Trần Thiên đỏ mặt nói tiếp:



"Anh quá nóng lòng để chờ đến ngày cưới, cho nên đã xin phép ba mẹ cuối tháng này sẽ kết hôn ngay lập tức. Có lẽ hơi đường đột với em nhưng đằng nào chúng mình cũng kết hôn, sớm một chút cũng tốt..."



Sắc mặt Thùy Linh đen như đít nồi, cố gắng bình ổn cảm xúc, nở nụ cười dịu dàng:



"Em cảm thấy thời gian có chút vội vàng quá. Hay là đẩy lùi thêm mấy tháng nữa đã?"



"Không được!!" Hai tiếng hô đồng thời vang lên.



Trần Thiên cũng không có gì lạ, nhưng Cát Tường thì lại là chuyện khác. Mọi người đồng thời cau mày nhìn về phía cô.



Cát Tường trong lòng tự sỉ vả chính mình, cô chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ một chút, nhất thời nóng nảy hô lên. Giờ thì hay rồi.



"Chị, chuyện chúng em kết hôn không liên quan đến chị!" Sắc mặt Thuỳ Linh càng thêm khó coi.



Hừ, Cát Tường, cô luôn mồm nói không có ý gì với Daniel, còn giả bộ hào phóng nhường nhịn. Bây giờ thì lòi đuôi cáo rồi nhé.



Không còn cách nào khác, Cát Tường đành để lộ tình tiết kịch bản:



"Nghe nói tháng sau Trần Thiên phải đến Singapore công tác, không rõ bao giờ thì trở về. Chị sợ chậm trễ việc kết hôn của hai đứa thôi."



Trần Thiên hơi bất ngờ, việc này chính hắn cũng mới biết hôm qua. Người chị dâu này sao có thể có được tin tức nhanh như vậy?

Nhưng hắn cũng không nói ra miệng, có lẽ là ba mẹ gọi điện thoại báo cho.



"Đúng vậy, anh sắp phải đi Singapore. Thế nên mới..."



"Em hiểu mà, vậy để cuối tháng này đi." Thùy Linh cứng ngắc nở nụ cười. Bây giờ còn từ chối thì không tốt.



Trần Thiên vui vẻ ra mặt, nhanh chóng ra ngoài đánh một cú điện thoại. Có lẽ là thu xếp chuẩn bị cho tiệc cưới.



Daniel ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông trước mặt, nhíu mày không vui. Cậu nhớ rõ Helen vẫn luôn nhìn hắn ta, thậm chí còn nói chuyện rất nhiều nữa.



"Helen, đó là ai vậy?" Cậu hỏi.



"...Chị nhớ là Trần Thiên đã vào nhà được rất lâu rồi mà." Cát Tường không còn lời nào để nói rồi...



"Đó là em rể của chị, chồng chưa cưới của Catherina."



Daniel gật đầu, không hỏi thêm gì nữa. Chỉ là em rể mà thôi, hơn nữa còn sắp kết hôn. Không có tính uy hiếp, không cần để ý.



Người nói vô ý, người nghe có tâm.



Thùy Linh giận đến nghiến răng nghiến lợi, em rể thì cũng thôi đi, còn chồng chưa cưới làm gì chứ. Làm như muốn tất cả mọi người đều biết cô đã có hôn ước vậy. Khốn kiếp!



Một ngày cứ như thế qua đi, kịch bản không nói gì thêm nên Cát Tường cũng không biết sắp tới sẽ phát sinh chuyện gì. Với cá tính của Thùy Linh, chắc chắn sẽ tìm mọi cách để hủy bỏ hôn ước. Ban đầu vốn là Daniel cùng Thùy Linh tình cảm đến từ hai bên, cho nên cô ta có thể đúng lý hợp tình giải trừ hôn ước với Trần Thiên. Nhưng hiện tại xem ra sẽ rắc rối hơn nhiều lắm.



Mấy ngày rảnh rỗi không phải làm nhiệm vụ, Cát Tường đi mua giấy, cọ vẽ và màu về dạy Daniel vẽ tranh. Phong cách vẽ của cô vô cùng độc đáo, thậm chí là xuất sắc, lại thêm Daniel có thiên phú cực cao cho nên chỉ trong vòng 2 tuần, cậu đã có thể vẽ khối, đánh màu không thua gì họa sĩ chuyên nghiệp, thậm chí có phần sắp vượt qua cả Cát Tường.



"Em quá trâu bò rồi, chị thật sự không còn gì để dạy em nữa." Cát Tường bất đắc dĩ nhìn tác phẩm mới của Daniel.



Có lẽ do ảnh hưởng bởi phong cách của cô, Daniel vẽ màu rất tươi sáng. Nội dung các bức tranh đều liên quan đến Cát Tường, đẹp đến nỗi khiến cô phải cảm thán: Lạy chúa, đẹp hơn cả người thật rồi!



Nhận được lời khen ngợi của Cát Tường, Daniel cười đến hai mắt cong cong, cười đến trời đất ảm đạm, quá xinh đẹp!



oOo



Tuần thứ 3 nhanh chóng trôi đi.



Công ty A.E có một quán bar tại Anh, nghe nói là xảy ra trục trặc gì đó nên buổi tối hôm đó, Trần Thiên không ăn cơm ở nhà mà chạy đến quán bar xử lí.



Theo kinh nghiệm già đời của Cát Tường, sự kiện này chứng tỏ sắp có biến. Cô nhanh chóng ăn hết phần cơm tối của mình, sau đó lấy cớ đi dạo để bám theo Trần Thiên.



Cát Tường ra ngoài, Daniel cũng không có tâm trạng ăn cơm nữa. Cậu dùng nĩa đâm đâm lát rau trong đĩa một lát, sau đó đứng dậy, trầm mặc bỏ lên phòng. Thùy Linh cũng nhanh chóng đi theo. Ông bà Edward ngơ ngác nhìn nhau, lũ trẻ này hôm nay làm sao vậy?



Daniel đang định đóng cửa thì bị Thùy Linh chặn lại. Cô cắn môi, vẻ mặt khó xử nói:



"Chị có chuyện muốn nói với em."



Cửa tiếp tục có xu hướng khép lại.



Thùy Linh không cam lòng nói nhanh:



"Liên quan đến chị Helen!"



Lúc này Daniel mới chần chừ hé cửa ra một chút:



"Vào đi."



Sau khi cả hai đều ngồi yên ổn xong. Thùy Linh mới ngập ngừng hỏi:



"Em thích chị Helen sao?"



"Thích." Daniel không chút do dự đáp.



Thùy Linh khó chịu nắm chặt góc áo, ép mình tỏ ra thật đáng thương, nước mắt ầng ậng rơi xuống mu bàn tay:



"Chị biết em sẽ tổn thương, nhưng chị không thể trơ mắt nhìn thêm được nữa! Trước khi đến Anh, Helen từng thích Trần Thiên. Bất chấp chị có hôn ước với anh ấy, hai người họ vẫn lén lút qua lại với nhau. Chị....chị đau lòng vô cùng!"



Daniel chỉ thoáng nhíu mày một cái, sau đó nhanh chóng giãn ra. Helen đã nói hắn ta chỉ là em rể, vậy thì hắn ta thực sự chỉ là em rể. Cậu tin chị ấy, chứ không phải vài câu nói vô căn cứ của người ngoài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện