng ” Thanh Dao sờ sờ đầu Tiểu Ngư Nhi, chỉ cần tạo được thuốc nổ là tốt rồi, tương lai nói không chừng có chỗ cần dùng.
“Được ” Tiểu Ngư Nhi gật đầu, Mạc Sầu ở một bên nhìn thấy trời đã tối sầm, nhanh chóng thúc giục một lớn một nhỏ hai cái chủ tử: “Đêm đã khuya, sớm một chút nghỉ ngơi đi.”
“Tốt, ” hai người đồng thời gật đầu, Tiểu Ngư Nhi nhanh chóng ôm lấy cổ Thanh Dao, ngọt ngào mở miệng: “Đêm nay ta cùng nương ngủ.”
“Được ” Thanh Dao hào phóng gật đầu, hai mẹ con vui vẻ cùng nhau rửa mặt đi ngủ, có một số việc tựa hồ đã phai nhạt, coi như một làn khói nhẹ đã bị đánh tan, về chuyện kiếp trước, về Tiêu Duệ, đều đã rời khỏi các nàng rất xa, cho nên không cần nhắc lại......
Ngày thứ hai, Vô Tình cốc lại trở lại vẻ đẹp như xưa, tử xà, một con cũng không thấy, sớm đã bị Vô Tình ra lệnh thu dọn, ngay cả thi thể của Bạch Sát, cũng bỏ ở trong đầm.
Ánh nắng ấm áp theo tầng mây bắn ra, mang theo hơi thở thơm mát, hoa đào bay tán loạn, từng hàng rơi xuống lan can, nơi nơi một mảnh thanh lệ.
Nếm qua đồ ăn sáng, sau đó Thanh Dao cùng Văn Ngọc đi tản bộ trong cốc, phía sau còn có Mạc sầu cùng Tiểu Ngư nhi đi theo, hai người một tấc cũng không rời, theo sát sau Thanh Dao, thật không phải sợ Thanh Dao bị hại, mà là chán ghét Văn Ngọc, không muốn để cho bọn họ ở chung một mình.
Phía sau cốc, không hề có núi cao, chỉ có đủ các loại dược thảo, trong gió sớm chập chờn lay động, trong không khí tràn đầy hương thơm của dược thảo,bên kia dược thảo điền, đó là thanh hồ, từng cơn gió tạo nên gợn sóng lăn tăng không ngừng lan động.
Văn Ngọc đứng ở giữa ruộng dược thảo, nhắm mắt hô hấp, nói thật ra, nơi này thật là thế ngoại tiên cảnh, làm cho người ta lưu luyến quên đi mọi thứ, quan trọng nhất là có thể rời xa hồng trần thế tục, không có nửa điểm phiền não.
“Đàn xà buổi tối hôm qua, đột nhiên lại xuất hiện, hình như cố tình trong lúc chúng ta ở trong cốc mà tấn công, chỉ sợ người khác sẽ hoài nghi là ta dụng tâm kín đáo, cho nên hôm nay ta sẽ xuất cốc?”
Thanh âm của Văn Ngọc nghe có điểm cô đơn, Mạc Sầu cùng Tiểu ngư Nhi phía sau nhìn nhau, hai người liền vui sướng chỉ còn kém vỗ tay.
Bất quá ngay sau đó thanh âm của Thanh Dao vang lên: “Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ muốn hỏi ngươi?”
Thanh Dao ánh mắt một mảnh trong sáng, khiến cho Văn Ngọc có chút không dám nhìn, nhưng lại cố trấn định nhìn nàng, chỉ nghe nàng mở miệng: “Có phải ngươi làm hay không, ngươi nói, ta tin tưởng, nhưng nếu như gạt ta, về sau chúng ta không bao giờ là bằng hữu nữa.”
Nàng tuy rằng nói chậm, hơn nữa giọng điệu hiền hoà, nhưng người hiểu được cá tính của nàng, đều biết, những lời nàng nói, thì luôn luôn nói sẽ làm.
Văn Ngọc nội tâm run lên, tên đã lắp trên cung không thể không bắn, cho dù hắn thừa nhận, chỉ sợ nàng cũng sẽ chán ghét hắn, chẳng bằng ăn cả ngã về không, hiện tại đã không chỉ là vấn đề tình cảm nữa, lúc trước hắn nghĩ chỉ cần nàng đồng ý, nhưng hiện tại hắn không phải là người kia hoàn toàn không có vướng bận gì, mà còn là Tam hoang tử, thiên hạ nếu đại loạn, hắn thân là thành viên hoàng thất, tự nhiên phải lo lắng sự sống còn của Vân Thương Quốc.
Tuy rằng hắn thực thích Dao nhi, nhưng khi thiên hạ loạn, làm gì còn có Niết bàn (chốn bồng lai), nếu có thể đem Dao nhi mang theo bên người, thật ra rất có lợi, hơn nữa còn có tiểu hài tử kì quái của nàng nữa, Văn Ngọc trong lòng tính toán.
Sắc mặt trấn định, thản nhiên mở miệng: “Ta sao lại làm cho hắc bạch Song Sát vào cốc, hơn nữa ta cũng không biết bọn họ, bất quá, nếu ngươi đã nghĩ như vậy, ta hôm nay lập tức xuất cốc.”
Văn Ngọc lấy lui làm tiến, Thanh Dao cũng không có nói cái gì, hít sâu một cái, nhìn ruộng dược thảo, thản nhiên cười
“Ngươi đừng đa nghi, nếu ngươi trong sạch thì không cần lo lắng, hơn nữa cho dù có người tiến vào, thì chỉ có chịu chết, Vô Tình cũng không phải là hư danh, tới nhiều chính là bị chết thảm mà thôi.”
Thanh Dao lời nói vừa rơi xuống, Tiểu Ngư Nhi phía sau lập tức kêu lên.
“Đúng vậy, Vô Tình công tử rất lợi hại, tới một người giết một người, đến hai người giết một đôi, ” nàng nói xong, còn đong đưa tà nghễ nhìn Văn Ngọc, Văn Ngọc tâm nội run lên, vì sao hắn cảm thấy tiểu nha đầu này hiểu được nội tâm hắn đang nghĩ gì.
Văn Ngọc tưởng tượng đến điều này, cảm thấy có một chút run rẩy, không thể nào, nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.
Tiểu nha đầu này tựa hồ còn chưa tới một tuổi đâu, sao lại có được con ngươi sắc bén như vậy, nói chuyện thì lợi hại vô cùng, mỗi một lần nhìn đến nàng, Văn Ngọc liền có điểm mao cốt tủng nhiên(*).
(* mao cốt tủng nhiên: nổi da gà)
Thanh Dao thu hồi tầm mắt đang nhìn về Thanh hồ, quay đầu nhìn phía Văn Ngọc, nhẹ giọng mở miệng.
“Ngươi đã đi qua linh sơn chưa?”
Văn ngọc không biết Thanh Dao vì sao đột nhiên hỏi như vậy, ngưng mi suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, cẩn thận đích mở miệng: “Đi rồi.”
Linh sơn hắn có biết đến, cùng nổi danh như Thiên Sơn, trên đó có rất nhiều kỳ trân dị bảo.
Thanh dao thở dài một tiếng: “Ta chưa từng đi linh sơn, cho nên muốn đi xem cảnh tượng xinh đẹp của núi kia, nghe nói nó cùng Thiên Sơn đều nổi danh, không biết là thật hay giả.”
Văn ngọc thở dài nhẹ nhõm một hơi, dịu dàng cười cười, dung nhan yêu nghiệt mang thần thái bức người, khóe môi khẽ nhếch: “Nếu Dao nhi thích, ta cùng ngươi đi linh sơn một chuyến.”
Lời nói hắn vừa rơi xuống, Thanh Dao trong lòng run lên, không nghĩ tới Ngân Hiên thật sự không phải hắn, mà là một người khác, đáp án miêu tả sinh động như vậy, lại làm cho lòng của nàng đau vô cùng trầm trọng.
Nguyên lai thật sự là hắn, ánh mắt đăm đăm nhìn về phía bích hồ không nhúc nhích.
Thanh âm của Văn ngọc vang lên: “Thanh Dao, nghĩ cái gì vậy?”
“Ách, không có gì? Chúng ta trở về đi, ” Thanh Dao phục hồi tinh thần lại, thản nhiên mở miệng, có lẽ thật sự nàng đã nợ hắn, bất quá hắn rời đi cũng tốt, đỡ phải đối mặt, nàng thật đúng là không biết nên lấy loại diện mạo nào để gặp lại hắn.
Danh sách chương