La Tín cũng không dám ngồi xuống, y đợi phụ thân ngồi xuống, lúc này mới khoanh tay đứng bên cạnh ông ta chau mày nói:

-Phụ thân, con suy nghĩ suốt hai ngày nay, Tề vương cướp quyền của phụ thân liệu có phải Thái Tử bày mưu đặt kế không?

La Nghệ lắc đầu:

-Tề vương chẳng qua là Lý Thế Dân cướp quân quyền Ba Thục, có sự chi điểm của phụ hoàng, y không dám không theo, chỉ đành bỏ quân Ba Thục trở về Trường An, nhưng trong lòng y lại không cam tâm, liền cướp quân quyền của ta, việc này không có liên quan tới Thái Tử.

-Nhưng rõ ràng phụ thân là người của Thái Tử, Lý Nguyên Cát vẫn muốn cướp quyền của phụ thân, việc này là sao?

La Nghệ cười lạnh một tiếng:

-Lý Nguyên Cát con người này chính là làm việc theo ý mình, không có lý lẽ nào hết, việc làm của gã còn ít sao? Ở Thái Nguyên cuộc chiến chưa diễn ra đã chạy trốn, làm mất Thái Nguyên. Dương Nguyên Khánh có thể quật khởi ở Hà Đông, cuộc tranh đoạt thiếp của đại tướng ở Đồng Quan, làm cho nội bộ quân Đường mâu thuẫn, lục đục. Lý Hiếu Cung thảm bại trở về, người này chính là đại họa của thiên hạ, nhưng thánh thượng ngược lại bao che gã, nói gì hổ dữ không ăn thịt con, thực ra một nửa Đại Đường chính là bị hủy trong tay gã.

La Tín nghiến răng nói:

-Triều Đường vô tình vô nghĩa như vậy, tại sao chúng ta còn phải cống hiến hết sức lực cho họ? Chi bằng theo tình hình mà đầu hàng triều Tùy!

Kỳ thực, La Nghệ hiểu rất r mục đích thứ tử đến tìm mình, không chỉ có ông ta mà rất nhiều đại tướng tâm phúc bị Lý Nguyên Cát đoạt quyền cũng đã đến tìm ông, ai nấy đều vô cùng căm hận, yêu cầu đầu hàng quân Tùy, La Nghệ không phải không nghĩ tới, chi có điều...

La Nghệ thở dài:

-Suy nghĩ của con ta có thể hiểu, nhưng con có từng nghĩ nếu chúng ta đầu hàng quân Tùy, đại ca của con làm thế nào?

Đây là nỗi lòng lớn nhất của La Nghệ, con cả của ông ở Đông Cung làm con tin, nếu ông ta đầu hàng quân Tùy Lý Kiến Thành làm sao có thể bỏ qua đứa con cả của ông chứ?

-Nhưng... không phải lần trước đại ca đến Hán Trung truyền tin sao? Hay là phụ thân nói bệnh nặng để đại ca đến thăm phụ thân, Lý Kiến Thành nếu đã tự xung là lấy hiếu đạo làm đầu, vậy y hẳn là sẽ cho đại ca về Hán Trung thăm bệnh.

La Nghệ lắc đầu:

-Sông có khúc người có lúc, hiện nay thời thế nguy cấp, quân Tùy đã đánh đến Hán Trung. Lý Kiến Thành sao có thể thả anh con ra trong lúc này chứ. Hơn nữa ta có bệnh hay không Lý Kiến Thành lại không biết sao? Lý Kiến Thành không ngốc, việc này không thể qua được y, lúc này anh cả con chắc đã bị theo dõi rồi.

La Tín còn muốn nói thêm, đúng lúc này ngoài cửa truyền đến lời bẩm báo của binh lính:

-Khởi bẩm tổng quản, Thương Tào Tham Quân Vương Kiến cầu kiến bên ngoài phủ, nói có việc quan trọng phải báo ngay.

La Nghệ khoát tay, nói với La Tín:

-Con thay ta đi hỏi xem có chuyện gì, nếu có chuyện quan trọng, có thế dẫn y đến gặp ta, nếu không có gì quan trọng, con nói với y là được rồi. động viên y một chút.

Hai ngày nay không ngừng có thủ hạ đến xin đầu hàng triều Tùy. La Nghệ bị quấy nhiễu đến mực lòng buồn phiền rối bời, ông không muốn gặp ai nữa. La Tín gật đầu, quay ngườii rời khỏi thư phòng, đi ra bên ngoài phủ.

Hai người đang đứng ngoài cửa phủ, một người là Thương Tào Tham Quân Sự Vương Kiến, hơn bốn mươi tuổi, dáng người bình thường, có chút khôn khéo, người kia là Thám báo Vương Tế của quân Tùy, gã đã được thăng làm Giáo úy, Tư Mã Diêu Tấn Đông không còn ai khác nên liền phái gã đi làm sử giã, tới đưa cho La Nghệ một lá thư tay của Từ Thế Tích.

Vương Tế có chút căng thẳng, mặc dù gã rất thông minh, trước khi tòng quân y là một thương nhân nói chuyện làm ăn, giao thiệp với người là sở trường của gã, nhưng dù sao thì gã cũng chưa từng làm qua công việc sử giả này, hơn nừa đàm phán với La Nghệ người chức cao như vậy, trong lòng gã lại càng không yên tâm.

-Không cần căng thẳng, có ta ở đây, ông ta sẽ không thể không nể mặt ta.

Vương Kiến bên cạnh nhìn thấy em họ căng thăng nói nhỏ an ủi gã.

Vương Tế gật đầu xoa nếp nhăn trên trán lại nói nhỏ:

-Nếu ông ta không chịu đầu hàng thì làm thế nào?

Vương Kiến hiểu rất rõ tình cảnh của La Nghệ, cười:

-Yên tâm đi! Rất nhiều việc ông ta cũng không tự lo nồi, chúng ta đừng nóng vội, cứ từ từ, thật sự không được nữa thì cứ làm theo biện pháp đặc biệt mà chúng ta đã nghĩ.

Lúc hai người đang nói chuyện, La Tín từ trong phủ đi ra, y và Ký Thất Tham Quân Vương Kiến rất quen thuộc, vừa ra khỏi cửa liền chắp tay cười nói:

-Nghe nói Vương Tham quân hai ngày nay rất bận, sao lại có thòi gian rành rỗi đến đây?

Vương Kiến đáp:

-Có chuyện quan trọng đến báo tổng quản, bận nữa cũng phải đến.

La Tín đang muốn hỏi chuyện gì, liếc qua lại nhìn thấy Vương Tế, không khỏi sững sốt:

-Vị này là?

Vương Kiến tiến lên ghé sát tai nói nhỏ vài câu, La Tín giật mình kinh ngạc, đây là sứ giả quân Tùy, y vội vàng nói:

-Mau mời vào!

La Tín mòi hai người vào phủ, bố trí bọn họ nghi ngoi ờ phòng khách quý chờ một lát, còn y thì vội vàng tìm phụ thân.

-Phụ thân, hài nhi có chuyện quan trọng bẩm báo.

-Vào rồi nói.

La Tín vào phòng khom người nói:

-Phụ thân, Vương Kiến dẫn sứ giả quân Tùy đến, muốn cầu kiến phụ thân.

La Nghệ nhíu mày, Vương Kiến chẳng qua chi là Thương Tào Tham Quân, lại là người địa phương Nam Trịnh, sao y lại quen với quân Tùy, La Nghệ có chút lo lắng, đây là cái bẫy Lý Nguyên Cát nghĩ ra để hại mình.

La Tín hiểu nỗi lo của phụ thân, lại nói:

-Y là một người em họ của Vương Kiến làm Giáo Uý trong quân Tùy, người này mang theo một phong thư viết tay của Từ Thế Tích.

Lúc này La Nghệ đã hiểu, thực ra với con người Lý Nguyên Cát, nếu gã muốn hại mình, sẽ trực tiếp giết mình, sau đó tìm một tội danh nào đó, không cần phải phiền phức như vậy, đây tất nhiên là sứ giả của quân Tùy, ông ta gật đầu:

-Đưa gã đến thư phòng của ta.

La Tín bước nhanh đi ra, không bao lâu, y dẫn hai người Vương Kiến và Vương Tế đến thư phòng, Vương Kiến tiến lên thi lễ cẩn thận:

-Tham kiến tổng quản!

-Vương tham quân không cần đa lễ.

Ánh mất La Nghệ lại nhìn thẳng vào Vương Tế đứng phía sau, bộ dạng lùn mập, đây là sứ giả của quân Tùy sao? Ông ta vừa nghĩ liền hiểu ra ngay, hẳn là nhờ có quan hệ giữa y với Vương Kiến, nên mới được dùng làm sứ giả.

Vương Tế cũng tiến lên thi lễ:

-Tham kiến La tướng quân.

-Quý sứ không cần phải khách khí, nghe nói ngươi mang một phong thư cho ta, giờ có thể đưa lên chưa?

La Nghệ không có cảm tình với người này, chỉ có chút hứng thú với lá thư tay của Từ Thế Tích. Vương Tế liền rút một lá thư trong ngực ra, hai tay trình lên, La Nghệ đón lây thư mở ra nhìn một lượt, đúng như ông nghĩ, chính là đại sự thiên hạ đã định, mong ông ta nhận rõ tình tình mà thuận theo, có thể đàm bảo tiền đồ tương lai của ông.

Dù sao cũng không phải thư tay của Dương Nguyên Khánh nên không có điểm nào để người khác chờ mong, nhưng có thể từ đó mà nhìn ra ý đồ của quân Tùy. Bọn chúng không có ý công thành, chỉ muốn không đánh mà khuất phục binh lính. Nếu là thư tay của Dương Nguyên Khánh có lẽ La Nghệ sẽ suy xét, nhưng là thư của Từ Thế Tích, La Nghệ cũng không hứng khởi lấm, trước hết ông ta phải suy nghĩ tới sự an toàn của con trai mình.

Nhưng La Nghệ cũng không từ chối, liền thản nhiên nói:

-Xin Vương Giáo úy trờ về báo lại với Từ tướng quân, ta phải suy nghĩ vài ngày, một khi suy nghĩ kỹ ta sẽ lập tức trả lời Từ tướng quân.

Câu trả lời của phụ thân khiến La Tín đứng bên cạnh thở dài một tiếng trong lòng. Y hiểu phụ thân mình, phụ thân trả lời như vậy thực ra chỉ là kéo dài thời gian, tức là không đồng ý cũng không từ chối, không đến lúc cuối sẽ không tỏ thái độ, làm La Tín trong lòng vô cùng thất vọng. Như vậy sẽ mất đi sự chủ động nắm vận mệnh, con đường làm quan của y trong tương lai sắp hết rồi.

-Tín Nhi, thay phụ thân tiễn khách.

La Tín đành bất đắc dĩ tiễn Vương Kiến và Vương Tế ra khỏi phủ, y đứng trên bậc thang nói:

-Xin cho phụ thân chút thời gian để ông ấy suy nghĩ.

-Việc này là tất nhiên rồi, chúng tôi xin cáo từ trước.

Hai huynh đệ trèo lên xe ngựa cáo từ, La Tín nhìn theo họ đi xa, mới thờ dài một cái. lo canh cánh trong lòng mà đi vào trong phủ.

Trong xe ngựa, Vương Tế lo lắng hỏi đường huynh:

-Đường huynh thấy thái độ của La Nghệ là ý gì?

Vương Kiến cười lạnh một tiếng:

-Thái độ của ông ta lập lờ nước đôi, tức là không đồng ý cũng không từ chối, nói là phải suy nghĩ mà lại không cho thời gian cụ thể là suy nghĩ ba ngày hay suy nghĩ một tháng? Ông ta cũng không chịu nói, điều này cho thấy ông ta không hề có thành ý.

-Vậy chúng ta làm thế nào đây?

Vương Tế căng thẳng hỏi, gã chi là một tiểu thương nhân, không có chủ kiến đối với những việc quốc gia đại sự này.

Vương Kiến dù sao cũng lăn lộn trong quan trường Hán Trung mười mấy năm rồi, gã ta sẽ biết làm thế nào. Điều quan trọng hơn là, việc này liên quan đến lợi ích mật thiết của bàn thân y, y có thể lên làm Tư Mã quận Hán Xuyên hay không. Vì thế đương nhiên là y sẽ ra sức làm tốt việc này.

-Đừng lo, cứ dựa theo cách chúng ta thương lượng trước đấy buộc ông ta tỏ thái độ dứt khoát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện