Yến Cuồng Đồ lại nhổ ra một ngụm máu, thở dốc nói:

- Nhỏ thì là lãnh tụ võ lâm, lớn lại là quân lâm thiên hạ.

Tiêu Thu Thủy biến sắc nói:

- Chẳng lẽ hắn muốn làm một tên vua bù nhìn!

Yến Cuồng Đồ nói:

- Chuyện này có gì không thể? Hắn và Tần Cối một trong triều, một ngoài triều, thông đồng làm bậy, lại cấu kết với người Kim, thậm chí còn liên lạc với Thát Tử, muốn làm một tên hoàng đế bù nhìn cũng không có gì lạ.

Tiêu Thu Thủy đã hiểu được một chút:

- Vậy tiền bối lên Thiếu Lâm, Võ Đang…

Yến Cuồng Đồ nói:

- Chính vì phát hiện âm mưu của Chu Đại Thiên Vương không thể xem thường, hơn nữa võ công của kẻ này cũng khó mà đề phòng… ngươi xem, ngay cả ta cũng trúng phải quỷ kế của hắn… cho nên muốn Thiếu Lâm, Võ Đang duy trì thật tốt, ít nhất cũng có thực lực chống lại Chu Đại Thiên Vương, khiến Trầm Chu không đến mức một cây làm chẳng nên non.

Tiêu Thu Thủy than thở:

- Tiền bối đúng là đã khổ tâm một phen, Lý bang chủ thật sự nên biết…

Yến Cuồng Đồ nói:

- Năm xưa là ta có lỗi với nó, cũng có lỗi với mẹ nó, ta chỉ lo luyện công, cuồng nhiệt theo đuổi công danh, nào có từng chăm sóc cho hai mẹ con nó? Hiện nay huynh đệ kết bái Liễu Ngũ của nó đã chết, có thể nói đã mất đi một nhân thủ đắc lực để đối phó với Chu Đại Thiên Vương.

Tiêu Thu Thủy nói:

- Tiền bối đừng lo lắng, Trầm Chu huynh đối xử với ta cũng không tệ, chỉ cần hắn đừng khiến Quyền Lực bang ngày một tệ hơn, làm xằng làm bậy, ta cũng có thể dốc sức tương trợ…

Yến Cuồng Đồ như có nỗi niềm khó nói:

- Có ngươi giúp đỡ dĩ nhiên là tốt, nhưng mà…

Tiêu Thu Thủy hiếm khi thấy vị cường hào võ lâm này lại ấp úng như vậy, không nhịn được truy hỏi:

- Nhưng mà cái gì? Yến Cuồng Đồ nói:

- Ta biết cá tính của Trầm Chu, để đạt được mục đích có thể không từ thủ đoạn nào. Tuy ta phóng túng không chịu ràng buộc, có ân báo ân, có thù báo thù, bình sinh chưa từng hối hận, nhưng nó còn tàn nhẫn hơn ta. Ngươi xem nó đã lật đổ ta khỏi Quyền Lực bang, có thể thấy nó là kẻ không sợ mạo hiểm. Nhưng khí tiết của dân tộc không được tổn hại…

Tiêu Thu Thủy nhíu mày hỏi:

- Khí tiết gì?

Yến Cuồng Đồ than thở:

- Chu Đại Thiên Vương bán nước cầu vinh, lại hãm hại trung lương, là một kẻ vô liêm sỉ; Trầm Chu không đến mức như vậy. Nhưng nó sẽ cho rằng nếu Nhạc nguyên soái bị bắt giết, có thể tạo nên thế lực phản loạn của nó, cho nên nhất định sẽ ngăn cản võ lâm đồng đạo đi cứu viện Nhạc Phi, như vậy chính là đã mất khí tiết… Một mặt là vì Nhạc nguyên soái trung nghĩa hơn người, một mặt vì sợ sau này Chu nhi bị người ta vu cáo là kẻ tàn hại trung lương, do đó chuyện đầu tiên ta làm chính là ngăn cản Nhạc Phi về kinh, để tránh Nhạc nguyên soái bị hãm hại, cũng tránh cho Trầm Chu có ý nghĩ sai lầm. Thế nhưng tại miếu Quan Đế, ta nghe được những lời của Nhạc nguyên soái, cảm thấy xấu hổ vì có lòng dạ tiểu nhân, khuyên nhủ cũng vô ích, chỉ đành hi vọng Nhạc nguyên soái phúc lớn mạng lớn, xem ý niệm nhất thời của Chu nhi sẽ xả thân vì nghĩa hay tạo nên nghiệp chướng.

Tiêu Thu Thủy ngẩn ra hồi lâu, lẩm bẩm lặp lại:

- Lý Trầm Chu… Yến Trầm Chu… Yến Trầm Chu… Lý Trầm Chu…

Yến Cuồng Đồ gian nan nói:

- Mẹ của nó họ Lý. Nó cho rằng từ nhỏ đã không có cha, cho nên theo họ Lý của mẹ.

Bỗng cười một tiếng nói:

- Sau khi ta chết… ba cây cột lớn trong võ lâm chính là Trầm Chu… Chu Đại Thiên Vương… và ngươi…

Lúc còn nhỏ Tiêu Thu Thủy thật sự từng mộng tưởng trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, hoặc là nhân vật có ảnh hưởng lớn trong võ lâm, hôm nay nghe được lời nói của tông chủ một đời này, lại có một cảm giác bi ai khó tả.

Hắn nói:

- Ta thấy Yến… bang chủ đã thề quyết chí kháng Kim, sẽ không thay đổi khí phách của mình vào thời khắc quan trọng.

Trên mặt Yến Cuồng Đồ lại có một nét cười cay đắng:

- Nó sẽ không như vậy. Nhưng nó cũng giống như ta… vẫn không thể buông tay từ bỏ một số thứ… Nó biết sau khi Nhạc nguyên soái chết, sẽ rất dễ kích động tạo nên một lực lượng, trước tiên dùng lực lương này để kéo đương kim thiên tử xuống triều, sau đó dùng để kháng Kim…

Tiêu Thu Thủy thở dài nói:

- Như vậy cũng không thể nói là hắn sai… nhưng sau khi Tống thất diệt vong, lại dùng danh nghĩa gì để kháng Kim? Nhạc nguyên soái chết rồi, thiên hạ còn có người nào nghĩa dũng kháng Kim nữa?

Yến Cuồng Đồ cười thảm nói:

- Chính vì như vậy… chuyện… chuyện mà ta có thể làm cho nó, đều đã làm rồi… đáng tiếc không thể giết chết Chu Đại Thiên Vương… đáng tiếc… đáng tiếc không thể giết được Chu Đại Thiên Vương…

Hào kiệt ngông cuồng một đời này cứ như vậy đứt hơi chết đi. Lúc sắp chết ông ta giao một thứ cho Tiêu Thu Thủy, đó là Thiên hạ anh hùng lệnh. Tuyết trên trời lại thổi đến, từng bông phủ lên râu và lông mày của ông ta, giống như một bông là giận, một bông là oán…

oOo

Trên đầu tường Đại Lý ngục tại Lâm An phủ, có một bóng người chợt lướt qua. Vài binh sĩ canh gác tưởng rằng hoa mắt, lúc nhìn kỹ thì lại không có gì, cảm thấy rất nghi hoặc.

Bọn họ đều đồng thời nhìn thấy, hình dáng tuy rất giống một bóng người, nhưng người lại không thể có tốc độ nhanh như vậy, cho nên bắt đầu nghị luận sôi nổi.

- Ồ, là thứ gì vậy?

- Tất nhiên là một người…

- Bà nội ngươi, lão Hạ, hôm qua ngươi tán gái đến hoa mắt rồi à, người có thể đi lại tự nhiên trong Đại Lý ngục của chúng ta sao!

- Không phải người, vậy chẳng lẽ là thần tiên…

- Không phải thần tiên, mà là hồ tiên.

- Hồ tiên…

- Là hồ tiên buổi tối chui vào lúc ngươi nằm một mình trong chăn lạnh đấy, lão Trang! Ha ha ha...

- Há… ha ha ha...

Tên lính canh kia cũng hiểu ra ý nghĩa của “hồ tiên”, liền cười lên nham nhở.

Bọn họ lại không biết trong mấy câu cười nói như vậy, “hồ tiên” kia đã liên tục vượt qua mười ba cửa khẩu, đi đến trọng địa giam giữ tội phạm quan trọng của Đại Lý ngục, đang nấp trong bóng tối của nóc nhà, chuẩn bị toàn lực đánh một trận.

Bọn họ đương nhiên không biết.

Người này đương nhiên không phải hồ tiên.

Người này là Tiêu Thu Thủy.

Tiêu Thu Thủy từ khe Cù Đường trở về, cứu “Đệ nhất Cầm Nã Thủ” Hạng Thích Nho và “Sáp Sí Nan Phi” Tả Khâu Đạo Đình ra, giúp hai người nắn lại xương tay bị gãy, sau đó hắn quyết định đi đến Đại Lý ngục ở Lâm An phủ.

Trong ngục có Nhạc Phi.

Vì cứu tướng quân, không thể chối từ.

Lúc này lòng bàn tay Tiêu Thu Thủy đã đổ mồ hôi.

Từ cửa vào Đại Lý ngục xông thẳng đến đây, đã đi qua mười ba cửa khẩu nguy hiểm, đều không thể ngăn cản hắn chút nào, nhưng đến nơi này rồi…

Hắn chợt ngẩng đầu lên, trông thấy thanh thế của nhà ngục quan trọng này đáng sợ như núi, kinh khủng như ma, sừng sững trước mắt, cái bóng kéo thật dài dưới ánh trăng…

Hắn biết gần nửa tháng nay, đây chính là nơi vô số anh hùng hảo hán đã không tiếc quăng đầu vẩy máu xông vào.

Nhưng toàn bộ đều phơi thây trên khoảng đất rộng này.

Một khoảng đất rộng năm mươi trượng, không có bất cứ chỗ nào để ẩn nấp, trong đại lao này trái phải trước sau, đông nam tây bắc đều lát bằng đá xanh, không có một thứ gì che đậy.

Bất cứ ai cũng không thể nhảy một lần năm mươi trượng.

Huống hồ tường nhà ngục còn cao khoảng hai mươi trượng.

Ngay cả Tiêu Thu Thủy cũng không thể.

Cho nên hắn chỉ có bị người ta phát giác.

Khi hắn bị phát giác, bóng dáng lộ ta dưới ánh trăng.

Người phát hiện ra hắn là linh canh trên tường ngục.

Lúc bọn họ phát hiện, chỉ thấy bóng người chợt lóe lên.

Những lính canh này đều là hảo thủ trải qua nhiều trận, trong ngàn chọn một, hơn nữa phản ứng cực nhanh, giết người như ngóe, là những kẻ thủ đoạn độc ác, nếu không thì cũng se4 không bị phái đến đây canh giữ “nhà giam số một” trong Đại Lý ngục này.

Nhưng từ bóng người chợt lóe lên như vậy, bọn họ không thể kết luận có phải địch tới hay không.

Cho nên bọn họ càng tập trung tinh thần quan sát, nhưng “bóng người” kia lại biến mất dưới ánh trăng sáng lạnh.

Bọn họ không biết Tiêu Thu Thủy đã thi triển pháp quyết “Nguyệt Ánh” trong Vong Tình thiên thư, lẻn đến dưới chân tường nhà ngục.

Nhưng dưới tường nhà ngục cũng có người canh giữ.

Ánh trăng chiếu không tới nơi này, bị một chút bóng tường âm u che lấp. Nếu lính canh trên đầu tường có thể nhìn đến được, nhất định sẽ phát hiện đồng bạn ở chân tường đều đã ngã xuống.

Tiêu Thu Thủy đã dùng pháp quyết “Địa Thế” lẻn vào, dùng thủ đoạn sét đánh không kịp bưng tai hạ gục bọn họ.

Sau đó lại dùng “Bích Hổ Du Tường” đạp tường nhà ngục đi lên.

Hắn vừa lẻn lên tường, vừa âm thầm tính toán làm thế nào một lần đánh chết mấy người. Những kẻ này đều là cao thủ, một khi báo hiệu thì bốn phương tám hướng đều có viện binh, chiến đấu như vậy mình muốn thoát thân cũng khó, huống hồ còn rút dây động rừng, sau này muốn cứu Nhạc nguyên soái càng khó khăn trùng trùng…

Lúc này chỉ nghe lính canh trên tường đang nói chuyện.

- Lạ thật, vừa rồi rõ ràng ta nhìn thấy có bóng người…

- Nào có bóng người, là bóng trăng thôi, mấy ngày nay người tới cướp ngục đúng là quá nhiều, chúng ta không tránh được nghi thần nghi quỷ.

Một người nói tiếp.

- Người nào có khinh công nhanh như vậy!

Một người trêu đùa.

Một người khác cười nói tiếp:

- Những kẻ tới cướp ngục kia còn không phải lần lượt chết dưới ám khí, cạm bẫy của chúng ta sao. Giống như đám người tới hôm kia, toàn bộ bị chúng ta lừa xuống núi đao, đâm vào người phập phập mười bảy mười tám cái lỗ, toàn thân đầy máu… Đêm qua có ba tên tới, cả người dính đầy dầu sôi, bị lửa thiêu chết… Đám lớn nhất là bảy tám ngày trước, có đến trăm tên, không phải từng tên trúng cung tiễn của chúng ta, rơi vào hầm ngầm, thi thể cháy khét sao… Ha ha ha, bọn chúng còn dám tới à!

- Những kẻ này đúng là ăn tim hùm mật gấu, ngày ngày tới cướp ngục, thật là không sợ chết!

Một người khác khó hiểu lẩm bẩm.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ, đám chó má các ngươi đương nhiên không biết cái gì là “vì nghĩa quên mình, chết cũng không sợ”, lại khiến nhiều hiệp sĩ trung thành trượng nghĩa bỏ mạng ở đây như vậy…

Tiêu Thu Thủy gần như không kiềm chế được, nhưng hắn vừa nhớ đến Nhạc Phi, lại cố gắng nén lửa giận trong lòng.

Bất kể thế nào, phải cứu tướng quân ra trước rồi tính sau!

Cho nên hắn âm thầm lẻn vào. Nhưng toàn bộ đại lao này đều được xây bằng cẩm thạch cứng rắn không thể phá vỡ, mà chỉ có một cửa ra vào, đáng sợ hơn là trong đại lao này chỉ có một phòng giam, nằm ở trung tâm nhà ngục, mỗi nơi đều có cao thủ canh giữ, căn bản không thể trà trộn vào.

Trong lòng Tiêu Thu Thủy như có một ngọn lửa đang cháy. Hoàng đế Đại Tống lại coi rẻ vị tướng quân đã lập biết bao công lao cho hắn như vậy, mà cả trăm ngàn tên hảo thủ võ lâm trong nhà ngục này chỉ để canh giữ một “Nhạc nguyên soái”, thật hay cho một Nhạc Phi!

Nghĩ đến đây, trong lòng Tiêu Thu Thủy máu nóng dâng trào, thầm lập lời thề, bất kể thế nào cũng phải gặp Nhạc nguyên soái, cứu y ra ngoài.

Tiêu Thu Thủy thi triển các pháp quyết “Nguyệt Ánh”, “Địa Thế”, “Phong Lưu”, mượn các sự vật để tránh khỏi tai mắt của đám cao thủ trông coi, dần dần tiến vào đại lao.

Nên biết trong “nhà giam số một” này, người trấn giữ đều là hảo thủ trong hảo thủ. Cho dù năm xưa Yến Cuồng Đồ đích thân tới, dưới sự giám sát chặt chẽ tại thông đạo duy nhất này, nhất định cũng sẽ bị phát giác. Có điều sở học của Tiêu Thu Thủy là Vong Tình thiên thư, hắn được dịp phát huy ưu điểm hòa cùng vạn vật của mười lăm pháp môn, cho nên tiến vào ba tầng cuối cùng trong ngục vẫn không bị phát hiện.

Có lúc hắn nhờ vào cây đuốc trong tay lính canh lay động, dùng thế “Hỏa Duyên” che giấu ánh mắt của người khác, lách vào trong ngục. Có lúc gặp phải cửa sắt không thể xông thẳng vào, hắn liền dùng thế “Sư Giáo” đi theo đội bảo vệ, tiến vào trong ngục, dáng vẻ giống hệt như cấm quân giáo đầu, lại khiến người canh giữ sinh ra một loại ảo giác, vì vậy không có quát hỏi.

Nhưng đến ba lớp cửa cuối cùng… vượt qua ba lớp này chính là nơi Nhạc nguyên soái bị nhốt… hắn biết khó tránh khỏi phải xông thẳng vào.

Hắn vừa nhìn đám thủ cửa kia, đã biết những tên này đều là hảo thủ hạng nhất đã trải qua tôi luyện. Hơn nữa đến ba cửa khẩu cuối cùng, người trấn thủ đều rất quen thuộc nhau, lại không hề di chuyển thay ca, căn bản không có sơ hở, không có cơ hội, chỉ cần vừa động thủ sẽ kinh động toàn ngục, trở thành trước sau giáp công, bắt rùa trong hũ.

Bản thân hắn thì không sao, chỉ sợ mất đi cơ hội cứu Nhạc nguyên soái.

Canh giữ trước cửa tầng thứ ba là bốn lão nhân áo đen. Bốn kẻ này ngồi đó không hề động đậy, trên thực tế cũng không một chút gió nào có thể thổi được tới đây. Nơi này căn bản không ai có thể ra ngoài, cũng không ai có thể đi vào.

Bốn người này canh giữ ở đây, Tiêu Thu Thủy có thể nhìn ra võ công của bọn hắn đủ khiến một con muỗi cũng không bay vào được; mà nơi này lại không có tạp vụ, cũng không có vệ binh khác, căn bản không thể trà trộn vào.

Bốn kẻ này chắc chắn là bốn thủ hạ hộ vệ bên cạnh Tần Cối, bị người trong giang hồ khinh miệt, bốn đại cao thủ “Cùng Hung”, “Cực Ác”, “Ngạt Độc”, “Tuyệt Ngoan”.

Mặc dù võ công của Tiêu Thu Thủy hiện giờ rất cao, nhưng hắn tự biết không thể chỉ trong vài chiêu chế ngự được bốn người này.

Chỉ cần bất cứ ai trong bốn người này kịp thời báo hiệu, muốn cứu Nhạc nguyên soái có thể nói khó càng thêm khó.

Tần Cối sai bốn hộ vệ bên cạnh mình tới đây trông coi Nhạc Phi, rõ ràng đã xem Nhạc Phi quan trọng giống như tính mạng của mình… nếu Nhạc Phi không chết, chính hắn cũng khó mà sống được, cho nên mới không tiếc bố trí trọng binh ở nơi này.

Tiêu Thu Thủy đánh giá tình thế, chợt liếc thấy trên lưng tường của gian phòng đá này có một cửa sổ nhỏ thông khí.

Cửa sổ nhỏ này được bao quanh bởi song sắt, nhỏ đến mức ngay cả đầu cũng khó chui vào, càng không cần nói đến thân thể. Nhưng Tiêu Thu Thủy lại vui mừng khôn xiết. Vong Tình thiên thư có mười lăm quyết, trong đó có một quyết “Thổ Yểm”. Nhà ngục này làm bằng cẩm thạch kiên cố, không thể lợi dụng, nhưng nơi này vì là điểm quan trọng để trông coi trước sau, cho nên mở ra một lỗ nhỏ, Tiêu Thu Thủy lại có biện pháp ẩn nấp đi vào.

Đồng thời ở nơi này, bên ngoài mười mấy tầng ngục giam là nơi giám ngục cư ngụ, có tụ tập trọng binh. Lỡ may trong ngục phát sinh biến động nhỏ gì đó, sẽ ở nơi này trực tiếp điều binh. Bên ngoài trọng địa quan gia này là một đống tường ngói đổ nát, sau đó mới đến nhà dân. Lúc này đã là nửa đêm, nhưng một nhà dân trong số đó vẫn còn sáng đèn.

Từ cửa sổ nhìn qua, có thể thấy một đám người đang chăm chú nhìn lên bàn. Trên bàn có một tấm bản đồ vẽ tay, nhìn giống như thành bao quanh, hết sức phức tạp, trong đó có không ít chỗ dùng bút đỏ chu sa đánh dấu.

Mười mấy người này đều là người trong võ lâm lưng đeo trường kiếm, hoặc bên hông quấn nhuyễn kiếm, hoặc trong tay cầm binh khí. Thần sắc của bọn họ đều ngưng trọng, lắng nghe một người y phục rách rưới phân tích tình hình bản đồ.

Lão ăn mày quần áo rách rưới này, chính là bang chủ Cái bang ngày trước bị trọng thương dưới lôi đài dốc Trường Bản sau đó mất tích, “Thần Hành Vô Ảnh” Cừu Vô Ý.

Mà những người bên cạnh y đang chăm chú lắng nghe, phần lớn là cao thủ Cái Bang bảy túi, tám túi và nhân sĩ hiệp nghĩa trong võ lâm, cùng với vài kẻ xông pha giang hồ mấy chục năm nhưng vẫn không biết trời cao đất rộng, lại có tình có nghĩa.

Trong số những người này, gồm có Thiết Tinh Nguyệt vừa nghe vừa móc mũi, Khâu Nam Cố vừa nghe vừa xỉa răng, Đại Đỗ hòa thượng ngủ gà ngủ gật, Thi Nguyệt cặp mắt đảo tới đảo lui quan sát những người trong phòng, Trần Kiến Quỷ dáng vẻ hung tợn, Lý Hắc dưới ánh đèn càng có vẻ đen vàng, còn có Hồng Hoa đang gãi chiếc đầu trọc, cùng với Hồ Phúc nghe không hiểu gì.

Chính là nhóm người này, “Kim Đao” Hồ Phúc, “Thiết Đầu” Hồng Hoa”, “Thiết Đinh” Lý Hắc”, “Diêm Vương Thân Thủ” Trần Kiến Quỷ, “Tạp Hạc” Thi Nguyệt, Đại Đỗ hòa thượng, “Thiết Khẩu” Khâu Nam Cố và “Thí Vương” Thiết Tinh Nguyệt.

Đám người này tụ tập với nhau, không biết có đại sự gì sắp xảy ra.

Tiêu Thu Thủy nhẹ tay nhẹ chân, không phát ra một chút âm thanh nào, sử dụng pháp quyết “Thổ Yểm”, bắt đầu từ một cái lỗ nhỏ không bằng đầu người kia, dần dần đã đào ra một cái lỗ lớn bằng thân người trên bức tường như đúc bằng sắt. Bản thân hắn đương nhiên không cần một cái lỗ lớn như vậy, nhưng để thuận tiện cho Nhạc Phi tiến lùi nên quyết định đào rộng lỗ hơn.

Sau đó hắn lách mình chui vào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện