Lúc này thanh âm của nàng rất lớn, nàng biết trong phòng sát vách có người nhất định đang nghe trộm, nếu như họ muốn nghe trộm, sao không để cho bọn họ quang minh chính đại nghe, hơn nữa để cho bọn họ hiểu rõ, đất nước Vân Thương quốc họ nhất định sẽ đánh, nếu bọn họ đã dám chọc đến nàng, nàng kiên quyết sẽ không bỏ qua cho Vân Thương quốc.

Gian phòng cách vách.

Vô tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, con ngươi của hai người loang loáng sát khí.

“Xem ra phải nhanh một chút diệt trừ nàng, chạy về Vân Thương quốc, chẳng lẽ ngươi thực sự chuẩn bị theo nàng cùng nhau về vô tình cốc?”

Thanh Phong lạnh lùng chất vấn, ánh mắt của Vô Tình hiện lên thống khổ, sắc mặt khó xử đến cực điểm, thương tổn nàng là một chuyện có bao nhiêu thống khổ, thế nhưng nếu có nàng, Vân Thương quốc sẽ diệt vong, nàng chết tốt xấu có thể cứu giản một hồi, nàng tựa như một thanh lợi khí, trước tiên phải phá hủy lợi khí, sau đó nghĩ biện pháp đối phó những người này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Vô Tình ngước mắt nhìn Thanh Phong: “Chẳng lẽ ngươi không đau lòng.”

Hắn biết tâm ý của hắn ta, Thanh Phong ngước lên ánh mắt u nhiên, chợt lóe lên trầm thống rồi rồi biến mất: “Hiện tại đã không phải lúc nói chuyện nhi nữ tình trường, trừ phi ngươi thực sự muốn lấy một quốc gia đổi một nữ nhân.”

Hắn làm không được, từ nhỏ sứ mệnh của hắn là quốc gia lớn hơn bất luận cái gì.

“Ta biết.” Vô Tình gục đầu xuống, hai tay nắm chặt thành quyền, thống khổ đem mặt vùi ở lòng bàn tay, tại sao phải rơi vào cục diện như thế, nếu nàng chỉ là một người bình thường thì tốt rồi, nhưng nếu là người bình thường, những kẻ thiên chi kiêu tử như bọn họ còn có thể yêu nàng như vậy sao? Ngày thứ hai, Thanh Dao ra lệnh xuống, kế tiếp chuyện đánh Vân Thương quốc do đại tướng quân An Định Phong toàn quyền chỉ huy, chính mình thì trấn thủ ở hậu phương cùng Vô Tình quay về vô tình cốc.

Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu tuy rằng không cam lòng, nhưng chỉ có thể yên lặng không nói gì theo mẫu thân. Bởi vì mẫu thân quyết định chuyện gì không luận kẻ nào thay đổi được.

An Định Phong dẫn mấy người phó tướng cùng tham tướng mang đám người của Thanh Dao đưa lên xe ngựa, Băng Tiêu bởi vì bị quân côn, vết thương còn chưa tốt nên không thể hộ tống các nàng đi về vô tình cốc, mặt khác An Định Phong còn phái mười mấy tinh binh đưa các nàng về vô tình cốc…

Xe ngựa một đường cuồn cuộn chạy, nhắm phương hướng vô tình cốc mà đi…

Bên trong xe ngựa, bầu không khí rất trầm buồn, trong không gian rộng lớn có vài người đang ngồi nhưng đều trầm mặc không nói gì, ai cũng không nói gì.

Tiểu Ngư nhi luôn luôn thích náo nhiệt. Nên ngẩng đầu lên nhìn sang chỗ này rồi nhìn sang chỗ kia, rồi chu miệng lên, vô lực cuối đầu xuống.

Bỗng nhiên bên ngoài xe ngựa vang lên một tiếng kêu nhỏ, sát khí trải rộng, Mạc Sầu quá sợ hãi, rất nhanh vén rèm lên chỉ thấy trên đường lớn, mười mấy người mặc trang phục màu đen, trên cây to còn có rất nhiều, chừng trên dưới một trăm người, đang chặn lối đi của xe ngựa, những người này vừa nhìn thấy đã biết lai giả bất thiện, sát khí nồng đậm.

Mạc Sầu quá sợ hãi, quay đầu nhìn phía chủ tử.

“Không tốt, có thích khách.”

Thanh Dao vẫn bất động, ngẩng đầu lên cười nhìn Vô Tình cùng Thanh Phong ở đối diện, chậm rãi một chữ một lời mở miệng.

“Còn có cần thiết phải ngụy trang nữa sao?”

Vô tình kinh ngạc, con ngươi bao phủ u ám, không nghĩ tới nàng đã biết, mình còn cho là đã giấu diếm đủ sâu, nguyên lai sớm đã bị người ta khám phá, sở dĩ nàng nguyện ý theo hắn về vô tình cốc, cũng bởi vì muốn cho hắn lộ ra kẽ hở sao? Thế nhưng cái giá phải trả tựa hồ quá lớn, nàng tin rằng có thể từ trong tay của hắn toàn thân trở ra sao?

“Ngươi chừng nào thì biết được?”

Vô tình không phủ nhận, chỉ nhàn nhạt mở miệng, hắn cho là mình đã rất giống, không nghĩ tới vẫn là lộ ra kẽ hở.

Thanh Dao cười đến vân đạm phong khinh, nhẹ nhàng mở miệng; “Vô tình yêu dược thảo như mạng, mà ngươi lại có thể mặt không đổi sắc bước lên dược thảo mà đi qua, trước sau căn bản là hành vi của hai người.”

Tiếng nói nàng vừa dứt, thanh âm đột ngột cất cao, tựa như biển gầm: “Ngươi là ai? Văn Ngọc, hay là Trưởng Tôn Trúc?”

Vô Tình cùng Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, đồng thời nở nụ cười khổ, xem ra nàng đối hai người bọn họ thực sự căm thù đến tận xương tuỷ, vừa mở miệng liền đoán ra thân phận hai người bọn họ, Vô Tình đang muốn lên tiếng, thì Thanh Dao giơ tay lên ngăn cản hắn mở miệng, khóe môi câu ra nụ cười lạnh lùng.

“Ta đoán thử, ngươi là Văn Ngọc, ngươi là Trưởng Tôn Trúc.”

Nàng một tay chỉ vào Vô Tình, một tay chỉ vào Thanh Phong, nặng nề lên tiếng.

Ánh mắt nhấc lên cơn sóng biển giận dữ hủy thiên diệt địa, không nghĩ tới Vô Tình đã chết, bọn họ còn đem hắn ra mà lợi dụng, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Trên xe ngựa, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi thân thể co rụt lại, dựa vào phía sau Thanh Dao, mà tay của Tiểu Ngư nhi thì đã lặng lẽ sờ lên súng hoả, không nghĩ tới  hai nam nhân nàycăn bản không phải Vô Tình công tử cùng Thanh, mà là hai người khác giả trang.

“Ngươi vĩnh viễn vẫn thông minh như vậy.”

Vô tình nhẹ nhàng thở dài, kỳ thực hắn chính là Văn Ngọc, ánh mắt hắn đầy đau xót, hắn không muốn thương tổn nàng mảy may nào.

Nhưng bây giờ nàng thật lợi hại, nếu như chưa trừ diệt nàng, Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc tất nhiên sẽ khó giữ được, trừ đi nàng, còn có thể có một đường sinh cơ, vì thế mặc dù hai người bọn họ đều rất yêu nàng, nhưng là lại vô pháp lấy nàng ra so sánh cùng một quốc gia, bọn họ không thể trơ mắt nhìn quốc gia diệt vong, đây là trọng trách  của người trong hoàng thất.

“Ta chỉ hiếu kỳ, vì sao ngươi cùng Vô Tình lại giống như vậy, hơn nữa chuyện xảy ra chi tiết giữa hai chúng ta cũng biết, đến tột cùng bằng cách nào ngươi làm được?”

Đúng vậy, nàng thật tò mò, vì sao Văn Ngọc đối với tất cả chuyện Vô Tình lại quen thuộc như vậy, hắn làm sao mà làm được, mặc dù bọn họ bắt Thanh Phong cùng Minh Nguyệt, cũng không có khả năng bức bọn họ giao ra tất cả sự tình, lúc đầu Thanh Phong đã ở trước mặt Vô Tình lập một lời thề nặng, từ nay về sau sau sẽ không bao giờ làm chuyện thương tổn đến nàng nữa, nên hắn sẽ kiên quyết không nói cho bọn họ biết các việc này, vậy bọn họ làm như thế nào biết được.

Vô Tình ngẩng đầu lên nhìn Thanh Phong ở phía sau, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc, sau đó một chữ một lời mở miệng.

“Trưởng Tôn Trúc quen biết một thế ngoại cao tăng, hắn hiểu rất sâu thuật dịch dung, nhưng không phải là thuật dịch dung tầm thường, mà là một loại bí thuật tàn khốc, tìm ra mười mấy người có gương tương tự với cùng Vô Tình, lấy đi làn da trên mặt họ để chế tác mặt nạ da người, trải qua thời gian dài đến hai năm, hơn mười mấy lần thí nghiệm, rốt cuộc đã chế ra mặt nạ da người hoàn mỹ không rảnh, mặt nạ da người này là dùng ngân châm khâu vào da, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy tháng, liền hoàn toàn dung hợp ở trên mặt mình.”

Thanh Dao kinh hãi mở to mắt, trên đời lại có bí thuật độc ác máu tanh như vậy, mà tên cao tăng kia cuối cùng cũng không có kết cục tốt, ác nhân cuối cùng sẽ có ác báo.

Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi đã trực tiếp ói ra, nghĩ đến người trước mặt này, trên mặt là mặt nạ lấy từ trên thân thể người chết, nghĩ thế nào cũng không làm cho người ta có thể bình tĩnh được, mà những người bị hại chết không biết thống khổ đến bao nhiêu?

“Như vậy vì sao đối với chuyện của ta cùng Vô Tình, lại hiểu biết sâu như vậy chứ?”

“Là di hồn đại pháp, chỉ cần vận dụng di hồn đại pháp, tất cả ký ức trong đầu của Thanh Phong đều rót vào đầu óc của ta, như vậy thì chuyện của ngươi cùng Vô Tình  ta làm sao không biết?”

Vô tình tiếng nói vừa rơi xuống, Thanh Dao chỉ vào Thanh Phong ở bên cạnh, cũng chính là Trưởng Tôn Trúc.

“Trên mặt của hắn cũng không phải là mặt nạ da người nữa chứ?”

Thanh Dao một lời rơi, Vô Tình lắc đầu: “Hắn chỉ là dịch dung bình thường, chỉ vì các ngươi đem lực chú ý đều đặt ở trên người của ta, cho nên mới phải bỏ quên hắn.”

Trong mã xa đang nói chuyện thì bên ngoài đã đánh nhau, binh khí chạm vào nhau, sắc bén mà chói tai, Mạc Sầu cùng Tiểu Ngư nhi cảnh giới nhìn chằm chằm hai người nam tử đối diện, công phu của bọn họ nhất định vô cùng lợi hại, ba người các nàng căn bản không phải là đối thủ của người ta, vì thế súng hoả nhất định phải một kích tức trúng…

“Vì thế hiện tại ngươi muốn giết ta sao?”

Thanh Dao sẳng giọng, thanh âm vừa rơi xuống, Thanh Phong ở đối diện cũng chính là Trưởng Tôn Trúc năm ngón tay co lại, trực tiếp đánh qua đây, trường kiếm Mạc Sầu vừa kéo vun tới tách nó ra, bên trong xe ngựa không gian quá nhỏ, không gian lớn nhất căn bản cũng thi triển không ra.

Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc vận công, dòng khí mạnh mẽ bắn ra, làm thùng xe bể văng bốn phía, hai bóng người như hai cái giao long đằng ra ngoài, ba người Thanh Dao cùng Mạc Sầu cũng theo sát phía sau phi thân lên, Tiểu Ngư nhi còn quá nhỏ, chịu không nổi chân khí quá mạnh, thân thể bắn ra, bay lên giữa không trung, Trưởng Tôn Trúc thân hình trầm xuống, trường kiếm vung lên, trực tiếp đâm tới, Thanh Dao hoảng hốt, phi thân nghênh đón, hoàng vĩ cầm tung ra một kích, mạnh mẽ tách ra kiếm khí của hắn, đưa tay lên ôm lấy Tiểu Ngư nhi, Tiểu Ngư nhi rơi xuống trong ngực của nàng, thế nhưng Trưởng Tôn Trúc vẫn chưa dừng tay, nhát kiếm thứ hai đâm qua đây, Thanh Dao thân hình chuyển động, một kiếm dù chưa trúng chỗ hiểm, nhưng vẫn đâm trúng bả vai, đau đến nàng nhíu chặt mày, rơi xuống đất rút lui hai bước rồi đứng lại.

Tiểu Ngư nhi thấy thế giận dữ, súng hoả giơ lên, nhắm ngay Trưởng Tôn Trúc, bắn một phát, tuy không bắn trúng Trưởng Tôn Trúc, nhưng lại trúng vào cánh tay của Vô Tình khi hắn bay lên, thiên tàm ti trong tay hắn đột nhiên rơi xuống, đau đớn trong nháy mắt bao phủ hắn, thân hình run lên, rơi xuống đất…

Lúc này, từ trong rừng rậm ngoại một đám người phi thân chậy ra, dẫn đầu  là một nam tử cuồng phóng không bị cản trở, trường bào bay lượn, cả người như thiên ngoại thần tiên.

Tiểu Ngư nhi vừa nhìn thấy nam tử trước mắt, sớm đã quên cố kỵ thân phận của hắn mà kêu to lên.

“Phụ hoàng, cứu chúng ta.”

Ngân hiên không nói lời nào, thân thể như cầu vồng, càng như giao long trong nước, vừa nhìn thấy Thanh Dao bị thương, trong lòng giận nổi lên một chưởng đánh tới, trực tiếp công kích phía Vô Tình, đều là tên hỗn đản này giở trò, hôm nay hắn nếu không giết tên này, thì không đủ để tiết hận…

Tiếng kêu của Tiểu Ngư nhi đã làm cho rất nhiều người ở nơi này kinh hãi, tất cả mọi người đều biết thân phận của Tiểu Ngư nhi là Huyền Nguyệt công chúa, nên nếu nàng gọi phụ hoàng, vậy thì Ngân Hiên chính là Huyền đế, Trưởng Tôn Trúc con ngươi trở nên sâu thẳm, nguyên lai Huyền đế vẫn ẩn thân ở bên cạnh hoàng hậu, thảo nào đại quân chỉ huy thẳng tiến thế như chẻ tre.

Hôm nay bọn họ đâu còn thành công sao?

Ngân hiên cũng lười để ý tới ý nghĩ của người khác, thân thể nhảy lên, bàn tay mang theo cường đại kình phong, đánh thẳng về phía Văn Ngọc, Văn Ngọc phải cuộn người nhịn đau xuống tránh ra, Trưởng Tôn Trúc kiếm thế tấn công bắt đầu, nếu không hắn ra tay chỉ sợ Văn Ngọc không phải là đối thủ của Ngân Hiên, ai sẽ nghĩ tới đứa bé kia lại toát ra một màn biễu diễn như thế.

Đám thủ hạ Ngân hiên mang đến, cùng với đám người lúc trước An Định Phong phái ra bảo hộ Thanh Dao kết hợp một chỗ, rất nhanh liền giết được thủ hạ của Trưởng Tôn Trúc cùng Văn Ngọc.

Dầy đặc mùi tanh của máu tràn ngập ở giữa không trung.

Tiểu Ngư nhi nhìn Trưởng Tôn Trúc và phụ hoàng đánh cùng một chỗ, lần thứ hai tức giận, lạnh lùng mở miệng: “Phụ hoàng tránh ra.”

Ngân hiên rất nhanh nghiên người, súng hoả của Tiểu Ngư nhi lần thứ hai vang lên, Trưởng Tôn Trúc nào dám nhận lấy, phi thân tách ra, mà Ngân Hiên thân hình vừa dời, nhanh như chớp đánh về phía Văn Ngọc đã trúng một phát súng, một chưởng vỗ xuống ở giữa ngực của hắn, mang ra mười phần lực đạo, chớp mắt xỏ xuyên qua thân thể hắn như một búp bê vải rách bay ra ngoài, miệng phun tiên huyết, thẳng tắp rơi xuống, ngã trên mặt đất, mở to một đôi con ngươi mỹ lệ nhìn Thanh Dao, đáy mắt là vẻ lưu luyến, không muốn, trong đầu hiện lên từ này trước, nếu như lúc đầu hắn thật tình đối xử với nàng, có thể sẽ cảm động nàng, sau đó cùng nàng quy ẩn, thế nhưng tất cả mọi thứ đã rất xa vời.

“Xin lỗi…”

Hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại, khóe môi nở ra nụ cười vui mừng, tất cả mọi thứ của trần thế hãy trả về cát bụi rốt cuộc đã cùng hắn không còn quan hệ, hơn nữa nàng vẫn còn sống, biết nàng scòn ống thật tốt, chí ít chính mình cũng không phải mang nổi đau đớn một mình.

Trưởng Tôn Trúc ngây ngốc nhìn hết thảy trước mắt, không nghĩ tới Văn Ngọc lại bị giết…

Mà thủ hạ hắn mang đến chỉ còn lại một phần, rất nhanh thối lui đến phía sau hắn, mười mấy người cảnh giới nhìn chằm chằm bên này, trầm giọng mở miệng: “Thái tử, trở về đi.”

“Còn muốn chạy, muốn cũng đừng nghĩ.”

Ngân hiên lãnh chìm mệnh lệnh, cuồng ngạo lăng hàn, nếu dám can đảm đem suy nghĩ động đến trên đầu bọn họ, thì đừng nghĩ toàn thân trở ra, hắn là sẽ không bỏ qua cho bọn họ.

Đối với tình huống trước mắt, Trưởng Tôn Trúc biết kế hoạch của mình và Văn Ngọc đã thất bại, kỳ thực xét đến cùng, thì bởi vì Văn Ngọc đối với Thanh Dao cuồng dại quá nặng, không nhẫn tâm hạ thủ được, kỳ thực lúc ban đầu hắn vẫn tìm cách đem nàng mang về Vân Thương quốc, mời cao tăng kia tẩy não cho nàng, thầm nghĩ đơn thuần lưu nàng lại ở bên cạnh hắn, chỉ là không nghĩ tới nữ nhân này quá thông minh, đã khám phá quỷ kế của hắn, còn làm hại Văn Ngọc bỏ mạng.

“Nếu như ta chết, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt của Vô Tình Cốc phải chôn cùng.”

Thanh âm lạnh lùng yếu ớt của hắn vang lên, Thanh Dao che vai, máu theo ngón tay chảy ra, Mạc Sầu tiến lên đỡ lấy nàng, chỉ thấy nàng âm u nghiêm mặt, chậm rãi mở miệng: “Hôm nay tha cho ngươi một mạng, hi vọng ngươi lập tức phóng Thanh Phong cùng Minh Nguyệt trở về, bằng không?”

“Nếu như ngươi không ngừng việc đánh Thanh La quốc, thì ta sẽ giết bọn họ.”

Trưởng Tôn Trúc thấy Thanh Dao có chỗ cố kỵ, lập tức lãnh mị mở miệng, Thanh Dao khóe môi nhếch lên, châm chọc nói.

“Ngươi cho là bọn họ có giá trị này, lúc Huyền Nguyệt chúng ta công phá Vân Thương quốc, nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt còn chưa có trở lại vô tình cốc, như vậy ta có thể nói hoàng thất của Thanh La quốc không ai có thể sống sót, diệt cung.”

Nàng rét căm căm mở miệng, tà cuồng như Tu La trong bóng tối, thị huyết làm cho người khác kinh hãi đảm chiến, trên đời này không có bất kỳ việc gì uy hiếp được nàng.

“Ngươi?”

“Ta sẽ dùng hoàng thất Thanh La quốc  chôn cùng bọn họ, bọn họ dù chết cũng có ý nghĩa.”

Thanh Dao lạnh lùng nói, cuối cùng trầm giọng kiến nghị: “Nếu như ngươi không muốn hoàng thất bị chết thảm, có thể quy hàng, từ nay về sau trên đời không có Thanh La quốc, hoàng thất xem như không còn tồn tại nữa, các ngươi có thể mang danh nghĩa vương gia, suốt đời hưởng dụng bất tận phú quý, hơn nữa sẽ không đả thương đến bất luận một bách tính nào của Thanh La quốc.”

Trưởng Tôn Trúc nghe Thanh Dao nói, thân thể nhịn không được rút lui hai bước, đứng nghiêm, chẳng lẽ muốn Thanh La quốc không chiến mà hàng, chỉ sợ phụ hoàng sẽ không đồng ý, hắn xoay người sải bước phiên thân lên ngựa, thủ hạ của hắn cũng rất nhanh theo đuôi mà đi.

Ngân hiên lạnh lùng nhìn bóng dáng kia đi xa, sau đó xoay người lại đau lòng mở miệng: “Chúng ta về doanh trướng đi.”

“Không, đưa ta về vô tình cốc.”

Thanh Dao mệt mỏi rã rời mở miệng, trận chiến này nàng quá mệt mỏi, thực sự rất muốn nghỉ ngơi, nếu như có thể, nàng thực sự là không muốn ra khỏi vô tình cốc, tất cả tựa hồ theo bụi bậm biến mất, về phần Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, liền giao cho An Định Phong chỉ huy đi.

“Nhưng vết thương của ngươi.” bàn tay to của Ngân hiên nhấc lên đỡ Thanh Dao, trong con ngươi vô tận lo lắng, tâm thương đau đớn không dứt, sáng sớm hôm nay hắn nhận được thủ hạ đưa tin, mới biết được nguyên lai nàng đã hoài nghi Vô Tình, sở dĩ đáp ứng cùng bọn họ về vô tình cốc, chính là muốn bọn họ ra tay, bởi vì nếu vẫn ở doanh trướng thì bọn họ sẽ không dễ dàng xuất thủ, như vậy chỉ là đem tai hoạ ngầm ẩn sâu thêm mà thôi.

“Không có việc gì, đi thôi, đến gần trấn nhỏ kia, tìm một đại phu xem một chút, cũng không phải trúng nơi nguy hiểm nên không có việc gì.”

Mấy ngày đường mệt nhọc, hơn nữa bị kiếm đả thương, Thanh Dao sắc mặt rất tái nhợt, Ngân Hiên đau lòng ôm lấy nàng, rất nhanh tung người lên ngựa, mà Thanh Dao cũng không có quên phân phó mấy tên thủ hạ: “Đem hắn mai táng đi.”

Tuy nói Văn Ngọc đáng trách, nhưng nhìn thấy hắn có dung nhan của Vô Tình mà phải phơi thi nơi hoang dã, nàng vẫn rất khó chịu, cho nên ra lệnh cho thủ hạ an táng hắn…

Ngân Hiên ôm Thanh Dao an trí ở trong ngực của mình, đây là qua lần đầu tiên trong hơn hai năm qua bọn họ tiếp xúc thân mật như vậy, hay bởi vì Thanh Dao bị thương, mà sắc mặt nàng tái nhợt, sợi tóc mất trật tự, nên chỉ nhẹ nhàng tựa ở trước ngực Ngân Hiên, yên tĩnh được tựa như một gốc cây ngọn cỏ không di động, nguyên lai người mạnh mẽ thế nào cũng cần người ở bên cạnh…

Mạc Sầu thì mang theo Tiểu Ngư nhi, những thủ hạ khác thì theo đuôi sau đó, một đường cuồn cuộn chạy.

Chẳng ai ngờ rằng, Ngân Hiên chính là đương kim hoàng thượng, nên ai dám có nửa điểm khinh thường đây.

Đoàn người tới gần một trấn nhỏ, nhanh chóng mời đại phu cho Thanh Dao, đường kiếm thương hại không nặng, nên quả nhiên không có chuyện lớn gì, đại phu kê ra phương thuốc, sau đó băng bó vết thương, để Thanh Dao an tâm ngủ một giấc thì tinh thần liền khá lên.

Vết thương trên thân thể  không sau nhưng vết thương trong lòng mới mệt…

Mười lăm ngày sau, đoàn người trở lại vô tình cốc, trong cốc, hoa đào vẫn xán lạn, ánh nắng vẫn tươi sáng, trời vẫn màu lam xanh trong, mây vẫn trắng như vậy, chỉ có hai ngôi mộ đã có phần cũ đi.

Ngày xưa vô tình cốc rất náo nhiệt, hiện tại yên lặng quạnh quẽ, chỉ có mấy người hạ nhân vẩy nước quét nhà, vừa nhìn thấy Thanh Dao cùng Mạc Sầu còn có Tiểu Ngư nhi trở về thì rất là cao hứng.

“Mộc cô nương, ngươi đã trở về, Thanh Phong cùng Minh Nguyệt?”

Vài người sau đó liền rơi lệ, công tử vốn đã mất, không nghĩ tới Thanh Phong cùng Minh Nguyệt cũng bị mang đi, hiện tại Vô Tình Cốc một điểm nhân khí cũng không có, không ngờ tới cô nương đã trở về.

“Bọn họ không có việc gì.”

Thanh Dao gật đầu, mấy ngày liền bôn ba đã rất mệt, nên phất phất tay, ôn nhu mở miệng: “Các ngươi đều đi xuống đi.”

“Dạ, cô nương cần cái gì, thì cứ nói với chúng ta.”

Vài người lui xuống, lúc này Thanh Dao nhìn Ngân Hiên, khẽ mỉm cười, nhu hòa mở miệng: “Hoàng thượng hồi cung đi thôi, ta ở chỗ này sẽ không có việc gì.”

Lúc này Ngân Hiên không có cự tuyệt, gật đầu, hắn hơi nghiêng người nhìn phía Mạc Sầu, cẩn thận tỉ mỉ dặn dò: “Hảo hảo chiếu cố chủ tử các ngươi.”

“Dạ, hoàng thượng.” Mạc Sầu lĩnh mệnh, đúng vậy, nàng sẽ ở cùng chủ tử, chủ tử không ra khỏi cốc, nàng cũng sẽ không đi ra cốc một bước.

Ngân hiên liếc mắt nhìn Tiểu Ngư nhi một cái, sau đó vươn tay ra bế nàng một chút, ôn nhu mở miệng: “Nữ nhi của ta, phụ hoàng phải đi.”

“Phụ hoàng, ta sẽ nhớ người, người có thời gian hãy đến thăm ta.”

Ngân hiên chưa lên tiếng nhưng Thanh Dao biết, lúc thất quốc thống nhất có rất nhiều chuyện phải xử lý, chỉ sợ hắn không có thời gian ra khỏi cung tới đây, nhưng nàng cũng không nói câu nào chỉ nhìn bóng lưng cao to của hắn thản nhiên mà đi, hoà nhập trong ánh nắng, mắt của nàng đã dâng lên sương mù, tim hơi có chút đau, vì hắn, cũng vì mình.

Ai ngờ kia bóng dáng cao lớn kia bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên xoay người, vẻ mặt cười tươi như ánh nắng.

“Thanh Dao, ta sẽ trở lại, đợi lúc thất quốc thống nhất, ta sẽ hạ chỉ đem ngôi vị hoàng đế truyền cho Nam An vương, trở lại vô tình cốc cùng ngươi và Tiểu Ngư nhi, khi đó, chúng ta sẽ không bao giờ xa nhau nữa.”

Một lời rơi, thân thể nhúng một cái, rất nhanh lắc mình rời đi.

Thanh Dao một giọt lệ đã rơi xuống, cổ họng có chút bó chặt, nhịn không được muốn gọi hắn, hắn điên rồi sao? Thật vất vả mới thống nhất thất quốc, tại sao phải làm một thần tử, mà không thể làm một quân vương, sau khi thất quốc nhất thống, có nhiều việc khó khăn hơn đang chờ hắn mà.

“Nương, phụ hoàng sẽ không làm thật chứ?”

Tiểu Ngư nhi tựa hồ cũng bị kinh hãi, phụ hoàng quả thật rất yêu mẫu thân, mấy ngày nay làm bạn, nàng cũng đã nhìn ra, nương cũng rất thích phụ hoàng, chỉ là bởi vì trong lòng có một khúc mắc, cho nên mới phải ở tại Vô Tình cốc, bởi vì Vô Tình vẫn đối với nàng có tình, cho nên nàng không đành lòng để một mình hắn cô tịch ở trong cốc này, nhưng người chân chính mà nàng là thích phụ hoàng.

“Chủ tử, vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng thượng sẽ không thực sự làm như vậy chứ?”

Mạc Sầu cũng cau mài, không đồng ý nhìn bầu trời đào hoa lâm, gió nhẹ thổi qua, hoa đào rơi đầy đất, cảnh đẹp yên bình, nhân diện đào hoa tương ánh hồng, nhân diện bất tri hà xứ khứ, đào hoa y cựu tiếu đông phong.(*)

(*) Đó là câu trong bài thơ Đề Đô thành Nam trang (hay còn gọi Đề tích sở kiến xứ) của Thôi Hộ. Mọi người có thể tham khảo ở đây

“Không có việc gì, lúc này còn không có đánh hạ Vân Thương quốc cùng Thanh La quốc, hắn sẽ không tùy tiện làm như vậy.”

Thanh Dao gật đầu khẳng định, về phần sau khi thất quốc thống nhất nói không chừng hắn đã quên lời nói lúc này, hoặc là đến lúc đó, nàng sẽ nghĩ đến biện pháp, làm cho hắn không rời cung.

Ba người quay đầu thu hồi ánh mắt đi lên thềm đá, tiến vào chỗ ở trước đây của chính mình.

Vô tình cốc, thực sự rất lạnh lẻo, trước đây náo nhiệt không còn tồn tại nữa, tuy rằng không có công tử, thế nhưng nếu Thanh Phong cùng Minh Nguyệt ở đây sẽ như còn có chút nhân khí, đáng trách chính là Trưởng Tôn Trúc lại đem hai người bọn họ bắt đi.

Trong phòng, Tiểu Ngư nhi không khỏi lo lắng mở miệng: “Nương, nếu là cái tiện nam nhân kia, thực sự giết Thanh Phong cùng Minh Nguyệt thì làm sao bây giờ?”

“Sẽ không, hắn không đần như vậy.” Thanh Dao nhàn nhạt nói, quay đầu ngồi một bên trên mềm trường kỷ, hiện tại nàng đang suy nghĩ đến chuyện khác, “Mạc Sầu, lập tức đi thông tri Lâm Tư Miểu của Phượng Thần cung tới gặp ta.”

“Dạ.”

Mạc Sầu gật đầu, đi ra ngoài gửi tín hiệu, rồi lại đi vào gian phòng, bất quá rất kỳ quái, không biết bây giờ đã là lúc nào mà chủ tử còn muốn gặp Lâm Tư Miểu làm gì?

“Chủ tử, kêu hắn tới đây làm gì?”

“Thất quốc gần thống nhất, lúc này là thời gian loạn nhất, phượng thần cung chúng ta vừa có thể kiếm tiền, lại có thể làm chuyện chính nghĩa, chỉ cần là người tội ác tày trời, giòi bọ của Huyền Nguyệt, nhiệm vụ này không chỉ muốn nhận, còn phải hoàn thành cho đẹp, như vậy không phải đã trợ giúp cho hoàng thượng sao? Tên phượng thần cung của chúng ta cũng treo lên chữ chính nghĩa nữa.”

“Ân, chủ ý này không tệ.” Mạc Sầu gật đầu, Tiểu Ngư nhi thì càng mặt mày rạng rỡ: “Ân, chủ ý này không tệ.”

Lúc chạng vạng, Lâm Tư Miểu dẫn mấy người thủ hạ đắc lực của Phượng Thần cung qua đây, Thanh Dao ở phòng khách cùng bọn họ mở một hội nghị nho nhỏ, an bài kế hoạch kế tiếp, còn có chuyện cần làm, sau này phượng thần cung chia làm tổ chức tình báo, tổ chức sát thủ, tổ chức vũ trang, mặc kệ bên nào đều lấy lợi nhuận của tiền làm trọng, riêng tổ chức sát thủ, khi tiếp nhận tiền để làm việc, nhất định phải nhiều lần điều tra, người bị giết cần phải là tội ác tày trời, ngàn vạn không nên giết lầm người khác.

Đối với điểm này, Thanh Dao nhiều lần nói rõ, Lâm Tư Miểu cũng vững vàng nhớ kỹ như thiết luật, bạc có thể kiếm nhiều, thế nhưng không thể ngộ thương mạng người…

Thanh Dao dẫn Tiểu Ngư nhi cùng Mạc Sầu an tâm ở trong cốc, cái gì cũng đều không suy nghĩ, trong lòng trái lại một mảnh thản nhiên.

Ngoài cốc thỉnh thoảng có tin tức truyền vào, hơn mười vạn đại quân nhất tề lao tới biên cảnh của Vân Thương quốc cùng Đan Phượng quốc, bọn họ chuẩn bị từ phía ngoài của Đan Phượng quốc tấn công, sau đó vòng qua Thanh La quốc, trước tiên phải đánh chiếm Vân Thương quốc, bởi vì so với Thanh La quốc, Vân Thương quốc yếu hơn một chút.

Chỉ là mọi người không nghĩ tới. Thanh La quốc lại đem một lượng lớn binh lực giúp đỡ Vân Thương quốc, cứ như vậy, ở biên cảnh giằng co thật lâu cũng công chiếm không được …

Mặc dù họ có vũ khí tiên tiến, thế nhưng biên cảnh của Vân Thương quốc có một con sông, ngăn trở lối đi của mọi người, nếu dùng thuyền tấn công đường thuỷ, thì người đối diện bên bờ liền bắn tên qua đây, ngăn cản thuyền tiến lên, An Định Phong thậm chí đã thuyên chuyển tinh binh ở bắc bộ của Huyền Nguyệt sang, lúc trước họ có bồi dưỡng một nghìn tinh binh đường thuỷ, những người đó dù đi qua được con sông, thế nhưng chưa vào được cửa thành, liền bị người ta bắn chết, hiện nay đã chết hết mười mấy người, đại quân phải ngừng chiến, hai bên giằng co.

Một trận này, giằng co hơn hai tháng liền cũng không hề tiến triển, An Định Phong liền phái thủ hạ phó tướng mang thư đến đây, hi vọng nguyên soái có thể mau chóng rút quân về doanh.

Thanh Dao để cho phó tướng về trước, còn mình cũng chưa nói sẽ đi, cũng chưa nói không đi.

Vốn những ngày qua sống khá nhàn nhã, nàng căn bản không muốn để ý chuyện phiền lòng này, thế nhưng nghĩ đến hoàng thượng đã cứu nàng nhiều lần, mà nàng vẫn một lòng muốn trợ hắn bình thất quốc, nếu nàng không đi, Vân Thương quốc sẽ không lấy được, nếu như đi, chỉ sợ lại phải mệt nhọc một thời gian.

“Nương, người có muốn đi hay không?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện