“Chúng ta trở về đi, Vô tình có chút mệt mỏi, để cho hắn yên tĩnh một hồi, “
Thanh Dao hướng Mạc Sầu nói chuyện, ân cần dặn dò Minh Nguyệt, Minh Nguyệt lập tức cung kính mở miệng: “Dạ, Mộc cô nương.”
Tiểu Ngư nhi theo một bên rất nhanh hiện lên đến, kêu lên: “Nương, nữ nhân vừa đi ra đó là ai a? Bộ dáng thật lớn lối a!”
Tiểu Ngư nhi vốn muốn đi vào xem, bất đắc lại bị Mạc Sầu dùng sức lôi nàng lại, nói sợ nàng quấy rầy đếnbọn họ nói chuyện, thật không biết là chuyện gì, lại thần thần bí bí như vậy.
“Nàng là hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc.”
Thanh Dao nói xong, liền quay đầu theo hành lang hướng về phòng mình mà đi, dọc đường cái gì cũng chưa từng nói, bốn phía yên lặng không tiếng động, chỉ có côn trùng ở góc tường kêu vang rõ ràng.
Trong bóng đêm, Tiểu Ngư nhi lập tức phát ra tiếng kêu oa oa.
“Trách không được ánh mắt toàn nhìn lên trời? Nguyên lai là hoàng thái nữ, cũng chính là nữ hoàng bệ hạ tương lai phải không? Nàng tới đây làm gì?”
Tiểu Ngư nhi nháy mắt truy vấn, Thanh Dao coi như không có nghe thấy, tiếp tục hướng phía trước mà đi, Tiểu Ngư nhi thấy nương không để ý tới, liền quay đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Nàng tới làm gì? Không phải là muốn cướp đi Vô tình công tử chứ.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, vài người đi ở hành lang thân hình ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về bóng dáng phía trước, chủ tử hình như một điểm cảm giác đều không có, nàng ấy không phải thích công tử sao? Mà Thanh Dao thì trái ngược với bọn họ, lúc này trong lòng khó chịu so với Vô tình cũng không phải ít, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Vô tình lại là Đan Phượng quốc hoàng tử, bị hoàng phu nương nương vô tình vứt bỏ, nếu lúc trước vứt bỏ hắn, vì sao hiện tại lại muốn cho hắn xuất hiện đây? Nghĩ đến đây, Thanh Dao sắc mặt có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu, cước bộ nhanh hơn, nhắm gian phòng của mình mà đi.
Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ? Đi trước Đan Phượng quốc để tìm hoàng phu nương nương kia sao?
Nhưng mà nàng đối với Đan Phượng quốc cũng chưa quen thuộc, vì thế không chắc có thể nhìn thấy hắn, hơn nữa nam nhân kia rốt cuộc hạ cổ Vô tình là muốn làm gì, Vô tình căn bản cũng không nói cho nàng biết.
Vài người nhỏ giọng vô thức theo Thanh Dao trở lại.
Bởi vì trong lòng Thanh Dao phiền muộn, sắc mặt rất lạnh, quanh thân đều bao phủ một tầng hàn ý, vì thế Tiểu Ngư nhi tự giác lách người đi ngủ, Mạc Ưu cũng lui xuống, chỉ có Mạc Sầu canh giữ ở bên cạnh nàng, lời nói nhỏ nhẹ mở miệng.
“Chủ tử, sớm một chút nghỉ ngơi đi, có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói.”
Đêm nay, chủ tử tuy rằng không nói gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được khuôn mặtkia nồng đậm ưu sầu, kể từ khi biết Vô tình công tử trúng Huyết Hàng, chủ tử gầy đi rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều sầu lo chuyện này, làm nàng nhìn thấy cũng đau lòng.
Đáy lòng không khỏi sinh ra một tia trách cứ, Vô tình công tử chẳng lẽ không biết chủ tử khó chịu hay sao? Nếu như hắn thực sự yêu thương chủ tử, nên nói cho chủ tử tiền căn hậu quả, sau đó mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp giải cổ, mà không phải giấu diếm giống như bây giờ, chính mình khó chịu, cũng làm hại người bên cạnh khó chịu.
“Được ” Thanh Dao gật đầu, nhìn bộ dạng Mạc Sầu vì nàng mà đau lòng, liền mềm nhẹ mở miệng: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”
Có thể không có chuyện gì sao? Nhìn gương mặt của nàng càng ngày càng gầy ra, nên ánh mắt đặc biệt to, tuy rằng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của nàng, nhưng điều này có thể mang hình dạng không có chuyện gì sao? Bất quá Mạc Sầu cũng không nói gì thêm, chỉ hầu hạ chủ tử rửa mặt một phen, rồi lên giường nghỉ ngơi, bản thân nàng thì đi rửa mặt đến nằm hơi nghiêng trên mềm trường kỷ…
Đêm khuya.
Vài đạo bóng dáng rất nhanh xẹt qua, vô thanh vô tức, tựa như u linh bóng tối, nhanh chóng lướt tới trước cửa, chớp mắt từ hướng đông mà đến, theo hành lang, mộ đường đi thẳng về phía trước, tỉ mỉ cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh nhận định trong đó một gian phòng ngủ.
Người dẫn đầu vung tay lên, lãnh mị mệnh lệnh.
“Giết cho ta, một người cũng không cần lưu.”
Người nói chuyện thanh âm thanh thúy dễ nghe, đúng là Cơ Tuyết đã được Thanh Phong tiễn khỏi cốc, nàng ta căn bản không có đi, mà mang người quay trở về, theo phía sau của nàng chính là tứ đại hộ vệ cung đình, thân thủ bất phàm, lúc này vừa nhận được chủ tử mệnh lệnh, thân hình sớm lóe lên, theo cửa sổ nhanh chóng đi vào.
Trong phòng Thanh Dao cùng Mạc Sầu đã sớm xoay người nhảy lên, đề phòng nhìn chằm chằm mấy người nữ nhân diện vô biểu tình theo cửa sổ lủi vào.
Những nữ nhân này vừa tới gần phòng ngủ, các nàng liền cảm nhận được một cỗ sát khí, đã sớm tỉnh lại đề phòng, vừa thấy mấy người phụ nhân này, Thanh Dao khóe môi câu ra vẻ cười nhạt, hướng ngoài cửa sổ kêu một tiếng.
“Cơ tuyết, ta đã sớm đoán được ngươi sẽ làm như thế này, ngươi tiểu nhân như vậy, không ăn trộm được tựa hồ không phải phong cách của ngươi, ngươi vì mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, ngay cả tỷ tỷ mình đều dám giết, huống chi là trò đánh lén này.”
Thanh Dao cách ngôn nhắc lại, thoáng cái chọc giận ngoài cửa sổ Cơ Tuyết, nàng sắc bén thanh âm bén nhọn vang lên.
“Giết nàng cho ta, nữ nhân ghê tởm này.”
Nói xong, theo ngoài cửa sổ kích động tiến mà vào, trong phòng ngủ nho nhỏ, thoáng cái đứng đầy người, Thanh Dao cũng không sợ hãi, cuồng mị liếc nhìn Cơ tuyết, khóe môi nhất câu, cười nhạt.
“Muốn đánh, đúng không, đi ra ngoài đánh.”
Nói xong mang theo kia hoàng vĩ cầm nho nhỏ, đi trước một bước ra khỏi phòng ngủ, chớp mắt phi thân ra ngoài, nhanh như chớp, càng tựa như giao long, chỉ một cử động nho nhỏ, khi Cơ tuyết cùng thủ hạ tứ đại hộ vệ nhìn thấy đều kinh hãi không ngớt, cô gái này công phu chỉ sợ rất lợi hại, so với các nàng cũng không kém bao nhiêu, thế nhưng Cơ tuyết chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này hại nàng khổ sở, hiện tại ngay cả dung mạo thiên tiên như Vô tình, cũng đều thích nàng ta, nàng liền không cam lòng, nữ nhân này nhất định phải diệt trừ.
“Lên cho ta.”
Cơ tuyết dẫn tứ đại hộ vệ, đi thẳng đến ngoài cửa, thân thủ của nàng cũng là thập phần cao, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, cũng không e ngại Thanh Dao.
Mạc Sầu đâu làm cho chủ tử chịu thiệt, cũng theo sau vài người lao ra ngoài, mấy người này ở trên mặt đất hành lang dưới mà đánh nhau.
Binh khí chạm vào nhau, phát ra tiếng vang ong ong, hỏa hoa bắn ra bốn phía, ở đây động tĩnh rất nhanh kinh động đến Mạc Ưu đang ngủ ở sát vách các nàng, Mạc Ưu nhanh chóng chạy tới, gia nhập vào trận đấu.
Thanh Dao quấn quít lấy Cơ tuyết, hoàng vĩ cầm càng ngày càng đáng sợ, tựa như có linh tính vậy, cùng chủ tử tâm linh tương thông, vì thế uy lực so với trước lại càng lớn, nàng xoay mình vung lên, xẹt qua giữa không trung, một đạo ánh sáng xanh ngọc đánh ra ngoài, Cơ tuyết kinh hãi, thân hình đột nhiên nhúng một cái, nhảy tới giữa không trung, tránh được một kích.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thanh Dao võ công lợi hại như thế, hơn nữa trọng yếu nhất là, chiêu thức của nàng ta rất quái dị, hoàn toàn là cái loại chiêu thức liều mạng, nhiều chiêu tung ra đều trí mạng, từng bước ép sát, rất có cảm giác ngọc thạch cùng huỷ, bởi vì nàng ta cuồng vọng khí phách kiêu ngạo như vậy, từ trong tới ngoài phát ra hơi thở âm hàn, mới làm cho Cơ tuyết rất nhanh liền ở thế hạ phong, mà bốn hộ vệ nàng mang vào, cũng không phải là đối thủ của Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, hai người đấu bốn người, dư sức, không bao lâu, bốn người kia đánh đến thở hào hển, một chiêu không đề phòng, liền trúng phải một kiếm của Mạc Sầu, trường kiếm cắt đứt trường sam của hộ vệ, vết máu nhuộm nửa cánh tay, nàng đau đến hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đánh tới, mà Mạc Sầu cùng Mạc Ưu một điểm cũng không thoái nhượng, từng bước theo sát mà lên.
Rất nhanh bốn người kia ba người đã bị thương, có một người thương tổn rất nặng, lại bị trường kiếm đánh gãy gân tay, trường kiếm ầm một tiếng vang lên, rớt xuống trên mặt đất.
Thanh Dao hướng Mạc Sầu nói chuyện, ân cần dặn dò Minh Nguyệt, Minh Nguyệt lập tức cung kính mở miệng: “Dạ, Mộc cô nương.”
Tiểu Ngư nhi theo một bên rất nhanh hiện lên đến, kêu lên: “Nương, nữ nhân vừa đi ra đó là ai a? Bộ dáng thật lớn lối a!”
Tiểu Ngư nhi vốn muốn đi vào xem, bất đắc lại bị Mạc Sầu dùng sức lôi nàng lại, nói sợ nàng quấy rầy đếnbọn họ nói chuyện, thật không biết là chuyện gì, lại thần thần bí bí như vậy.
“Nàng là hoàng thái nữ của Đan Phượng quốc.”
Thanh Dao nói xong, liền quay đầu theo hành lang hướng về phòng mình mà đi, dọc đường cái gì cũng chưa từng nói, bốn phía yên lặng không tiếng động, chỉ có côn trùng ở góc tường kêu vang rõ ràng.
Trong bóng đêm, Tiểu Ngư nhi lập tức phát ra tiếng kêu oa oa.
“Trách không được ánh mắt toàn nhìn lên trời? Nguyên lai là hoàng thái nữ, cũng chính là nữ hoàng bệ hạ tương lai phải không? Nàng tới đây làm gì?”
Tiểu Ngư nhi nháy mắt truy vấn, Thanh Dao coi như không có nghe thấy, tiếp tục hướng phía trước mà đi, Tiểu Ngư nhi thấy nương không để ý tới, liền quay đầu nhìn phía Mạc Sầu: “Nàng tới làm gì? Không phải là muốn cướp đi Vô tình công tử chứ.”
Tiếng nói của nàng vừa dứt, vài người đi ở hành lang thân hình ngẩn ra, nghi hoặc nhìn về bóng dáng phía trước, chủ tử hình như một điểm cảm giác đều không có, nàng ấy không phải thích công tử sao? Mà Thanh Dao thì trái ngược với bọn họ, lúc này trong lòng khó chịu so với Vô tình cũng không phải ít, nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Vô tình lại là Đan Phượng quốc hoàng tử, bị hoàng phu nương nương vô tình vứt bỏ, nếu lúc trước vứt bỏ hắn, vì sao hiện tại lại muốn cho hắn xuất hiện đây? Nghĩ đến đây, Thanh Dao sắc mặt có bao nhiêu xấu xí thì có bấy nhiêu, cước bộ nhanh hơn, nhắm gian phòng của mình mà đi.
Hiện tại nàng nên làm cái gì bây giờ? Đi trước Đan Phượng quốc để tìm hoàng phu nương nương kia sao?
Nhưng mà nàng đối với Đan Phượng quốc cũng chưa quen thuộc, vì thế không chắc có thể nhìn thấy hắn, hơn nữa nam nhân kia rốt cuộc hạ cổ Vô tình là muốn làm gì, Vô tình căn bản cũng không nói cho nàng biết.
Vài người nhỏ giọng vô thức theo Thanh Dao trở lại.
Bởi vì trong lòng Thanh Dao phiền muộn, sắc mặt rất lạnh, quanh thân đều bao phủ một tầng hàn ý, vì thế Tiểu Ngư nhi tự giác lách người đi ngủ, Mạc Ưu cũng lui xuống, chỉ có Mạc Sầu canh giữ ở bên cạnh nàng, lời nói nhỏ nhẹ mở miệng.
“Chủ tử, sớm một chút nghỉ ngơi đi, có chuyện gì, ngày mai rồi hãy nói.”
Đêm nay, chủ tử tuy rằng không nói gì, nhưng nàng có thể cảm nhận được khuôn mặtkia nồng đậm ưu sầu, kể từ khi biết Vô tình công tử trúng Huyết Hàng, chủ tử gầy đi rất nhiều, mỗi thời mỗi khắc đều sầu lo chuyện này, làm nàng nhìn thấy cũng đau lòng.
Đáy lòng không khỏi sinh ra một tia trách cứ, Vô tình công tử chẳng lẽ không biết chủ tử khó chịu hay sao? Nếu như hắn thực sự yêu thương chủ tử, nên nói cho chủ tử tiền căn hậu quả, sau đó mọi người cùng nhau nghĩ biện pháp giải cổ, mà không phải giấu diếm giống như bây giờ, chính mình khó chịu, cũng làm hại người bên cạnh khó chịu.
“Được ” Thanh Dao gật đầu, nhìn bộ dạng Mạc Sầu vì nàng mà đau lòng, liền mềm nhẹ mở miệng: “Ta không sao, ngươi đừng lo lắng.”
Có thể không có chuyện gì sao? Nhìn gương mặt của nàng càng ngày càng gầy ra, nên ánh mắt đặc biệt to, tuy rằng không ảnh hưởng chút nào đến vẻ đẹp của nàng, nhưng điều này có thể mang hình dạng không có chuyện gì sao? Bất quá Mạc Sầu cũng không nói gì thêm, chỉ hầu hạ chủ tử rửa mặt một phen, rồi lên giường nghỉ ngơi, bản thân nàng thì đi rửa mặt đến nằm hơi nghiêng trên mềm trường kỷ…
Đêm khuya.
Vài đạo bóng dáng rất nhanh xẹt qua, vô thanh vô tức, tựa như u linh bóng tối, nhanh chóng lướt tới trước cửa, chớp mắt từ hướng đông mà đến, theo hành lang, mộ đường đi thẳng về phía trước, tỉ mỉ cẩn thận tìm kiếm, rất nhanh nhận định trong đó một gian phòng ngủ.
Người dẫn đầu vung tay lên, lãnh mị mệnh lệnh.
“Giết cho ta, một người cũng không cần lưu.”
Người nói chuyện thanh âm thanh thúy dễ nghe, đúng là Cơ Tuyết đã được Thanh Phong tiễn khỏi cốc, nàng ta căn bản không có đi, mà mang người quay trở về, theo phía sau của nàng chính là tứ đại hộ vệ cung đình, thân thủ bất phàm, lúc này vừa nhận được chủ tử mệnh lệnh, thân hình sớm lóe lên, theo cửa sổ nhanh chóng đi vào.
Trong phòng Thanh Dao cùng Mạc Sầu đã sớm xoay người nhảy lên, đề phòng nhìn chằm chằm mấy người nữ nhân diện vô biểu tình theo cửa sổ lủi vào.
Những nữ nhân này vừa tới gần phòng ngủ, các nàng liền cảm nhận được một cỗ sát khí, đã sớm tỉnh lại đề phòng, vừa thấy mấy người phụ nhân này, Thanh Dao khóe môi câu ra vẻ cười nhạt, hướng ngoài cửa sổ kêu một tiếng.
“Cơ tuyết, ta đã sớm đoán được ngươi sẽ làm như thế này, ngươi tiểu nhân như vậy, không ăn trộm được tựa hồ không phải phong cách của ngươi, ngươi vì mưu đoạt ngôi vị hoàng đế, ngay cả tỷ tỷ mình đều dám giết, huống chi là trò đánh lén này.”
Thanh Dao cách ngôn nhắc lại, thoáng cái chọc giận ngoài cửa sổ Cơ Tuyết, nàng sắc bén thanh âm bén nhọn vang lên.
“Giết nàng cho ta, nữ nhân ghê tởm này.”
Nói xong, theo ngoài cửa sổ kích động tiến mà vào, trong phòng ngủ nho nhỏ, thoáng cái đứng đầy người, Thanh Dao cũng không sợ hãi, cuồng mị liếc nhìn Cơ tuyết, khóe môi nhất câu, cười nhạt.
“Muốn đánh, đúng không, đi ra ngoài đánh.”
Nói xong mang theo kia hoàng vĩ cầm nho nhỏ, đi trước một bước ra khỏi phòng ngủ, chớp mắt phi thân ra ngoài, nhanh như chớp, càng tựa như giao long, chỉ một cử động nho nhỏ, khi Cơ tuyết cùng thủ hạ tứ đại hộ vệ nhìn thấy đều kinh hãi không ngớt, cô gái này công phu chỉ sợ rất lợi hại, so với các nàng cũng không kém bao nhiêu, thế nhưng Cơ tuyết chỉ cần nghĩ đến nữ nhân này hại nàng khổ sở, hiện tại ngay cả dung mạo thiên tiên như Vô tình, cũng đều thích nàng ta, nàng liền không cam lòng, nữ nhân này nhất định phải diệt trừ.
“Lên cho ta.”
Cơ tuyết dẫn tứ đại hộ vệ, đi thẳng đến ngoài cửa, thân thủ của nàng cũng là thập phần cao, bởi vậy trong khoảng thời gian ngắn, cũng không e ngại Thanh Dao.
Mạc Sầu đâu làm cho chủ tử chịu thiệt, cũng theo sau vài người lao ra ngoài, mấy người này ở trên mặt đất hành lang dưới mà đánh nhau.
Binh khí chạm vào nhau, phát ra tiếng vang ong ong, hỏa hoa bắn ra bốn phía, ở đây động tĩnh rất nhanh kinh động đến Mạc Ưu đang ngủ ở sát vách các nàng, Mạc Ưu nhanh chóng chạy tới, gia nhập vào trận đấu.
Thanh Dao quấn quít lấy Cơ tuyết, hoàng vĩ cầm càng ngày càng đáng sợ, tựa như có linh tính vậy, cùng chủ tử tâm linh tương thông, vì thế uy lực so với trước lại càng lớn, nàng xoay mình vung lên, xẹt qua giữa không trung, một đạo ánh sáng xanh ngọc đánh ra ngoài, Cơ tuyết kinh hãi, thân hình đột nhiên nhúng một cái, nhảy tới giữa không trung, tránh được một kích.
Nàng nằm mơ cũng không nghĩ tới, Thanh Dao võ công lợi hại như thế, hơn nữa trọng yếu nhất là, chiêu thức của nàng ta rất quái dị, hoàn toàn là cái loại chiêu thức liều mạng, nhiều chiêu tung ra đều trí mạng, từng bước ép sát, rất có cảm giác ngọc thạch cùng huỷ, bởi vì nàng ta cuồng vọng khí phách kiêu ngạo như vậy, từ trong tới ngoài phát ra hơi thở âm hàn, mới làm cho Cơ tuyết rất nhanh liền ở thế hạ phong, mà bốn hộ vệ nàng mang vào, cũng không phải là đối thủ của Mạc Ưu cùng Mạc Sầu, hai người đấu bốn người, dư sức, không bao lâu, bốn người kia đánh đến thở hào hển, một chiêu không đề phòng, liền trúng phải một kiếm của Mạc Sầu, trường kiếm cắt đứt trường sam của hộ vệ, vết máu nhuộm nửa cánh tay, nàng đau đến hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục đánh tới, mà Mạc Sầu cùng Mạc Ưu một điểm cũng không thoái nhượng, từng bước theo sát mà lên.
Rất nhanh bốn người kia ba người đã bị thương, có một người thương tổn rất nặng, lại bị trường kiếm đánh gãy gân tay, trường kiếm ầm một tiếng vang lên, rớt xuống trên mặt đất.
Danh sách chương