“Ko say ko về? Tại sao nàng lại uống rượu nhiều đến như vậy?” Tử Ly lo lắng lại gần Phi Yến, dù cách nàng tới năm bước chân nhưng hắn vẫn ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người nàng

“Nàng ko uống rượu được thì đừng có cố! Đây là loại rượu mạnh!” Chính Hiên cầm ly rượu lên đưa lên mũi ngửi rồi nhíu mày lại

“Nha đầu này, học gì ko học lại học người khác uống rượu!” Thiên Hàn cáu giận nhìn khuôn mặt ửng đỏ đến mê người của nàng

Lãnh Phong chỉ im lặng đứng nhìn nàng. Thật là, vừa nghe thấy nàng đi cùng Hỏa Thần, hắn cùng mấy tên này đã đi tìm nàng khắp nơi!

Ba nam nhân mâu quang giận dữ cùng một nam nhân ánh mắt lạnh thấu xương đồng loạt nhìn về kẻ chủ mưu.

Chắc chắn cái tên này đã chuốc rượu nàng!

Hỏa Thần đón bốn luồng ánh mắt như hàng ngạn mũi tên nhìn mình chằm chằm, nếu như ánh mắt có thể giết người thì lúc này hắn đã nằm trên một vũng máu rồi!

Hỏa Thần ra chiều nhún nhún vai muốn nói việc này ko liên quan đến hắn.

“Mau…mau ngồi xuống! Các ngươi….năm đại nam nhân làm gì mà nhìn nhau chằm chằm vậy? A….hay các người là đoạn tụ nhưng….ai là công ai là thụ đây?” Phi Yến mơ mơ hồ hồ nhìn năm nam nhân trong phòng nhìn nhau ko chớp mắt.

“Vương – Phi – Yến, nàng ăn nói cho cẩn thận đó!” Thiên Hàn tức giận nhìn nàng.

Phi Yến bịt tai lại, tên này tại sao lúc nào cũng hét đầy đủ tên họ nàng thế kia! “Tên thần y chết bằm này, im miệng cho ta! Ngươi là ai mà dám to tiếng với bổn tiểu thư? Ta nói cho ngươi biết từ nhỏ tới lớn chưa có ai nạt nộ ta đâu!” Phi Yến lúc này ko còn ngồi nữa mà nàng leo lên ghế đứng. Một tay chống nạnh còn một tay chỉ thẳng vào mặt Thiên Hàn.

Bọn họ đều trố mắt nhìn nàng. Trời, đảm bảo đây là những hành động bọn hắn sẽ ko bao giờ được chứng kiến khi nàng tỉnh táo!

“Được rồi, được rồi, mau xuống đi! Nếu ko cẩn thận sẽ ngã xuống đó!” Tử Ly đến gần vươn tay định kéo nàng xuống.

Phi Yến giựt phắt tay Tử Ly ra, “Các ngươi đó! Các ngươi ỷ mình là nam nhi đại trượng phu bắt nạt một nữ nhi yếu đuối như ta! Còn ngươi nữa, trừng mắt cái gì? Ngươi coi chừng mắt sẽ rớt ra ngoài đó!” Phi Yến quay lại nhìn Thiên Hàn đang trừng mắt nhìn nàng.

“Ta còn chưa tính xổ với ngươi về việc đêm hôm đó đâu! Đêm hôm đó, ngươi dám hạ dược ta rồi….xé y phục của ta ra! Ngươi có biết bộ y phục đó là bộ ta thích nhất ko? Ta chưa bắt ngươi đền là may lắm rồi, ngươi còn trừng mắt nhìn ta cái gì?”

“Nàng có biết nàng nói gì ko? Im lặng cho ta!” Thiên Hàn tiến tới bịt miệng nàng lại nhưng bị Tử Ly đánh một quyền vào ngực buộc hắn phải lùi lại vài bước.

“Phi Yến, nói cho ta nghe hắn ta làm gì nàng!” Tử Ly nắm tay thật chặt. Xé y phục? Nếu ko phải hôm nay nàng uống say thì chắc suốt đời này hắn cũng ko biết quá!

“Hắn ta xém nữa thì ăn ta!” Phi Yến như một tiểu haài tử bị bắt nạt xong sau đó chạy về mách phụ mẫu.

Ngay lập tức, bầu không khí như bị đóng băng, một loạt ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Thiên Hàn.

“Ko nói chuyện này nữa! Mau uống rượu với ta!” Nàng leo xuống rồi rót mấy ly rượu đưa cho bọn hắn.

Tử Ly đang trong cơn tức giận nên đón lấy ly rượu của nàng rồi uống hết một hơi.

Nàng nhìn Tử Ly cười híp mắt, “Ngoan, Tử Ly thật ngoan nha!” Nàng đưa tay vuốt đầu hắn như vuốt đầu một tiểu hài tử.

Hắn vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng. Dám đối với hắn làm hành động như vậy mà vẫn còn sống trên thế gian này ngoài nàng ra ko có người khác đâu!

”Uy, Lãnh Phong, ngươi cũng uống một ly đi! Đừng lúc nào cũng im lặng như vậy!” Nàng quay sang nói

Lãnh Phong cầm ly rượu đặt xuống bàn, thanh âm hắn lành lạnh vang lên nhưng ánh mắt lại chứa đựng ấm áp nhìn nàng, “Nàng say rồi! Mau về thôi!”

“Ta ko…. say…..Ta vẫn chưa…. muốn về!” Giọng nàng đứt quãng

Nàng chăm chú nhìn Lãnh Phong một hồi rồi đột ngột tiến tới gần hắn, mặt nàng chỉ cách mặt hắn một gang tay “Ta nói này, sao ngươi ko cười lên nhỉ? Đừng lúc nào cũng nhíu mày lại!” Nàng đưa tay vuốt điểm giữa hai hàng chân mày đang nhíu lại của Lãnh Phong

“Còn nữa….ngươi phải cười lên! Lúc ấy tản băng như ngươi mới tan ra chứ?” Nàng đưa hai tay kéo miệng Lãnh Phong lên.

Lãnh Phong bị hành động đụng chạm của nàng làm cho thẫn thờ trong giây lát. Mấy nam nhân còn lại thì căng mắt nhìn hành động đụng chạm của nàng với Lãnh Phong.

“Ko nghe ta nói sao? Phải cười lên, cười giống như ta này!” Nàng nở nụ cười rạng rỡ làm lúm đồng tiền ở hai bên lộ rõ ra.

Giây phút nàng cười với hắn, nàng tựa như thứ ánh sáng chói mắt rọi sâu vào con người u tối của hắn. Lãnh Phong nhìn nàng mà khóe môi bất giác cong lên, trong ánh mắt hắn cũng đầy ý cười.

Những người còn lại ko tin vào mắt mình nhìn Lãnh Phong. Đệ nhất sát thủ, con người tàn nhẫn cùng lãnh khốc này cũng biết cười sao? Bọn hắn từng nghe nói Lãnh Phong là con người ko biết cười là hành động như thế nào nhưng theo tình hình này thì lời đồn kia ko chính xác rồi!

Phi Yến vỗ tay vui mừng, “Ngươi cuối cùng cũng cười! Lãnh Phong, ngươi cười thật sự tuấn mĩ nha! Nếu như ngươi thường xuyên cười hơn thì danh hiệu mỹ nam đệ nhất thiên hạ chắc chắn sẽ là ngươi!”

“Xin thứ lỗi! Nhưng danh hiệu đó là của ta!” Chính Hiên cùng Thiên Hàn đồng thanh

“Nếu ta nhớ ko lầm thì Âu Dương Chính Hiên ngươi chỉ là thiên hạ đệ nhị mỹ nam mà thôi!” Thiên Hàn vội phản bác

“Ngươi……”

“Ồn ào quá đi! Ta muốn ngủ, các người im lặng đi!” Phi Yến bục mình bịt tai lại hét lên rồi nằm gục xuống bàn ngay tức khắc.

Mọi người trong phòng trơ mắt nhìn nữ tử mắt hơi thở đều đều nằm gục trên bàn.

“Này, nàng thật sự ngủ rồi sao?” Thiên Hàn lay nhẹ Phi Yến.

“Xem ra nàng ấy ngủ thật rồi!” Chính Hiên thở dài

Tử Ly bước lại gần định bế nàng lên thì Chính Hiên giữ tay hắn lại, “Ngươi định làm gì?”

“Đưa nàng ấy về! Chẳng lẽ để một nữ nhi nằm ngủ ở đây sao?”

“Đương nhiên là đưa nàng ấy về bất quá người đưa nàng ấy về ko phải ngươi thôi!” Chính Hiên đẩy cánh tay Tử Ly đặt trên người Phi Yến ra.

“Ta sẽ đưa nàng ấy về!” Thiên Hàn xen vào giữa hai người

“Tại sao?” Tử Ly cùng Chính Hiên đồng thanh

“Chỉ là ta là người đã trị khỏi chân cho nàng ấy và còn là sư phụ của Tiểu Thần!” Thiên Hàn chỉ nghĩ được mỗi nguyên nhân này

“Ta sẽ đưa nàng ấy về! Dù sao hôm nay ta và nàng ấy đã ước hẹn với nhau rằng hôm nay sẽ do một mình ta định đoạt với lại ta là người đưa nàng ấy đến đây!” Hỏa Thần chợt lên tiếng

“Ko được!” Ba người cùng lúc nói

Để cho cái tên lắm mưu nhiều kế này đưa nàng về thì khác gì đưa thỏ vào miệng sói! Nói ko chứng lúc đưa nàng về hắn còn giở thủ đoạn gì đó ra nữa!

”A, ồn ào quá đi! Các ngươi đang làm gì vậy?” Phi Yến nhíu mày nhìn bốn nam nhân đang trừng mắt nhìn nhau

“Bọn ta đang quyết định xem ai sẽ đưa nàng về!” Chính Hiên mỉm cười

“Ai, chỉ có việc cỏn con như vậy mà cũng tranh giành! Các ngươi bốc thăm đi!” Nàng mơ màng cầm lấy năm chiếc đũa để trên bàn.

“Bốc thăm?” Bọn hắn chưa bao giờ nghe thấy từ quái lạ này nha!

“Ai, bốc thăm mà cũng ko biêt!” Nàng đưa năm chiếc đũa ra đằng sau ko cho ai thấy hết rồi nhẹ bẻ gãy một chiếc đũa sau đó nàng cằm năm chiếc đũa giơ ra

“Ai lấy chiếc đũa bị bẻ gãy, người đó sẽ đưa ta về!”

Lần lượt từng người lấy một chiếc đũa ngay cả Lãnh Phong cũng lấy một cái.

“Xem ra ta là người may mắn rồi!” Tử Ly trong mắt hiện lên tia đắc ý nhìn chiếc đũa bị gãy một đầu của mình.

“Hảo, bây giờ thì các người có thể im lặng được chứ? Ai, buồn ngủ chết đi được!” Phi Yến nói xong liền ngã vào lòng Tử Ly

Tử Ly cẩn thận bồng nàng lên rồi đi ra ngoài.

Thật ra hắn có thể thuê một chiếc xe ngựa nhưng hắn đã chọn đi bộ về phủ thừa tướng, hắn muốn cảm nhận giây phút này!

Mọi người trên đường đều bị thu hút bởi một vị nam tử đẹp tựa tiên nhân đang ôm trong lòng một nữ tử y phục màu đỏ, khuôn mặt nữ tử úp vào lồng ngực nam tử nên bọn họ ko thấy được.

Hắn ôm nàng tựa như ôm một thứ gì đó rất quý giá, hắn ôm nàng thật chặt, chỉ sợ lúc này nàng nằm trong lòng hắn nhưng giây tiếp theo sẽ vuột mất.

“Phi Yến, ta phải làm thế nào với nàng đây?” Tử Ly cúi đầu xuống hôn nhẹ lên trán nàng

Nàng cảm nhận được có cái gì đó rất mềm mại và ấm áp đụng vào trán nàng nên mở mắt ra nhìn.

Ai, nàng còn tưởng là con gì, hóa ra là Tử Ly!

Mắt nàng chợt nhìn lên bầu trời đầy sao.

Bầu trời tối đen được điểm thêm rất nhiều rất nhiều ngôi sao sáng lấp lánh. Bỗng nhiên trên bầu trời có một thứ ánh sáng xẹt qua…

Sao băng? Đúng rồi là sao băng!

Phi Yến cười rạng rỡ nhìn Tử Ly rồi chỉ lên bầu trời, “Sao băng kìa, huynh mau chắp tay lại cầu nguyện đi! Chắc chắn ước nguyện sẽ thành hiện thực!”

Nàng liền nhắm mặt lại rồi thành tâm chấp tay lại cầu nguyện.

Cầu nguyện gì nhỉ? A, nàng phải cầu cho mọi người ở hiện địa luôn hạnh phúc! Mọi người nàng quen biết ở thế giới nay cũng luôn hạnh phúc. Tiểu Thần luôn ngoan ngoãn và khỏe mạnh. Cuối cùng…..nếu như chân ái thật sự có trên đời này nàng mong nàng sẽ gặp được chân ái giành cho mình.

Tử Ly mỉm cười ôn nhu nhìn nàng rồi nhìn lên bầu trời. Ước nguyện sẽ trở thành hiện thực sao?

Vậy hắn mong nàng luôn luôn ở bên cạnh hắn!

“Phi Yến!” Hắn cúi xuống nhìn nàng

“Hả?” Nàng ngước đầu lên nhìn.

Nàng còn chưa kịp suy nghĩ gì thì làn môi ấm áp và nóng rực kia đã áp xuống đôi môi anh đào của nàng.

Bắt đầu chỉ là một nụ hôn nhẹ nhưng sau đó Tử Ly càng hôn nàng sâu hơn.

“Tử….” Âm thanh nàng còn chưa kịp phun ra đã bị Tử Ly cuồng nhiệt chặn lại.

Ko biết có phải do hơi men hay ko mà nàng lại cảm thấy nụ hôn này ko hề giống với nụ hôn trước đây nhưng khác ở chỗ nào thì nàng ko biết!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện