Thiên Hạ
Chương 695 - Cái Chết Của Lộc Sơn
gacsach.com
Doanh Châu Hà Bắc đạo đã gần vào tháng mười một, nước Bột Hải và các châu huyện phụ cận lại một lẩn nữa bị bào tuyết tấn công. Đây là trận bào tuyết thử tư kể từ khi vào đông sớm đến ngy. Doanh Châu cũng có tuyết lớn, bất luận là thành thị hay nông thôn đều bị phủ lên một lớp tuyết dày, cả đất trời đều bị nhuộm thành một màu trắng xóa.
Trên đường phố huyện Liễu Thành rất ít người qua lại, thời tiết lạnh giá này đại bộ phận người đều không muốn ra khỏi nhà, chi trốn trong nhá nằm cạnh lò sưởi là tốt nhất, chi có một số người vì sinh kế mới phải bị bức bách ra ngoài kiếm sống.
Cũng có một số công việc vì tuyết rơi mà có, như việc bán than và xúc tuyết, trong vỏng một tháng hơn đã có bốn trận tuyết lớn, đó là việc hiếm thấy so với nhưng năm trước, tuyết đóng lại quá dày, nhung nhà cũ đều không chịu nối lớp tuyết dày này mà bị đè sập, nhung trên nốc nhà là lớp tuyết dày cọm, chi dựa vào một người thì khó mà xúc đi được, vì thế nhà nào có con cháu có thê tìm người nhà đến giúp, nếu nhà nào ít con lại phải bõ tiền ra mời người đến xúc tuyết.
Sau khi vào động, trong huyện Liễu Thành bèn bắt đầu sôi nổi một đội ngữ xúc tuyết, người nào trong đó đều là nhưng thanh niên rất đảm đang, thu phí cũng rất công đạo, còn biết làm thêm một số việc cho đông gia, rất được dân chúng hoan nghênh.
Không cẩn nói cũng biết, đội ngũ xúc tuyết này chính là đội xích hầu mà Quỷ Thắng đà dẫn dắt, họ đã đến Doanh Châu Bình Châu gần một tháng ngy, căn cử của họ được lập trong một tòa trang viên tiếp giáp giữa Doanh Châu và Bình Châu, là nhà tô của Binh bộ nguyên ngoại Kim Đào, chiến mà đều được giữ lại trong đó.
Quý Thắng lẩn này tổng cộng dẫn sáu mươi xích hầu đến. Trong đó có ba mươi người dưới chi đạo của hắn hoạt động tại Doanh Châu và Bình Châu, còn phó úy Kỳ
Nếu là trước đây, Quý Thắng tuyệt không để huynh đệ minh tập họp trong thành trì hạch tâm của An Lộc Sơn mà hoạt động, nhưng giờ hắn phát hiện, mạng lưới tình báo của An Lộc Sơn đà không còn, không thề kịp thời rút khỏi ư Châu, kết quả đã bị Sử Tư Minh càn quét, chủ quản tình báo Cao Thượng thì bị cách chức, mà sau khi Trương Thông Nho tiếp quản, mạng tình báo mới đến nay vẫn cHứa xây dựng xong.
Ngoài ra, An Lộc Sơn hình nhừ đã không còn hửng thú với Lý Khánh An, hắn chi phòng bị Sử Tư Minh, binh sĩ tuần tra trong thành chi bàn tra người Đột Quyết, chứ căn bản không hỏi không rằng gì tới người Hán, đó là dấu hiệu báo trước lụi bại của An Lộc Sơn, hắn đà không còn sức để đối kháng Lý Khánh An.
Chính vì thế Quý Thắng mới dẫn huynh đệ xuất hiện trong thành nội, kỳ thực bản thân Quý Thắng cũng không còn hứng thú gì với An Lộc Sơn, hắn đến Doanh Châu là phụng mệnh xây dựng một trạm trung chuyển tình báo tại đây. Lý Bão Chân sẽ đưa tình hình chiến sự tại Bột Hải cho hắn, hắn sẽ chuyển đến Tương Châu, sau đó chuyển về Trường An.
Lúc này một chấm đen đang lượn quanh trên không Liều Thành huyện, đó là một 1 liệp ưng. Từ phương bắc băng giá đến, vượt qua gió ré bão tuyết để tìm đến mục tiêu 1 mình, đó là một tín sử. Chi sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì mới được tường thương cho ăn no.
Liệp ung sau khi lượn vài vỏng trên không dần dần hạ cánh vào một dân sát nam thành môn. Nơi đây là nơi đứng chân tạm thời của bọn Quý Thắng trong thành. Liệp ung đậu lại trên một giá gỗ, ánh mắt sắc bén của nó ngó quanh ngó quẩn, đã có chủ nhân nó đợi sẵn từ lâu. Đang đưa tay vuốt ve lông trên cồ nó một cách trìu mến. Sau khi lấy thư trên chân nó xuống, hắn lại dẫn nó vào nhà, lấy mấy miếng thịt sống đặt cạnh nó. Nó không thể ăn ở ngoài, nếu không thịt chẳng mấy chốc cũng bị đông thành đá.
Xích hầu rút thư ra rồi vội vã chạy về hướng trong nhà, trong nhà đang náo nhiệt vô cùng, mười mấy xích hầu đang ngồi chen chúc quanh hai chậu than lửa đỏ khẽ tiếng tán hươu tán vượn. Quý Thắng đang khoanh chân ngồi trên giường. Cạnh chân hắn là một tấm ván, hắn đang dùng mật mà Đột Quyết đê viết thư cho Lý Khánh An. Báo cáo tình hình An Lộc Sơn gần đây.
Binh lực cả quân doanh chi còn không đến sáu ngàn ngươi, còn ba vạn tân binh mới mộ lại bị An Khánh Tự dẫn đến Bình Châu, căn bản không chịu khống chế của An Lộc Sơn. Trên thực tế hai cha con họ đã chia nhà, đại bộ phận tiền lương của An Lộc Sơn đều ở Bình Châu bị An Khánh Tự nắm giữ, người con trai khác là An Khánh Hòa thì dẫn bảy vạn quân bắc thượng liên hợp với Khiết Đơn đánh Bột Hải quốc, quân đội đà bị giữ lại tại biển Hốt Hàn, An Lộc Sơn từng sờ Hữu năm mươi vạn đại quân đà trờ thành người trắng tay lận đận.
Cửa mờ ra, làn gió lạnh bên ngoài cùng ùa vào, bọn xích hầu cùng lên tiếng cười mắng: “Lư lào thất, ngươi không thể vào nhanh một chút sao? Khó khắn lắm mới có chút hơi ấm lại bị ngươi thà đi hết.”
“Ta mang thư cho lào đại đây! Đó là chính sự, mấy tên gia hòa các ngươi chi biết hưởng thụ. Chăng chịu đi làm gì sao?”
Xích hầu cười mắng đi lên trước đưa thư cho Quý Thắng: “Đầu. Bột Hái đưa tin đến. Là tình báo mới nhất!”
Quý Thắng nhận lấy thư, hắn mờ ra xem, bỗng chốc cười ha há: “Thật bị ta đoán trúng rồi. Con trai của An Lộc Sơn đà bị giết, Yến quân bị người Khiết Đơn nuốt chửng.”
“Vậy tên An Lộc Sơn kia trờ thành tên nghèo kiết xác thiệt rồi!”
Bọn xích hầu cùng cười phá lên. Chi còn lai năm ngàn mấy quân đội, hắn còn thành được việc gì chứ?
“Đầu! Tình hình phía Bột Hải thế nào rồi?” Một xích hầu hỏi. “Ừm! Vậy đề ta nói cho mọi người nghe vậy!”
Quý Thắng đặt bút xuống, cười nói với mọi người: “Trong thư nói người Khiết Đơn đã liên tục mấy mươi lẩn đột phá vỏng vây đều bị cung tiễn của quân Đường bắn lùi, thương vong thảm trọng, hiện giờ chi còn lại không đên bốn vạn người, bị quân Đường vây lại tại thành Hồ Châu...”
Lời của Quý Thắng cHứa nói xong đã khiến cá bọn xích hầu cùng thốt lên kinh ngạc: “Mấy mươi lẩn đột phá? Bọn chúng vội gì chứ?”
“Chúng không thể không vội!” Quý Thắng cười nói: “Lương thào của họ đã bị cắt đứt. Toàn phải nhờ giết ngựa để sống qua ngày, nhưng ngựa đà giết hết thì làm sao họ đi ra khỏi nước Bột Hải được? Người Khiết Đơn trờ thành bộ binh, vậy sau khi mùa xuân đến họ lấy gì mà đánh với quân Đường?”
“Đầu. Lương thực bị cắt, vậy cò cho ngựa chắc cũng không còn! Vậy chiến mã cũng chủng chịu nổi sao?”
“Chắc giờ đang rất thê thảm đội quân Khiết Đơn này xem như xong rồi, nếu chúng bị tiêu diệt, Khiết Đơn chắc cũng xong luôn!”
Ngừ khí của Quý Thắng có chút tiếc nuối, hắn còn cHứa kịp đến dự bừa tiệc thịnh soạn này nữa! Lúc này hắn đã viết thư xong, gấp thư lại tử tế, đặt chung với tinh báo Bột Hải giao cho người phát thư, dặn dò: “Lập tức đưa về Tương Châu!”
Ngươi phát thư nhận lấy thư lập tức ra khỏi nhà, Quý Thắng nháy xuống giường, nhìn mọi người cười nói: “Đi thôi! Chúng ta ra khỏi nhà để đá thính chút tin.”
Bọn xích hầu lại đua nhau đủng dậy, cầm xẻng sắt ra khỏi nhà.
Yến vương phù của An Lộc Sơa cũng bị tuyết lớn phủ kín, mấy trăm binh sĩ đang bận bịu dọn đường dưới chi huy của tam thái bảo An Vĩnh Chân. Thập nhị thái báo của An Lộc Sơn giờ chi còn lại ba người thái bào, là tam thái bảo An Vĩnh Chân, ngũ thái
Bảo An Tiết và bát thái bảo An Vĩnh Quốc. Chín thái bảo còn lại đều đà trước sau trận vong, còn lại ba thái bảo này đang tiếp quản năm ngàn sáu trăm vệ quân cuối cùng của An Lộc Sơn, trong đó tam thái bảo An Vĩnh Chán là quan trọng nhất, hắn nắm giữa ba ngàn cấm vệ quân bảo vệ An Lộc Sơn.
“Tam tướng quân, đại soái mười ta vào!” Một binh sĩ đi đến cửa nói với An Vĩnh Chân.
An Vinh Chân quay lung vào phù, hắn đi nhanh đến viện tử An Lộc Sơn ờ, bèn nghe thấy An Lộc Sơn đang lớn tiếng chửi rũa, “Hãy cút hết cho ta! Nói với tên súc sinh ấy, ta còn cHứa chết, ai ta cũng cho, nhung sẽ không đến lượt hắn, hãy nói hắn đừng có mà mơ tường!”
Chi thấy Cao Thượng từ trong nhà ôm đầu chạy vội ra, xém chút là đụng vào người An Vĩnh Chân. An Vĩnh Chân vội đờ hắn lại. “Tiên sinh không sao chứ?”
Cao Thượng khẽ thờ một tiếng, “Gian thần đương đạo, sao lại khôngbại?”
Hắn lắc lắc đầu xong bèn bước nhanh rời khỏi, An Vĩnh Chân không nghe hiểu ỷ Cao Thượng. Lúc này, hắn chi nghe Trương Thông Nho khuyên giãi trong nhà: “Vương gia, người nên giết hắn đi, không có hắn, An Khánh Tự sẽ không dám đứng lên, mọi việc đều do hắn xúi giục ở đằng sau.”
An Lộc Sơn không nói không rằng, Trương Thông Nho lại tiếp: “Phụ tử vốn dĩ tính trời, ty chức tin rằng tiểu vương gia vốn dĩ sẽ không có mơ tường gì, nhung do người này xúc giục mới phá hoại tình cảm cha con vương gia, người như vậy không siết tất có hậu hoạn, vương gia, xin hãy hạ quyết tâm!”
An Vĩnh Chân nghe mà trong lòng giật thót, đương có một binh sĩ đi qua, hắn vội kéo lại, khẽ nói: “Ngươi mau đi nói Cao tiên sinh hãy rời khỏi đây ngay, nếu không sẽ nguy đến tính mạng!”
Binh sĩ vội quay lưng chạy đi, An Vĩnh Chân và tất cà thân binh của An Lộc Sơn đều giống nhau, hận Trương Thông Nho thấu xương, nhưng An Lộc Sơn lại cứ thế nghe hắn răm rắp. Những người xung quanh An Lộc Sơn đều phải đối phái binh bắc thượng, An Lộc Sơn lại nghe Trương Thông Nho xúi giục, vẫn kiên quyết theo ỷ minh, rất nhiều người nghe nói Yến quân đã bị diệt sạch, nhưng Trương Thông Nho lại nói với An Lộc Sơn, Yến quân đã vào Tân La. Khiến các thân binh vừa phẫn nộ nhưng lại ữa bất lực, ai cũng không dám nói chân tướng cho An Lộc Sơn, một khi nói rồi, chắc chắn sẽ bị Trương Thông Nho giết chết.
Rắt nhiều người đều có cám giác, An Lộc Sofii không phái mắt bị mù mà cả đầu óc của mê muội, như đã trờ thành con Rối trong tay Trương Thông Nho.
Quả nhiên, chi nghe tiếng An Lộc Sơn thét lên trong nhà: “Truyền lệnh của ta, lập tức lệnh An Vĩnh Chân đuổi theo Cao Thượng 2iết chết, nếu thả Cao Thượng đi, hăy để hắn mang đầu về gặp ta.”
Thân binh chạy ra khỏi nhà. Đương gặp An Vĩnh Chân, “Tam tướng quân, đại soái lệnh ngươi phải lập tức đuôi theo Cao Thượng trảm thủ hắn, lời phía sau chắc tam tướng quân cũng đã nghe rồi!”
An Vĩnh Chân cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, chi đành quay lung chạy
Đi.
Một chốc sau, ba trăm thiết kỵ như sấm như chớp đuổi về phía nam thành. Cao Thượng muốn trốn chạy chi có thể từ nam môn ra thành.
Trên đường cái thành môn đà bị mờ ra một con đường nhỏ hẹp, nhung ngoài thành lại trắng xóa một màu tuyết, phải cẩn thận bộ hành từng bước trên tuyết. An Vĩnh Chân chi thoạt nhìn đà nhận ra ngay xe ngựa của Cao Thượng, xe ngựa đứng ở đó, mấy tùy tùng đương dìu Cao Thượng đứng cạnh xe ngựa, xem dáng vè của hắn như đang đợi An Vĩnh Chân đến.
Ba trăm kỵ binh thúc ngựa đuổi lên, chi một chốc bèn vây kín Cao Thượng lại, nhưng hắn chi mỉm mỉm cười, nói với An Vĩnh Trân: “Nếu ta đoán không lầm thì là do Trương Thông Do đà xúi giục vương gia để ngươi đến giết ta, đúng không?”
“Tiên sinh đại trí. Đoán thật không sai chút nào, quả thực do Trương nịnh nọt xúi giục.”
An Vinh Chân thờ dài một tiếng nói: “Kỳ thực người ta thực sự muốn giết là Trương Thông Nho, chứ không phải tiên sinh, nhưng vương gia đã hạ lệnh chết, ta không giết tiên sinh, thì để ta mang đầu về gặp, tiên sinh, ta rất lấy làm tiếc, ta thật sự không còn lựa chọn khác.”
“Vậy tiểu vương gia thì sao? Không phải là một lựa chọn tốt sao?”
Kỳ thực Cao Thượng đang đợi câu nói này của hắn, hắn biết Trương Thông Nho sẽ không tha minh, cho nên An Lộc Sơn nhất định sẽ lệnh An Vinh Chân đến giết minh, Cao Thượng chi chi về phía trước, “Tiểu vương gia hiện tại đang đóng đại quân cách đây mười dặm, tam tướng quân vì sao lại không đi nương nhờ vào vương gia?”
“Tiều vương gia đã đến ư?” An Vĩnh Chân có phần kinh ngạc, quân đội của tiểu vương gia chi còn ở ngoài mười dặm. Sao hắn lại không nghe phong phanh được tin gì, phía trước là hai ngàn trú quân của lão bát An Viền Quốc mà.
Cao Thượng cười cười, “An Viền Quốc tướng quân đà nương vào cánh hạ tiểu vương gia, còn có An Tiết tướng quân, hắn cũng tỏ ỷ nguyện sẽ tận trung cho tiểu vương gia, hiện tại chi còn lại một minh tam tướng quân thôi. Tam tướng quân, ngươi và ta đều biết rõ, Yến quân tiến quân Bột Hải đã toàn bộ mất sạch. Yến quân nguy vong chính là bây giờ, ngươi vì sao vẫn mãi mê muội, cuối cùng sẽ hại chết vương gia!”
“Tiên sinh nói nghiêm trọng rồi. Vì sao lại là hại chết Vương gia chứ?”
“Vương gia đã bị Trương Thông Nho ảnh hưởng, hiện tại quân đội đều trong tay tiêu vương gia, người còn muốn đối kháng với tiếu vương gia, tam tướng quân thử nghĩ xem. Nếu trước đây người có bao giờ như thế không?”
An Vĩnh Chân ngẫm nghĩ lại, quả thật như vậy, nếu là trước đây, Vương gia nhất định sẽ thừa cơ giao quân quyền cho tiểu vương gia. Sẽ không sây khó dễ vì thực tại rành rành, thế mà giờ An Lộc Sơn sống chết không chịu giao quyền, kết quả nhất định phụ tử tương tàn. Trong đây cũng có phần nào ảnh hưởng của Trương Thông Nho, rất rõ ràng vương gia không chi mắt bị mù, mà cả tim cũng bị mù.
Kỳ thực An Lộc Sơn cũng không hoàn toàn bị Trương Thông Nho ảnh hưởng nhiều thế, có rất nhiều lúc đều do hắn tự quyết, như việc phái quân liên hợp Khiết Đơn chẳng
Nhưng nhưng sai lầm này của An Lộc Sơn bọn thân binh lại không muốn thừa nhận do An Lộc Sơn hồ đồ, mà đầy hết cho Trương Thông Nho, nhận định An Lộc Sơn bị Trương Thông Nho ảnh hưởng. An Vĩnh Chân cũng có thành kiến như thế, nên Cao Thượng mới lợi dụng việc An Vinh Chân hận Trương Thông Nho, muốn cứu vàn An Lộc Sơn để thuyết phục hắn.
Việc thuyết phục này rất có hiệu quả, An Vĩnh Chân đã bị nói động.
Cao Thượng thấy hắn lung lây, bèn lại khuyên giải: “Nếu như tướng quân có thể nương nhờ tiêu vương gia, vậy vương gia cũng không thể dựa vào đâu mà đối kháng với tiểu vương gia, như vậy người sẽ bắt đầu dịu lại, chịu bò tục vụ, có thể yên tâm mà dường bệnh. Và quan trọng hơn nữa là phụ từ họ sẽ không phải tương tàn, tam tướng quán, vương gia không nhìn thấy rõ tình thế trước mắt, chúng ta phải giúp người. Đấy chẳng phải tốt sao?”
“Việc này...”
An Vĩnh Chân đã động lòng. Cao Thượng nói rất có lý, cũng giống một người đà phát cuồng cầm đao chém bậy, lúc này nếu đoạt đao của hắn xong rồi nhốt hắn lại, người phát cuồng kia sẽ không còn khí và tự do, hắn sẽ từ từ mà tĩnh tâm lại.
Hiện tại An Lộc Sơn cũng thế, hắn đang bị Trương Thông Do mê hoặc, đã mất hết Lý trí, nếu trong tay hắn không còn quân đội, vậy nguy cơ trước mắt cũng được giải trừ, chuyển quân quyền cho tiểu vương gia kỳ thực cũng là giúp đại soái.
Nghi thế này hắn bèn gật gật đầu, “Việc này để ta suy nghĩ, ta sẽ cố gắng trả lời tiên sinh sớm.”
“Được! Ta trông chờ vào tin của tướng quân.”
An Vĩnh Chân quay đầu ngựa trờ lại trong thành nội, một thủ hạ của hắn khẽ tiếng hòi: “Vậy tướng quân phải trả lời vương gia thế nào đây?”
“Thì cử nói đuổi không kịp, không lẽ vương gia sẽ giết ta thật ư?”
Đội kỵ binh càng lúc càng đi xa, Cao Thượng dõi theo bóng hình họ, không khỏi có phần đắc ỷ bật cười, dù cho An Lộc Sơn không chịu, nhung hắn vấn có thể nuốt năm ngàn tinh binh cuối cùng kia, hắn đà định sẵn kế hoạch, chính là tối ngy.
Tuy trời băng giá rét, cả đường cũng khó đi. Nhung cạnh sông Bạch Lang cách huyện Liễu Thành mười dặm về hướng nam có một đội quân hơn vạn người đang đến, họ đà đứng lại đóng trại, người dẫn đội quân này chính là An Khánh Tự, hắn đà nhận được tin của một thủ hạ từ Bột Hải gửi đến, An Khánh Hòa bị giết, hai vạn Yến quân cuối cùng bị quân Khiết Đơn nuốt chửng.
Tin này cũng có nghĩa là Yến quân tổng cộng chi còn lại ba vạn sáu ngàn ngươi, trong đó năm ngàn sáu trăm người đóng tại huyện Liễu Thành, đó là vệ quân trực thuộc An Lộc Sơn. Cũng là đội kỵ binh tinh duệ nhất của Yến quân, còn trong tay An Khánh Tự chi có ba vạn tân binh, hắn đương nhiên phải giữ năm ngàn người tinh nhuệ nhất cuối cùng này trong tay minh.
Trong doanh trướng, An Khánh Tự đương khoát tay sau lưng nôn nóng đi lại, hắn đang đợi tin Cao Thượng. Cao Thượng đã vào thành gặp An Lộc Sơn. Hắn hi vọng Cao Thương có thể có thu hoạch gì.
“Cao tiên sinh đã trờ về!”
Ngoài trướng bỗng vang lên tiếng bẩm báo của thân binh, An Khánh Tự tinh thần phấn chấn, vội đi ra nghênh đón.
“Tiên sinh, thế nào? Phụ vương nhận lời chứ?”
“Một nửa tin tốt, một nửa tin xấu.”
Caọ Thựợng đi vào trong trướng, hắn nhận lấy trà từ tay thân binh, nốt một hơi hết sạch đế đuối bớt hàn khí trong người, hắn mới quay sang nói với An Khánh Tự đang tròn xoe mắt chờ đợi. “Tiểu vương gia muốn nghe tin tốt lành trước hay tin xấu trước?”
'Tiên sinh nói tin xấu trước đà."
“Ừm! Vương gia đã từ chối đề nghị của tiểu vương gia không một chút do dự. Kiên quyết không chịu chuyển quân quyền cho tiểu vương gia, nói cho ai cũng được, nhung tuyệt đối không cho tiêu vương gia, đây là nguyên văn lời của vương gia, sau đó còn phái người truy sát ta.”
Trong mắt An Khánh Tự lộ rõ sự thất vọng, phụ thân lại cố chấp như vậy, minh
Nắm quân quyền đã là đại thế sờ chi. Vì không muốn bất hòa giữa phụ từ nên mới phái Cao Thượng đi thuyết phục, không ngờ người không chịu nhận lời thì thôi mà còn nói cho ai cũng được chứ tuyệt không cho minh. An Khánh Tự nghe mà đau nhói trong lòng, hắn nắm chặt nắm tay, cắn răng nói: “Phụ thân, người đừng ép con, ép con đến đường cùng rồi, đừng trách con không nê tình phụ từ!”
“Tiếu vương gia có muốn nghe tin vai không?” Cao Thượng mỉm mỉm cười nhắc nhở.
An Khánh Tự bỗng chốc hiểu ra, vội nói: “Tiên sinh cứ nói. Ta xém chút quên mất.”
“Tin tốt lành là An Vĩnh Chân đã tỏ ý, nguyện ý suy nghĩ việc đến nương nhờ tiều vương gia.”
Vừa rồi Cao Thượng đã nói dối An Vĩnh Chân, trên thực tế hai thái bào còn lại chẳng có đến đầu hàng An Khánh Tự, họ còn cHứa kịp tiếp xúc, An Vĩnh Quốc trú quân tại phía nam, nhung họ từng vỏng qua quân doanh của An Vĩnh Quốc lúc đến, An Vĩnh Chân không ngờ được đây lại là tin giả, đã mắc lừa Cao Thượng.
An Khánh Tự đại hi, An Vĩnh Chân nắm trong tay ba ngàn quân, chính là cấm vệ quân của phụ vương hắn. Nếu hắn nguyện ý đến nương nhờ minh, vậy còn ^ băng. Nói thật, sức chiến đấu của năm ngàn quân cuối cùng phụ vương hắn quá thật rất mạnh, hắn không nắm chặt mình có khả năng dù vũ lực đoạt quyền thành công.
“Đây là thu hoạch ngoài mong đợi của ta.”
Cao Thượng bèn kể lại ti mi tình tiết hắn đà khuyên hàng An Vĩnh Chân, cuối cùng nói: "Việc này không thể tiếp tục kéo dài nữa. Một khi hắn và An Tiết đối chất, nhất định sẽ phát hiện ta nói dối, từ đó mà hoài nghi thành ý của điện hạ. Tối nay chúng ta sẽ phái hành động ngay, tiếp lĩnh ba ngàn quân của An Vĩnh Chân, khống chế vương
Gia!"
An Khánh Tự lặng lẽ gật eật đầu. Hắn cũng nôn nóng không đợi chờ được nữa.
“Sau khi trời tối chúng ta sẽ hành động. Người của ta đương trực tại nam môn tối ngy.”
Trời tháng mười một rất nhanh tối, không có mặt thời, không trung lúc nào cũng bao trùm mây đen, khi màn đêm buông xuống. Trời rất tối, ngoài mấy mươi bước đà không còn nhìn thấy rõ tình hình, nhờ sự yểm trợ của đêm, một vạn quân của An Khánh Tự xuất phát trước từng cơn gió lạnh phủ đầu ập đến, hắn đi rất chậm, trời đông giá rét đã nghiêm trọng ảnh hưởng đến tốc độ hành quân của họ.
Mài đến giờ hợi, họ mới đi đến được nam môn của huyện Liễu Thành, trong bóng đêm có người đi gọi cửa. Thủ tướng trực đêm nay tại nam môn là Trình Tân, là một lang tướng, là một tướng lĩnh dưới thù hạ của ngũ thái bảo An Tiết, người này đà bị An Khánh Tự bỏ ngàn vàng mua chuộc. An Khánh Tự dẫn quân đến Doanh Châu chính là muốn thông qua hắn làm nội ửng để ùa vào trong thành đoạt quyền.
Đêm nay đương đến phiên hắn dẫn hai trăm người thủ nam môn. Ban ngày hắn đà có hẹn với An Khánh Tự trước. Trình Tân đứng trên thành đầu, thấy bên ngoài chi chít quân đội, quả nhiên An Khánh Tự đã đến. Bèn lập tức hạ lệnh: “Mờ cửa!”
Cửa thành từ từ mờ ra, đại quân của An Khánh Tự bắt đầu vào thành. Trình Tân chạy xuống thành quỳ một chân hành lễ, “Mạt tướng tham kiến tiểu vương gia!”
An Khánh Tự cười cười gật đầu, lại hỏi: “An Tiết đêm nay có đến tuần tra không?” “Không, vừa rồi nghe nói ngữ tướng quân đêm nay hình như lâm bệnh.”
An Khánh Tự cơ hồi bật cười, thật đúng là ông trời chiếu cố hắn! Hai thái bảo, một muốn đầu hàng, một ngã bệnh, đêm nay còn gì trờ ngại nữa chứ?
“Được! Truyền mệnh lệnh của ta, trực tiếp tiến quân Yến vương phủ.”
Trong bóng tối. Một vạn đại quân hiên ngang tiến về phía Yến vương phủ...
Đại quán của An Khánh Tự vào thành giữa đêm đã kinh động đến bọn Quý Thắng ở cạnh cửa thành. Bọn họ lũ lượt chạy ra góc tường trong sân quan sát bên ngoài, đầu mày Quý Thắng nhíu lại, hắn nhận ra đây là quân đội của An Khánh Tự, hắn biết An Khánh Tự đã nuốt chửng ba vạn tân binh, mâu thuẫn càng lúc càng gay gắt với An Lộc Sơn. Không lẽ phụ tử họ đã hòa giải rồi ư? Nếu như thật sự đã hòa giải, vậy cẩn thiết phái vào thành vào lúc giữa đêm thế sao? Và còn không dám mang theo đuốc, lén lén lút lút hành sự!
Trực giác của Quý Thắng cho thấy An Khánh Tự muốn vào tranh quyền lúc đêm. “Tướng quân, chúng ta có nên thừa nước đục một phen không?”
Một huynh đệ bên cạnh khẽ tiếng đề nghị, Quý Thắng ngẫm nghĩ một lúc, tình hình còn chưa rõ ràng, thừa nước thế còn không biết câu được cá không, có điều quá thực đáy là một cơ hội tốt, không tranh song phương tranh đấu trong lòng hắn cũng thấy sôi sục hẳn lên, nếu có cơ hội hắn chẳng bao giờ bõ qua.
Hắn chiêu ta gọi mười huynh đệ đầu tiên đến cạnh minh.
“Chúng ta cứ chia nhau hành sự. La Tử, ngươi dẫn bảy huynh đệ đến phụ cận Yến vương phủ tim cơ hội phóng hỏa, tuyệt đối đừng miền cường, đừng để bị phát hiện, hai người còn lại đi theo ta, chúng ta sẽ mặc áo giáp của Yến quân trà trộn vào.”
Động tác của mười tên xích hầu rất ư nhanh chóng, Quỷ Thắng dẫn hai huynh đệ mặc áo giáp Yến quân chẳng mấy chốc đà trà trộn vào trong quân ngữ Yến quân. Đây là tân binh của Yến quân, đại bộ phận đều là người Hán, trong bóng tối không ai chú cạnh mình nhiều ra ba người.
Yến vương phủ. Một vạn quân đà trùng trùng bao vây vương phủ lại, trong vương phủ chi có năm trăm binh sĩ trực, tất cả quân đội còn lại đều đóng trong quân doanh phía tây vương phủ.
Dù quân đội của An Khánh Tự đã bao vây Yến vương phù, nhung trong quân doanh vẫn im phăng phắt, không có quân đội đi ra bảo vệ An Lộc Sơn.
Chừ tướng An Vĩnh Chân đã quyết đinh đi nương tựa tiểu vương gia, hắn đà nhận được thư thán bút của An Khánh Tự. Bọn họ chi là binh gián vương gia, tuyệt đối đảm bảo an toàn nhân sinh của vương gia. Sau khi được sự bảo đảm này, An Vĩnh Chân bèn hạ lệnh không cho quân đội manh động, lưu lại trong quân doanh.
Trước cửa phủ Yến Quân, vài trăm thị vệ chắn đầy trước đại môn cảnh giác nhìn tiều vương gia đang cưỡi trên lung ngựa. Dù cho đây là tiểu vương gia, nhung một vạn quân bao vây vương phủ cũng khiến họ rất ư lo lắng.
“Vương gia đến rồi!”
Có người hô to một tiếng, binh sĩ lũ lượt tránh ra, chi thấy mấy tên inh sĩ khiêng An Lộc Sơn đang ngồi trên giá từ trong phủ nội đi ra. Phía sau là Trương Thông Nho. Sắc mặt hắn vô cùng căng thẳng, sợ quân đội của An Khánh Tự sẽ ập vào trong phù, bèn khuyên An Lộc Sơn đi ra giáo huấn tên nghịch từ này. Dưới sự thúc giục và che giấu của hắn, An Lộc Sơn đã nối giận đủng đủng, đích thân đi ra.
“Nghịch tử ở đâu?”
An Lộc Sơn vừa đi ra đà nghiêm giọng thét to, hắn không nhìn thấy rõ tình hình bên ngoài, Trương Thông Nho nói với hắn, An Khánh Tự chi dẫn năm trăm giáp sĩ vào thành.
Nhung An Lộc Sơn lập tức thấy không đúng, không giống chi có năm trăm người, trong lòng hắn nơm nớp bất an, bèn quay đầu lại hòi Trương Thông Nho: “Bên ngoài Rõt cuộc có bao nhiêu người?”
Xung quanh đều là thân binh, Trương Thông Nho không dám nói dối ngay trước
Mặt, bèn nói: “Ty chức cũng không rõ, bên ngoài nhiều người lắm, ty chức cũng không biết người nào là người của tiều vương gia, người nào là người của tam tướng quân.”
“Phụ thân!”
An Khánh Tự cười trên lưng ngựa mờ miệng, hắn cách An Lộc Sơn rất gần. Chi chừng hai mươi bước, “Con đến để xin phụ thân về Bình Châu dưỡng bệnh, đây không chi là ý của con. Cũng là tâm nguyện của tất cả binh sĩ Yến quân. An Vĩnh Chân. An Tiết, An Viễn Quốc ba người đều tán thành rồi. Xin phụ thân hãy dọn dẹp đồ đạc, đi theo con!”
An Lộc Sơn ngờ ngàng, hắn lập tức nổi giận sùng sục, thế mà lại đầu hàng ư, “An Vĩnh Chán đâu? Để hắn ra đây gặp ta!”
Một thân binh bầm báo nói: “Vương gia, tam tướng quân còn đang trong quân doanh, không có đến.”
“Cái gì?” An Lộc Sơn có phần ý thức được tình hình không hay, hắn vội hỏi: “Nghịch tử đà dẫn bao nhiêu người đến?”
“Hồi bầm vương gia, chí ít là một vạn người, đà vây kín cả Vương phủ lại rồi.”
An Lộc Sơn giật minh, một vạn người. Vậy không phải đại thế đà mất sao, lửa giận trong lòng hắn bỗng chớp lụi tắt, phản ứng đầu tiên của hắn là làm thế nào để giữ lại mạng sống, trong lòng hắn bắt đầu thấy sợ.
Quý Thắng đứng ngay hàng thử hai. Trước mắt là một chỗ trống, hắn đà chọn vị trí có thể nhìn rõ An Lộc Sơn, An Lộc Sơn được thị vệ dùng lá chắn trùng trùng vây lại duy chi có phần cồ là lộ ra ngoài.
Quý Thắng không có cầm nỏ lên nhắm, như thế sẽ bị người xung quanh phát hiện, hắn còn một vũ khí bí mật khác, đó là nỏ tay thu nhỏ, được che lại bời áo khoát hắn.
Loại nỏ tay này năm xưa Lý Khánh An từng dùng qua một lẩn tại Minh Đức môn Trường An, bắn vào hậu môn của ngựa. Đã giáo huấn cho Dương gia ngang ngược kia bài học, sau này đã từng cải tiến nhiều lẩn. Dùng làm bằng sắt tinh tế, trờ thành một loại khí ám sát bí mật rất có uy lực, tiểu tiễn dài ba tấc có thể bắn xa năm mươi bước, có sức sát thương đến ba mươi bước, không chi ở chỗ tiễn có thê giết người, mà trên tiễn còn được tẩm chất cực độc.
Lúc này khoảng cách thẳng mà hắn cách An Lộc Sơn chi còn hai mươi lăm bước, có thể dùng thù nỏ, hắn đà chuẩn bị sẵn sàng, chi đang đợi chờ cơ hội.
Lúc này, hắn bỗng phát hiện trên không trung đông Vương phủ bỗng có ánh lửa xuất hiện, thủ hạ của hắn đà đắc thù, cơ hội đà đến, hắn lập tức nháy mắt với hai thuộc hạ yêm hộ hai bên. Một người lập tức chi vào phía đông vương phủ hô to: “Mọi người mau nhìn! Vương phủ thất hòa rồi!”
Tất cả mọi người đều nhìn về phía đông, chi thấy trên không đông vương phủ ánh lửa ngất trời, ngay trong khoảnh khắc mọi người xoay chuyên chúy ý, Quỷ Thắng đà ra tay, từ trong góc tối của đội quân bỗng có một cây nỏ tiễn bắn ra, rất ngắn, tốc độ bắn nhanh đến mức mọi người không kịp nhìn rõ, chi thấy một chấm sáng xanh lướt qua, “Phụt!” Nỏ tiền đà cắm vào cái cổ mập ú của An Lộc Sơn.
An Lộc Sơn thét to một tiến, hắn mặc sức vùng vẫy, tấm thân đầy thịt mỡ của hắn như viên thịt tròn thẳng từ trên giá xuống, thẳng mài thẳng mài xuống hết bậc thềm, nằm xấp trên mặt đất đầy tuyết. Hai tay hắn cố sức nắm lấy tuyết, đau khổ vạn phần, bỗng dung hắn co siật hai chân, bàn tay nắm chặt bông tuyết cũng dẩn dằn lõng ra.
Ngoài vương phù im phăng phắt, tất cả mọi người đều thừ người ra, ngỡ ngàng nhìn thân thể lạnh dẩn của An Lộc Sơn. Không một ai dám đi lên kiểm tra, tình hình trước mắt, quả thật quá bất ngờ.
Nhất đại kiêu hùng An Lộc Sơn đà chết tại đây, chết một cách không rõ không ràng. Nhưng tất cả mọi người đều cho rằng, hắn chết trong tay An Khánh Tự - con trai hắn.