Yến tiệc hôm nay, không thể nghi ngờ là Đức phi đoạt hết nổi bật rồi.



"Tiện nhân, vẽ được một bức tranh thì chắc ghê gớm? Đắc ý lắm nhỉ." Hiền phi giận đến nghiến răng nghiến lợi.



Tuyết Liên bình ổn lại cảm xúc. Dù sao Đông Phương Hạo vẫn yêu nàng, một Đức phi nho nhỏ thì tính là gì chứ? Vì thế, nàng ta cười dịu dàng, làm bộ làm tịch:



"Ngọc muội, ta thấy tranh của Đức phi cũng rất xuất sắc."



Hiền phi nhìn Tuyết Liên một cách quái dị. Cũng không biết là ai vừa mới la lối trong yến tiệc, không tin mắt nhìn của Sứ thần Bắc quốc? Thế nhưng, dù sao nàng ta cũng là người được Hoàng thượng sủng ái nhất, nàng lấy lòng còn không kịp, sao có thể để lộ ra khinh bỉ. Hiền phi cũng chỉ đành cười gượng:



"Đúng thế, là muội nông cạn rồi."



oOo



Khi Cát Tường trở về tẩm cung, Tử Lam đã tỉnh. Hắn ngồi ngẩn người trên giường, không biết đang suy nghĩ gì.



"Tỉnh rồi? Muốn ăn gì không?" Cát Tường chậm rãi đi đến cạnh hắn, mở miệng.



Tử Lam hồi thần, cuống quýt muốn xuống giường hành lễ. Vẫn là nàng nhanh tay ngăn lại:



"Không cần, ngươi vẫn còn bị thương. Trước tiên nằm nghỉ một lát, ta sai người đem đồ ăn lên."



Cát Tường nhìn đôi mắt màu lam xinh đẹp đến kinh người kia, nhất thời càng thêm ôn nhu. Ai bảo nàng là một người cuồng mắt đâu. Được rồi, nghe hơi biến thái nhưng mà tuyệt đối không phải loại móc ra trưng bày...



Tử Lam có chút không tự nhiên. Dù sao hắn cũng chỉ là một nam nô, làm thế này có vẻ không hợp quy củ lắm.



"Đa tạ... nương nương." Tử Lam rối rắm nửa ngày mới phun ra được một câu.



Nàng cứu mạng hắn, điều này là sự thật. Hắn, nợ nhân tình của nàng cũng là thật. Nhưng mà hắn ngoài một câu cảm ơn ra, cái gì cũng không làm được.



Cát Tường nhạy bén cảm nhận được suy nghĩ của hắn, lập tức trả lời:



"Không cần khách sáo. Chỉ là tiện tay thôi, ngươi nếu nhất định muốn trả ơn vậy liền đi theo ta đi. Ngươi biết võ công không?"



"Biết một chút." Tử Lam rũ mắt, hắn trước kia cũng từng học qua. Tuy không phải cao thủ gì, nhưng cũng có thể phòng thân.



Cát Tường gật đầu, vì thế Tử Lam mỹ nhân bắt đầu bước vào con đường cận vệ. Đừng tưởng chỉ có mình Đức phi mưu sâu kế hiểm, các phi tần khác cũng không phải động vật ăn cỏ. Đàn kiến có thể cắn chết voi, đề phòng vẫn hơn. Có một cận vệ đáng tin, mạng nàng cũng được bảo đảm ít nhiều.



Một tô cháo thịt băm nóng hổi được bưng lên, Tử Lam còn chưa ăn xong một thìa, nha hoàn Tiểu Trúc đã hớt hơ hớt hải chạy vào:



"Nương nương, Hoàng thượng đến!"



Tử Lam ngây người. Cát Tường cũng ngây người.



Đông Phương Hạo đến? Không phải lúc này nên liếc mắt đưa tình với Thục phi sao? Chạy tới đây làm gì? Hơn nữa còn không mang theo cung nữ thái giám, chỉ để một mình Tiểu Trúc vào thông báo.



Tử Lam vừa định xuống giường đã bị Cát Tường dùng ánh mắt ngăn lại. Dù sao cũng không kịp nữa, dưỡng thương vẫn hơn.



"Đức phi không chào đón trẫm sao?"



Quả nhiên, Đông Phương Hạo đã tiến đến trước mặt Cát Tường.



"Thần thiếp sao dám. Chỉ là quá mức vui mừng mà thôi." Nàng rũ mắt, chậm rãi lên tiếng.



Đông Phương Hạo còn định nói gì đó, lại bị nam nhân trên giường dẫn đi sự chú ý. Hắn lạnh lùng quát to:



"Ngươi để một nam nhân trên giường của mình là phạm tội gì?!"



"Bệ hạ, hắn là đệ đệ của thần thiếp." Cát Tường trắng trợn nói dối.



"Đệ đệ? Ngươi kiếm đâu ra một đệ đệ lớn từng này?" Đông Phương Hạo quả thật bị kĩ xảo nói dối không chớp mắt của Cát Tường dọa ngây người, trong lòng cũng đã tin 2 phần.



Cát Tường đi tới bên giường, nâng cằm Tử Lam lên, sau đó ép hắn nhìn về phía Hoàng đế:



"Ngài xem, chúng ta rõ ràng là sinh đôi."



Chỉ thấy đôi mắt màu lam của Tử Lam đã kì diệu chuyển thành màu đen, khuôn mặt hắn không thua kém gì nữ nhân, mà Cát Tường còn cố bắt chước khí chất của hắn. Thành ra hai người quả thực có điểm giống nhau.



"Hừ. Cho dù là đệ đệ cũng không thể tùy tiện mang vào tẩm cung."



Đông Phương Hạo qua loa mắng một tiếng, không tiếp tục truy cứu chủ đề này nữa.



"Vậy bệ hạ hôm nay đến đây làm gì nha?" Cát Tường cười cười hỏi.



"Một hoàng đế đến tẩm cung của phi tần, ngươi nói là muốn làm gì?" Đông Phương Hạo ái muội ghé sát vào tai Cát Tường.



Hơi thở của hắn nồng mùi huân hương, lại cố tình phả vào vành tai-nơi nhạy cảm nhất của con người, Cát Tường thiếu chút nữa nhịn không được cười phá lên. Cmn, quá nhột rồi có được không?



"Bệ hạ, ngài là muốn hỏi chuyện liên quan đến yến tiệc hôm nay đúng không?" Cát Tường bình tĩnh đẩy hắn ra.



Đông Phương Hạo không ngờ Cát Tường sẽ toạc ra như vậy, nhất thời không biết nói gì. Một lúc lâu sau, hắn mới mất tự nhiên mở miệng:



"Trẫm chỉ muốn hỏi, từ khi nào ngươi biết vẽ tranh mà thôi. Trước kia, trẫm chưa từng thấy ngươi động vào giấy bút."



"Thần thiếp không có thời gian vẽ tranh." Cát Tường vẫn nở nụ cười ôn nhu, ánh mắt nồng đậm thâm tình. "Nếu như không tranh thủ từng giây từng phút tranh giành sủng ái của bệ hạ, ngày hôm nay thần thiếp đã không ở vị trí Đúc phi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện