Chúng nhân kinh hãi, lòng người khiếp sợ, bởi lẽ xưa nay giữa đệ tử tông môn cùng tán tu nhân gian luôn tồn tại một cái khoảng cách cực lớn, khoảng cách đó phải dùng đến khái niệm " Rãnh trời " để hình dung.

Trừ bỏ những thiên kiêu trong đại gia tộc truyền thừa mấy ngàn năm thì tán tu nhân gian khi đem ra so sánh với đệ tử tông môn, thiệt thòi thứ nhất là thiếu thốn công pháp, thứ hai là tài nguyên hạn hẹp, thứ nữa là sự bảo hộ, chống đỡ trong nhân sinh kinh lịch, cuối cùng là môi trường tu luyện không tương thích.

Thế nhưng bọn họ, những ai có thể thuận lợi đạp lên đầu sóng ngọn gió thì sau này đều là rồng trong loài người, vậy mới nói thượng thiên luôn luôn công bằng, thành tựu thường đi đôi với sự nỗ lực cố gắng.

Vũ Thiên Bá kích động, Thiết Trụ, Công Tôn Uyển cùng hai huynh đệ Võ gia lại tỏ ra khiếp sợ, khi quang mang tại tầng tám mươi vụt sáng, lòng người cũng đồng thời trở nên háo hức.

Bất kể là ai trong hai người có thể vượt qua một cửa cuối cùng này, đều đã riêng phần mình viết nên một trang truyền kỳ kinh diễm.

Tại tầng tám mươi, Vũ Thiên Long sau khi lấy đả tọa để cảm ngộ ý cảnh, hắn thấy được rõ ràng, chi tiết, lộ trình tu chân của mình trong tương lai gần, càng bước lên cao, dưới áp lực không ngừng gột rửa cùng tẩy lễ, Vũ Thiên Long càng thêm thấu hiểu ngã đạo của bản thân.

Sau khi khai thông tuệ căn, tu vi của hắn lúc này cũng tự hành gia tăng theo ý cảnh mà không hề gặp phải bất cứ trở ngại nào, khi vừa vượt qua tầng thứ tám mươi, mới là tiền kỳ Ngưng Khí tám tầng, không ngờ đến lúc này, khi đứng tại đại môn tầng thứ tám mươi mốt đã đạt Ngưng Khí hậu kỳ chín tầng cực hạn, hiển nhiên tiến cảnh thần tốc.

Trong lòng Vũ Thiên Long có đầy đủ sự kiên quyết, ánh mắt cao ngạo lộ rõ tâm thế bất tuân, hắn muốn tiếp tục tiến lên, tiến đến tận cùng, giây phút này Vũ Thiên Long ngẩng đầu, bước ra phía trước ba bước.

Lại nói về thiếu niên bí ẩn Đổ Thiên, hắn không ngừng cắn chặt răng, khó khăn nhích thân thể từng chút một, cố gắng cho rằng chính mình vẫn có thể chịu đựng được, nhưng cuối cùng thì bản thân hắn cũng đã đạt đến cực hạn.

Nhịp thở trở nên khó khăn, hô hấp ngưng trệ, cơ hồ đến một lúc không thể nào chống chịu nổi, Đổ Thiên bất mãn gầm lên một tiếng, tâm tình thoáng thay đổi, hắn không tiếp tục tiến lên nữa mà dừng lại tại chỗ, đi cảm ngộ ý cảnh của tầng thứ tám mươi mốt này trước khi bị lực lượng bài xích truyền tống ra bên ngoài.

Thời gian cứ thế trôi qua, mấy trăm người bên trong chính điện Ma Cung vẫn xôn xao bàn tán.

Bất quá, đúng vào lúc chúng nhân đang tích cực thảo luận thì tại đỉnh Ma Tháp bỗng nhiên phát sinh biến hóa, từ bên trong thình lình có một đạo thân ảnh nặng nề rơi xuống, không phải là truyền tống như thông thường, có lẽ là bị ném, ném thẳng ra bên ngoài, mọi người kích động, muốn nhanh chóng kiểm chứng xem kẻ kia rốt cuộc là ai.

" Là hắn! Đổ Thiên! Thực không ngờ lại là hắn! ".

" Hậu nhân Đại Vu Tiên! " Có người khi nhìn ra lai lịch của Đổ Thiên, vội vàng thét lên kinh hãi.

Bỏ qua chuyện này, thời điểm khi Đổ Thiên bị truyền tống ra bên ngoài, sát na sau, tại trung tâm Ma Tháp thình lình vang lên từng hồi tiếng nổ cuồng bạo, âm thanh nặng nề như thể chuông đồng ngân nga, khí thế ngút trời như tù và khai trận, sâm nghiêm như từ sâu thẳm thiên không dội về, hư vô phía trước thoáng vặn vẹo, phong vân đầy trời kéo đến, lớp lớp chồng chất, lại huyễn hóa nên một tôn hư ảnh Thần Ma cao lớn, vững vàng đằng vân đứng trong thiên địa.

Chúng nhân ngơ ngác nhìn lên tầng tháp cao, lúc này chỉ còn lại một mình Vũ Thiên Long tại đó: " Liệu hắn có thể chinh phục được Ma Tháp kia, nhận lấy truyền thừa! " Ngàn người như một, trong lòng mặc dù có đố kị, có ganh ghét, nhưng nhiều hơn là bầu nhiệt huyết, vô hình mà sản sinh ra tâm lý ký thác hy vọng.

Hôm nay, tại nơi này rất có thể lịch sử Tu Chân giới sẽ được viết lại.

Điều mà suốt mấy vạn năm qua chưa người làm được, từ khi Ma Tháp tồn tại, ngọn Huyết Sơn cùng Ma Cung cũng không phải chỉ hiện thế một lần.

Nhân gian truyền khẩu rằng: Trong lịch sử, người từng đi đến được tầng cao nhất Ma Tháp chính là Phù Đổng Thiên Vương, một trong Tứ Bất Tử, vị Hóa Hư thứ nhất tồn tại, lai lịch thậm chí còn cổ xưa hơn cả Lạc Tổ, tuy nhiên, Phù Đổng Thiên Vương sinh thời mặc dù thiên tư trác tuyệt cũng phải ngậm ngùi dừng chân ở tầng thứ tám mươi mốt này.

Sau khi bị ném ra ngoài Đổ Thiên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, nhưng nhìn thần sắc của chúng nhân có phần kỳ quái, hắn vội vàng đảo mắt xung quanh, khi ánh mắt rơi trên thân thể Lê Văn Phúc, Đổ Thiên bất giác ngửa mặt lên trời cười lớn: " Haha! Rốt cuộc ta vẫn là đệ nhất! Tầng tám mươi mốt nếu Đổ Thiên ta không thể chinh phục thì nhất định không kẻ nào làm được! ".

Rất nhanh, phát hiện có gì đó sai sai, sắc mặt hắn lập tức đại biến: " Không! Không thể nào! Làm sao vẫn còn kẻ có thể tồn tại bên trong Ma Tháp! Không đúng! Chỉ là ảo giác! Đáng chết!! " Đổ Thiên nội tâm gào thét.

Lúc này, Vũ Thiên Long không hề biết thế giới bên ngoài đang phát sinh những gì, hắn tiến lên chẳng phải vì ham muốn chút cơ duyên nhận được trong các tầng Ma Tháp, mà chính là sự bốc đồng của tuổi trẻ thôi thúc bước chân, dù sao hắn cũng có khao khát, có dục vọng muốn thể hiện bản thân mình với người trong thiên hạ.

" Áp lực tầng tám mươi mốt này cực mạnh! "Vũ Thiên Long nghĩ thầm, cắn răng chịu đựng.

Đất trời oanh minh, phong vân biến sắc, cả mảnh không gian tựa như biến thành thế giới chân không, một giọt mồ hôi rơi xuống cũng ngừng lại, trôi lơ lửng, đứng dưới áp lực kinh tâm động phách sẵn sàng nghiền nát hết thảy này thì tu vị cao thâm hay nhục thân kiên cố bất quá cũng chỉ là đồ bỏ, đạo tâm mới là thứ cuối cùng tồn tại.

Khuôn mặt Vũ Thiên Long tái nhợt, cơ thể hắn bắt đầu cảm giác khó chịu, tựa hồ có ngàn vạn con sâu nhỏ đang di động, gặm nhấm xương tủy, khí huyết đảo lộn, tu vị tán loạn, nhưng trong ánh mắt sâu xa lại chất chứa một sự kiên quyết mãnh liệt trước nay chưa từng có.

Áp lực kia cũng vô tình mang lại lợi ích lớn lao, nó góp phần kích phát cực hạn tiềm năng ẩn tàng bên trong nhân loại, Vũ Thiên Long đưa tay vuốt xuống mồ hôi đang ướt đầm trên mặt, hắn cắn răng, miệng gằn lớn từng câu từng chữ.

" Ta sẽ vĩnh viễn không bao giờ lùi bước, điều ta hướng tới là tương lai phía trước, ta có chấp niệm của riêng mình, ta sẽ vận dụng toàn bộ sức lực để đạt được mục đích, bất chấp nó có khó khăn đến thế nào đi chăng nữa! ".

Chúng nhân đang quan sát, mỗi người một cảm xúc, Minh Nhân ở tầng sáu mươi chín, bài danh thứ năm, hắn không cam lòng, Tống Thiếu Quân cũng không cam lòng, Lý Trung Thành lại âm trầm không nói lời nào, Thiện Vô Tà thần sắc đăm chiêu.

Thiết Trụ thở hắt ra thành tiếng, hai bàn tay xiết chặt vào nhau, Công Tôn Uyển vẻ mặt thất thần, răng ngọc vô ý cắn lên bờ môi, một vệt nhu tình kéo ngang khiến cho má nàng bỗng dưng hồng nhuận, nhìn thế nào cũng đều có loại cảm giác vũ mị diễm dung. 

Vũ Thiên Bá lại kích động, cơ mặt co giật liên hồi, Tam Linh thì hò hét hứng khởi, Tiểu Kê ôm đồm vác trên vai túi tiền nặng trĩu, trong đầu chậm rãi mường tượng ra phong phạm nên có của một vị tài phiệt lắm tiền nhiều của.

Đổ Thiên nội tâm gào thét, ngập trời sóng lớn: " Tại sao? Tại sao lại như vậy? Ta mới là người xứng đáng đoạt đệ nhất!” Theo lời nói rơi xuống, toàn thân hắn không ngừng run rẩy.

Lại qua một khoảng thời gian, rất nhiều tốp người lần lượt vượt hạp cốc, leo lên Huyết Sơn, hai canh giờ đã qua kể từ khi Đổ Thiên bị truyền tống ra bên ngoài, lúc này nhân số cũng vừa vặn đạt đến con số hơn bốn ngàn, chính cung dày đặc bóng người, chen lấn nhau chật ních.

Rất nhiều kẻ ở đây không biết rằng, sau hôm nay, một thiên đại truyền kỳ sẽ được kê bút mài mực, truyền kỳ này vĩnh viễn là sử thi của toàn bộ Tu Chân giới, kéo dài mãi mãi, huy hoàng qua tuế nguyệt, một vị tuyệt đại thiên tài chuẩn bị hoành thiên xuất thế, ngàn đời ca tụng: " Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả!".

Cả không gian Ma Cung im phăng phắc, mặt nước huyết trì phẳng lặng như gương, ngũ thải quang mang trong khu rừng chướng khí cũng đứng yên bất động, hơi thở chúng nhân đồng thời ngưng trệ, trăm ngàn ánh mắt cùng hướng về một phía, tại vị trí tôn Thần Ma đang đứng, nơi cao hơn, tầng thứ tám mươi mốt, quang minh chiếu xạ.

Lúc này uy áp biến mất, thay vào đó là một luồng khí tức mang theo nồng đậm mùi vị đại đạo có pha lẫn tang thương tuyên cổ bao trùm, trong mắt Vũ Thiên Long, đứng rải rác giữa tinh không vô ngần ba ngàn cái đại môn cao lớn, bảy phần trong đó sáng rực dưới quang minh, ba phần còn lại thì im lìm trong u vân hôn ám.

" Thiên Môn! "

Phía trên treo lơ lửng chín vầng kiêu dương màu vàng chói lóa, dương quang chồng chất hừng hực thiêu đốt vạn vật, từ đó lan tràn một loại khí tức mà Vũ Thiên Long có thể gọi tên.

" Quản thiên quản địa chế nhân sinh, Đạo Thiên duy ngã! ".

Kế tiếp " Sinh Tử Luân Hồi Chi Môn! "

Tả hửu, hai bên khắc họa sinh động đồ án Âm Dương, hai dòng hắc bạch song khí phun ra nuốt vào lượn lờ chuyển động.

" Thương hải tang điền, trăm năm nhân sinh một kiếp, mở mắt là sinh, nhắm mắt là tử!! Chân Giả Luân Hồi ".

" Tiên Đạo Chi Môn! "

Một cái ấn ký hình bán nguyệt mọc ra trên đại môn, như sao trời nhìn từ khoảng cách cực gần, lớn lao vĩ đại, bễ nghễ thương khung, quang minh chớp động, uy áp tầng tầng, ấn ký bán nguyệt treo ngược hư vô, bên trên miêu tả tích cũ, khắc họa cố sự " Tiểu Long Ngư Vượt Vũ Môn".

" Nghịch hành ca! Nghịch ba ngàn chân giả! Đoạt thiên địa tạo hóa, Chủ tể sinh linh vận mệnh ".

" Ma Môn, Ma Đạo! " Vũ Thiên Long lẩm bẩm.

Một cái đại môn, lượn lờ phía trước một đóa Hắc Liên, từ đó ma vân dày đặc như thủy triều bộc phát, khí tức U Minh lạnh lẽo lan tràn.

" Chân Ma, Tâm Ma, Cầu Ma! Đạo vô thượng lấy Diệt Sinh làm lý tưởng, Đỉnh - Phá - Lập, tuần hoàn vô hạn, phá rồi lập, tiêu tán lại diễn sinh ".
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện