Mộ Dung Lưu Tôn dừng lại động tác, quét nhìn về phía A Cửu đang ở một bên, nhàn nhạt chọn nhướng mài một chút: “A Cửu, bây giờ là giờ gì?”
“Bẩm hoàng thượng, đã giờ Thìn.” A Cửu nhìn khí trời bên ngoài một cái, trầm ổn bẩm báo.
Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc u ám khó hiểu, đôi mắt đen toát ra hai đám lửa nhỏ, nữ nhân này thật là thù dai, Dao nhi chậm chạp không muốn ra tay, chỉ sợ muốn trả thù hoàng đệ việc đã từng đối với nàng động tay động chân, bất quá đêm nay nàng nhất định sẽ động thủ, nếu như…? Ngoài đại điện chợt có thái giám đi tới bẩm báo: “Hoàng thượng, Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử cầu kiến.”
“Hắn tới làm cái gì?” Mộ Dung Lưu Tôn gạt qua mạch suy nghĩ, hàn khí nhuộm ở đuôi lông mài, tà tà liếc mắt A Cửu một cái, khóe môi xoay mình câu ra sát khí, chỉ sợ Trưởng Tôn Trúc không có lòng tốt, tên kia có suy nghĩ gì, hắn sao mà không biết, âm lãnh cười: “Cho hắn vào đi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Thái giám lui ra ngoài.
Sau đó rất nhanh dẫn hai người đi đến, một là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, một người khác là Lễ bộ Thị lang của Vân Thương quốc, hai người này có thể nói vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc thì không đến thăm), Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt u ám đứng dậy rời khỏi long án, đi về phía chủ tọa trên cao.
“Trưởng Tôn Trúc tham kiến Huyền đế.”
“Cổ Nhạc tham kiến Huyền đế.”
“Ban thưởng ngồi” Mộ Dung Lưu Tôn vung tay lên, tia sáng nhu hòa rõ ràng bao phủ quanh thân của hắn, khuôn mặt trơn bóng, tuấn mỹ không gì sánh nổi, không thấy có chút nào lo âu hoặc bất an, Trưởng Tôn bút cùng Cổ Nhạc hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ôm quyền tạ ơn: “Tạ ơn Huyền đế.”
Hai người ngồi vào chỗ của mình, liền có cung nữ dâng trà, Mộ Dung Lưu Tôn mặc quần áo bằng lụa minh hoàng thêu bàn long, ở trên lòng ngực có gắn bội ngọc, kim quan cột tóc, quanh thân khí phách đẹp đẽ quý giá khiếp người, trên khuôn mặt tuấn mỹ bao phủ vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: “Không biết Trưởng Tôn thái tử có chuyện gì muốn gặp bản đế.”
“Bẩm Huyền đế, đây cũng là tâm ý mà bản thái tử muốn làm thôi, hy vọng Huyền đế chớ trách.” Trưởng Tôn Trúc mở miệng tươi cười, cử chỉ ưu nhã hào phóng, chậm rãi buông chén trà, trên gương mặt quỷ mị lại nở nụ cười ấm áp.
“Về việc Nam An vương mấy ngày trước giết hoàng thái nữ, Thanh La quốc từ trước đến nay vẫn cùng Huyền Nguyệt quốc giao hảo, xảy ra chuyện đại sự như thế, nếu như Huyền đế có cái gì cần giúp đỡ cứ mở miệng, Thanh La quốc tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ, dù cho hai nước thực sự xảy ra chiến tranh, Huyền Nguyệt cũng đừng quên còn có Thanh La quốc chúng ta luôn là quốc gia bạn bè tốt.”
Trưởng Tôn Trúc tiếng nói vừa dứt, ngồi ở bên cạnh hắn Cổ Nhạc của Vân Thương quốc lập tức gật đầu phụ họa: “Còn có chúng ta Vân Thương quốc, tuy rằng nước nhỏ lực lượng cũng yếu, nhưng chúng ta một lòng cùng Huyền Nguyệt quốc giao hảo, sao có để cho kia Đan Phượng quốc khi dễ Huyền Nguyệt, Huyền đế có điều gì cần chỉ ra lệnh một tiếng, chúng ta nhất định sẽ điều binh trợ giúp.”
Kẻ trước người sau nói cho hết lời, ngồi ở trên cao Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi u ám, sóng biển từng đợt cuồn cuộn, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn là nghĩ như thế nào, chỉ thấy hắn có vẻ suy nghĩ sâu xa, đột nhiên gương mặt giãn ra nụ cười: “Trưởng Tôn thái tử cùng lễ bộ thị lang đã quá nhạy cảm, Huyền Nguyệt quốc chúng ta sẽ không cùng Đan Phượng quốc trở mặt, thất quốc hòa bình, sao lại có chiến loạn, thiên hạ thái bình, nếu khơi dậy chiến tranh, sinh linh sẽ đồ thán, tức không phải là sai lầm của trẫm sao, về chuyện hoàng thái nữ bị giết lần này, trẫm tự có chủ trương, Trưởng Tôn thái tử cùng Lễ bộ Thị lang không cần lo lắng, bất quá trẫm nhận lấy tấm lòng của Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc.”
Trưởng Tôn Trúc con ngươi tối xuống, Huyền đế quả nhiên đã có chuẩn bị, nhưng đến tột cùng là cái gì? Vì sao hoàn toàn không có động tĩnh, mâu quang sắc bén lóe ra, mơ hồ bất định, bất quá nếu người ta đã nói như thế, tốt nhất không nên nói thêm cái gì nữa, nghĩ thế nên Trưởng Tôn Trúc hào sảng cười, ôm quyền cao giọng mở miệng.
“Xem ra bản thái tử quá lo lắng, Huyền đế trong mắt thế nhân sao lại vì chuyện nhỏ ấy mà thiếu công bằng đâu? Trúc đã suy nghĩ nhiều.”
“Bất quá không chỉ Trúc phí tâm, mà còn có Vân Thương quốc cũng phí tâm.” Huyền đế ôn nhu cười, nụ cười kia mang theo sự che giấu nhàn nhạt, hai bên đều tự mình hiểu rõ, Trưởng Tôn Trúc dáng tươi cười cứng ngắc, bị người ta nhìn thấu tâm tư mùi vị cũng không dể chịu, Huyền đế quả nhiên không giống người thường, xem ra sau này Thanh La quốc bọn họ càng không thể xem nhẹ được.
“Đâu có, cáo từ.”
Trưởng Tôn Trúc cùng Lễ bộ Thị lang Vân Thương quốc cung kính ôm quyền lui ra, người ngồi trên thân hình vẫn không động, thanh âm lạnh lẽo thị máu vang lên: “A Cửu, tiễn Trưởng Tôn thái tử.”
“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu rất nhanh lắc mình đuổi theo bóng dáng cao to ở phía trước, thanh âm nhẹ nhàng vui mừng truyền vào: “Trưởng Tôn thái tử tạm biệt.”
Trưởng Tôn Trúc hừ lạnh, vung tay một cái mà đi, sắc mặt cũng không còn thanh nhã như lúc trước, mà âm trầm xấu xí…
A Cửu đưa mắt nhìn Trưởng Tôn thái tử cùng Lễ bộ Thị lang Vân Thương quốc rời đi, xoay người lại đi vào đại điện, chỉ thấy hoàng thượng ngồi ở chỗ cao, đứng lên đi xuống dưới, quanh thân bao phủ mũi nhọn âm u băng hàn, hai tròng mắt như ánh đuốc quét về phía A Cửu.
“Ngươi biết ý tứ của Trưởng Tôn Trúc sao?”
A Cửu nhíu mày suy tư lời nói mới rồi của Trưởng Tôn thái tử, nghe sơ qua đúng là có ý tốt, nhưng suy nghĩ dường như có mùi vị âm mưu, lòng tốt đó thật không an toàn chút nào.
“Trưởng Tôn thái tử bên ngoài nói giúp đỡ Huyền Nguyệt quốc chúng ta, nhưng lời nói kia nếu suy nghĩ đều không thấy có chút ý tốt nào ” A Cửu hoang mang mở miệng, đứng ở phía sau hắn Mộ Dung Lưu Tôn mím môi khẽ cười, lạnh lùng mang theo sát khí: “Thanh La quốc cùng bốn quốc gia khác cũng không hảo tâm như vậy, bọn họ muốn ăn Huyền Nguyệt quốc chúng ta và Đan Phượng quốc, không chừng ở chổ Cơ vương gia bên kia đã có người qua đó xúi giục, muốn hai nước chúng ta động đến binh đao, bọn họ nhất định sẽ liên thủ xuất kỳ bất ý diệt chúng ta, đến lúc đó năm nước sẽ chia cắt giang sơn của hai nước chúng ta.”
Mộ Dung Lưu Tôn đem tâm tư của năm quốc gia khác mò đến thấu triệt, cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét lạnh lùng, cắn răng thầm hừ một tiếng.
Trưởng Tôn Trúc, ngươi cứ chờ cho trẫm, cuối cùng sẽ có một ngày, trẫm lấy đi Thanh La quốc của ngươi.
“Hoàng thượng, người cũng đừng tức giận, nói chung chúng ta sẽ không như ý nguyện của bọn họ.”
“Vậy cũng phải.” Mộ Dung Lưu Tôn cơn giận đã tản ra, cả khuôn mặt khoát lên vẻ sáng bóng, chậm rãi nở nụ cười, vẻ mặt ôn nhuận, ai sẽ nghĩ tới, Dao nhi lại thông tuệ như vậy, sau này nếu được nàng thật lòng tương trợ, lo gì không diệt được thất quốc, Mộ Dung Lưu Tôn trong đầu không khỏi hiện lên một bức họa, cái vũ khí quân sự tên gọi lựu đạn kia, nó thật sự dùng được sao? Hơn nữa Dao nhi có chế tạo không?
“A Cửu, hai người theo dõi động tĩnh của ngũ quốc.”
“Dạ, hoàng thượng.”
“Bẩm hoàng thượng, đã giờ Thìn.” A Cửu nhìn khí trời bên ngoài một cái, trầm ổn bẩm báo.
Mộ Dung Lưu Tôn thần sắc u ám khó hiểu, đôi mắt đen toát ra hai đám lửa nhỏ, nữ nhân này thật là thù dai, Dao nhi chậm chạp không muốn ra tay, chỉ sợ muốn trả thù hoàng đệ việc đã từng đối với nàng động tay động chân, bất quá đêm nay nàng nhất định sẽ động thủ, nếu như…? Ngoài đại điện chợt có thái giám đi tới bẩm báo: “Hoàng thượng, Thanh La quốc Trưởng Tôn thái tử cầu kiến.”
“Hắn tới làm cái gì?” Mộ Dung Lưu Tôn gạt qua mạch suy nghĩ, hàn khí nhuộm ở đuôi lông mài, tà tà liếc mắt A Cửu một cái, khóe môi xoay mình câu ra sát khí, chỉ sợ Trưởng Tôn Trúc không có lòng tốt, tên kia có suy nghĩ gì, hắn sao mà không biết, âm lãnh cười: “Cho hắn vào đi.”
“Dạ, hoàng thượng.” Thái giám lui ra ngoài.
Sau đó rất nhanh dẫn hai người đi đến, một là Thanh La quốc thái tử Trưởng Tôn Trúc, một người khác là Lễ bộ Thị lang của Vân Thương quốc, hai người này có thể nói vô sự bất đăng tam bảo điện (không có việc thì không đến thăm), Mộ Dung Lưu Tôn ánh mắt u ám đứng dậy rời khỏi long án, đi về phía chủ tọa trên cao.
“Trưởng Tôn Trúc tham kiến Huyền đế.”
“Cổ Nhạc tham kiến Huyền đế.”
“Ban thưởng ngồi” Mộ Dung Lưu Tôn vung tay lên, tia sáng nhu hòa rõ ràng bao phủ quanh thân của hắn, khuôn mặt trơn bóng, tuấn mỹ không gì sánh nổi, không thấy có chút nào lo âu hoặc bất an, Trưởng Tôn bút cùng Cổ Nhạc hai người nhìn nhau liếc mắt một cái, ôm quyền tạ ơn: “Tạ ơn Huyền đế.”
Hai người ngồi vào chỗ của mình, liền có cung nữ dâng trà, Mộ Dung Lưu Tôn mặc quần áo bằng lụa minh hoàng thêu bàn long, ở trên lòng ngực có gắn bội ngọc, kim quan cột tóc, quanh thân khí phách đẹp đẽ quý giá khiếp người, trên khuôn mặt tuấn mỹ bao phủ vẻ nghiêm nghị lạnh lùng, chậm rãi mở miệng: “Không biết Trưởng Tôn thái tử có chuyện gì muốn gặp bản đế.”
“Bẩm Huyền đế, đây cũng là tâm ý mà bản thái tử muốn làm thôi, hy vọng Huyền đế chớ trách.” Trưởng Tôn Trúc mở miệng tươi cười, cử chỉ ưu nhã hào phóng, chậm rãi buông chén trà, trên gương mặt quỷ mị lại nở nụ cười ấm áp.
“Về việc Nam An vương mấy ngày trước giết hoàng thái nữ, Thanh La quốc từ trước đến nay vẫn cùng Huyền Nguyệt quốc giao hảo, xảy ra chuyện đại sự như thế, nếu như Huyền đế có cái gì cần giúp đỡ cứ mở miệng, Thanh La quốc tuyệt đối sẽ không ngồi xem mặc kệ, dù cho hai nước thực sự xảy ra chiến tranh, Huyền Nguyệt cũng đừng quên còn có Thanh La quốc chúng ta luôn là quốc gia bạn bè tốt.”
Trưởng Tôn Trúc tiếng nói vừa dứt, ngồi ở bên cạnh hắn Cổ Nhạc của Vân Thương quốc lập tức gật đầu phụ họa: “Còn có chúng ta Vân Thương quốc, tuy rằng nước nhỏ lực lượng cũng yếu, nhưng chúng ta một lòng cùng Huyền Nguyệt quốc giao hảo, sao có để cho kia Đan Phượng quốc khi dễ Huyền Nguyệt, Huyền đế có điều gì cần chỉ ra lệnh một tiếng, chúng ta nhất định sẽ điều binh trợ giúp.”
Kẻ trước người sau nói cho hết lời, ngồi ở trên cao Mộ Dung Lưu Tôn con ngươi u ám, sóng biển từng đợt cuồn cuộn, làm cho người ta nhìn không ra trong lòng hắn là nghĩ như thế nào, chỉ thấy hắn có vẻ suy nghĩ sâu xa, đột nhiên gương mặt giãn ra nụ cười: “Trưởng Tôn thái tử cùng lễ bộ thị lang đã quá nhạy cảm, Huyền Nguyệt quốc chúng ta sẽ không cùng Đan Phượng quốc trở mặt, thất quốc hòa bình, sao lại có chiến loạn, thiên hạ thái bình, nếu khơi dậy chiến tranh, sinh linh sẽ đồ thán, tức không phải là sai lầm của trẫm sao, về chuyện hoàng thái nữ bị giết lần này, trẫm tự có chủ trương, Trưởng Tôn thái tử cùng Lễ bộ Thị lang không cần lo lắng, bất quá trẫm nhận lấy tấm lòng của Thanh La quốc cùng Vân Thương quốc.”
Trưởng Tôn Trúc con ngươi tối xuống, Huyền đế quả nhiên đã có chuẩn bị, nhưng đến tột cùng là cái gì? Vì sao hoàn toàn không có động tĩnh, mâu quang sắc bén lóe ra, mơ hồ bất định, bất quá nếu người ta đã nói như thế, tốt nhất không nên nói thêm cái gì nữa, nghĩ thế nên Trưởng Tôn Trúc hào sảng cười, ôm quyền cao giọng mở miệng.
“Xem ra bản thái tử quá lo lắng, Huyền đế trong mắt thế nhân sao lại vì chuyện nhỏ ấy mà thiếu công bằng đâu? Trúc đã suy nghĩ nhiều.”
“Bất quá không chỉ Trúc phí tâm, mà còn có Vân Thương quốc cũng phí tâm.” Huyền đế ôn nhu cười, nụ cười kia mang theo sự che giấu nhàn nhạt, hai bên đều tự mình hiểu rõ, Trưởng Tôn Trúc dáng tươi cười cứng ngắc, bị người ta nhìn thấu tâm tư mùi vị cũng không dể chịu, Huyền đế quả nhiên không giống người thường, xem ra sau này Thanh La quốc bọn họ càng không thể xem nhẹ được.
“Đâu có, cáo từ.”
Trưởng Tôn Trúc cùng Lễ bộ Thị lang Vân Thương quốc cung kính ôm quyền lui ra, người ngồi trên thân hình vẫn không động, thanh âm lạnh lẽo thị máu vang lên: “A Cửu, tiễn Trưởng Tôn thái tử.”
“Dạ, hoàng thượng, ” A Cửu rất nhanh lắc mình đuổi theo bóng dáng cao to ở phía trước, thanh âm nhẹ nhàng vui mừng truyền vào: “Trưởng Tôn thái tử tạm biệt.”
Trưởng Tôn Trúc hừ lạnh, vung tay một cái mà đi, sắc mặt cũng không còn thanh nhã như lúc trước, mà âm trầm xấu xí…
A Cửu đưa mắt nhìn Trưởng Tôn thái tử cùng Lễ bộ Thị lang Vân Thương quốc rời đi, xoay người lại đi vào đại điện, chỉ thấy hoàng thượng ngồi ở chỗ cao, đứng lên đi xuống dưới, quanh thân bao phủ mũi nhọn âm u băng hàn, hai tròng mắt như ánh đuốc quét về phía A Cửu.
“Ngươi biết ý tứ của Trưởng Tôn Trúc sao?”
A Cửu nhíu mày suy tư lời nói mới rồi của Trưởng Tôn thái tử, nghe sơ qua đúng là có ý tốt, nhưng suy nghĩ dường như có mùi vị âm mưu, lòng tốt đó thật không an toàn chút nào.
“Trưởng Tôn thái tử bên ngoài nói giúp đỡ Huyền Nguyệt quốc chúng ta, nhưng lời nói kia nếu suy nghĩ đều không thấy có chút ý tốt nào ” A Cửu hoang mang mở miệng, đứng ở phía sau hắn Mộ Dung Lưu Tôn mím môi khẽ cười, lạnh lùng mang theo sát khí: “Thanh La quốc cùng bốn quốc gia khác cũng không hảo tâm như vậy, bọn họ muốn ăn Huyền Nguyệt quốc chúng ta và Đan Phượng quốc, không chừng ở chổ Cơ vương gia bên kia đã có người qua đó xúi giục, muốn hai nước chúng ta động đến binh đao, bọn họ nhất định sẽ liên thủ xuất kỳ bất ý diệt chúng ta, đến lúc đó năm nước sẽ chia cắt giang sơn của hai nước chúng ta.”
Mộ Dung Lưu Tôn đem tâm tư của năm quốc gia khác mò đến thấu triệt, cười lạnh một tiếng, trên khuôn mặt tuấn mỹ hiện lên nét lạnh lùng, cắn răng thầm hừ một tiếng.
Trưởng Tôn Trúc, ngươi cứ chờ cho trẫm, cuối cùng sẽ có một ngày, trẫm lấy đi Thanh La quốc của ngươi.
“Hoàng thượng, người cũng đừng tức giận, nói chung chúng ta sẽ không như ý nguyện của bọn họ.”
“Vậy cũng phải.” Mộ Dung Lưu Tôn cơn giận đã tản ra, cả khuôn mặt khoát lên vẻ sáng bóng, chậm rãi nở nụ cười, vẻ mặt ôn nhuận, ai sẽ nghĩ tới, Dao nhi lại thông tuệ như vậy, sau này nếu được nàng thật lòng tương trợ, lo gì không diệt được thất quốc, Mộ Dung Lưu Tôn trong đầu không khỏi hiện lên một bức họa, cái vũ khí quân sự tên gọi lựu đạn kia, nó thật sự dùng được sao? Hơn nữa Dao nhi có chế tạo không?
“A Cửu, hai người theo dõi động tĩnh của ngũ quốc.”
“Dạ, hoàng thượng.”
Danh sách chương