Phi Yến bị giam giữ ở nơi này mấy ngày nay rồi mà nàng vẫn ko thấy Lãnh Phong. Nàng đã định bỏ trốn rất nhiều lần nhưng ko lần nào thành công hết! Phải, với chỉ số IQ 200 của nàng thì đối phó với đám người bình thường rất dễ dàng cộng thêm võ công của nàng nữa thì ko thành vấn đề nhưng chỗ này và đám người ở đây ko phải hạng tầm thường chút nào! Có hai lí do nàng ko thể trốn được, lí do thứ nhất: muốn ra khỏi Thanh Phong môn thì phải bước qua một cái mê cung rắc rối với đầy sương mù và rắn rết độc. Trên đời này nàng sợ nhất là rắn nên nàng sẽ ko bao giờ bước vào trong đó. Lí do thứ hai là xung quanh đây toàn cao thủ võ công cao cường, ko những thế mấy nha hoàn bên cạnh nàng cũng có võ. Thế là con đường tự do của nàng bị tiêu diệt hoàn toàn! Dẫu sao thì nàng cũng chỉ là một cô gái bình thường, hiền lành, vô hại thôi! Tại sao cần phải có nhiều người và nhiều cách phức tạp như vậy canh giữ nàng?

“Huhu, rốt cục làm sao ra khỏi nơi này đây! Biết thế ta đã ko cứu cái tảng băng ngàn năm kia rồi! Ta thề sau này ko làm người tốt nữa!” Phi Yến nắm dài xuống bàn lải nhải.

Phi Yến bỗng dưng ngồi bật dậy, hai tay đập xuống bàn một cái thật mạnh rồi hét lên: “Lãnh Phong, tốt nhất ngươi đừng để ta thoát khỏi đây nếu ko…”

“Nếu ko thì sao? Ngươi định làm gì?” Hắn vừa mới bước đến cửa thì nhìn thấy bô dạng của nàng. Những lời nàng nói hắn đều nghe hết, ko hiểu sao nhìn thấy nàng lúc này làm cho hắn có cảm giác buồn cười.

Nhìn thấy cái tên nãy giờ nàng chửi rủa làm cho cơn giận của nàng bừng lên: “Ta sẽ cho ngươi và cái môn phái của ngươi sống những ngày tháng ko yên ổn!”

“Ta sẽ chờ xem ngươi làm như thế nào! Yên tâm, ngươi sắp thoát ra khỏi đây rồi!” Ngữ điệu Lãnh Phong dịu đi. Hắn thật muốn xem thử nàng làm như thế nào để trả thù hắn.

“Ngươi đã nói với Nhược Bạch rồi?” Nếu là như vậy thì Nhược Bạch sẽ gặp nguy hiểm

“Hắn sẽ sớm tới đây thôi!” Hắn lãnh đạm nói

“Làm sao ngươi biết Nhược Bạch nhất định sẽ tới đây tìm ta?” Nàng ko tin Nhược Bạch thông minh như vậy lại có thể chui vào cái bẫy đã định sẵn này!

“Hắn chắc chắn sẽ tới!” Trước khi ám sát Nhược Bạch, hắn đã đi điều tra ko ít về Nhược Bạch. Hắn biết nữ tử này đối với Nhược Bạch rất quan trọng, ko phải một mình Nhược Bạch mà còn có tứ vương gia – Âu Dương Thần Hy anh dũng cùng đương kim hoàng đế Thanh Long quốc – Âu Dương Chính Hiên. Cho nên ngay từ đầu nàng đã nằm trong kế hoạch nếu hắn ko giết được Nhược Bạch.

Từ khi nghe Lãnh Phong nói Nhược Bạch sẽ đến đây, nàng rất lo lắng. Lỡ như Nhược Bạch anh minh cả đời mà ngu ngốc nhất thời chạy vào đây cứu nàng thì sao? Ko được, để đề phòng trường hợp xấu xảy ra, tối nay nàng nhất định phải thoát khỏi đây!

Để chuẩn bị cho kế hoạch đêm nay Phi Yến phải đi lòng vòng khu vực này để khảo sát. Nàng có thể đi lại là vì bọn họ chắc chắn nàng sẽ ko thoát được cái mê cung này! Hừ, để rồi xem! Ta mà ko thoát được thì ít nhất cũng đem nơi này đốt trụi.

Phi Yến đang đi lòng vòng thì ngửi thấy một mùi rất kì lạ! Mùi này sao mà giống…

Nàng nhanh chân bước về nơi tỏa ra mùi đó.

Vừa nhìn quanh thì biết nơi này ngày thường ít có người qua lại, chẳng qua chỗ này có mùi khó chịu bốc ra thôi! Mà cái mùi khó chịu đó là mùi của lưu huỳnh. Haha, trời giúp nàng, ở đây có nguyên một cái mỏ lưu huỳnh! Phi Yến nhanh chóng lấy một số lượng lớn lưu huỳnh để vào trong tay áo rồi bình thản trở về phòng.

Nàng về phòng điều chế một lượng lớn thuốc nổ và một ít độc dược loại nhẹ!

“Chuyện gì đang…” Tiểu Hoa vừa vào phòng thì thấy Phi Yến đang làm điều gì đó mờ ám nên định kêu lên nhưng chưa gì trước mắt đã tối sầm lại.

“Xin lỗi!” Phi Yến đánh ngất Tiểu Hoa xong, sau đó lại vất vả kéo nàng ta vào trong.

Trời gần tối

Phi Yến nhanh nhẹn thay một bộ y phục gọn gàng rồi đem số độc dược thả vào trong nguồn nước uống của họ. Haha, ta cho các ngươi nếm mùi vị ngứa đến chết là như thế nào!

Đầu tiên nàng tạo ra một trận hỏa hoạn ở phòng bếp để gây rối loạn mọi người sau đó cho nổ ở từng địa điểm cách xa nhau để bọn họ càng hỗn loạn hơn.

Phi Yến vui vẻ nhìn cảnh tưởng hỗn loạn trước mắt. Việc cuối cùng phải giải quyết là cái mê cung kia! Nàng phải tìm một người biết lối đi khác ra ngoài mới được! Nhưng ai bây giờ? A, biết rồi!

Phi Yến vội vàng chạy đi tìm Nhật Du. Cô ta chính là thuộc hạ thân cận của Lãnh Phong nên chắc chắn biết lối ra. Nàng tìm thấy Nhật Du trong đám đông rồi thừa cơ cô ta ko để ý điểm huyệt . Nnag2 rút thanh đoản đao của Tử Ly ra kề vào cổ Nhật Du.

Phi Yến thầm thì vào tai Nhật Du: “Im lặng, đi theo ta! Nếu ko ngươi chết lúc nào ko hay đâu!”

Phi Yến dẫn Nhật Du đến chỗ mê cung rồi nói: “Ngươi dẫn ta ra khỏi đây!”

“Đừng mơ!” Nàng vẫn còn nhớ cái hôm bị nàng ta làm mất mặt trước chủ thượng. Nếu như nàng ko bị điểm huyệt thì đã cho nàng ta một bài học rồi! Dám nhân cơ hội chủ thượng ko có ở đây để bỏ trốn!

”Được thôi! Vậy ta đành rạch từng đường từng đường một lên khuôn mặt ngươi vậy! Sau đó sẽ bẻ gân tay gân chân của ngươi!” Phi Yến vuốt nhẹ lên thanh đoản đao rồi nhìn Nhật Du mỉm cười.

“Ngươi dám?” Nhật Du ko tin Phi Yến có thể làm như vậy! Nàng ta cùng lắm chỉ biết một ít công phu cùng một ít mưu mẹo thôi, chứ làm sao có thể làm được chuyện như thế!

“Nếu ngươi ko tin…” Phi Yến đưa lưỡi dao lên mặt Nhật Du và nhẹ nhàng rạch một đường trên đó.

“Ngươi khôn hồn thì mau chỉ cho ta!” Ánh mắt sắc bén của Phi Yến đâm thẳng vào Nhật Du

Nhật Du tức giận trừng mắt nhìn Phi Yến. Nàng ko thể để khuôn mặt này bị hủy hoại được nên ko đành lòng nói: “Được!”

Phi Yến mỉm cười trước câu trả lời của Nhật Du rồi keo nàng ta đi vào trong.

Cuối cùng, cuối cùng nàng cũng thoát ra ngoài được! Phi Yến nhìn Nhật Du mỉm cười: “Đa tạ!”

Nàng nhanh chóng triển khai khinh công. Trước tiên phải rời khỏi chỗ quỷ quái này cái đã!

Phi Yến phi thân nhanh về phía trước, bỏ lại sau lưng nàng là một vùng trời rực đỏ và đầy khói.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện