Nàng đang chìm sâu trong giấc mộng thì cảm giác được lòng bàn tay mình có cái gì đó mát lạnh đổ lên lòng bàn tay bị phỏng của nàng. Thật thoải mái a!
“Nha đầu, ngủ mà còn cười được! Nàng đừng tưởng ta ko biết người trúng Ma Hạ là cái tên kia nhé, bất quá….nàng cứ ngủ cho đã đi, sáng mai ta đợi lời giải thích của nàng!” Nàng cảm nhận được có hơi thở phả vào tai nàng, nhưng nàng mệt đến mức ko thể mở mắt ra nữa rồi!
Một lát sau
Bên cạnh giường nàng, nam nhân mặc bạch y khẽ đưa tay vuốt mấy sợi tóc dính trên trán nàng ra. Hắn cầm tay nàng lên thì thấy lòng bàn tay nàng có vết bỏng.Namnhân cau mày, “Vết bỏng này….Phi Yến, ta mong chờ lời giải thích của nàng!”
Namnhân cúi đầu xuống nhẹ hôn lên cánh môi anh đào của nàng. Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng hắn vẫn ko muốn rời khỏi đôi môi nàng. Bất quá đến lúc hắn phải đi rồi, bằng không nàng tỉnh dậy thì ko xong!
Ánh nắng đầu tiên rọi vào phòng nàng….
Ưm, lâu rồi nàng mới ngủ ngon như vậy! Phi Yến chớp chớp mắt thì thấy khuôn mặt nhỏ bé của tiểu Thần đang nhìn nàng chằm chằm.
“Mẫu thân, các vị thúc thúc kia nói có chuyện muốn gặp người! Bọn họ đều ở ngoài sân đợi người!”
“Ờ….được rồi! Con ra ngoài đi, lát nữa ta sẽ ra!” Mới sáng sớm mà đã tìm nàng tra khảo rồi!
Đợi tiểu Thần ra ngoài, nàng liền đi tắm và thay y phục. Lúc nhìn vào gương để chải tóc nàng chợt nhớ đến tối hôm qua, tối hôm qua hình như nàng mơ thấy mình đang ăn thạch đào, trong giấc mơ thạch đào ngon hơn bình thường rất nhiều, chắc tại nàng lâu quá ko được ăn nên cảm thấy thế! Ôi, nàng thật muốn ăn thạch a!
“Thanh Phi, em giúp ta làm kiểu tóc nào đẹp một chút!”
“Vậy người muốn em làm kiểu nào?”
“Gì cũng được, tùy em! Chỉ cần khiến người khác nhìn vào ko chớp mắt là được!” Phi Yến nghĩ ngợi một hồi rồi đáp.
Thanh Phi tết tóc nàng thành một bím tóc dài, bên trên đính hoa tử đinh hương nhỏ li ti làm nổi bật bím tóc đen dài.
“Ta thích kiểu tóc này!” Nàng cảm thấy mình giống mấy vị thần Hy Lạp trong thần thoại vậy!
Phi Yến lấy bộ y phục được may từ khúc vải nàng mua lần trước ở VânNamthành mặc vào người.
“Thế nào? Có đẹp ko?” Nàng xoay một vòng trước mặt Thanh Phi
Thanh Phi ngẩn ngơ nhìn nàng rồi gật đầu liên tục, nàng còn chưa kịp nói gì hết thì tiểu thư đã chạy ra ngoài rồi! Thật kỳ lạ, hôm nay là ngày gì mà tiểu thư lại ăn mặc như thế nhỉ? Phi Yến vừa chạy ra ngoài thì bắt gặp tiểu Thần đang đứng đợi nàng.
“Mẫu thân, mấy thúc thúc kia bảo con đến gọi người ra ngoài phòng ăn lớn ăn sáng! Mẫu thân, hôm nay người thật đẹp nha! Nhìn người y như tiên nữ tỷ tỷ!”
“Lúc trước ta ko đẹp sao?” Nàng gõ nhẹ lên chop mũi tiểu Thần
“Đẹp, mẫu thân lúc nào cũng đẹp nhưng hôm nay người đẹp hơn rất rất nhiều!”
Hắc hắc, đương nhiên phải đẹp rồi! Như vậy nàng mới dùng được mỹ nhân kế chứ!
Nàng nắm tay tiểu Thần bước vào phòng ăn lớn….
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía nàng.
Trong vô vàn tia nắng ban mai, một bạch y nữ tử bước vào, y phục nàng thanh thoát, chiếu dưới ánh nắng lại ánh lên lấp lánh, tay áo dài thướt tha nhẹ bay lên theo từng bước đi của nàng, mái tóc đen dài được tết thành một bím tóc dày ở phía sau, những bông hoa tử đinh hương nhỏ bé đính rải rác trên mái tóc của nàng.
Đến khi Phi Yến ngồi vào chỗ của mình, năm nam nhân tuấn mĩ vẫn ko rời mắt khỏi nàng.
Phi Yến thầm đắc ý nhưng bề ngoài nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, “Mọi người ko ăn sao?”
“Đương nhiên là ăn! Phi Phi, đừng nói với ta là nàng đang sử dụng mỹ nhân kế nha!” Thiên Hàn nhanh chóng lấy lại sự bình thản
Phi Yến nhìn qua những người còn lại, vẻ mặt bọn họ đều bình thường trở lại, ko còn kinh ngạc hay lộ vẻ say mê gì nữa! Hừ, đám người này đúng là hồ ly mà, nhanh như vậy mà đã lấy lại bình tĩnh! Kẻ nào đã nói anh hùng ko qua được ải mỹ nhân chứ? Báo hại nàng học tập theo câu nói đó! Thế mà nàng cứ tưởng dùng mỹ nhân kế sẽ làm mấy tên này mất cảnh giác rồi quên mất việc hôm qua hoặc đầu óc bọn họ ko còn tỉnh táo để xác nhận xem lời giải thích của nàng có hợp lý ko!
“Phi Yến, nhớ ko lầm thì nàng từng nói với ta sẽ ko bao giờ cần dùng đến mỹ nhân kế thì phải?” Chính Hiên mỉm cười sâu sa nhìn nàng. Hắn quả thật bị bộ dạng bây giờ của nàng mê hoặc nhưng bề ngoài hắn phải tỏ ra bình thản, hắn ko muốn thấy nàng đắc ý khi mỹ nhân kế của nàng đã hiệu quả!
“Nàng nói hôm nay sẽ giải thích về việc xảy ra hôm qua, ta đang chờ nghe nàng giải thích đây!” Tử Ly nhìn sâu vào mắt nàng
“Làm sao nàng biết được Lãnh Phong đang ở cách Hoa Dương thành 200 dặm?” Nhược Bạch mở lời trước
“Với võ công của Lãnh Phong đáng ra ko cần nàng tới giúp còn vết bỏng trên tay nàng có phải do Hắc Huyết đao gây ra ko?” Tử Ly tiếp lời
“Đám người kia cũng do nàng giết?” Thiên Hàn nhìn nàng
“Tốt nhất nàng ko nên dính vào cái tên Lãnh Phong kia! Kẻ muốn giết hắn nhiều vô số kể, Lãnh Phong là loại người tuyệt tình, lãnh khốc, biết đâu chừng hắn ta tiếp cận nàng vì một mục đích nào đó!” Chính Hiên lạnh lùng nói.
“Các người đang tra khảo ta? Các người tưởng ta là phạm nhân chắc? Chuyện của ta ko cần các người phải lo! Với lại Lãnh Phong ko phải là loại người như vậy, nếu ko có huynh ấy bây giờ ta còn đứng đây nói chuyện sao? Nhân tiện, ta ăn mặc như vậy ko phải sử dụng cái mỹ nhân kế gì gì đó mà là ta muốn ra ngoài chơi thôi! Được rồi, mọi người ăn vui vẻ nhé!” Phi Yến tức giận đứng bật dậy nói rồi bỏ ra ngoài liền
“Các người làm nàng ấy giận rồi đấy!” Thần Hy nãy giờ ko lên tiếng bây giờ mới mở miệng nói. Hắn đã sớm biết nàng thế nào cũng nổi giận nên từ đầu đến cuối ko hề tham gia vào câu chuyện, như vậy nàng sẽ ko giận hắn a!
“Chỉ có tiểu Thần mẫu thân mới ko bao giờ tức giận thôi! Mẫu thân sẽ ko thèm nói chuyện với các người nữa đâu!” Tiểu Thần làm điệu bộ lêu lêu rồi chuồn đi mất.
Ngoại trừ Thần Hy, bốn nam nhân còn lại mặt xám đen hết.
Tại hoàng cung Huyền Vũ quốc
Nàng đã uống mấy tách trà hoa cúc liền một lúc mà vẫn ko thể nào nguôi giận được! Bọn họ mắc gì mà tra khảo nàng như thế? Nàng chỉ cứu Lãnh Phong thôi chứ có làm chuyện gì ghê ghớm lắm đâu, người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà, đáng lý ra bọn họ phải vui mừng cùng khen tặng nàng khi nàng cứu người chứ? “Người đâu, đem cho ta một tách trà nữa!”
“Công chúa….đây là tách trà thứ bảy của người rồi! Ngươi còn uống nữa sao?” Tiểu cung nữ e ngại nhìn nàng
“Đương nhiên là uống nữa! Ta còn chưa nguôi giận đâu!”
“Kẻ nào chọc giận Phi nhi của trẫm vậy?” Phụ hoàng từ ngoài bước vào
“Hoàng thượng các tường!” Tiểu cung nữ hoảng sợ lập tức quỳ xuống
“Các ngươi lui ra hết đi!”
Đợi mọi người ra ngoài hết, phụ hoàng mới ôn tồn nói với nàng, “Nói cho ta nghe, có chuyện gì mà còn tức giận như như vậy?”
”Ko có gì! Chỉ là tại mấy nam nhân kia chọc tức con thôi!” Nàng ỉu xìu nói.
Nàng tạm thời gác cơn giận lại mà vui vẻ trò chuyện cùng phụ hoàng. Nói chuyện với phụ hoàng một hồi nàng cũng ko còn thấy tức giận nữa!
Nàng ở trong cung chơi đến xế chiều mới đi về
Mặt trời chuẩn bị nghỉ ngơi nên bầu trời được nhuộm bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt, tuy ko rực rỡ như ban ngày nhưng mang đến cho ta cảm giác bình yên.
Phụ hoàng chuẩn bị xe ngựa cho nàng đi về nhưng nàng từ chối. Nàng muốn tự đi bộ về vì như vậy mới hưởng thự được bầu không khí mát mẻ và nên thơ ở Huyền Vũ này.
Phi Yến đi dọc theo con đường mà hai bên trồng đầy hoa mộc lan. Thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua làm cánh hoa mộc lan trắng muốt rơi đầy trời, hương mộc lan thì thơm ngát khắp một con đường.
Phi Yến nhìn quanh, con đường này ko có ai qua lại hết, thi thoảng mới có một hai người đi qua, cũng tốt nàng thích yên tĩnh để tận hưởng không khí lúc này.
Nàng nhìn những đóa hoa mộc lan mà ko kìm lòng được bén hái vài đóa hoa xuống. Nàng vuốt nhẹ cánh hoa mịn màng, chợt nàng thấy một đóa hoa mộc lan màu hồng nhạt giữa rừng hoa trắng, đóa hoa này trông rất cô đơn và lẻ loi nên nàng định hái nó xuống nhưng đóa hoa đó lại quá cao so với nàng. Sau một hồi nhón chân mà ko tới, nàng định dùng khinh công thì một bàn tay từ sau lưng nàng đã hái đóa hoa kia.
Phi Yến xoay người lại.
Ách,….thì ra là hắn! Chắc hắn ko đến đòi nợ nàng chứ?
Namtử mặc y phục màu đỏ rực rỡ, đôi mắt màu tím toát lên vẻ tà mị, khuôn mặt tuấn tú nhưng mang nét yêu nghiệt. “Nhìn từ xa, ta còn tưởng chốn này xuất hiện một tiên nữ chứ? Nhưng đi lại gần mới phát hiện ra là nàng! Bất quá nàng quả thật giống tiên nữ!” Hỏa Thần cười yêu mị nhìn nàng rồi đem đóa mộc lan kia cài lên phía bên tai nàng, sau đó còn gật gù nhìn ngắm.
Phi Yến ko tháo đóa hoa xuống mà nàng cũng ko nói với Hỏa Thần lấy một câu liền từ từ đi về phía trước. Khung cảnh buổi chiều này làm tâm tình nàng lắng xuống nên nàng chỉ muốn yên tĩnh thôi! Chắc do khí trời mát dịu, khung cảnh nên thơ này nên nàng tự dưng ko thấy tên này đáng ghét nữa!
Hỏa Thần thấy nàng im lặng bước đi cũng im lặng đi song song với nàng. Hai người đi cạnh nhau ko hề nói một lời nào hết, thậm chí cũng ko nhìn nhau một cái, nếu nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác hai người như hai kẻ xa lạ nhưng quan sát kỹ sẽ thấy ko phải như vậy, bởi vì bước chân nữ tử và bước chân nam tử này hết sức đồng đều, còn nữa nam tử tuấn mĩ này khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một vòng cung tao nhã.
Ai đi qua Phi Yến và Hỏa Thần đều phải quay lại nhìn họ, bởi vì hai người bọn họ, một người mặc y phục đỏ rực rỡ còn một người mặc y phục màu trắng thanh khiết, một người như ngọn lửa cháy bừng làm người ta cảm thấy ngộp thở còn một người như dòng nước dịu mát làm người ta muốn mãi mãi đắm chìm trong dòng nước đó!
Thế là Hỏa Thần đi cùng nàng đến phủ thừa tướng luôn! Bọn thị vệ thấy Hỏa Thần định chặn lại nhưng thấy nàng đi bên cạnh nhưng lại thôi! Hai người trước sau vẫn giữ lấy bầu không khí yên tĩnh làm mấy người thị vệ cũng ko dám lên tiếng.
Mãi đến khi gần đi tới sảnh chính, Hỏa Thần mới lên tiếng, “Nàng còn nợ ta một việc đấy!”
“Ờ…” Phi Yến chỉ nhẹ gật đầu
“Ta đã nghĩ ra chuyện ta muốn nàng làm rồi!”
“Ồ…”
“Việc ta muốn nàng làm là đi với ta ngày mai! Chỉ cần nàng đi với ta nguyên một ngày là được, sau ngày mai coi như nàng ko nợ ta bất cứ thứ gì!” Hỏa Thần ko để tâm tới thái độ thờ ơ của Phi Yến, hắn nói chuyện cũng ko nhìn mặt nàng mà vẫn nhìn về phía trước.
“Hỏa Thần? Tại sao ngươi lại ở đây?” Chính Hiên ở trong sảnh đã thấy Phi Yến và một nam tử áo đỏ đi lại, hắn cũng đoán là Hỏa Thần nhưng hắn chưa bao giờ thấy một Hỏa Thần mị hoặc lại yên tĩnh và trầm lặng bao giờ nên hơi nghi ngờ về phán đoán của mình.
Hỏa Thần nhìn thấy Chính Hiên liền khôi phục lại dáng vẻ yêu mị của mình, “Haha…ngươi phải biết, Hỏa Thần ta ko bao giờ để một mỹ nhân về một mình, nhất là một tuyệt sắc mỹ nhân! Ta đã tiễn mỹ nhân về xong, ta cũng phải đi đây!”
Trước khi đi hắn còn quay lại, cố tình ghé sát vào nàng, rồi thầm thì vào tai nàng, “Sáng mai ta sẽ tới đón nàng!” Rồi lùi ra xa một chút, cố tình nói lớn cho Chính Hiên nghe, “Ta thích nữ nhân mặc y phục màu đỏ! Ngày mai nàng cũng mặc y phục màu đỏ đi, còn nữa ta thích mùi hương của hoa mộc lan!” Nói xong liền nhanh chóng ly khai mà ko nhì đến vẻ mặt tức tối của Chính Hiên.
Hỏa Thần đi rồi Phi Yến cũng quay lưng bỏ đi để mặc cho Chính Hiên đứng đó tức tối.
Hừ, lần này nàng nhất định sẽ giận bọn họ thật lâu, nhất quyết ko mềm lòng!
“Nha đầu, ngủ mà còn cười được! Nàng đừng tưởng ta ko biết người trúng Ma Hạ là cái tên kia nhé, bất quá….nàng cứ ngủ cho đã đi, sáng mai ta đợi lời giải thích của nàng!” Nàng cảm nhận được có hơi thở phả vào tai nàng, nhưng nàng mệt đến mức ko thể mở mắt ra nữa rồi!
Một lát sau
Bên cạnh giường nàng, nam nhân mặc bạch y khẽ đưa tay vuốt mấy sợi tóc dính trên trán nàng ra. Hắn cầm tay nàng lên thì thấy lòng bàn tay nàng có vết bỏng.Namnhân cau mày, “Vết bỏng này….Phi Yến, ta mong chờ lời giải thích của nàng!”
Namnhân cúi đầu xuống nhẹ hôn lên cánh môi anh đào của nàng. Dù chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng hắn vẫn ko muốn rời khỏi đôi môi nàng. Bất quá đến lúc hắn phải đi rồi, bằng không nàng tỉnh dậy thì ko xong!
Ánh nắng đầu tiên rọi vào phòng nàng….
Ưm, lâu rồi nàng mới ngủ ngon như vậy! Phi Yến chớp chớp mắt thì thấy khuôn mặt nhỏ bé của tiểu Thần đang nhìn nàng chằm chằm.
“Mẫu thân, các vị thúc thúc kia nói có chuyện muốn gặp người! Bọn họ đều ở ngoài sân đợi người!”
“Ờ….được rồi! Con ra ngoài đi, lát nữa ta sẽ ra!” Mới sáng sớm mà đã tìm nàng tra khảo rồi!
Đợi tiểu Thần ra ngoài, nàng liền đi tắm và thay y phục. Lúc nhìn vào gương để chải tóc nàng chợt nhớ đến tối hôm qua, tối hôm qua hình như nàng mơ thấy mình đang ăn thạch đào, trong giấc mơ thạch đào ngon hơn bình thường rất nhiều, chắc tại nàng lâu quá ko được ăn nên cảm thấy thế! Ôi, nàng thật muốn ăn thạch a!
“Thanh Phi, em giúp ta làm kiểu tóc nào đẹp một chút!”
“Vậy người muốn em làm kiểu nào?”
“Gì cũng được, tùy em! Chỉ cần khiến người khác nhìn vào ko chớp mắt là được!” Phi Yến nghĩ ngợi một hồi rồi đáp.
Thanh Phi tết tóc nàng thành một bím tóc dài, bên trên đính hoa tử đinh hương nhỏ li ti làm nổi bật bím tóc đen dài.
“Ta thích kiểu tóc này!” Nàng cảm thấy mình giống mấy vị thần Hy Lạp trong thần thoại vậy!
Phi Yến lấy bộ y phục được may từ khúc vải nàng mua lần trước ở VânNamthành mặc vào người.
“Thế nào? Có đẹp ko?” Nàng xoay một vòng trước mặt Thanh Phi
Thanh Phi ngẩn ngơ nhìn nàng rồi gật đầu liên tục, nàng còn chưa kịp nói gì hết thì tiểu thư đã chạy ra ngoài rồi! Thật kỳ lạ, hôm nay là ngày gì mà tiểu thư lại ăn mặc như thế nhỉ? Phi Yến vừa chạy ra ngoài thì bắt gặp tiểu Thần đang đứng đợi nàng.
“Mẫu thân, mấy thúc thúc kia bảo con đến gọi người ra ngoài phòng ăn lớn ăn sáng! Mẫu thân, hôm nay người thật đẹp nha! Nhìn người y như tiên nữ tỷ tỷ!”
“Lúc trước ta ko đẹp sao?” Nàng gõ nhẹ lên chop mũi tiểu Thần
“Đẹp, mẫu thân lúc nào cũng đẹp nhưng hôm nay người đẹp hơn rất rất nhiều!”
Hắc hắc, đương nhiên phải đẹp rồi! Như vậy nàng mới dùng được mỹ nhân kế chứ!
Nàng nắm tay tiểu Thần bước vào phòng ăn lớn….
Mọi ánh mắt trong phòng đều đổ dồn về phía nàng.
Trong vô vàn tia nắng ban mai, một bạch y nữ tử bước vào, y phục nàng thanh thoát, chiếu dưới ánh nắng lại ánh lên lấp lánh, tay áo dài thướt tha nhẹ bay lên theo từng bước đi của nàng, mái tóc đen dài được tết thành một bím tóc dày ở phía sau, những bông hoa tử đinh hương nhỏ bé đính rải rác trên mái tóc của nàng.
Đến khi Phi Yến ngồi vào chỗ của mình, năm nam nhân tuấn mĩ vẫn ko rời mắt khỏi nàng.
Phi Yến thầm đắc ý nhưng bề ngoài nàng vẫn giữ vẻ thản nhiên, “Mọi người ko ăn sao?”
“Đương nhiên là ăn! Phi Phi, đừng nói với ta là nàng đang sử dụng mỹ nhân kế nha!” Thiên Hàn nhanh chóng lấy lại sự bình thản
Phi Yến nhìn qua những người còn lại, vẻ mặt bọn họ đều bình thường trở lại, ko còn kinh ngạc hay lộ vẻ say mê gì nữa! Hừ, đám người này đúng là hồ ly mà, nhanh như vậy mà đã lấy lại bình tĩnh! Kẻ nào đã nói anh hùng ko qua được ải mỹ nhân chứ? Báo hại nàng học tập theo câu nói đó! Thế mà nàng cứ tưởng dùng mỹ nhân kế sẽ làm mấy tên này mất cảnh giác rồi quên mất việc hôm qua hoặc đầu óc bọn họ ko còn tỉnh táo để xác nhận xem lời giải thích của nàng có hợp lý ko!
“Phi Yến, nhớ ko lầm thì nàng từng nói với ta sẽ ko bao giờ cần dùng đến mỹ nhân kế thì phải?” Chính Hiên mỉm cười sâu sa nhìn nàng. Hắn quả thật bị bộ dạng bây giờ của nàng mê hoặc nhưng bề ngoài hắn phải tỏ ra bình thản, hắn ko muốn thấy nàng đắc ý khi mỹ nhân kế của nàng đã hiệu quả!
“Nàng nói hôm nay sẽ giải thích về việc xảy ra hôm qua, ta đang chờ nghe nàng giải thích đây!” Tử Ly nhìn sâu vào mắt nàng
“Làm sao nàng biết được Lãnh Phong đang ở cách Hoa Dương thành 200 dặm?” Nhược Bạch mở lời trước
“Với võ công của Lãnh Phong đáng ra ko cần nàng tới giúp còn vết bỏng trên tay nàng có phải do Hắc Huyết đao gây ra ko?” Tử Ly tiếp lời
“Đám người kia cũng do nàng giết?” Thiên Hàn nhìn nàng
“Tốt nhất nàng ko nên dính vào cái tên Lãnh Phong kia! Kẻ muốn giết hắn nhiều vô số kể, Lãnh Phong là loại người tuyệt tình, lãnh khốc, biết đâu chừng hắn ta tiếp cận nàng vì một mục đích nào đó!” Chính Hiên lạnh lùng nói.
“Các người đang tra khảo ta? Các người tưởng ta là phạm nhân chắc? Chuyện của ta ko cần các người phải lo! Với lại Lãnh Phong ko phải là loại người như vậy, nếu ko có huynh ấy bây giờ ta còn đứng đây nói chuyện sao? Nhân tiện, ta ăn mặc như vậy ko phải sử dụng cái mỹ nhân kế gì gì đó mà là ta muốn ra ngoài chơi thôi! Được rồi, mọi người ăn vui vẻ nhé!” Phi Yến tức giận đứng bật dậy nói rồi bỏ ra ngoài liền
“Các người làm nàng ấy giận rồi đấy!” Thần Hy nãy giờ ko lên tiếng bây giờ mới mở miệng nói. Hắn đã sớm biết nàng thế nào cũng nổi giận nên từ đầu đến cuối ko hề tham gia vào câu chuyện, như vậy nàng sẽ ko giận hắn a!
“Chỉ có tiểu Thần mẫu thân mới ko bao giờ tức giận thôi! Mẫu thân sẽ ko thèm nói chuyện với các người nữa đâu!” Tiểu Thần làm điệu bộ lêu lêu rồi chuồn đi mất.
Ngoại trừ Thần Hy, bốn nam nhân còn lại mặt xám đen hết.
Tại hoàng cung Huyền Vũ quốc
Nàng đã uống mấy tách trà hoa cúc liền một lúc mà vẫn ko thể nào nguôi giận được! Bọn họ mắc gì mà tra khảo nàng như thế? Nàng chỉ cứu Lãnh Phong thôi chứ có làm chuyện gì ghê ghớm lắm đâu, người ta nói cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp mà, đáng lý ra bọn họ phải vui mừng cùng khen tặng nàng khi nàng cứu người chứ? “Người đâu, đem cho ta một tách trà nữa!”
“Công chúa….đây là tách trà thứ bảy của người rồi! Ngươi còn uống nữa sao?” Tiểu cung nữ e ngại nhìn nàng
“Đương nhiên là uống nữa! Ta còn chưa nguôi giận đâu!”
“Kẻ nào chọc giận Phi nhi của trẫm vậy?” Phụ hoàng từ ngoài bước vào
“Hoàng thượng các tường!” Tiểu cung nữ hoảng sợ lập tức quỳ xuống
“Các ngươi lui ra hết đi!”
Đợi mọi người ra ngoài hết, phụ hoàng mới ôn tồn nói với nàng, “Nói cho ta nghe, có chuyện gì mà còn tức giận như như vậy?”
”Ko có gì! Chỉ là tại mấy nam nhân kia chọc tức con thôi!” Nàng ỉu xìu nói.
Nàng tạm thời gác cơn giận lại mà vui vẻ trò chuyện cùng phụ hoàng. Nói chuyện với phụ hoàng một hồi nàng cũng ko còn thấy tức giận nữa!
Nàng ở trong cung chơi đến xế chiều mới đi về
Mặt trời chuẩn bị nghỉ ngơi nên bầu trời được nhuộm bởi thứ ánh sáng màu vàng nhạt, tuy ko rực rỡ như ban ngày nhưng mang đến cho ta cảm giác bình yên.
Phụ hoàng chuẩn bị xe ngựa cho nàng đi về nhưng nàng từ chối. Nàng muốn tự đi bộ về vì như vậy mới hưởng thự được bầu không khí mát mẻ và nên thơ ở Huyền Vũ này.
Phi Yến đi dọc theo con đường mà hai bên trồng đầy hoa mộc lan. Thỉnh thoảng vài cơn gió thổi qua làm cánh hoa mộc lan trắng muốt rơi đầy trời, hương mộc lan thì thơm ngát khắp một con đường.
Phi Yến nhìn quanh, con đường này ko có ai qua lại hết, thi thoảng mới có một hai người đi qua, cũng tốt nàng thích yên tĩnh để tận hưởng không khí lúc này.
Nàng nhìn những đóa hoa mộc lan mà ko kìm lòng được bén hái vài đóa hoa xuống. Nàng vuốt nhẹ cánh hoa mịn màng, chợt nàng thấy một đóa hoa mộc lan màu hồng nhạt giữa rừng hoa trắng, đóa hoa này trông rất cô đơn và lẻ loi nên nàng định hái nó xuống nhưng đóa hoa đó lại quá cao so với nàng. Sau một hồi nhón chân mà ko tới, nàng định dùng khinh công thì một bàn tay từ sau lưng nàng đã hái đóa hoa kia.
Phi Yến xoay người lại.
Ách,….thì ra là hắn! Chắc hắn ko đến đòi nợ nàng chứ?
Namtử mặc y phục màu đỏ rực rỡ, đôi mắt màu tím toát lên vẻ tà mị, khuôn mặt tuấn tú nhưng mang nét yêu nghiệt. “Nhìn từ xa, ta còn tưởng chốn này xuất hiện một tiên nữ chứ? Nhưng đi lại gần mới phát hiện ra là nàng! Bất quá nàng quả thật giống tiên nữ!” Hỏa Thần cười yêu mị nhìn nàng rồi đem đóa mộc lan kia cài lên phía bên tai nàng, sau đó còn gật gù nhìn ngắm.
Phi Yến ko tháo đóa hoa xuống mà nàng cũng ko nói với Hỏa Thần lấy một câu liền từ từ đi về phía trước. Khung cảnh buổi chiều này làm tâm tình nàng lắng xuống nên nàng chỉ muốn yên tĩnh thôi! Chắc do khí trời mát dịu, khung cảnh nên thơ này nên nàng tự dưng ko thấy tên này đáng ghét nữa!
Hỏa Thần thấy nàng im lặng bước đi cũng im lặng đi song song với nàng. Hai người đi cạnh nhau ko hề nói một lời nào hết, thậm chí cũng ko nhìn nhau một cái, nếu nhìn thoáng qua sẽ có cảm giác hai người như hai kẻ xa lạ nhưng quan sát kỹ sẽ thấy ko phải như vậy, bởi vì bước chân nữ tử và bước chân nam tử này hết sức đồng đều, còn nữa nam tử tuấn mĩ này khóe miệng khẽ cong lên tạo thành một vòng cung tao nhã.
Ai đi qua Phi Yến và Hỏa Thần đều phải quay lại nhìn họ, bởi vì hai người bọn họ, một người mặc y phục đỏ rực rỡ còn một người mặc y phục màu trắng thanh khiết, một người như ngọn lửa cháy bừng làm người ta cảm thấy ngộp thở còn một người như dòng nước dịu mát làm người ta muốn mãi mãi đắm chìm trong dòng nước đó!
Thế là Hỏa Thần đi cùng nàng đến phủ thừa tướng luôn! Bọn thị vệ thấy Hỏa Thần định chặn lại nhưng thấy nàng đi bên cạnh nhưng lại thôi! Hai người trước sau vẫn giữ lấy bầu không khí yên tĩnh làm mấy người thị vệ cũng ko dám lên tiếng.
Mãi đến khi gần đi tới sảnh chính, Hỏa Thần mới lên tiếng, “Nàng còn nợ ta một việc đấy!”
“Ờ…” Phi Yến chỉ nhẹ gật đầu
“Ta đã nghĩ ra chuyện ta muốn nàng làm rồi!”
“Ồ…”
“Việc ta muốn nàng làm là đi với ta ngày mai! Chỉ cần nàng đi với ta nguyên một ngày là được, sau ngày mai coi như nàng ko nợ ta bất cứ thứ gì!” Hỏa Thần ko để tâm tới thái độ thờ ơ của Phi Yến, hắn nói chuyện cũng ko nhìn mặt nàng mà vẫn nhìn về phía trước.
“Hỏa Thần? Tại sao ngươi lại ở đây?” Chính Hiên ở trong sảnh đã thấy Phi Yến và một nam tử áo đỏ đi lại, hắn cũng đoán là Hỏa Thần nhưng hắn chưa bao giờ thấy một Hỏa Thần mị hoặc lại yên tĩnh và trầm lặng bao giờ nên hơi nghi ngờ về phán đoán của mình.
Hỏa Thần nhìn thấy Chính Hiên liền khôi phục lại dáng vẻ yêu mị của mình, “Haha…ngươi phải biết, Hỏa Thần ta ko bao giờ để một mỹ nhân về một mình, nhất là một tuyệt sắc mỹ nhân! Ta đã tiễn mỹ nhân về xong, ta cũng phải đi đây!”
Trước khi đi hắn còn quay lại, cố tình ghé sát vào nàng, rồi thầm thì vào tai nàng, “Sáng mai ta sẽ tới đón nàng!” Rồi lùi ra xa một chút, cố tình nói lớn cho Chính Hiên nghe, “Ta thích nữ nhân mặc y phục màu đỏ! Ngày mai nàng cũng mặc y phục màu đỏ đi, còn nữa ta thích mùi hương của hoa mộc lan!” Nói xong liền nhanh chóng ly khai mà ko nhì đến vẻ mặt tức tối của Chính Hiên.
Hỏa Thần đi rồi Phi Yến cũng quay lưng bỏ đi để mặc cho Chính Hiên đứng đó tức tối.
Hừ, lần này nàng nhất định sẽ giận bọn họ thật lâu, nhất quyết ko mềm lòng!
Danh sách chương