“Phi Yến, thuyền sắp đến đất liền rồi! Nàng còn ko chịu tỉnh dậy sao?” Lãnh Phong ngắm nhìn nàng chăm chú. Hai ngày qua, một mình nàng đã hao tốn biết bao nhân sâm, linh chi ngàn năm và biết bao dược liệu quý hiếm, vậy mà ngoại trừ sắc mặt nàng đã khá hơn một chút thì những thứ khác vẫn như cũ.

Hắn đã cố gắng vận công truyền nội lực vào người nàng nhưng mọi thứ đều vô ích, Phi Yến vẫn nằm đó, nàng cứ như đang ngủ, sau khi nàng ngủ đủ rồi sẽ tỉnh dậy nhưng sao hắn đợi lâu như vậy rồi mà nàng vẫn ko mở mắt ra nhìn hắn.

“Khi vào đất liền, ngươi hãy để Phi Yến ở trong hoàng cung của ta!” Hỏa Thần ko biết từ lúc nào đã đứng ngoài cửa. Hắn cũng kịp nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Lãnh Phong

Lãnh Phong vừa nghe tiếng Hỏa Thần đã khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng nguyên thủy, “Ko cần, ta ko thích ở hoàng cung, ta tin nàng cũng ko muốn!” Lãnh Phong biết nàng là vì ko thích cuộc sống trong cung nên mới phải bỏ đi, nên cớ gì hắn lại đem nàng vào cung chứ! Với lại tên Hỏa Thần này hình như rất có hứng thú với nàng!

Hỏa Thần dường như đọc được suy nghĩ của Lãnh Phong nên ung dung mỉm cười nói, “Cũng được, nhưng hoàng cung của ta có rất nhiều dược liệu tốt, hơn nữa còn có thái y, Phi Yến ở đó sẽ tốt hơn! À, hình như trên người ngươi ko có ngân lượng thì phải?”

Lãnh Phong trầm mặc, quả thật những lời Hỏa Thần nói rất chính xác, “Được, nhưng nếu như Phi Yến tỉnh dậy, chúng ta sẽ lập tức rời hoàng cung!”

Hỏa Thần đạt được ý nguyện nên mỉm cười, phải, khi nàng tỉnh ta sẽ cho ngươi xuất cung nhưng chỉ một mình ngươi thôi, còn nàng đương nhiên phải ở lại với ta. (ca gian quá! Hehe…nhưng ta lại thích!)

Thuyền đã cập bến…

Lãnh Phong bế Phi Yến đi theo Hỏa Thần xuống thuyền

“TIỂU THƯ! Tiểu thư!” Từ xa có tiếng nữ nhân vang lên

Lãnh Phong đưa mắt về phía trước, thân ảnh nhanh nhẹn của Thanh Phi chạy đến, bên cạnh nàng còn có cả Dương Vân

“Tiểu thư, cuối cùng em cũng tìm được người” Thanh Phi tiến lại gần mới phát hiện ra tiểu thư của mình đang được Lãnh Phong bồng và ở trong tình trạng hôn mê, “Tiểu thư, người bị sao vậy?” Thanh Phi vô cùng lo lắng nhìn Phi Yến

“Tiểu thư nhà ngươi đang hôn mê, trẫm phải đưa nàng vào cung chữa trị!” Hỏa Thần cướp mất lời Lãnh Phong.

“Đa tạ bệ hạ nhưng tiểu thư có lẽ đưa đến chỗ vương gia của tại hạ thì sẽ tốt hơn!” Dương Vân cung kính trả lời. Cũng nhờ thuyền vương gia đi ngang qua nên ba người bọn họ mới được cứu sống. Nhưng vương gia đã tìm khắp nơi cũng ko thấy tiểu thư và Lãnh Phong đâu. Vì vậy người đã lệnh cho hắn cùng Thanh Phi đứng chờ ở bến tàu, biết đâu được tiểu thư sẽ xuất hiện.

Âu Dương Thần Hy? Hắn tới đây từ khi nào chứ? Sự xuất hiện của hắn ta ko hề nằm trong kế hoạch! “Trong hoàng cung của ta sẽ có nhiều dược liệu tốt hơn để chữa trị! Chẳng lẽ vương gia của ngươi ko muốn Phi Yến sớm tỉnh dậy?”

“Hỏa Thần, ngươi ko cần lo lắng, ta tin với khả năng của ta có thể giúp Phi Yến tỉnh dậy!” Nhược Bạch ko biết từ đâu xuất hiện đi tới. Cũng may hắn phát hiện Thần Hy tới đây từ mấy ngày trước và cũng phát hiện Thanh Phi hay đứng chờ ở bến tàu nên hắn quyết định theo dõi bọn họ.

“Nếu là Ôn Ngọc công tử ra tay thì ta ko cần lo lắng rồi!” Hỏa Thần cố giấu đi một tia ko vui trong mắt. Tên này xuất hiện làm hỏng tất cả dự định ban đầu, muốn tiếp cận nàng xem ra ko dễ chút nào!

“Nàng ấy đang ko khỏe, ta có thể nhanh chóng tới một nơi nào đó để nghỉ ngơi ko?” Thanh âm Lãnh Phong lành lạnh vang lên. Hắn vốn ko quan tâm mấy tên này có cãi nhau hay ko nhưng hắn quan tâm đến sức khỏe của nàng.

“Ta sẽ bế nàng!” Nhược Bạch cảm thấy vô cùng khó chịu khi có nam nhân khác chạm vào nàng

“Ko cần” Lãnh Phong lạnh lùng và kiên quyết đáp

“Ta đã chuẩn bị xe ngựa ở ngoài! Chúng ta mau đi tới Vạn Hoa lầu!” Nhược Bạch cảm thấy lúc này ko thích hợp để tranh giành nên bỏ qua chuyện này.

Trên xe ngựa

Lãnh Phong để Phi Yến dựa vào người mình.

“Chân nàng ấy bị sao vậy?” Ngược Bạch lúc này mới để ý tới đôi chân được nẹp lại bằng hai thanh gỗ và được băng bó cẩn thận của nàng

“Chân nàng ấy bị gảy, thái y nói có lẽ….sau này sẽ ko cử động được nữa!” Giọng Lãnh Phong trầm lặng. Trong lòng hắn thực sự lo lắng khi nàng tỉnh dậy biết hai chân mình ko đi được nữa, nàng ấy sẽ kích động như thế nào đây? Sắc mặt Nhược Bạch biến sắc. Hai chân ko cử động được nữa? Nàng thích tự do tự tại đến như vậy, nếu như nói với nàng sau này nàng ko thể đi đâu được nữa, liệu nàng có chấp nhận ko?

“Tiểu thư….là em ko tốt…em ko bảo vệ được người!” Nước mắt rơi đầy mặt Thanh Phi.

Không khí trong xe đột nhiên rất căng thẳng. Trong xe ko ai nói gì ngoại trừ tiếng khóc của Thanh Phi ra.

Xe ngựa dừng lại trước Vạn Hoa lầu

Lãnh Phong bồng Phi Yến cẩn thận xuống xe ngựa.

Vừa vào tới nơi đã thấy Thần Hy cùng Thanh La ngồi ở một cái bàn nhỏ trong góc.

Nhược Bạch? Hắn ta cũng tới đây sao? Còn nam tử đi bên cạnh hắn hàn khí ngút trời là ai vậy? Mắt Thần Hy vô tình nhìn vào trong lòng nam tử kia…đó chính là nàng mà!

Thần Hy nhìn thấy Thanh Phi đi cạnh nam tử đó cứ khóc ko ngừng…chẳng lẽ có chuyện ko hay xảy ra.

Hắn vội vàng đi tới phía bọn họ.

Thần Hy còn chưa kịp hỏi đã bị Nhược Bạch cướp lời, “Vào phòng trước rồi nói sau!”

Vào đến phòng, Lãnh Phong cẩn thận đặt Phi Yến lên giường rồi lấy chăn đắp lên người nàng.

“Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?” Thần Hy đã ko còn kiên nhẫn nữa.

“Nàng ấy vì ngâm mình trong nước quá lâu nên hàn khí đã xâm nhập tới tận xương cốt, còn…chân Phi Yến đã gảy…sau này ko thể cử động được nữa!” Nhược Bạch đau lòng nói

“Cái gì? Huynh đã nghĩ được cách nào giúp cho Phi Yến tỉnh lại chưa?” Thần Hy biết y thuật của Nhược Bạch rất cao thâm nên chắc chắn đã có cách

“Muốn nàng ấy tỉnh lại cần có sự trợ giúp của một thư và một người! Đó là Lam Nguyệt hồ trong hoàng cung Chu Tước và Hỏa Thần!” Đây là cách duy nhất nhưng phải nhờ vả đến tên âm mưu nhiều vô số kể – Hỏa Thần kia.

“Hắn ta chắc chắn ko giúp chúng ta dễ dàng như vậy đâu!” Thần Hy biết Hỏa Thần ko bao giờ làm việc gì mà ko có lợi cho mình!

“Dù vậy, nhưng chúng ta phải thử thôi! Đó là cách duy nhất để cứu Phi Yến, ngày mai ta sẽ tiến cung!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện