Cuối tháng bảy, Vân Hải nổi lên một cơn bão tuyết lớn.

Lang Hoa một năm bốn mùa tuyết bay đầy trời, Bảo Thù nghiễm nhiên đã không còn khái niệm về bốn mùa xuân hạ thu đông, Dung Hoan thì lại ngược lại, hắn đứng trong sân hai tay chống eo ngửa đầu nhìn trời mãi không chán.

Cũng khó trách hắn tò mò, từ khi hắn ra đời đến nay, hắn chưa từng nhìn thấy tuyết rơi ở Vân Hải.

Trở lại phòng, hắn ôm lấy Bảo Dung từ trong nôi đi ra ngoài, vừa bước đi thong thả vừa buồn bực: “Thù Nhi, muội nói xem có phải cha ta có chuyện gì gạt chúng ta không? Vô duyên vô cớ đưa Băng Tinh Tuyết Phách cho ta bảo quản, sáng sớm hôm nay lại cố ý đến thăm Bảo Dung.”

Bảo Thù đang cầm lược chải tóc cho Tiểu Bạch, nghe thấy lời này thì bàn tay run lên, lúng túng nói: “Đến thăm cháu trai mình có cái gì kỳ quái? Bà bà không phải mỗi ngày đều tới sao?”

“Không giống.” Dung Hoan trong lòng thấp thỏm không yên, “Cha ta bình thường không thích nói chuyện, mấy ngày này lại không ngừng nhắc đi nhắc lại ta không phải, một câu dạy bảo của cha ta giống như muốn nói rằng ta giống nhau đã gây nên tội ác tày trời.”

Có lẽ là do ôm quá chặt nên Bảo Dung đột nhiên mở miệng khóc lớn. Bảo Thù cát lược đi tới nhận lấy bảo bảo, trừng hắn một cái: “Thấy không, đừng nói là cha huynh mắng huynh mà ngay cả con trai huynh cũng nhìn huynh góc tường, huynh mau tự giác đi úp mặt vào góc tường suy nghĩ đi.”

Bảo Dung vừa được Bảo Thù ôm vào ngực, lập tức ngừng khóc, mí mắt chớp chớp rồi dụi đầu ngủ ngon.

Dung Hoan vẻ mặt ngượng ngùng, không nhịn được véo nhẹ cái mũi nhỏ của bảo bảo, giả vờ tức giận nói: “Tiểu tử thối nhà ngươi, dám cả gan không cho cha ngươi tí mặt mũi nào, hôm nay lão tử nhất định phải hảo hảo giáo huấn ngươi một chút, nếu không thì lại bị mẹ ngươi nói cha ngươi không biết dạy con.”

Bảo Thù bật cười, giả giận đá hắn một cái.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền tới thanh âm quen thuộc mơ hồ không rõ—— “Muội muội, cứu ta... “

Rất mơ hồ nhưng nhanh chóng trong đầu Bảo Thù nổ tung, đây là giọng của Vô Cửu!

Nàng một tay đưa bảo bảo cho Dung Hoan, thất hồn lạc phách chạy đi, chỉ thấy một khoảng không trắng xóa, ngay cả bóng dáng một con quỷ cũng không có. Chẳng lẽ là ảo giác? Không, tuyệt đối không phải là ảo giác!

Từ khi nàng gả vào Vân Hải, chưa từng ở trước mặt ai đề cập tới Vô Cửu, bởi vì Lưu Dục vẫn không chịu tiếp nhận nàng, lại lo Dung Hoan hoài nghi nàng có ý đồ riêng, cho nên vẫn đặt việc này ở trong lòng.

Lúc này, tuy chỉ là một câu gọi mơ hồ nhưng đã kích phá tất cả phòng tuyến trong lòng Bảo Thù.

“ Làm sao vậy?” Dung Hoan ôm bảo bảo đi tới bên nàng.

“Huynh có nghe thấy ai đang nói chuyện không?”

“Muội không thích nhìn thấy đám thủ vệ và bọn nha đầu nên ta đuổi bọn họ đi hết rồi, nơi này ngoại trừ một nhà ba người chúng ta thì không có ai nữa.”

Bảo Thù “Ừ “ một tiếng, hoảng hốt quay đầu, vừa mới đi hai bước, bên tai tiếng kêu cứu lại lần nữa vang lên, mà còn khẩn thiết hơn cả lúc nãy. Tim nàng như bị bóp chặt, bất thình lình quay đầu lại cây nguyệt quế trong vườn.

Là từ chỗ đó truyền đến!

Bảo Thù một người chạy qua, ngồi trên đất lấy tay đào bùn lên, bởi vì tuyết kết thành băng, bùn đất trở nên cứng rắn dị thường, mới đào được hai cái, bàn tay đã dính đầy máu.

Dung Hoan hoảng sợ, vội kéo nàng đứng dậy: “Muội muốn làm gì thì cứ nói cho ta biết là được!”

“Trọng Minh!” Tiếng kêu cứu làm cho nàng lòng dạ rối bời, căn bản không có thời gian trả lời hắn, hắng giọng gọi Trọng Minh, một hồi lâu mới nhớ ra là nàng đã sai nó đi đưa tin đến Bích Thủy Sơn, vội vàng kéo tay Dung Hoan nói: “Huynh mau dùng pháp lực, tìm một cái gương dưới mặt đất này, mau!”

Dung Hoan trong lòng nghi ngờ, nhưng thấy nàng bộ dạng mất bình tĩnh nên cũng không hỏi nhiều.

Lẩm nhẩm khẩu quyết, đầu ngón tay lóe lên bạch quang, bùn đất xung quanh cây nguyệt quế lập tức biến thành trong suốt, ở dưới rễ cây có một mặt gương đang tỏa ra ánh sáng màu hồng, thân hình hơi rung rung.

Dung Hoan vẫy tay cách không, gương đồng chui từ dưới đất lên, bị thu vào trong tay: “Linh Tê Kính! Làm sao nó lại ở chỗ này??”

Bảo Thù đoạt lấy, Linh Tê Kính vẫn tỏa ra ánh sáng màu hồng nhưng lại không hiện lên hình ảnh nào. Đặt sát vào tai lắng nghe, đúng là giọng của Vô Cửu, bên trong còn truyền ra giọng một người khác, là ai? Trong hoảng loạn, nàng nghe thấy những tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong kính truyền ra.

Bảo Thù lập tức nghẹn ngào đứng dậy, túm lấy tay Dung Hoan nói: “Cứu cứu Vô Cửu ca có được không, hắn đã xảy ra chuyện! ”

“Vô Cửu? Thần Ma Cửu Hoàng, con trai của sư phụ?” Dung Hoan vẫn còn suy nghĩ về Linh Tê Kính, trong chốc lát không kịp phản ứng lại, khi hiểu ra thì mặt lập tức xanh mét: “Đường đường là Ma giới quân sư, trên đường hại ta đến mức này, hắn còn có thể xảy ra chuyện gì cần ta cứu?”

Bảo Thù nén khóc, vội la lên: “Không phải, hắn vốn chưa từng được Vân Khương cứu đi, hắn được công công mang về Vân Hải Tuyết Vực, bị nhốt trong Vân Hải Băng Lao các ngươi!”

Dung Hoan ngẩn ra, nhíu mày nói: “Muội làm sao biết được chuyện này?”

“Nhị sư huynh nói cho muội biết.” Lúc này cứu người quan trọng hơn, không thể giấu diếm được nữa, Bảo Thù cắn răng nói ra sự thật,“Giết Long Vương, trộm Diệt Nhật đều là Nhị sư huynh, muốn muội trước mặt chư vương nói dối cũng là Nhị sư huynh, những chuyện này và Vô Cửu ca một chút liên quan cũng không có!”

Dung Hoan nghe vậy sắc mặt tái mét, những lời phụ thân lấp lửng nước đôi, hắn đã mơ hồ đoán ra vì sao Dạ Vi lại cùng Ma giới liên thủ nhưng lại không ngờ toàn bộ đều là hắn đứa sau màn thao túng!

“Không thể nào, hắn không có lý do gì để làm như vậy! “Dung Hoan vẫn không dám tin rằng đây là sự thật.

“Hắn nói Minh Quân đã từng phản bội Già Di La, lại nói huynh là Ma tôn chuyển thế, một khi huynh thức tỉnh chắc chắn sẽ cùng Minh giới đối địch!”

“Cha nói, ta chỉ là con của hắn.”

Bảo Thù lúc này không có tâm trạng để nói những chuyện này, lau nước mắt nói: “Vô Cửu ca đã làm chuyện sai, chịu nghiêm phạt là đương nhiên nhưng huynh ấy bây giờ chắc chắn đã xảy ra chuyện... Huynh dẫn muội đi gặp huynh ấy có được không, chỉ cần xác định là huynh ấy không có việc gì là muội sẽ lập tức quay về!”

Dung Hoan khó xử nhìn nàng: “Băng Lao là Vân Hải cấm địa...”

“Van cầu huynh, muội chỉ nhìn một cái thôi!” Bảo Thù nắm lấy vai hắn, khóc lóc cầu xin: “Chỉ nhìn một cái thôi mà!”

Dung Hoan không để ý tới nàng, ôm nhi tử đi nhanh về phòng. Bảo Thù lảo đảo suýt ngã, ngây cả người, quyết định sử dụng đòn sát thủ, một khóc hai nháo ba thắt cổ!

Dung Hoan không phải Nhị sư huynh, nhất định sẽ mềm lòng!

Không đợi nàng chuẩn bị tốt nước mắt, Dung Hoan đã tay không đi tới, dắt nàng đi: “Ta muốn nhìn xem đây có phải là sự thật hay không, Vô Cửu hắn nếu quả thật đang ở Vân Hải, lão tử không đánh cho hắn nằm bẹp giường thì không được!”

Bảo Thù biết miệng hắn tuy cứng nhưng đã mềm lòng, lời đi vào tai, trong lòng khồn khỏi ấm áp.

Đi qua cửu khúc hành lang, thủ vệ canh cửa đều khom mình hành lễ, Dung Hoan lơ đễnh vẫy tay, nhưng bước chân vẫn không ngừng lại. Cho đến khi đi đến một vườn hoa u tĩnh(*), quái thạch lởm chởm, hắn mới dừng lại.

(*) u tĩnh: u nhã tĩnh mịch.

Nơi này không có một thủ vệ nào, chỉ nghe thấy tiếng tuyết rơi.

Bảo Thù nhìn hắn vươn ngón trỏ đặt ở trên môi dùng sức cắn một cái, vài giọt máu đỏ sẫm như huyết anh nở rộ trên đất tuyết, hắn vẽ một vòng tròn trước cửa đá, cửa đá bỗng dưng từ từ lui ra hai bên.

Theo Dung Hoan, Bảo Thù vừa sợ run lại giật mình.

So với địa ngục trần gian trong tưởng tượng của nàng hoàn toàn khác biệt, hành lang làm bằng bạch ngọc, đèn tường là dạ minh châu, hai bên treo tranh sơn thuỷ, lại có mùi hoa quế thơm ngào ngạt, làm cho người ta thanh thản.

Dung Hoan nhẹ giọng nói: “Cha ta nói, nếu như tội nhân trong lòng không có hối ý, thì mặc kệ là thân thể bị hành hạ như thế nào cũng đều là uổng công vô ích.”

Bảo Thù khẽ hạ mắt không biết nên nói gì.

“Tới rồi,” Dung Hoan đẩy Bảo Thù về phía trước, giọng điệu hơi có chút bất thường, “Nhìn đi, đã nói, nếu như hắn quả thật là bị cha ta giam giữ thì tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì.”

Bảo Thù vội vàng ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt đầy nghi vấn của Vô Cửu.

Giống như ở Bích Thủy Sơn, hắn ngồi trên chiếu, dựa chiếc kỷ trà yên lặng đọc sách. Vẫn là một bộ thanh sam, vẫn là khí chất trong trẻo nhưng lạnh lùng, vẻ mặt so với ngày trước còn ôn hòa hơn rất nhiều.

Thấy Bảo Thù hai người, hắn hơi sửng sốt, rồi cười gượng: “Quả nhiên, ngày này vẫn tới.”

Bảo Thù nước mắt, quên mất Dung Hoan bên cạnh định đi lên thì lại bị Dung Hoan kéo tay áo lại: “Không thể đi qua, phía trước có thiên la võng, pháp lực muội quá thấp, không thể đến gần.”

Bảo Thù một câu nói cũng nói không nên lời, chỉ có thể nhìn Vô Cửu ngây ngốc khóc.

Vô Cửu bất đắc dĩ lắc đầu, dựa chiếc kỷ trà đứng dậy, về phía trước vài bước. Bảo Thù bình tĩnh nhìn hắn, một lúc lâu mới mở to hai mắt nói:“Vô Cửu ca, chân của ngươi...”

“Khỏi bệnh, tháng trước, Li Diên Thượng thần đến đây tiễn gả cho ngươi, liền chữa khỏi cho ta.” Vô Cửu cười hờ hững, nhưng trong lòng ngũ vị đảo lộn. Lúc đó, pháp lực của hắn bị Lưu Dục phong ấn, không có năng lực phản kháng, nếu như hắn có thể chọn, hắn không đừng làm con hắn lại càng không muốn nhận thần tiên gân của hắn.

Cho rằng như vậy là có thể chuộc tội sao? Cho rằng như vậy là hắn sẽ tha thứ cho hắn sao?

Quả thật là ngu ngốc không ai bằng!

“Người muội đã thấy rồi, bây giờ chúng ta phải rời đi ngay lập tức, pháp lực bây giờ duy trì không được bao lâu. ” Dung Hoan mỗi khi thấy Vô Cửu thì giống như nuốt phải một con con ruồi sống, nói không được đây là vị gì, không nói không rằng kéo Bảo Thù đi về.

Bảo Thù hai mắt ngấn lệ đang định giãy dụa thì nghe thấy sau lưng Vô Cửu buồn bã nói: “Không còn kịp rồi.”

Dung Hoan bước chân dừng lại, bên tai tiếng gió gào thét đi qua, bụng run lên, theo phản xạ xoay người bảo vệ Bảo Thù. Mở mắt ra lần nữa thì một luồng hắc khí dừng lại nơi hắn vừa mới đứng lúc nãy.

Hắc khí dần dần tản ra, Dung Hoan cùng Bảo Thù thấy rõ người nọ lập tức chết lặng.

Thật lâu sau, Dung Hoan dùng sức trừng mắt nhìn, hắng giọng nói: “Minh Quân bá bá? Ngài đến Vân Hải lúc nào, tại sao không hề nghe thấy phụ thân đề cập qua?”

Tu gia mặt không chút thay đổi nói: “Bản tôn hôm nay đến đây, phụ thân ngươi cũng không hề biết.”

Nói xong, hắn liếc mắt thiên la võng, thở dài: “Tiểu Cửu, ngươi còn tốt không?”

Vô Cửu buông mắt xuống, thanh âm khẽ run: “Bệ hạ, Tiểu Cửu vô năng, không chỉ không thể giải phong Thiên Ma thành, còn làm phiền ngài tự thân cứu nguy, ta...”

“Ngươi đoán được? Ha ha, bản tôn không có nhìn lầm người, ngươi quả nhiên thông minh. Ma giới ba mươi sáu bộ, Tiểu Cửu quản thúc tốt lắm, ngay cả cũng không thể làm tốt như ngươi.”

Hai người từng câu từng chữ, Dung Hoan và Bảo Thù đã hoàn toàn hóa đá.

Phía sau, giọng nói thản nhiên của Lưu Dục vang lên: “Già Di La, ngươi rốt cục cũng chịu hiện thân. “

Bảo Thù hoàn toàn ngây người, một đôi mắt hạnh mở lớn. Dung Hoan lắp bắp: “Già Di La? Ma tôn Già Di La? Cha... Ngài không phải nói, năm đó ngài không có cứu hắn sao? Minh Quân bá bá làm sao lại trở thành Già Di La?”

Lưu Dục dưới chân không động, di hình đi vào, đứng đối diện với Minh Quân.

Minh Quân tung vạt áo lên, quỳ gối xuống, chắp tay nói: “Lang Hoa nghiệt đồ Già Di La, bái kiến sư thúc tổ. “

Lưu Dục cười mà không cười: “Năm đó bản quân không chịu cứu ngươi, hôm nay ngươi lại, lớn như vậy, đây là đang chế nhạo bản quân sao?”

Già Di La vẫn không đứng dậy, chắp tay buông mắt xuốngnói: “Ngươi ta lập trường bất đồng, đó là dễ hiểu. Nhưng Diệu Ca là do ngài cứu, Bảo... Hài tử kia cũng là nhận ngài một mạng, phần đại ân này, Già Di La suốt đời không quên.”

“A? “Lưu Dục nét mặt hơi hiện lên hàn ý “Vậy nên ngươi đem tất cả mọi chuyện trút lên đầu Hoan Nhi?” 

“Đây không phải là tính kế.” Già Di La dừng một chút, trầm giọng nói, “Hôm nay ta nguyên không còn nữa, đã không có năng lực sử dụng Diệt Nhật cung, muốn giải phong Thiên Ma thành, trong thiên hạ chỉ có Dung Hoan có khả năng làm được.”

Dung Hoan vẫn chưa thể tiếp nhận sự thật thì bây giờ lại như một đạo thiên lôi đánh xuống: “Vì sao chỉ mình ta có thể?”

Già Di La nhìn Bảo Thù trốn sau lưng Dung Hoan, đem ánh mắt bình tĩnh đặt lên người Dung Hoan: “Thứ nhất, ngươi là Cửu Mệnh hậu duệ, thuộc về Tuyết Linh loại, dễ dàng tu luyện Tuyết Ma Công; thứ hai, ngươi ta mệnh cách tương đồng, đều là mệnh sát tinh.”

Lưu Dục nhíu mày: “Cho nên ngươi một mực bức hắn nhập ma?”

Già Di La quay đầu lại, thản nhiên gật đầu: “Lúc trước khi nguyên khí đại thương, lại thêm ma nguyên không thể thu hồi, cho nên chỉ có thể như vậy.”

Dung Hoan hoàn toàn nghe không hiểu bọn họ đang nói gì, hoảng sợ, đột nhiên nghe thấy Bảo Thù ở sau người quát to một tiếng.

Kinh hoảng hoàn hồn đã thấy một hắc y nhân nắm lấy cổ Bảo Thù nhanh chóng lui về phía sau. Dung Hoan hoảng loạn, vội vã đuổi theo, trong điện quang thạch hỏa, ba người trong lao, mắt cũng chưa từng liếc nhìn.

Lưu Dục không hoảng không loạn hỏi: “Bản quân chỉ muốn biết, ngươi vì sao không chết?”

Ngắn ngủi trầm mặc trôi qua, Già Di La nặng nề nói: “Lúc đó đánh vào Bích Tiêu Thần Điện, bởi vì gân Hỏa Hoàng của Vô Cửu không thể chịu nổi mà đứt đoạn. Trong trận chiến với Li Diên, ta bị thương nặng không thể chống đỡ, tự biết tất bại, dễ thừa dịp lúc ta đang tụ khí nguyên thần nói cho Tu gia, bảo hắn đầu hàng Thiên đế, để tránh liên lụy cho Minh giới, không ngờ hắn lại...”

“Không ngờ hắn lại chế trụ nguyên thần của ngươi,” Lưu Dục cười khổ một tiếng, nói tiếp, “Sau đó, hắn cưỡng ép cùng ngươi trao đổi nguyên thần, cho nên năm đó người chết ở trong tay Li Diên là hắn mà không phải là ngươi.”

Già Di La nhắm mắt lại, trên trán gân xanh nổi lên, giống như đang đè nén sự đau đớn tột cùng trong lòng.

Lưu Dục lại nói: “Hắn làm như thế là có hai nguyên nhân. Thứ nhất, ngươi và hắn là anh em kết nghĩa, hắn thay ngươi chết cũng xuất phát từ tình nghĩa huynh đệ nghìn năm, hắn yêu một nữ nhân trong nhân gian, lại bị Mặc Hằng thiết kế làm hại đến cốt nhục trong bụng nàng, Tu gia và ngươi đều là người si tình, liền buông tha nửa đời tu vi cứu nàng một mạng. Nhưng mà, hắn không thể bảo đảm cho hài tử của nàng, nhưng ngươi lại có thể...”

“Đúng vậy.” Già Di La mở mắt, môi cong lên một nụ cười không rõ là buồn hay vui “Thứ nhất là vì bảo trụ mạng của ta, thứ hai là vì bảo trụ mạng của Dạ Vi, hắn dặn hắn sống cho thật tốt, không cần báo thù, chỉ cần bảo vệ cho hai mẫu tử bọn họ thật tốt là được.”

Lưu Dục gật đầu, nhìn về phía Vô Cửu: “Ngươi từ lúc nào biết được?”

“Khi ở Yêu quái thành đánh một trận, Tứ Hải Ma Giao cảm nhận được tim của Dạ Vi có chứa một nửa khối ma nguyên của Ma Tôn.” Dừng một chút, Vô Cửu nói, “Điều này cho thấy Dạ Vi không thể là Ma tôn, nhưng lại không dám khẳng định Minh Quân hắn...”

“Cho nên ngươi lựa chọn ở Lang Hoa triều hội hiện thân, mục đích là vì muốn bức Già Di La hiện thân?”

Vô Cửu xấu hổ gật đầu.

Nếu như cho hắn một cơ hội nữa, hắn sẽ không cố chấp như vậy. Mấy ngày này hắn tĩnh hạ rất nhiều, suy nghĩ rất nhiều, mới chợt phát hiện tự mình vây mình trong mê cục hơn một nghìn năm.

Mà mê cục này tên là tâm ma.

“Tiểu Già, “ Quỷ cô nương khẽ gọi một tiếng, từ hành lang từ từ đi tới, vẻ mặt quanh năm cười đùa nay lại vô cùng lạnh lẽo, “Ta vốn là được phụ thân ngươi nhờ vả, vốn nghĩ muốn giữ lại cho ngươi một mạng, nhưng không ngờ tới...”

Già Di La lạy một lạy, nói mà như khóc: “Sư nương, từ nhỏ ngài đối với ta thương yêu có thừa nhưng ta lại....”

Nhưng hắn quả thật không còn cách nào!

Ma giới hủy trên tay hắn, rất nhiều người đã vì hắn mà chết, cho dù hắn không muốn lại cầm vũ khí lên tới cỡ nào đi nữa thì hắn cũng đâu nào còn cách nào khác?

Cho dù là nghìn năm trước, hay là nghìn năm sau, hắn vẫn đều là muốn tránh cũng không được, muốn chạy cũng không xong.

Hắn đã rất hi vọng rằng người chết năm đó chính là hắn, chỉ có thể như thế thì hôm nay sẽ không cần có ai chết ai thương nữa.

Chẳng lẽ hễ là mang ma sát tinh thì sẽ phải đau khổ như thế này sao? Muốn sống không được, muốn chết không xong?

Đứng lên, hắn sống lưng thẳng tắp, nhìn Lưu Dục lạnh lùng nói: “Hôm nay Thiên, Minh, Yêu tam tộc binh mã đã tập kết phụ cận Đào Nguyên, sư thúc tổ, ngài bây giờ tu vi thừa lại không nhiều... Thật sin lỗi... Vân Hải còn, Dung Hoan vĩnh viễn không thể thành ma.”

Lưu Dục im lặng, đột nhiên mộ truyền thanh điểu đậu lên bả vai Già Di La: “Chủ công, nhận được thám tử hồi báo, Li Diên đã sớm thu hồi kết giới trăm dặm xung quanh Lang Hoa Sơn, đồng thời sai người nhắn lời, bảo ngài ở động tiên phía sau núi dặp mặt một chút.”

Già Di La hoảng sợ khó tin nhìn về phía Lưu Dục.

Lưu Dục không nhìn hắn, lạnh giọng nói: “Yêu hận tình cừu chẳng qua là phù vân, hôm nay, tất cả cũng nên kết thúc thôi.”

Già Di La đầu đau như muốn nứt ra, hai tay chảy máu, ngưng giọng nói: “Ta muốn dẫn Vô Cửu rời khỏi nơi này!”

Vô Cửu cười thản nhiên: “Ma tôn, Tiểu Cửu không muốn đi ra ngoài.” —— càng không thể đi ra ngoài, có lẽ cùng Vân Hải chôn vùi, cũng là một loại giải thoát.

Nhưng Lưu Dục lại khoát tay một cái, Thiên Võng tan ra: “Thù sâu hận đậm thì thế nào? Máu mủ tình thâm cuối cùng ngươi muốn chém cũng không đứt. Đi đi, đi gặp phụ thân ngươi một mặt cuối cùng, tháo ra khúc mắc năm xưa, đừng để cho các ngươi hai người đều ôm nuối tiếc suốt đời.”

Vô Cửu cứng người, chưa kịp phản ứng đã bị Già Di La nắm lấy đầu vai, thu vào trong hắc khi mang đi.

Trong Băng Lao chỉ còn lại Quỷ cô nương và Lưu Dục hai người.

Hồi lâu sau, Lưu Dục thân hình khẽ run lên, bỗng phun ra một búng máu. Quỷ cô nương tiến lên đỡ hắn, cười nói: “ Được rồi, nỗi băn khoăn cuối cùng cũng chấm dứt rồi.”

Lưu Dục hiểu ý cười, cùng nàng dắt tay nhau đi ra hành lang.

Trước mắt vốn nên một mảnh tuyết trắng nhưng lại thấy nhiều người hồng y quỳ xuống đầy vườn, thấy hắn hai người đi ra lập tức cúi lạy:“Tiểu nhân không muốn rời đi, nguyện cùng Vân Hải cùng tồn vong!”

Lưu Dục vươn tay phải, một hoa đào tinh nhanh nhẹn bay vào lòng bàn tay, vành mắt hồng hồng nói: “Chủ nhân, những người xâm lấn đứng ở chân núi, không biết là đang chờ cái gì. Còn có Vân Hải các trưởng lão tộc và bách tính trăm họ, bọn họ không ai chịu đi, cũng không hoang mang, thường ngày hay làm cái gì, bọn họ đều làm cái đó, chỉ nói tất cả đều theo Thiên quân phân phó, sống chết không rời.”

Lưu Dục sớm biết rằng kết quả như vậy, cũng không cảm thấy ngạc nhiên, thản nhiên cười nói: “Các ngươi đều tự mình đi đi. Về nhà gặp thân nhân đi, quý trọng những thời khắc cuối cùng này.”

Tất cả hồng y nhân đồng loạt bái lạy, không hề mở miệng, nối đuôi nhau đi ra.

Vân Hải thần điện to như vậy mà chỉ trong chốc lát đã không người.

Lưu Dục duỗi hai cánh tay ngửa đầu nhìn trời, tuyết vẫn rơi nhiều như trước, rơi lên gò má như ngọc của hắn. Môi khẽ nở một nụ cười, hắn thoải mái như vừa trút hết gánh nặng trên vai mình.

“Vừa rồi Mặc Hằng đã ở, vì sao không cùng Tiểu Già liên thủ giết hắn? “ 

“Quá tiện nghi cho hắn, sau khi ra ngoài, hắn sẽ chết càng thống khổ.”

“Vì sao?”

“Uổng hắn một đời khôn ngoan, quay đầu lại, cuối cùng hắn lại trở thành đồ cưới cho người khác.”

“Được rồi, không đề cập tới nữa, thật mất hứng! Ai, không được nhìn cháu trai trưởng thành đúng là đáng tiếc mà, may là nhanh nhạy a, ngay khi hắn chưa kịp xuống tay đã ôm hắn chạy trước.” Quỷ cô nương nhướn mày, bĩu môi nói: “Ngươi cái tên này, phái người bắt đi Bảo Dung, đem Mạc Tu lão bất tử kia dẫn ra Vân Hải. Lại phái người bắt đi Bảo Thù đem Hoan Nhi cũng dẫn ra Vân Hải, vì sao không đem ta cũng dẫn ra luôn a?”

Lưu Dục hạ mắt nhìn nàng: “Nàng cái gì cũng thấy, vì sao không đuổi theo đi ra?”

Quỷ cô nương cười khanh khách, sau đó tức giận nói: “Vậy vì sao ngươi không đem ta đánh hôn mê khiêng ra ngoài a?”

Lưu Dục chọn một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, kéo vào nàng vào lòng mình, cười nói: “Đột nhiên nhớ tới ngươi ta khi nhân gian, lúc đó ngươi độc vào tâm mạch không lâu liền chạy tới hỏi ta nếu như ngươi chết, ta nên như thế nào.”

“Ngươi nói, trữ nguyện bỉ dực trường tương thủ thủ, mạc yếu độc lưu trường tương ức ức (*).”

(*) trữ nguyện bỉ dực trường tương thủ thủ, mạc yếu độc lưu trường tương ức ức: chỉ mong được cùng nhau nắm tay đi, chẳng mong cô đơn một mình bước đi.

“Ừm.” Lưu Dục từ phía sau ôm lấy nàng, đặ cằm lên vai nàng, “Huống hồ, ngươi yêu gặp rắc rối như vậy, ta lo lắng. Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là đem ngươi buộc lên người là tốt nhất,”

Ấn ký màu bạc trên trán hắn loé lên, không ngừng tỏa ra ánh sáng màu bạc, tỏa ra bốn phương tám hướng. Chạm vào chỗ nào thì chỗ đó bắt đầu cứng lại, kết băng.

Không có Băng Tinh Tuyết Phách, hắn muốn dùng hết thần hồn để đóng băng cả.

“Sư phụ.”

“Ừ?”

“Đời này có thể gặp được ngươi, là điều may mắn nhất cả đời của đồ nhi. Nhưng mà, lão Thiên cho ngươi gặp được ta, lại là chuyện xui xẻo nhất cả cuộc đời này của ngươi.”

“Không sao.” Thần lực không ngừng bắn ra bên ngoài, Lưu Dục ý thức dần dần tan rã. Sắc mặt tái nhợt như giấy, máu từ khóe môi nhỏ lên vai nàng, hắn mệt mỏi nỉ non, “Loại này vận mau xui rủi này, theo ý của vi sư mà nói thì là nhờ phúc tám đời.”

“Sư phụ.”

“Ừ?”

“Ta hơi lạnh.”

“Ừ, để ta ôm chặt thêm một chút.”

Đời này kiếp này, đời sau kiếp sau, vĩnh viễn không buông tay.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện