Do đó bọn họ liền quay người chạy vào, tập hợp dọc theo đường đi. Hàng Bát chạy trốn phía trước, Khâu Nam Cố đuổi theo xông vào, sau lưng là một đống quan binh hô to gọi nhỏ, mà phía sau quan binh lại có một người là Hồng Hoa.
Khinh công của Hồng Hoa không cao, không đuổi kịp Khâu Nam Cố và Hàng Bát. Vì sợ đường lui của Khâu Nam Cố bị đám quan binh chặn cứng, liền vận kình toàn thân xông vào đám quan binh, tay đấm chân đá, vừa đuổi theo vừa đánh cho những kẻ cản đường tan tác. Khinh công của hắn không cao nhưng nội công lại hùng hậu, quan binh gặp phải thân mình đồng da sắt như hắn chỉ có nước kêu khổ.
Khâu Nam Cố và Hồng Hoa mới rời khỏi phòng giam số mười ba, tình hình chiến đấu bên kia lại có biến hóa lớn.
Lẽ ra sau khi Đường Phương xuất hiện, chúng huynh đệ vô cùng phấn chấn, ngược lại đám quan binh bị đánh đến ngả nghiêng, nhưng lúc này bên ngoài Đại Lý ngục ánh lửa ngút trời, tiếng la giết nổi lên khắp nơi, nguyên lai cấm quân đóng ở kinh thành đã có đến hai vạn người chạy đến.
Do đó Đại Lý ngục trước trước sau sau bị bao vây dày đặc như thùng sắt, hơn nữa càng ngày càng có nhiều quân đội xông vào ngục trợ giúp quan binh, đám người Thiết Tinh Nguyệt dù có ba đầu sáu tay, dũng mãnh thiện chiến cũng không ngăn được.
Lúc này đội “Thiên Binh” trước kia do Tiêu Thu Thủy thống lĩnh được Lâm công tử dẫn đến cũng ào ào giết vào, những người này ai cũng từng trải qua sa trường xung phong giết địch, lấy ít thắng nhiều, mới miễn cưỡng chống đỡ được trận tuyến.
Bên phía Khâu Nam Cố và Hàng Bát, một đuổi một chạy. Trong lòng Hàng Bát tính toán, biết càng vào bên trong thì cao thủ canh phòng càng lợi hại, cho nên chạy về hướng trung tâm nhà ngục. Khâu Nam Cố đương nhiên cũng đuổi sát theo sau.
Không ngờ đến ba tầng ngục cuối cùng lại không có ai đi ra cứu viện. Hàng Bát biết trong ngục có vấn đề, lúc này Khâu Nam Cố đã đuổi đến gần, Hàng Bát vội lánh vào phòng giam kế cuối có cơ quan.
Chỉ hơi do dự như vậy, Khâu Nam Cố đã nhào tới, một tay chụp lấy cổ áo phía sau Hàng Bát.
Trong thoáng chốc này Hàng Bát xem như đã hết hi vọng. Luận về lực đạo tuy Khâu Nam Cố không bằng Thiết Tinh Nguyệt, nhưng đầu óc chắc chắn khôn lanh linh hoạt hơn lão Thiết. Hắn vừa chụp được thân sau của Hàng Bát, lập tức siết chặt, dùng sức ném một cái, muốn ném Hàng Bát vào tường đến nát bét.
Nhưng một cái siết này lại chụp phải gai ngược bảo vệ sau lưng Hàng Bát.
Khâu Nam Cố không ngờ Hàng Bát có một chiêu pháp bảo cứu mạng này, lòng bàn tay đau đớn, đã bị đâm trúng, lực đạo ném ra chợt giảm hơn phân nửa.
Sau một tiếng “rầm”, Hàng Bát đập vào tường khiến sao bay đầy trời, nếu không phải hai tay hắn ấn nhanh có lẽ đầu đã bị đập đến nở hoa rồi.
Hàng Bát trượt xuống tường, tuy bị đụng đến mức huyết mạch quay cuồng nhưng thần trí vẫn không mất. Hắn đã sớm được Chu Thuận Thủy chỉ dẫn về cơ quan nơi này, nghe nhiều nên thuộc, bàn tay đã ấn lên một cơ quan.
Bên kia Khâu Nam Cố bị đâm đau tay, cũng nghe được tiếng tay đấm chân đá của Hồng Hoa ở phía sau. Hắn hét lớn một tiếng, lại xông tới Hàng Bát.
Thân thể Hàng Bát dán chặt trên tường, sau một tiếng “ù”, tường đá đột nhiên lõm vào.
Hai tay Khâu Nam Cố đánh hụt, trước mặt đã biến thành một bức tường… chính là mặt sau của tường đá ban đầu kia.
Trong khoảnh khắc này, Hàng Bát đã trốn vào khe đá, xoay tròn đi ra mặt bên kia, lang nha bổng trên tay đập vào sau đầu Khâu Nam Cố.
Khâu Nam Cố kêu thảm một tiếng. Lúc này Hồng Hoa vừa giết vào mật thất, cũng hét lớn một tiếng:
- Tiểu Khâu!
Hàng Bát hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy nơi lối vào mật thất khuất ánh mặt trời có một tên đại hán đầu trọc, trong lòng rét lạnh. Ngay lúc này Khâu Nam Cố lại dùng sức sống hơn người của mình phản kích.
Hắn xoay tay chụp vào yết hầu Hàng Bát. Hàng Bát lui một bước, nhưng không tránh được, lại đạp phải cơ quan trên đất.
Hàng Bát giãy dụa không thoát, lang nha bổng lại cắm sau đầu Khâu Nam Cố, bất kể hắn vùng vẫy thế nào, Khâu Nam Cố vẫn liều chết nắm chặt đối phương không buông.
Hồng Hoa thấy tình cảnh này, hốc mắt muốn nứt ra, lập tức xông tới, không ngờ trên đầu lại có một thùng dầu sôi trút thẳng xuống.
Khinh công của hắn không giỏi, tinh thần lại sa sút, mắt thấy sắp bị dầu sôi thiêu cháy thân thể.
Lúc này tiếng hét thảm thứ nhất của Khâu Nam Cố vừa lúc truyền vào trong tai Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy giật mình một cái: “Là giọng của Tiểu Khâu!”
Ngay lúc này hắn chợt cảm thấy huyệt “Thần Tàng” nơi ngực đau đớn.
Nhưng hắn đã tỉnh ngộ, lập tức sử dụng pháp quyết “Mộc Ngoan”, cường hành dời huyệt “Thần Tàng” đi ba tấc.
Trảo thứ nhất của Chu Thuận Thủy đã đâm vào thịt ba phân.
Tiêu Thu Thủy chợt xuất thủ. Một chiêu này không có tên gọi, năm xưa khi hắn bị ám toán trong hành lang Chấn Mi các đã hơi mường tượng đến nó, mà trong quá trình xông pha giang hồ, mỗi lần bị ám toán hắn đều không ngừng thai nghén hình thành nên một kiếm này.
“Kinh Thiên Nhất Kiếm”!
Kinh thiên đệ nhất kiếm, phát sau mà đến trước.
Tiêu Thu Thủy dùng bảo kiếm Như Tuyết của Vu Sơn Nhân phát ra một kích này.
Trong khoảnh khắc ánh sáng hoàn toàn biến mất.
Tay phải Chu Thuận Thủy đã đâm vào thịt bảy phân.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, năm ngón tay của Chu Thuận Thủy đều bị đứt.
Một tay khác của lão cũng bắt lấy thân kiếm.
Một tiếng “keng” vang lên, Như Tuyết gãy ra làm hai.
Lúc này tiếng hét lớn “Tiểu Khâu” của Hồng Hoa cũng truyền vào tai Tiêu Thu Thủy.
Không biết Tiêu Thu Thủy lấy lực lượng ở đâu, cũng gào lớn một tiếng:
- Huynh đệ!
Tay trái của hắn lại rút kiếm ra, đó là cổ kiếm Trường Ca của Tiêu gia.
Vào giây phút lòng như lửa đốt này, trong đầu Tiêu Thu Thủy vụt hiện lên khí thế như ngọc nát đá tan lúc Yến Cuồng Đồ công kích Chu Thuận Thủy.
Hắn đột nhiên sáng tạo ra một chiêu kiếm pháp này.
“Ngọc Thạch Câu Phần”!
Chu Thuận Thủy rít lên, lui ra tám thước.
Nếu không phải Tiêu Thu Thủy chưa thành thạo chiêu này, Chu Thuận Thủy tuyệt đối không chạy thoát được.
Tiêu Thu Thủy lại hoàn toàn không cảm giác được cơn đau nơi ngực, hắn rít lên một tiếng, lách ra ngoài tường đá, lao thẳng đến nơi Khâu Nam Cố kêu lên thảm thiết.
Ngay lúc này, hắn cũng cảm giác được trong phòng đá cuối cùng nơi có “Tái Ngoại Song Manh” canh giữ đang có người.
Nhưng hiện giờ hắn đã không kịp để ý tới.
Tiểu Khâu, Tiểu Khâu làm sao rồi? Tiếng hét thảm kia…
Lúc này khinh công của hắn cực nhanh, nhưng khi hắn toàn lực lướt ra, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác.
Giống như hắn đã rời xa thứ mà hắn ngưỡng mộ, giống như chính hắn đã lỡ tay đánh nát bình hoa mà hắn yêu quý…
Hắn đã không có thời gian chú ý đến chuyện này.
Tại gian phòng đá cuối cùng kia, người ở trong bóng tối chính là “Thần Hành Vô Ảnh” Cừu Vô Ý.
Lúc này y đã lẻn vào phòng cuối cùng, vừa lúc muốn đưa mắt nhìn tình hình ở trung tâm nhà ngục, chợt thấy một người vạt áo bắn máu bay vút ra.
Thanh thế của người lướt ra này quả thật không thể xem thường.
Cừu Vô Ý cũng là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, trong khoảnh khắc vẫn có thể nhận ra là Tiêu Thu Thủy.
Y từng gặp Tiêu Thu Thủy tại chiến dịch dốc Trường Bản. Tiêu Thu Thủy là cao thủ trẻ tuổi mới nổi, võ công đã cao đến khác thường, hiện giờ chỉ một chút thanh thế này lại khiến bang chủ Cái bang Cừu Vô Ý tung hoành sa trường, danh chấn võ lâm cũng phải chấn động.
Trong lúc y chấn động, bóng dáng của Tiêu Thu Thủy đã biến mất trong phòng tối.
Tiêu Thu Thủy vừa đi, Cừu Vô Ý còn chưa hết ngạc nhiên, lại liếc thấy Chu Thuận Thủy ở trung tâm nhà ngục đang nhìn ngón tay đứt của mình, trên mặt hiện lên một loại biểu tình không thể tin được.
Biểu tình không thể tin này kéo dài một lúc, sau đó Chu Thuận Thủy bỗng cười cuồng dại, khiến cho ánh lửa lay động, chiếu rọi nụ cười trên mặt lão hết sức kỳ dị. Chỉ thấy hai mắt lão nhìn chăm chú vào năm ngón tay chỉ còn lại nửa đoạn của mình, lẩm bẩm nói:
- Giỏi! Giỏi! Tiêu Thu Thủy thật lợi hại! Tiêu Thu Thủy thật lợi hại!
Nói xong lại cười lên điên cuồng, cũng không biết vì cười hay vì đau mà toàn thân run rẩy. Lại nghe Chu Thuận Thủy cười nói:
- Ngươi đi, ngươi đi! Ngươi có biết mình trúng kế rồi không? Ha ha ha ha…
Lão dùng mu bàn tay còn hoàn hảo lùi tới vách tường, gõ mấy cái, bên trong lại phát ra âm thanh trống rỗng:
- Ngươi có biết… người các ngươi muốn cứu… vẫn còn ở đây… ha ha ha… trong phòng đá trung tâm này, còn có phòng khác…
Cừu Vô Ý nghe đến đây liền sáng mắt lên, trong lòng gào thét: “Ông trời thương xót, để ta biết Nhạc tướng quân vẫn còn ở đây…”. Lại nghe Chu Thuận Thủy cười lên như điên cuồng:
- Tiêu Thu Thủy… võ công của ngươi cao, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn kém lão Chu ta! Ngươi cũng không nghĩ xem, nếu Nhạc Phi không có ở đây, phái trọng tướng như ta đến canh giữ chỗ này chỉ để uống rượu ăn cơm sao! Ha ha…
Cừu Vô Ý nghe đến đây cũng không kiềm chế được nữa, lập tức phi thân vào. Chu Thuận Thủy là cao thủ đương thời, lập tức phát giác ra, đột ngột xoay người lại. Nếu lúc này Cừu Vô Ý ra tay, chắc chắn có thể đánh chết Chu Thuận Thủy.
Chỉ là y khinh thường làm như vậy.
Cừu Vô Ý quát lên:
- Chu Thuận Thủy, mau thả Nhạc tướng quân ra!
Chu Thuận Thủy cười khan hai tiếng, cơ mặt bất động, nói:
- Ta tưởng là ai, hóa ra…
Lúc này bên ngoài tiếng la giết ngập trời. Cừu Vô Ý biết tình hình khẩn cấp, liền tiến lên một bước vượt qua ngọn lửa, lại quát lên:
- Mau thả Nhạc tướng quân!
Chu Thuận Thủy nhìn ngón tay đứt của mình, nói:
- Nhạc Phi không ở đây, hắn…
Cừu Vô Ý nghiêm mặt lại, cắt lời:
- Nói bậy! Vừa rồi ngươi tự nói một mình, ta đã nghe thấy hết rồi, mau mở cơ quan ra!
Chu Thuận Thủy biến sắc. Hắn đánh giá võ công của Cừu Vô Ý và mình không hơn không kém, Cừu Vô Ý cũng từng bị thương nặng, nhưng mình lại mới bị thương cộng thêm một tay tàn phế, trận này quả thật lành ít dữ nhiều, liền nói:
- Cừu bang chủ, cho dù ta thả Nhạc Phi ra ngoài, ngươi có thể dẫn hắn chạy thoát khỏi đây sao?
Cừu Vô Ý lại tiến lên trước một bước, quát lớn:
- Ngươi có thả không?
Chu Thuận Thủy đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói:
- Cừu bang chủ, muốn hành hung sao? Lão Chu ta cũng không phải người dễ bị dọa!
Cừu Vô Ý lại ngẩn ra, không ngờ dưới tình thế như vậy Chu Thuận Thủy vẫn có dũng khí giằng co với mình. Y vung gậy lên phát ra một tiếng “xoẹt”, nói:
- Chu Thuận Thủy, ngươi còn không thả người thì ta sẽ động thủ!
Chu Thuận Thủy cười lạnh nói:
- Ta đã bị thương từ trước, lúc này ngươi động thủ, chính là muốn chiếm tiện nghi của ta rồi!
Cừu Vô Ý cảm thán:
- Nếu là bình thường, ta đương nhiên sẽ đợi thương thế ngươi thương lành rồi mới so tài, nhưng tình thế hiện giờ không cho phép nữa… ngươi bớt giả vờ đi!
Lúc này ánh lửa trên mặt đất bốc cháy hừng hực, bên ngoài tiếng la giết rung trời. Chu Thuận Thủy lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, còn chờ cái gì!
Cừu Vô Ý thấy thái độ của Chu Thuận Thủy đột nhiên cứng rắn như vậy, không khỏi ngẩn ra. Trong khoảnh khắc ngẩn người này, Chu Thuận Thủy đã đánh ra một trảo.
Tuy đây chỉ là một trảo đơn giản, nhưng năm ngón tay đều nhắm vào năm huyệt đạo khác nhau trên người Cừu Vô Ý.
Cừu Vô Ý vốn có thể tiếp một chiêu này rồi đánh trả, nhưng y không muốn làm như vậy, bởi vì Chu Thuận Thủy chỉ có thể sử dụng một tay.
Nếu Cừu Vô Ý dùng một tay đỡ lấy một trảo của Chu Thuận Thủy, còn một tay khác phản công, như vậy Chu Thuận Thủy chỉ có nước bị đánh.
Tuy Cừu Vô Ý rất muốn cứu Nhạc Phi, nhưng lại không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Y vốn có thể nghiêng người tránh qua, nhưng y cũng không dám làm như vậy.
Chu Thuận Thủy là cao thủ hạng nhất, nếu đưa sơ hở ra trước mặt loại tuyệt thế cao thủ này, chỉ sợ sẽ không có lần sau nữa.
Cho nên Cừu Vô Ý không thể đỡ và đánh trả, cũng không thể nghiêng người tránh đi, đành phải lui lại ba bước, tránh khỏi thế công.
Lúc y lui bước đầu tiên, không có gì xảy ra cả.
Lúc y lui bước thứ hai, đã tránh khỏi thế trảo của Chu Thuận Thủy.
Nhưng khi y lui đến bước thứ ba, lưng đột nhiên đau nhói.
Bước thứ ba của y đã lui ra, không kịp thu lại nữa.
Vì vậy “phụp” một tiếng, y nhìn thấy một thứ từ bụng mình nhô ra.
Mũi kiếm!
Cừu Vô Ý không hét lớn, cũng không kêu thảm.
Y chỉ có giận dữ.
Y đã bị Chu Thuận Thủy lừa gạt.
Tại khoảnh khắc này, sự tức giận của y đã không thể nói bằng lời.
Chu Thuận Thủy lại cười:
- Ngươi sai rồi. Ta ở đây cũng không phải nói một mình, mà là nói với vị Khang lão đệ này.
Hóa ra Khang Kiếp Sinh cũng không rời đi, hắn đã nấp giữa khe lõm của tường đá. Tường đá này là một mặt của bức tường ngay sát ngoài, cho nên lúc Cừu Vô Ý nhìn lén qua khe đá lại không phát giác ra.
Con người Khang Kiếp Sinh rất tinh ranh, hắn biết với võ công của mình chắc chắn không giết được Cừu Vô Ý, cho dù ám toán sau lưng cũng sợ không đủ năng lực. Cho nên hắn ngầm ra hiệu với Chu Thuận Thủy, chỉ chậm rãi đưa kiếm đến sau người Cừu Vô Ý, không gây ra một chút tiếng gió nào, không để Cừu Vô Ý phát giác ra, lại dụ đối phương tự động đâm vào.
Chu Thuận Thủy vừa thấy Khang Kiếp Sinh ra hiệu, giống như được uống thuốc an thần, liền cố ý xuất thủ. Lão biết rõ Cừu Vô Ý là người hiệp nghĩa, không đến mức lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, cho nên chỉ có một đường tránh lui.
Cừu Vô Ý quả nhiên trúng kế.
Kiếm của Khang Kiếp Sinh đã đâm thủng khoang bụng của Cừu Vô Ý.
Chu Thuận Thủy cười nói:
- Cừu lão, ngài nên tự trách mình xui xẻo, yên tâm đi đi!
Cừu Vô Ý gật đầu, mệt nhọc nói:
- Ta nhìn lầm ngươi rồi.
Chu Thuận Thủy nhướng mày nói:
- Hử?
Cừu Vô Ý nói:
- Ta cho rằng Chu Thuận Thủy ngươi dù sao cũng là một nhân vật lớn, hóa ra chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ!
Chu Thuận Thủy cười nói:
- Ngươi còn chưa chết, chẳng lẽ muốn mất lưỡi mới đi gặp Diêm La Vương?
Cừu Vô Ý cười thảm nói thẳng:
- Loại người như ngươi cũng xứng gọi là “Thiên Vương”, thật khiến anh hùng trên giang hồ cười đến lệch mồm!
Chu Thuận Thủy tức giận nói:
- Còn nói nữa, còn nói nữa ta sẽ thật sự cắt đầu lưỡi của ngươi!
Cừu Vô Ý cười lạnh nói:
- Ta sợ thì đã không nói rồi.
Chu Thuận Thủy bước tới hai bước, một trảo chụp lấy quai hàm Cừu Vô Ý, dùng sức kéo một cái, quai hàm lập tức trật khớp. Nhưng ngay lúc này lục ngọc trượng của Cừu Vô Ý cũng đâm ra.
Chu Thuận Thủy vô cùng ranh mãnh, đã sớm phòng bị, thuận thế lui lại tránh khỏi nhát đâm này, cười nói:
- Cừu lão, những thủ đoạn này của ngươi, quả là múa rìu qua mắt thợ…
Lời của lão quá đắc ý, đáng tiếc còn chưa nói xong.
Bởi vì lão phát giác một trượng kia của Cừu Vô Ý đột nhiên biến đổi chiêu số.
Một trượng kia thoạt nhìn là muốn đâm lão thủng một lỗ, nhưng thực ra lại đánh vào ngón tay bị thương của lão.
Ngón tay bị thương là nơi yếu nhất của Chu Thuận Thủy.
Lúc Chu Thuận Thủy phát giác ra thì đã không kịp rút tay.
Tay bị thương luôn chuyển động không linh hoạt, cho dù là cao thủ như Chu Thuận Thủy cũng không ngoại lệ.
Nhưng Chu Thuận Thủy là cao thủ hàng đầu, có năng lực ứng biến hơn người, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, tay còn lại kịp thời chụp một cái, bắt được lục ngọc trượng.
Phản ứng của lão không thể nói là không nhanh, nhưng lão sai rồi.
Một tay của lão bị thương, một tay khác bắt lấy lục ngọc trượng, nhưng Cừu Vô Ý vẫn còn một tay.
Hơn nữa Cừu Vô Ý đã vứt bỏ lục ngọc trượng của mình, vô hình trung giống như có thêm một tay.
Hai tay y ôm lấy Chu Thuận Thủy, dùng sức siết chặt.
Chu Thuận Thủy là nhân vật thế nào, trong giây phút sống chết này vẫn gắng sức ổn định bước chân, Cừu Vô Ý lại không siết được.
Nhưng lúc này “trợ lực” mà Cừu Vô Ý chờ đợi quả nhiên đã tới.
Khang Kiếp Sinh vừa thấy Cừu Vô Ý vẫn có thể phản kích, trong lúc hoảng hốt lại tự nhiên đẩy kiếm về phía trước.
Cái đẩy này vốn tưởng có thể đâm vào cơ thể Cừu Vô Ý sâu hơn một chút, lập tức lấy mạng của y, nhưng Cừu Vô Ý lại đang chờ đợi “cái đẩy kiếm” này.
Y biết dựa vào trí tuệ, võ công, cùng với thể chất hiện tại của mình, nhiều nhất chỉ có thể bắt được Chu Thuận Thủy, muốn giết kẻ này còn phải chờ Khang Kiếp Sinh.
Một nhát đâm này của Khang Kiếp Sinh, thân kiếm xuyên qua thân thể Cừu Vô Ý đến một hơn thước, cho đến tận chuôi. Nhưng mũi kiếm một hơn thước này cũng có nửa thước đâm vào trong lồng ngực Chu Thuận Thủy đang đứng đối diện với Cừu Vô Ý, hơn nữa đang vận lực không để Cừu Vô Ý kéo tới.
Khinh công của Hồng Hoa không cao, không đuổi kịp Khâu Nam Cố và Hàng Bát. Vì sợ đường lui của Khâu Nam Cố bị đám quan binh chặn cứng, liền vận kình toàn thân xông vào đám quan binh, tay đấm chân đá, vừa đuổi theo vừa đánh cho những kẻ cản đường tan tác. Khinh công của hắn không cao nhưng nội công lại hùng hậu, quan binh gặp phải thân mình đồng da sắt như hắn chỉ có nước kêu khổ.
Khâu Nam Cố và Hồng Hoa mới rời khỏi phòng giam số mười ba, tình hình chiến đấu bên kia lại có biến hóa lớn.
Lẽ ra sau khi Đường Phương xuất hiện, chúng huynh đệ vô cùng phấn chấn, ngược lại đám quan binh bị đánh đến ngả nghiêng, nhưng lúc này bên ngoài Đại Lý ngục ánh lửa ngút trời, tiếng la giết nổi lên khắp nơi, nguyên lai cấm quân đóng ở kinh thành đã có đến hai vạn người chạy đến.
Do đó Đại Lý ngục trước trước sau sau bị bao vây dày đặc như thùng sắt, hơn nữa càng ngày càng có nhiều quân đội xông vào ngục trợ giúp quan binh, đám người Thiết Tinh Nguyệt dù có ba đầu sáu tay, dũng mãnh thiện chiến cũng không ngăn được.
Lúc này đội “Thiên Binh” trước kia do Tiêu Thu Thủy thống lĩnh được Lâm công tử dẫn đến cũng ào ào giết vào, những người này ai cũng từng trải qua sa trường xung phong giết địch, lấy ít thắng nhiều, mới miễn cưỡng chống đỡ được trận tuyến.
Bên phía Khâu Nam Cố và Hàng Bát, một đuổi một chạy. Trong lòng Hàng Bát tính toán, biết càng vào bên trong thì cao thủ canh phòng càng lợi hại, cho nên chạy về hướng trung tâm nhà ngục. Khâu Nam Cố đương nhiên cũng đuổi sát theo sau.
Không ngờ đến ba tầng ngục cuối cùng lại không có ai đi ra cứu viện. Hàng Bát biết trong ngục có vấn đề, lúc này Khâu Nam Cố đã đuổi đến gần, Hàng Bát vội lánh vào phòng giam kế cuối có cơ quan.
Chỉ hơi do dự như vậy, Khâu Nam Cố đã nhào tới, một tay chụp lấy cổ áo phía sau Hàng Bát.
Trong thoáng chốc này Hàng Bát xem như đã hết hi vọng. Luận về lực đạo tuy Khâu Nam Cố không bằng Thiết Tinh Nguyệt, nhưng đầu óc chắc chắn khôn lanh linh hoạt hơn lão Thiết. Hắn vừa chụp được thân sau của Hàng Bát, lập tức siết chặt, dùng sức ném một cái, muốn ném Hàng Bát vào tường đến nát bét.
Nhưng một cái siết này lại chụp phải gai ngược bảo vệ sau lưng Hàng Bát.
Khâu Nam Cố không ngờ Hàng Bát có một chiêu pháp bảo cứu mạng này, lòng bàn tay đau đớn, đã bị đâm trúng, lực đạo ném ra chợt giảm hơn phân nửa.
Sau một tiếng “rầm”, Hàng Bát đập vào tường khiến sao bay đầy trời, nếu không phải hai tay hắn ấn nhanh có lẽ đầu đã bị đập đến nở hoa rồi.
Hàng Bát trượt xuống tường, tuy bị đụng đến mức huyết mạch quay cuồng nhưng thần trí vẫn không mất. Hắn đã sớm được Chu Thuận Thủy chỉ dẫn về cơ quan nơi này, nghe nhiều nên thuộc, bàn tay đã ấn lên một cơ quan.
Bên kia Khâu Nam Cố bị đâm đau tay, cũng nghe được tiếng tay đấm chân đá của Hồng Hoa ở phía sau. Hắn hét lớn một tiếng, lại xông tới Hàng Bát.
Thân thể Hàng Bát dán chặt trên tường, sau một tiếng “ù”, tường đá đột nhiên lõm vào.
Hai tay Khâu Nam Cố đánh hụt, trước mặt đã biến thành một bức tường… chính là mặt sau của tường đá ban đầu kia.
Trong khoảnh khắc này, Hàng Bát đã trốn vào khe đá, xoay tròn đi ra mặt bên kia, lang nha bổng trên tay đập vào sau đầu Khâu Nam Cố.
Khâu Nam Cố kêu thảm một tiếng. Lúc này Hồng Hoa vừa giết vào mật thất, cũng hét lớn một tiếng:
- Tiểu Khâu!
Hàng Bát hoảng sợ quay đầu, chỉ thấy nơi lối vào mật thất khuất ánh mặt trời có một tên đại hán đầu trọc, trong lòng rét lạnh. Ngay lúc này Khâu Nam Cố lại dùng sức sống hơn người của mình phản kích.
Hắn xoay tay chụp vào yết hầu Hàng Bát. Hàng Bát lui một bước, nhưng không tránh được, lại đạp phải cơ quan trên đất.
Hàng Bát giãy dụa không thoát, lang nha bổng lại cắm sau đầu Khâu Nam Cố, bất kể hắn vùng vẫy thế nào, Khâu Nam Cố vẫn liều chết nắm chặt đối phương không buông.
Hồng Hoa thấy tình cảnh này, hốc mắt muốn nứt ra, lập tức xông tới, không ngờ trên đầu lại có một thùng dầu sôi trút thẳng xuống.
Khinh công của hắn không giỏi, tinh thần lại sa sút, mắt thấy sắp bị dầu sôi thiêu cháy thân thể.
Lúc này tiếng hét thảm thứ nhất của Khâu Nam Cố vừa lúc truyền vào trong tai Tiêu Thu Thủy.
Tiêu Thu Thủy giật mình một cái: “Là giọng của Tiểu Khâu!”
Ngay lúc này hắn chợt cảm thấy huyệt “Thần Tàng” nơi ngực đau đớn.
Nhưng hắn đã tỉnh ngộ, lập tức sử dụng pháp quyết “Mộc Ngoan”, cường hành dời huyệt “Thần Tàng” đi ba tấc.
Trảo thứ nhất của Chu Thuận Thủy đã đâm vào thịt ba phân.
Tiêu Thu Thủy chợt xuất thủ. Một chiêu này không có tên gọi, năm xưa khi hắn bị ám toán trong hành lang Chấn Mi các đã hơi mường tượng đến nó, mà trong quá trình xông pha giang hồ, mỗi lần bị ám toán hắn đều không ngừng thai nghén hình thành nên một kiếm này.
“Kinh Thiên Nhất Kiếm”!
Kinh thiên đệ nhất kiếm, phát sau mà đến trước.
Tiêu Thu Thủy dùng bảo kiếm Như Tuyết của Vu Sơn Nhân phát ra một kích này.
Trong khoảnh khắc ánh sáng hoàn toàn biến mất.
Tay phải Chu Thuận Thủy đã đâm vào thịt bảy phân.
Nhưng cũng trong nháy mắt này, năm ngón tay của Chu Thuận Thủy đều bị đứt.
Một tay khác của lão cũng bắt lấy thân kiếm.
Một tiếng “keng” vang lên, Như Tuyết gãy ra làm hai.
Lúc này tiếng hét lớn “Tiểu Khâu” của Hồng Hoa cũng truyền vào tai Tiêu Thu Thủy.
Không biết Tiêu Thu Thủy lấy lực lượng ở đâu, cũng gào lớn một tiếng:
- Huynh đệ!
Tay trái của hắn lại rút kiếm ra, đó là cổ kiếm Trường Ca của Tiêu gia.
Vào giây phút lòng như lửa đốt này, trong đầu Tiêu Thu Thủy vụt hiện lên khí thế như ngọc nát đá tan lúc Yến Cuồng Đồ công kích Chu Thuận Thủy.
Hắn đột nhiên sáng tạo ra một chiêu kiếm pháp này.
“Ngọc Thạch Câu Phần”!
Chu Thuận Thủy rít lên, lui ra tám thước.
Nếu không phải Tiêu Thu Thủy chưa thành thạo chiêu này, Chu Thuận Thủy tuyệt đối không chạy thoát được.
Tiêu Thu Thủy lại hoàn toàn không cảm giác được cơn đau nơi ngực, hắn rít lên một tiếng, lách ra ngoài tường đá, lao thẳng đến nơi Khâu Nam Cố kêu lên thảm thiết.
Ngay lúc này, hắn cũng cảm giác được trong phòng đá cuối cùng nơi có “Tái Ngoại Song Manh” canh giữ đang có người.
Nhưng hiện giờ hắn đã không kịp để ý tới.
Tiểu Khâu, Tiểu Khâu làm sao rồi? Tiếng hét thảm kia…
Lúc này khinh công của hắn cực nhanh, nhưng khi hắn toàn lực lướt ra, trong lòng đột nhiên có một loại cảm giác.
Giống như hắn đã rời xa thứ mà hắn ngưỡng mộ, giống như chính hắn đã lỡ tay đánh nát bình hoa mà hắn yêu quý…
Hắn đã không có thời gian chú ý đến chuyện này.
Tại gian phòng đá cuối cùng kia, người ở trong bóng tối chính là “Thần Hành Vô Ảnh” Cừu Vô Ý.
Lúc này y đã lẻn vào phòng cuối cùng, vừa lúc muốn đưa mắt nhìn tình hình ở trung tâm nhà ngục, chợt thấy một người vạt áo bắn máu bay vút ra.
Thanh thế của người lướt ra này quả thật không thể xem thường.
Cừu Vô Ý cũng là cao thủ hàng đầu trên giang hồ, trong khoảnh khắc vẫn có thể nhận ra là Tiêu Thu Thủy.
Y từng gặp Tiêu Thu Thủy tại chiến dịch dốc Trường Bản. Tiêu Thu Thủy là cao thủ trẻ tuổi mới nổi, võ công đã cao đến khác thường, hiện giờ chỉ một chút thanh thế này lại khiến bang chủ Cái bang Cừu Vô Ý tung hoành sa trường, danh chấn võ lâm cũng phải chấn động.
Trong lúc y chấn động, bóng dáng của Tiêu Thu Thủy đã biến mất trong phòng tối.
Tiêu Thu Thủy vừa đi, Cừu Vô Ý còn chưa hết ngạc nhiên, lại liếc thấy Chu Thuận Thủy ở trung tâm nhà ngục đang nhìn ngón tay đứt của mình, trên mặt hiện lên một loại biểu tình không thể tin được.
Biểu tình không thể tin này kéo dài một lúc, sau đó Chu Thuận Thủy bỗng cười cuồng dại, khiến cho ánh lửa lay động, chiếu rọi nụ cười trên mặt lão hết sức kỳ dị. Chỉ thấy hai mắt lão nhìn chăm chú vào năm ngón tay chỉ còn lại nửa đoạn của mình, lẩm bẩm nói:
- Giỏi! Giỏi! Tiêu Thu Thủy thật lợi hại! Tiêu Thu Thủy thật lợi hại!
Nói xong lại cười lên điên cuồng, cũng không biết vì cười hay vì đau mà toàn thân run rẩy. Lại nghe Chu Thuận Thủy cười nói:
- Ngươi đi, ngươi đi! Ngươi có biết mình trúng kế rồi không? Ha ha ha ha…
Lão dùng mu bàn tay còn hoàn hảo lùi tới vách tường, gõ mấy cái, bên trong lại phát ra âm thanh trống rỗng:
- Ngươi có biết… người các ngươi muốn cứu… vẫn còn ở đây… ha ha ha… trong phòng đá trung tâm này, còn có phòng khác…
Cừu Vô Ý nghe đến đây liền sáng mắt lên, trong lòng gào thét: “Ông trời thương xót, để ta biết Nhạc tướng quân vẫn còn ở đây…”. Lại nghe Chu Thuận Thủy cười lên như điên cuồng:
- Tiêu Thu Thủy… võ công của ngươi cao, nhưng kinh nghiệm giang hồ còn kém lão Chu ta! Ngươi cũng không nghĩ xem, nếu Nhạc Phi không có ở đây, phái trọng tướng như ta đến canh giữ chỗ này chỉ để uống rượu ăn cơm sao! Ha ha…
Cừu Vô Ý nghe đến đây cũng không kiềm chế được nữa, lập tức phi thân vào. Chu Thuận Thủy là cao thủ đương thời, lập tức phát giác ra, đột ngột xoay người lại. Nếu lúc này Cừu Vô Ý ra tay, chắc chắn có thể đánh chết Chu Thuận Thủy.
Chỉ là y khinh thường làm như vậy.
Cừu Vô Ý quát lên:
- Chu Thuận Thủy, mau thả Nhạc tướng quân ra!
Chu Thuận Thủy cười khan hai tiếng, cơ mặt bất động, nói:
- Ta tưởng là ai, hóa ra…
Lúc này bên ngoài tiếng la giết ngập trời. Cừu Vô Ý biết tình hình khẩn cấp, liền tiến lên một bước vượt qua ngọn lửa, lại quát lên:
- Mau thả Nhạc tướng quân!
Chu Thuận Thủy nhìn ngón tay đứt của mình, nói:
- Nhạc Phi không ở đây, hắn…
Cừu Vô Ý nghiêm mặt lại, cắt lời:
- Nói bậy! Vừa rồi ngươi tự nói một mình, ta đã nghe thấy hết rồi, mau mở cơ quan ra!
Chu Thuận Thủy biến sắc. Hắn đánh giá võ công của Cừu Vô Ý và mình không hơn không kém, Cừu Vô Ý cũng từng bị thương nặng, nhưng mình lại mới bị thương cộng thêm một tay tàn phế, trận này quả thật lành ít dữ nhiều, liền nói:
- Cừu bang chủ, cho dù ta thả Nhạc Phi ra ngoài, ngươi có thể dẫn hắn chạy thoát khỏi đây sao?
Cừu Vô Ý lại tiến lên trước một bước, quát lớn:
- Ngươi có thả không?
Chu Thuận Thủy đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói:
- Cừu bang chủ, muốn hành hung sao? Lão Chu ta cũng không phải người dễ bị dọa!
Cừu Vô Ý lại ngẩn ra, không ngờ dưới tình thế như vậy Chu Thuận Thủy vẫn có dũng khí giằng co với mình. Y vung gậy lên phát ra một tiếng “xoẹt”, nói:
- Chu Thuận Thủy, ngươi còn không thả người thì ta sẽ động thủ!
Chu Thuận Thủy cười lạnh nói:
- Ta đã bị thương từ trước, lúc này ngươi động thủ, chính là muốn chiếm tiện nghi của ta rồi!
Cừu Vô Ý cảm thán:
- Nếu là bình thường, ta đương nhiên sẽ đợi thương thế ngươi thương lành rồi mới so tài, nhưng tình thế hiện giờ không cho phép nữa… ngươi bớt giả vờ đi!
Lúc này ánh lửa trên mặt đất bốc cháy hừng hực, bên ngoài tiếng la giết rung trời. Chu Thuận Thủy lạnh lùng nói:
- Đã như vậy, còn chờ cái gì!
Cừu Vô Ý thấy thái độ của Chu Thuận Thủy đột nhiên cứng rắn như vậy, không khỏi ngẩn ra. Trong khoảnh khắc ngẩn người này, Chu Thuận Thủy đã đánh ra một trảo.
Tuy đây chỉ là một trảo đơn giản, nhưng năm ngón tay đều nhắm vào năm huyệt đạo khác nhau trên người Cừu Vô Ý.
Cừu Vô Ý vốn có thể tiếp một chiêu này rồi đánh trả, nhưng y không muốn làm như vậy, bởi vì Chu Thuận Thủy chỉ có thể sử dụng một tay.
Nếu Cừu Vô Ý dùng một tay đỡ lấy một trảo của Chu Thuận Thủy, còn một tay khác phản công, như vậy Chu Thuận Thủy chỉ có nước bị đánh.
Tuy Cừu Vô Ý rất muốn cứu Nhạc Phi, nhưng lại không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn.
Y vốn có thể nghiêng người tránh qua, nhưng y cũng không dám làm như vậy.
Chu Thuận Thủy là cao thủ hạng nhất, nếu đưa sơ hở ra trước mặt loại tuyệt thế cao thủ này, chỉ sợ sẽ không có lần sau nữa.
Cho nên Cừu Vô Ý không thể đỡ và đánh trả, cũng không thể nghiêng người tránh đi, đành phải lui lại ba bước, tránh khỏi thế công.
Lúc y lui bước đầu tiên, không có gì xảy ra cả.
Lúc y lui bước thứ hai, đã tránh khỏi thế trảo của Chu Thuận Thủy.
Nhưng khi y lui đến bước thứ ba, lưng đột nhiên đau nhói.
Bước thứ ba của y đã lui ra, không kịp thu lại nữa.
Vì vậy “phụp” một tiếng, y nhìn thấy một thứ từ bụng mình nhô ra.
Mũi kiếm!
Cừu Vô Ý không hét lớn, cũng không kêu thảm.
Y chỉ có giận dữ.
Y đã bị Chu Thuận Thủy lừa gạt.
Tại khoảnh khắc này, sự tức giận của y đã không thể nói bằng lời.
Chu Thuận Thủy lại cười:
- Ngươi sai rồi. Ta ở đây cũng không phải nói một mình, mà là nói với vị Khang lão đệ này.
Hóa ra Khang Kiếp Sinh cũng không rời đi, hắn đã nấp giữa khe lõm của tường đá. Tường đá này là một mặt của bức tường ngay sát ngoài, cho nên lúc Cừu Vô Ý nhìn lén qua khe đá lại không phát giác ra.
Con người Khang Kiếp Sinh rất tinh ranh, hắn biết với võ công của mình chắc chắn không giết được Cừu Vô Ý, cho dù ám toán sau lưng cũng sợ không đủ năng lực. Cho nên hắn ngầm ra hiệu với Chu Thuận Thủy, chỉ chậm rãi đưa kiếm đến sau người Cừu Vô Ý, không gây ra một chút tiếng gió nào, không để Cừu Vô Ý phát giác ra, lại dụ đối phương tự động đâm vào.
Chu Thuận Thủy vừa thấy Khang Kiếp Sinh ra hiệu, giống như được uống thuốc an thần, liền cố ý xuất thủ. Lão biết rõ Cừu Vô Ý là người hiệp nghĩa, không đến mức lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn, cho nên chỉ có một đường tránh lui.
Cừu Vô Ý quả nhiên trúng kế.
Kiếm của Khang Kiếp Sinh đã đâm thủng khoang bụng của Cừu Vô Ý.
Chu Thuận Thủy cười nói:
- Cừu lão, ngài nên tự trách mình xui xẻo, yên tâm đi đi!
Cừu Vô Ý gật đầu, mệt nhọc nói:
- Ta nhìn lầm ngươi rồi.
Chu Thuận Thủy nhướng mày nói:
- Hử?
Cừu Vô Ý nói:
- Ta cho rằng Chu Thuận Thủy ngươi dù sao cũng là một nhân vật lớn, hóa ra chỉ là một tên tiểu nhân hèn hạ!
Chu Thuận Thủy cười nói:
- Ngươi còn chưa chết, chẳng lẽ muốn mất lưỡi mới đi gặp Diêm La Vương?
Cừu Vô Ý cười thảm nói thẳng:
- Loại người như ngươi cũng xứng gọi là “Thiên Vương”, thật khiến anh hùng trên giang hồ cười đến lệch mồm!
Chu Thuận Thủy tức giận nói:
- Còn nói nữa, còn nói nữa ta sẽ thật sự cắt đầu lưỡi của ngươi!
Cừu Vô Ý cười lạnh nói:
- Ta sợ thì đã không nói rồi.
Chu Thuận Thủy bước tới hai bước, một trảo chụp lấy quai hàm Cừu Vô Ý, dùng sức kéo một cái, quai hàm lập tức trật khớp. Nhưng ngay lúc này lục ngọc trượng của Cừu Vô Ý cũng đâm ra.
Chu Thuận Thủy vô cùng ranh mãnh, đã sớm phòng bị, thuận thế lui lại tránh khỏi nhát đâm này, cười nói:
- Cừu lão, những thủ đoạn này của ngươi, quả là múa rìu qua mắt thợ…
Lời của lão quá đắc ý, đáng tiếc còn chưa nói xong.
Bởi vì lão phát giác một trượng kia của Cừu Vô Ý đột nhiên biến đổi chiêu số.
Một trượng kia thoạt nhìn là muốn đâm lão thủng một lỗ, nhưng thực ra lại đánh vào ngón tay bị thương của lão.
Ngón tay bị thương là nơi yếu nhất của Chu Thuận Thủy.
Lúc Chu Thuận Thủy phát giác ra thì đã không kịp rút tay.
Tay bị thương luôn chuyển động không linh hoạt, cho dù là cao thủ như Chu Thuận Thủy cũng không ngoại lệ.
Nhưng Chu Thuận Thủy là cao thủ hàng đầu, có năng lực ứng biến hơn người, dưới tình huống khẩn cấp như vậy, tay còn lại kịp thời chụp một cái, bắt được lục ngọc trượng.
Phản ứng của lão không thể nói là không nhanh, nhưng lão sai rồi.
Một tay của lão bị thương, một tay khác bắt lấy lục ngọc trượng, nhưng Cừu Vô Ý vẫn còn một tay.
Hơn nữa Cừu Vô Ý đã vứt bỏ lục ngọc trượng của mình, vô hình trung giống như có thêm một tay.
Hai tay y ôm lấy Chu Thuận Thủy, dùng sức siết chặt.
Chu Thuận Thủy là nhân vật thế nào, trong giây phút sống chết này vẫn gắng sức ổn định bước chân, Cừu Vô Ý lại không siết được.
Nhưng lúc này “trợ lực” mà Cừu Vô Ý chờ đợi quả nhiên đã tới.
Khang Kiếp Sinh vừa thấy Cừu Vô Ý vẫn có thể phản kích, trong lúc hoảng hốt lại tự nhiên đẩy kiếm về phía trước.
Cái đẩy này vốn tưởng có thể đâm vào cơ thể Cừu Vô Ý sâu hơn một chút, lập tức lấy mạng của y, nhưng Cừu Vô Ý lại đang chờ đợi “cái đẩy kiếm” này.
Y biết dựa vào trí tuệ, võ công, cùng với thể chất hiện tại của mình, nhiều nhất chỉ có thể bắt được Chu Thuận Thủy, muốn giết kẻ này còn phải chờ Khang Kiếp Sinh.
Một nhát đâm này của Khang Kiếp Sinh, thân kiếm xuyên qua thân thể Cừu Vô Ý đến một hơn thước, cho đến tận chuôi. Nhưng mũi kiếm một hơn thước này cũng có nửa thước đâm vào trong lồng ngực Chu Thuận Thủy đang đứng đối diện với Cừu Vô Ý, hơn nữa đang vận lực không để Cừu Vô Ý kéo tới.
Danh sách chương