Y Tư Nguyên suy nghĩ thời gian thật dài cũng không hiểu thấu việc này…

Nhưng thời gian cũng không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, chính sảnh, Mộc Thanh Dao nhàn nhạt mở miệng: “Y đại nhân mời ngồi.”

Y Tư Nguyên run lên, hoảng sợ mở miệng: “Không, không, tiểu dân chỉ là nhất giới bình dân, tha thứ không nhận nổi xưng hô như thế.”

“Nếu như thất hoàng tử leo lên đại vị, Y đại nhân làm sao có thể còn là một thảo dân nho nhỏ, chỉ sợ là đạt được vị trí cao hơn người.”

Nàng nói, thanh âm mang theo dụ hoặc, trong treo vang ở chính sảnh, Y Tư Nguyên lại bị kết quả lớn như vậy quyến rũ, trầm giọng mở miệng hỏi: “. Không biết cô nương chuẩn bị làm như thế nào?”

“Trước tiên cho ngươi xem món đồ này.”

Thanh Dao nói xong, giương tay lên, một đạo ánh sáng màu vàng chói mắt toả ra, có cái gì đórơi xuống trên tay Y Tư Nguyên, Y Tư Nguyên chỉ cảm thấy lòng bàn tay trầm xuống, minh hoàng gấm bạch, vừa nhìn thấy vật này, cho dù không mở, trong đầu của hắn cũng nhịn không được nhảy dựng lên, chẳng lẽ đây là di triệu, không có khả năng a, di triệu làm sao lại ở trên tay của nàng đây? Y Tư nguyên không thể chờ đợi được, nên mở gấm bạch ra, quả nhiên là di triệu.

Lập tức kích động không dứt, rất nhanh tiêu sái tiến lên hai bước, cung kính đem gấm bạch đưa đến trong tay Mộc Thanh Dao, chậm rãi mở miệng: “Hiện tại cô nương muốn cho ta làm như thế nào?”

“Ta phái người cầm di triệu này cùng đi với ngươi gặp mấy người quan viên, ngươi xem có thể điều động bao nhiêu binh mã trong kinh đô Hoàng Viên quốc, có thể điều bao nhiêu thì điều bấy nhiêu, lúc này đại hoàng tử cùng Ngũ hoàng tử đang giằng co, chúng ta bất động, hai hổ đánh nhau, lưỡng bại câu thương, đợi đến khi bọn họ bị thương, chúng ta lại ra tay, không lo bắt không được ngôi vị hoàng đế.”

Thanh Dao nhàn nhạt nói, thấy Y Tư Nguyên kinh hãi đảm chiến, nữ nhân này cường, quá cường mạnh.

Hắn không chút nào dám khinh thường, cung kính ôm quyền: “Dạ, cô nương.”

“Ân, ngươi đi về trước đi, hôm nay liền đem những người có thể tin được ở kinh lý viết ra một danh sách, buổi tối ta sẽ cho người ta mang di triệu cùng đi với ngươi đến trong nhà của các đại nguyện ý theo di triệu, nghe nói, có rất nhiều đại thần bất mãn hành vi của đại hoàng tử, hiện tại không ít đại thần đặc biệt đề cử Ngũ hoàng tử đăng ngôi vị hoàng đế, nhưng Ngũ hoàng tử cũng không có di triệu, vì thế ngươi hãy cố lợi dụ một phen cơ hội tốt này, ta nghĩ, lợi ích trước mặt, không có người nào mà chú ý đến thân tình, hơn nữa người trong tay của Ngũ hoàng tử, phần lớn là các vị đại nhân có thế lực, những người đó nếu như nguyện ý dựa qua đây, ngươi nói cho bọn hắn biết, đợi đến khi đại hoàng tử xuất binh, những người đó nên rời khỏi vòng, tin rằng Ngũ hoàng tử sẽ không chịu nổi một kích, đến lúc đó, đại hoàng tử sẽ đăng vị, nhưng mà ác danh của hắn nhất định rất nặng, khi đó chính là lúc thất hoàng tử ra mặt.”

Thanh Dao nói xong suy tính của chính mình, Y Tư Nguyên chỉ còn thiếu chút nữa là quỳ xuống cúng bái nàng, hắn không đi mà bò dậy đủ để thấy hắn lúc này tư tưởng dâng trào đến cỡ nào, kinh sợ mở miệng.

“Tiểu dân đi xuống trước.”

“Ân, trở về đi.”

Đợi đến khi Y Tư Nguyên lui ra ngoài, Mạc Sầu liền đi đến, cung kính báo cáo: “Ta đã phát tin tức cho người của Phượng Thần cung nhanh nhất là ngày mai họ sẽ đến kinh thành.”

“Ừ, lúc này chính là cơ hội để Phượng Thần cung dương danh thiên hạ.” Thanh Dao nhàn nhạt cười, khăn lụa che mặt phiêu động, cả người phát ra sự ôn nhu.

Nhưng có ai biết, nàng mới là chủ mưu khống chế tất cả biến cố hôm nay, lại vân đạm phong khinh như vậy, giống như mọi chuyện không quan hệ đến nàng vậy.

Nam An vương vừa trở lại, liền mời Thanh Dao cùng hai vị đại thần đến mật đàm, về việc gặp mắt lục quốc sứ thần lần này, đều do Vạn Hạc quốc Thượng Quan Hạo cùng Thanh La quốc Trưởng Tôn Trúc dẫn đầu, chủ đạo chuyện này.

Lục quốc phân công ra hai nhóm người, một nhóm đi vào bí thất hẹn gặp Ngũ hoàng tử, nhóm người bên kia đi cầu kiến đại hoàng tử.

Thanh Dao nghe xong Nam An vương nói, không khỏi buồn cười, lúc trước Huyền Nguyệt của các nàng cùng Đan Phượng quốc dấy lên xung đột, đám người này không phải cũng làm như thế hay sao? Bây giờ bổn cũ soạn lại, nhưng mà nàng không ham muốn trò này, cũng không có nghĩa hai nam nhân đầy dã tâm kia không ham muốn.

“Huyền Nguyệt chúng ủng hộ bên nào?”

Thanh Dao nhàn nhạt hỏi, nếu người ta đã biểu lộ thái độ, Mộ Dung Lưu Chiêu cũng không phải đồ ngốc, đương nhiên không có khả năng vào lúc này mà không đếm xỉa đến.

Mộ Dung Lưu Chiêu vừa nghe Thanh Dao nói, biết nàng đã đoán được cách làm của hắn, nên đem những lời muốn giải thích đè nén lại, bình tĩnh mở miệng: “Chúng ta ủng hộ bên phía Ngũ hoàng tử.”

Thanh Dao từ chối cho ý kiến, mặc kệ là họ ủng hộ bên nào, thì cũng là vẻ bề ngoài mà thôi, người chân chính leo lên ngôi vị hoàng đế sẽ là thất hoàng tử Thẩm Ngọc, chỉ cần nàng muốn sẽ không cho phép bất luận cái gì ngăn cản.

“Chuyện này trước tiên cứ tiến hành như thế đi, cái gì ngươi cũng không cần làm, để cho mấy nhà kia đi dụng tâm mà tính, chúng ta là đường lang bộ thiền, hoàng tước ở phía sau.”

Thanh Dao thanh âm rất nhẹ, nhưng mang theo gió bão mưa giông, Mộ Dung Lưu Chiêu ngẩn ra, mạch suy nghĩ có điểm hoảng thần.

Nàng thực sự là một nữ nhân kỳ lạ, chỉ sợ trong thiên hạ cũng  tìm không được người thứ hai nữa, nghĩ vậy, hắn thấy buồn bã, lòng càng chua xót, bất quá hắn cũng không tỏ vẻ gì cả.

“Chúng ta vẫn án binh bất động sao?”

Hắn xin chỉ thị Thanh Dao, Thanh Dao lắc đầu, đêm nay nàng có nhiệm vụ khác phái hắn đi làm.

“Lưu Chiêu, để cho Cảnh Hàn mang theo di triệu, đi với Y Tư Nguyên một chuyến, xem hắn có thể mượn được bao nhiêu nhân mã, lúc này, càng nhiều người càng tốt, chúng ta nhất định phải trong ngày hôm đó khống chế tốt tất cả cục diện, không thể để lộ ra nữa điểm kẻ hở.”

“Được, ta đây đi phân phó.”

Nam An vương lĩnh mệnh, tiếp nhận di triệu trong tay Thanh Dao, tự mình đi phân phó Cảnh Hàn, cần phải đem chuyện này làm tốt, chờ sự tình thỏa đáng, mang theo di triệu trở về, không thể để di triệu bị mất đi.

Cảnh Hàn dẫn hai người lắc mình rời đi, cho đến khi ở bên trong thành Ly kinh, hắn mới hướng Y phủ mà đi.

Buổi tối, lục quốc sứ thần bao gồm cả Nam An vương, chia làm hai đường, lắc mình vào thành Ly kinh.

Bên trong Ly kinh một mảnh xơ xác tiêu điều, trong nháy mắt phong vân biến đổi, trên đường cái người người đều cảm thấy bất an, ngoại trừ một số người nhất định phải cái gì đó, bằng không tuyệt đối không ra khỏi cửa nửa bước, vì thế toàn bộ hai bên đường vắng ngắt, mặt trời vừa lặn đã đóng cửa, thanh lâu sở quán vắng tanh, một bóng người cũng không có, so  với cảnh tượng náo nhiệt ngày xưa chỉ là một mảnh thê lương.

Lục quốc sứ thần, đều là những người lợi hại sao lại cam tâm bị nhốt ở Biệt cung.

Bởi vậy họ dễ dàng gặp được Ngũ hoàng tử cùng Đại hoàng tử.

Ngũ hoàng tử Thẩm Hiên, thái độ làm người rất khôn khéo.

Đại hoàng tử Thẩm Diệp, trời sinh tính đa nghi, bởi vậy hai phe nhân mã ra mặt, đều không có được câu trả lời trực tiếp thuyết phục, thế nhưng hiện tại tên đã ở trên cung không bắn không được, đại hoàng tử phong tỏa tất cả tin tức trong hoàng cung, phụ hoàng rốt cuộc đã thế nào rồi? Không ai biết, người có đầu óc đều có thể tưởng tượng được ra được tình cảnh lúc này.

Hoàng đế bị đại hoàng tử hãm hại, cũng có lẽ bây giờ sống không bằng chết, nhưng hắn đang đợi di triệu, chỉ cần hoàng thượng chịu không nổi dằn vặt, là hắn sẽ đắc thủ.

Vì thế việc này không nên chậm trễ, không thể trì hoãn tiếp.

Chân trời phát ra ánh sáng xanh, trong ngoài hoàng cung bắt đầu trận huyết chiến, Ngũ hoàng tử vốn có thủ hạ binh tướng đông đảo, tuyệt đối sẽ không dễ dàng bị đánh bại, thế nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, mà đến phút cuối cùng rất nhiều người lại bỏ chạy, nên trong tay Ngũ hoàng tử, chỉ có một phần binh lực, chỉ trong thoáng chốc trở nên thế đơn lực bạc, hơn nữa phía sau đại hoàng tử còn có người của Tiêu gia, Tiêu gia không biết từ nơi nào, đã điều tới hai nghìn binh tướng, từ bên ngoài vây công Ngũ hoàng tử, Ngũ hoàng tử bị giết chết trong nội cung, binh tướng hắn dẫn theo toàn bộ đầu hàng.

Máu nhượm đỏ toàn bộ hoàng cung, trong ngoài tường thành đều một mảnh huyết hồng xinh đẹp.

Thái dương từ chân trời mọc lên, bốn phía một mảnh an bình.

Bên trong hoàng cung rộng lớn, ngự lâm quân ở quét tước dọn dẹp chiến trường, từng cổ thi thể được mang đưa ra ngoài, thanh lý sạch sẽ.

Từ xưa người thắng làm vương, người thua làm giặc, chẳng ai ngờ rằng, Ngũ hoàng tử sẽ không chịu được một kích như thế, ngoại trừ Thanh Dao cùng người Huyền Nguyệt quốc, mọi người của những quốc gia khác nghỉ không ra, họ vốn có cho rằng một hồi trận chiến sẽ dẫn đến cá chết lưới rách, nhưng ai ngờ Ngũ hoàng tử lại dễ dàng bị giết chết như thế, trong chuyện này tựa hồ có chút quỷ dị.

Ở phút cuối cùng hai nghìn binh tướng nhô ra từ đâu, người cứu vớt này có lai lịch gì?

Nhà mẹ đẻ của hoàng hậu, trong tay căn bản không có binh quyền, hoàng thượng đã sớm đề phòng bọn họ, tại sao lại có binh tướng rơi xuống vào tay của bọn họ đây? Như vậy hai ngàn người này là từ đâu nhô ra, mọi người nghĩ mãi mà không hiểu…

Bất quá cũng không có thời gian để cho bọn họ nghi ngờ, bởi vì lão Hoàng đế băng hà, tân hoàng muốn đăng cơ, sau đó dựa theo tổ chế, sẽ thực hiện một loạt hoạt động tế thiên.

Sứ thần của Lục quốc đến đây vốn muốn đục nước béo cò, phân chia chỗ tốt, bây giờ thì ngược lại, trở thành người được phái đến chúc mừng tân hoàng đăng cơ.

Hai gã quan viên của Lễ bộ Hoàng Viên quốc, đem lục quốc sứ thần mới đến Quang Minh Chính điện, tham dự đăng cơ đại điển của tân hoàng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện