Mai Tâm cùng Mạc Sầu đi vào, theo phía sau là hai cung nữ của Cơ Phượng, còn có Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch, mọi người cùng nhau nhìn phía Mộc Thanh Dao, chỉ thấy nàng giãn thân thể ra một chút, vung lên nụ cười sáng chói như hoa đào, nhưng mang theo cảm giác mát mẽ trí mạng.
“Bãi giá hồi cung.”
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Bắc Tân vương dẫn cung nữ Đan Phượng quốc trầm ổn mở miệng, trong đôi mắt buông xuống lóe ra những tia lửa khó hiểu, đợi được bóng dáng trước mắt rời đi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên quét mắt liếc nhìn phòng ngủ một cái, không biết trong phòng ngủ có đầu mối gì, mà làm cho lông mài của nữ nhân này trước đó một khắc còn không có giãn ra, sau một khắc thì tinh thần sảng khoái vui vẻ, chẳng lẽ nàng phát hiện cái gì sao? Kim Hoa điện.
Vương gia Cơ Tuyết nhìn Bắc Tân vương dẫn hai người thủ hạ đi vào đại điện, phía sau cũng không có bóng dáng của hoàng hậu nương nương, không khỏi kinh hãi, khom người thỉnh an Bắc Tân vương.
“Tham kiến Bắc Tân vương gia.”
“Đa lễ, ” Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch thần sắc nhàn nhạt, khuôn mặt không có bất kỳ giao động gì, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn đang cuồn cuộn như mạch nước thủy triều, Cơ Tuyết nhẫn nại không được mở miệng hỏi: “Hoàng hậu nương nương đâu?”
“Ngươi đang sợ cái gì?” Bắc Tân Vương đôi mắt dài nhỏ nhíu lại, những mũi nhọn nguy hiểm hiện lên, toàn bộ đều mang nét thị máu, Cơ Tuyết kinh hãi đảm chiến, xem ra Bắc Tân vương gia cũng là một người thâm tàng bất lộ, lập tức không dám khinh thường, trấn định mở miệng: “Bản cung chỉ là quan tâm hoàng hậu nương nương, điều này có gì sai sao?”
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch lạnh lùng liếc xéo Cơ Tuyết hơn nửa ngày, vẻ mặt cũng hòa hoãn một ít, lên tiếng cảnh cáo: “Tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong vung ống tay áo dẫn người rời đi, đợi được bóng dáng Bắc Tân vương biến mất không thấy, hai thần tử phía sau Cơ Tuyết tiến lên một bước: “Vương gia, Bắc Tân vương nói thế là có ý gì? Còn có hoàng hậu nương nương vì sao phải bái tế vong linh hoàng thái nữ điện hạ, thần nhớ không lầm, nàng hình như cùng hoàng thái nữ điện hạ có kết oán.”
Cơ Tuyết không nói được một lời, nhìn cỗ quan tài đại điện ở giữa vắng lặng hắc sắc quan tài, bình tĩnh vung tay lên: “Các ngươi chớ suy nghĩ lung tung, hoàng tỷ đã qua đời, Nam An vương giết hoàng tỷ, kỳ hạn ba ngày rất nhanh liền trôi qua, đến lúc đó bản vương nhất định phải dẫn hắn quay về Đan Phượng quốc, giao do mẫu hoàng trừng trị.”
“Dạ, vương gia.”
Người của nàng cũng không dám nói cái gì nữa, toàn bộ đại điện bao phủ hơi thở âm trầm …
Phượng Loan cung
Trên đại điện những người không phận sự đã lui xuống, chỉ có Mộc Thanh Dao ngồi ở một bên trường kỷ, bình thản uống trà, Mai Tâm cùng Mạc Sầu đứng ở bên người nàng.
“Nương nương, tìm được đầu mối gì không?”
Mạc Sầu quan tâm hỏi, chỉ cần nương nương tìm được manh mối, tất nhiên có thể rửa tội danh cho Nam An vương, nàng thân là con dân Huyền Nguyệt quốc, gia đình của nàng đều sinh sống ở tại đây, tất nhiên không hy vọng Huyền Nguyệt quốc có sai lầm gì xảy ra, nếu là sự kiện lần này giải quyết không tốt, Huyền Nguyệt sẽ cùng Đan Phượng quốc khai chiến, người bị thương tổn chính là dân chúng, chiến hỏa nổ ra, bao nhiêu người sẽ trôi giạt khấp nơi, nhà cũng không có…
Mộc Thanh Dao vẫn uống trà như có điều suy nghĩ, cũng không trả lời Mạc Sầu, hiện tại nàng muốn đi Hình bộ thăm Nam An vương gia một chút, khi trời tối sẽ phái người đến Kim Hoa điện, đem hai thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ mang tới, các nàng biết được bao nhiêu trong chuyện đêm hôm đó…
Trên đại điện yên tĩnh không có một chút âm hưởng nào, lúc này từ ngoài cửa điện đi tới một đạo bóng dáng mảnh khảnh, chậm rãi hành lễ: “Y Vân tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, ” Mộc Thanh Dao buông chung trà nhìn về phía Y Vân, nhớ tới Hoạ Mi cùng tiểu Thu, hai nữ nhân kia vẫn còn đang trong hình phòng trung.
“Bẩm nương nương, Hoạ Mi cùng tiểu Thu đều bị trừng phạt xong, hiện tại an trí các nàng thế nào?” Y Vân cung kính xin chỉ thị, thần thái đoan trang trầm ổn, chậm rãi mở miệng, nàng ở trong cung sống nhiều năm, ngôn hành cử chỉ đều tiêu chuẩn hoá nhiều lắm, không khô không kiêu, có một cỗ thanh tĩnh tự nhiên.
“Trước đem các nàng giam giữ đi, đừng đem các nàng để chết đói, một ngày ba bữa cứ theo lẻ thường cho các nàng ăn, chờ bản cung bắt tay xử lý tốt mọi chuyện, sẽ thu thập các nàng sau.”
Mộc Thanh Dao phất phất tay, lúc này chuyện lửa sém lông mài chính là án tử của Nam An vương, chỉ có ba ngày kỳ hạn, việc này không nên chậm trễ, đâu còn có thời gian để đình lại, vì thế những chuyện khác phải buông xuống, giải quyết chuyện này trước mới được, nàng thân là con dân Huyền Nguyệt quốc, cha của nàng là thừa tướng Huyền Nguyệt, cho nên nàng đương nhiên phải làm hết nghĩa vụ, một điểm quan trọng nhất, là nàng chiếm được hoàng thượng một lời hứa, quân vô hí ngôn, tương lai sẽ có lúc dùng đến.
“Dạ, hoàng hậu nương nương.”
Y Vân lên tiếng trả lời đứng dậy lui ra ngoài, đợi được bóng dáng của nàng rời đi, thì có thủ vệ thái giám tiến đến bẩm báo, A Cửu công phụng khẩu dụ hoàng thượng đã tới, Mộc Thanh Dao nhướng mài một chút, không biết nam nhân kia cho A Cửu qua đây truyền lời gì, phất tay ý bảo cho hắn tiến vào.
Đi vào ngoại trừ A Cửu, còn có một người nữ tử, kiều mị đa tình, mặt mài như họa, xinh đẹp câu hồn, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái này là người đêm hôm đó ngăn cản Trưởng Tôn Trúc mang nàng đi, nàng ta hình như là ám vệ của hoàng thượng, kêu Băng Tiêu, nàng tới làm cái gì?
A Cửu quét mắt liếc nhìn hoàng hậu nương nương một cái đôi mắt như tìm tòi nghiên cứu, vội vàng cung kính mở miệng:
“Tham kiến hoàng hậu nương nương, đây là ám vệ Băng Tiêu, hoàng thượng cho nàng qua đây bảo hộ an toàn của nương nương.”
Băng Tiêu tươi cười mềm mại đáng yêu, chậm rãi tiến lên hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Tất cả đứng lên đi, ” Mộc Thanh Dao trên mặt tươi đẹp như đào lý, đôi mài thanh tú vén lên, quanh thân bao phủ ánh sáng quang hoa, chậm rãi lấy mắt đánh giá Băng Tiêu, nữ nhân này là cái loại nữ tử nhu nhuận như nước, người ta nói nữ nhân đều làm bằng nước, có lẽ chính là chỉ nữ nhân như vậy, ai nghĩ tới một nữ nhân xuất chúng như vậy lại là ám vệ, mang trong người võ công kinh hồn.
“Tạ nương nương, ” A Cửu cùng Băng Tiêu song song mở miệng, hai người đứng dậy lui qua một bên, Mộc Thanh Dao không khỏi tán thưởng, bên người Mộ Dung Lưu Tôn tuấn nam mỹ nữ thật nhiều a, hơn nữa tất cả đều đối với hắn trung thành và tận tâm, sanh ở cổ đại, không có thế lực của mình thật đúng là không được, nếu như nàng xuất cung ra đi, cần phải bồi dưỡng một chút thế lực của mình.
Mộc Thanh Dao suy nghĩ một phen, nhìn bầu trời cũng không còn sớm, đứng dậy phân phó Mạc Sầu: “Mạc Sầu theo ta đi Hình bộ một chuyến, ta nghĩ sẽ gặp Nam An vương, Mai Tâm ở lại Phượng Loan cung chờ.”
Mai Tâm vừa nghe chủ tử không mang theo nàng đi, có chút không vui, nhưng nàng biết chủ tử vì sao không mang nàng theo, bởi vì nàng không có võ công, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nương nương còn phải bảo vệ thêm nàng, cho nên cũng không dám lên tiếng, cũng may hoàng thượng phái Băng Tiêu qua đây, nàng cũng yên tâm, nghe Mạc Sầu nói qua một lần, Băng Tiêu võ công vô cùng lợi hại, lần trước cũng là nhời nàng ta chặn đường của Trưởng Tôn thái tử, mới bảo vệ được chủ tử, nếu chủ tử không có việc gì, nàng có đi hay không đều giống nhau.
“Dạ, nương nương.”
Thái giám tổng quản A Cửu vừa nghe hoàng hậu nương nương nói, không dám dừng lại, vội vàng cáo lui đi ra ngoài, trước khi rời đi liếc Băng Tiêu nhìn một cái, ý bảo nàng nhất định phải bảo hộ nương nương chu toàn, hiện tại hắn tình nguyện tin, nương nương cùng hoàng thượng là người cùng trên một con đường, nàng sẽ giúp đỡ hoàng thượng.
Mộc Thanh Dao dẫn Băng Tiêu cùng Mạc Sầu hai người ra khỏi Phượng Loan cung, vì sợ kinh động những người khác, đặc biệt phân phó Mai Tâm, lưu ý hướng đi mọi người trong Phượng Loan cung, không cho phép tiết lộ tin tức các nàng ra ngoài cung.
Mai Tâm có việc để làm, cũng thay đổi cảm giác mất mát lúc trước, cả người phấn chấn lên rất nhiều, nàng cùng Y Vân hai người sẽ vững vàng bảo vệ đại môn Phượng Loan cung, dù là một con ruồi cũng đừng hòng bay ra, các nàng thề cam đoan tin tức không lộ ra ngoài, việc này liên quan đến an nguy của nương nương.
Hình bộ đại lao.
Nhà tù kiên cố cao to, âm u không ánh sáng, gió thổi không lọt, giữa mỗi gian phòng giam phía trên có một lỗ thông gió, không có cửa sổ nào khác nữa, vì thế bên trong phòng giam âm u, ẩm ướt rất nhiều, hơn nữa thường xuyên có phạm nhân bị dụng hình, vì thế mùi máu tươi rất sâu liệt, hỗn hợp này trong nhà tù nhỏ hẹp, mùi vị cực kỳ khó ngửi.
Bên ngoài nhà tù có tầng tầng binh tướng canh giữ, không có ý chỉ đặc biệt, người bình thường căn bản không đến gần được nhà giam này.
Tận cùng bên trong đại lao có một gian phòng giam, đối với những phòng khác của nhà tù, thì sạch sẽ hơn nhiều lắm, còn có một cái giường mềm mại cùng chăn mền, lúc này một người nam nhân anh tuấn cao lớn đang ngồi ngay ngắn ở bên trên, ngũ quan lãnh khốc thêm đôi mài như sương, trong đôi mắt đen đầy rẫy sự tức giận dời non lấp biễn, đôi môi đẹp nhếch lên, quanh thân lộ ra sát khí nồng đậm, mái tóc đen có chút mất trật tự, hai nếp tóc nhỏ thả xuống hai bên, lại không chút nào thấy chật vật, ngược lại càng mang thêm vẻ tuấn dật bức người, hắn chính là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.
Mà trong đại lao có thêm một người khác, bóng dáng cao gầy tà mị, nam tử đó mặc trường bào thêu hoa màu xanh, buộc đai lưng ngọc, quanh thân tuấn lãng, giữa hai lông mài khó nén vẻ tuyệt sắc tao nhã, đôi mắt thì đẹp như ngọc lưu ly phát sáng, khóe môi đột nhiên nhất câu, đó là nụ cười điên đảo chúng sinh, hắn chính là bằng hữu của Nam An vương Sở Thiển Dực, lúc này đang cùng hắn ngồi ở đại lao nói chuyện.
“Lưu Chiêu, ngươi nói ngươi làm sao mà chọc tới chuyện như vậy?”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo ba phần chế ngạo đùa giỡn, Mộ Dung Lưu Chiêu tức giận ngước mắt tàn ác trừng mắt liếc hắn một cái, có người bạn xấu như hắn ta vậy sao? Hắn bị bắt vào đại lao, mà còn ở bên cạnh nói mát, có rãnh thì cũng có thể giúp hắn tìm ít chứng cứ có lợi, lại chạy tới đây cùng hắn tốn hơi thừa lời, xem ra ánh mắt của mình có vấn đề.
“Ngươi cút đi, không thấy được bản vương tâm tình không tốt sao? Không rảnh cùng ngươi tốn hơi thừa lời.”
Mộ Dung Lưu Chiêu tâm tình cực kỳ không vui, hung hăng lạnh lùng trừng, nắm tay giương lên vun đến mặt hắn, tiểu tử này miệng dai như kẹo bạch nha nhìn chướng mắt cực kỳ, không biết đánh rớt hàm răng của hắn sẽ như thế nào? Bất quá Sở Thiển Dực cũng sẽ không làm cho người ta đánh rớt răng, đưa tay lên nắm quả đấm của Mộ Dung Lưu Chiêu, ngăn cản hắn ta công kích chính mình.
“Được rồi, ta cũng nhìn ra ngươi tâm tình không tốt, mới cùng ngươi nói chuyện một chút.”
Sở Thiển Dực thu hồi vẻ mặt cười hì hì, trên mặt tuấn mỹ bây giờ bao phủ thần sắc đứng đắn, hơi có chút suy nghĩ mở miệng: “Nhưng mà nghe nói hiện trường hung án có tùy thân ngọc bội của ngươi, cái đồ đó tại sao lại ở phòng ngủ của hoàng thái nữ vậy? Hơn nữa có cung nữ nhìn thấy ngươi từ phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra, ngươi nói lúc này nhân chứng vật chứng đều đủ, thật sự đối với ngươi mười phần bất lợi, Cơ vương gia Đan Phượng quốc đã ra hạn lệnh cho hoàng thượng ba ngày sau phải phá án, nếu như đến lúc đó tra không ra hung phạm, ngươi sẽ bị phiền toái.”
“Bãi giá hồi cung.”
“Cung tiễn hoàng hậu nương nương.”
Bắc Tân vương dẫn cung nữ Đan Phượng quốc trầm ổn mở miệng, trong đôi mắt buông xuống lóe ra những tia lửa khó hiểu, đợi được bóng dáng trước mắt rời đi, mới chậm rãi ngẩng đầu lên quét mắt liếc nhìn phòng ngủ một cái, không biết trong phòng ngủ có đầu mối gì, mà làm cho lông mài của nữ nhân này trước đó một khắc còn không có giãn ra, sau một khắc thì tinh thần sảng khoái vui vẻ, chẳng lẽ nàng phát hiện cái gì sao? Kim Hoa điện.
Vương gia Cơ Tuyết nhìn Bắc Tân vương dẫn hai người thủ hạ đi vào đại điện, phía sau cũng không có bóng dáng của hoàng hậu nương nương, không khỏi kinh hãi, khom người thỉnh an Bắc Tân vương.
“Tham kiến Bắc Tân vương gia.”
“Đa lễ, ” Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch thần sắc nhàn nhạt, khuôn mặt không có bất kỳ giao động gì, làm cho người ta nhìn không ra suy nghĩ trong lòng hắn đang cuồn cuộn như mạch nước thủy triều, Cơ Tuyết nhẫn nại không được mở miệng hỏi: “Hoàng hậu nương nương đâu?”
“Ngươi đang sợ cái gì?” Bắc Tân Vương đôi mắt dài nhỏ nhíu lại, những mũi nhọn nguy hiểm hiện lên, toàn bộ đều mang nét thị máu, Cơ Tuyết kinh hãi đảm chiến, xem ra Bắc Tân vương gia cũng là một người thâm tàng bất lộ, lập tức không dám khinh thường, trấn định mở miệng: “Bản cung chỉ là quan tâm hoàng hậu nương nương, điều này có gì sai sao?”
Bắc Tân vương Mộ Dung Lưu Mạch lạnh lùng liếc xéo Cơ Tuyết hơn nửa ngày, vẻ mặt cũng hòa hoãn một ít, lên tiếng cảnh cáo: “Tự giải quyết cho tốt đi.”
Nói xong vung ống tay áo dẫn người rời đi, đợi được bóng dáng Bắc Tân vương biến mất không thấy, hai thần tử phía sau Cơ Tuyết tiến lên một bước: “Vương gia, Bắc Tân vương nói thế là có ý gì? Còn có hoàng hậu nương nương vì sao phải bái tế vong linh hoàng thái nữ điện hạ, thần nhớ không lầm, nàng hình như cùng hoàng thái nữ điện hạ có kết oán.”
Cơ Tuyết không nói được một lời, nhìn cỗ quan tài đại điện ở giữa vắng lặng hắc sắc quan tài, bình tĩnh vung tay lên: “Các ngươi chớ suy nghĩ lung tung, hoàng tỷ đã qua đời, Nam An vương giết hoàng tỷ, kỳ hạn ba ngày rất nhanh liền trôi qua, đến lúc đó bản vương nhất định phải dẫn hắn quay về Đan Phượng quốc, giao do mẫu hoàng trừng trị.”
“Dạ, vương gia.”
Người của nàng cũng không dám nói cái gì nữa, toàn bộ đại điện bao phủ hơi thở âm trầm …
Phượng Loan cung
Trên đại điện những người không phận sự đã lui xuống, chỉ có Mộc Thanh Dao ngồi ở một bên trường kỷ, bình thản uống trà, Mai Tâm cùng Mạc Sầu đứng ở bên người nàng.
“Nương nương, tìm được đầu mối gì không?”
Mạc Sầu quan tâm hỏi, chỉ cần nương nương tìm được manh mối, tất nhiên có thể rửa tội danh cho Nam An vương, nàng thân là con dân Huyền Nguyệt quốc, gia đình của nàng đều sinh sống ở tại đây, tất nhiên không hy vọng Huyền Nguyệt quốc có sai lầm gì xảy ra, nếu là sự kiện lần này giải quyết không tốt, Huyền Nguyệt sẽ cùng Đan Phượng quốc khai chiến, người bị thương tổn chính là dân chúng, chiến hỏa nổ ra, bao nhiêu người sẽ trôi giạt khấp nơi, nhà cũng không có…
Mộc Thanh Dao vẫn uống trà như có điều suy nghĩ, cũng không trả lời Mạc Sầu, hiện tại nàng muốn đi Hình bộ thăm Nam An vương gia một chút, khi trời tối sẽ phái người đến Kim Hoa điện, đem hai thiếp thân cung nữ của hoàng thái nữ mang tới, các nàng biết được bao nhiêu trong chuyện đêm hôm đó…
Trên đại điện yên tĩnh không có một chút âm hưởng nào, lúc này từ ngoài cửa điện đi tới một đạo bóng dáng mảnh khảnh, chậm rãi hành lễ: “Y Vân tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Đứng lên đi, ” Mộc Thanh Dao buông chung trà nhìn về phía Y Vân, nhớ tới Hoạ Mi cùng tiểu Thu, hai nữ nhân kia vẫn còn đang trong hình phòng trung.
“Bẩm nương nương, Hoạ Mi cùng tiểu Thu đều bị trừng phạt xong, hiện tại an trí các nàng thế nào?” Y Vân cung kính xin chỉ thị, thần thái đoan trang trầm ổn, chậm rãi mở miệng, nàng ở trong cung sống nhiều năm, ngôn hành cử chỉ đều tiêu chuẩn hoá nhiều lắm, không khô không kiêu, có một cỗ thanh tĩnh tự nhiên.
“Trước đem các nàng giam giữ đi, đừng đem các nàng để chết đói, một ngày ba bữa cứ theo lẻ thường cho các nàng ăn, chờ bản cung bắt tay xử lý tốt mọi chuyện, sẽ thu thập các nàng sau.”
Mộc Thanh Dao phất phất tay, lúc này chuyện lửa sém lông mài chính là án tử của Nam An vương, chỉ có ba ngày kỳ hạn, việc này không nên chậm trễ, đâu còn có thời gian để đình lại, vì thế những chuyện khác phải buông xuống, giải quyết chuyện này trước mới được, nàng thân là con dân Huyền Nguyệt quốc, cha của nàng là thừa tướng Huyền Nguyệt, cho nên nàng đương nhiên phải làm hết nghĩa vụ, một điểm quan trọng nhất, là nàng chiếm được hoàng thượng một lời hứa, quân vô hí ngôn, tương lai sẽ có lúc dùng đến.
“Dạ, hoàng hậu nương nương.”
Y Vân lên tiếng trả lời đứng dậy lui ra ngoài, đợi được bóng dáng của nàng rời đi, thì có thủ vệ thái giám tiến đến bẩm báo, A Cửu công phụng khẩu dụ hoàng thượng đã tới, Mộc Thanh Dao nhướng mài một chút, không biết nam nhân kia cho A Cửu qua đây truyền lời gì, phất tay ý bảo cho hắn tiến vào.
Đi vào ngoại trừ A Cửu, còn có một người nữ tử, kiều mị đa tình, mặt mài như họa, xinh đẹp câu hồn, Mộc Thanh Dao liếc mắt một cái liền nhận ra cô gái này là người đêm hôm đó ngăn cản Trưởng Tôn Trúc mang nàng đi, nàng ta hình như là ám vệ của hoàng thượng, kêu Băng Tiêu, nàng tới làm cái gì?
A Cửu quét mắt liếc nhìn hoàng hậu nương nương một cái đôi mắt như tìm tòi nghiên cứu, vội vàng cung kính mở miệng:
“Tham kiến hoàng hậu nương nương, đây là ám vệ Băng Tiêu, hoàng thượng cho nàng qua đây bảo hộ an toàn của nương nương.”
Băng Tiêu tươi cười mềm mại đáng yêu, chậm rãi tiến lên hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến hoàng hậu nương nương.”
“Tất cả đứng lên đi, ” Mộc Thanh Dao trên mặt tươi đẹp như đào lý, đôi mài thanh tú vén lên, quanh thân bao phủ ánh sáng quang hoa, chậm rãi lấy mắt đánh giá Băng Tiêu, nữ nhân này là cái loại nữ tử nhu nhuận như nước, người ta nói nữ nhân đều làm bằng nước, có lẽ chính là chỉ nữ nhân như vậy, ai nghĩ tới một nữ nhân xuất chúng như vậy lại là ám vệ, mang trong người võ công kinh hồn.
“Tạ nương nương, ” A Cửu cùng Băng Tiêu song song mở miệng, hai người đứng dậy lui qua một bên, Mộc Thanh Dao không khỏi tán thưởng, bên người Mộ Dung Lưu Tôn tuấn nam mỹ nữ thật nhiều a, hơn nữa tất cả đều đối với hắn trung thành và tận tâm, sanh ở cổ đại, không có thế lực của mình thật đúng là không được, nếu như nàng xuất cung ra đi, cần phải bồi dưỡng một chút thế lực của mình.
Mộc Thanh Dao suy nghĩ một phen, nhìn bầu trời cũng không còn sớm, đứng dậy phân phó Mạc Sầu: “Mạc Sầu theo ta đi Hình bộ một chuyến, ta nghĩ sẽ gặp Nam An vương, Mai Tâm ở lại Phượng Loan cung chờ.”
Mai Tâm vừa nghe chủ tử không mang theo nàng đi, có chút không vui, nhưng nàng biết chủ tử vì sao không mang nàng theo, bởi vì nàng không có võ công, nếu như phát sinh chuyện ngoài ý muốn, nương nương còn phải bảo vệ thêm nàng, cho nên cũng không dám lên tiếng, cũng may hoàng thượng phái Băng Tiêu qua đây, nàng cũng yên tâm, nghe Mạc Sầu nói qua một lần, Băng Tiêu võ công vô cùng lợi hại, lần trước cũng là nhời nàng ta chặn đường của Trưởng Tôn thái tử, mới bảo vệ được chủ tử, nếu chủ tử không có việc gì, nàng có đi hay không đều giống nhau.
“Dạ, nương nương.”
Thái giám tổng quản A Cửu vừa nghe hoàng hậu nương nương nói, không dám dừng lại, vội vàng cáo lui đi ra ngoài, trước khi rời đi liếc Băng Tiêu nhìn một cái, ý bảo nàng nhất định phải bảo hộ nương nương chu toàn, hiện tại hắn tình nguyện tin, nương nương cùng hoàng thượng là người cùng trên một con đường, nàng sẽ giúp đỡ hoàng thượng.
Mộc Thanh Dao dẫn Băng Tiêu cùng Mạc Sầu hai người ra khỏi Phượng Loan cung, vì sợ kinh động những người khác, đặc biệt phân phó Mai Tâm, lưu ý hướng đi mọi người trong Phượng Loan cung, không cho phép tiết lộ tin tức các nàng ra ngoài cung.
Mai Tâm có việc để làm, cũng thay đổi cảm giác mất mát lúc trước, cả người phấn chấn lên rất nhiều, nàng cùng Y Vân hai người sẽ vững vàng bảo vệ đại môn Phượng Loan cung, dù là một con ruồi cũng đừng hòng bay ra, các nàng thề cam đoan tin tức không lộ ra ngoài, việc này liên quan đến an nguy của nương nương.
Hình bộ đại lao.
Nhà tù kiên cố cao to, âm u không ánh sáng, gió thổi không lọt, giữa mỗi gian phòng giam phía trên có một lỗ thông gió, không có cửa sổ nào khác nữa, vì thế bên trong phòng giam âm u, ẩm ướt rất nhiều, hơn nữa thường xuyên có phạm nhân bị dụng hình, vì thế mùi máu tươi rất sâu liệt, hỗn hợp này trong nhà tù nhỏ hẹp, mùi vị cực kỳ khó ngửi.
Bên ngoài nhà tù có tầng tầng binh tướng canh giữ, không có ý chỉ đặc biệt, người bình thường căn bản không đến gần được nhà giam này.
Tận cùng bên trong đại lao có một gian phòng giam, đối với những phòng khác của nhà tù, thì sạch sẽ hơn nhiều lắm, còn có một cái giường mềm mại cùng chăn mền, lúc này một người nam nhân anh tuấn cao lớn đang ngồi ngay ngắn ở bên trên, ngũ quan lãnh khốc thêm đôi mài như sương, trong đôi mắt đen đầy rẫy sự tức giận dời non lấp biễn, đôi môi đẹp nhếch lên, quanh thân lộ ra sát khí nồng đậm, mái tóc đen có chút mất trật tự, hai nếp tóc nhỏ thả xuống hai bên, lại không chút nào thấy chật vật, ngược lại càng mang thêm vẻ tuấn dật bức người, hắn chính là Nam An vương Mộ Dung Lưu Chiêu.
Mà trong đại lao có thêm một người khác, bóng dáng cao gầy tà mị, nam tử đó mặc trường bào thêu hoa màu xanh, buộc đai lưng ngọc, quanh thân tuấn lãng, giữa hai lông mài khó nén vẻ tuyệt sắc tao nhã, đôi mắt thì đẹp như ngọc lưu ly phát sáng, khóe môi đột nhiên nhất câu, đó là nụ cười điên đảo chúng sinh, hắn chính là bằng hữu của Nam An vương Sở Thiển Dực, lúc này đang cùng hắn ngồi ở đại lao nói chuyện.
“Lưu Chiêu, ngươi nói ngươi làm sao mà chọc tới chuyện như vậy?”
Trong giọng nói rõ ràng mang theo ba phần chế ngạo đùa giỡn, Mộ Dung Lưu Chiêu tức giận ngước mắt tàn ác trừng mắt liếc hắn một cái, có người bạn xấu như hắn ta vậy sao? Hắn bị bắt vào đại lao, mà còn ở bên cạnh nói mát, có rãnh thì cũng có thể giúp hắn tìm ít chứng cứ có lợi, lại chạy tới đây cùng hắn tốn hơi thừa lời, xem ra ánh mắt của mình có vấn đề.
“Ngươi cút đi, không thấy được bản vương tâm tình không tốt sao? Không rảnh cùng ngươi tốn hơi thừa lời.”
Mộ Dung Lưu Chiêu tâm tình cực kỳ không vui, hung hăng lạnh lùng trừng, nắm tay giương lên vun đến mặt hắn, tiểu tử này miệng dai như kẹo bạch nha nhìn chướng mắt cực kỳ, không biết đánh rớt hàm răng của hắn sẽ như thế nào? Bất quá Sở Thiển Dực cũng sẽ không làm cho người ta đánh rớt răng, đưa tay lên nắm quả đấm của Mộ Dung Lưu Chiêu, ngăn cản hắn ta công kích chính mình.
“Được rồi, ta cũng nhìn ra ngươi tâm tình không tốt, mới cùng ngươi nói chuyện một chút.”
Sở Thiển Dực thu hồi vẻ mặt cười hì hì, trên mặt tuấn mỹ bây giờ bao phủ thần sắc đứng đắn, hơi có chút suy nghĩ mở miệng: “Nhưng mà nghe nói hiện trường hung án có tùy thân ngọc bội của ngươi, cái đồ đó tại sao lại ở phòng ngủ của hoàng thái nữ vậy? Hơn nữa có cung nữ nhìn thấy ngươi từ phòng ngủ của hoàng thái nữ đi ra, ngươi nói lúc này nhân chứng vật chứng đều đủ, thật sự đối với ngươi mười phần bất lợi, Cơ vương gia Đan Phượng quốc đã ra hạn lệnh cho hoàng thượng ba ngày sau phải phá án, nếu như đến lúc đó tra không ra hung phạm, ngươi sẽ bị phiền toái.”
Danh sách chương