Editor: Tuyết Băng

Ban đêm, không trăng, đất trời một mảnh đen kịt, một ngọn gió cũng không có, không khí nặng nề không gì sánh được.

Thanh Dao đang tựa trên giường yêm đọc sách, trên người đắp một tấm chăn mỏng, toàn thân toát ra sự lười nhác, chỉ là, con ngươi kia lóe lên một tia âm ngao…

Người kia, cũng đến lúc phải tới rồi chứ…

Ý niệm trong đầu vừa hiện ra, thì ngoài cửa sổ liền vang lên tiếng động như có như không, rất nhỏ, rất nhẹ, nếu không phải nàng dùng toàn bộ tinh thần cảnh giới, thì căn bản sẽ không nghe được thanh âm đó, có thể thấy, người tới là cao thủ. Chẳng lẽ hắn tự mình động thủ sao? Khóe môi nàng gợn lên một nụ cười nhạt.

Thượng Quan Hạo à, Thượng Quan Hạo, xem ra tâm địa ngươi thật sự rất khó lường, bất quá, kết cục ngươi vẫn sẽ phải chết.

Tiếng đổ vỡ vang lên, có người phá cửa sổ mà vào, nhanh như chớp, trường kiếm trong tay mang theo hàn khí và khí phách sắc bén không gì sánh được ập tới trước mặt Thanh Dao. Có điều, người trên giường yêm vẫn không động đậy, bình tĩnh như cũ nhìn hắn, con ngươi sâu như biển cả, thâm trầm vô biên.

Không nhịn được, trong lòng người cầm kiếm run rẩy, đôi con ngươi này làm sao có thể an bình như vậy, thanh tĩnh như vậy, còn lộ ra một cỗ khí tức bức người.

Thế nhưng, ngay lúc hắn chần chờ, bên trong đã nhảy ra nhiều đạo bóng dáng, chớp mắt vây lấy hắn, thủ hạ hắn mang theo cũng lắc mình tiến vào. Giờ phút này, trong phòng binh khí va chạm, phát ra âm thanh chói tai, còn có tiếng người hừ lạnh.

“Người nào? Lại dám lớn mật như thế, công nhiên dám vào dịch cung ám sát?”

Những kẻ đột nhập đều mang khăn đen che mặt, trên người là trang phục dạ hành (trang phục đen bó sát người để đi đêm), khiến người ta không đoán ra được bọn họ là người phương nào.

Nữ tử trên giường yêm khẽ động thân thể, nhu hòa như một chú mèo con, khuôn mặt thuần khiết như cũ, nhưng trong mắt nàng lại tràn đầy vẻ khinh miệt, mở miệng châm chọc: “Nam An vương, người ta không trả lời đâu. Nếu muốn cho ngươi biết thì còn dùng khăn che mặt làm gì? Nhất định là loại tiểu nhân vô liêm sỉ, trước giờ chuyên đi làm những chuyện trộm gà bắt chó.”

“Ngươi?”

Hắc y nhân tới ám sát không ngờ nàng lại nói ra những lời đó. Con ngươi lóe lên sự khó tin, chẳng lẽ nàng biết bọn họ là ai, không thể nào, không lẽ nàng đang lừa bọn họ? Con ngươi của Thanh Dao càng lúc càng âm lãnh: “Thượng Quan Hạo, ngươi không thể sử dụng thủ đoạn quang minh chính đại sao? Cứ chuyên môn đi làm loại chuyện tình xấu hổ như vậy, nếu để Xích Hà lão nhân biết, không biết có tức chết hay không, sao lại dạy ra loại đồ đệ như thế này nhỉ? Ngay cả nữ nhân cũng không bằng!”

Người dẫn đầu thích khách đúng là Thượng Quan Hạo, chỉ là hắn không nghĩ tới nữ nhân Mộc Thanh Dao này liếc mắt một cái đã nhận ra hắn. Đã thế còn lớn tiếng mắng hắn, điều này làm hắn tức giận dị thường, hạ thủ càng thêm vài phần thâm độc.

Bất quá, Nam An vương cũng không phải để làm cảnh, dĩ nhiên không cho hắn thực hiện ý đồ, hơn nữa nghe được hắn là Thượng Quan Hạo, Vạn Hạc quốc thái tử dám công khai ám sát Thanh Dao thì càng tức giận hơn.

“Thượng Quan Hạo, tên tiểu nhân bỉ ổi nhà ngươi, công nhiên dám mưu sát người của Huyền Nguyệt quốc chúng ta. Từ nay về sau, Huyền Nguyệt, Vạn Hạc quốc thề không đội trời chung.”

Nhưng mà Thượng Quan Hạo lại không để ý tới Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu, bởi vì hắn còn chưa thừa nhận thân phận hắn đã bại lộ, hiện tại chỉ cần giết Mộc Thanh Dao, sau đó hắn một mực không thừa nhận thì cũng không ai làm được gì.

Vì thế, hắn không nói lời nào, chỉ ra sức đánh. Bất quá, động tĩnh đã rất nhanh truyền ra bên ngoài. Có thêm người vọt vào, là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc và Vân Thương quốc tam hoàng tử Văn Ngọc.

Hai người bọn họ muốn lập công thị uy, nghĩa bất dung từ liền ra tay xuất thủ, mấy người Thượng Quan Hạo đâu phải là đối thủ, mắt thấy đã ở thế hạ phong, sắp phải hiện nguyên hình, hắn liền lắc mình bỏ trốn, hai người thủ hạ theo sát phía sau hắn cũng chạy thoát, còn lại hai người bị giết.

Mọi người gỡ miếng vải đen trên mặt tên bị giết, quả nhiên là thủ hạ của Thượng Quan Hạo.

Trên ngũ quan tuấn dật của Trưởng Tôn Trúc lộ vẻ phẫn nộ, trầm lãnh lên tiếng: “Người này quá âm hiểm, sau này chúng ta phải đề phòng hắn ám toán.”

“Đúng vậy, thoạt nhìn nho nhã bất phàm, nguyên lai lại là tiểu nhân bỉ ổi.” Văn Ngọc gật đầu phụ họa.

Đối với con người của Thượng Quan Hạo, Trưởng Tôn Trúc đã lĩnh giáo đầy đủ, lần trước ở Thanh La quốc, thiếu chút nữa đã để bọn họ đắc thủ, nếu không phải Thanh Dao giết đi Trưởng Tôn Dận, chỉ sợ hắn đã bị hại thê thảm. Hai nam nhân cùng lúc xoay người, nhìn nữ tử hơi nghiêng người tựa trên giường, không phải Thanh Dao thì là ai?

Trưởng Tôn Trúc mặt mày đầy ý cười, ôm quyền mở miệng: “Thanh Dao, ngươi khỏe không?”

Thanh Dao trong lòng thở dài, bất quá thần sắc không có biểu tình gì, nhàn nhạt lên tiếng: “Nhờ phúc Trưởng Tôn thái tử, mọi việc đều tốt.”

Văn Ngọc kia tự nhiên không cam lòng tụt hậu, trên gương mặt yêu nghiệt có chút hối lỗi, nhẹ giọng mở miệng: “Thanh Dao, chuyện lần trước ở Vô Tình cốc, ta tạ lỗi với ngươi.”

“Không cần, chuyện qua rồi, đêm cũng khuya, hai vị trở về đi.”

Thanh Dao khách khí mở miệng, xem ra ngày mai các nàng phải trở về rồi. Thẩm Ngọc đã thuận lợi đăng cơ, các nàng cũng đã lấy được thứ cần lấy, không có lý do gì phải lưu lại nữa.

Trưởng Tôn Trúc và Văn Ngọc nhìn nàng một cái, thấy trên mặt nàng phủ một lớp sa mỏng, nhớ tới lời Cơ Tuyết, nàng thật sự trúng ‘xú nhan cổ’, dung mạo bị hủy rồi sao? Hai người đều có chút đau lòng thay nàng.

Đêm cũng đã rất khuya, có gì mai tới gặp nàng là được, nghĩ vậy nên hai người song song ôm quyền: “Được, ngày mai gặp lại.”

Thanh Dao phất phất tay, Nam An vương mang bộ mặt lãnh trầm tiễn hai người bọn họ, nghĩ đến hình dạng hai tên xú nam nhân ban nãy nhìn Thanh Dao chằm chằm, thật cảm thấy rất khó chịu, hoàng huynh không có ở đây, hắn có nghĩa vụ bảo vệ tốt nàng.

Hai người thủ hạ xử lý sạch sẽ tẩm cung xong cũng lui xuống. Mạc Sầu tới cạnh nàng, cung kính mở miệng:

“Chủ tử, nghỉ ngơi đi.”

“Ừ.” Thanh Dao gật đầu một cái, nhẹ nhàng gỡ tấm sa mỏng trên mặt, ưu nhã gấp lại, ngẩng đầu nhìn Mạc Sầu, nhẹ giọng mở miệng: “Ngày mai chúng ta rời khỏi Hoàng Viên quốc, ngươi xác định thực sự muốn đi cùng ta sao? Không ở lại với hắn?”

“Không, ta theo chủ tử.” Mạc Sầu quyết đoán mở miệng, nàng không có bất kỳ tư cách gì để lưu lại. Hắn bây giờ là hoàng thượng, nàng là cái gì? Mạc Sầu cười tự giễu, xem ra tự cổ ái tình thật sự tổn thương người.

“Chủ tử đừng lo lắng, ta không sao. Người ngủ đi.”

Thanh Dao đứng dậy rửa mặt, trước lúc nằm xuống nghỉ ngơi, buông ra một câu nói thâm thúy:

“Vật của ngươi, có ném đi nó cũng trở về với ngươi. Không phải của ngươi, có cẩn thận cất giữ cũng không giữ được.”

Mạc Sầu giật mình, những lời này rất có đạo lý, không phải của nàng, nàng hà tất phải cưỡng cầu.

Sáng ngày tiếp theo, cửa thành vừa mở, Thanh Dao liền dẫn Nam An vương và đại thần Huyền Nguyệt ly khai Hoàng Viên quốc, Thượng Quan Hạo cũng dẫn người Vạn Hạc quốc rời đi, Đan Phượng quốc cũng đi.

Cuối cùng, dịch cung chỉ còn lại Thanh La quốc Trưởng Tôn Trúc và Vân Thương quốc Văn Ngọc, hai nam nhân bốn mắt nhìn nhau, nhìn dịch cung vắng vẻ, xem ra Dao nhi đúng là không muốn gặp lại bọn họ, chỉ đành thở dài, rồi cũng cáo biệt ai về nước nấy.

Xe ngựa đi hơn mười ngày, về tới Huyền Nguyệt quốc, Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu đưa Thanh Dao đến Biệt uyển của hoàng gia xong mới dẫn đại quan trong triều hồi cung phục chỉ.

Huyền đế biết bọn họ trở về, vô cùng cao hứng, trên gương mặt tuấn mị lộ ra ánh sáng, phất tay cho Lễ bộ Thị lang và Binh bộ Thị lang lui xuống trước, chỉ để lại một mình Nam An vương.

Bên trong thư phòng ngập tràn Long Tiên hương.

“Đi đường thuận lợi không?” Âm thanh trầm mị của hoàng đế vang lên.

Mộ Dung Lưu Chiêu biết hoàng huynh muốn hỏi cái gì, không đợi hắn hỏi tiếp đã cung kính bẩm báo: “Mọi chuyện đều tốt, hoàng hậu nương nương mưu kế ngang trời, chúng ta đã có được hàng thư của Hoàng Viên quốc.”

Nam An vương bẩm xong, dâng hàng thư lên. Vì cái này, hoàng hậu nương nương đã hao hết tâm cơ, nếu không khám phá được tâm kế của tên tiểu nhân Thượng Quan Hạo, e rằng đã dữ nhiều lành ít. Thượng Quan Hạo kia võ công hóa ra lại vô cùng lợi hại, giao thủ qua hắn mới phát hiện bản thân căn bản không phải là đối thủ, có lẽ chỉ có hoàng huynh mới đánh bại được. Đêm đó có thể thủ thắng hoàn toàn là nhờ vào người đông thế mạnh mới có thể bức hắn bỏ chạy.

Lưu Chiêu nghĩ đến những chuyện này, sắc mặt càng trở nên âm u.

Lưu Tôn tự tay tiếp nhận hàng thư, phát hiện sắc mặt hoàng đệ có chút lạnh, nội tâm chợt nhói lên, thanh âm cũng lạnh đi rất nhiều: “Lần đi sứ Hoàng Viên quốc này có phải rất hung hiểm?”

Nam An vương ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tuấn dật của hoàng huynh phủ một tầng sương lạnh, con ngươi sắc bén, nên vội vã mở miệng: “Là Thượng Quan Hạo, hắn biết Thanh Dao ẩn thân trong đám sứ thần, công nhiên nửa đêm tiến hành ám sát, may mà nàng sớm khám phá, bố trí thần đệ ẩn ở một nơi bí mật gần đó, mới làm âm mưu của hắn không thực hiện được.”

“Vô liêm sỉ!” Mộ Dung Lưu Tôn tức giận xoay mình, đập mạnh xuống long án, sắc mặt âm ngao xấu xí, đôi môi mím chặt thành một đường thẳng, ngực phập phồng, xem ra hắn tức giận không nhẹ.

“Hoàng hậu không sao chứ?”

Nam An vương lắc đầu, hoàng đế mới thở dài một hơi, tuy sắc mặt vẫn xấu như cũ, nhưng giọng nói đã nhu hòa hơn.

“Được rồi, lần này hoàng đệ đi sứ Hoàng Viên quốc cực khổ, trở về nghỉ ngơi đi.”

“Tạ ơn hoàng huynh.” Nam An vương lui ra ngoài. A Cửu đi tới, cung kính cúi đầu, cẩn thận từng li từng tí mở miệng: “Hoàng thượng, An tướng quân ở thư phòng cầu kiến.”

“Truyền!” Hai chân mày của Mộ Dung Lưu Tôn giãn ra, cất kỹ hàng thư trong tay, chuyện này còn chưa tới thời điểm nên công khai, không thích hợp cho bất cứ ai biết.

A Cửu lui ra ngoài, rất nhanh dẫn An tướng quân trở vào.

An tướng quân, hơn ba mươi tuổi, là nhân tài Huyền đế tự tay tuyển dụng, hậu nhân của trung thần, hắn vừa vào đến thư phòng đã cung kính quỳ xuống: “Thần tham kiến hoàng thượng.”

“Đứng lên đi, An tướng quân, ngồi qua một bên.”

“Tạ ơn hoàng thượng.”

Hoàng đế bí mật triệu An tướng quân hồi kinh, còn an bài hắn dẫn theo một số nhân thủ trong doanh, sự lợi hại của chuyện lần này, trong lòng Huyền đế hiểu rõ, An tướng quân cũng hiểu.

An tướng quân ngồi xuống xong, liền ngẩng đầu nhìn hoàng đế ở trên cao, hoàng thượng anh khí bức người, con ngươi sâu thẳm như đại dương mênh mông, làm cho người ta không thu được chút tin tức gì, cũng không dám suy đoán bừa bãi.

“Hoàng thượng cho triệu thần hồi kinh là vì chuyện gì?”

An tướng quân cung kính mở miệng, hoàng đế từ bên long án lấy ra một bản vẽ, giao cho A Cửu đưa An tướng quân xem.

An tướng quân tiếp nhận bản vẽ, chỉ mới nhìn sơ qua vài hình đầu tiên, đã sinh ra một cảm giác kinh ngạc tột độ. Đây là vật gì? Rất quái dị nhưng lại khiến người ta nhiệt huyết sôi trào. Hắn tòng quân nhiều năm như vậy cũng chưa từng nhìn qua mấy thứ này, cuối cùng cũng nhận ra được một loại binh khí trong số đó rất giống mũi tên, nhưng mà so với mũi tên hắn thường dùng lại có chút không giống, thô hơn một chút, nhưng lại bén nhọn hơn rất nhiều lần.

“Hoàng thượng, đây là?”

“Những thứ này đều là vũ khí dùng trong chiến tranh, lựu đạn, pháo khói, pháo sương mù, còn có loại mũi tên đã được cải cách. Ngoài ra còn một vài thứ khác, nhưng mà hiện tại ta không mang theo bản vẽ của chúng.”

Thanh âm trầm thấp của Huyền đế vang vọng trong thư phòng, An tướng quân rất kích động, hơi thở dồn dập, thể hiện nội lực thâm hậu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện