Dương Nguyên Khánh di chuyển thước gỗ tới Quan Trung, tiếp tục nói:
-Hiện tại ở Quan Trung quân Đường có tổng binh lực khoảng ba trăm nghìn người, phân bố rất không đều. Ở quận Phù Phong Quan Tây có tám mươi nghìn quân tinh nhuệ, đây là chủ lực của Lý Thế Dân, mà thành Trường An có bốn mươi nghìn quân giữ thành, nhưng ở khu vực Quan Đông chỉ có hơn mười nghìn người, trấn giữ Quan Đông và Bồ Tân Quan. Binh lực của Quan Đông trống không, nhưng nghe nói Lý Thế Dân đã tiếp quản binh quyền, vì thế ta dự đoán quân Đường sẽ điều động ba mươi nghìn quân tới Quan Đông, quan trọng hơn cả là nhiều năm nay quân Tùy không ngừng chiêu binh ở Quan Trung, khiến nguồn lính ở đây đã cạn kiệt, không còn người để chiêu binh nữa, cố gắng lắm cũng chỉ có thể chiêu được hai mươi nghìn quân. Như vậy, quân Đường nhiều nhất cũng chỉ có một trăm năm mươi nghìn quân, trận chiến này chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, không cần đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần đánh đâu chắc đấy, muộn nhất là trong vòng hai tháng có thế giành được Trường An, thống nhất thiên hạ.
Hai mươi phân tích của Dương nguyên Khánh khiến mọi người ở Bán Viên Đường xôn xao bàn tán, các đại thần đều hưng phấn khác thường, ba trăm sáu mươi nghìn quân đấu với một trăm năm mươi nghìn quân đây quả là chiếm ưu thế về binh lực, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể chờ được ngày chiếm Quan Trung, nhưng mọi người cũng biết, ngoan cố chống cự, trận chiến cuối cùng này cũng không hề đơn giản như vậy, nhất là quân Tùy xuất hơn ba trăm nghìn đại quân, sẽ tiêu hao lượng lương thực và tài sản vô cùng nhiều.
Đây cũng là lý do Dương Nguyên Khánh tổ chức cuộc họp trước trận chiến, phát động đại chiến Tùy Đường lần này cần sự giúp đỡ về hậu cần vô cùng lớn bao gồm lương thảo, dân phu, và các loại quân dụng những vật dụng cần thiết, những thứ này chỉ dựa vào quân đội thì không giải quyết được, cần phải nhờ tới sự ủng hộ của triều đình và chính quyền địa phương. Có thể nói, chiến dịch Tùy Đường lần này là trận chiến cần toàn quốc dốc sức, nguyên việc chuẩn bị cho chiến tranh cũng cần đến một tháng.
Lúc đó, Đỗ Như Hối tiến lên phía trước, gật gật đầu với Dương Nguyên Khánh, cười nói với mọi người:
-Trận chiến này sẽ phải sử dụng hết ngân khố của chúng ta.
Vẻ mặt khổ sở nhăn nhó của y khiến cả căn phòng vang lên tiếng cười, lúc đó Đỗ Như Hối mới chậm rãi nói:
-Hiện giờ kho lương của Thái Nguyên còn hai trăm nghìn thạch, kho Lê Dương còn hai trăm năm mươi nghìn thạch cộng với kho lương của các chính quyền địa phương khoảng một trăm nghìn thạch, tổng cộng có năm trăm năm mươi nghìn thạch. Cân nhắc đến tình hình hiện tại đang là thời kỳ tháng ba ngày tám, phải lấy ra một trăm năm mươi nghìn thạch lương thực để phát cứu tế nhân dân gặp thiên tai của năm ngoái, và giữ lại một trăm nghìn thạch làm quỹ bình ổn giá lương thực, vậy thì lấy ra ba trăm nghìn thạch làm quân lương thì không vấn đề gì, ngoài ra còn ba trăm vạn con dê còn dư, cũng có thể quyên góp cả làm quân lương.
Dương Nguyên Khánh ở bên cạnh cười nói:
-Hiện đã là tháng tư, hai tháng nữa là tới vụ chiêm bội thu, sẽ có đủ lương thực, ngươi không cần phải chắt bóp, mặc dù ngươi mạnh dạn lấy ra, tình hình thực tế của ngươi ta cũng biết.
Bán Viên Đường lại vang lên những tiếng cười, Đỗ Như Hối cười nhăn nhó nói:
-Thực ra vấn đề lương thực cũng không đáng ngại, quan trọng là nhân lực, thần dự tính để điều động được ba trăm nghìn dân lực, phải mất một tháng, điện hạ thấy như vậy có đủ được không?
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi nói:
-Điều động năm trăm nghìn dân phu, nửa tháng, chỉ là dân lực cần khi chuẩn bị chiến tranh, sau này chỉ cần một trăm nghìn dân phu là được, như vậy có vấn đề gì không?
Đỗ Như Hối nhìn mấy vị tướng quốc, mọi người đều gật đầu, tỏ ý có thể thực hiện được, Đỗ Như Hối bèn đồng ý,
-Thôi được! Cứ như vậy đi,
Thời tiết tháng tư cũng rất thất thường, sau khi triều đình quyết định chuẩn bị chiến tranh huy động dân phu, troàn bộ khu vực Hà Trung, Hà Bắc và Trung Nguyên bước vào mùa mưa triền miên, nhưng công tác chuẩn bị cho chiến tranh của quân Tùy không hề bị ảnh hưởng, vẫn được thực hiện theo kế hoạch.
Ở quận Tây Đông rộng lớn mặt đường đầy bùn, những chiếc xe lương, xe lớn chất đầy cỏ khô và cây mạch, xe quân nhu được che vải dầu, còn có thuyền đáy bằng cực lớn, men theo Phần Thủy lắc lư từ từ di chuyển về phía trước.
Những cơn mưa phùn lất phất bay, chính là thời tiết nhiều mưa của Trung Nguyên, nước ngập khắp các ruộng đồng và cống rãnh, rừng rậm ở phía xa đều trở nên mơ hồ.
Quân tùy lội bùn đội mưa, kèm theo những tiếng hét to và tiếng chửi rủa, xen lẫn những tiếng bốp bốp của doi ra và tiếng két két của trục xe thẳng tiến về phía nam, thanh thế vô cùng lớn, giống như thủy triều dâng.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ở hai bên quan đạo, xác chết động vật hoặc những cô nương gia súc đang nằm thoi thóp, thỉnh thoảng còn có chiếc xe ngựa chổng ngược bánh xe lên trời. Thi thoảng có đội kỵ binh nhập vào dòng người, vậy là đám binh sĩ lớn tiếng chửi rủa, ngựa cũng đứng dậy hí vang trời... một chiếc xe lớn chở đầy lương thảo, lăn xuống sườn dốc, người trên xe cũng lăn xuống theo.
Phía trước, trong dòng xe như lũ binh linh xếp thành hàng, giẫm lên con đường trơn lầy lội, di chuyển một cách khó khăn.
Trong dòng người xen lẫn những chiếc xe ngựa vận chuyển đao thương cung nỏ, vũ khí hạng nhẹ, lính áp tải quân lương dựa sát vào xe, không ngừng có người chạy ra khỏi đội ngũ, lao vào ruộng hoang, ngồi chồm hổm xuống.
Phía trước là đội ngũ sĩ quan cấp cao, đại đội thân binh đều có tướng quân riêng, thình thoảng lại thấy những chiếc xe cứu thương chậm rãi tiến về phía trước, có những binh sỹ mắc bệnh cấp tính nằm bên trong.
Đội ngũ mấy chục nghìn đại quân tiến về phía trước, lúc thì đi qua rừng rậm, vì tranh giành chỗ nghỉ ngơi nên rất lộn xộn, lúc thì lại triển khai đội ngũ chỉnh tề, vượt qua sông nhỏ, tiếp theo lại có những chiếc xe ngựa chở đầy lương thực và cỏ khô sát nhập với đoàn, thỉnh thoảng còn có tiểu đội trinh sát tranh lên trước.
Ở phía trước đó là một thôn trấn đã bỏ hoang, vào mùa đông năm ngoái, thị trấn này bị tàn sát thảm hại, toàn bộ tài sản và hơn bốn trăm người của trấn bị người Đột Quyết tàn sát bừa bãi Hà Đông cướp và giết sạch, đến này vẫn chưa khôi phục được, những người may mắn trốn thoát đều chuyển đến ở thôn trang cách đó khoảng hơn hai dặm.
Trấn nhỏ vãn hiện ra với cảnh tưởng chịu khổ sau binh tai, gạch ngói vỡ vụn và đầu gỗ bị cháy nhọm nhem chất thành đống – nhà cửa siêu vẹo; đèn dầu vỡ vụn, cửa sổ toang hoang, gió vù vù làm rách tan vải bố, vẫn còn mấy người già nhớ nhà về thăm quê hương, ngồi trên những chiếc xe lớn rách nát, ánh mắt buồn rầu đau thương nhìn đoàn quân đi qua trấn.
Men theo quan đạo khoảng hai dặm nữa là đến Vận Hà, hàng nghìn dân phu đang kéo hàng loạt thyền ra một cách khó nhọc, phát ra những tiếng thở trầm thấp có thiết tấu.
Trên thuyền lớn có chứa các loại vũ khí để tấn công thành, vẫn chưa lắp rắp thang, tổ xe, lầu xe, trên thuyền còn có lương thực, cỏ khô, và những thùng dầu hỏa, đều được binh sĩ canh giữ cẩn thận.
Đội ngũ này là tân binh từ nơi xa xôi tới Hà Đông, có khoảng hơn tám mươi nghìn người, chủ tướng là Lý Tĩnh ở Thảo Nguyên mới về và Bùi Hành Nghiễm vừa mới bị thương khỏi, điểm đến của họ là bến Bồ Tân quận Hà Đông hơn bốn trăm dặm về phía nam, họ hành quân chậm chạp khác thường, đội quân của họ, đã hành quân ròng rã bốn ngày trời.
Lúc này, có đội kỵ binh hàng trăm người lao như bay qua, vó ngựa chạy qua khiến bùn bắn lên tung tóe, nước bẩn bắn lên, mấy tên binh sỹ không kịp tránh, khắp người và mặt đều là bùn và nước bẩn.
-Con mẹ nhà ngươi!
Một tên binh sĩ chửi chưa dứt lời, thì nghe thấy ‘Bốp!’ một tiếng, khắp mặt toàn bùn bẩn lại thêm vết máu đỏ nữa.
Mấy con ngựa phi đến bên cạnh y, mang theo một trận gió.
-Sở vương điện hạ!
Có người nhận ra đại tướng kim khôi trong đám kỵ binh, hoảng sợ kêu lên.
Đội kỵ binh lao nhanh như bay đó chính là Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh không đi quận Hà Đông, mà là đi huyện Văn Hỉ quận Giáng. Dương Nguyên Khánh nhận được tin, Bùi Củ mắc bệnh hiểm nghèo, hắn vội tới nhìn mặt ông lần cuối, sau đó mới quay đầu tới Quan Nội.
Đội quân lại đi về phía trước mấy dặm, ở rừng cây phía trước lập doanh trại tạm thời, các binh lính tuần tra đứng vây xung quanh đại trướng.
Đội kỵ binh chạy nhanh như bay tới, một tên binh sĩ nhìn thấy lá cờ Ưng Xích lớn viỠvàng, sợ hãi xoay người chạy như bay tới đại trướng, trong chốc lát, chủ soái Lý Tĩnh và phó soái Bùi Hành Nghiễm quân Đông Lộ và hàng chục văn võ tướng lĩnh vội tới nghênh đón.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa cười nói:
-Cứ tưởng là không gặp được các vị, không ngờ đội quân này lại dài đến năm mươi dặm.
-Quan trọng là quân nhu quá nhiều, nên đã kéo dài đội ngũ.
Lý Tĩnh tiến lên phía trước hành lễ hỏi:
-Chẳng phải là điện hạ đi Quan Nội sao? Sao lại đi xuống phía nam?
-Ta đi thăm Bùi tướng quốc, ông ấy có vẻ sẽ không qua khỏi.
Bùi Hành Nghiễm đứng bên cạnh kinh hãi, gia chủ không thể qua khỏi ư? Không ngờ y không hề biết tin này, Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái,
-Lát nữa Bùi tướng quân cùng ta đi! Không ngại làm chậm trễ hành quân xuống phía nam chứ.
Bùi Hành Nghiễm lại lắc đầu,
-Sắp xảy ra đại chiến ty chức không thể sao nhãng công việc, khi hành quân qua huyện Văn Hỉ, ty chức sẽ về thăm gia chủ.
-Hiện tại ở Quan Trung quân Đường có tổng binh lực khoảng ba trăm nghìn người, phân bố rất không đều. Ở quận Phù Phong Quan Tây có tám mươi nghìn quân tinh nhuệ, đây là chủ lực của Lý Thế Dân, mà thành Trường An có bốn mươi nghìn quân giữ thành, nhưng ở khu vực Quan Đông chỉ có hơn mười nghìn người, trấn giữ Quan Đông và Bồ Tân Quan. Binh lực của Quan Đông trống không, nhưng nghe nói Lý Thế Dân đã tiếp quản binh quyền, vì thế ta dự đoán quân Đường sẽ điều động ba mươi nghìn quân tới Quan Đông, quan trọng hơn cả là nhiều năm nay quân Tùy không ngừng chiêu binh ở Quan Trung, khiến nguồn lính ở đây đã cạn kiệt, không còn người để chiêu binh nữa, cố gắng lắm cũng chỉ có thể chiêu được hai mươi nghìn quân. Như vậy, quân Đường nhiều nhất cũng chỉ có một trăm năm mươi nghìn quân, trận chiến này chúng ta chiếm ưu thế tuyệt đối về binh lực, không cần đánh nhanh thắng nhanh, chỉ cần đánh đâu chắc đấy, muộn nhất là trong vòng hai tháng có thế giành được Trường An, thống nhất thiên hạ.
Hai mươi phân tích của Dương nguyên Khánh khiến mọi người ở Bán Viên Đường xôn xao bàn tán, các đại thần đều hưng phấn khác thường, ba trăm sáu mươi nghìn quân đấu với một trăm năm mươi nghìn quân đây quả là chiếm ưu thế về binh lực, chỉ cần không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, có thể chờ được ngày chiếm Quan Trung, nhưng mọi người cũng biết, ngoan cố chống cự, trận chiến cuối cùng này cũng không hề đơn giản như vậy, nhất là quân Tùy xuất hơn ba trăm nghìn đại quân, sẽ tiêu hao lượng lương thực và tài sản vô cùng nhiều.
Đây cũng là lý do Dương Nguyên Khánh tổ chức cuộc họp trước trận chiến, phát động đại chiến Tùy Đường lần này cần sự giúp đỡ về hậu cần vô cùng lớn bao gồm lương thảo, dân phu, và các loại quân dụng những vật dụng cần thiết, những thứ này chỉ dựa vào quân đội thì không giải quyết được, cần phải nhờ tới sự ủng hộ của triều đình và chính quyền địa phương. Có thể nói, chiến dịch Tùy Đường lần này là trận chiến cần toàn quốc dốc sức, nguyên việc chuẩn bị cho chiến tranh cũng cần đến một tháng.
Lúc đó, Đỗ Như Hối tiến lên phía trước, gật gật đầu với Dương Nguyên Khánh, cười nói với mọi người:
-Trận chiến này sẽ phải sử dụng hết ngân khố của chúng ta.
Vẻ mặt khổ sở nhăn nhó của y khiến cả căn phòng vang lên tiếng cười, lúc đó Đỗ Như Hối mới chậm rãi nói:
-Hiện giờ kho lương của Thái Nguyên còn hai trăm nghìn thạch, kho Lê Dương còn hai trăm năm mươi nghìn thạch cộng với kho lương của các chính quyền địa phương khoảng một trăm nghìn thạch, tổng cộng có năm trăm năm mươi nghìn thạch. Cân nhắc đến tình hình hiện tại đang là thời kỳ tháng ba ngày tám, phải lấy ra một trăm năm mươi nghìn thạch lương thực để phát cứu tế nhân dân gặp thiên tai của năm ngoái, và giữ lại một trăm nghìn thạch làm quỹ bình ổn giá lương thực, vậy thì lấy ra ba trăm nghìn thạch làm quân lương thì không vấn đề gì, ngoài ra còn ba trăm vạn con dê còn dư, cũng có thể quyên góp cả làm quân lương.
Dương Nguyên Khánh ở bên cạnh cười nói:
-Hiện đã là tháng tư, hai tháng nữa là tới vụ chiêm bội thu, sẽ có đủ lương thực, ngươi không cần phải chắt bóp, mặc dù ngươi mạnh dạn lấy ra, tình hình thực tế của ngươi ta cũng biết.
Bán Viên Đường lại vang lên những tiếng cười, Đỗ Như Hối cười nhăn nhó nói:
-Thực ra vấn đề lương thực cũng không đáng ngại, quan trọng là nhân lực, thần dự tính để điều động được ba trăm nghìn dân lực, phải mất một tháng, điện hạ thấy như vậy có đủ được không?
Dương Nguyên Khánh trầm tư một lát rồi nói:
-Điều động năm trăm nghìn dân phu, nửa tháng, chỉ là dân lực cần khi chuẩn bị chiến tranh, sau này chỉ cần một trăm nghìn dân phu là được, như vậy có vấn đề gì không?
Đỗ Như Hối nhìn mấy vị tướng quốc, mọi người đều gật đầu, tỏ ý có thể thực hiện được, Đỗ Như Hối bèn đồng ý,
-Thôi được! Cứ như vậy đi,
Thời tiết tháng tư cũng rất thất thường, sau khi triều đình quyết định chuẩn bị chiến tranh huy động dân phu, troàn bộ khu vực Hà Trung, Hà Bắc và Trung Nguyên bước vào mùa mưa triền miên, nhưng công tác chuẩn bị cho chiến tranh của quân Tùy không hề bị ảnh hưởng, vẫn được thực hiện theo kế hoạch.
Ở quận Tây Đông rộng lớn mặt đường đầy bùn, những chiếc xe lương, xe lớn chất đầy cỏ khô và cây mạch, xe quân nhu được che vải dầu, còn có thuyền đáy bằng cực lớn, men theo Phần Thủy lắc lư từ từ di chuyển về phía trước.
Những cơn mưa phùn lất phất bay, chính là thời tiết nhiều mưa của Trung Nguyên, nước ngập khắp các ruộng đồng và cống rãnh, rừng rậm ở phía xa đều trở nên mơ hồ.
Quân tùy lội bùn đội mưa, kèm theo những tiếng hét to và tiếng chửi rủa, xen lẫn những tiếng bốp bốp của doi ra và tiếng két két của trục xe thẳng tiến về phía nam, thanh thế vô cùng lớn, giống như thủy triều dâng.
Thỉnh thoảng có thể nhìn thấy ở hai bên quan đạo, xác chết động vật hoặc những cô nương gia súc đang nằm thoi thóp, thỉnh thoảng còn có chiếc xe ngựa chổng ngược bánh xe lên trời. Thi thoảng có đội kỵ binh nhập vào dòng người, vậy là đám binh sĩ lớn tiếng chửi rủa, ngựa cũng đứng dậy hí vang trời... một chiếc xe lớn chở đầy lương thảo, lăn xuống sườn dốc, người trên xe cũng lăn xuống theo.
Phía trước, trong dòng xe như lũ binh linh xếp thành hàng, giẫm lên con đường trơn lầy lội, di chuyển một cách khó khăn.
Trong dòng người xen lẫn những chiếc xe ngựa vận chuyển đao thương cung nỏ, vũ khí hạng nhẹ, lính áp tải quân lương dựa sát vào xe, không ngừng có người chạy ra khỏi đội ngũ, lao vào ruộng hoang, ngồi chồm hổm xuống.
Phía trước là đội ngũ sĩ quan cấp cao, đại đội thân binh đều có tướng quân riêng, thình thoảng lại thấy những chiếc xe cứu thương chậm rãi tiến về phía trước, có những binh sỹ mắc bệnh cấp tính nằm bên trong.
Đội ngũ mấy chục nghìn đại quân tiến về phía trước, lúc thì đi qua rừng rậm, vì tranh giành chỗ nghỉ ngơi nên rất lộn xộn, lúc thì lại triển khai đội ngũ chỉnh tề, vượt qua sông nhỏ, tiếp theo lại có những chiếc xe ngựa chở đầy lương thực và cỏ khô sát nhập với đoàn, thỉnh thoảng còn có tiểu đội trinh sát tranh lên trước.
Ở phía trước đó là một thôn trấn đã bỏ hoang, vào mùa đông năm ngoái, thị trấn này bị tàn sát thảm hại, toàn bộ tài sản và hơn bốn trăm người của trấn bị người Đột Quyết tàn sát bừa bãi Hà Đông cướp và giết sạch, đến này vẫn chưa khôi phục được, những người may mắn trốn thoát đều chuyển đến ở thôn trang cách đó khoảng hơn hai dặm.
Trấn nhỏ vãn hiện ra với cảnh tưởng chịu khổ sau binh tai, gạch ngói vỡ vụn và đầu gỗ bị cháy nhọm nhem chất thành đống – nhà cửa siêu vẹo; đèn dầu vỡ vụn, cửa sổ toang hoang, gió vù vù làm rách tan vải bố, vẫn còn mấy người già nhớ nhà về thăm quê hương, ngồi trên những chiếc xe lớn rách nát, ánh mắt buồn rầu đau thương nhìn đoàn quân đi qua trấn.
Men theo quan đạo khoảng hai dặm nữa là đến Vận Hà, hàng nghìn dân phu đang kéo hàng loạt thyền ra một cách khó nhọc, phát ra những tiếng thở trầm thấp có thiết tấu.
Trên thuyền lớn có chứa các loại vũ khí để tấn công thành, vẫn chưa lắp rắp thang, tổ xe, lầu xe, trên thuyền còn có lương thực, cỏ khô, và những thùng dầu hỏa, đều được binh sĩ canh giữ cẩn thận.
Đội ngũ này là tân binh từ nơi xa xôi tới Hà Đông, có khoảng hơn tám mươi nghìn người, chủ tướng là Lý Tĩnh ở Thảo Nguyên mới về và Bùi Hành Nghiễm vừa mới bị thương khỏi, điểm đến của họ là bến Bồ Tân quận Hà Đông hơn bốn trăm dặm về phía nam, họ hành quân chậm chạp khác thường, đội quân của họ, đã hành quân ròng rã bốn ngày trời.
Lúc này, có đội kỵ binh hàng trăm người lao như bay qua, vó ngựa chạy qua khiến bùn bắn lên tung tóe, nước bẩn bắn lên, mấy tên binh sỹ không kịp tránh, khắp người và mặt đều là bùn và nước bẩn.
-Con mẹ nhà ngươi!
Một tên binh sĩ chửi chưa dứt lời, thì nghe thấy ‘Bốp!’ một tiếng, khắp mặt toàn bùn bẩn lại thêm vết máu đỏ nữa.
Mấy con ngựa phi đến bên cạnh y, mang theo một trận gió.
-Sở vương điện hạ!
Có người nhận ra đại tướng kim khôi trong đám kỵ binh, hoảng sợ kêu lên.
Đội kỵ binh lao nhanh như bay đó chính là Dương Nguyên Khánh, nhưng Dương Nguyên Khánh không đi quận Hà Đông, mà là đi huyện Văn Hỉ quận Giáng. Dương Nguyên Khánh nhận được tin, Bùi Củ mắc bệnh hiểm nghèo, hắn vội tới nhìn mặt ông lần cuối, sau đó mới quay đầu tới Quan Nội.
Đội quân lại đi về phía trước mấy dặm, ở rừng cây phía trước lập doanh trại tạm thời, các binh lính tuần tra đứng vây xung quanh đại trướng.
Đội kỵ binh chạy nhanh như bay tới, một tên binh sĩ nhìn thấy lá cờ Ưng Xích lớn viỠvàng, sợ hãi xoay người chạy như bay tới đại trướng, trong chốc lát, chủ soái Lý Tĩnh và phó soái Bùi Hành Nghiễm quân Đông Lộ và hàng chục văn võ tướng lĩnh vội tới nghênh đón.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa cười nói:
-Cứ tưởng là không gặp được các vị, không ngờ đội quân này lại dài đến năm mươi dặm.
-Quan trọng là quân nhu quá nhiều, nên đã kéo dài đội ngũ.
Lý Tĩnh tiến lên phía trước hành lễ hỏi:
-Chẳng phải là điện hạ đi Quan Nội sao? Sao lại đi xuống phía nam?
-Ta đi thăm Bùi tướng quốc, ông ấy có vẻ sẽ không qua khỏi.
Bùi Hành Nghiễm đứng bên cạnh kinh hãi, gia chủ không thể qua khỏi ư? Không ngờ y không hề biết tin này, Dương Nguyên Khánh nhìn y một cái,
-Lát nữa Bùi tướng quân cùng ta đi! Không ngại làm chậm trễ hành quân xuống phía nam chứ.
Bùi Hành Nghiễm lại lắc đầu,
-Sắp xảy ra đại chiến ty chức không thể sao nhãng công việc, khi hành quân qua huyện Văn Hỉ, ty chức sẽ về thăm gia chủ.
Danh sách chương