Thanh Dao đưa tay ra dìu hắn, tình cờ vén lên ống tay áo của y phục hắn, lộ ra một cánh tay như bạch ngọc, chỉ thấy trên cánh tay kia loang lổ vết xanh tím, giao thác phức tạp, Thanh Dao vén tiếp lên, vẫn còn thật nhiều vết, đáy lòng đau đến muốn xỉu, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? “Vô tình, ngươi nói, ngươi không phải nói sẽ đem tất cả chân tướng nói với ta sao? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, thương thế kia là ai đánh ngươi.”

Thanh Dao ánh mắt sương mù trong cơn mưa lất phất, ngay cả thanh âm cũng đều run rẩy, cả người gấp gáp sắp điên rồi, chỉ cần hắn nói ra là ai làm, nàng nhất định sẽ không bỏ qua người đó, nàng muốn giết hắn, thiên đao vạn quả, dù cho đánh không lại, nàng cũng muốn nổ hắn không còn hình hài.

“Ngươi nói a? Ta sẽ nghĩ biện pháp cho ngươi.”

Vô tình cực lực chịu nhịn cơn đau như phá nát tâm can, chậm rãi lăn qua lăn lại, rồi bình tĩnh trở lại, nằm ở trên giường vẫn không nhúc nhích, tựa hồ đã dùng hết tất cả khí lực rồi, lúc này nhìn hắn lần nữa, ngoại trừ sắc mặt tái nhợt, màu đỏ sậm ma quái đã thối lui, môi cũng khôi phục lại, không còn xám nữa, mà chỉ tái nhợt, quanh thân ướt đẫm, mồ hôi làm y phục dính liền vào da, tóc ướt sũng, thật giống như từ trong lòng biển mới bước ra.

Khó trách gần nhất hắn ăn không ngon, cả người suy yếu nhiều lắm, nguyên lai hắn bị như vậy, Thanh Dao nghĩ đến đây nước mắt rốt cuộc nhịn không được nữa rớt xuống.

Vươn tay nắm thật chặt hắn, không biết vì sao, nàng rất sợ hãi hắn có chuyện gì! Hiện tại hắn thật giống như một phần sinh mệnh của nàng, nghĩ đến nếu quả thật hắn xảy ra chuyện gì, nàng phải làm cái gì bây giờ a?

“Vô tình, ” Thanh Dao khóc lên, nước mắt tựa như trân châu, từng giọt một giọt rơi xuống.

Vô tình quay đầu lại…, tinh thần đã khôi phục một ít, khóe môi nhuộm ý cười nhợt nhạt, suy yếu mở miệng: “Ta không sao, Thanh Dao, thực sự, chỉ là định kỳ phát tác một lần, nhưng không đến nổi mất mạng, ngươi chớ để ở trong lòng, đây là bệnh sớm có trên người ta”

“Ta không tin, cái này chứng tỏ ngươi đang trúng độc, ngươi nói, là ai hạ độc cho ngươi? Trên người bị thương chính là chịu không nổi đau đớn, dùng sức nhéo chính mình.”

Thanh Dao chăm chú nhìn chằm chằm Vô Tình, nàng không tin lời của hắn, nhất định là ai đã hạ độc hắn, đến tột cùng là ai lại quyết tuyệt với hắn hạ thủ như thế, hắn trời sinh tính đạm mạc, lại đắc tội ai a? Mà muốn dằn vặt hắn, nghĩ đến đây Thanh Dao đã cảm thấy ngực rất đau.

“Dao nhi, đây là bệnh tật của bản thân ta, ngươi đừng nghĩ phức tạp, ngươi xem nhiệt độ cơ thể ta không phải rất lạnh sao? Cũng bởi vì cái nàynày, ” Vô Tình nói xong, liền dùng sức thở hổn hển hai cái, xem ra hắn mỗi một lần đau đớn đều tiêu hao rất nhiều tinh lực của  hắn, vì thế sắc mặt mới có thể càng ngày càng gầy yếu, cả người tiều tụy thành như vậy.

Thanh Dao đâu tin tưởng lời nói này, ánh mắt lợi hại như một thanh đao, hết thảy tất cả, nhất định cùng một hắn có liên quan, người này chỉ sợ sẽ là người ở phía sau điều khiển, hắn rốt cuộc muốn làm gì?

“Vô tình, hôm nay ngươi nếu không nói cho ta biết, ta sẽ chết ở trước mặt ngươi.”

Thanh Dao thần sắc đột nhiên lãnh, đem tay phải ngọc ban chỉ (nhẫn ngọc) để trước miệng mình, đầu khẽ ngẩng, tay kia ấn vào bộ phận cơ quan của ngọc ban chỉ, chỉ cần tay nàng chỉ khẽ động, độc dược bên trong  ngọc ban chỉ, sẽ rơi hết vào trong miệng của nàng.

Vô tình biết bên trong ngọc ban chỉ là độc dược, sớm bất an kêu lên: “Thanh Dao, ngươi làm cái gì? Điên rồi.”

“Ngươi có nói hay không, mấy ngày hôm trước đi Linh Sơn, ngươi không phải nói sẽ cho ta chân tướng sao? Vì sao bây giờ lại không nói?”

Thanh Dao khí thế bức người mở miệng, trên giường Vô Tình thở dài một tiếng, hai mài nhíu lại, vẻ mặt mang theo mấy phần thê lương, làm cho người ta cảm thấy đau lòng từ trong xương

“Được, ngươi buông, ta cho ngươi biết.”

Hắn nói xong thở dài một hơi, chậm rãi mở miệng: “Kỳ thực đây không phải là độc, nếu quả thật là độc, ta đã sớm giải, đây là một loại cổ độc hàng đầu, thuộc về thuật hạ cổ, gọi là huyết hàng, dùng máu của chính mình để luyện thành cổ thuật, giải dược này thì cần phải có máu của người nuôi cổ, mới có thể giải.”

Vô tình nói xong, Thanh Dao không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn hắn, yếu ớt mở miệng.

“Là ai hạ huyết hàng cho ngươi.”

Nàng vừa mở miệng, Vô Tình ngây ngẩn cả người, lấy hắn đối Thanh Dao hiểu biết, chỉ sợ nàng sẽ đi tìm người hạ cổ mà động thủ, thế nhưng lấy năng lực hiện tại của nàng, căn bản không phải đối thủ của người kia, nói ra sẽ hại nàng mà thôi, nhưng bây giờ hắn không nói ra người kia, chỉ sợ nàng sẽ không chết tâm, làm sao bây giờ? Vô tình cau mài một chút, trầm giọng mở miệng.

“Nếu như ta cho ngươi biết, đồng thời ngươi phải đáp ứng ta, không được đi tìm bọn họ, được không? Ta hiện tại đang thử dùng phương pháp khác để giải, hiện tại số lần phát tác càng ngày càng ít.”

“Thật vậy chăng?” Thanh Dao hoài nghi hỏi, Vô Tình dùng sức gật đầu.

Bất quá Thanh Dao bất động thanh sắc, nàng căn bản không tin tưởng, nếu như phát tác không lợi hại như vậy, vì sao gần đây sắc mặt của hắn càng ngày càng khó coi, bất quá vì sợ Vô Tình sinh nghi, nên Thanh Dao rất bình tĩnh.

“Là ai, mà có năng lực như thế?”

“Người trên Ác nhân đảo, ” Vô Tình nói xong nhìn Thanh Dao, hắn sở dĩ nói ác nhân đảo, là bởi vì thuận miệng bịa ra bởi vì hắn không muốn Thanh Dao có bất kỳ việc gì ngoài ý muốn, đành phải tùy tiện nói ra một chỗ.

“Ác nhân đảo.”

Thanh Dao có chút mờ mịt, một chỗ như vậy, sao cho tới bây giờ nàng còn chưa nghe nói qua, những người đó thực sự lợi hại như thế sao? Ngay cả Vô Tình cũng đấu không lại bọn hắn sao? Nhưng vì Vô Tình nàng nhất định phải đi một lần, Thanh Dao chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Vô Tình.

“Ta không biết chỗ này.”

Vô tình khóe môi nhuộm cười, nhàn nhạt mở miệng: “Thanh Dao, ngươi đừng lo lắng, ta đang suy nghĩ biện pháp, sẽ không có việc gì.”

“Ân, ” Thanh Dao gật đầu, cũng không nói gì thêm, chậm rãi mở miệng: “Vậy người của ác nhân đảo tại sao lại muốn làm khó dễ ngươi?”

Vô tình sửng sốt một chút, hắn không nghĩ tới Thanh Dao sẽ hỏi như vậy, suy nghĩ một chút, liền chậm rãi mở miệng: “Có lẽ vì ta không cứu người trên đảo bọn họ, vì thế bọn họ ghi hận trong lòng.”

Trong phòng đang nói chuyện, thì trước cửa vang lên tiếng bước chân, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt vọt vào: “Công tử, thuốc lấy…”

Hai người vừa nhìn thấy người ở bên trong gian phòng, không khỏi dừng lại, không nghĩ tới Mộc cô nương lại ở chỗ này, bọn họ tự nhiên không dám nói thêm cái gì, Minh Nguyệt đem thảo dược dấu ở sau lưng, Thanh Dao biết nhất định là thuốc giảm đau, có lẽ Vô Tình không luyện đan hoàn được, vì thế hiện phải đi hái thuốc.

“Ta cũng biết, các ngươi đừng dấu.”

“Công tử?” Thanh Phong mở miệng, Vô Tình liền gật đầu một cái.

Thanh Dao đứng lên, ánh mắt hồng hồng, buông ra tay Vô Tình ra, đau lòng mở miệng: “Vô tình, ngươi nghỉ ngơi thật tốt nha, ta sẽ trở lại thăm ngươi.”

“Được, ngươi đừng thương tâm, ta không có việc gì, ” Vô Tình gật đầu, hắn quả thực mệt mỏi, mỗi một lần đau đớn sẽ làm cho hắn như chết đi một lần, hơn nữa gần nhất tần số phát tác càng ngày càng nhiều, trước đây bởi vì có thuốc để dùng, người kia cũng sẽ đúng giờ phái người đưa qua đây, nhưng gần nhất bởi vì hắn không hề để ý tới hắn ta nữa, vì thế hắn ta cũng ngừng đưa thuốc, nên tình trạng càng ngày càng nghiêm trọng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện