Mạc Sầu còn chưa mở miệng, thì Thanh Dao ôm một bả cầm từ bên ngoài đi tới, đem phượng vĩ cầm chỉnh tề cất kỹ, lòng của nàng tựa hồ đã bình phục rất nhiều.

Ngẩng đầu thấy Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi trong phòng mang vẻ mặt lo lắng nhìn nàng, nàng nhàn nhạt mở miệng: “Làm sao vậy? Chuẩn bị một chút, trở về nước.”

“Dạ, chủ tử.”

Mạc Sầu vội vàng lên tiếng trả lời, xem ra tâm tình chủ tử thực sự đã bình tĩnh hơn rồi.

Thanh Dao chậm rãi quay đầu nhìn về phía một cánh hoa đào rơi xuống thềm đá trước cửa sổ, có một số việc chôn dưới đáy lòng sẽ tốt hơn. Thể hiển hết ra trên mặt có ích lợi gì, nàng sẽ không bỏ qua người nam nhân kia, quanh thân bắt đầu tràn ngập hận ý.

Mạc Sầu đi tới sau tấm bình phong, quay đầu lại nhẹ giọng xin chỉ thị: “Chủ tử, vậy mười mấy đứa nhỏ làm sao bây giờ?”

“Đem các nàng mang đi, sau khi trở lại Huyền Nguyệt, ta sẽ bố trí sau.” thanh âm trầm ổn lạnh lùng vang lên, có nhiều việc phải nên chuẩn bị.

“Dạ, chủ tử.”

Mạc Sầu lên tiếng trả lời xoay người đi ra ngoài, trong phòng Tiểu Ngư nhi đi đến trước mặt Thanh Dao, chậm rãi mở miệng: “Nương, ngươi như thế nào?”

Thanh Dao cau mài một chút: “Ta đem hắn để ở trong lòng. Chỉ cần nhớ tới vẫn rất khổ sở, rất đau, nhưng là chúng ta còn việc phải làm đúng không? Hơn nữa ta muốn thay hắn báo thù, diệt Đan Phượng quốc, ta sẽ làm cho người nam nhân kia hai bàn tay trắng.”

Nàng khẳng định mở miệng, đôi mắt nhuộn đầy oán khí, Tiểu Ngư nhi không hề nói tiếp đề tài này nữa, nhưng lại nhớ ra chuyện khác.

“Nương, chúng ta trở về Huyền Nguyệt hoàng cung sao?”

“Trở về phủ thừa tướng.” Thanh Dao mở miệng như đinh đóng cột, nàng không muốn trở về hoàng cung, lúc trước là mình hưu hắn, làm sao có thể trở lại, nàng trở lại là giúp đỡ hắn thống nhất bảy nước, cũng là giúp Phượng Thần cung của mình càng trở nên lớn mạnh, chờ tất cả đều kết thúc, nàng sẽ trở lại đây.

“Tiểu Ngư nhi, ngươi có phải rất thích phụ hoàng hay không, nếu như ngươi muốn trở về hoàng cung thì hãy nói với ta?”

Thanh Dao ngồi xổm người xuống cùng Tiểu Ngư nhi nhìn thẳng, nàng chưa bao giờ muốn ngăn cản chuyện nữ nhi yêu thích, nếu như nàng ấy muốn trở về hoàng cung, thì lúc nào cũng có thể trở lại, mà nàng đã không còn là hoàng hậu Huyền Nguyệt, chỉ là tam tiểu thư của Mộc phủ.

“Nương, ngươi nói cái gì vậy? Đương nhiên ta và nương phải ở cùng nhau.” Tiểu Ngư nhi tức giận trừng mắt với Thanh Dao, Thanh Dao nở nụ cười, đứng thẳng người một tay mang hoàng vĩ cầm, một tay dẫn Tiểu Ngư Nhi đi ra ngoài.

Trước cửa trên bãi đất trống, mười mấy đứa nhỏ đã sớm tập hợp, những hài tử này trãi qua mấy ngày liên tiếp rèn đúc, thân thủ đã tương đối khá, trở về nàng là vừa lúc điều chỉnh một chút, xây một công binh xưởng nhỏ, trước đây còn muốn đem bọn họ chia làm tổ chức tình báo, nhưng hiện tại không cần, nàng đã mệnh lệnh Lâm Tư Miểu điều ra một phần nhỏ của Phượng Thần cung để thành lập tổ chức này.

Đầu hành lang một bóng dáng cao lớn, ngũ quan như ngọc, độc lập mà đứng thẳng, cứ đứng như vậy nhưng vẫn có thể nhìn ra được một cổ khí phách từ trong người hắn toát ra, cùng với hơi thở cường giả bao phủ toàn thân.

Con ngươi sâu thẳm như hồ sâu, có  gợn sóng làm người ta nhìn không rõ, nói không rõ nói những u uẩn ở trong đó, chỉ có tình yêu thương điểm ở khóe môi, ánh mắt dõi theo bóng dáng của một nữ tử cho đến khi không còn thấy nữa, thân thể hắn cũng không nhúc nhích.

Băng Tiêu cùng Đoạn Hồn ở phía sau hắn, cung kính mở miệng: “Hoàng thượng, chúng ta cần phải trở về.”

“Đi thôi.”

Mộ dung Lưu Tôn gật đầu, từ hành lang đi xuống, dẫn mấy tên thủ hạ, đi thẳng đến trước mặt Thanh Dao, ánh mắt thâm sâu nhìn nàng, đau lòng mở miệng: “Nếu không cứ ở lại vài ngày.”

Hắn biết trong lòng nàng hiện tại không dễ chịu, hắn biết Vô Tình đối với nàng vô cùng tốt, hiện tại Vô tình qua đời, nàng hoài niệm hắn. Cũng là chuyện đương nhiên, hơn nữa thấy nàng miễn cưỡng vui cười, thực sự làm cho hắn đau lòng.

Thanh Dao ngẩng đầu, nhàn nhạt cười mở miệng: “Không có việc gì, vẫn nên trở về đi thôi.”

Nàng nói xong, quay đầu lại nhìn về phía đào lâm, nơi đó có hai tòa mộ phần, Vô Tình cùng Mai Tâm, trong lòng nhẹ nhàng mặc niệm, chờ ta đánh một trận toàn thắng, liền trở lại đây thăm các ngươi.

“Đi thôi.”

Gió nổi lên, cuồn cuộn thổi cánh hoa rơi đầy trời, rõ ràng là mùa xuân, nhưng cây hoa đào sôi nổi tràn đầy rơi ra những cánh, giống như một đêm mưa mùa hạ, mặt đất khắp nơi đầy màu hồng, thanh tao tươi đẹp, tựa hồ đang vì nàng mà tiễn đưa.

Thanh Phong cùng Minh Nguyệt dẫn mấy thủ hạ đứng ở hành lang dưới, đưa mắt nhìn đoàn người bọn họ rời đi.

Lòng đau như bị nhéo một cái, tất cả chỉ như một giấc mộng, tỉnh mộng rồi đã không thấy công tử đâu nữa, chỉ còn lại ngôi nhà này, Thanh Phong không nhịn được thấp giọng lẩm bẩm: “công tử, chúng ta sẽ ở lại cùng với ngươi.”

Hắn biết ý tứ trong lời nói cuối cùng của công tử là hi vọng hắn đi theo bảo vệ tốt cho nàng, nhưng hắn chỉ muốn bồi bên người công tử, mà bên người nàng có đã có nhiều người bảo vệ, thân thủ bọn họ cũng không kém hắn, nhưng công tử chỉ có hai người là hắn và Minh Nguyệt.

“Minh Nguyệt, chúng ta trở về đi, trở lại đàn cho công tử nghe một khúc thanh phong điều.”

“Được” Hai người xoay người rời đi, trực tiếp đi vào gian phòng trước đây công tử ở lại.

Mộ Dung Lưu Tôn cưỡi ngựa dẫn đầu đi ở phía trước, dẫn theo một đám người phía sau ly khai vô tình cốc, ngoài cốc, Thanh Dao nhìn thực nhân hoa trên ao đầm, xinh đẹp mà kinh diễm, xoay người quay đầu nhìn lại Vô Tình cốc, trong lòng vẫn khắc sâu đau đớn, một giọt lệ chậm rãi rơi: “Vô Tình, ta nhất định sẽ trở lại thăm của ngươi.”

Ngón tay chạm nhẹ trên hoàng vĩ cầm xanh ngọc, hơi thở lạnh lẽo theo đầu ngón tay vẫn truyền tới trong lòng.

Mạc Sầu đứng ở sau lưng của nàng, nhìn bộ dạng khổ sở của chủ tử, trong lòng cũng không khá hơn gì, nếu như công tử còn sống, có lẻ chủ tử cũng sẽ không cảm thấy khó chịu như thế này, chí ít hắn vẫn còn sống, nhưng cuối cùng hắn thật sự đã chết, có ai lại nghĩ tới tên Hoa Văn Bác kia lại ở trong thuốc giải giở trò hèn hạ, kỳ thực nên nói là hắn muốn uy hiếp con trai của mình. Bởi vì giải dược như vậy, công tử liếc mắt một cái liền nhìn ra được, thế nhưng hắn cái gì cũng không nói, lại ăn, hắn chỉ muốn giải thoát, nhưng không nghĩ tới người còn sống sẽ tự trách và đau lòng biết bao nhiêu.

“Đi thôi, chủ tử.”

“Tốt rồi, đi thôi.” Thanh Dao xoay người lại, quay đầu nhìn phía sau, không ngờ nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tiểu Ngư nhi, nàng nhàn nhạt bĩu môi, muốn cho các nàng một lời an ủi, ai biết kia nụ cười kia càng khó coi hơn.

Đoàn người hạo hạo đãng đãng ly khai ao đầm trì để lên bờ, trên bờ thủ hạ Mộ Dung Lưu Tôn sớm đã chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, một chiếc dành cho bọn nhỏ ngồi, còn một chiếc hắn và Dao nhi còn có Tiểu Ngư nhi, Mạc ưu bọn họ thì cưỡi ngựa theo đuôi phía sau.

Vị trí Vô tình cốc nằm giữa biên giới Hoàng Viên quốc cùng Huyền Nguyệt quốc, bởi vậy đoàn người bọn họ đi lại mất hơn phân nửa lộ trình, vừa tới biên giới Hoàng Viên quốc, quân phòng vệ bố trí cũng không phải quá nghiêm cẩn, bởi vì trong thời điểm thái bình, cũng không có nhận được bất kỳ tin báo chiến loạn gì ở biên cảnh, vì thế tướng sĩ biên quan cũng lười nhác rất nhiều.

Hai chiếc xe ngựa cứ như vậy nghênh ngang đi qua biên quan, tiến vào Huyền Nguyệt, sau khi đi tới hoàng thành Huyền Nguyệt thì dừng chân nghỉ tạm, sau đó mới thẳng tiến Lâm An thành.

“Đi thôi.”

Ngoài cửa khách sạn có xe ngựa, đoàn người vội vả lên xe ngựa, hạo hạo đãng đãng thẳng đến Lâm An thành mà đi.

Ngay lúc mặt trời sắp lặn, hai chiếc xe ngựa quả nhiên như ước tính tiến vào thành Lâm An.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện