Hehe, Nhược Bạch ca ca đây!!!

Mấy ngày qua là những ngày bận rộn nhất trong cuội đời Phi Yến. Nàng làm việc từ sáng cho đến tối, nàng phải vẽ lên tường rồi phải đi đặt những bộ bàn ghế trong tửu lâu nhưng nàng rất vui khi nhìn thấy thành quả do chính tay mình tạo ra. Lúc trước nàng vốn là một đại tiểu thư trong nhà nên ko bao giờ làm những việc như vậy nhưng bây giờ đã khác. Nàng ko thể để cho một mình Thanh La và Thanh Phi làm được.

Phi Yến đang chăm chú vẽ bức tranh trên tường thì đã nghe tiếng của Thanh Phi từ dưới lầu “Tiểu thư, tiểu thư!”

Phi Yến quay đầu ra nhìn về hướng cửa thì thấy Thanh Phi mặt mày đỏ ửng, trên trán lấm tấm mồ hôi “Tiểu thư…” Thanh Phi ko nói nổi vì vừa chạy một quãng đường dài về.

Phi Yến thấy Thanh Phi thở hồng hộc như thế mới đứng dậy rót một ly trà rồi đưa Thanh Phi. Ai, nha đầu này của nàng rất thích đi hóng chuyện xung quanh. Ko biết lần này lại nghe được chuyện gì nữa đây? Sau khi Thanh Phi uống liền hai ly trà liên tiếp thì cũng có sức để nói: “Tiểu thư, hồi nãy em ra ngoài đi chợ thì nghe người ta nói Nhược Bạch công tử đã đến Thanh Long quốc chúng ta rồi!”

“Nhược Bạch công tử? Là ai vậy?” Phi Yến nhíu nhíu mày hỏi. Nha đầu này từ trước tới giờ rất có hứng thú tìm hiểu mấy anh soái ca, ko biết lần này là ai đây?

“Tiểu thư, người là nữ tử trên thiên hạ này thì phải biết Nhược Bạch công tử chứ? Nhược Bạch công tử còn được gọi là Ôn Ngọc công tử trên giang hồ vì dáng vẻ ôn nhu và cử chỉ dịu dàng của mình. Nhược Bạch công tử là thừa tướng của Huyền Vũ quốc, là một người mà tứ quốc đều nể trọng!” Thanh Phi hào hứng kể giống như đang thuyết trình một tiểu sử về một nhân vật nào đó ghê ghớm lắm!

Phi Yến buồn cười nhìn bộ dạng Thanh Phi: “Thừa tướng? Vậy hắn ta phải già lắm đây! Nhưng hắn là người của Huyền Vũ, tự nhiên tới đây làm gì?”

Thanh Phi bộ dạng bực mình nói: “Tiểu thư, người nói cái gì vậy? Nhược Bạch công tử còn rất trẻ a! Chẳng qua Nhược Bạch công tử đỗ cùng một lúc văn, võ trạng nguyên vào lúc 15 tuổi nên mới trở thành thừa tướng khi mới 20 thôi! Nhược Bạch công tử cầm kì thi họa cái gì cũng tinh thông hết, tranh của ngài ấy vẽ thuộc hàng bậc nhất trong thiên hạ, cầm thì…” Thanh Phi đang huyên thuyên bất tận thì Phi Yến ngắt lời

“Ta và hắn ai vẽ đẹp hơn?” Nàng tò mò hỏi. Nghe qua thì có vẻ cái tên Nhược Bạch này thuộc hàng thiên tài như nàng nhưng cùng lắm đó chỉ là lời đồn thôi! (Choco-ngươi ko biết viết chữ khiêm tốn là như thế nào sao? Phi Yến- ta chỉ nói sự thật thui!)

“Ơ, cái này thì…Tiểu thư, em chưa bao giờ thấy tranh Nhược Bạch công tử vẽ nên ko thể so sánh được!” THanh Phi lung túng khi nghe Phi Yến hỏi như vậy!

“Được rồi, vậy em có biết hắn ta đang ở đâu ko?” Phi Yến rót cho mình một ly trà rồi từ từ nhấm nháp uống.

“A, cái này thì em biết! Ngài ấy đang ở phủ của tứ vương gia. Nhược Bạch công tử và tứ vương gia..” Thanh Phi còn chưa nói hết thì Phi Yến đã như một cơn gió bay ra ngoài. Lúc Thanh Phi chạy xuống dưới lầu thì chỉ thấy bóng dáng của Phi Yến trên con Hắc Phong càng ngày càng xa. Ai, nàng còn chưa kể xong thì tiểu thư đã đi mất rồi! Nàng đành đi vào kể cho Thanh La tỷ tỷ nghe vậy!

Phi Yến dừng ngựa trước phủ của Thần Hy. Nàng xuống ngựa rồi nhìn ngôi nhà rộng lớn trước mặt nàng. Đúng là vương gia có khác! Phi Yến đi lại phía hai lính gác trước cổng rồi mở miệng dịu dàng nói: “Ta muốn gặp vương gia của hai vị, có được ko?”

Hai tên lính canh bị nhan sắc của Phi Yến làm cho choáng váng nên nhất thời ngây ngốc ra, đến khi tỉnh lại thì lúng túng nói “Cô nương, vương gia ko phải muốn gặp là gặp được! Mời cô nương về cho!”

Phi Yến mỉm cười ngọt ngào với tên lính canh: “Vậy ngươi có thể vào bẩm báo vương gia các ngươi một tiếng ko? Cứ nói là có Phi Yến cô nương muốn gặp ngài ấy là được! Vương gia của ngươi chắc chắn sẽ gặp ta!”

Tên lính canh bị nụ cười ngọt ngào của Phi Yến làm mờ mắt nên vội gật đầu rồi chạy vào trong.

Ba người Chính Hiên, Thần Hy và Nhược Bạch đang vui vẻ trò chuyện thì một tên lính chạy vào bẩm báo với nét mặt đỏ bừng: “Bẩm vương gia, bên ngoài có một vị cô nương muốn gặp ngài!”

Thần Hy nhíu mày tức giận nói: “ngươi ko thấy bổn vương đang tiếp khách quý sao? Cô ta là ai mà bảo ta gặp cô ta chứ? Bảo cô ta đi đi!”

Tên lính vẫn quỳ dưới đất sợ hãi nói: “Nhưng… Cô nương ấy nói nàng tên là Phi Yến. Cô nương ấy còn nói vương gia nhất định sẽ gặp cô ấy!”

Thần Hy nghe đến tên Phi Yến thì tâm trạng ko còn tức giận nữa, chính hắn cũng ko biết tại sao lại như vậy! Hắn liếc nhìn qua hoàng hyunh thì thấy hoàng huynh nhẹ gật đầu rồi trầm giọng nói: “Được rồi! Đưa nàng ấy vào đây!”

“Từ khi nào mà Thần Hy của chúng ta lại tiếp xúc với nữ nhi thế này! Ta thật tò mò về vị cô nương ấy!” Một giọng nói ôn nhu vang lên.

Phi Yến đợi một lúc thì tên lính canh đi ra dẫn nàng vào trong. Nàng nhìn xung quanh, nơi này thật rộng lớn a! Phi Yến được đưa đến một cái đình trong vườn hoa thơm ngát. Bên trong là ba vị nam tử đang ngồi, ba mĩ nam này tụ hợp lại với nhau cũng đủ làm nên một bức tranh hoàn mĩ. Phi Yến tiến tới gần thì thấy một vị nam tử ngũ quan tuyệt mĩ mặc bạch y, mái tóc đen nhẹ nhàng phất phơ trong gió, đôi mắt nâu ánh lên vẻ dịu dàng, làn da trắng toát, nam tử này đúng là tạo cảm giác ôn nhu như một dòng nước khiến người khác nhìn vào hắn sẽ cảm thấy dễ chịu.

Phi Yến bước vào trong đình và nhìn ba nam tử trước mặt mình, cũng may là ba tên này ko ở hiện đại, nếu như bọn họ mà ở chỗ của nàng thì sẽ cướp mất một lượng fan hâm mộ của nàng. Nàng thật ko hiểu tại sao nam nhân cổ đại lại có bộ dạng tốt như vậy? Chắc là do khí hậu chưa ô nhiễm và nguồn thức ăn còn sạch sẽ! Phi Yến đang mải mê suy nghĩ thì bị Thần Hy cắt mất:

“Nha đầu, ngươi đang suy nghĩ cái gì vậy? Nhìn thấy vương gia ta mà ko hành lễ ư?” Hắn chỉ định trêu chọc nàng một chút nhưng ko ngờ nàng lại nhìn thẳng vào hắn mà trả lời:

“Tại sao ta phải hành lễ? Từ trước tới giờ ta chưa bao giờ hành lễ với ai hết và sẽ ko bao giờ làm chuyện này!” Nàng đứng thẳng lưng, nhìn trực tiếp với Thần Hy nói. Papa nàng đã từng dạy nàng ko bao giờ được quỳ xuống hoặc cúi đầu với người khác vì như vậy là tự hạ thấp bản thân mình. Vậy mà tên này lại kêu nàng quỳ xuống hành lễ với hắn ư?

Ba người bọn họ ngạc nhiên khi nhìn thấy khí thế của Phi Yến. Đó chính là loại khí chất mà một người bình thường ko bao giờ có được. Loại khí chất cao quý tự nhiên như vậy e rằng bậc đế vương còn ko sánh bằng.

Nhược Bạch lặng lẽ quan sát Phi Yến. Lần đầu tiên hắn thấy một nữ nhân xinh đẹp như vậy, nhan sắc của nàng có lẽ khiến cho Hằng Nga cũng phải ghanh tị, hơn nữa ở nàng toát lên khí chất khiến người khác phải lùi bước. Nữ nhân như vậy thật thú vị!

“Kể cả hoàng thượng ư?” Chính Hiên ánh mắt chúa ý cười nhìn nàng

“Phải, bất kì ai cũng như vậy!” Phi Yến trả lời mà ko cần suy nghĩ. Mấy người cổ đại này thích người khác quỳ lạy mình như vậy sao?

“Ngươi có biết những lời lẽ như vậy là đại nghịch bất đạo ko?” Thần Hy trừng mắt nhìn nàng. Nàng thật ko biết sống chết! Dám nói những lời lẽ như vậy ngay trước mặt đương kim hoàng thượng, nếu như hoàng huynh mà tức giận thì nàng mất đầu như chơi!

“Ta ko cảm thấy mình nói sai! Khi một người quỳ trước mặt ngươi, ngươi ko thấy mệt sao? Từ trước tới giờ các bậc quân vương ko sống lâu cũng là do bị người khác suốt ngày quỳ trước mặt mình nên mới tổn thọ mà chết. Ta có lòng tự tôn của mình nên sẽ ko bao giờ làm những chuyện này!” Phi Yến ko biết sợ mà vẫn kiên cường nói tiếp.

“Haha…nàng nói hay lắm! Được rồi, Phi Yến hôm nay nàng đến đây có việc gì tìm chúng ta sao?” Chính Hiên cười một cách sảng khoái. Hắn phát hiện ra mình càng ngày càng thích nữ nhân này rồi nha!

“Hôm nay ta tới ko phải tìm hai người mà là tìm Nhược Bạch công tử!” Phi Yến lắc đầu rồi nhìn Nhược Bạch mỉm cười.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện