Thiên Hạ

Chương 61 : Thân Thế Cầm Tiên

gacsach.com

10 mấy người hầu hộ tống một chiếc xe ngựa phóng nhanh tới, nhưng đón chờ họ vẫn là cửa phường lạnh băng, nhưng xe ngựa vẫn không dừng lại, chỉ nghe một người cỡi ngựa bên cạnh nói aấp: “Nhanh chóng quay đầu đi ra Xuân Minh Môn!” Truyện "Thiên Hạ "

Xe ngựa lại quay đầu lần nữa đi về phía tây, nhưng đi được mười mấy bước, xe ngựa đột nhiên dừng lại, một người hầu phóng ngựa đi tới, thi lễ với Lý Khánh An nói: “Lão gia nhà tôi có hỏi, tướng quân có phải là Lý Khánh An An Tây không?”

Lý Khánh An chắp tay cười nói: “Chính ta đây!”

“Lão gia nhà ta mời tướng quân đi lên gặp mật.”

Lý Khánh An nhìn về phía xe ngựa một cái nói: “Lão gia nhà ngươi là ai?”

“Lão gia nhà ta là hộ bộ Dương thị lang.”

Thì ra là hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng, do dự một lát. Lý Khánh An vẫn gật đầu cười nói: “Thế được, phiền ngươi dẫn ta đến gặp lão gia nhà ngươi.”

Mấy ngày này tâm trạng của hộ bộ thị lang Dương Thừa Căng Quả thật khá vui. Hắn vừa nghe được tin, công bộ thượng thư Lục Cành Dung tối qua bệnh vong, điều đó có nghĩa là vị trí công bộ thượng thư chính thức trống ra. mà hắn còn nghe được một tin đồn. Hoàng Thượng sẽ thăng chức hắn làm công bộ thượng thư. liệt vào hàng tướng. Cho dù đây chỉ là một tin đồn, nhưng vẫn làm cho hắn vô cùng kích động.

Dương Thừa Căng là nguyên tôn (con của chắt) của tiền triều Tùy Dương Đế, danh môn thế gia. tài hoa xuất chúng, hơn nữa hắn lại tuấn tú đĩnh đạc, vì thế rất được Lý Long Cơ yêu thích, số làm quan thuận buồm xuôi gió. Thêm vào đó hắn lại vào phe Lý Lâm Phủ, trong vụ án Vi Kiến, vụ án Đỗ Hữu Lần hăng hái không tiếc sức lực, trở thành thành phần nồng cốt trong bè cánh Lý Lâm Phủ, dần dần làm tới hộ bộ thị lang.

Nhưng từ lúc nửa năm trước, hắn sau khi gặp được một tăng lữ Sử Kính Trung, hắn liền từ từ nuôi lòng tách khôi phe tướng quốc. Sử Kính Trung khuyên hắn: Thỏ chết, chó thịt, Lý Lâm Phủ chẳng qua là một con chó của Hoàng Thượng mà thôi, trước sau trở thành con quý dưới ngọn đao, đi theo hắn thì có thể có mấy ngày phú quý?

Dương Thừa Căng thấy rất có lý, bèn tách dần ra khỏi Lý Lâm Phú. Không ngờ hắn vừa tách khỏi, lại càng được Hoàng Thượng trọng dụng hơn. liên tiếp được phong thưởng, gần đây có xu hướng đi lên thêm một nấc cao hơn. Hắn lúc này mới thật sự hiểu thâm ý của Sử Kính Trung.

Hôm nay hắn dẫn theo phu nhân đi Lệ Viên biệt viện nghe đàn. không ngờ trở về trễ một chút, cửa phòng lại đóng mất. Hết cách, hắn đành đi biệt viện của mình ở ngoại thành ở một đêm. Đây cũng là một Quy tắc thông lệ của Trường An. cửa thành đóng chậm hơn 1 khắc so với cửa phường, chính là đế cho những người Không thể về nhà trên phố lớn ra ngoại thành qua đêm. Ban nãy ở cửa phường hắn nhận ra Lý Khánh An. thấy hắn hình như không hiểu ngọn ngành trong đây lắm. liền có ý giúp hắn một lần.

Lúc này, Lý Khánh An tiến lên chắp tay thi lễ với Dương Thừa Căng cười nói: “Cùng là người lưu lạc chốn chân trời, Dương thị lang, chúng ta thật có duyên!”

Tuy Dương Thừa Căng nắm trong tay tài quyền thiên hạ, nhưng từ phẩm cấp mà nói. hộ bộ thị lang của hắn và thiên ngưu vệ trang lang tướng của Lý Khánh An là chính tứ phẩm hạ cấp, mà Lý Khánh An thụ phong khai quốc bác, còn cao hơn hắn nửa cấp, nhưng phẩm cấp của võ nhân thường thì bị quan vãn xem thường, nguyên nhân rất đơn giản. họ đa số không có thâm niên, chỉ dựa vào một hai lần chiến công là đã thẳng tiến đi lên, không giống quan văn phải qua thừa úy (huyện thừa và huyện úy), vào đài tinh Đài tinh (3 cơ quan nội các quyền lực trong cung cấm. gồm trung đài thượng thư tinh, đông đài môn hạ tinh và tây đài trung thư tinh), phải trải qua biết bao nhiêu năm tháng khổ ải trui rèn mới có được.

Dương Thừa Căng là người nho nhã. cho dù trong thâm tâm hắn coi thường võ nhân, nhưng vẫn không hề biền lộ ra mặt. hắn mỉm cười nói: “Không ngờ Lý tướng quân cũng có tài làm văn hay, ‘Cùng là người lưu lạc chốn chân trời, một câu nói rất hay.”

Lý Khánh An mới sực nhớ ra hắn đã tùy ý trích dẫn một câu trong thơ của Bạch Cư Dị, hắn bèn cười khà nói: “Một câu nói bâng quơ mà lại được thị lang ngợi khen, thật là hổ thẹn, hiện thời cửa phường đã đóng, không biết thị lang đêm nay sẽ qua đêm ở đâu?”

Dương Thừa Căng chỉ hướng xe ngựa cười nói: “Ta dẫn phu nhân đi nghe đàn trở về, không ngờ cửa phường đã đóng, nên có ý định đi biệt viện bên ngoài thành, ta thấy Lý tướng quân hình như không rõ quy định này thì phải, trễ thêm vài khắc, cửa thành cũng sẽ đóng, khi đó Lý tướng quân thật sự không có nơi mà đi đó.”

“A! Cảm ơn Dương thị lang đã nhắc nhở, ta quả thật khôngbiết.”

Dương Thừa Căng khoát khoát tay cười nói: “Thời khắc không còn nhiều, hay là chúng ta cùng ra thành được không?”

“Tốt thôi. Dương thị lang, mời!”

Xe ngựa lăn bánh, mười mấy người cùng đi theo xe ngựa, hướng thẳng cửa thành Xuân Minh phóng đi.

‘Thì ra đêm nay thị lang cũng ở Lệ Viên biệt viện nghe đàn. thật trùng hợp, ta cũng ở đó”

“À? Ta ở Tư Vân Hiên, không biết Lý tướng quân ở sảnh nào?”

“Ta ở Tùng Hạc đường, chính là chỗ bên cạnh Dương thị lang.”

Sau khi ra thành, hai người trò chuyện suốt dọc đường, mới phát hiện đêm nay hai bên đều cùng nghe đàn. mà chỉ cách nhau một vách tường. hai người liền phá lên cười.

Có cùng tiếng nói chung, quan hệ của hai người trở nên hòa hợp hơn. Lý Khánh An sực nhớ Dương Thừa Căng và Lý Lâm Phủ từng có quan hệ rất tốt. có thể sẽ biết được một số chuyện về cầm tiên, bèn cười hỏi: “Nhan sắc và cầm nghệ của cầm tiên làm ta vô cùng ngường mộ, Dương thị lang có biết tên thật của nàng chăng?” Truyện "Thiên Hạ "

“Ha... ha... Người ở thành Trường An này ngường mộ nàng không sao kể xiết, không ngờ một trong số những người đó có cả Lý tướng quân!”

Vừa lúc đó, tấm rèm xe ngựa được kéo ra. lộ ra gương mặt xinh đẹp của thê tử Dương Thừa Căng, nàng cười nói: “Lý tướng quân, cầm tiên cô nương rất sùng bái anh hùng, nói không chừng với Lý tướng quân thật sự có duyên phận.”

“Phu nhân hình như hiểu rất rõ tình cảnh của nàng.”

“Ta đương nhiên hiểu rõ.”

Lý Khánh An mừng rỡ, liền chắp tay nói: Phu nhân có thể nói với ta tên thật của nàng chăng?”

“Xem ra Lý tướng quân thật sự rất thích nàng ấy nhi!”

Dương phu nhân khẽ thở dài một tiếng và nói: “Người người cũng chỉ thấy nhan sắc tuyệt thế và cầm nghệ cao siêu của nàng, mà mấy ai biết được thật ra nàng là một cô nương rất tội nghiệp, Lý tướng quân biết vì sao cầm tiên lại gảy đàn ở Lệ Viên biệt viện không?”

“Ta không biết.”

“Bởi vì mẫu thân của nàng hai mươi năm trước chính là cầm nương có tiếng của

thành Trường An. mẫu thân của nàng đã từng trải qua mười tám năm ở Lệ Viên biệt viện, nơi nào ở đó cũng có hình ánh của bà. cầm tiên sãy đàn ở Lệ Viên biệt viện thật ra là muốn gửi gấm niềm tường nhớ mẫu thán.”

Dương phu nhân lại khẽ thở dài một tiếng và nói: “Hai mươi năm trước, con trai của Sở quốc công Khương Giảo là Khương Hành và cầm nương nổi tiếng của Trường An - Tuyết Nhi - yêu nhau, chàng mặc kệ sự phản đối của gia định, cương quyết lấy nàng làm vợ, một năm sau Tuyết Nhi sinh ra một bé gái, lấy tên Vũ Y, Sở gia cũng chính thức thừa nhân thân phân con dâu của Tuyết Nhi. Vũ Y tư chất thông minh, nhất là rất thích gảy đàn. thừa hưởng được cầm nghệ chân truyền từ mẹ. Lúc mười tuổi, tại tiệc thọ của Sở quốc công. một khúc nhạc đã làm mọi người sửng sốt. và được mệnh danh là tài nữ họ Sở, và cũng vào năm đó, Sở gia gặp bất hạnh. Sở quốc công bị tội tự tử. người nhà bị đây sang Lĩnh Nam. cha mẹ của Vũ Y sau nửa năm ở Lĩnh Nam cũng cùng bị nhiễm bệnh qua đỏi. đề lại Vũ Y cô đơn một mình. Nàng ấy lúc đó mới mười tuổi, bèn ở nhờ nhà người cậu là Lý tướng quốc, tới nay đã được chín năm.”

“Dương phu nhân. Nàng Vũ Y không có xuất giá sao?” Lý Khánh An hạ giọng hỏi.

“Việc này cũng là điều bất hạnh thứ hai của Vũ Y. nàng từ nhỏ đã được hứa gả cho con trai của hữu thượng thư Thôi Kiều là Thôi Minh. Hai năm trước khi Thôi gia chính thức cưới nàng về nhà. những tường nàng sắp có một cuộc sống mới. thì ngay trước lễ thành hôn hai ngày, Thôi Minh đột nhiên bị bệnh qua đời. Vũ Y bèn trở thành quá phụ. Tội nghiệp thay cho nàng, năm nay mới có mười chín tuổi! Ngày dông tháng dài nàng biết qua như thế nào đây?”

“Thế thì nàng ấy có thể tái giá! Và lại nàng cũng chưa chính thức gả cho người đàn ông đó.”

“Tái giá?” Dương phu nhân hử nhẹ một tiếng: “Tái giá đâu phải là dễ, Thôi gia không chịu hủy bỏ hôn ước, nàng ấy sẽ phải suốt đỏi không được tái giá. Thôi gia là danh môn vọng tộc, kiên quyết không cho nàng ấy tái giá. mà nàng ấy chỉ là thân gái yếu mềm. cô đơn lé chiếc, cha mẹ đều mất. ai lại chịu nói thay cho nàng?”

“Thế Lý tướng quốc đâu? Lý tướng quốc không phải là cậu của nàng sao? Chẳng lẽ Thôi gia một chút sĩ diện cũng không né mặt sao?”

“Sự bất hạnh của Vũ Y, không hẳn vì nàng ấy có người cậu là tướng quốc thì có thể thay đổi được. Lý tướng quân, ngài có biết Lý tướng quốc có bao nhiêu con cái không? Ông ta có hai mươi lăm người con trai, hai mươi lãm con gái. hàng trăm thê thiếp, một gia tộc đồ sộ như thế, ngài có nghĩ rằng tướng quốc còn nhớ tới người cháu gái họ hàng xa thế không? Vả lại công vụ ông ấy nặng nề. phức tạp, các việc trong nhà ông ta gần như không hề hỏi han tới. Chao ôi! Vũ Y mười năm ăn nhờ ở đậu. chịu đủ mọi sự khinh bì và bài xích. Con cái Lý gia thậm chí gì vả trước mật nàng là khắc tinh, nếu không phải chị của Lý tướng quốc tội nghiệp nàng. Vù Y đã sớm bị đuổi ra khỏi Lý gia. Nàng ấy chỉ còn cách đem hết nỗi đau sừi sấm vào tiếng đàn. Mỗi năm chỉ có ngày Thượng Nguyên. Trung Nguyên và Lạp nhật (lạp bát) được phép ra khỏi nhà. nàng bèn tới Lê Viên biệt viện, nơi mẫu thân sinh ra và lớn lên. dùng tiếng đàn gửi gấm nỗi buồn nhớ đến mẫu thân, lại không ngờ rằng, nàng nhờ thế được phong tặng mỹ danh cầm tiên.”

Trong lòng Dương phu nhân đối với Vũ Y tràn đầy thương cảm. nàng thở dài một tiếng nói với Lý Khánh An: “Lý tướng quân, ta nói với ngài những điều này thật ra là vì. Vũ Y từng nói với ta rằng nàng kính phục nhất chính là tướng sĩ An Tây nơi vạn Lý biên thành. Nàng nói, nguyện vọng lớn nhất trong đời nàng, chính là có thể đi đến nơi thào nguyên mênh mông, như con chim nhỏ tự do bay lượn. Lý tướng quân, ta cũng mong ngài và nàng ấy có mối duyên phận này, có thế giúp nàng thực hiện được ước nguyện ấy.”

Nghe xong những lời tường thuật của Dương phu nhân, trong lòng Lý Khánh An cảm khái vô vàn. bây siờ hắn mới biết, thì ra cầm tiên tên thật là Vũ Y, thì ra thân thế nàng thê lương đến thế.

“Dương phu nhân, cảm ơn bà đã tin tưởng. ta nhất định sẽ cố hết sức mà làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện